Chương 22
Malorie nghe thấy thứ gì đó chuyển động phía bên kia cửa. Cô nghe thấy cả tiếng thở khò khè. Thứ gì đó đang cào vào gỗ. Cô và những người khác đang đứng ở sảnh đợi. Felix vừa gọi với ra, hỏi ai đấy. Trong khoảng thời gian giữa câu hỏi và câu trả lời, tiếng cào gỗ vang lên đầy nghi vấn.
Những sinh vật, cô nghĩ.
Nhưng ngoài cửa không phải là những sinh vật. Mà là Tom và Jules.
“Felix! Tom đây!”
“Tom!”
“Chúng tôi vẫn đội mũ bảo hiểm. Nhưng chúng tôi không về một mình. Chúng tôi đã tìm thấy những con chó.”
Felix toát mồ hôi hột, thở hắt ra. Đối với Malorie, sự nhẹ nhõm cô cảm thấy nhiều đến mức làm cô đau đớn.
Victor đang sủa. Đuôi nó vẫy tán loạn. Jules gọi nó.
“Victor, anh bạn! Tao về rồi!”
“Được rồi,” Felix nói với những người ở bên trong. “Nhắm mắt lại.”
“Đợi đã,” Don nói.
“Đợi gì?” Felix hỏi.
“Làm sao chúng ta biết được chỉ có họ? Làm sao chúng ta biết được họ không bị bám theo? Ai mà biết được cái gì có thể theo họ đi vào nhà?”
Felix dừng lại. Sau đó, cậu ấy gọi Tom.
“Tom! Có hai người thôi đúng không? Chỉ hai người và những chú chó?”
“Đúng thế.”
“Đúng thế không có nghĩa điều đó là thật,” Don nói.
“Don,” Malorie mất kiên nhẫn nói, “nếu có người muốn đột nhập vào ngôi nhà này, họ có thể làm thế bất cứ lúc nào.”
“Tôi chỉ cố gắng đảm bảo an toàn, Malorie.”
“Tôi biết.”
“Tôi cũng sống ở đây.”
“Tôi biết. Nhưng Tom và Jules đang ở bên kia cửa. Họ đã về đến nhà. Chúng ta phải cho họ vào nhà ngay bây giờ.”
Don dán mắt vào cô. Sau đó, anh nhìn xuống sàn nhà.
“Một ngày nào đó các người sẽ khiến chúng ta bị giết,” anh nói.
“Don,” Malorie nhẹ giọng, nhận ra rằng cuối cùng anh đã chấp nhận, “Chúng ta sẽ mở cửa bây giờ.”
“Phải. Tôi biết. Cho dù tôi nói cái chết tiệt gì đi nữa.”
Don nhắm mắt lại. Malorie làm theo.
“Anh đã sẵn sàng chưa, Tom?” Felix gọi.
“Rồi.”
Malorie nghe thấy tiếng cửa ra vào mở. Tiếng móng vuốt trên nền đá nghe như rất nhiều người đang bước vào cùng một lúc.
Cửa nhanh chóng đóng lại.
“Đưa tôi cái chổi,” Felix nói.
Malorie nghe tiếng sợi lông chổi cọ vào tường, sàn nhà và trần.
“Được rồi,” Felix nói. “Chúng ta đã sẵn sàng.”
Thời khắc quyết định mở mắt và thực sự làm điều đó, nó là một việc đáng sợ giống như bất kì điều gì khác trong thế giới mới này.
Malorie mở mắt.
Tiền sảnh vỡ bung thành muôn màu sắc. Hai chú chó giống husky chạy loăng quăng, ngửi sàn nhà, dò la những người mới, dò la Victor.
Niềm phấn khích trong Malorie khi nhìn thấy mặt Tom vượt qua tất cả. Nhưng anh có vẻ không khỏe. Trông anh kiệt sức. Bẩn thỉu. Và như thể anh đã trải qua chuyện gì đó mà Malorie chỉ có thể tưởng tượng.
Tay anh đang cầm một vật. Màu trắng. Một cái hộp. Đủ to để chứa một cái ti vi nhỏ. Âm thanh phát ra từ bên trong nó. Cục cục.
Olympia lao về phía trước và ôm Tom, anh bật cười khi đang cố cởi mũ bảo hiểm. Jules đã bỏ cái mũ của mình ra và quỳ xuống ôm Victor. Cheryl đang khóc.
Mặt Don mang cả sự kinh ngạc lẫn xấu hổ.
Chúng ta suýt nữa đánh nhau, Malorie nghĩ. Tom mới đi một ngày rưỡi và chúng ta đã suýt nữa đánh nhau.
“Ôi trời, lạy Chúa,” Felix nói, mắt mở to trước những con vật mới. “Thành công rồi!”
Ánh nhìn của Tom và Malorie chạm nhau. Anh không còn vẻ rạng rỡ như trước khi rời đi.
Họ đã trải qua những gì ở ngoài kia?
“Đây là giống chó husky,” Jules nói, khua tay về phía những con chó. “Chúng thân thiện, nhưng phải sau một thời gian làm quen.”
Rồi Jules hú lên đầy vẻ nhẹ nhõm.
Như những quân nhân bước ra từ chiến tranh và trở về nhà, Malorie nghĩ. Sau một chuyến dạo quanh khu phố.
“Cái gì ở trong hộp thế?” Cheryl hỏi.
Tom giơ nó lên cao hơn. Mắt anh đờ đẫn. Xa xôi.
“Trong cái hộp này, Cheryl,” anh vừa nói vừa giơ nó ra bằng một tay và nhấc cái nắp hộp lên một chút bằng tay kia, “là chim.”
Những người trong nhà tụ lại thành vòng tròn quanh cái hộp.
“Chúng là giống chim gì?” Olympia hỏi.
Tom chầm chậm lắc đầu.
“Chúng tôi không rõ. Tìm thấy chúng trong gara. Chúng tôi không biết làm sao chúng sống được. Chúng tôi nghĩ người chủ đã để lại cho chúng rất nhiều thức ăn. Như cô thấy đấy, chúng rất ầm ĩ. Nhưng chỉ khi nào ta đến gần. Chúng tôi thử rồi. Bất cứ khi nào chúng tôi đến gần, lũ chim hót to hơn.”
“Vậy đó là bữa tối à?” Felix hỏi.
Tom mỉm cười vẻ mệt mỏi. “Một hệ thống báo động.”
“Một hệ thống báo động?” Felix hỏi.
Jules nói, “Chúng ta sẽ treo cái hộp này bên ngoài. Gần cửa trước. Chúng ta có thể nghe thấy chúng từ trong này.”
Chỉ là một hộp chim, Malorie nghĩ. Vậy mà nó thực sự mang lại cảm giác tiến triển.
Tom đóng nắp hộp lại thật chậm.
“Anh phải kể với chúng tôi mọi chuyện đã xảy ra,” Cheryl lên tiếng.
“Chúng tôi sẽ kể,” Tom nói. “Nhưng vào phòng ăn đã. Chúng tôi rất muốn được ngồi xuống một lúc.”
Mọi người trong nhà mỉm cười.
Ngoại trừ Don.
Don là người từng tuyên bố họ đã chết. Don là người đã coi phần ăn của họ là của mình.
Trong hành lang, Tom đặt hộp chim xuống sàn nhà, sát tường. Sau đó, mọi người trong nhà tụ họp lại ở phòng ăn. Felix lấy nước cho Tom và Jules. Khi nước uống bày trước mặt, họ kể lại câu chuyện mình đã trải qua ngoài kia.