← Quay lại trang sách

Chương 29

Malorie tỉnh dậy mà vẫn nhắm mắt. Không khó để làm việc đó như trước đây. Ý thức trở về. Âm thanh, cảm giác và mùi hương của cuộc sống. Thị lực nữa. Malorie biết điều đó, ngay cả khi mắt đang nhắm, cô vẫn nhìn thấy. Cô nhìn thấy màu hồng đào, màu vàng, màu của ánh nắng xa xăm thấm vào da thịt. Nơi khóe mắt cô là các màu xám.

Như thể cô đang ở bên ngoài. Cô cảm thấy không khí lành lạnh ngoài trời thoảng qua mặt mình. Môi nứt nẻ. Cổ họng khô khốc. Lần cuối cùng cô uống nước là khi nào? Cơ thể cô cảm thấy ổn. Được nghỉ ngơi. Có một sự nhức nhối âm ỉ từ đâu đó bên trái cổ. Vai. Cô đưa tay phải lên trán. Khi những ngón tay cô chạm vào mặt, cô biết rằng mặt mình đang ướt và bẩn thỉu. Thực ra, cả lưng cô cũng ướt. Áo sơ mi của cô sũng nước.

Một chú chim hót trên đầu. Mắt vẫn nhắm, Malorie quay về phía nó.

Lũ trẻ đang thở nặng nhọc. Hình như chúng đang làm gì đó.

Chúng đang vẽ? Xếp hình? Chơi?

Malorie ngồi dậy.

“Boy?”

Suy nghĩ đầu tiên của cô nghe như một trò đùa. Một điều không thể. Một sai lầm. Rồi cô nhận ra đó chính xác là điều đang xảy ra.

Chúng thở nặng nhọc vì chúng đang chèo thuyền.

“Boy!” Malorie hét. Giọng cô nghe rất tệ. Giống như cổ họng cô làm bằng gỗ.

“Mẹ!”

“Chuyện gì thế này?!”

Thuyền. Thuyền. Thuyền. Mày đang ở trên sông. Mày vừa bất tỉnh. Mày BẤT TỈNH.

Tựa bên vai yếu ớt lên mạn thuyền, cô vốc nước lên miệng. Sau đó, cô quỳ xuống, nhoài người ra khỏi mạn thuyền, vốc nước liên tục. Cô đang thở hổn hển. Nhưng những màu xám đã biến mất. Và cơ thể cô cảm thấy khỏe hơn một chút.

Cô quay sang đám trẻ.

“Bao lâu? Bao lâu rồi?”

“Mẹ ngủ thiếp đi, Mẹ ạ,” Girl nói.

“Mẹ đã gặp ác mộng,” Boy nói.

“Mẹ đã khóc.”

Đầu óc Malorie đang quay mòng mòng. Cô đã bỏ lỡ thứ gì sao?

“Bao lâu?” Cô lại hét lên.

“Không lâu đâu,” thằng bé nói.

“Các con còn bịt mắt không? Nói đi!”

“Có ạ,” chúng đáp.

“Thuyền bị mắc kẹt,” con bé nói.

Lạy Chúa, Malorie nghĩ.

Sau đó, cô trấn tĩnh lại và hỏi: “Chúng ta thoát ra khỏi chỗ đó như thế nào?”

Cô tìm kiếm cơ thể nhỏ bé của Girl. Cô lần theo cánh tay đến bàn tay nó. Rồi cô với tay sang bên kia thuyền và chạm vào Boy.

Mỗi đứa cầm một mái chèo. Chúng đang chèo cùng nhau.

“Bọn con làm đấy, Mẹ ạ!” con bé nói.

Malorie quỳ xuống. Cô nhận ra mình đang bốc mùi. Như một quầy bar. Như một nhà tắm.

Như đã nôn mửa.

“Bọn con đã tự gỡ ra,” thằng bé nói.

Lúc này, Malorie đã sờ thấy Boy. Bàn tay run rẩy của cô đang đặt trên tay nó.

“Mẹ bị thương,” cô nói to.

“Gì cơ ạ?,” thằng bé hỏi.

“Mẹ cần hai con quay lại chỗ cũ, như trước khi mẹ ngủ thiếp đi. Ngay bây giờ.”

Lũ trẻ dừng chèo thuyền. Đứa con gái áp sát vào cô khi nó trở lại ghế sau. Malorie giúp nó.

Rồi Malorie lại ngồi vào ghế giữa.

Vai cô vẫn còn đau âm ỉ nhưng nó không tệ như trước nữa. Cơ thể cô cần nghỉ ngơi. Nhưng cô không cho phép. Vì thế nó đã tự giành lấy.

Trong tâm trí mới thức dậy mơ màng, Malorie ngày càng lạnh hơn, sợ hơn. Nếu chuyện này xảy ra lần nữa thì sao?

Họ đã đi qua chỗ họ cần đến chưa?

Mái chèo lại ở trong tay cô, Malorie hít thở sâu trước khi chèo tiếp.

Rồi cô bắt đầu khóc. Cô khóc bởi vì mình ngất đi. Cô khóc bởi vì một con sói tấn công mình. Quá nhiều lí do để mà khóc. Nhưng cô biết một phần là vì cô phát hiện ra rằng bọn trẻ đủ khả năng tự sinh tồn, dù chỉ trong giây phút.

Mày đã huấn luyện chúng rất tốt, cô nghĩ. Suy nghĩ cô thường coi là xấu xa đó giờ lại khiến cô tự hào.

“Boy,” cô nói qua làn nước mắt, “mẹ lại cần con lắng nghe. Được không?”

“Vâng Mẹ!”

“Và con, Girl, mẹ cũng cần con làm như thế.”

“Vâng Mẹ!”

Có thể, Malorie nghĩ, chúng ta sẽ ổn cả phải không? Liệu có thể nào mày bất tỉnh rồi thức dậy và mọi thứ vẫn ổn không?

Việc này dường như không thật. Không đúng với những quy luật của thế giới mới. Có những thứ đang ở trên dòng sông này với họ. Người điên. Thú vật. Sinh vật. Cô còn bao nhiêu thời gian để ngủ trước khi chúng leo hết lên con thuyền này?

Thật may, cô lại đang chèo thuyền. Nhưng những thứ đang ấn nấp giờ lại có cảm giác gần hơn.

“Mẹ rất xin lỗi,” cô nói, vừa khóc vừa chèo thuyền.

Chân cô ướt sũng nước tiểu, nước sông, máu và thứ cô đã nôn ra. Nhưng cơ thể cô đã được nghỉ ngơi. Bằng cách nào đó, Malorie nghĩ, bất chấp những quy luật tàn nhẫn của thế giới không khoan dung này, cô đã được nghỉ ngơi một chút.

Cảm giác nhẹ nhõm chỉ kéo dài trong một nhịp chèo. Rồi Malorie lại lo lắng và sợ hãi như ban đầu.