← Quay lại trang sách

Chương 34

Malorie đang ở phòng tắm tầng hai. Giờ đã muộn và ngôi nhà yên ắng. Những bạn cùng nhà đã ngủ. Cô nghĩ về chiếc vali của Gary.

Tom nói cô phải trở thành lãnh đạo khi anh vẳng mặt. Nhưng chiếc vali làm cô lo lắng. Giống như sự quan tâm đột ngột của Don đối với Gary làm cô lo lắng. Giống như mọi thứ Gary đã nói bằng giọng điệu khéo léo, phô trương của anh ta.

Rình mò là sai trái. Khi con người buộc phải sống cùng nhau, sự riêng tư là cần thiết. Nhưng đây chẳng phải là nhiệm vụ của cô sao? Khi Tom vắng mặt, việc kiểm chứng xem liệu cảm giác của cô đúng hay sai không phải là điều cô nên làm hay sao?

Malorie hướng tai về phía hành lang. Trong nhà không có tiếng động. Ra khỏi phòng tắm, cô quay về phía phòng Cheryl và thấy hình dáng đang ngủ của chị ấy. Ngó vào phòng Olympia, cô nghe thấy cô ấy đang ngáy khe khẽ. Malorie lặng lẽ xuống cầu thang, tay bám lấy thanh vịn.

Cô vào bếp và bật điện phía trên lò vi sóng. Nó sáng lờ mờ và khẽ kêu o o. Nhưng thế là đủ. Bước vào phòng khách, Malorie thấy Victor đang nhìn lại mình. Felix ngủ trên đi văng. Khoảng không gian trên sàn thường là chỗ Tom nằm giờ đang để trống.

Cô đi qua bếp và tiến đến phòng ăn. Ánh sáng lờ mờ trên lò vi sóng chiếu đủ xa để cô có thể thấy Gary đang nằm trên sàn. Anh ta nằm ngửa, ngủ say.

Cô nghĩ thế.

Chiếc vali dựa vào tường, trong tầm với của anh ta.

Malorie nhẹ nhàng nhón chân đi qua phòng ăn. Ván sàn kẽo kẹt vì trọng lượng của cô. Cô dừng lại và cố ý nhìn chằm chằm vào cái miệng đang há hốc với bộ râu quai nón của anh ta. Anh ta ngáy nhỏ, đều đều và chầm chậm. Cô nín thở bước một bước cuối cùng về phía anh ta rồi dừng lại. Nấn ná phía trên anh ta, cô quan sát thật kĩ mà không nhúc nhích.

Cô quỳ xuống. Gary khịt mũi. Trái tim cô run rẩy. Cô đợi. Để lấy vali cô phải với qua ngực anh ta. Cánh tay cô lơ lửng cách áo sơ mi của anh ta một khoảng khi anh ta đang ngủ. Những ngón tay cô nắm lấy tay cầm của vali khi anh ta khịt mũi. Cô quay đầu.

Anh ta đang nhìn cô chằm chằm. Malorie cứng người. Cô nhìn thẳng vào hai mắt anh ta. Cô thở nhẹ ra. Mắt anh ta không mở. Những cái bóng đang đánh lừa cô. Cô nhấc vali thật nhanh, đứng dậy và rời khỏi phòng.

Ở cửa hầm, cô dừng lại và lắng nghe. Cô không nghe thấy chuyển động trong phòng ăn. Cửa hầm mở ra lặng lẽ và từ từ, nhưng cô không thể ngăn tiếng kẽo kẹt của bản lề. Nó to hơn bình thường. Như thể cả ngôi nhà đang kẽo kẹt mở ra.

Và chỉ hé đủ khoảng không để mình lọt qua, cô lách vào bên trong. Ngôi nhà lại chìm vào im lặng. Cô từ từ đi xuống cầu thang dẫn đến sàn hầm bẩn thỉu.

Vì hồi hộp, cô mất nhiều thời gian mới tìm thấy sợi dây bật đèn. Khi cô kéo dây, căn phòng ngập tràn ánh sáng vàng. Quá sáng. Như thể nó có thể đánh thức Cheryl, đang ngủ ở hai tầng trên.

Liếc quanh phòng, cô đợi. Cô có thể nghe thấy hơi thở nặng nhọc của chính cô. Không gì khác. Cơ thể cô nhức nhối. Cô cần nghỉ ngơi. Nhưng ngay bây giờ, cô chỉ muốn biết Gary đã mang theo cái gì.

Bước đến cái ghế đẩu gỗ, cô ngồi xuống. Cô mở vali. Cô nhìn thấy bên trong có một cái bàn chải cũ. Tất. Áo phông. Áo sơ mi. Lăn khử mùi. Và giấy. Một cuốn sổ.

Malorie nhìn cánh cửa hầm. Cô lắng nghe tiếng bước chân. Không có. Cô rút cuốn sổ từ dưới quần áo ra và để chiếc vali xuống đất.

Cuốn sổ có bìa xanh, sạch sẽ. Mép chưa cong. Như thể Gary đã giữ gìn, bảo quản nó, trong điều kiện tốt nhất có thể.

Cô mở nó ra. Và đọc.

Chữ viết sắc nét đến mức làm cô phát sợ. Nó được viết một cách kì công. Người viết ra nó thực sự đã làm với niềm đam mê. Tự hào. Lật qua vài trang, cô nhìn thấy mấy câu được viết theo cách truyền thống, từ trái sang phải, vài câu khác được viết ngược lại từ phải sang trái. Ở những trang sau nữa, có những câu bắt đầu từ đầu trang và đi xuống dưới. Ở cuối sổ, những câu chữ được viết thành hình xoắn ốc ngay ngắn, vẫn theo một cách hoàn hảo, tạo ra những mẫu và hình thù lạ lẫm bằng ngôn từ.

Biết được giới hạn trí tuệ của loài người là biết được quyền năng đầy đủ của những sinh vật này. Nếu đó là vấn đề về nhận thức thì chắc chắn kết quả của các cuộc đối đầu với chúng sẽ vô cùng khác biệt giữa hai người. Giới hạn của tôi khác giới hạn của anh. Khác nhiều so với những con khỉ ở trong ngôi nhà này. Những người khác, chìm sâu trong sự cuồng loạn quá khích, bị ảnh hưởng nhiều hơn bởi quyền lực chúng ta đang gán cho những sinh vật này. Nói cách khác, những kẻ đần độn này, với trí tuệ trẻ con của chúng, sẽ không sống sót. Nhưng những người như tôi, chà, tôi đã chứng minh luận điểm của mình.

Malorie lật trang.

Một kẻ co rúm lại khi đối mặt với sự tận thế của thế giới này là kiểu người gì? Khi anh em chúng tự sát, khi những vùng ngoại ô Mỹ đầy rẫy sát nhân… kiểu người gì mà trốn chui trốn nhủi dưới những tấm vải và băng bịt mắt? Câu trả lời là PHẦN LỚN mọi người. Chúng được bảo rằng chúng có thể phát điên. Vì thế chúng phát điên.

Malorie nhìn lên cầu thang hầm. Ánh sáng trên lò vi sóng chiếu qua những khe hở hẹp ở cuối cửa hầm. Cô nghĩ lẽ ra mình nên tắt nó đi. Cô nghĩ bây giờ mình sẽ làm việc đó. Rồi cô lật trang.

Chúng ta tự gây ra điều đó cho chính mình chúng ta tự gây ra điều đó cho chính mình chúng ta TỰ GÂY RA ĐIỀU ĐÓ CHO CHÍNH MÌNH. Nói cách khác (hãy ghi nhớ điều này!): SINH VẬT MÀ CON NGƯỜI SỢ HÃI LÀ CHÍNH HỌ.

Đó là cuốn sổ của Frank. Nhưng tại sao Gary lại có nó?

Bởi vì anh ta viết nó, tất nhiên.

Bởi vì, Malorie biết, Frank không giật những tấm rèm xuống ở nhà cũ của Gary.

Gary đã làm.

Malorie đứng lên, trái tim cô chạy đua.

Tom không ở nhà. Tom đang thực hiện chuyến đi ba dặm về nhà anh.

Cô nhìn chằm chằm vào chân cửa hầm. Ánh sáng từ lò vi sóng. Cô chờ đợi những chiếc giày đột nhiên xuất hiện chặn ánh sáng lại. Cô nhìn lên giá để tìm vũ khí. Nếu anh ta đến, cô có thể giết anh ta bằng cái gì? Nhưng không có chiếc giày nào xuất hiện và Malorie đưa cuốn sổ sát mặt hơn. Cô đọc.

Nói một cách lí trí và với tầm quan trọng của việc chứng minh điều này cho họ thấy, tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi sẽ viết điều này một nghìn lần cho đến khi thuyết phục được chính mình thực hiện nó. Hai nghìn lần. Ba nghìn. Những con người này từ chối tranh luận. Chỉ có bằng chứng mới thay đổi được họ. Nhưng chứng minh điều đó với họ bằng cách nào? Làm thế nào để họ tin?

Tôi sẽ bỏ hết rèm và mở khóa cửa.

Ở lề sổ là những ghi chú bằng số và những con số tương ứng viết cẩn thận ở lề trên cùng. Ở đây là ghi chú 2.343. Ở đây là 2.344. Không ngừng, liên tục, hung hăng.

Malorie lật trang. Một tiếng động phát ra từ tầng trên.

Cô nhìn ra cửa. Cô sợ phải chớp mắt, phải cử động. Cô đợi và nhìn chằm chằm.

Mắt dán vào cửa, cô với lấy chiếc vali và nhét cuốn sổ trở lại dưới đồ đạc của Gary. Nó đã để đúng mặt chưa? Có phải vị trí như thế này không? Cô không biết. Cô không biết. Cô đóng vali lại và kéo dây bóng đèn.

Malorie nhắm mắt và cảm thấy đất lạnh dưới chân mình. Cô mở mắt. Bóng tối tuyệt đối chỉ bị chia cắt bởi ánh sáng trên lò vi sóng lọt qua chân cửa hầm.

Malorie quan sát, chờ đợi.

Cô đi ngang hầm, điều tiết mắt trong bóng tối khi cẩn thận trèo lên cầu thang và áp tai vào cánh cửa.

Cô lắng nghe, hơi thở dồn dập. Ngôi nhà lại chìm vào im lặng.

Gary đang đứng ở đầu bếp bên kia. Anh ta đang nhìn cửa hầm. Khi mày mở nó ra, anh ta sẽ chào đón mày.

Cô đợi. Và đợi. Và không nghe thấy gì. Cô mở cửa. Bản lề kẽo kẹt.

Vali trong tay, mắt Malorie lia nhanh sang bếp. Sự im lặng quá ồn ào. Nhưng không ai ở đây. Không ai đang đợi cô.

Đặt tay lên bụng, cô lách người qua khung cửa và khép cánh cửa sau lưng. Cô nhìn vào phòng khách. Vào phòng ăn.

Vào phòng khách. Vào phòng ăn.

Cô nhón chân đi qua bếp và cuối cùng cũng vào đến phòng ăn. Gary vẫn nằm ngửa. Ngực nhấp nhô lên và xuống. Anh ta khẽ rên lên.

Cô đến gần. Anh ta cử động. Cô đợi.

Anh ta cử động…

Chỉ cánh tay thôi.

Malorie quan sát anh ta, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt, đôi mắt đang nhắm đó. Cô vội vàng quỳ xuống và nhoài người qua anh ta, chỉ cách da anh ta một khoảng và đặt chiếc vali dựa lại vào tường.

Mặt này xoay ra ngoài có đúng không?

Cô rời tay khỏi chiếc vali. Cô đứng lên, chạy vội ra khỏi phòng. Trong bếp, dưới quầng sáng của bóng đèn, mắt ai đó bắt gặp ánh nhìn của cô. Malorie chết lặng. Đó là Olympia.

“ Cô đang làm gì thế?” Olympia hỏi.

“Không có gì,” cô thì thầm. “Tôi nghĩ là tôi để quên thứ gì đó ở kia.”

“Tôi đã gặp ác mộng,” Olympia nói. Malorie bước đến và nắm lấy tay cô ấy. Cô dẫn Olympia quay lại cầu thang. Họ cùng nhau đi lên. Khi đã ở tầng trên, Malorie ngoái nhìn xuống cầu thang.

“Tôi phải nói với Tom,” cô nói.

“Về giấc mơ của tôi à?”

Malorie nhìn Olympia và lắc đầu.

“Không. Không. Tôi xin lỗi. Không.”

“Malorie?”

“Ừ.”

“Cô ổn chứ?”

“Olympia. Tôi cần Tom.”

“Ừm, anh ấy đi rồi.”

Malorie nhìn chằm chằm xuống chân cầu thang. Đèn trên lò vi sóng vẫn đang bật. Đủ để chiếu dọc lối vào phòng khách để nếu có người đi qua phòng ăn vào bếp, cô có thể nhìn thấy bóng họ.

Cô đang chăm chú quan sát căn phòng tối lờ mờ. Chờ đợi. Bóng người. Chắc chắn nó sẽ xuất hiện. Trong lúc quan sát, cô nghĩ về điều Olympia vừa nói.

Tom đã đi rồi.

Cô nghĩ ngôi nhà này giống như một cái hộp lớn. Cô muốn ra khỏi cái hộp này. Tom và Jules, đang ở ngoài nhà, nhưng vẫn trong cái hộp này. Cả địa cầu này đang đóng lại. Thế giới bị nhốt trong cùng một cái hộp giấy đang làm nhà cho lũ chim ngoài kia. Malorie hiểu rằng Tom đang tìm cách mở nắp hộp. Anh đang tìm cách thoát ra. Nhưng cô tự hỏi liệu có hay không một cái nắp thứ hai trên cái này, rồi cái thứ ba trên đó nữa.

Đóng hộp, cô nghĩ. Vĩnh viễn.