← Quay lại trang sách

Hai

Hai

ừa bước vào lớp, Ngọc đã nghe Vân gọi giật lại:

- Ngọc, đi quét lớp đi chứ. Giờ này mà chưa chịu làm, bộ đợi đến khi giáo viên trừ điểm vệ sinh trong sổ đầu bài rồi mới chịu, phải không?

- Thì bây giờ Ngọc làm liền nè. Bộ Tuyển, Trung, Tùng chưa ai tới hết hả?

Ngọc để cặp vô ngăn bàn rồi quay lại hỏi Vân lớp trưởng. Như được khơi đúng mạch, Vân “tuôn” ra ngay:

- Hết chuyện rồi hay sao mà chờ đợi mấy ông tướng siêu lười đó? - Vân dấm dẳng - Chắc một lát nữa, trống vào học rồi mấy tên đó mới vô quá! May là hôm qua mình đã nhắc nhở rằng hôm nay trực rồi mà còn vậy đó! Vân nói thiệt...

Ngọc vội cầm chổi lên để kết thúc “bài phê bình” của Vân, nhưng không ngờ Vân vẫn tiếp tục:

- Hồi đó, khi thấy Ngọc bị xếp ngồi chung với ba tên đó, Vân tưởng Ngọc sẽ không phải đụng tay đụng chân vô ba cái vụ trực nhật này. Ai mà ngờ đâu...

- Đâu phải mấy bạn đó không chịu trực nhật đâu. Họ cũng chịu khó quét lớp lắm chứ bộ...

- Chịu khó theo cái kiểu ba bảy hai mươi mốt ngày thôi chứ đâu có thường xuyên? Ngọc nhìn Như lớp mình kìa, tổ trực nhật của Như có ba đứa con gái, chỉ có một mình Mạnh là con trai, vậy mà Mạnh vẫn phải đảm đương hết công việc trực nhật để cho con gái ở không. Còn trong tổ của Ngọc chỉ có mỗi Ngọc là con gái mà lại bị đày đọa thế này...

Vân đổi giọng ra chiều thương hại làm Ngọc tự nhiên nổi giận. Đẩy mạnh cái bàn vào đúng vị trí, Ngọc đáp trả:

- Thì tại Như là lớp phó kỷ luật. Hai người kia một là tổ trưởng, một là lớp phó văn thể mỹ. Chỉ tội nghiệp cho Mạnh thôi...

Tự nhiên Ngọc ngẩn người ra nghĩ ngợi lý do mình nổi giận. Không biết là do giọng điệu của Vân hay vì Mạnh. Mạnh là học sinh hiền lành nhất lớp, sức học trung bình, người cao, ốm, ít nói. Mạnh là bạn thân của Tuyển. Hai người tính cách trái ngược hẳn nhau, thân nhau là do hai người gần nhà và cùng học chung cấp hai. Mạnh luôn nhường nhịn Tuyển trong bất kỳ trường hợp nào. Có lúc, Ngọc thấy Tuyển đánh mạnh vào bả vai Mạnh rồi cười lên hăng hắc mà MaÏnh chỉ im lặng rồi cười nhẹ. Nụ cười thật hiền, không có vẻ gì là cam chịu mà hình như Mạnh coi đó là chuyện... bình thường. Ngạc nhiên, Ngọc hỏi:

- Sao tự nhiên Tuyển đánh Mạnh vậy?

- Thích!

- Vậy nếu ai đánh Tuyển mà lại nói như vậy thì Tuyển có thấy thích không?

- Ngu sao thích?

- Vậy sao Tuyển còn đánh người khác?

- Tại... thích!

Tuyển vẫn trả lời bằng giọng tỉnh queo. Bực bội trước thái độ của Tuyển, Ngọc quay sang Mạnh:

- Sao Mạnh để Tuyển đánh vậy?

- Tuyển chỉ giỡn thôi mà!

- Giỡn kiểu gì mà kỳ vậy? Lần sau Tuyển làm vậy, Mạnh phải phản ứng chứ?

- Phản ứng sao? - Mạnh hỏi bằng giọng hiền lành.

- Ừm... thì... thì Mạnh phải đánh lại!

- Còn lâu Mạnh mới đánh lại tui.

Tuyển cười hề hề rồi lại... phát một cái thật mạnh vào vai Mạnh. Tự nhiên, Ngọc thấy ngứa ngáy chân tay:

- Mạnh không đánh lại thì kêu Ngọc, Ngọc... phụ cho!

- Tụi mình đánh cũng không lại Tuyển đâu! - Mạnh vừa nói vừa cười khi thấy sự phấn khích hiện rõ trên khuôn mặt Ngọc.

- Nếu đánh không lại thì tụi mình... quăng bụi vô mắt Tuyển rồi mới nhào vô đánh. Không thôi tụi mình đánh lén sau lưng, thế nào cũng thắng hà...

- Trời, trời... Hết chuyện hay sao mà tự nhiên Ngọc xúi bạn bè người ta đánh nhau? Tự nhiên hà...

Tuyển kêu lên. Ngọc chột dạ vì sự quá trớn của mình nhưng cũng cố cứng giọng:

- Ai biểu Tuyển thích đánh người khác làm chi...

- Kệ tui. Tui đánh người khác chứ có đánh Ngọc đâu mà Ngọc trách móc? Coi kìa...

Ngọc im bặt ngay vì thấy mình đuối lý trước... lý sự cùn của Tuyển. Trong lớp, Tuyển được phong danh là Tuyển “ba lơn” bởi cái tánh tưng tửng của mình. Tuy tánh khí vậy nhưng Tuyển học rất khá, nhất là những môn tự nhiên. Có lần, trong giờ Lý, cả lớp đang nghe thầy giảng bài thì tự nhiên chàng Tuyển nhà ta thở dài đánh sượt một tiếng, nghe não cả lòng. Cả lớp im phăng phắc chờ đợi sự quở trách của thầy dạy Lý thì Tuyển đã chủ động đưa tay lên... phát biểu:

- Dạ thưa thầy, em có chuyện muốn hỏi!

- Em nói đi!

- Trên thế giới hiện nay có loại máy nào giúp con người vẫn có thể thưởng thức mùi vị thức ăn như bình thường nhưng lại không cần phải... nhai chưa thầy?

- Chưa, nhưng đã có loại thức ăn không cần nhai nhưng vẫn đầy đủ chất dinh dưỡng dành cho người già và người bệnh.

- Không, ý em muốn hỏi là có loại máy nào mà người bình thường khi ăn vẫn thưởng thức theo cách cũ, nhưng lại bỏ qua một công đoạn là nhai mà chỉ cần... nuốt thôi. Có chưa thầy?

- Vậy chức năng của răng để làm gì nếu không để nhai thức ăn? - Thầy ngạc nhiên.

- Dạ, tại em thấy trên thế giới hiện nay loại máy móc nào mà con người cần thì họ cũng đều chế tạo được hết rồi. Mai mốt, em mà làm kỹ sư thì em phải chế tạo ra loại máy nào đây? Em đang suy nghĩ làm cách nào để chế tạo ra cái máy mà em vừa nói với thầy nên em phải hỏi kỹ đã có người chế tạo ra loại máy đó chưa?

Khuôn mặt Tuyển thành thật đến nỗi thầy Lý không nghi ngờ gì, nói với Tuyển bằng một giọng nhẹ nhàng:

- Em ngồi xuống đi. Lo học trước đi rồi hãy lo đến những chuyện khác!

Tuyển thở dài ngồi xuống. Lúc đó, Ngọc còn nghe Tuyển lẩm bẩm:

- Hay là chế tạo ra loại máy giúp người ta chỉ ngủ một mắt, còn mắt kia vẫn thức để... canh ăn trộm đây ta?

* * * * *

Trung từ đằng sau giằng lấy cây chổi Ngọc đang cầm trên tay:

- Quét lớp thì phải tắt quạt chứ. Mấy tờ giấy bay lung tung kìa... Thôi, Ngọc xuống lấy khăn trải bàn đi, Trung quét lớp cho!

Đưa cây chổi cho Trung, Ngọc lững thững đi xuống phòng gởi đồ. Đi đến cầu thang thì thấy Tuyển đang lò dò bước lên. Vừa thấy Ngọc, Tuyển cất tiếng ngay:

- Tuyển lấy khăn trải bàn với nhúng khăn lau bảng rồi. Để bây giờ lên quét lớp. Ê, Mạnh ơi, Mạnh...

Mạnh bước lên, Tuyển quay sang nói bằng giọng ngang ngang:

- Lên quét lớp phụ tao nhe mậy...

- Ừ! - Mạnh gật đầu ngay.

Thấy Ngọc im lặng đứng nhìn, Tuyển nói nhỏ với Ngọc như sợ người khác nghe thấy:

- Một lát nữa Tuyển cho Ngọc ăn cái này ngon lắm!

- Cái gì vậy? - Ngọc tò mò.

- Ông ngoại Tuyển đem từ dưới quê lên. Lát nữa tụi mình vô lớp ăn chung...

Ngọc toe toét miệng cười:

- Ừ, bây giờ tụi mình vô quét lớp hén...

Cả ba chưa bước vào lớp thì đã nghe giọng Như eo éo:

- Tôi không biết “ông” có phải là con trai không nữa. Con gái nói gì ông cũng phải cãi lại cho bằng được là sao?

- Nói không đúng thì phải cãi lại chớ? - Tùng nhướng mắt trả lời.

- Tôi nói vậy mà không đúng hả?

- Cái chuyện tôi quét lớp như thế nào là chuyện của tôi, liên quan gì...

- Sao không liên quan? “Ông” thử nghĩ coi, gần tới giờ vô học rồi mà “ông” cứ dùng tay đi lượm từng miếng giấy thì biết chừng nào lớp mới sạch? Như vậy mà kêu là quét lớp đó hả, kêu là lượm rác thì có...

- Thì Trung cũng đang quét rồi, tôi làm theo cách đó thì có sao đâu? Mà “bà” là lớp phó kỷ luật chớ có phải lớp phó lao động đâu mà góp ý vô mấy cái chuyện này?

Đúng là ngang như cua. Như dậm chân rồi bỏ đi. Tùng quay sang nói bâng quơ:

- Có chịu nổi không? Chịu đựng trong giờ học không nói chuyện là muốn ná thở rồi, bây giờ làm như “nó” muốn quản lý mình ngoài giờ học luôn chắc...

- Kệ “nó” mày ơi... Có quyền lớp phó kỷ luật là vậy đó. Tụi mình phải khổ với nó dài dài...

Đánh máy: casau
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 8 năm 2016