Ba
Ba
à đúng là tổ của Ngọc “khổ dài dài” vì Như thật, bởi chưa có buổi sinh hoạt chủ nhiệm nào mà tổ lại không phải lên bảng đứng vì bị kiểm điểm: khi thì trực sinh bị trừ điểm trong sổ đầu bài; khi thì tổ luôn đứng bét trong các tổ; khi thì một thành viên trong nhóm không thuộc bài khiến cả tổ bị vạ lây... Nhưng lỗi nhiều nhất vẫn là tội nói chuyện trong giờ học. Các tội kia khi bị phạt thì còn ấm ức chớ bị phạt vì tội này thì cả tổ đều “tâm phục khẩu phục” bởi bốn thành viên đều thuộc tuýp người “biết rất nhiều chuyện nhưng không thể giữ riêng cho bản thân mình”. Khi thì Trung rì rầm kể lại các chuyện trinh thám vô cùng gay cấn cho ba người còn lại nghe bằng một giọng thì thào làm ai cũng hồi hộp lắng nghe, ai cũng muốn biết diễn biến kế tiếp của vụ án sẽ ra sao. Lúc khác lại là Tùng kể chuyện ma bằng giọng trầm trầm làm ai cũng phải dựng tóc gáy nhưng vẫn cố dỏng tai mà nghe. Chưa hết, Tuyển thì chúa hay kể chuyện tiếu lâm làm cả bọn đau bụng vô cùng vì không được cười ra tiếng. Ngọc cũng góp vui bằng mấy bài thơ con cóc sưu tầm trên mặt bàn hay những mảnh giấy không chính thức của các bạn đồng trang lứa chuyền tay nhau đọc rồi cười khúc khích. Trong một lần bị kiểm điểm trước lớp, Tuyển đã gân cổ cãi lại rằng: hắn nói chuyện trong lớp không phải là do hắn muốn vậy mà là do... giáo viên chủ nhiệm yêu cầu như thế. Cả lớp thót tim khi nghe Tuyển nói. Như thế này thì quá lắm rồi, cái tánh tưng tửng của hắn đã đi quá đà cho phép. Sự giận dữ hiện rõ trên khuôn mặt, song cô chủ nhiệm vẫn kìm giọng:
- Sao em lại nói tôi khuyến khích em nói chuyện trong giờ học?
Tuyển chẳng nói chẳng rằng, tiến về phía chỗ ngồi và lấy trong cặp ra quyển sổ liên lạc. Hắn đem lên bàn giáo viên, mở quyển sổ và chỉ vào dòng “Lời phê của giáo viên” rồi cất giọng:
- Thì cô phê là “Hãy nói chuyện trong giờ học” đó thôi!
Ôi, tía má ơi! Cả lớp như lên cơn sốt vì không biết lời phê đó có phải là sự thật hay là do Tuyển bịa ra. Không kềm chế nổi, Vân lớp trưởng nãy giờ đứng gần bàn giáo viên chủ nhiệm liếc mắt hết cỡ về phía cuốn sổ đầu bài. Như phát hiện ra một sự kiện trọng đại, Vân há hốc miệng rồi quay sang nhìn cô giáo. Cô chủ nhiệm nhìn vào quyển sổ liên lạc của Tuyển rồi cũng phải tròn mắt. Cả lớp lờ mờ đoán ra là hình như cái câu cô phê trong sổ Tuyển là sự thật. Hơn 40 cái đầu trong lớp như nổ bung ra vì không hiểu lý do tại sao cô giáo lại phê như thế trong khi mắt vẫn căng lên theo dõi nhất cử nhất động kế tiếp của cô. Tai ai cũng dỏng lên hết cỡ. Cô giáo dù kìm nén song cả lớp vẫn nghe tiếng thở... hơi dài của cô. Bây giờ, tiếng ruồi bay qua, cả lớp cũng có thể nghe rõ mồn một. Sau một vài giây định thần, cô giáo ngồi xuống nói bằng giọng nghiêm khắc, song uy lực đã giảm đi phần nào, không như những lần sinh hoạt chủ nhiệm trước:
- Tôi phê “Hay nói chuyện trong giờ học” chứ có phải là...
Một vài tiếng “ồ” lên từ dưới lớp. Tiếp theo đó là tiếng mở cặp và tiếng giấy sột soạt. Dường như các học sinh khác đều lấy sổ liên lạc của mình ra “nghiên cứu” lại lời phê của cô giáo. Đột nhiên, Vân vỗ hai tay vào nhau như vừa có một phát kiến vĩ đại:
- A! Vân hiểu rồi mấy bạn ơi! Do cô của chúng ta quen tay nên cho thêm dấu ngã vào chữ “hay” đó...
Cả lớp gật gù tán thành bởi trong lời phê của cô đa phần thường là: “Hãy tập trung hơn trong giờ học”; “Hãy chú ý hơn vào môn Toán”; “Hãy tham gia phong trào tích cực hơn”... Như mở được tấc lòng, cô giáo cất lên giọng uy lực cũ:
- Em Vân nói đúng. Do cô quen tay nên...
- Nhưng em đâu có biết nên cứ nghĩ là cô bắt em phải nói chuyện trong lớp! - Tuyển nói bằng giọng ngây thơ và với khuôn mặt hiền lành... vô số tội - Rõ ràng là cô viết “Hãy nói chuyện trong giờ học” mà...
- Vân, em cho cô mượn cây bút xóa!
Vân nhanh nhẩu đưa cho cô cây bút xóa. Cô giáo xóa dấu ngã một cách cẩn thận rồi quay sang nói với Tuyển:
- Lần này thì cô bỏ qua, nhưng bắt đầu từ lần sau...
“Bắt đầu từ lần sau”... Quả là một thời điểm vô cùng bi đát mà tổ phải trải qua khi Như luôn dán mắt vào nhóm của Ngọc. Mới thứ Tư mà trong sổ ghi kỷ luật của Như đã hết chỗ để gạch ở bốn cái tên: Trung, Tùng Tuyên, Ngọc. Ngọc quay xuống mở miệng: “Trung, cho Ngọc muợn cây thước”: gạch. Tuyển nhướng người lên trả cục gôm kèm theo tiếng cám ơn: gạch. Tùng quay sang hỏi mấy phút nữa hết tiết: gạch. Ngọc mở miệng lẩm nhẩm theo lời bài thơ thầy đang đọc: gạch. Riết, cứ đến giờ sinh hoạt chủ nhiệm, khi Như cầm sổ kỷ luật chưa kịp đọc gì thì Ngọc, Trung, Tùng, Tuyển đã tự giác lên đứng một góc bảng dể nghe “tuyên phạt tội trạng”. Giấy kiểm điểm của bốn đứa chất đống. Cái hôm bốn đứa ngồi viết kiểm điểm chung với nhau, Tùng nói với Tuyển:
- Tao thấy thay vì mày muốn sáng chế ra loại máy nhai giùm con người thì hãy tập trung suy nghĩ cách gì để có thể viết chỉ một lần kiểm điểm nhưng nó biến thành nhiều bản để sử dụng cho những lần sau còn hay hơn!
Tuyển gật gù rồi thừ người ra nghĩ ngợi. Ngọc vui mừng góp ý:
- Hay là tụi mình đi photo sẵn? Mà như vậy thì không được. Cô đâu có chịu bản photo?
Trung chống cằm:
- Nhờ người khác viết giùm thì không được vì mỗi người đều có nét chữ riêng. Có nhiều vụ án được điều tra thành công chỉ dựa vào nét chữ đó!
Tùng đập mạnh bàn một cách đột ngột:
- Chung quy là cũng tại con Như. Đúng là suốt ngày chỉ biết xen vào chuyện của người khác thôi!
- Lớp phó kỷ luật mà... - Trung tặc lưỡi.
- Ừ, tao chúa ghét ban cán sự lớp! - Tuyển tự nhiên bật ra một câu rất bất chợt. Ánh mắt Tùng chuyển sang giận dữ:
- Bữa nào phải kêu người đánh nó một trận cho nó bỏ cái tật...
-Tùng đánh Như hả? Trời ơi, không được, Tùng không được làm như vậy! - Ngọc kêu lên hốt hoảng.
- Có gì đâu mà Ngọc phải sợ vậy chứ? - Tùng trấn an.
- Tùng sẽ bị đuổi học đó. Với lại, Như là bạn cùng lớp mình mà...
Tuyển và Trung im lặng một lúc rồi Trung nói nhẹ:
- Thôi đi mày ơi, gì mà đến nỗi đó?
Tuyển cũng góp vào:
- Kiểm điểm thôi mà. Cũng tại tụi mình nói chuyện trong lớp chớ bộ. Bỏ qua đi...
- Bỏ qua gì mà bỏ qua. Tuần nào cũng viết kiểm điểm. Tao bực quá rồi, đánh nó xong, tao bị đuổi học cũng được!
Ngọc hốt hoảng hơn, giọng như nghèn nghẹn:
-Tự nhiên Tùng đánh lộn rồi nghỉ học hà. Mà sao...
Tuyển nhẹ giọng an ủi:
- Nó chưa đánh ai hết mà, Ngọc yên tâm đi. Nó không đánh Như đâu!
- Sao Tuyển biết? Tùng vừa nói là sẽ đánh kìa!
Mắt Ngọc bắt đầu ngân ngấn nước. Tùng quay sang bắt gặp khuôn mặt Ngọc thì hơi bối rối, nhẹ giọng:
- Ngọc đừng có khóc. Tùng sẽ không đánh Như đâu!
- Thiệt hả?
- Thiệt.
Nghe lùng nói vậy, mặt Ngọc tươi tỉnh hơn nhưng trong bụng vẫn lo ngay ngáy, bởi hơn ai hết, Ngọc biết rõ hoàn cảnh gia đình Tùng ra sao. Ba mẹ ly dị, Tùng ở cùng cô dượng trong một căn nhà sang trọng, rộng lớn. Những lúc Tùng gặp mặt ba mẹ là lúc xin tiền. Tùng có tiền nhiều lắm bởi khi gặp ba thì Tùng nói rằng mẹ chưa cho tiền. Thế là ba đưa ra một xấp bạc lớn. Gặp mẹ thì Tùng nói là ba không quan tâm đến việc chu cấp. Vậy là mẹ dúi vào tay một mớ tiền to. Hai vợ chồng không hề gặp mặt nhau, cũng không thèm kiểm chứng lại lời của con mình là đúng hay sai. Ăn mặc thì đã có cô dượng lo nên số tiền đó luôn đầy trong túi Tùng. Đi sớm về muộn cũng không ai nói đến nên Tùng giao du với khá nhiều bạn bè đủ mọi thành phần ngoài trường. Cô giáo, thầy giáo chủ nhiệm của hai năm học trước cũng đành bó tay trước một học sinh mà đủ điểm lên lớp đã kể như một may mắn. Năm nay, nhờ sự quan tâm đặc biệt của cô giáo chủ nhiệm nên Tùng có tiến bộ ít nhiều, nhưng Tùng vẫn có thói quen suy nghĩ: “Học tới đâu hay tới đó...”. Với suy nghĩ như vậy nên Tùng chẳng sợ điều gì, chỉ sợ... lời nói nhẹ nhàng. Trong lớp, ngoài kết thân với Tuyển, Trung, Ngọc, Tùng chẳng có thêm một người bạn nào một cách đúng nghĩa. Một phần là do thái độ của Tùng, một phần là do ánh mắt không mấy thiện cảm của các bạn trong lớp khi thấy Tùng vẫn thường qua lại với những thanh niên bất hảo trước cổng trường. Tùng đã từng lao đến đánh Hạo bên lớp chuyên Văn khi Hạo nói như cố tình để Tùng nghe: “Cái tụi đó sớm muộn gì thì cũng bị công an gô đầu cả lũ cho mà coi...”. Lần đó, Tùng bị trường đem ra hội đồng kỷ luật, may nhờ có cô giáo chủ nhiệm bảo lãnh nên Tùng được tạm tha. Nhưng không vì thế mà Tùng hối cải. Tùng nói: “Họ đuổi thì em nghỉ thôi chứ có gì đâu...”. Cô giáo chủ nhiệm phải tiếng nhỏ tiếng to khuyên giải. Tùng khi lắc, khi gật, cuối cùng thì trả lời ậm ừ: “Em có học tiếp thì cuối cùng cũng không đậu nổi tốt nghiệp đâu”. Cô kiên quyết: “Cô sẽ có cách để em đậu tốt nghiệp. Em cứ trở vào học đi cái đã”. Tùng trở vào học và cô giáo chủ nhiệm thực sự có một cuộc cải cách. Cô chia Lớp ra thành mười tổ, mỗi tổ có từ bốn đến năm học sinh và phải chịu trách nhiệm lẫn nhau: học sinh yếu thì được xếp ngồi bên học sinh giỏi, học sinh trung bình đi chung với học sinh khá để cùng giúp nhau trong học tập. Hôm đó, Tùng suýt bỏ về bởi chứng kiến các bạn trong lớp thảy đều lắc đầu nguầy nguậy khi nghe cô giáo phân công mình cùng tổ với Tùng. Có bạn còn cứng giọng: “Thà em nghỉ học còn hơn...”. Trầy trật lắm, cuối cùng thì cô cũng chọn được ba người: Tuyển, Trung, Ngọc. Đơn giản là vì Tuyển tưng tửng, lại khá mấy môn tự nhiên. Cũng do tánh khí tưng tửng đó mà Tuyển bị chối từ khi gia nhập các tổ khác. Trung thì tánh điềm đạm, bình tĩnh nên khi cô “chỉ định”, Trung cũng không phản đối. Còn Ngọc giỏi các môn xã hội và lại là bạn thân của Tùng từ đầu năm lớp 10 nên xung phong ngay khi tổ thiếu một người. Cái nhóm bốn người này nhanh chóng thành “nhóm đặc biệt” trong lớp cũng như trong trường bởi Tùng vốn dĩ đã nổi danh là “học sinh cá biệt”...
Đánh máy: casau
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 8 năm 2016