← Quay lại trang sách

Thay lời kết

Thay lời kết

ả lớp đều đậu tốt nghiệp với kết quả “đáng để được ăn mừng”. Trong lúc đợi kết quả thi đại học của mình, Ngọc đăng ký tham gia vào lớp xóa mù ở phường. Ngày đầu tiên khi bước vào lớp, Ngọc run bắn khi nhìn thấy những học sinh lớn tuổi hơn mình rất nhiều. Ngọc rất ngạc nhiên khi thấy Lạc - cái anh chàng giữ xe vẫn thường hay giật tóc Ngọc mỗi khi Ngọc đi ngang qua chỗ anh ta cũng ngồi trong lớp. Qua những nét chữ vụng về của những con người từng lăn lóc trong cuộc sống, nay lại bắt đầu bằng những ký tự đầu tiên, Ngọc đã rưng rưng muốn khóc khi nhận được một mảnh giấy với nét chữ viết như gà bới nhưng chứng tỏ đó là một cố gắng rất lớn, gởi cho mình: “Cám ơn cô giáo”. Ngọc đã xúc động biết bao khi biết Lạc đã sớm lăn lóc kiếm sống từ nhỏ và đối với anh, biết đọc chữ là mở ra cả một thế giới rộng lớn cho mình, ngoài những lúc giữ xe cực khổ. Từ lúc đến lớp phổ cập, Lạc lúc nào cũng gọi Ngọc bằng hai tiếng trìu mến và chân thành: “cô giáo”. Một niềm vui lan tỏa dịu dàng sau mỗi giờ lên lớp làm Ngọc càng mong chờ kết quả thi vào trường đại học sư phạm của mình...

... Ngọc bấu tay vào Tùng trong sân bay đông đúc, miệng như cứng lại, không thể thốt nên lời. Những giọt nước mắt cứ tuôn rơi lã chã. Tùng đưa tay lên lau những giọt nước mắt ấy, cất giọng nhẹ nhàng:

- Tùng đi học chứ có phải đi luôn đâu mà Ngọc khóc. Hôm qua thằng Tuyển với thằng Trung vui cười hớn hở khi biết Tùng đi xa.

Rồi giọng Tùng cũng nghèn nghẹn:

- Tùng không biết có quen được việc không nghe giọng của Ngọc và không gặp Ngọc mỗi ngày hay không nữa?...

Máy bay cất cánh, Ngọc ngước lên nhìn và lau nước mắt. Trên đầu, cả một khoảng trời xanh đang mở ra mênh mông...

HẾT

Đánh máy: casau
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 8 năm 2016