← Quay lại trang sách

Mười ba

Mười ba

gọc đến lớp rất sớm, song lại thấy Tuyển và Tùng ngồi trong lớp nói chuyện có vẻ đã lâu. Vừa lúc đó, Trọng bên lớp chuyên Toán cũng lò dò bước vô nhập bọn ngồi nói chuyện chung. Trọng thấy Ngọc thì hớn hở cất tiếng:

- Ngọc rảnh thì chỉ cho Trọng những ý chính của câu tục ngữ “cái nết đánh chết cái đẹp” đi. Một lát nữa, lớp Trọng kiểm tra một tiết môn Văn rồi mà Trọng không hiểu gì cái câu này hết.

Ngọc kiên nhẫn ngồi giảng những ý chính cho Trọng nghe, Trọng lắng nghe thật chăm chú với một khuôn mặt cực kỳ chịu đựng. Một lát sau, Ngọc kết thúc với một khuôn mặt cực kỳ... hiền lành và nhẫn nại. Trọng rụt rè:

- Trọng chỉ muốn biết tóm lại điều này thôi: cái đẹp có tội tình gì đâu mà phải kêu cái nết đánh chết nó?

- Há há há... - Tuyển toét miệng cười rung cả người - Bây giờ, Tuyển mới thực sự chứng kiến cái cảnh đàn gảy tai trâu ra làm sao đó. Đúng là vịt nghe sấm mà...

Nghe những câu thành ngữ được mượn để chê bai mình một cách lộ liễu nhưng Trọng không mảy may tức giận. Trọng cất giọng hiền khô:

- Ai lại đi đàn cho trâu nghe bao giờ. Vịt nghe sấm thì nó làm sao?

Nhìn khuôn mặt Trọng không có vẻ gì là “thấm” những điều mình vừa nói, Ngọc đâm ra ngán ngẩm khi phải giảng lại một lần nữa. Ngọc cất giọng:

- Chừng nào mới kiểm tra một tiết Văn hả Trọng?

- Sau giờ ra chơi.

- Vậy thì giờ chơi, Ngọc sẽ giảng lại cho Trọng một lần nữa, há...

Trọng gật đầu và xách cặp đi về lớp mình. Ngọc quay sang, nghe Tuyển chép miệng.

- Phải công nhận là me dốt [1] có mùa nhưng thằng Trọng này thì dốt Văn nguyên năm. Chậm hiểu thấy ớn luôn! - Tuyển lại thở hắt ra. Mà nói về sự chậm hiểu thì mới nói nghen, bây giờ tao... no muốn ói luôn!

Tùng nhướng mắt lơ đãng đặt câu hỏi:

- Giữa chuyện no với chuyện chậm hiểu thì có gì... liên quan đâu?

Tuyển chắc lưỡi:

- Tại mày không biết đó. Hồi sáng này, tao hết tiền nên phải thức dậy từ sớm tinh mơ để chạy bộ với ông chú. Khi tao hết tiền thì lúc nào tao cũng phải dậy thật sớm để chạy bộ với chú tao.

Ngọc hỏi:

- Bộ chạy bộ chung rồi chú Tuyển cho tiền hả?

- Làm gì mà dễ dàng như vậy? Chạy bộ xong, Tuyển phải mua một ổ bánh mì không rồi ngồi nhai một cách thảm hại trước mặt chú. Kế đó, chú Tuyển sẽ hỏi tại sao phải ăn bánh mì, Tuyển lúc đó sẽ nói là do hết tiền nên phải ăn bánh mì không.

- Rồi chú mày móc tiền ra cho hả? - Tùng có vẻ bắt đầu quan tâm đến câu chuyện.

- Chưa, lúc đó chú sẽ nói là thôi, đừng có ăn bánh mì không. Đi ăn phở với chú...

- Tuyển đi liền chớ gì? Ngọc biết tính Tuyển quá mà...

- Ngu sao đi liền? Lúc đó, Tuyển phải càng làm ra vẻ thảm hại hơn rồi nói: “Chú cho ăn phở bữa nay rồi mai cũng phải ăn bánh mì không nữa thôi. Để bây giờ ăn luôn cho quen miệng”. Thế là chú tớ dẫn tớ đi ăn phở xong rồi cho tiền. Há há... Trăm lần như một. Mà Tuyển thắc mắc một điều nha, không hiểu sao cả trăm lần như vậy rồi mà chú Tuyển vẫn chưa... rút kinh nghiệm.

- Rút kinh nghiệm để khỏi cho tiền mày nữa hả? - Tùng hỏi.

- Đâu có, rút kinh nghiệm để mỗi lần thấy tao ăn bánh mì là lập tức rút tiền ra cho mà không cần phải... qua mấy công đoạn cũ nữa... - Tuyển trả lời tỉnh queo - Cũng như tụi mình cũng nên rút kinh nghiệm là đối với những hạng tiểu nhân như cái thằng Hạo kia thì đừng có thèm đánh nó, để nó uống nước rồi mắc nghẹn, không phải hay hơn sao?

- Đợi nó uống nước mắc nghẹn thì tụi mình cũng tức nghẹn họng mà chết rồi! - Tùng bực dọc nói.

Dường như nãy giờ, ai cũng nói chuyện để cố quên đi những diễn biến sẽ xảy ra trong ngày hôm nay khi có giờ dạy của cô giáo chủ nhiệm. Cố tránh thì cố nhưng quay một vòng thì cũng trở về câu chuyện mà chẳng ai vui vẻ gì. Đánh nhau, một hình thức kỷ luật chắc chắn là sẽ không nhẹ nhàng sau những ngày sống trong hòa bình ngọt ngào mà lớp đang tạo nên một cách cố gắng vượt bực. Ngọc nhìn Tuyển và Tùng rồi chép miệng.

- Từ từ tụi mình tính tiếp, chắc không sao đâu. Hạo gây sự với tụi mình trước chớ bộ...

- Ai mà tin được? Cái thằng đó lúc nào cũng nói chuyện nhẹ nhàng, nhu mì trước mặt thầy cô, còn tụi mình thì có quá nhiều “phốt”. Thầy cô tin tụi mình hơn cái thằng “giả nhân giả nghĩa” mới là chuyện lạ đó!

Tuyển vừa trợn mắt vừa nói trong sự tức giận pha lẫn một chút ganh tị không giấu diếm. Tùng trấn an:

- Chắc cũng không đến nỗi nào đâu. Biết đâu chuyện lạ sẽ xảy ra...

Không biết từ lúc nào Tùng tin vào chuyện lạ và thật bất ngờ, chuyện lạ đã xảy ra ngay trong lần đầu tiên Tùng khuyên Tuyển và Ngọc tin vào chuyện lạ. Và Ngọc nhận ra cái câu cửa miệng của Tùng “đuổi học thì nghỉ thôi, Tùng không sợ”, Tùng đã không nói từ rất lâu. Ngọc mỉm cười, nói riêng với Tùng về điều ấy khi trống đánh vào giờ học. Tùng lặng người đi, khẽ nói: “Tùng sợ nếu bị đuổi học thì không thể gặp mặt Ngọc mỗi ngày. Nếu bị như vậy thì Tùng sẽ buồn đến chết mất”...

Trong giờ của cô giáo chủ nhiệm, cô đã kiên nhẫn lắng nghe lý do dẫn đến chuyện đánh nhau và với sự làm chứng của nhiều bạn học cùng lớp, cô giáo đã “hóa giải” mọi chuyện bằng một hình phạt tương đối nhẹ nhàng: cả nhóm phải trực sinh thay cho lớp trong vòng hai tuần. Ngay trong buổi học hôm đó, thay vì giảng bài thì cô giáo đã dành thời gian để trò chuyện cùng cả lớp. Cô giáo nói nhiều, rất nhiều, song có lẽ chính lúc này, tập thể lớp mới thực sự gắn bó với nhau chứ không phải là không khí đầy hoa đầy mật trong sự cố gắng nữa. Mỗi thành viên trong lớp cảm thấy như có một sợi dây ràng buộc với những cá nhân còn lại, một sợi dây êm đềm, bền chặt mà không tạo nên cảm giác trói buộc hay khó chịu. Cái không khí ấy dễ chịu đến nỗi, khi Tùng đưa bàn tay của mình nắm nhẹ bàn tay Ngọc để trong ngăn bàn thì Ngọc đã... để yên và cảm thấy rằng bàn tay của Tùng thật ấm áp...

Một tuần sau thì Như mời cả lớp đến nhà mình ăn tiệc. Ngay cả Tùng cũng được mời. Xôi, chè, thịt gà, bánh trái... được bưng ra càng tạo nên không khí rôm rả cho buổi tiệc nhỏ. Đứng dậy vỗ tay để mọi người tập trung vào mình, Như cất giọng:

- Bắt đầu từ nay, chúng ta sẽ tập trung vào những giờ không đến lớp. Như đã bàn với cô giáo rồi, cô giáo hứa cho chúng ta mượn địa điểm là nhà của cô. Toàn bộ chúng ta sẽ đến đó, vừa học bài, vừa ôn luyện. Bạn nào không hiểu bài thì có thể hỏi những bạn cùng lớp, chúng ta sẽ vừa giúp đỡ nhau học tập vừa quản lý nhau. Các bạn có đồng ý không?

Thằng Quân toét miệng cười:

- Í cha, cũng được hén. Vậy từ đây tụi mình đều lên chức quản lý. Há há... Thú nhận với mấy người nha, Quân này đi học gần 12 năm rồi, phấn đấu dữ dội lắm nhưng chưa bao giờ được lên chức tổ phó chứ đừng có nói gì đến mấy cái chức khác, tự nhiên bắt đầu được lên làm chức quản lý. Hí hí... Trời ơi, mà lại quản lý hơn bốn mươi người lận. Hí hí...

Niềm kiêu hãnh của Quân lam ra nhanh chóng cho hơn bốn mươi cá nhân còn lại. Thế là trong ngày hôm sau, học trò lũ lượt kéo đến nhà cô giáo chủ nhiệm mang theo tập, vở, sách và cả những... thức ăn vặt. Hòa còn đem cả một bộ... lòng heo gồm tim, gan, phèo, phổi... đến để cả lớp nấu cháo ăn, nhằm có thêm sức cho việc học. Hôm thì có bạn đem đến mấy ký khoai lang, hôm thì đậu phộng, lúc thì nếp để nấu xôi, khi thì đậu để nấu chè... Ai học cứ học, ai ăn cứ ăn. Ăn rồi học, học rồi ăn nhưng lại mang lại hiệu quả khá cao vì ai cũng phát huy tối đa vai trò quản lý của mình. Khi Mẫn lỡ ngủ quên một chút vì ăn quá no thì lập tức, Hương đã gọi giật dậy kêu đi rửa mặt cho tỉnh táo. Lúc Phong bí bét môn Toán thì lập tức, cả bọn giảng giải cho Phong nghe những nguyên lý cơ bản. Ai chưa thuộc bài thì cứ ở lại học cho đến khi thuộc, đói bụng thì cô giáo chủ nhiệm cho ăn cơm. Hôm cuối cùng, cô giáo đãi cả lớp một nồi chè đậu đỏ nước dừa, cô cất giọng bùi ngùi:

- Thời gian trôi đi nhanh quá! Mới hôm nào, lớp chúng ta còn cãi nhau vì những chuyện không đâu thì hôm nay, các em không những đã biết giúp đỡ nhau cùng tiến bộ mà còn biết sống trọn vẹn những tháng ngày đẹp nhất trong cuộc đời. Cô chúc các em đều thi đậu tốt nghiệp. Cố gắng lên, các em nhé...

Chú thích:

[1] Me chua dôn dốt.

Đánh máy: casau
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 8 năm 2016