Chương 126 - Phản Thường
Lần này triều đình cấp cho quân đi bình định cũng không nhiều, ngoài đội quân trực thuộc Lữ Bố thì còn có thêm một đội chính là quân cũ của Dương Tán, tuy không phải là quân chính quy của Tây Lương nhưng chiến lực tạm ổn, là quân từng qua chiến trận với hai ngàn binh lính. Còn quân của Lữ Bố tuy thời gian qua đã chiêu mộ thêm, miễn cưỡng cũng đạt đến ngàn người, nhưng vì chưa được huấn luyện kỹ càng, lại chưa từng ra trận bao giờ, may mà Cao Thuận rất giỏi luyện quân, dù chỉ mới lập quân hơn một tháng nhưng nhìn từ xa cũng thấy khí thế.
Ba ngàn binh đi dẹp loạn lần này, tuy Lữ Bố là chủ soái nhưng thực tế phần lớn binh quyền vẫn nằm trong tay Dương Tán. Lữ Bố muốn giết Dương Tán mà không gây loạn quân thì cũng không dễ dàng gì.
Lữ Bố đã nhận lệnh, đương nhiên không có lý do gì để thoái thác, nhưng ông cảm thấy lần này, tuy rõ ràng Đổng Trác muốn mượn tay ông để trừ Dương Tán, Dương Tán chắc cũng đã chuẩn bị kế hoạch riêng.
“Chủ công, Dương Thượng thư đến rồi.” Điển Vi bước đến bên Lữ Bố, khom mình thưa.
“Cho vào!” Không như lần trước với Hồ Tiến, lần này không xảy ra chuyện hỗn loạn để Lữ Bố dễ bề lập uy. Thực tế, ngoại trừ loại người như Hồ Tiến, đa số các tướng từng dẫn quân đều biết cách hành xử, không cho chủ soái cơ hội lập uy trừ khi thật sự có lý do để khuất phục, còn chủ soái lại nhu nhược không dám thể hiện.
Không lâu sau, một nam nhân trung niên nở nụ cười bước vào, mặc dù mặc quân phục nhưng trên người không toát ra phong thái nghiêm nghị của kẻ từng qua chiến trận.
“Mạt tướng bái kiến tướng quân!” Vừa bước vào, Dương Tán đã lập tức cúi mình thi lễ với Lữ Bố, lễ độ vô cùng chu đáo.
Đây chính là người họ Dương nổi tiếng từ Hồng Nông, họ Dương bốn đời tam công, vị thế trên triều ngang ngửa nhà họ Viên. Dù là con dòng thứ nhưng gặp người xuất thân như Lữ Bố mà không kiêu ngạo lại càng là chuyện hiếm có.
“Dương Thượng thư không cần đa lễ.” Lữ Bố chỉ về phía Cao Thuận, nói: “Vị này là thuộc hạ đắc lực của ta, Cao Thuận, tự là Cung Chính, tuy hiện chỉ là Giáo úy nhưng nửa số công trạng ta lập được đều nhờ Cung Chính mà thành.”
“Danh tiếng Cao tướng quân ta đã sớm nghe qua, từng theo Lữ tướng quân một mình đối địch với chư hầu Quan Đông, vượt ngàn dặm chi viện, thật đáng tiếc cho Bắc quân anh dũng ngày trước, vậy mà vì tên tiểu nhân Hồ Tiến mà tổn thất thê thảm, khiến triều đình mất đi một đội tinh binh hùng mạnh, thật đau xót.” Dương Tán lập tức quay sang hành lễ với Cao Thuận, tỏ vẻ kính trọng.
“Dương Thượng thư từng giữ chức Bình Khương Trung lang tướng, lần này Chung Khương tạo phản, ngài có biết nguyên do không?” Lữ Bố ra hiệu mời ngồi, sau đó quay sang Dương Tán hỏi.
“Chuyện này…” Dương Tán nghe vậy đành bất đắc dĩ lắc đầu: “Không dám giấu tướng quân, tuy hạ quan từng làm Bình Khương Trung lang tướng nhưng thời gian không lâu, vả lại hạ quan cũng chỉ trên danh nghĩa, công việc quân đội phần lớn do tướng lĩnh thuộc hạ xử lý nên hạ quan cũng không biết rõ. Mong tướng quân thứ lỗi.”
“Không sao.” Lữ Bố lắc đầu. Ông không hay cười, nhưng thấy Dương Tán cứ cười toe toét khiến ông bất giác cũng phải nhếch môi. Nghĩ một lát, ông nói tiếp: “Nếu đã vậy, chúng ta cứ đưa quân đến quận Bắc Địa trước, sau đó điều tra thêm. Dương Thượng thư chỉ cần chỉ rõ khu vực đại khái của bọn Chung Khương là được.”
“Đó là đương nhiên, không giúp được gì cho tướng quân, thật là tội của hạ quan. Hạ quan sẽ lập tức sai người vẽ bản đồ.” Dương Tán liền đứng dậy, vẻ mặt đầy vẻ áy náy, như muốn quỳ xuống xin tạ tội, khiến Lữ Bố gật đầu đồng ý và bảo Điển Vi đưa y ra ngoài.
Một lúc sau, Điển Vi quay lại, nhìn vẻ mặt của Điển Vi thì có lẽ cuộc trò chuyện diễn ra tốt đẹp.
“Ngươi được khen chứ gì?” Lữ Bố nhìn Điển Vi, hỏi.
“Ừ, người này khác hẳn bọn sĩ nhân trong thành Trường An, tuy là sĩ nhân nhưng không kiêu ngạo vô lễ như bọn họ.” Điển Vi cười đáp.
Lữ Bố không đáp, nhìn sang Cao Thuận: “Cung Chính thấy thế nào?”
“Sự việc có điều bất thường.” Cao Thuận nhíu mày nói với Lữ Bố: “Lời y nói không thể tin dễ dàng.”
“Cung Chính, không thể vì người ta là sĩ nhân mà ngươi liền cho rằng người ta có ý đồ xấu!” Điển Vi không hài lòng lên tiếng.
“Chính vì thế nên mới bất thường.” Cao Thuận điềm tĩnh đáp.
“Ý ngươi là gì?” Điển Vi cau mày: “Chỉ vì y là sĩ nhân thôi sao?”
“Đúng vậy, là sĩ nhân, tuy là dòng thứ của nhà họ Dương nhưng dòng họ ấy bốn đời làm tam công, nói về xuất thân thì không kém Viên Thiệu là bao. Người như vậy, nếu cư xử nhã nhặn với ngươi, đó là hàm dưỡng, nhưng nếu nhiệt tình kết giao thế này… Nếu không phải là có việc cần nhờ thì là có ý đồ. Ngươi đoán xem là trường hợp nào?” Lữ Bố ngả người ra sau, nhưng phát hiện không có lưng ghế. Quen ngồi ghế có lưng tựa như trong mô phỏng ở Đại Càn, giờ quay về triều Hán, lại phải ngồi quỳ khiến ông thấy khó chịu.
“Chủ công nói đúng lắm.” Cao Thuận gật đầu, cũng nghĩ như vậy. Với thân phận của Dương Tán, dù hiện tại là cấp dưới của Lữ Bố nhưng không cần phải cung kính lễ nghĩa đến mức khiến người khác không thoải mái. Không phải vì không thể chịu nổi, mà thường lễ nghĩa quá chu đáo thế này là giữa hai người có địa vị chênh lệch lớn, sợ làm phật lòng đối phương mới xử sự như vậy. Không chỉ là chức vị, còn là gia thế. Với gia thế của Dương Tán, không cần đối đãi với Lữ Bố đến mức đó.
“Y muốn tính kế chúng ta?” Điển Vi dựng ngược đôi lông mày, giận dữ hỏi.
“Ta cũng muốn biết tại sao y lại nhiệt tình muốn đi bình định lần này đến vậy.” Lữ Bố lướt ánh mắt qua Điển Vi, dừng lại trên Cao Thuận. Hiện tại người ông có thể bàn bạc chỉ có Cao Thuận, nếu có Văn Viễn ở đây thì càng tốt, vì ông ấy luôn có nhiều ý kiến.
“Việc này có lẽ phải tìm hiểu từ đám Chung Khương. Chủ công chớ nên khinh suất, mạt tướng cho rằng lần xuất quân này, địch không chỉ có một mình Chung Khương.” Cao Thuận cung kính thưa.
Chung Khương…
Lữ Bố gật đầu. Hôm trước ông từ Hoa Hùng đã biết được không ít thông tin về đám Khương. Phạm vi hoạt động của đám Chung Khương không cần hỏi Dương Tán thì ông cũng đã biết qua Hoa Hùng. Bọn chúng ở khu vực Đại Tiểu Dương Cốc, gần Kim Thành là nơi tập trung chính. Năm Vĩnh Sơ thứ ba, bọn chúng đã tấn công huyện Lâm Triệu, một lượng lớn tộc Chung Khương đã di chuyển vào Lũng Tây.
Đến năm Dương Gia thứ ba, chúng tấn công Hán Dương nhưng năm sau bị Mã Hiền đánh bại rồi đầu hàng. Một phần chúng quay lại nơi ở cũ, số khác do triều đình triệu mộ nên ở lại Lũng Tây và An Định, và nhóm Lữ Bố lần này phải dẹp chính là nhóm ở vùng An Định.
Tuy nhiên, theo các tài liệu trong triều mà Lữ Bố đã đọc về Chung Khương trong mấy ngày qua, từ thời loạn Hoàng Cân đến lúc Lạc Dương biến loạn, Trung Nguyên hỗn loạn, đám Chung Khương này đều khá an phận. Thỉnh thoảng vì thuế khóa quá cao mới nổi loạn giết quan nhưng chỉ cần triều đình giảm thuế thì bọn chúng lại yên ổn. Nay đột nhiên bọn chúng lại dấy loạn, thật là khó hiểu.
“Cung Chính, ta sẽ đi trước một chuyến. Ngươi cầm hổ phù của ta, lĩnh binh tiến trước. Trước khi các ngươi đến Bắc Địa, ta sẽ quay về hội quân. Nếu Dương Tán có hỏi, thì cứ nói ta có việc khác phải lo, chia quân ra mà đi, hẹn gặp tại Bắc Địa.”
“Tuân lệnh!” Cao Thuận đứng dậy, nghiêm túc tiếp nhận hổ phù.
Lữ Bố dẫn theo Điển Vi, rời doanh trại trong đêm, hướng thẳng đến Bắc Địa.