Chương 128 - Bái Sơn
“Chủ công, tiến thêm một đoạn nữa là tới ải Phiên Tu rồi. Ở đây có rất nhiều người Khương canh gác, còn đông hơn cả đám ở Bành Dương.” Vài ngày sau, Điển Vi trở về sau khi thăm dò tình hình, thấy Lữ Bố đang uống nước bên bờ sông, liền trầm giọng nói.
“Cũng phải thôi. Bành Dương chỉ là nơi dừng chân tạm thời, đến lúc phải trả lại. Còn đây là đất của họ.” Lữ Bố lấy bộ giáp từ trên lưng ngựa xuống, bảo Điển Vi giúp mình mặc vào.
“Nếu đã phải trả, cớ gì phải cướp lấy?” Điển Vi vừa giúp Lữ Bố mặc giáp vừa hỏi.
“Là để lấy lương thực, lấy thuế má, không muốn nộp thuế lao dịch. Quan trọng hơn cả là có người muốn bọn họ đi cướp bóc. Qua những gì ngươi đã dò la được dọc đường, việc tấn công Bành Dương hầu như không gặp kháng cự, quan lại Bành Dương hình như đã sớm biết trước và đã rút đi từ sớm. Nếu nói chuyện này không liên quan gì, ngươi có tin không?” Lữ Bố kéo chặt chiếc áo giáp.
“Ta không tin. Nếu không phải quan lại ép dân thì cũng là cấu kết với giặc.” Điển Vi hừ một tiếng, tỏ vẻ bực dọc: “Chủ công, ở đây ta thấy canh phòng cẩn mật, toàn là người Khương mà chẳng rõ ai là thủ lĩnh. Muốn vào không phải dễ.”
“Cũng không hẳn khó.” Lữ Bố thắt chiếc áo choàng, mỉm cười đáp.
“Làm sao vào được?” Điển Vi sững sờ nhìn Lữ Bố.
“Gửi bái thiếp, cứ thế mà vào!” Lữ Bố nhảy lên ngựa. Những ngày qua, sau khi xác định được vị trí của ải Phiên Tu, Lữ Bố không chỉ điều tra cách bố phòng của người Khương mà còn thăm dò cuộc sống của người dân Khương, mức độ thuế khóa, lao dịch. Đổng Trác từ trước đến nay có chính sách thân thiện với người Khương, mà người Khương lại kính trọng kẻ mạnh. Trên đất Khương này, lời của Đổng Trác có trọng lượng hơn lời của bọn sĩ nhân nhiều.
Dĩ nhiên, nếu có thể cho họ tiền và lương thực, người Khương cũng sẵn lòng giúp đỡ bọn sĩ nhân. Thế nhưng những kẻ đứng sau Dương Toản chỉ có thể cung cấp cho người Khương sự miễn giảm thuế má hoặc trực tiếp cấp phát lương thực, chứ không có lựa chọn nào khác.
Lữ Bố không đồng tình với quan điểm rằng người Khương là hạng tham lam bất nghĩa. Khi đói khát, con người khó mà nghĩ đến lễ nghĩa trung thành. Một bên thì thuế má, lao dịch đè nặng lên dân chúng, còn một bên lại mong muốn họ giữ gìn phẩm giá và lòng trung thành – rõ ràng là bất hợp lý.
Con người chỉ có thể giữ được lòng trung thành và phẩm giá khi cái bụng đã no. Đây là điều mà Lữ Bố, sau một đời làm đế vương, đã nhận ra. Nay đã biết được nguồn gốc của cuộc nổi loạn này, giải quyết vấn đề cũng chẳng còn gì khó khăn.
Có lẽ, ông còn có thể chiêu mộ được nguồn binh mới. Dân Khương vốn dũng mãnh và can đảm, điều này Lữ Bố đã thấy rõ trên đường đi. Nếu có thể tuyển binh và huấn luyện bọn họ, trong thời gian ngắn, dưới trướng ông sẽ có thêm một đội quân thiện chiến.
“Chủ công, ngài là chủ soái của chuyến đi này. Nếu có bất trắc nào…” Điển Vi lo lắng nhìn Lữ Bố. Hai người từng đơn thương độc mã phá thành chiếm trại, nhưng chuyện ấy cũng chẳng nên làm thường xuyên.
“Ngươi sợ à?” Lữ Bố quay sang nhìn Điển Vi.
Điển Vi nhướng mày, không đáp, chỉ dắt ngựa, cứ thế thẳng tiến về phía ải Phiên Tu.
Đi chưa tới hai dặm đã có mấy người Khương chặn lại. Một người trong số đó thấy bộ giáp của Lữ Bố, liền cau mày hỏi lớn: “Các ngươi là ai? Đến đây làm gì?”
“Ta là Trấn Đông tướng quân Lữ Bố, đến đây để bình loạn!” Lữ Bố lớn tiếng đáp.
“Chỉ có hai người các ngươi thôi sao?” Người Khương nhíu mày hỏi.
“Chỉ hai người là đủ!” Lữ Bố chắc chắn đáp.
“Gan thật đấy!” Thái độ khinh thường ấy khiến đám người Khương nổi giận. Một tên Khương vung đao lớn lao về phía Lữ Bố.
Lữ Bố không nhúc nhích, Điển Vi đã nhanh chân đạp gã ngã lăn ra đất, xương ngực gãy vụn, sắc mặt tím tái, mắt trợn trừng, không sống nổi.
Có kẻ phía sau thấy vậy, liền giương cung bắn về phía Lữ Bố.
Lữ Bố đưa tay bắt lấy mũi tên, rồi ném trả, khiến tên xạ thủ kia bị chính mũi tên của mình xuyên cổ họng mà chết, không kịp phản ứng.
“Hôm nay ta đến đây không phải để đánh nhau, các ngươi mau đi báo tin. Nếu không muốn thì cứ tìm người khác lên báo!” Lữ Bố đặt phương thiên họa kích xuống đất, ánh mắt lạnh lùng, sát khí tràn ngập.
Xung quanh, những người Khương đều đã bị dọa sợ bởi dũng mãnh của hai người, không ai dám xông lên nữa, chỉ do dự giây lát rồi lật đật quay về phía ải Phiên Tu báo tin.
Lữ Bố không vội, hai người một ngựa từ tốn đi tiếp. Nửa canh giờ sau, phía trước bỗng vang lên tiếng rầm rầm, một đội kỵ binh được hàng trăm binh sĩ Khương hộ vệ phóng nhanh về phía Lữ Bố.
Điển Vi dừng ngựa lại, tay phải rút thiết kích trên lưng xuống. Lữ Bố thì vẫn thản nhiên, tình cảnh như vậy không khiến ông lo lắng, thậm chí ông có thể nhận ra rằng tuy đám người này hùng hổ, nhưng sát khí lại không nhiều, hiển nhiên không phải tới để đánh nhau.
“Ai là Lữ Bố!?” Từ trong đám người, một võ tướng lao lên, cất giọng tiếng Hán không trôi chảy.
“Lữ Bố là ta!” Lữ Bố đáp lớn.
“Nghe nói ngươi là dũng tướng số một của người Hán, ta đây là chiến binh số một của Chung Khương, muốn xem thử ai mạnh hơn!” Kẻ kia nói rồi liền cầm thương lao tới tấn công Lữ Bố.
Thấy đối phương xông tới, Lữ Bố không né tránh, chỉ vung họa kích ra một nhát ngang. Gã Khương lập tức giơ thương lên đỡ.
“Choang!”
Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, hắn bị đánh bay khỏi lưng ngựa, ngã lăn ra đất. Con chiến mã mất chủ, loạng choạng lao về phía Lữ Bố, Điển Vi nhíu mày, vung quyền đấm thẳng vào đầu ngựa, khiến nó lăn ra ba trượng, ngã xuống đất giãy giụa một lúc rồi nằm im.
Khí thế của người Khương đột nhiên chùng xuống, con đường lớn bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Mãi một lúc sau, tên chiến binh bị đánh ngã mới run rẩy đứng lên, nhìn Lữ Bố đầy kinh hãi. Hít sâu một hơi, hắn chắp tay cúi mình nói: “Lợi hại thật, Lữ tướng quân, xin mời đi theo ta!”
Người Khương trọng sức mạnh, giống như người Hồ, sống ở vùng đất khắc nghiệt, nên càng tôn sùng kẻ mạnh.