← Quay lại trang sách

Chương 1

Franca Lucano, nữ chỉ huy đội đặc nhiệm, ra hiệu cho quân của mình. Những người đàn ông im lìm bò trong nền cỏ cao, tiến tới chỗ ẩn nấp gần hơn, tất cả súng máy và súng lục sẵn sàng nhả đạn.

Đột ngột, cánh cửa sổ bên hông tòa biệt thự bật tung ra ngoài. Nòng một khẩu súng máy trồi ra khỏi khuôn cửa và không chần chừ nổ một chùm mưa đạn chết chóc vào cánh rừng.

Tôi bất giác giật mình khi những viên đạn xé rách phần vỏ cây trắc bá đang che chắn cho tôi. Thằng đàn ông ở phía bên kia đã đặt súng vào chế độ bắn liên tục. Những viên đạn rào rào theo nhau găm vào thân gỗ. Chúng có hiệu ứng ngang với cây rìu của tiều phu. Rên lên những tiếng răng rắc, thân cây ngả sang bên, đập xuống những hình người đang mặc bộ đồ ngụy trang, những hình người chỉ kịp nhảy né sang bên trong tích tắc cuối cùng.

Nhưng chính trong lúc đó, nhóm quân khác ra tay. Họ chĩa vật khạc lửa về phía khuôn cửa sổ. Những viên đạn của họ xé thành những lỗ hổng lớn trên nền vữa sơn màu cam của tòa biệt thự.

Thằng đàn ông sau cửa sổ rút về ngay lập tức. Tôi có thể thở ra. Nhanh chóng, tôi rời chỗ trú ẩn đã trở thành vô giá trị của mình và chỉ một chút sau đã tiến đến sát bên Franca Lucano.

Nữ chỉ huy của đội đặc nhiệm nhìn tôi, khoé môi nhếch lên. Mái tóc dài đen nhánh được cô buộc lại thành một bím rất gọn và đút xuống dưới lần mũ màu kaki. Hai con mắt hình hạnh nhân thẫm màu nhìn tôi chăm chú.

— Giờ anh đã hối hận vì đã đi cùng chúng tôi chưa? - Cô hỏi tôi với thấp thoáng một chút giễu cợt.

— Nếu cứ tưởng tượng thay vì đám trắc bá và bá hương ở đây mà là nhà cao tầng, - tôi đáp, - thì tôi sẽ có cảm giác đang ở nhà mình.

— Chỉ có điều, hiện ta đang ở trong một cánh rừng miền Toskana chứ không phải Manhattan, - cô gái xinh đẹp đáp rồi lại xoay mình về hướng biệt thự. Cô giơ tay vẫy một nhóm quân, họ ngay lập tức tiến đến gần biệt thự hơn.

Trong lúc đó, tôi quan sát Franca Lucano. Cô là một tay chuyên nghiệp và nắm rất chắc nhóm quân dưới quyền điều khiển của mình. Và dù cho những đường cong nữ giới đầy hấp dẫn hiện rất rõ dưới lần áo cảnh phục, vẫn không một ai trong nhóm đàn ông ở đây buông một lời sàm sỡ.

— Luigi Venza sắp mất bình tĩnh rồi đấy, - cô gái khẳng định. - Cho tới nay gã chỉ đùa vui để thử sức mạnh của chúng ta thôi. Nhưng giờ gã đã biết phải trái rồi. Tôi dám cuộc là gã đang ngồi trong kia và cân nhắc tìm cách loại chúng ta khỏi vòng chiến đấu. Gã là một con cáo tinh ranh, dày dạn kinh nghiệm. Trò chơi hôm nay của bọn mình sẽ không dễ đâu!

Cả tôi cũng hướng sự chú ý của mình quay trở về với tòa biệt thự. Đó là một công trình xây dựng từ thế kỷ thứ XV. Hiện nó gây ấn tượng hầu như bị bỏ hoang, nhưng nếu tôi không biết là một tay trùm Mafia cáo già cùng với đám tiểu yêu của gã đang cố thủ trong kia, có lẽ tôi đã nhìn bức tranh thơ mộng của tòa biệt thự miền quê này bằng một con mắt khác. Làn sơn màu cam bên ngoài tương phản rất trang nhã với nền trời xanh ngăn ngắt. Vòng quanh mép mái nhà tỉa tót là rất nhiều những bức tượng thể hiện Đức Mẹ Đồng Trinh đang chắp hai tay vào nhau nhìn xuống dưới, như đang lo lắng cho sự trong trắng trong tâm hồn chúng tôi.

— Luigi Venza là kẻ thờ Đức Mẹ, - Franca Lucano nói, rõ ràng đã nhận ra mối quan tâm của tôi đối với những bức tượng trên kia. - Một nét tính cách tiêu biểu của Mafia Italia. Bên ngoài chúng luôn cố gắng đóng vai nhân từ độ lượng. Nhưng đằng sau hậu trường là tham nhũng và sát nhân!

Tôi đã muốn đáp lời. Nhưng chính lúc đó sự sống lại ngóc cổ dậy trong công trình xây dựng rất cổ kia. Một vài tên đàn ông xuất hiện trên mái nhà. Trong tay chúng óng ánh súng liên thanh.

— Bắt đầu đây! - Franca Lucano rít lên và nhanh gọn ra lệnh cho quân của mình.

Đám đàn ông trên mái nấp vào đằng sau những bức tượng Đức Mẹ Đồng Trinh. Thế rồi chúng phun đạn xuống.

Franca Lucano rút máy bộ đàm ra khỏi bộ cảnh phục và ra lệnh cho nhóm phi công của chiếc máy bay trực thăng đang chờ đợi sẵn sàng đằng sau cánh rừng.

Trong khi nhóm quân đặc nhiệm căng thẳng trả lời những luồng lửa phun từ trên mái nhà xuống thì cả những khuôn cửa sổ khác cũng bật tung ra. Chỉ vài giây sau, không gian tràn ngập tiếng ồn địa ngục của những khẩu súng phun lửa. Đạn réo lên vun vút trong cánh rừng như một đàn ong đã nổi điên, xuyên phầm phập vào những thân cây hoặc cày tung đất.

Nhóm quân đặc nhiệm hầu như không có cơ hội rời chỗ nấp để đáp lại những luồng lửa từ bên trong và bên trên mái biệt thự một cách tỉnh táo.

Cô gái kề bên tôi buột miệng rủa.

— Trực thăng có chuyện rồi! - Cô thét lên át tiếng ồn về phía tôi. - Phi công và quân trên đó không trả lời!

Tôi dỏng tai lên. Tình huống rõ ràng đang bắt đầu trượt khỏi bàn tay của nữ chỉ huy Franca Lucano. Mồ hôi túa trên vầng trán cô. Đám tiểu yêu của Luigi Venza phăm phăm nhả đạn từ tất cả các nòng súng. Trận mưa chì xối xả không cho người ta có cơ hội áp dụng chiến thuật. Đã có một vài người bị thương trong hàng ngũ của Franca Lucano. Nhưng không một ai có thể chăm sóc cho họ, bởi mỗi người bây giờ rời chỗ nấp đều phải đương đầu với tai họa bị thương hoặc thậm chí bị giết chết.

Nữ chỉ huy quyết định tung quân bài cuối cùng. Với những cái phẩy tay mạnh mẽ, cô yêu cầu nhóm lính bắn tỉa vào vị trí. Thế rồi cô ra lệnh nhả đạn.

Thành công không bắt chúng tôi phải chờ lâu. Một gã đàn ông tru lên một tiếng dài và nhào thẳng từ trên mái nhà xuống. Chỗ này chỗ kia, một vài khẩu súng câm bặt. Thế nhưng đám tiểu yêu của Luigi Venza vẫn tiếp tục sử dụng kho vũ khí của chúng để chống lại đội quân đặc nhiệm.

Trán Franca Lucano cau lại trong suy tính. Rõ ràng là cô gái Italia không muốn tận dụng đến tài thiện xạ của nhóm quân bắn tỉa. Nhưng lối hành xử tàn bạo của bọn Mafia không cho cô cơ hội khác.

Thêm một lần nữa, Franca Lucano tìm cách liên lạc với trực thăng qua máy điện đàm. Thế nhưng những câu nguyền rủa nặng ký bằng tiếng Italia mà cô phun ra cho tôi biết tình trạng vẫn chưa thay đổi. Thay vào đó, cô vẫy một trong những chiến sĩ của mình lại và ra lệnh đi xem xét tình hình trực thăng.

Nhóm quân bắn tỉa tạo cho chúng tôi một chút không gian tự do. Tôi thấy đã tới lúc bản thân mình ra tay hành động. Mặc dù chúng tôi chỉ nhận nhiệm vụ đi kèm nhóm quân đặc nhiệm này trong tư cách nhà quan sát, nhưng tình huống bây giờ quá căng thẳng, đến mức độ tôi thấy lời giao hẹn giữa đoàn đại biểu Mỹ và đoàn đại biểu Italia đã thành thừa.

Tôi rời vị chỉ huy xinh đẹp đang bận rộn tối đa. Chỉ sau vài bước chân nhanh gọn, tôi đã tới sát bên anh bạn là đồng nghiệp Phil Decker của mình.

— Mình đoán là nữ chỉ huy bị lạnh chân rồi, - Phil nói và khẽ lắc đầu về hướng Franca Lucano. - Chiến dịch đe dọa thất bại!

Tôi gật đầu đồng tình.

— Có lẽ chúng ta nên giúp các bạn đồng nghiệp Italia một chút, - tôi đề nghị. - Luigi Venza rõ ràng đang âm mưu chuyện gì đó. Mình có cảm giác bất an. Có vẻ như trực thăng của đội đặc nhiệm không còn nằm trong tay ta nữa.

Phil liếc xéo về phía tôi. Chỉ vậy thôi nhưng cả hai đều tự hiểu mình dự định gì…

* * *

Cửa ra vào của tòa biệt thự đột ngột mở bung. Một nhóm đàn ông lao ra ngoài và nhanh như chớp nấp mình xuống đằng sau những chậu bê tông trồng hoa rất lớn. Lửa từ những khuôn cửa sổ hai bên xối xả phun ra che chở cho chúng. Nấp vào đó, chúng dần dần tiến lại gần những chiếc ô tô hạng sang trong một bãi đậu trải sỏi nằm trước biệt thự.

Toàn bộ sự chú ý của đội quân đặc nhiệm giờ đây dồn hết vào chiến dịch này. Nhìn theo vẻ ngoài thì dường như nhóm Luigi Venza muôn rút đi bằng những chiếc xe bọc kính chống tăng. Nhưng Franca Lucano không cho chúng dễ dàng thực hiện mục đích đó.

Phil và tôi cùng nhìn thấy cơ hội của mình ập đến. Khom người xuống, chúng tôi chạy về phía đằng sau ngôi nhà. Bởi cuộc tranh cãi đụng độ hiện thời đang tập trung vào khu vực bãi đậu xe đằng trước, nên chúng tôi bò được đến gần biệt thự mà không bị ai phát hiện.

Dừng lại bên dưới một khuôn cửa sổ, hai chúng tôi nghe ngóng. Thế rồi cả hai đồng thời lấy đà, nhảy vọt qua bậu cửa sổ.

Xuống phía bên kia, chúng tôi vừa lăn mình vừa rút súng. Nhưng trong phòng không có một ai. Chỉ những vỏ đạn bằng nhựa và rất nhiều lỗ thủng trên trần cũng như trên tường cho biết cách đây mới vài phút thôi, một cuộc chiến gay gắt còn gào thét nơi này.

Không một tiếng động. Chúng tôi rón rén đi tiếp. Nhưng cả khoảng hành lang cũng trống vắng như đã chết. Trên nền gạch vương một vệt máu, cho biết một gã đàn ông bị trúng đạn đã lết thân qua lối này. Thế nhưng bản thân gã thì mất dạng.

Nhanh chóng, chúng tôi nhìn quanh định hướng, và tức thì tìm thấy mục tiêu: một cầu thang!

Căng thẳng, hai chúng tôi lao người dọc theo những bờ thang rất rộng lên trên. Cứ đến mỗi quãng nghỉ, tay vịn được tỉa tót rất cầu kỳ của cầu thang lại được trang điểm bằng một bức tượng Đức Mẹ đang nhìn xuống trong vẻ hiền từ hết mực. Trên tường treo tất cả các kiểu tranh ảnh khác nhau của Đức Mẹ Đồng Trinh. Trong con mắt người Mỹ của tôi, những bức ảnh gây ấn tượng quá rởm và sặc sỡ quá mức. Nhưng tất cả những điều đó chỉ là cảm nhận bên rìa. Bởi chúng tôi đang chạy, chạy hết sức của đôi chân mình, ngược theo cầu thang lên.

Đột ngột, hai chúng tôi nghe thây tiếng người. Chúng vẳng lên từ tầng dưới và chuyển động về hướng cầu thang.

Không chần chừ, hai chúng tôi lẻn qua cánh cửa gần đó, khẽ khàng đóng nó vào ổ khóa.

Vì lẹ làng như vậy mà gã con trai đứng bên cửa sổ đang mở cũng chỉ nhận ra chúng tôi khi mọi việc đã trở thành quá muộn. Quay lưng về phía chúng tôi, nó đang lom khom trước khuôn cửa sổ nham nhở vết đạn. Gã trai đó có mái tóc xoăn ngắn màu nâu, tư thế cơ thể rất căng thẳng. Nó đang thò một khẩu súng ra khỏi khuôn cửa sổ và nhả đạn như điên.

Trong mắt tôi thoáng loáng lên hình ảnh của một tay cuồng tín đến điên khùng. Và trong một phần giây đồng hồ, tôi cân nhắc không hiểu Luigi Venza nắm trong tay bao nhiêu quyền lực để có thể biến những gã trai này thành những cỗ máy giết chóc bạo tàn.

Một thoáng gật đầu rất nhẹ và nhanh về phía gã đàn ông. Phil hiểu ngay lập tức.

Và trong khi tôi canh chừng cửa ra vào, Phil xử lý thằng đó khi nó đang phun đạn. Quá mải mê với công việc giết chóc, nó hoàn toàn không nhận ra những gì đang xảy ra sau lưng mình. Phil bước từ phía sau đến gần và giáng lên gáy gã một lời chào ngắn gọn.

Không kịp thốt lên một tiếng kêu, gã trai Italia gục xuống. Khẩu súng rơi qua bậu cửa sổ, rơi thẳng xuống dưới khoảng sân bên dưới.

Nhanh chóng, Phil quay trở về với tôi.

— Chúng nó đi lên trên, - tôi nói. - Khoảng ba đứa. Chúng nó đang vội lắm!

Tôi mở cánh cửa ra một khe rất hẹp và nhìn ra khu hành lang. Chỉ còn kịp nhận thấy gấu quần và ba đôi giày sáng bóng của ba gã đàn ông. Thế rồi cả chúng cũng biến ra khỏi tầm nhìn của tôi. Không biết liệu có Luigi Venza trong nhóm đó không. Nhưng tôi đoán là có.

Thận trọng, chúng tôi rời phòng và tiếp tục đi lên trên. Vừa đi chúng tôi vừa chú ý nép mình vào góc khuất sát tường để bọn đi bên trên không nhận ra chúng tôi trong một sự tình cờ ngu ngốc. Giờ đây những bức tượng Đức Mẹ Đồng Trinh có công rất lớn vì đã tạo nên những chỗ nấp tuyệt hảo cho chúng tôi.

Thế rồi có vẻ như ba gã đàn ông đó đã lên đến tầng trên cùng. Tiếng bước chân của chúng im bặt. Rồi chúng biến mất.

Phil và tôi chờ thêm một giây đồng hồ, trước khi lại tiếp tục chuyển động. Khi lên tới bậc thang cao nhất, chúng tôi nhìn bốn hướng. Nhưng khoảng hành lang vắng ngắt. Lũ đàn ông nọ rõ là đang hoàn toàn tự tin với kế hoạch của chúng.

Thế rồi tôi phát hiện ra chiếc cầu thang. Cái cầu thang rời dẫn lên một khuôn cửa trên mái nhà, nhưng cửa đang đóng.

Chỉ cần ném cho nhau một cái nhìn đầy ý nghĩa. Hai chúng tôi bắt tay vào việc trèo lên.

Phil trèo bên dưới cho tới khi tôi lên sát khung cửa trên mái. Giờ đến phần nguy hiểm nhất của toàn bộ cuộc ra quân, bởi chúng tôi phải leo lên được mái nhà mà không được để chúng phát hiện ra. Tôi chắc chắn bên trên đó đang có sẵn những thằng lăm lăm nhả đạn. Tiếng vang của súng nổ bên ngoài vọng xuống cả chỗ này.

Tôi nín thở rồi nâng cửa lên một khe rất nhỏ. Thật may, cửa không khóa!

Trên mái nhà chí ít ra cũng có hơn năm gã đàn ông. Ba trong số đó đứng núp đằng sau những bức tượng trang trí mái nhà và nhả đạn xuống nhóm quân đặc nhiệm bên dưới. Những gã đàn ông khác chắc đang nấp đằng sau ống khói. Tất cả đều xoay lưng lại phía tôi!

Nhìn hai gã đàn ông đang cúi lom khom đằng sau ống khói và có vẻ như đang chờ đợi một cái gì đó, tôi lập tức nhận ra Luigi Venza và cánh tay phải của gã là Stonzo. Trước khi ra quân, Franca Lucano đã cho chúng tôi xem ảnh của toàn nhóm cầm đầu băng đảng Mafia này.

Thật dễ biết hai gã đàn ông kia đang chờ đợi gì. Khi nghe thấy âm thanh của một chiếc trực thăng đang lại gần thì tôi tin chắc mình đã đoán đúng.

— Bắt đầu ngay đi, - tôi nói với Phil. - Phải vội lên!

Phil không để phải mời mọc lần hai. Anh lao vọt lên theo. Thế rồi cả hai chúng tôi đạp cửa ra và chỉ một giây đồng hồ sau đã lăn mình trên nền nhựa đường nứt nẻ của mái nhà.

Đòn bất ngờ hoàn hảo! Luigi Venza rõ ràng là không tính đến một vụ tấn công từ hướng này.

Trước khi ba tay súng đằng sau những bức tượng sát mép nhà chợt hiểu ra chuyện gì xảy đến thì chúng tôi đã “tắt công tắc” được hai đứa. Gã thứ ba xoay lại, nhưng chỉ kịp giương súng lên thì một viên đạn từ nòng P38 của Phil đã giằng khẩu súng ra khỏi tay gã.

Bối rối, gã đàn ông nhìn xuống bàn tay trống không của mình. Một nửa giây bối rối đó đã đủ cho Phil nhào đến bên, tặng một lời chào nồng nhiệt vào thái dương và dịu dàng gửi gã sang miền mơ mộng.

Khẩu P38 trong tay tôi giật về hướng ống khói. Luigi Venza và cánh tay phải của gã là Stonzo mở to mắt nhìn vào nòng súng.

Vốn tiếng Italia của tôi đủ để ra lệnh cho hai gã đàn ông ném vũ khí xuống. Dĩ nhiên bọn chúng cũng biết tiếng Anh, nhưng tôi muốn tận dụng và tận hưởng quân bài bất ngờ, bắt hai con cáo già Mafia phải quy hàng bằng đúng thứ ngôn ngữ mẹ đẻ của chúng.

Luigi Venza nhìn tôi vẻ kiêu ngạo. Khuôn mặt góc cạnh của gã ngập tràn dấu vết tuổi tác và một cuộc sống trụy lạc. Mặt gã đã đầy mỡ. Những cử chỉ gây ấn tượng chậm chạp, lù đù khi gã giơ bàn tay lên trên áo veston để rút vũ khí ra.

Tôi biết gã chỉ lừa thôi. Sự thật, gã đang căng thẳng chờ tôi phạm sai lầm, chờ tôi vênh vang vì chiến thắng. Luigi Venza là một gã đàn ông mà người ta không bao giờ được phép coi thường.

Nhưng có vẻ như gã đã nhận ra thế yếu của mình. Cong đầu những ngón tay, gã rút vũ khí ra và ném nó xuống mái nhà. Khẩu súng óng ánh màu bạc trượt theo chiều nghiêng của mái nhà rớt xuống. Phil nhanh lẹ giơ chân ngăn giữa chừng đường trôi.

Thế rồi cả Stonzo cũng theo gương ông chủ. Gã mang cái bụng to đùng mà nét mặt lại gầy gò hốc hác vừa nhăn răng cười một cách đểu giả vừa ném súng xuống dưới chân tôi.

Thình lình, mối quan tâm của chúng tôi bị hút vào một vật thể khác. Chiếc trực thăng gào sát đầu chúng tôi. Nó lượn một vòng rồi sà xuống vệt rừng nhỏ.

Đó chính là chiếc trực thăng của đội quân đặc nhiệm. Và bây giờ nó đang sà thấp xuống dưới những hàng cây trắc bá dưới kia. Khi khẩu MG trên trực thăng bắt đầu phun đạn xuống, tôi biết nỗi e ngại của mình đã đúng. Lũ tiểu yêu của Luigi Venza đã tóm được chiếc trực thăng vào trong tay chúng!

Khẩu MG trên máy bay trực thăng xẻ một vệt mưa chết chóc dọc theo cánh rừng trắc bá. Ở đâu đó giữa những quầng bụi vẩn lên cao và vô vàn dằm gỗ bay ngang, tôi nhìn thấy Franca Lucano đang nhảy tưng lên vì giận dữ. Các chiến sĩ của cô phải dồn hết sức né tránh chạy trốn chiếc trực thăng. Bởi đối mặt với mối hiểm họa đổ xuống từ trên trời, kể cả một chỗ ẩn nấp tốt nhất cũng không giúp gì cho họ.

Sự xuất hiện của chiếc trực thăng làm thay đổi tình huống kể cả đối với chúng tôi trên này, mặc dù chúng tôi đã tính đến khả năng là Luigi Venza sẽ tìm cách không chế trực thăng của đội đặc nhiệm. Nhưng lý thuyết và thực tế là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Luigi Venza và gã tay chân trung thành Stonzo đã tận dụng tối đa vài giây mất tập trung ngắn ngủi của chúng tôi. Tay Stonzo bụng phệ đột ngột cầm trong tay một khẩu súng nhỏ xíu.

Tôi thả mình ngã xuống. Phản xạ này cứu mạng tôi. Viên đạn mà Stonzo định tặng tôi rít trên đầu, cách mục tiêu chỉ chừng một gang tay.

Tôi lăn người sang bên, không cho Stonzo cơ hội bồi tiếp. Nhưng rồi tôi nhận ra Stonzo đằng nào cũng không muốn phí viên đạn thứ hai. Trong con mắt hắn, việc này hoàn toàn thừa thãi. Bởi chính lúc đó trực thăng đã lên đến mái nhà. Gã phi công đã rất nhanh chóng đánh giá đúng tình huống. Không chần chừ lấy một nửa giây, gã xoay khẩu MG trên máy bay về phía hai chúng tôi!

Phil và tôi chạy ngoằn ngoèo, ngược chiều dốc của mái nhà lên trên. Những viên đạn MG xẻ một phần mái nhà sụp xuống sau lưng tôi.

Cơ hội sống sót duy nhất của chúng tôi là Luigi Venza. Tay phi công sẽ ngay lập tức ngưng bắn nếu gã nhận ra hiểm họa có thể xỉa đạn trúng ông trùm.

Luigi Venza lúc đó đã nấp vào đằng sau ống khói và giữ đúng hướng đó di ra mép mái nhà. Vung vẩy cả đôi cánh tay, gã cố gắng kéo sự chú ý của tên phi công về phía mình.

Chiếc trực thăng bay qua đầu chúng tôi. Trong vài giây đồng hồ, cả hai chúng tôi ra khỏi tầm ngắm của nó. Phil tận dụng cơ hội và ngắm gửi một vài viên đạn về phía máy bay.

Trong thời gian đó, Stonzo đã đuổi kịp sếp. Mặt gã đàn ông thấp lùn méo đi vì giận dữ và cố gắng. Cả hai tên rõ ràng đã đặt toàn bộ niềm hy vọng vào chiếc trực thăng cướp được của đối phương. Nhóm tấn công của bọn tiểu yêu bên dưới kia, hướng về những chiếc xe ô tô bọc thép, thật ra chỉ là đòn đánh lạc hướng. Nhưng giờ thì Stonzo nhìn thấy cơ hội trốn thoát đang bị chúng tôi ngăn chặn. Và trong con mắt gã, tôi thấy rõ vẻ quyết tâm tiêu diệt dứt điểm yếu tố khuấy đảo đó.

Khẩu súng lục loại nhỏ của Stonzo quay về hướng Phil. Bạn tôi lúc đó đang mải bắn trực thăng. Anh không nhận ra hiểm họa xuất phát từ phía Stonzo.

Không bỏ lỡ một tích tắc. Tôi thậm chí chẳng còn thời gian để bắn về phía Stonzo. Tôi ném ập mình về phía trước, đẩy Phil ngã theo. Tiếng nổ từ nòng súng lục của Stonzo chìm xuống trong tiếng ồn ào của chiếc trực thăng, nhưng viên đạn không tới được mục tiêu và rít lên rùng rợn trên mái nhà.

Phil bị mất thăng bằng và trượt người theo triền dốc của mái. Anh đập mạnh vào chân một bức tượng Đức Mẹ Đồng Trinh rồi đờ đẫn nằm lại đó.

Cả tôi cũng bị mất thăng bằng. Tôi bám vào được sống mái, nhưng để vuột mất súng lục.

Đột ngột, tôi nhìn thấy mặt Stonzo hiện lên trước mắt mình. Gã trâng tráo cười và chĩa khẩu súng lục vào đầu tôi.

Hết rồi! Tôi nghĩ thầm. Tôi không kết thúc cuộc đời mình trong những đường phố của Manhattan, mà bên dưới mặt trời ấm áp của xứ Toskana, bên trên mái một tòa biệt thự từ thế kỷ thứ XV.

Nhưng sự việc không diễn ra như vậy. Bởi lúc đó thì chiếc trực thăng đã lại đến thật gần mái nhà. Chắc Phil đã phá hủy một bộ phận quan trọng trên máy bay nên tên phi công đang phải vật lộn với nó. Cánh quạt đảo không đều và chiếc trực thăng bắt đầu tròng trành. Stonzo bị phân tâm và quay người đi. Chiếc trực thăng bất giác sà xuống ngay trên đầu chúng tôi. Càng của nó cày xuống mái nhà, chạm phải tay Stonzo hoàn toàn bất ngờ và ném gã bay tung vào không khí.

Gã đàn ông bụng phệ rơi qua mép mái nhà với một tiếng thét khủng khiếp. Nhưng tôi không có thời gian để suy nghĩ tiếp về số phận của gã. Bởi chiếc trực thăng đang nghiêng lại gần tôi, nguy hiểm vô cùng. Trong một tích tắc, tôi đã e ngại nó có thể sập xuống người mình.

Ngay lúc đó, viên phi công nắm được quyền điều khiển chiếc máy bay. Chầm chậm, trực thăng lại bắt đầu bốc lên cao.

Luigi Venza đã nhận ra cơ hội và tận dụng nó. Không hiểu bằng cách nào, gã đã nhảy được lên càng trực thăng, khi máy bay chạm vào mái nhà, tôi nhìn thấy thân hình to béo của gã đang cố hết sức trèo vào phần trong máy bay.

Thế rồi chiếc trực thăng bốc lên cao. Lượn theo một hình vòng cung thật rộng, bay về hướng Nam.

Luigi Venza đã trốn thoát!

* * *

Hai ngày sau đó, chúng tôi quay trở lại thành Rome. Đã có người chờ sẵn trong khách sạn. Oscar McRiley là một quan chức cấp cao của FBI, một nhà ngoại giao xuất sắc. Nhờ vào anh ấy mà hai chúng tôi có được chuyến đi này sang Italia. Trước đây bốn tuần, anh ta đột ngột xuất hiện ở chỗ Mr. High, sếp của chúng tôi, và đòi cho mang theo hai nhân viên đặc nhiệm tốt nhất để cùng anh ta hoàn thành sứ mạng tại Italia. Mr. High ngay lập tức nhớ đến Phil và tôi. Và trước khi chúng tôi kịp phản đối thì cả hai gương mặt tầm cỡ của FBI đã thống nhất ý kiến. Một tuần sau, chúng tôi ngồi trên máy bay lên đường sang châu Âu.

Lên máy bay, Oscar McRiley mới giải thích cho chúng tôi nghe về nhiệm vụ của anh. Châu Âu và Mỹ từ lâu lên kế hoạch cộng tác trong cuộc chiến chống các băng đảng tội phạm có tổ chức. Nhưng cho tới nay, mọi kết quả mới chỉ dừng lại ở bình diện ngoại giao cùng những lời hứa hẹn đầy thiện chí. Giờ Oscar McRiley được chính phủ trực tiếp trao nhiệm vụ biến kế hoạch thành hành động. Được trang bị rất nhiều những giấy ủy nhiệm cao cấp, nhà ngoại giao cuối cùng muốn tổ chức một đợt ra quân chung của hai cơ quan cảnh sát của hai quốc gia. Và để biến kế hoạch chi tiết thành ngay một dự án mẫu mực, Oscar McRiley lôi luôn hai nhân viên đặc nhiệm FBI theo cùng!

Giờ thì chúng tôi quay trở lại cái dự án mẫu mực đó và nét mặt của nhà ngoại giao FBI cho thấy rõ anh đã tưởng tượng đợt ra quân này hoàn toàn khác hẳn.

Khi chào đón chúng tôi trong đại sảnh của khách sạn, Oscar McRiley trông không vui vẻ chút nào. Ngay lập tức tôi hiểu rằng anh ta đã nhận được đầy đủ mọi thông tin về cú ra quân thất bại tại miền Toskana. Và kể cả hành động can thiệp nằm ngoài kế hoạch của Phil và tôi.

— Vì sự can thiệp tự ý của hai anh mà tôi phải nghe không ít lời khiển trách. - Người đàn ông trong bộ complê kẻ sọc tuyệt hảo lên tiếng ngay khi gặp mặt chúng tôi. Mái tóc vàng của Oscar McRiley được rẽ đường ngôi giữa, chính xác không chê vào đâu được. Gương mặt non trẻ gây ấn tượng lo lắng. - Chúng ta đã thống nhất kỹ càng với phía cảnh sát Italia, - anh nói tiếp. - Nhiệm vụ của hai anh chỉ là quan sát đợt ra quân của đội đặc nhiệm. Đâu có ai nói đến chuyện can thiệp đâu. Chỉ nhờ vào cô Franca Lucano mà người ta không bắt tôi phải khiển trách hai anh vì chuyện can thiệp tự ý!

— Anh bình tĩnh đi nào! - Phil mỏi mệt nói. Người bạn tôi bây giờ còn một vài vệt bầm, năm bảy chỗ sưng cùng đạn sướt. Nhưng ngoài ra, cả hai chúng tôi đã an toàn lội qua cơn mưa đạn, một điều may mắn mà người ta không thể khẳng định với một số thành viên trong đội đặc nhiệm của Franca Lucano. Phía cảnh sát Italia có rất nhiều người bị thương, thậm chí một người chết. - Anh làm công việc của anh và chúng tôi làm công việc của chúng tôi, - Phil bình tĩnh nói tiếp. - Anh chịu trách nhiệm chiến đấu đằng sau bàn viết!

Oscar McRiley dũng cảm nuốt gọn lời nhận xét đó và đầu hàng bằng cách nhún vai. Anh là một nhà ngoại giao dày dạn kinh nghiệm với nền giáo dục xuất sắc. Thế nhưng anh chưa phải chứng kiến nhiều những công việc gay cấn của một sĩ quan đặc nhiệm FBI. McRiley là một đứa trẻ may mắn. Những mối quan hệ thích hợp của cha mẹ anh đã nhanh chóng đẩy anh leo trên bậc thang danh vọng. Vị sếp FBI Freeh mới được tổng thống Bill Clinton chỉ định vừa gọi Oscar McRiley vào hàng ngũ nhân viên thân tín của mình. Nhưng người hiểu biết như Oscar McRiley sẽ không đời nào phạm phải cái sai lầm tỏ ra kiêu ngạo và coi thường chúng tôi. Anh ta biết cách đánh giá công việc của cánh sĩ quan đặc nhiệm và tôn trọng chúng tôi, chừng nào chúng tôi không cản phá những hoạt động ngoại giao của anh.

— Sứ mạng của tôi hầu như đã kết thúc, - Oscar McRiley cuối cùng nói tiếp.

Anh dẫn chúng tôi đến quầy rượu trong khách sạn, và tôi đặt cho mình một cốc Bourbon trộn đá.

— Nghe hay đấy, - tôi đáp. - Vậy là hai chúng tôi sắp được quay trở về New York rồi.

— Các anh còn phải nhẫn nại thêm vài ngày nữa, - McRiley đáp. - Ngày mai tôi sẽ ký hiệp đồng tác chiến với đại diện phía Italia. Đây là một bước tiến quan trọng. Trong tương lai chúng ta sẽ cộng tác mật thiết hơn với cảnh sát Italia trong việc phòng chống tội phạm có tổ chức.

Phil chạm cốc Oscar McRiley với nụ cười cay đắng.

— Vậy là hai chúng tôi chỉ còn đủ thời gian để chia tay với cô hướng dẫn viên du lịch quyến rũ.

Tôi hiểu anh bạn tôi chẳng nói đến ai khác đâu, chính là nữ chỉ huy Franca Lucano của đội quân đặc nhiệm.

* * *

Sáng ngày hôm sau chúng tôi gặp Franca Lucano trong một quán cà phê bên đường. Chúng tôi không có hứng thú đi tham quan những cảnh đẹp của thành phố Rome cổ đại, mà muốn thật sự tìm hiểu cuộc sống hôm nay của thành Rome.

Muốn thực hiện việc này theo ý chúng tôi, Franca Lucano đã xin nghỉ một ngày. Trong bộ quần áo dân sự trông cô còn hấp dẫn hơn nhiều so với khi mặc cảnh phục. Những tia sáng lóe lên từ đôi mắt Phil cho tôi biết anh bạn tóc vàng của tôi đã gục ngã hoàn toàn rồi. Tia nhìn của anh bám hút vào từng sợi tóc, từng đầu ngón tay Franca Lucano, rõ là chỉ muốn làm những gì mà bản thân bàn tay anh không dám làm. Franca Lucano tỉnh như không. Cô xử sự tuyệt đối tự nhiên và rõ là rất có ý thức về ấn tượng mà cô gây ra đối với phái mạnh.

Thật nhanh, anh bạn tôi phải thất vọng nhận ra rằng trong con mắt Franca Lucano bây giờ chỉ có một đề tài nói chuyện duy nhất thích hợp.

— Cái gã Luigi Venza tinh quái đó đã lừa được tôi! - Cô bực dọc thốt lên không biết đến bao nhiêu lần. - Lẽ ra tôi phải tính đến việc gã sẽ không từ thủ đoạn nào một khi bị dồn đuổi.

— Ta phải bình tĩnh chấp nhận vụ này thôi, - Phil cố gắng khích lệ cô gái xinh đẹp. - Tất cả chúng ta đều phải nếm mùi thất bại. Ở New York cũng thế mà ở Italia này cũng vậy.

Franca Lucano thoáng mỉm cười với Phil.

— Nhưng tôi đã truy lùng Luigi Venza hàng năm nay rồi. Các anh sẽ không tìm được ở đất Italia này một người thứ hai nào hiểu rõ tên trùm Mafia tàn nhẫn này hơn tôi. Vậy mà gã vẫn qua được mặt tôi.

— Thể nào rồi cô cũng sẽ gặp được cơ hội thứ hai để tóm cổ Luigi Venza, - tôi khẳng định.

Franca Lucano nhìn tôi bằng ánh mắt sắc nhọn.

— Anh đã biết trước là thể nào gã cũng tóm lấy trực thăng của chúng ta? - Cô hỏi với một thái độ thăm dò.

Ngượng ngùng, tôi nhún vai.

— Đấy chỉ là linh cảm thôi, - tôi bào chữa. - Cũng rất có thể tôi lầm.

Nhưng vị nữ chỉ huy ở nước bạn hình như không tin.

— Thật tiếc là hai anh sắp sửa phải lên đường rồi, - cô nói. - Tôi tin rằng chúng ta còn học hỏi được ở nhau rất nhiều thứ!

Nghe những lời đó, mắt Phil suýt nữa thì đảo ngược lên trời. Tôi nhìn thấy rõ là anh rất muốn ở lại đây thêm vài tuần nữa. Chắc trí tưởng tượng của anh chàng bây giờ đang thầm vẽ những bức tranh thơ mộng về tất cả những gì mà hai người “còn học được ở nhau”.

Việc học hỏi đối với Phil sẽ không chỉ hạn chế trong phạm trù công tác mà thôi, tôi sẵn sàng dám cược cả khẩu Smith & Wesson.

— Hay là cô sang Mỹ trong khuôn khổ cộng tác của đôi bên, - Phil hồ hởi reo lên. - Cánh New York nhà chúng tôi sẵn sàng tiếp đón cô bất cứ giây phút nào!

Franca Lucano nhìn bạn tôi bằng một ánh mắt không định nghĩa nổi.

— Chắc các anh cũng không thể tưởng tượng được, các sếp của tôi đã thất vọng tới mức nào về chuyến ra quân thất bại, - cô gái đổi đề tài. - Họ rất muốn chỉ cho đám người Mỹ các anh biết cảnh sát Italia tài giỏi tới mức nào.

— Không ai cần suy nghĩ đến bạc tóc về chuyên này đâu, - tôi đáp lời. - Chúng tôi đã có đủ cơ hội để chứng kiến khả năng xuất sắc của các bạn. Chuyện vừa rồi với Luigi Venza có thể xảy ra với bất kỳ một tay chuyên nghiệp dày dạn bậc nhất nào!

Franca Lucano mỉm cười nhìn tôi vẻ hàm ơn. Thế rồi cô gái nhìn xuống đồng hồ.

— Tôi phải đi đây, - cô gái cương quyết nói. - Còn một vài việc mà tôi phải sắp xếp!

Chúng tôi chia tay. Nét mặt bạn tôi cho thấy rõ anh chẳng sung sướng chút nào vì cú ra đi vội vã của nữ chỉ huy duyên dáng.

— Đừng buồn, anh bạn, - chờ một lúc, tôi nói. - Chẳng bao lâu chúng ta lại quay trở lại New York. Có lẽ ở đó cậu sẽ gặp may và June Clarke sẽ an ủi cậu được một chút chăng!

Phil mỉm cười yếu ớt. Anh biết rõ sỹ quan đặc nhiệm June Clarke chẳng mấy để ý đến anh.

* * *

Vào ngày chúng tôi lên đường trời mưa như trút nước. Chiếc xe ngoại giao màu đen đưa chúng tôi tới phi trường. Oscar McRiley không ngơi gõ gõ ngón tay trên nắp cặp tài liệu. Ở trong đó là những giấy tờ đóng dấu cho sự hợp tác mật thiết của hai ngành cảnh sát. Sếp FBI Freeh rồi sẽ hãnh diện về anh ta và cái tên của nhân viên thành công Oscar McRiley rất có thể được nhắc tới trong một dịp nào đó trước sự hiện diện của tổng thống Bill Clinton.

Nếu tôi hiểu rõ ánh sáng đang lấp lóe trên đôi mắt của McRiley, thì đó chính là thứ mà chàng ngoại giao trẻ tuổi hiện giờ đang nghĩ tới.

Phil chán nản nhìn qua khuôn cửa sổ của chiếc xe bọc thép và im lặng suốt thời gian đi. Đối với chúng tôi, khoảng thời gian ngắn ngủi tại Italia là một dịp đổi thay không khí rất hữu hiệu và thú vị. Chúng tôi đã có cơ hội tìm hiểu về cảnh sát nước bạn và đã có thể tư vấn cho Oscar McRiley hết sức mình. Nhưng mà dĩ nhiên, trong Nhà Trắng sẽ chẳng một ai thèm nhắc tới chúng tôi đâu. Càng hợp ý Phil và tôi!

Đến phi trường, một toán cảnh sát ngầm chờ chúng tôi với ô che mưa trong tay. Họ đưa chúng tôi đến chiếc máy bay đang đứng chờ sẵn trong một khoảng sân bay được ngăn riêng.

Tôi nhăn trán và hỏi viên cảnh sát đi kề bên mình, toàn bộ cái tấn tuồng phức tạp này là có ý nghĩa gì đây.

— Người ta e ngại một đòn trả thù của Luigi Venza, - người đàn ông ngắn gọn đáp lời. - Chúng tôi chỉ muốn đảm bảo là quý khách an toàn rời đất nước!

Thế rồi chúng tôi đến cầu thang. Chỉ một lát sau cả nhóm đã yên vị trên máy bay. Vừa ngồi xuống, chúng tôi đã được nhắc nhở thắt dây an toàn. Chiếc máy bay trượt về hướng đường băng cất cánh.

Tôi đưa mắt nhìn quanh. Ngoài chúng tôi chỉ có đoàn phi công và hai chiêu đãi viên hàng không, ít nhất thì tôi cũng tưởng đó là chiêu đãi viên.

— Cánh Italia có vẻ vui ra mặt vì thoát khỏi bọn mình, - Phil ngạc nhiên. - Họ kính nể cái tay Luigi Venza đến khiếp.

Tôi đã muốn đáp lời. Nhưng đúng lúc đó một phụ nữ ngồi xuống cạnh chúng tôi.

— Luigi Venza đã trốn ra nước ngoài rồi, - chúng tôi nghe thấy cô nói. - Mà tôi e gã đã ra lệnh cho tay chân tìm mọi cách để phá hỏng mọi cố gắng truy lùng theo hắn ở nước ngoài!

Phil và tôi ngạc nhiên nhìn Franca Lucano.

Tôi nhanh chóng tỉnh lại.

— Tôi không biết hai chúng tôi liên quan đến vụ này trong chừng mực nào, - tôi nói thẳng, dù đã nảy nghi ngờ.

Franca Lucano mỉm cười dịu ngọt tới mức độ có thể khóa chặt tay cả đám người đối diện.

—Tôi biết từ những nguồn tin chắc chắn rằng tay trùm Mafia đó đã trốn sang New York. Tôi đã nghiên cứu tính cách và chiến lược của gã từ nhiều năm nay. Mảnh đất Italia đã trở thành quá nóng dưới chân gã. Tại Toskana vừa rồi, gã chỉ còn kịp rút mỗi cái đầu của gã ra khỏi thòng lọng mà thôi. Bây giờ gã sẽ tìm một mảnh đất mới. Tính cách điên khùng và vênh vang của Luigi Venza chắc chắn sẽ thúc đẩy gã chọn chính thành phố New York.

Tôi hầu như không thể tin nổi những gì mà đôi tai mình vừa được nghe từ làn môi mềm mại và quyến rũ của cô Franca Lucano. Chẳng lẽ cú đổi gió ngắn ngày của chúng tôi tại Italia bây giờ sẽ còn kéo theo một cái đuôi chuột dài thòng?

Tình hình rõ là có vẻ đi theo hướng đó.

— Tôi đã thuyết phục được cơ quan hãy gửi tôi sang New York là tốt hơn cả, - nữ sĩ quan nói tiếp. - Tôi là người duy nhất hiểu rõ mọi thông tin về Luigi Venza. Ngoài ra tôi còn có thể thuyết phục được ngài Oscar McRiley quyết định luôn trong chuyến thương thuyết vừa rồi, để đáp lại chuyến thăm hỏi của hai sĩ quan đặc nhiệm FBI trên đất nước chúng tôi, giờ đây cũng sẽ mang theo cả một nữ chuyên gia Italia về New York!

Tôi ngạc nhiên mãi không thôi. Cô nàng Franca Lucano rõ ràng đã phải tận dụng mọi năng khiếu để thuyết phục được một cái đầu cứng như thép cỡ Oscar McRiley.

Tôi liếc xéo về phía nhà ngoại giao trẻ tuổi. McRiley ngồi cách chúng tôi một hàng ghế, vẻ như thờ ơ, anh ta nhìn qua cửa sổ. Rõ là anh ta không muốn được nhắc tới những cuộc chuyện trò với nữ sĩ quan cảnh sát Italia.

Thế rồi máy bay cất cánh. Rome mỗi lúc một nhỏ lại và cuối cùng biến mất bên dưới một biển mây…