Chương 2
Máy bay hạ cánh xuống phi trường quốc tế Kennedy vào lúc trời chạng vạng tối. Đằng sau chúng tôi là một chuyến bay dễ chịu, tất cả đều thấy khỏe mạnh và tươi tỉnh. Franca Lucano xúc động khôn cùng trước bức tranh tuyệt vời mà Manhattan bày ra trước con mắt những vị khách đến từ trời cao. Những khuôn cửa sổ sáng ánh đèn của những ngôi nhà chọc trời và những chuỗi đèn đường hầu như vô tận phủ một tấm màn sáng óng ánh lên trên thành phố.
Máy bay dừng lại, chứng tôi tháo dây bảo hiểm. Cùng với Oscar McRiley và Franca Lucano, hai chúng tôi bước xuống.
Một buổi chiều tàn oi nồng chờ đợi bên ngoài. Nơi phi trường là vẻ nhộn nhịp quen thuộc. Những chiếc Jumbo-Jets rất lớn từ từ về vị trí cất cánh hoặc hạ cánh xuống đất. Vô vàn xe buýt và xe chở hàng hối hả chạy ngược chạy xuôi giữa những nhân vật khổng lồ đó như những con kiến bé tí teo chăm chỉ.
Đã có một chiếc xe buýt chờ sẵn. Nó đứng cách chúng tôi vài chục mét. Bên cửa hông đang mở, tôi nhìn thấy hai người đàn ông. Một người có mái tóc màu vàng rơm chói lói, người kia nổi bật qua cách ăn mặc cực kỳ điệu đàng, trau chuốt. Không còn nghi ngờ gì nữa, Steve Dillaggio và anh bạn đồng nghiệp da đỏ Zeerookah đã đến để chào hỏi chúng tôi.
Phil vẫy tay về phía hai bạn. Chân vẫn không rời Franca Lucano lấy một centimet.
Từ phía bên trái có một chiếc xe chở hàng chạy điện nho nhỏ tiến lại gần máy bay. Thoạt đầu, tôi chẳng mấy chú ý đến chiếc xe lẫn người đàn ông đang điều khiển nó. Thế nhưng thay vì đi về phía dây chuyền chở hàng hóa của sân bay, gã đàn ông kia lại hướng thẳng về phía chúng tôi.
Cái xe nhỏ mỗi lúc một lại gần hơn, tiếng động cơ kêu rù rì đe dọa.
Tôi ngửi ra mùi nguy hiểm.
— Chú ý! - Tôi kêu về phía Phil. Vừa kêu vừa tóm lấy Oscar McRiley và đẩy anh cùng ngã xuống đất.
Nhà ngoại giao muốn kháng cự, nhưng rồi anh cũng nhanh chóng nhận thấy rằng tay cầm lái của chiếc xe chở hàng rõ ràng bất bình thường.
Gã đàn ông đang hối hả vùng vẫy đôi cánh tay dưới lần áo da của nó. Thế rồi một bàn tay gã rút ra một khẩu súng máy Uzi lấp lánh ánh thép.
Ngay trong tích tắc sau đó, món vũ khí từ tay gã gào lên. Những viên đạn rít trong không khí. Nhưng gã không điều khiển nổi khẩu súng máy bằng chỉ một tay. Đa phần đạn đập xuống nền bê tông hoặc lao vọt lên trời, vô hiệu quả.
Đó là sự may mắn của chúng tôi. Bởi trên nền bê tông không có chỗ ẩn nấp. Chúng tôi đã đi quá xa máy bay. Mà cho tới xe buýt thì còn tới vài mét nữa. Cho tới khi chúng tôi chạy đến đó, gã điên kia chắc chắn đã kịp găm được vào người chúng tôi vài viên đạn rồi.
Ai cũng thấy gã đàn ông chú ý đến Phil và Franca Lucano nhiều hơn. Khẩu súng của gã xoay về hướng họ. Từng chùm đạn vẽ hình rẽ quạt bên dưới chân hai người.
Phil hành động không chần chừ. Cầm tay Franca Lucano, anh lao vọt như một con thỏ đã nổi điên trên nền bê tông. Họ chạy theo đường dích dắc, khiến nhiều lần đạn của khẩu Uzi chỉ gần bén tới gót chân họ chứ chưa chạm được vào người họ.
Oscar McRiley như đã hóa đá trên nền bê tông. Trong khi Steve và Zeery từ hướng xe buýt nhào tới thì cả tôi cũng bắt đầu phản ứng. Trong tư thế lom khom, tôi chạy tới.
Gã đàn ông đứng trên xe chạy điện đang nghênh ngang như một tay cao bồi. Một tay điều khiển cái xe chạy vòng vèo, tay kia gã múa khẩu Uzi nhả đạn như đã hóa điên, đuổi theo Phil và Franca.
Trong cảnh hỗn mang địa ngục này, thật khó mà ngắm bắn gã cho tử tế. Mối nguy hiểm trúng phải Phil và Franca Lucano là quá lớn. Ngoài ra tôi tin chắc gã đang bị phê thuốc phiện. Không một tay sát nhân chuyên nghiệp nào lại hành xử như vậy.
Tôi chạy tiếp.
Toàn bộ sự chú ý của gã đàn ông chỉ tập trung vào hai nạn nhân. Gã không nhận thấy tôi đang từng đoạn tiến lại gần hơn chiếc xe chở hàng.
Lúc bấy giờ, Phil và Franca Lucano đã đến gần chiếc máy bay. Họ lẩn xuống dưới và biến ra khỏi tầm nhìn của gã điên.
Tôi cầu Trời cho Phil và Franca Lucano còn cố chịu đựng được thêm một lúc nữa.
Thế rồi ngay sau đó tôi đến bên xe chở hàng. Lấy đà thật mạnh, tôi bám tới và kéo mình nhảy lên trên khoang đựng hàng.
Gã trai bây giờ nhận ra chuyện lạ. Đầu nó giật về phía tôi. Thoáng hiện lên hai con ngươi nở lớn một cách trái tự nhiên. Với nụ cười nửa ngây, nửa dại, nửa ngạc nhiên, nó xoay khẩu súng Uzi lại, định thổi tôi bay khỏi bục đựng hàng.
Nhưng tôi nhanh hơn nó. Một cú đá gọn đanh hất tung khẩu súng ra khỏi tay gã. Thanh thép giết chóc xoay trong không khí rồi vừa kêu lên vừa đập xuống bê tông.
Món vũ khí nằm lại ở đó, câm nín nhả khói. Nét mặt ương bướng thách thức, thằng con trai thất vọng nhìn theo khẩu súng. Gã đột ngột gây ấn tượng như một đứa trẻ vừa bị người ta tước mất đồ chơi.
Không còn thời gian để ngạc nhiên thêm về gã điên. Chiếc xe đựng hàng lúc đó đang lao thẳng vào chiếc máy bay một mô-tơ.
Tôi thét lên cảnh báo gã trai. Nhưng nó không phản ứng, cứ tiếp tục đứng đó nhìn theo món đồ chơi đã mất.
Tôi chỉ còn lại vài giây đồng hồ. Nhanh lẹ, tôi tóm lấy thằng con trai, tóm vào lần áo khoác bằng da của nó, muốn giật nó ra khỏi ghế. Nhưng thình lình sự sống lại nổi dậy trong gã. Hai nắm đấm của nó giơ lên, thục đúng vào khu dạ dày tôi. Ngọn đòn giáng bất ngờ làm vòng tay tóm của tôi bất giác lỏng ra. Gã đàn ông giằng thoát. Một nụ cười hể hả xé nhàu gương mặt nó.
Qua khóe mắt, tôi nhìn thấy chiếc máy bay một mô-tơ đã lớn lên thành một ngọn núi đe dọa ngay trước mặt mình. Chúng tôi sẽ đâm thẳng vào đó trong bất kỳ tích tắc nào! Không còn cách nào khác, tôi thả cho mình lăn xuống dưới. Thân hình tôi đập rất mạnh xuống nền bê tông. Gáy va xuống đất.
Nhưng rồi rất nhanh chóng, tôi lại đứng lên được, chỉ kịp để nhìn chiếc xe chở hàng đâm như một viên đạn bắn thẳng vào chiếc máy bay một mô-tơ. Tên điên đứng loạng choạng trên bục chở đồ, phát ra một tiếng cười rùng rợn. Và rồi cả cái xe không mui đó chui thẳng vào bụng máy bay trong những âm thanh rợn gáy.
Kinh hoàng, tôi xoay người đi. Không còn giúp gì được thêm cho gã đàn ông trẻ tuổi đó nữa rồi.
Chính trong lúc đó, Steve và Zeery chạy đến bên. Họ lo lắng nhìn tôi.
— Cậu ổn chứ? - Steve hỏi.
Tôi giơ tay xoa khu gáy đang đau và rên lên.
— Mình chỉ muốn biết bọn mình mang ơn ai vì cú đón tiếp ma-cà-rồng?
— Tôi sẽ chẳng ngạc nhiên nếu Luigi Venza đứng đằng sau trò đểu này, - có tiếng Franca Lucano trả lời. Hơi thở của cô gái vẫn còn rất gấp.
* * *
Ngày đầu tiên về tới trụ sở chính của FBI tại Quảng Trường Liên Bang, tôi chẳng có đủ thời gian để chào hỏi mọi người trong phòng làm việc của mình một câu cho tử tế. Ngay trên hành lang tôi đã bị Phil tóm gọn.
— Sếp nhớ bọn mình lắm đấy, - anh nói thay cho lời chào. - Ông ấy đang chờ trên văn phòng!
Tuân thủ số phận, tôi theo bước bạn mình. Vừa đi vừa nghiến răng, bởi cứ mỗi bước chân quá vội lại nhắc cho tôi nhớ tới cuộc đụng đầu ở phi trường Kennedy và nhớ tới vụ làm quen gay cấn giữa vùng gáy của mình với nền đường băng trải bê tông.
Helen, cô thư ký riêng của sếp vuốt lên vành băng ngang đầu tôi một cái nhìn thông cảm. Thế rồi cô hứa hẹn sẽ ngay lập tức đền bù cho tôi bằng món cà phê tuyệt hảo.
Nghe lời hứa, tôi vui lên được một chút. Và khi bước vào văn phòng của Mr. High, tôi đã gần trở lại con người xưa cũ, vui vẻ và nóng lòng hành động.
— Chào hai anh, Jerry và Phil, - người đàn ông tóc bạc lên tiếng với chúng tôi từ đằng sau mặt bàn làm việc rộng mênh mông. Hai bàn tay nghệ sĩ của ông chỉ vào nhóm ghế dành cho khách. - Mời hai anh ngồi.
Một trong những chiếc ghế đã có người chiếm hữu. Một chàng thanh niên trong bộ complê ba phần màu nâu sờn cũ vui vẻ cười với chúng tôi. Mái tóc xoăn của anh gây ấn tượng được chăm sóc kỹ càng, nhưng dáng ngồi ngang tàng trên ghế lại như của một cậu thiếu niên nổi loạn.
— Đây là Robert Aighbour trực thuộc cảnh sát thuốc phiện, - Mr. High giới thiệu. - Lực lượng DEA trong khi làm việc đã gặp một vài chuyện có lẽ cũng thú vị đối với cả chúng ta.
Tôi trầm ngâm nhấm nháp những giọt cà phê nóng dẫy. Rất hiếm khi cánh cảnh sát thuốc phiện tự nguyện đến với FBI nhờ trợ giúp.
— Tình hình chung là chẳng cơ quan nào muốn bị lực lượng khác nẫng tay trên mất vụ án của mình. Vậy là Robert Aighbour trực thuộc một uỷ ban mới được thành lập cách đây vài năm, - sếp tiếp tục. - Nhiệm vụ chủ đạo của ủy ban này là các loại thuốc phiện thời trang như LSD, XTC, Ecstasy, Speed…
Aighbour lúc này vẫn còn giữ nguyên nụ cười vui vẻ trên môi. Nhưng đôi mắt của anh ta quan sát chúng tôi rất kỹ, thật trái ngược với vẻ ngoài hiền hậu và nụ cười muốn mang lại.
Tôi bắt đầu thấy thích anh chàng này.
Phil, hoàn toàn ngược lại, chẳng tỏ vẻ hồ hởi chút nào.
— Chẳng lẽ không nên cử các nhân viên đặc nhiệm khác của FBI quan tâm đến những vấn đề của DEA, - anh tìm cách phản đối. - Hai chúng tôi vừa mới trở về từ châu Âu. Mà ngoài ra chúng tôi vẫn còn phải chăm sóc đến một người khác!
Tôi nhanh chóng hiểu, “một người khác” trong con mắt Phil bây giờ chỉ có thể là Franca Lucano.
Có vẻ sếp cũng kết luận như tôi.
— Cô Lucano thích ứng với hoàn cảnh rất nhanh và không cần người chăm sóc đâu, - ông nói với nụ cười vô tội nhất đời. - Tôi đã cho phép cô ấy được thoải mái xem xét lại tất cả các cơ sở của FBI New York. Nhưng tình hình cho thấy là cô ấy đặc biệt quan tâm đến chỉ một đề tài duy nhất. Có vẻ như cô ấy tin chắc rằng có thể tìm thấy một tay Luigi Venza nào đó tại New York. Tôi đã được nghe đầy đủ thông tin về những sự kiện xảy ra tại Italia. Và tôi nghĩ chúng ta cần phải để cho cô Lucano tự do hành động. Tôi thật không hiểu tại sao mình lại phải phí hai trong số những nhân viên đặc nhiệm xuất sắc nhất cho cái luận cứ chưa được chứng minh của cô ấy.
Đối với Mr. High, chủ đề vậy là kết thúc. Ông lại xoay sang phía Robert Aighbour.
— Xin mời anh trình bày vấn đề với Jerry Cotton và Phil Decker. Họ sẽ trợ giúp anh hết khả năng!
Cuộc nói chuyện chấm dứt. Chúng tôi đứng dậy, cùng với Aighbour rời văn phòng sếp.
* * *
— Đêm hôm qua đã xảy ra một vụ đụng đầu nặng ký trong một sàn nhảy Techno, - Robert Aighbour vào đề. - Có một người chết.
Anh đưa một khuôn cassette có đựng ảnh… vào trong máy chiếu và tắt đèn trong phòng. Theo lời đề nghị của Aighbour, tất cả chúng tôi đã kéo vào một trong những phòng hội họp của FBI. Bấm vào bộ phận điều khiển từ xa và tấm ảnh đầu tiên trôi ra trước ống kính.
— Đây là những tấm ảnh mà bộ phận điều tra dấu vết đã chụp tại hiện trường, - Aighbour nói.
Chúng tôi nhìn thấy một căn phòng được chiếu sáng bởi những quầng đèn pha. Ở giữa là một sàn nhảy. Trên trần phòng có gắn những dàn đèn màu sặc sỡ. Những cái loa vĩ đại để chồng lên nhau ở cả bốn góc phòng, hướng vào phía sàn nhảy. Toàn bộ khung cảnh gây một ấn tượng tồi tệ, bẩn thỉu. Nước sơn trên tường đã ố vàng. Bàn và ghế nhìn rõ là có tuổi tác. Một cây cột ở phía bên trái hiện rất rõ nhiều vết đạn.
— Cây cột làm sao thế? - Phil hỏi.
Nhân viên của DEA bấm vào bộ phận điều khiển và bức ảnh tiếp theo xuất hiện. Lần này chụp cận cảnh chiếc cột. Giờ chúng tôi nhìn thấy rất rõ những vết cào trên bê tông do những vết đạn bắn gây ra.
— Bình thường thì dân chúng trong làng Techno thuộc loại hiền lành. Thỉnh thoảng cũng có một vài chuyện gây gổ đụng đầu giữa những tay bán những thứ thuốc phiện thời trang trong các câu lạc bộ khác nhau. Nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện đổ máu. Những loại thuốc phiện được dùng trong những sàn nhảy này mặc dù có làm người uống vứt bỏ hết những lần áo ngại ngùng cuối cùng, nhưng khác với rượu và Crack, chúng không kích thích trực tiếp và chỉ duy nhất đến hết mức bạo lực trong con người.
Tiếp đến một bức ảnh khác. Một chàng trai trẻ, đang nằm trước cây cột trong dáng người co quắp. Vũng máu bao quanh cho biết cậu ta đã hứng một vài viên đạn cỡ lớn.
— Cậu này mới 21 tuổi thôi, - Aighbour nói tiếp, giọng khẽ run run. - Cậu ta thuộc một nhóm bán Ecstasy và LSD. Các sàn nhảy Techno là mảnh đất của cậu ta. Nhưng tối hôm qua xuất hiện một gã đàn ông mà chúng tôi chưa hề quen biết. Theo lời khai của những người có mặt, gã đã rút ra một khẩu súng lục và thẳng tay bắn nhiều phát đạn liền vào kẻ đang bán thuốc. Rồi sau đó gã biến mất.
Tôi cân nhắc một thoáng. Súng lục “cái chuông” là một dạng vũ khí rất được ưa chuộng trong thế giới ngầm New York.
— Có lẽ đây là một đòn trả thù, chẳng liên quan gì đến làng sàn nhảy Techno, - Phil đoán.
— Nếu tôi đoán như thế, có lẽ tôi sẽ không bao giờ nhờ FBI trợ giúp, - Aighbour sắc giọng đáp trả. - Bởi cũng chính sự việc như thế đã xảy ra bốn lần liền chỉ trong một đêm hôm trước. Và lần nào cũng có một gã bán thuốc phiện thời trang bị giết. Đáng tiếc là những lời khai của nhân chứng không đáng tin cậy lắm, bởi đa phần đều đang có thuốc phiện trong máu. Nhưng theo như tôi được hiểu, có một kẻ nào đó đang giơ tay giành giật về phía hắn thị trường thuốc phiện thời trang này một cách có hệ thống. Cho tới nay thì thị trường này được chia cho nhiều nhóm nhỏ khác nhau. Nhưng cứ theo như tình huống bây giờ, có kẻ đang muốn tổ chức lại nó. Cho nên gã ra tay bằng một kiểu cách tàn nhẫn và đẫm máu hết sức!
Aighbour lại bật đèn trong phòng sáng lên. Sự xúc động còn hiện rõ qua nét mặt anh.
— Tôi có biết một vài trong số các nạn nhân, - chàng cảnh sát viên của DEA giải thích, khi nhận thấy ánh mắt của tôi. - Từ hai năm nay tôi đã cố gắng bao quát thị trường thuốc phiện trong các sàn nhảy Techno. Chúng tôi nắm trong tay rất nhiều tư liệu, những ai sản xuất và bán những loại thuốc phiện nào, ở đâu và bao giờ. Hiệu ứng và mức độ độc hại của các loại thuốc phiện thời trang này hiện vẫn chưa được các chuyên gia khẳng định dứt khoát. Tổ chức DEA vì vậy hiện thời đang cố gắng soạn thảo một phương án nhằm mục đích xử lý mảng này sao cho hữu hiệu nhất. Nhưng giờ thì những sự kiện vừa xảy ra đang khuấy đảo toàn bộ công việc của chúng tôi!
Tôi gõ tay lên vai Aighbour khích lệ.
— Tôi tin rằng dự đoán của anh đúng, - tôi nói vội vàng, khẩn thiết. - Có kẻ nào đó đang tìm cách thâu tóm thị trường Techno. Chúng ta sẽ làm tất cả để tóm cổ gã lạ mặt đó.
Tôi ngưng một lúc và liếc xéo về phía Phil. Anh bạn tôi gật đầu, cho biết anh cũng đồng ý kiến với tôi.
— Tôi đề nghị đầu tiên chúng ta phải bao quát toàn khung cảnh. Đáng tiếc là hiểu biết của tôi về toàn bộ khu vực Techno rất là hạn chế.
Aighbour lại cười.
— Được rồi. Thế thì không gì bằng là nhảy xuống nước mà bơi, - anh nói vẻ đa nghĩa. - Và anh sẽ làm chuyện này tốt nhất trong câu lạc bộ Timothy. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đó vào lúc gần nửa đêm, - anh gật đầu quả quyết, chừng như cho ý kiến của mình là xuất sắc.
Thế rồi sau đó chúng tôi ngồi lại với nhau, để kết hợp những bước đi sắp tới…
* * *
Chúng tôi được biết những gì mà Aighbour đã hứa hẹn trước bằng câu nói đa nghĩa khi chúng tôi đến câu lạc bộ Timothy vào lúc gần nửa đêm. Sàn nhảy Techno nằm ở khu Nam Bronx, gần công viên… Khu vực này của vùng Bronx vẫn còn chưa thật sự tồi tệ, xuống cấp như ở một vài những con phố khác, nằm chếch hơn nữa về hướng Nam. Toàn khu vẫn còn được coi là tương đối an toàn, nhưng đồng thời cũng bao chứa trong nó đủ nhiều hiểm họa để hành động, lui tới câu lạc bộ này được coi là một thứ mốt trong hàng ngũ những con người trẻ tuổi táo bạo.
Tên của câu lạc bộ được đặt theo Timothy… vị tiên tri đã chế ra món thuốc LSD. Chúng tôi được chuẩn bị đến mọi phương diện nhất định cho những gì đang chờ mình ở đó.
Tôi đưa chiếc xe Jaguar màu đỏ vào một bãi đậu còn trống trước cửa câu lạc bộ. Qua kính hậu, tôi quan sát Steve và Zeery, đi theo chúng tôi trong một chiếc Chevrolet, rẽ ngoặt vào con phố gần đó, và chờ ra quân.
Rất nhiều những chiếc xe cũ tồi tệ được sơn màu sặc sỡ đứng quanh. Một vài chiếc ô tô được vẽ bằng sơn phun ấn tượng đến mức độ có thể đứng ngang hàng với bất kỳ một con tàu điện ngầm nào của thành phố New York. Những con tàu vốn nổi tiếng toàn thế giới là mục đích đam mê của các nghệ sĩ phun sơn.
Trên những bậc thềm trước cửa ra vào tụ tập một đám đàn ông và đàn bà. Họ đưa mắt nhìn ra xung quanh hoặc cười khúc khích về những chuyện tiếu lâm mà chỉ mình họ hiểu nổi.
Phil và tôi trao cho nhau một cái nhìn bực bội. Nhưng rồi chúng tôi nghiến răng lại, rời chiếc xe thể thao màu đỏ.
Câu lạc bộ Timothy tọa lạc trong một rạp chiếu phim cũ. Và các chủ nhân của câu lạc bộ thậm chí chẳng thèm bỏ công tháo những biển quảng cáo phim cũ ra khỏi các tủ kính. Người ta để mọi thứ theo đúng như hiện trạng sau khi rạp chiếu phim đóng cửa. Tôi đoán rằng, có lẽ chính cái vẻ tiêu điều lạ lẫm này lại làm nên nét hấp dẫn đặc biệt của câu lạc bộ Timothy.
Phil quan sát con quái vật thời tiền sử in trên hình tấm biển quảng cáo phim, nó giơ những móng vuốt khổng lồ ra đe dọa cả một đám đông người Nhật Bản đang chạy trốn. Ở phía xa xa hiện rõ hình những nhà máy nổ tung và những tòa cao ốc bốc cháy.
— Một cảnh phim nhàm quá rồi, đúng không?
Phil và tôi quay lại. Trước mặt chúng tôi đã hiện ra một gã đàn ông. Hai cánh tay trần vạm vỡ gân guốc được xăm hầu như kín toàn bộ. Gã cạo trọc đầu và bất chấp trời rất tối, vẫn đeo một đôi kính râm. Trên nền chiếc áo thun màu trắng là một áo veston đen sì.
Ra vẻ cùng bọn, gã cúi đầu về phía chúng tôi và giơ một cánh tay khoác lên vai Phil.
— Các cậu là tân binh, đúng không? - Gã lại lên tiếng và lờ tịt đi cái nhìn tởm lợm của Phil về phía cánh tay gã.
— Chúng tôi nghe nói ở đây có nhiều thứ hay? - Tôi hỏi.
Gã đàn ông trân tráo cười. Có vẻ như gã đã lập tức hiểu ra ý tôi muốn nói chuyện gì.
— Nếu các cậu cần hàng, cứ tin tưởng mà đến gặp anh Hai Billy, - Gã nói tiếp. - Tôi có thể bán cho các cậu những giấc mộng tuyệt nhất đời. LSD, Ecstasy, tất cả những gì mà trái tim mong ước!
Gã thò tay vào túi áo veston và lôi ra một vài viên thuốc cùng một vài mẩu giấy bạc.
Phil và tôi liếc nhau thật nhanh. Không nghi ngờ gì nữa. Chúng tôi đang có đúng gã đàn ông chúng tôi cần. Phil biết anh phải làm gì!
Với một ngọn đòn nhanh như chớp, Phil chém bàn tay đang giơ món thuốc phiện ra trước mặt chúng tôi sang bên. Thuốc và giấy bạc tung tóe trên nền phòng bẩn thỉu của rạp chiếu phim. Thế rồi Phil túm lấy cánh tay vẫn còn khoác trên vai anh và xoay nó cho tới khi gã con trai rên lên và khuỵu gối xuống.
— Những giấc mơ duy nhất mà tao có là những giấc mơ đến thăm tao trong khi ngủ, - Phil rít về phía gã đàn ông đang rên rỉ. - Không còn chỗ cho những mơ mộng giả tạo đâu. Bởi rất có thể, đứa nào mơ mộng hão huyền sẽ bị thực tế tóm cổ. Thực tế cũng sẽ tóm lấy cổ mày ngay, nếu mày không lập tức biến khỏi đây!
Tôi tóm lấy cằm gã đàn ông, gỡ cặp kính râm ra khỏi mùi gã, ép gã nhìn vào mặt tôi.
— Và tốt hơn cả là mày đừng bao giờ vác mặt đến chỗ này nữa, - tôi nói bằng vẻ đe dọa. - Bởi từ hôm nay trở đi, bọn tao sẽ tiếp nhận câu lạc bộ này. Nếu có đứa nào bán mơ mộng ở đây, thì đứa đó là bọn tao, hiểu chưa?
Sau đòn dằn mặt đó, chúng tôi buông gã trai ra. Gã kinh hoàng lùi về một bước. Nét mặt ngớ ngẩn, đầu tiên gã nhìn trân trối xuống món hàng của gã trên bậc thềm, rồi sau đó nhìn chúng tôi.
— Rồi chúng mày sẽ phải trả giá, - gã rít lên. Đột ngột, thân hình gã khom xuống trong tư thế rình mồi.
Những vị khách khác đang lang thang trên bậc thềm trước câu lạc bộ bắt đầu chú ý tới cuộc đụng độ nho nhỏ. Rất nhanh, đám người tạo thành một vòng tròn bao quanh hai chúng tôi và kẻ bán thuốc.
Chúng tôi tỏ vẻ khinh thường tuyệt đối cử chỉ hiếu chiến của tay đầu trọc. Bình tĩnh, hoàn toàn thoải mái, chúng tôi chờ đòn tấn công của gã.
Thế nhưng gã trai đột ngột trở nên bối rối, thiếu tự tin. Kiểu cách xuất hiện quả quyết và tay trên của chúng tôi có lẽ đã khiến gã suy nghĩ. Sợ hãi, gã đưa mắt nhìn quanh. Cuối cùng gã quyết định bỏ trốn. Gã hốt hoảng xuyên qua vòng tròn của những người tò mò và biến vào bóng tối.
Hai chúng tôi hài lòng gật đầu.
Nhóm người nho nhỏ lại tản ngay ra bốn phía khi đã rõ là chẳng còn gì để xem nữa. Chỉ còn một người dừng lại ở gần chúng tôi. Với bộ complê ba phần sờn mòn màu nâu và cái cười thâm hiểm, trông anh ta thật hợp với khung cảnh bao quanh.
Robert Aighbour bước về phía chúng tôi.
— Có vẻ như các anh thích những bản ra mắt đầy ấn tượng, - anh cười.
— Cái đó còn tùy thuộc vào biên đạo múa, - Phil cười đáp trả.
Sau một vài lần tranh cãi với Aighbour, chúng tôi đã thống nhất nên tìm sự đối kháng thẳng mặt với bọn buôn bán thuốc phiện. Chúng tôi muốn chọc thẳng vào tổ ong. Và hy vọng qua đó sẽ xua được gã sát nhân vắng mặt kia nhào ra khỏi tổ.
— Ta vào đi, - Aighbour nói.
Sau khi đã để cho con vượn bên Casse thu tiền vào cửa và đóng dấu lên bàn tay, cả ba chúng tôi bước vào căn phòng lớn.
Cửa hàng đang đông đến ngạt thở. Dù ánh sáng lờ mờ chúng tôi cũng nhận ngay ra điều đó. Bởi thỉnh thoảng lại có những tia chớp chói chang túm giật căn phòng ra khỏi bóng tối, đến mức độ toàn cảnh trong một phần giây hiện ra trước mắt chúng tôi như những tấm ảnh tĩnh.
Nhạc Techno từ những chiếc loa khổng lồ muốn xé rách màng nhĩ. Những tiếng “Whoomp”… của nó tràn ngập cả căn phòng đại sảnh, khiến cả tường bốn bên lẫn từng khúc xương trong cơ thể con người muốn rung lên. Ít nhất tôi cũng có cảm giác như vậy.
Aighbour len lách qua đám khách khứa đứng chật cứng. Không có bàn và không có ghế. Chỉ có một quầy bar rất dài, chiếm toàn bộ bề rộng của một bức tường, bên cạnh đó có để những chiếc ghế bar. Thế nhưng tất cả những chiếc ghế đều đã có người ngồi, phần lớn là những cô nàng phấn son dữ dội. Cả đám đều mặc váy mini rất ngắn, khoác áo gió phi công. Những chiếc móng tay được sơn màu chói chang. Đám con gái nhấm nháp rượu, thân hình lúc lắc khêu gợi trong nhịp nhạc.
Đa phần đám khách hôm nay có mặt trong câu lạc bộ Timothy là người da đen. Không khí vui vẻ hồ hởi ở đây gây ấn tượng như thể tệ nạn phân biệt chủng tộc là một danh từ lạ trong hàng ngũ các thần dân của nhạc Techno. Ai cũng đang nhảy một mình, nhảy cho riêng mình, không quấy rầy người khác. Nhưng rất nhiều kinh nghiệm đắng cay cho tôi biết, ấn tượng bên ngoài có thể lừa ta tới thậm tệ.
Aighbour lúc bấy giờ đã vất vả giành được một chỗ trống bên quầy bar. Chỉ một lát sau chúng tôi đến bên anh. Tôi len vào sát quầy, vô tình hích phải một cô gái da màu.
Tôi nhận được một cái nhìn đầy nọc độc, và vội vàng xin lỗi cô ta. Nhưng có vẻ như cô nàng thấy thế là chưa đủ nên đổ ụp lên đầu tôi một cơn bão những từ ngữ và so sánh đáng ngạc nhiên, có lẽ trong mơ tôi cũng không tưởng tới.
Tôi tìm cách chận ngang cơn rủa xả điên khùng của cô nàng bằng một lời mời nhã nhặn là cốc whisky. Trúng huyệt rồi. Chưa đầy một nửa giây đồng hồ, cô ta đã kịp cắt ngang gọn gàng những lời dữ dội, còn tặng cho tôi một nụ cười quyến rũ.
— Anh học nhanh đấy, - Aighbour khen ngợi tôi, suốt nãy giờ anh quan sát toàn bộ tấn tuồng bằng nụ cười thấp thoáng. Nhưng để cho tôi hiểu lời khen này, anh phải gào thật lớn, để đè lên tiếng gầm khủng khiếp đang không ngừng được những chiếc loa khổng lồ phun tới.
Chúng tôi đặt thức uống. Tôi chờ xem việc gì sẽ xảy ra.
Tôi hy vọng mình không cần phải chờ lâu. Bởi tôi cảm giác như tiếng Bass “Whoomp… Whoomp”… đều đặn đang xuyên qua thịt da tôi, vào tới tận xương tủy. Và tôi lo lắng khôn cùng cho tính nguyên vẹn của đôi màng nhĩ.
Ở khoảng giữa của rạp chiếu phim có một sàn nhảy. Một vài người trên đó đã đạt tới đỉnh cao hào hứng của họ. Cơ thể họ giật lên từng nhịp theo tiếng đập ầm ầm của âm nhạc. Trên một bục nhỏ phía đằng sau căn phòng, vị trí của màn ảnh thuở trước, bây giờ là nơi của anh chàng trộn nhạc. Đằng sau một chiếc bàn để máy hát, dàn trộn âm thanh và những loa phóng thanh là một chàng trai da đen mồ hôi nhễ nhại. Mớ tóc dài của anh ta được kết thành vô vàn bím nhỏ kiểu Rasta. Cậu chàng mặc một chiếc áo Polo nhã nhặn, quần Jean và đôi giầy thể thao hàng hiệu không thể thiếu trong khung cảnh này. Trên đầu anh ta là một cặp tai nghe, thứ mà các công nhân xây dựng thường dùng khi làm việc với những chiếc máy quá ồn.
Tôi điều khiển ánh mắt tiếp tục lia tới.
Ngược lại với đám con gái đã trang điểm quá dữ tợn và diện thật bảnh khi đến thăm câu lạc bộ Timothy, khách nam giới ở đây rõ là chẳng mấy coi trọng ngoại hình. Aighbour đã giải thích cho chúng tôi biết, mỗi một người đàn ông bỏ thêm công trau chuốt quần áo khi tới đây đều bị dân Techno nghi ngờ là kẻ hằng ngày có một cuộc sống công dân đều đặn. Cũng vì thế mà anh đã khuyên chúng tôi tới đây trong bộ cánh bình thường. Một lời khuyên rất đắc ý.
Ba gã con trai trẻ trung trong lúc đó đang đi thẳng về hướng chúng tôi có vẻ như chưa nghe qua cái luật bất thành văn kia. Trong những bộ complê màu trắng và những chiếc nhẫn khoe khoang trên ngón tay, họ nổi bật lên giữa đám khách khứa xung quanh như một con khỉ đột giữa một chi nhánh sang trọng của dây chuyền…
— Chúng ta có khách, - Phil rít qua kẽ răng về phía tôi.
Tôi liếc sang phía Aighbour. Gương mặt anh thoắt cứng đờ ra. Nhìn có vẻ như là hiểu trong kế hoạch của anh đã có phần trục trặc.
Chúng tôi phải cẩn thận!
Lúc bấy giờ ba gã trai đã đến bên chúng tôi. Chúng lộ vẻ tự tin, như đang thụ hưởng màn ra mắt của mình. Mặc dù vậy, tôi không rũ bỏ nổi cảm giác rằng đó chỉ là cái vẻ ngoài đóng kịch mà thôi.
Chúng dừng sát mặt chúng tôi. Kiêu ngạo, tên đầu tiên vểnh mặt lên nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường. Thằng nhóc nhìn Phil và tôi từ đầu xuống chân.
Tôi đoán cả ba đứa khoảng chừng 20 tuổi. Trong một phương diện nào đó, cái tấn tuồng ra mắt của chúng vẫn bốc lên mùi vị ổi ương.
— Bọn mày là mấy thằng muốn bán hàng ở đây phải không? - Tên cao lớn nhất trong bộ ba hỏi tôi. Những đường nét thiếu niên vẫn chưa biến mất hoàn toàn khỏi khuôn mặt gã. Một sự thật mà gã trai muốn che giấu bằng nét mặt hầm hầm lộ liễu, phóng đại.
Hai tên còn lại dừng ở phía đằng sau và chăm chú nhìn ra bốn phía.
Tôi nghi ngờ rằng mấy gã trai trẻ đang đứng trước mặt chúng tôi đây chính là loại người mà chúng tôi đang muốn khêu ra khỏi ổ.
Hầu như không thể tưởng tượng được. Nét mặt nghi ngờ của Phil cũng cho tôi biết anh đang suy nghĩ tương tự. Mặc dù vậy tôi vẫn quyết định tiếp tục trò chơi.
— Chính bọn tao, - tôi bình tĩnh trả lời gã trai.
Gã đối diện nhìn tôi chăm chú bực tức hơn. Đột ngột, tôi có cảm giác như một thoáng bối rối lóe lên trong ánh mắt nó. Thế rồi thằng bé nghiến răng lại và gồng người lên.
— Tao e là bọn mày nhầm địa chỉ rồi, - nó phun ra. - Cửa hàng này đã có người cung cấp rồi. Nhiều đứa bán quá chỉ làm giá giảm!
Sự căng thẳng trong tôi dâng cao lên.
— Vậy thì các chú em đành phải tìm một nơi khác mà hoành hành thôi, - tôi lạnh lùng đáp. - Cửa hiệu này bây giờ là của bọn anh!
Trong lòng tôi thấy bất an. Ba cái nửa rất đàn ông đang cố gắng ra vẻ huênh hoang này hầu như chưa bước chân ra khỏi đôi giày em bé. Phải chăng chúng thật sự muốn lao thân vào cuộc chiến gắt gao dành cho thị trường thuốc phiện?
Một bức tranh tưởng tượng quái gở. Đột nhiên tôi tin chắc rằng, cú ra mắt của chúng tôi đã bắt đầu sai địa chỉ. Ba gã trai mới lớn này không phải là những kẻ giết người tàn nhẫn.
— Rồi chúng mày sẽ thấy là chúng mày sai lầm, - kẻ đối diện với tôi lúc đó đang hầm hè nói tiếp. - Hoặc là chúng mày biến đi ngay lập tức, hoặc chúng mày sẽ không còn cơ hội để mà hối tiếc đâu.
Nói xong, gã xoay lưng về phía tôi. Thế rồi gã giơ tay ra hiệu cho hai đứa bạn, và cả bộ ba đột nhiên cuống cuồng tìm đường biến.
Phil và tôi nhìn nhau một nửa tích tắc. Chúng tôi thật sự không hiểu nổi lối cư xử của bộ ba này.
Trong khi Phil tiếp tục theo dõi ba gã trai, tôi ngả mình về phía Aighbour và hỏi xem anh có quen biết ba đứa nhỏ đó không. Chàng nhân viên DEA lơ đãng lắc đầu. Nhưng tôi có cảm giác là hành động của anh không đúng với sự thật.
— Chúng nó biến qua cửa sau! - Phil lên tiếng. - Nếu không muốn mất bóng chúng nó, ta phải nhanh lên.
Anh không cần phải nói thêm. Cả hai chúng tôi chuyển động. Aighbour đi theo chúng tôi, nhưng giữ khoảng cách nhất định.