Chương 6
Ở giữa căn phòng rất rộng có để một chiếc bồn tắm di động cỡ lớn. Bồn tắm hình tròn có đường kính tới ba mét. Cỏ và một vài cây cảnh duyên dáng khác được đặt trên thành bồn. Trên một chiếc kệ làm bằng thép đúc có để một chiếc tivi có màn hình cực lớn. Nó đang chiếu một đoạn phim hoạt hình thỏ Bugs Bunny và âm thanh được vặn hết cỡ. Con thỏ màu xám xanh với đôi tai dài ngoẵng đang tinh nghịch trêu chọc người đi săn nó, khiến anh ta phát điên lên.
Với đôi cánh tay duỗi dài, một gã trai trẻ đang ngồi dựa vào thành bồn. Làn nước phủ đầy bọt của dầu tắm dâng đến ngang ngực gã ta. Miệng gã cười thật rộng và quan sát chúng tôi bằng vẻ thách thức.
Chỉ còn thiếu điếu xì gà nữa thôi, tôi tởm lợm nghĩ thầm, là gã trông giống hệt tên Mafia bố gã.
— Chuyện gì cho tôi vinh dự tới mức này? - Joe Manore thờ ơ hỏi và như tiện thể đưa tay gạt một núi con con những bọt tắm vướng bên trên vai gã xuống.
Nhưng rồi gã thanh niên phát hiện ra Franca Lucano. Với một cái liếc xéo rất nhanh, gã quan sát cô gái Italia xinh đẹp. Sự hiện diện của cô gái trẻ tuổi đó có vẻ như khiến gã hơi bối rối. Thật nhanh, gã với tay về phía bộ phận điều khiển và tắt tiếng tivi. Ngượng ngùng, gã cười với nữ sĩ quan cảnh sát.
— Chúng tôi tới đây để nói chuyện với cậu về bố cậu, Joe, - tôi nói và chìa chứng minh thư FBI xuống dưới mũi thằng bé, sau khi đã đút súng trở lại bao. - Chúng tôi biết là ông ta đang ở New York. Chúng tôi cũng biết là ông ta đã liên hệ với cậu!
Trong lúc tôi nói, Phil lục soát các căn phòng. Chúng tôi muốn chắc chắn là không có một tay chân nào của Luigi Venza đột ngột nhảy ra hỗn hào.
Lát sau bạn tôi nhanh chóng quay trở về và lắc đầu thật nhẹ. Nghĩa là nơi đây chỉ có chúng tôi với Joe Manore.
— Tôi không biết các ông nói chuyên gì! - Joe tìm cách né tránh. Cậu ta bây giờ có vẻ mất bình tĩnh, cựa quậy không yên trong chiếc bồn tắm hình tròn khiến cho nước dập dờn thành sóng. Cái vẻ trịch thượng bày ra ngoài bây giờ lại nhanh chóng bị bẻ gãy.
— Cậu không lừa được chúng tôi đâu, - Tôi nói và ngồi xuống thành bồn. - Chúng tôi đã tóm được cả hai tên bạn của cậu. Guy Flemming và Marco Gonzales. Chính bọn họ đã khẳng định rằng, cha của cậu, Luigi Venza, đã ép bọn họ phải sản xuất thuốc phiện thời trang cho gã ta!
Tôi giúp đỡ cho sự thực có một chút xíu thôi, và nhỏ vào trong dòng nói chuyện một chút xíu những phỏng đoán của riêng tôi.
— Nói láo! - Joe nổi khùng. - Chúng nó chưa bao giờ nhìn thấy mặt cha tôi…
Cay đắng, gã con trai đột nhiên câm bặt, khi nhận ra gã đã tiết lộ một nửa sự thật.
Giờ đến lượt Franca lên tiếng.
— Nghe tôi nói cho rõ đây, cậu em, - cô gái vừa nói vừa đi vòng quanh bồn tắm. - Ở quê hương tôi, đất Italia, cha của cậu là một tay trùm Mafia có quyền lực và vô lương tâm. Gã đã mang lại rất nhiều thống khổ cho đất nước của tôi. Chúng tôi hầu như đã có thể khóa tay gã. Đáng tiếc là gã đã kịp thời nhớ ra rằng gã còn đứa con trai ở New York. Giờ thì gã sang đây để tiếp tục công việc của gã ở nơi này. Cho tới nay gã luôn sử dụng con người như sử dụng công cụ, thứ công cụ mà gã sẽ ngay lập tức buông rơi một khi chúng trở thành vô dụng. Mà ở đất New York này thì cậu chính là công cụ quan trọng nhất của gã!
— Không phải thế! - Joe Manore phản kháng. - Tôi là con trai ông ấy, và ông ấy chỉ tới đây để có thể gặp mặt và chung sống với tôi. Ông ấy sẽ không bao giờ rời bỏ tôi. Mà tôi cũng không để cho FBI cướp mất cha tôi!
Franca và tôi lo lắng nhìn nhau. Luigi rõ ràng đã hứa cả trời trăng lẫn mây sao cho cậu con trai của mình. Và theo như những gì vừa nghe thấy, rõ ràng gã đã tạo được hiệu ứng mong đợi trong trí não cậu Joe đáng thương. Cậu bé giờ đây đã nằm gọn trong tay cha nó!
Rồi sẽ có một cú thức tỉnh cay đắng, một khi nó biết được sự thật về người cha nó.
— Cha cậu chỉ sử dụng cậu để đặt chân lên thành New York này mà thôi, - Franca nói tiếp. - Cùng với những sự hiểu biết của cậu về tình hình trong các sàn nhảy Techno, gã đã thành công và tóm được thị trường trong một vài câu lạc bộ. Việc trong những lần ra quân đó đã có một vài con người bị bỏ mạng chắc là không khiến cho cậu để ý đâu hả?
Cùng câu hỏi này, Franca đã chọn được giọng nói duy nhất thích hợp. Anh chàng Joe nhợt mặt ra trong bồn tắm hình tròn. Bối Tối, cậu ta nhìn xuống đám bọt màu trắng trong nước tắm.
Bất giác, thằng bé gây ấn tượng nhỏ nhoi và vô hy vọng giữa tất cả những vẻ xa hoa sang trọng mà cha nó bày ra xung quanh. Có lẽ Joe trong giây phút này phải đau đớn nhìn ra rằng, vẻ hào nhoáng này không phủ kín được những sự thật về bản tính của cha nó.
— Chị có lý, - nó ngập ngừng. - Tôi đã mong muốn, quá mong muốn có một người cha. Nhưng người cha mà tôi tưởng tượng không giết người mà cũng không ép các bạn tôi phạm tội.
— Nếu cậu cho chúng tôi biết cha cậu đang ở đâu, rất có thể chúng tôi sẽ chặn ngang được hoạt động của ông ta, - tôi đề nghị.
Nhưng lời đề nghị này của tôi va phải đá hoa cương.
— Tôi không thể bán cha mình cho FBI, - đứa con trai hét lên. - Ông ấy tin tưởng tôi…
Joe không nói hết câu, bởi ngay lúc đó Phil đã cắt ngang lời cậu ta.
— Có khách! - Anh kêu lên. Và giọng nói của anh cho tôi biết hiểm họa đang đe dọa.
Phil chỉ về phía chiếc màn hình nho nhỏ gắn trên khoảng tường đứng bên cạnh cửa ra vào. Nó chiếu lại những gì mà ống kính quay phim thu được ở khoảng không gian ra vào bên cửa căn hộ. Và bức tranh đang hiện lên chẳng khiến tôi vừa lòng chút nào!
Có hai gã đàn ông đang loay hoay bên cửa. Một gã đang đút chìa khóa vào ổ. Gã kia cầm trong tay một khẩu súng lục. Bàn tay còn lại cầm hai cái mặt nạ chống khí độc.
— Cậu có quen bọn người kia không? - Tôi nhanh miệng hỏi Joe.
— Có, - thằng bé khẳng định. - Đó là bạn của bố tôi! Các anh chị không phải sợ.
Chính trong lúc đó, cánh cửa bật mở ra. Phil và tôi cầm sẵn hai khẩu súng trong tay.
— Cúi xuống, - tôi chỉ còn kịp thét về phía Franca và Joe.
Tôi không nói được tiếp nữa, bởi ngay trong tích tắc sau đó chỉ còn vũ khí lên tiếng tranh luận!
Cả hai gã đàn ông đó không chần chừ lâu. Vừa mới đạp cửa ra, chúng đã xả những viên đạn đầu tiên.
Chẳng ngắm nghía gì, chúng cứ thế tuôn đạn tới, và bất kỳ người nào trong giây phút này đang vô tình loay hoay ở khoảng hành lang kia cũng sẽ ngay lập tức nạp thêm một phần chì vào trong có thể.
Nhưng chúng tôi không muốn làm hài lòng bọn chúng theo cách này. Chúng tôi chờ chúng ở phòng lớn.
Joe như đã đờ người ra, hóa thành đá trong bồn tắm hình tròn. Rõ ràng là cậu ta tin rằng cậu ta không sa vào hiểm họa. Vậy là chúng tôi phải tìm cách bảo vệ sao cho thằng bé không bị hại.
Đây là công việc không dễ dàng, ngay hành động tiếp theo đó của hai gã đàn ông mới tới đã chứng minh rõ điều này. Những tiếng bước chân của chúng chìm ngập hẳn xuống trong làn thảm trải phòng mềm mại. Nhưng tôi biết lúc này chúng đang lẻn qua cửa.
Thế rồi có cái gì bay ngang qua không khí. Rơi xuống và đập ầm ầm trên nền của căn phòng lớn. Quả bom hơi hoạt động ngay lập tức. Khói cay xè trắng như bông tỏa ra cuồn cuộn từ cái vật hình ống.
Trước khi để khói trùm kín hết căn phòng, Franca Lucano đột ngột chứng tỏ tài năng. Cô gái chạy ngay đến bên quả bom và đá nó một cách gọn nhẹ quay trở lại hành lang.
Những viên đạn từ hai gã đàn ông ngay lập tức xổ về phía viên nữ sĩ quan nhưng cô gái Italia xinh đẹp trẻ tuổi tránh một cách khéo léo và chỉ trong chớp mắt đã biến khuất vào một trong những căn phòng nằm kề đó.
Hai gã đàn ông ở ngoài hành lang bắt đầu rủa xả dữ dội. Rõ là chúng đã không tính tới hành động phản kháng cỡ này. Mặc dù chúng có mang mặt nạ chống hơi độc nên khói không làm gì nổi chúng. Nhưng thay vào đó, bây giờ hầu như chúng không còn nhìn thấy gì nữa cả.
Khói bắt đầu cào thẳng vào đường hô hấp của tôi. Chúng tôi phải hành động vội vàng lên, bởi chỉ vài phút nữa thôi là khói sẽ loại chúng tôi khỏi phòng chiến đấu. Joe Manore đang trong bồn tắm hình tròn của cậu ta đã bắt đầu sặc sụa, nhổ phì phì.
Đột ngột, tôi nảy sáng kiến!
Tôi chạy đến bên bồn tắm và nhảy thật nhanh, lao qua thành bồn. Chỉ một giây sau, áo quần và giày tôi đã ướt đẫm. Nhưng chẳng hề chi, đây là chuyện sống còn.
— Này! - Joe giận dữ kêu lên khi thấy tôi thình lình ở bên cạnh cậu ta trong bồn. Nhưng tôi không để ý đến thằng bé, mà ngay lập tức giơ tay xử lý thành bồn.
Chất liệu làm bồn tắm là những mảng nhựa rất cứng, được chồng rồi xoáy đinh ốc dính vào với nhau. Những vòng chắn bằng cao su thật dày ngăn không cho nước chảy ra ngoài,
Tôi không còn thời gian để tháo đinh ốc. Vậy là tôi bám thật chặt vào bồn và đạp mạnh hết sức vào một trong những tảng nhựa phía bên kia. Tảng nhựa cong xuống, nhưng giữ chắc trước sức tấn công của tôi. Tuyệt vọng, tôi cố gắng đạp tiếp.
Chính trong giây phút đó, cả hai gã đàn ông tràn vào phòng. Hai cái mặt nạ phòng chống hơi độc đột ngột nhô ra trong luồng khói, trông thật giống như một cảnh cắt ra từ một đoạn phim rùng rợn.
Nhanh chóng, hai gã đàn ông quay đầu nhìn quanh, có một bóng đen bay đi là là qua không khí và đạp một trong hai gã đàn ông ngã xuống. Tên thứ hai vẫn tỉnh như không. Bởi lúc đó gã đã phát hiện ra nạn nhân của gã: Joe Manore!
Như tôi đã sợ từ trước, cả hai gã đàn ông này chủ tâm nhắm vào Joe Manore. Chàng ta là nhân chứng duy nhất có thể trở thành nguy hiểm cho Luigi Venza. Và giờ thì gã trùm Mafia đã gửi tiểu yêu của mình tới đây để diệt trừ chung cuộc mối hiểm họa này.
Việc đối tượng ở đây chính là đứa con trai ruột của gã, có vẻ như chẳng khiến cho tên trùm Mafia kia băn khoăn nhiều.
Cánh tay cầm vũ khí của gã đàn ông giật về hướng Joe, giờ đây đang ngồi thẳng lên trong bồn. Cậu bé mở lớn hai con mắt nhìn thẳng vào nòng súng lục. Nhưng lúc đó tôi đã phá được cho bồn tắm vỡ ra. Với cú đạp mạnh mẽ cuối cùng, tôi đạp bay cả một tảng nhựa ra ngoài.
Bất thình lình, toàn bộ lượng nước ấm trong bồn trút như thác đổ ra phòng. Gã đàn ông cầm súng lục bị giật chân ngã xuống. Gã còn kịp bóp cò. Nhưng viên đạn chỉ găm lên trần phòng, không gây nguy hại gì khác.
Lúc đó, nước đã tràn ra toàn phòng khách và gây nên không ít lộn xộn. Nhưng tôi hầu như không còn chứng kiến những chuyện đó nữa. Bởi bây giờ thì khói độc bắt đầu gây hiệu ứng. Hơi thở của tôi thành nặng nhọc. Vô vàn những vòng tròn sặc sỡ nhảy múa trước mắt.
Đột ngột, Phil xuất hiện bên tôi. Anh đeo một chiếc mặt nạ phòng khói đã cướp được của một trong hai tên đàn ông kia. Anh vừa tới kịp để đỡ khi người tôi vật xuống. Trong khi Phil dìu tôi đi xuyên qua căn phòng, tôi nhận thấy Franca đang xử lý gã đàn ông còn lại, gã đàn ông đã bị thác nước giật cho trượt ngã.
Chỉ một phút sau, tôi ra được bên ngoài hành lang. Và lần thứ hai chỉ trong vòng vài ngày trời, tôi mừng khôn xiết về những luồng không khí trong lành tuôn vào hai cánh phổi thảm thương của mình.
* * *
Tôi tỉnh dậy thật nhanh. Và trong khi tôi còn đang thèm thuồng hít thở, Franca đã xuất hiện ở hành lang. Cô gái cũng đã giật được chiếc mặt nạ phòng hơi độc của tên đàn ông kia. Giờ cô gái bước ra từ một đám mây khói bên khuôn cửa căn hộ. Kéo theo đằng sau là gã con trai, Joe Manore. Thằng bé mặc một cái áo tắm màu xanh dương và hầu như lả người xuống trong vòng tay của cô gái Italia.
Chúng tôi đặt nó lên trên nền thảm hành lang. Joe không bị thương, nhưng vẫn còn bị sốc dưới tác dụng của khói.
Lúc bấy giờ, một vài những người xung quanh đã mở cửa căn hộ của họ ra. Những người tò mò thò mũi ra ngoài.
Phil chìa chứng minh thư xuống dưới mặt một người đàn ông có ánh mắt nghi ngờ, lách ngang qua mặt ông ta, bước vào căn hộ. Tôi biết anh sẽ gọi cho cảnh sát thành phố và đòi xe cứu thương tới đây.
Trong lúc đó, Franca chăm sóc cho Joe Manore. Tôi cầm lấy chiếc mặt nạ của cô và quay trở lại căn hộ một lần nữa.
Cả hai gã đàn ông nằm trên nền gỗ ướt, được gói ghém tử tế như hai kiện hàng sẵn sàng lên tàu. Chúng vẫn chưa tỉnh lại. Chắc Phil và Franca đã cho chúng ăn những ngọn đòn nặng ký. Bom khói thực hiện nốt phần công việc còn lại.
Tôi tóm lấy hai gã đàn ông và kéo lê chúng ra ngoài hành lang.
Joe Manore bây giờ đã có vẻ tỉnh hơn một chút. Thằng bé ngồi tựa vào vai Franca, nức nở một cách câm nín.
— Ông ấy muốn giết tôi, - nó ngỡ ngàng kêu lên. - Ông muốn cho giết con trai ông ấy!
— Có lẽ bây giờ cậu đã nhận ra sự thật. Tốt hơn cả là hãy cộng tác với chúng tôi, - tôi tỉnh táo nói.
Joe Manore nhìn tôi bằng đôi mắt với những bờ mi đỏ quạch. Nhưng có vẻ như thằng bé vẫn chưa bị thuyết phục hẳn.
— Lần này Luigi chưa đạt được mục đích của gã, - tôi bồi thêm. - Chúng tôi đã bảo vệ được cậu trước đám tiểu yêu, tay sai của gã. Nhưng có lẽ lần sau thì cậu sẽ nằm gọn trong tay bọn chúng. Hay là chúng nó sẽ tới thăm mẹ cậu. Bọn này không từ chuyện nào đâu. Cứ hỏi Franca, cô ấy sẽ đọc cho cậu nghe cả một bài thơ dài!
Joe bối rối nhìn Franca. Và cô gái Italia gật đầu, đầy hàm ý.
— Jerry có lý đấy, - cô bồi tiếp vào đòn tâm lý của tôi. - Cậu chưa bao giờ đóng một vai trò gì với Luigi cả. Cậu chỉ còn là con trai của Luigi Venza chừng nào gã còn lợi dụng được cậu cho mục đích của mình. Nhưng theo tình hình hiện thời, cậu đã trở thành một gánh nặng quá khó chịu đối với gã. Chắc chắn gã sẽ sử dụng mọi quyền lực để giết cậu đấy!
Joe gục đầu xuống. Nước nhỏ giọt từ mái tóc ướt đẫm xuống dưới lần áo tắm bằng vải bông rất dày.
— Chúng tôi thường gặp nhau trong quán ăn Angelo ở phố Mulberry - cậu con trai thì thào, hầu như không thành tiếng.
Chính trong lúc đó, anh bạn tôi bước ra từ căn hộ hàng xóm.
— Cảnh sát thành phố và xe cứu thương đang tới đây rồi, - anh nói.
Trước khi cánh đồng nghiệp bên cảnh sát thành phố kịp đến, tôi còn phải làm một việc nữa. Để nguyên quần áo ướt đẫm, tôi trèo thang máy và để nó đưa mình xuống dưới tầng trệt. Khi gã gác cửa nhận ra tôi, gương mặt gã chợt đánh mất mọi màu sắc.
Điều đó chẳng phải vì quần áo của tôi đang ở trong trạng thái thảm thương không thích hợp. Nỗi sợ hãi đột ngột vọt bùng lên có một nguyên nhân khác.
Trước khi gã kịp đóng cửa lô của mình lại, tôi đã đến bên khuôn cửa nhỏ bằng kính và đạp nó ra. Tôi túm lấy gã đàn ông bằng cách tóm chặt lấy cổ áo gã.
— Ra là nhờ ơn mày mà chúng tao có được chuyến viếng thăm vừa rồi, - tôi phun ra đe dọa.
Người đàn ông sợ hãi nhìn tôi. Miệng hắn giật giật, nhưng không một âm thanh nào thoát khỏi được bờ môi.
— Mày làm cách nào báo cho bọn kia biết được về sự xuất hiện của bọn tao? - Tôi hỏi.
— Chúng nó… chúng nó đưa cho tôi một số điện thoại, - gã lắp bắp. - Tôi phải báo tin cho chúng biết… tất cả những gì xảy ra với căn hộ 33… ở lầu 14.
Tôi bắt gã khai ra cái số điện thoại rồi giao gã đang lắp bắp kinh hãi cho các đồng nghiệp bên cảnh sát thành phố làm nhân chứng.
* * *
Buổi chiều ngày hôm đó, chúng tôi sẵn sàng lên đường. Tôi đã thay bộ đồ ướt của mình bằng một bộ đồ mới. Trong thời gian đó các bạn đồng nghiệp của tôi đã tìm ra số điện thoại mà gã canh cửa khai báo chính là số của quán Angelo.
Sau một cuộc họp bao quát tình hình khẩn trương và thưởng thức một vài tách cà phê tuyệt vời của cô thư ký Helen, tôi đã bình thường trở lại. Tôi thấy trong người tương đốì khỏe mạnh, chỉ trừ một tiếng gõ nhè nhẹ trong đầu, thứ mà tôi liều lĩnh lờ phắt đi.
Tôi đậu chiếc Jaguar trong một con phố nhỏ tại khu tiểu Italia. Giờ tôi cùng với Franca và Phil đi về hướng phố Mulberry ở phía Bắc.
Con phố Mulberry còn được gọi là Phố Chính của khu tiểu Neapel. Hết Restaurant này kề tiếp Restaurant khác. Và ở giữa những nhà hàng đó thỉnh thoảng lại có một quán cà phê nho nhỏ.
Từ thế kỷ trước, chủ yếu chỉ có người Italia chuyển đến sống trong khu vực này của Manhattan, và vì thế mà mảnh đất nằm giữa Greenwich Village và Chinatocon đã được gọi là tiểu Italia. Cũng thật dễ hiểu, khi một tay trùm Mafia có tuổi từ xứ Italia sẽ hạ chân xuống đúng mảnh đất này.
Chỉ có điều hiện giờ chúng tôi không biết chính xác vị trí đó nằm ở đâu. Lời khai của Joe Manore quả thật hết sức mù mờ. Và thêm một lần nữa chúng tôi thấy tay Luigi Venza đã hành động chuyên nghiệp và cẩn thận tới mức nào. Không bao giờ có một dấu vết rõ ràng, nói rõ sự có mặt của gã. Luôn luôn chúng tôi phải làm việc với những lời ám chỉ và phỏng đoán. Và cứ suy theo bức tranh hiện thời thì tình hình chắc vẫn chưa thay đổi.
Chúng tôi chen lấn qua một đám đông người đang tụ tập trước một nhà thờ nhỏ. Một bảng quảng cáo rất lớn treo bên trên vòm cửa ra vào tuyên bố một cuộc họp từ thiện. Những con người trước nhà thờ đa phần mang gốc gác Italia. Tôi thậm chí còn hiểu được một ít câu nói Italia họ trao đổi với nhau.
Thế rồi chúng tôi đã vượt qua được đám đông đó. Vội vàng tiếp tục tiến về phía phố Mulberry chỉ một lúc sau, chúng tôi đứng trước quán Angelo.
Angelo là một quán nhỏ ấm cúng. Nó thậm chí còn nổi tiếng ra cả phía bên ngoài ranh giới của tiểu Italia vì món ăn Antipasti rất xuất sắc.
Steve Dillaggio và Zeerookah rõ ràng cũng rất mến mộ thực đơn của Angelo. Ít nhất thì những đĩa đựng Antipasti trước mặt họ cũng khẳng định điều đó.
Chúng tôi ngồi xuống bên chiếc bàn của hai bạn đồng nghiệp.
— Ngoài đồ ăn ngon miệng mà hầu bàn mang lại cho các cậu, còn món nào khác nữa không? - Tôi hỏi.
Steve và Zeery nhìn tôi vẻ buồn rầu. Họ ngồi trong quán này đã từ nhiều tiếng đồng hồ để chờ Luigi Venza lộ mặt. Nhưng tay trùm Mafia không chiều ý chúng tôi.
Việc gã đang ở trong tiểu Italia là chuyện chắc chắn. Tất cả những đám tay chân trong băng đảng của gã mà chúng tôi tóm được cho tới nay đều cương quyết không chịu khai lời nào. Nhưng khi kiểm tra kỹ hơn, chúng tôi thấy tất cả đều xuất phát từ tiểu Italia.
Trong một vài việc thì kể cả một gã đàn ông như Luigi Venza cũng không thể nhảy quá cái bóng của gã! Đó là một yếu tố thuận lợi.
Chúng tôi ngồi xuống bên bàn và quan sát toàn cảnh xung quanh. Quán ăn có tiếng sao hôm nay vắng vẻ bất thường. Chỉ có một vài khách du lịch đang ngồi quanh đó.
Khi người hầu bàn bước đến gần bên để nhận lời đặt món, tôi hỏi anh ta:
— Khách khứa hôm nay đi đâu hết rồi?
— Họ đang ở trong một nhà thờ cách đây không xa, - chàng trai trẻ tuổi giải thích với đôi mắt sáng ngời. - Ở đó hiện đang xảy ra một sự kiện vĩ đại, chẳng một người nào ở tiểu Italia muốn bỏ lỡ.
Mối quan tâm của tôi đột ngột ngỏng cổ thức dậy.
— Có phải là cuộc họp từ thiện không? - Tôi đoán.
— Chính xác, - anh bồi bàn khẳng định. - Cái nhà thờ rất nhỏ bé bình thường đó bây giờ được mang tên Đức Mẹ Đồng Trinh Maria. Và có một ông nhà trời điên khùng nào đó đã hiến cho xóm đạo ở đây một bức tượng Đức Mẹ bằng vàng. Người ta bảo đó là món quà để chia tay. Bởi nhà từ thiện tối hôm nay sẽ quay trở lại Italia. Bây giờ cha đạo đang rửa nước thánh cho bức tượng. Các ông tưởng tượng mà xem. Nó được làm bằng vàng ròng!
Tiếng chuông báo động vang lên trong tâm khảm tôi. Tôi chưa biết chính xác tại sao, nhưng tôi đột ngột có cảm giác không muốn tiếp tục ngồi ở đây nữa.
Tôi nhảy dựng dậy.
— Mình tin rằng bọn mình đang chờ sai địa điểm! - Tôi phun ra.
Các bạn đồng nghiệp nhìn tôi không hiểu. Chỉ trong đôi mắt của Franca Lucano là đang lóe lên chấp chới một tia lửa nhỏ nào đó, như của một linh cảm.
— Ý anh muốn nói Luigi Venza đứng đằng sau trò tặng tượng? - Cô hỏi.
— Ít nhất ta cũng phải xem kỹ vụ này, - tôi đáp. - Thử nhớ lại biệt thự của Luigi tại miền Toskana. Ở đâu cũng là tượng Đức Mẹ. Cả căn nhà, ngóc ngách nào cũng treo đầy tranh Đức Mẹ Maria. Chính bản thân em đã kể cho anh nghe rằng Luigi Venza là một con chiên thờ Đức Mẹ đến điên khùng!
Giờ thì cả những người khác cũng không ngồi yên nữa.
— Nhà từ thiện cao cả đó muốn rời nước Mỹ chính xác vào lúc nào? - Phil quay sang hỏi chàng hầu bàn lần nữa.
— Có lẽ khi buổi lễ này kết thúc, - anh ta đáp, vẻ ngạc nhiên. - Không còn lâu nữa đâu…
Tới đó thì chân chúng tôi đã bước đi.
* * *
— Lối cư xử như thế hoàn toàn thích hợp với tay trùm Mafia này, - Franca nhảy vào bảo vệ tôi. - Trong phương diện này thì gã ta rất mê tín. Có lẽ gã tin rằng, việc tặng tượng sẽ rửa sạch lương tâm cho gã, ai biết được?
Steve và Zeery lúc đó đã ngoặt vào một ngách phố nhỏ. Qua máy điện đàm, tôi biết họ sẽ ngay lập tức báo cho đơn vị của cảnh sát thành phố đang chờ ra quân. Sau đó hai bạn tôi sẽ tìm cách tiệm cận nhà thờ từ phía sau.
Ba chúng tôi lúc đó đã đến bên đám đông tụ tập trước ngôi nhà thờ nhỏ. Ngôi nhà của Chúa đông đặc người đếm không xuể. Và những người tò mò chậm chân đành phải hài lòng với cảnh đứng đằng trước cánh cửa nhà thờ để chờ và hy vọng thỉnh thoảng nhìn được một chút quang cảnh buổi lễ bên trong.
Chúng tôi chia tay nhau và tìm đường lách qua đám người. Ở chốn chật chội này, có biết bao nhiêu những ánh mắt nghiêm khắc và trách móc trút xuống đầu mỗi đứa. Nhưng tôi điềm nhiên bỏ mặc tất cả, tiếp tục con đường đi của mình.
Khi đã lọt vào được phía bên trong nhà thờ, chúng tôi nhìn thấy chuyện quan trọng nhất vẫn còn đang ở trước mặt mình. Tất cả các dãy ghế dài đều đông kín người ngồi. Người đứng sát nhau tại tất cả các lối đi.
— Cố gắng cư xử bình thường hết sức, - tôi cảnh báo Phil và Franca khi hai người lách tới gần tôi. - Luigi chắc ở đâu đó bên trên kia. Nhưng nếu gã nhận thấy là bọn ta đã tóm được dấu vết, mình e ngại sẽ nổ ra một thảm họa. Mình không muốn buổi lễ hôm nay lại kết thúc trong bể máu.
Rồi chúng tôi lại chia tay nhau.
Từng chút từng chút một, tôi lách dần về con đường đi ở giữa. Vừa đi vừa cố gắng tạo một vẻ mặt nghiêm trang cho thích hợp với khung cảnh xung quanh.
Cuối cùng, tôi đã tiến được lên trên, đủ để nhìn qua những đầu người đứng trước và thấy vị cha đạo trong bộ áo choàng lộng lẫy. Một người phục vụ của buổi lễ đang đung đưa bình đựng hương từ bên này sang bên kia, trong khi cha đạo vừa lẩm bẩm tụng kinh vừa phun nước Thánh lên trên bức tượng bằng vàng.
Tôi lách tiếp tục lên phía trước, thả một vài đồng tiền xu vào trong hòm gỗ khi nó được chuyền ngang qua mặt mình.
Thế rồi tôi nhìn thấy gã. Gã ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Nghiêng cái đầu đầy thành kính. Thế nhưng đúng trong tích tắc sau đó, gã lại ngẩng lên, đưa mắt bao quát toàn bộ bức tranh trước bàn thờ.
Ngay lập tức tôi nhận ra gương mặt góc cạnh của Luigi Venza. Cái thân hình lùn, chậm chạp và những vết nhăn trên gương mặt gã, để lộ ra một cuộc sống trụy lạc và bất ổn, mọi chi tiết đều phù hợp chính xác với bức hình mà tôi đã khắc vào não mình từ cuộc gặp gỡ trên mái biệt thự tại vùng Toskana.
Chính trong lúc đó, cha đạo kết thúc nghi lễ nhận tượng. Ông nghiêm trang bước đến gần microphone, đã được đặt trên một góc của bàn thờ. Và sau khi đã nói lời chúc phúc cho toàn xóm đạo của mình, ông xoay sang để nói một vài lời cảm ơn đối với nhà từ thiện hảo tâm.
Đó là một cú ra mắt lớn của Luigi! Chậm rãi, tay trùm Mafia xứ Italia nhấc mình ra khỏi ghế gỗ, giơ hai cánh tay lên với vẻ mặt bề trên và quay về phía đám đông trong nhà thờ.
Tiếng vỗ tay và tiếng la hét nổ bùng ra trong toàn bộ đại sảnh. Luigi xoay về mọi hướng, hướng về mọi nhóm người, để ai ai ở đó cũng có thể nhìn được vào nét mặt của nhà từ thiện rộng rãi. Rõ là tay trùm Mafia đang thụ hưởng vai kịch của mình. Gương mặt gã lộ rõ vẻ hài lòng khi gã nhìn về phía tôi.
Thế rồi đột ngột, nét mặt gã tối sầm lại. Lông mày nhăn tít, gã nhìn thẳng vào mặt tôi.
Luigi Venza đã nhận ra tôi!
Tôi không được phép chần chừ thêm một giây đồng hồ nào nữa. Nhảy tới một bước, tôi đã đến bên gã. Trong khung cảnh trang nghiêm này, tôi không dám rút vũ khí, vậy là đành phải hài lòng bằng động tác bẻ quặt tay Luigi ra phía sau lưng, thúc gã khuỵu gối xuống.
Tay trùm Mafia đang chớm về già chẳng kháng cự được mấy về mặt tay chân với tôi. Vậy là chẳng khó khăn lắm tôi đã tóm chặt gã trong tay.
Mọi việc xảy ra nhanh đến mức độ kể cả hai gã tay chân của Luigi cũng không đủ thời gian nhào tới giúp sếp.
Một trong hai đứa tìm cách rút vũ khí. Nhưng lúc đó Phil đã nhảy tới, giật súng ra khỏi tay nó.
Một tiếng thét giận dữ kéo dài qua toàn bộ biển người. Trong một thoáng tôi cân nhắc, tôi cần phải hành sự ra sao, nếu cả đám đông nổi giận kia ập về phía chúng tôi.
Nhưng chính lúc đó, tôi nhận được viện trợ.
Franca Lucano bước lên trên sân khấu nhỏ nơi để bàn thờ. Ngay lập tức cô xoay về phía cha đạo và hối hả vung tay, giải bày với ông.
Steve và Zeery xuất hiện ngay bên tôi, che chắn cho tôi trước đám đông giận dữ.
Ngay bây giờ đã rõ là hai bạn tôi sẽ hoàn thành công việc này chẳng lâu nữa.
Cả hai đứa tay chân giờ đây đã nhìn ra là chúng không thể làm được gì hơn, chúng tìm cách ẩn vào đám đông. Chỉ một thoáng chúng đã lẩn ra khỏi tầm mắt của Phil. Vậy là anh quay sang đứng bên cạnh Steve và Zeery để che chắn đám đông.
Lúc đó, Franca Lucano đã thống nhất được với vị cha đạo trước bàn thờ. Cô gái nhanh chóng bước đến bên microphone và nói chuyện với đám người trong nhà thờ bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của mình.
Cả làn sóng người khi nghe cô nói đột ngột dừng lại. Ba chàng sĩ quan đặc nhiệm bây giờ có thể đẩy lui được phần nào nhóm người đang ào về phía tôi và Luigi Venza.
Franca nói không ngơi nghỉ. Tôi không hiểu lấy một lời trong dòng suối hấp tấp của những từ ngữ Italia. Nhưng có vẻ như cô đang gây được ấn tượng với xóm đạo. Cuối cùng, thậm chí vị cha đạo cũng bước tới và lên tiếng.
Nhưng đến thời điểm này thì người ta không cần thêm những lời lẽ xoa dịu và trấn an nào nữa. Sau đó, khi đơn vị cảnh sát thành phố bước vào, chẳng một ai cản đường họ. Cuối cùng, Luigi Venza được các cảnh sát viên dẫn đi, đi dọc con ngõ được tạo bằng những con chiên ngoan đạo.
Tôi thở ra nhẹ nhõm. Và sau khi đã hết lòng thành thật xin lỗi vị cha đạo vì sự khuấy nhiễu của mình, chúng tôi rời ngôi nhà thờ nhỏ bé qua cửa sau.
Thiên tiểu thuyết Luigi Venza vậy là khép lại.
* * *
Trên phi trường Kennedy, chiếc máy bay đang chờ trong mưa. Lần này chúng tôi không cần đến các nhân viên bảo an đặc biệt. Không còn hiểm họa nữa. Luigi Venza đang ngồi chắc chắn đằng sau chấn song sắt. Gã sẽ không bao giờ còn cơ hội thúc cho con người ta biến thành những cái máy giết chóc điên khùng.
Ba chàng trai trẻ, Joe, Guy và Marco hiện còn ngồi trong nhà tù điều tra. Người ta đã thống nhất chỉ tố cáo họ vì tội vi phạm luật tàng trữ và sử dụng thuốc gây mê. Các công tố ủy viên hứa hẹn bỏ qua tội giết người. Để đáp lại, cả ba đã tuyên bố sẵn sàng buộc tội Luigi Venza trước tòa.
Phil và Franca rõ là rất khó chia tay. Chốc chốc họ lại ôm lấy nhau, hôn nhau. Nhưng vẻ hòa bình lãng mạn của họ chẳng bao lâu đã bị khuấy đảo bởi một vị khách bất ngờ. Oscar McRiley bước qua đường băng bê tông về phía chúng tôi, vũ khí là một chiếc ô cầm tay.
Phil và Franca nhanh chóng rời nhau ra.
— Tôi muốn đến cảm ơn các anh một lần nữa, các anh đã tạo một ví dụ mở đường cho việc cộng tác trong tương lai giữa cảnh sát Italia và Mỹ, - anh nói và cả gương mặt trẻ trung sáng rỡ lên. - Chính phủ rất hài lòng với kết quả hoạt động của các anh.
Hồ hởi, Oscar McRiley bắt tay từng người trong chúng tôi. Còn tôi thì tóm lấy cơ hội để kéo Franca Lucano sang bên.
— Trước khi em lên máy bay, em phải nói cho anh biết em đã nói những gì với đám người trong nhà thờ kia. Anh không hiểu một từ nào. Anh tin rằng, nếu không có em nhảy ra cứu vãn, chắc bọn người trong đó đã xé anh nát ra thành ngàn mảnh!
Cô sĩ quan trẻ tuổi nhìn tôi tinh ranh.
— Em nói với họ rằng chính phủ Italia và chính phủ Mỹ đã treo một mức tiền thưởng rất lớn cho việc bắt giam Luigi Venza. Em nói với họ rằng số tiền đó không những đủ cho họ mua một bức tượng Đức Mẹ bằng vàng, mà thậm chí có lẽ còn nhận được một vài báu vật rất quí hiếm từ Tòa thánh Vatican.
Hoảng hồn, tôi nhìn cô gái trẻ Italia.
— Đã bao giờ anh nghe thấy một mức tiền thưởng như vậy đâu, - tôi lắp bắp.
— Cả em cũng không, - Franca cười đáp trả. - Nhưng em tin chắc rằng, cả hai chính phủ chúng ta sẽ đủ sức để thực hiện lời hứa của em. Một hành động như thế sẽ cổ vũ cho công việc hợp tác quốc tế rất nhiều!
Vừa nói câu đó, cô vừa xoay sang phía Oscar McRiley.
— Phải không ạ, - cô vui vẻ hỏi. - Ông đang xúc tiến chuyện này rồi. Tôi nói có đúng không? - Thế rồi cô gái bắt tay nhà ngoại giao của FBI. - Cả trong tương lai nữa, chúc mừng sự cộng tác mật thiết!
Oscar McRiley khẽ nhăn mặt trong một nụ cười vừa chua vừa đắng.
— Giáo hoàng đã lên tiếng ủng hộ kế hoạch này rồi, - anh nói. - Cô có thể yên tâm được.
Thế rồi Oscar McRiley và tôi xoay lưng lại với chiếc máy bay. Chúng tôi để cho Phil và Franca ở lại cùng nỗi buồn chia tay.
• HẾT •