← Quay lại trang sách

Chương 5

Chúng tôi lại thêm một lần thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc.

Bác sĩ xác định rằng cả hai gã trai trẻ và tôi chỉ bị nhiễm độc khói ở cấp độ nhẹ. Ngược lại với hai gã trai có làn áo blouse đẫm nước che chở, tôi bị mất đi một vài sợi tóc. Hơi nóng khiến cho một quầng tóc và hai hàng lông mày của tôi xoăn tít lại. Những việc chẳng có gì làm trầm trọng, và có thể được bào phẳng chỉ qua một lần tới thăm người thợ làm đầu quen thuộc của tôi.

Khi các bác sĩ khăng khăng đòi đưa hai gã đàn ông trẻ tuổi vào bệnh viện nhà tù tại Rikers Island, tôi cương quyết phản đối.

— Cả hai đứa chúng nó chỉ bị sốc thôi, - tôi nói rõ. - Chúng nó là những nhân chứng quan trọng trong vụ của chúng tôi. Không khí ở phòng làm việc tại trụ sở chính của FBI cũng sẽ làm chúng nó tỉnh ngay ra như bầu không khí được gắn máy điều hòa nhiệt độ trong bệnh viện nhà tù. Cả hai đứa đều nguyên vẹn và rất khỏe. Những thứ duy nhất mà chúng phải e ngại chính là hậu quả của những việc làm tội lỗi của chúng mà thôi!

Cuối cùng, tôi cũng thuyết phục được các bác sĩ. Và vậy là chiếc xe chở tù nhân một thoáng sau lại lăn bánh, để lại cả hai đứa con trai mới lớn. Xe chỉ mang đi ba gã đàn ông tàn bạo, trước đấy một vài phút chắc sẽ không chần chừ một nửa giây mà găm đạn vào người tôi.

Cánh cứu hỏa lúc đó đang cố gắng vật lộn với ngọn lửa. Bên dưới sức nóng, kể cả những bình đựng hóa chất cũng đã nổ tung. Ngọn lửa ngay lập tức lan ra toàn bộ tầng hầm và cuối cùng, vọt lên trên tầng trệt. Khí độc và khói muội màu vàng bốc lên trời như một cái nấm khổng lồ. Chỉ từ khi ngọn lửa không còn tìm được thức ăn trong ngôi nhà đổ nát nữa, cánh cứu hỏa mới có thể dập tắt được nó.

Rất may là còn lại một vài hộp cacton đựng hóa chất trong chiếc xe Landrover. Cuối cùng thì lực lượng DEA đã có bằng chứng trực tiếp để xử lý hãng CHEM. Tôi chắc chắn rằng, tay sếp hãng hóa học trong vài ngày tới đây sẽ phải đối mặt với những câu hỏi chẳng lấy gì làm dễ chịu.

Nhưng đó là nhiệm vụ của DEA.

Xong việc, chúng tôi quay trở về Quảng Trường Liên Bang với hai tay thanh niên mới lớn. Cả chúng cũng sẽ phải trả lời một số câu thăm hỏi…

* * *

Hai đứa con trai ngồi như hai cái mả nhỏ trên ghế của chúng.

Một đứa tên là Guy Flemming, 20 tuổi và đã học hóa học được vài học kỳ. Gương mặt nó nhỏ và nhợt nhạt. Mái tóc thẳng màu nâu óng ánh nhè nhẹ, lộ rõ là tác phẩm nghệ thuật mới nhất của một trong những nghệ sĩ làm đầu tầm cỡ. Ngượng ngùng, gã trai trẻ tuổi nhìn xuống dưới bàn tay gã, hai bàn tay đang bị cuốn vào một trò chơi ngoắt ngoéo với một chiếc bút bi.

Đứa con trai thứ hai có dáng người vạm vỡ, gân guốc và mái tóc đen nhánh. Đôi mắt thẫm màu của nó luôn luôn chuyển động. Nhưng hiện thời có vẻ chúng không thật quan tâm đến một vật gì. Tên nó là Marco Gonzales. Nó bằng tuổi với Guy Flemming. Sau khi tốt nghiệp phổ thông, nó đã thử qua nhiều ngành nghề khác nhau, cho tới khi tìm lại được những đứa bạn học thời phổ thông.

— Ta bắt đầu lại từ đầu, - Phil nói, anh đang ngồi trước mép bàn trước mặt hai đứa. - Đám đàn ông mà chúng tôi đã bắt giam trong phòng thí nghiệm của hai cậu vậy là đã ép các cậu sản xuất thuốc phiện thời trang?

— Đó không phải là phòng thí nghiệm của chúng tôi, - Guy sửa lại, ngước mắt lên khỏi bàn tay nó. - Chính chúng nó đã tạo ra cho chúng tôi.

— Chúng nó, chúng nó! - Phil đột ngột gầm lên. - Bao giờ các cậu cũng chỉ nói đến chữ chúng nó. Chúng tôi cần tên, nếu không chúng tôi không đi tiếp được!

— Nhưng chúng tôi không biết ai ẩn đằng sau vụ này, - Marco khăng khăng nhắc lại và sắc mắt nhìn Phil. - Chúng tôi chỉ vô tình bị trượt vào vụ này. Đầu tiên trông mọi việc còn rất đơn giản. Chúng tôi sẽ sản xuất một vài viên LSD và XTC, kiếm một vài đồng đô la. Họ chỉ hứa với chúng tôi như thế. Không bao giờ có ai nói đến một chữ giết người hay tất cả những trò tàn bạo kia. Nhưng khi chúng tôi nhận ra mình đã bị dính vào vụ gì thì dĩ nhiên chúng tôi muốn bỏ cuộc. Nhưng lúc đó bọn đàn ông kia đã ép buộc chúng tôi. Chúng nói là chúng tôi cũng phải chịu trách nhiệm cho những vụ giết người đó…

Marco đột ngột ngưng bặt. Ngượng ngùng, nó cúi đầu xuống. Và lát sau…

Tôi e ngại là chúng nó có lý. Lẽ ra không bao giờ chúng tôi được phép tham gia cái kế hoạch điên khùng này! Phil bực bội đảo mắt lên trời.

— Chả lẽ các cậu muốn kể là các cậu chưa bao giờ gặp gỡ tay đầu não của toàn bộ câu chuyên này!

— Đúng thế, - Guy Flemming khẳng định.

Tôi thấy cứ tiếp tục như thế này chúng tôi sẽ giậm chân tại chỗ mãi. Đứng thẳng người lên từ khuôn cửa ra vào mà tôi đã tựa vào đó suốt thời gian vừa qua, tôi bước lại gần hai đứa.

— Nếu các cậu không biết tên của kẻ giật dây, thì ít nhất các cậu cũng phải cho chúng tôi biết tên của đứa thứ ba trong nhóm các cậu. Tại câu lạc bộ Timothy các cậu có tất cả ba đứa. Cả hai cậu đã trụ lại ở đằng sau, trong khi thằng bạn của các cậu lộ rõ nó là đứa cầm đầu cả nhóm!

Hai đứa con trai im lặng nhìn nhau.

— Ông nghe này, - Marco Gonzales cuối cùng bực bội phun ra. - Ba đứa chúng tôi biết nhau từ thời học phổ thông. Chúng tôi đi đâu cũng có nhau, giúp đỡ nhau trong mọi tình huống. Bây giờ ông không thể yêu cầu chúng tôi bán rẻ bạn mình cho FBI!

Tôi đứng thẳng dậy và lấy hơi thật sâu.

— Tôi nghĩ chúng ta phải giải thích một chuyện cho rõ ràng đã, - tôi bắt đầu. - Phần của các cậu là tội vi phạm luật tàng trữ và sử dụng thuốc gây mê. Ngoài ra còn bị nghi ngờ là trợ giúp giết người. Đó là một sự thật mà các cậu không trốn tránh được. Nhưng ở mặt khác, phía bên kia là tay lạ mặt. Kẻ giật dây của toàn bộ tội lỗi này. Và theo như tôi phán đoán tình hình, cái tay đó phải là một gã lành nghề lại rất vô lương tâm. Gã sẽ phải suy nghĩ về phần mình sau khi nhận được tin về vụ thất bại trong phòng thí nghiệm bí mật. Gã biết là chúng tôi đã tóm được các cậu. Gã có cảm giác bị dồn vào chân tường và hiện thời đang căng óc để tìm cách rút đầu ra khỏi vòng thòng lọng mà gã đã cảm thấy đang bồng bềnh ngang cổ gã. Điều đầu tiên mà gã làm là sẽ xử lý tất cả những người biết quá nhiều. Và với xác suất rất lớn, thằng bạn yêu quý mà các cậu đang lo lắng che chở sẽ là đứa thứ nhất phải nhảy vào lưỡi dao tử thần!

Tôi ngưng lại một đoạn, cho những từ ngữ của mình đủ thời gian gây hiệu ứng.

— Rồi các cậu sẽ phải chịu những hậu quả cho việc làm của mình, - tôi nói tiếp. - Nhưng việc hình phạt được quyết định cao đến mức nào là tùy thuộc vào các cậu. Nếu các cậu giúp đỡ chúng tôi trong công việc điều tra, cái đó sẽ gây ảnh hưởng tích cực cho vụ xử sau này. Và chúng ta có thể ngăn chặn những việc tồi tệ hơn nữa xảy ra!

Tôi quan sát hai đứa đang uốn éo vặn vẹo trên ghế. Tôi đã cố tình diễn tả những suy nghĩ của mình gay gắt hơn một chút để gây hiệu ứng. Và cứ theo như vẻ ngoài tôi thấy, chiến thuật đó đã tỏ ra đúng đắn.

Nét mặt Guy Flemming nhợt thêm ra mấy độ nữa khi nó nhìn thẳng vào mắt tôi.

— Tên cậu ấy là Joe Manore! - Nó phun ra thật nhanh, giọng run run.

* * *

Vào ngày hôm sau, khi cùng Phil lên đường tôi mới được ngủ qua vài tiếng đồng hồ. Phải đứng thật lâu dưới vòi nước hoa sen lạnh ngắt, tôi mới xóa được phần nào cái mùi của đám cháy ra khỏi cơ thể mình, giờ cảm giác của tôi đã tương đối tạm ổn.

Mục tiêu của chúng tôi lần này là một địa chỉ tại khu vực Harlem. Cách đây không lâu, Joe Manore vẫn còn sống ở đây với mẹ cậu ta.

Steve và Zeery đã lãnh nhiệm vụ thông báo cho gia đình của hai cậu trai kia biết. Mặc dù cả hai đã bước qua tuổi 18, nhưng trong tình huống cụ thể này, chúng tôi vẫn thấy cần thiết phải báo cáo cho cha mẹ chúng được biết về việc con cái của họ bị bắt giam.

Những chuyến viếng thăm của hai chúng tôi tại nhà Judith Manore chắc chắn sẽ phức tạp hơn. Phil và tôi cùng hy vọng rằng chúng tôi sẽ tìm ra nơi trú ngụ hiện thời của con trai bà.

Tôi dừng chiếc Jaguar trước một ngôi nhà có khoảnh vườn nhỏ xíu ở đằng trước. Toàn bộ dãy phố này gây ấn tượng trau chuốt và sạch sẽ. Người sống ở đây hoặc có một vị trí trong bộ máy chính phủ, hoặc là bác sĩ hay là thầy giáo.

Ngay sau khi chúng tôi bấm chuông, cánh cửa được mở liền lập tức. Một người đàn bà xinh đẹp tóc vàng đứng đối diện chúng tôi. Tôi đoán bà khoảng chừng 40 tuổi. Món nữ trang mà bà mang cho biết bà thuộc vào giai tầng giàu sang của thành phố New York. Và phong cách trang phục của bà nói thêm bà còn có một khiếu thẩm mỹ rất tinh tế.

— Xin lỗi quý ông cần gì ạ? - Bà hỏi, giọng nói mềm mại dễ nghe.

— Xin lỗi, bà là bà Manore? - Phil hỏi.

— Cô Manore, - người phụ nữ sửa lời bạn tôi.

Phil khẽ nhún vai. Thế rồi anh rút thẻ công vụ ra.

— Rất đáng tiếc chúng tôi phải nói chuyện với bà về Joe Manore, con trai bà!

Người đàn bà ngạc nhiên nhìn chúng tôi.

— Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? - Bà thảng thốt nói. - Trong phòng khách của tôi hiện đã có một nữ đồng nghiệp của các ông, cũng tới đây chính vì nguyên nhân đó!

Đến lượt Phil và tôi ngạc nhiên nhìn nhau. Nhưng trước khi chúng tôi kịp hỏi tiếp thì Judith Manore đã mời chúng tôi bước vào. Bà dẫn chúng tôi đi qua một khoảng sảnh nhỏ rồi vào phòng khách.

Ở đó, trên ghế sofa là câu trả lời cho những câu hỏi của chúng tôi: Franca Lucano! Cô gái trẻ tuổi Italia yểu điệu đứng dậy và mỉm cười với chúng tôi. Nụ cười vô tội nhất đời.

— Chắc tôi không cần phải giới thiệu nữ đồng nghiệp của các ngài, - bà mẹ của Joe lên tiếng. - Và bây giờ thì xin các quý ngài giải thích cho tôi rõ, chuyện gì xảy ra với con trai tôi?

Tôi mím môi nuốt xuống câu hỏi mà tôi đang rất muốn đặt ra vì sự có mặt của Franca, thay vào đó tôi quay sang bà mẹ của Joe.

— Bà có thể nói cho chúng tôi biết, con trai bà hiện đang ở chỗ nào? - Tôi bắn ra câu hỏi quan trọng nhất.

Người đàn bà tóc vàng giơ tay làm một cử chỉ tuyệt vọng.

— Chính điều đó tôi đã tìm cách giải thích suốt bấy lâu nay cùng nữ đồng nghiệp của các ông. Đã từ một tháng nay Joe không còn sống ở đây với tôi nữa. Nó đã chuyển ra khỏi nhà. Và từ khoảng hai tuần nay thì mối quan hệ giữa hai mẹ con tôi đã bị cắt đứt hoàn toàn.

Nét mặt của người đàn bà cho tôi biết, người mẹ bất hạnh đến mức độ nào với chuyện này. Nhưng tôi không phải tới đây để đánh hơi những vấn đề nội bộ gia đình của họ.

— Ít nhất thì liệu bà cũng có thể cho chúng tôi biết, con trai bà trong thời gian cuối này đã quan hệ với những ai? - Phil thận trọng hỏi. Cả anh cũng đã nhận ra rằng dàn dây thần kinh của người đàn bà đứng trước mặt chúng tôi tương đối mỏng manh.

— Chắc chắn cha nó đã tới gặp nó rồi, - Franca Lucano trả lời cho câu hỏi của Phil. Và khi nhận ra ánh mắt ngạc nhiên từ phía tôi, cô thêm vào, - Joe cho tới nay chưa gặp mặt cha nó. Cô Manore là một người mẹ độc thân. Và cô ấy có những lý do chính đáng của mình. Bởi cô ấy e ngại một cách có lý rằng người cha của Joe sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến đứa con trai. Nhưng theo như những gì đang diễn ra, bố của nó rõ ràng đã tìm được một con đường để với tới con trai của gã ta, sau khi cô Manore đã che giấu thành công sự tồn tại của đứa con trai mình suốt 20 năm liền.

Phil bất giác lắc đầu.

— Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện này, - anh thẳng thắn công nhận. - Em có liên quan gì đến chuyện ở đây?

Franca nhìn anh dịu dàng.

— Nếu anh biết tên của người cha đó, anh sẽ tự trả lời lấy câu hỏi vừa rồi. Bố của Joe tên là Luigi Venza!

Thông tin mới đó dội xuống đầu chúng tôi như một quả bom.

Dần dần, những mảnh dữ liệu rời rạc lắp ráp lại với nhau thành lời giải cho câu đố. Nhưng bức tranh chung cuộc vẫn còn thiếu một vài chỗ.

— Tôi đã gặp Luigi tại châu Âu, - Judith Manore kể. Bà đã đun cho chúng tôi một bình cà phê thật đặc. Giờ cả ba chúng tôi ngồi trong phòng khách trang nhã, sang trọng của bà và lắng nghe một câu chuyện khó tin.

— Ngày đó tôi mới 21 tuổi. - Bà tiếp tục câu chuyện - Châu Âu, đặc biệt là Italia thời đó có sức hút rất dữ đối với tôi. Là một cô gái trẻ. Tôi có những tưởng tượng hết sức lãng mạn về lục địa già. Và tôi muốn làm quen với lục địa đó bằng mọi giá. Một ngày nọ, khi gặp Luigi Venza tại thành Rome, tôi đã mê hắn ta ngay lập tức. Hắn ta ngày đó đối với tôi là hiện thân của tất cả những giấc mơ và những niềm khao khát. Thế nhưng chẳng bao lâu tôi đành phải nhận ra rằng, Luigi tham gia những chuyện làm ăn mờ ám nào đó. Ngày đó ông ta mới 38 tuổi, nhưng có vẻ như đã đang nắm trong tay cả một băng đảng Mafia rộng khắp. Tôi đột ngột linh cảm thấy, tôi đã ngây thơ biết bao nhiêu và đã sa vào một tình huống nguy hiểm tới mức nào. Bởi trong những tháng trời tôi ở cùng Luigi, tôi đã nhận thấy ông ấy có thể cư xử tàn nhẫn và độc ác với những người khác ra sao, những người ngáng đường ông ấy hoặc là chỉ dám cãi lại kế hoạch của ông ấy. Tôi đâm sợ. Và khi nhận thấy mình đã mang thai, tôi không phải chỉ sợ cho thân mình mà sợ cả cho đứa con tôi. Tôi không cho Luigi biết về việc đó và một ngày nọ, tôi lẻn trốn ra đi. Chỉ với bộ quần áo trên người, tôi quay trở lại New York. Tôi đã xây dựng ở đây một cơ nghiệp mới, và đã nuôi con trai Joe của tôi lớn lên. Tôi không bao giờ nhận được một tin nào nữa của Luigi Venza.

Bà mẹ của Joe ngưng kể một thoáng. Rõ là bà vô cùng khó khăn khi nhớ đến thời gian đó.

— Dù sao chăng nữa, - Cuối cùng người đàn bà vừa thở dài vừa kể tiếp. - Con trai tôi bây giờ đã đến tuổi trưởng thành. Trước đây một tháng, nó chuyển đi chỗ khác. Nó nói với tôi là nó cần một khoảng thời gian để có thể chia tay với tôi để trở thành người độc lập. Vì thế mà tôi đã để cho nó yên cho tới nay. Chặng đường phát triển của nó chẳng phải bao giờ cũng đơn giản, trơn tru. Và tôi tin là nó thấy thiếu vắng một người cha rất nhiều. Nhưng tôi không muốn con trai tôi trở thành như bố nó. Tuy nhiên theo như tin tức gần đây thì rõ là Luigi đã tìm hiểu được rằng ông ta có một đứa con trai ở New York!

Judith Manore đứng dậy và bước đến bên một chiếc bàn viết kiểu cổ. Mở một ngăn kéo, bà lấy ra một bức thư đã được mở sẵn. Vừa đưa nó cho tôi, bà vừa nói.

— Tôi vừa phát hiện ra bức thư này trong phòng cũ của Joe cách đây hai hôm. Chắc khi chuyển nhà nó đã bỏ quên.

Tôi rút lá thư ra khỏi phong bì, đọc lướt nhanh qua những dòng chữ. Đây là một bức thư hết sức bình thường, bức thư mà bất kỳ một người cha nào cũng sẽ viết cho con trai của ông ta sau một khoảng thời gian ông ta ở cách xa nhà, chỉ ngoại trừ yếu tố là Luigi lẽ ra không bao giờ được biết đến sự tồn tại của đứa con trai này!

— Tôi không biết Joe đã nhận được bao nhiêu thư của Luigi, - Judith Manore giải thích. - Nhưng tôi e ngại rằng chuyện thư từ đã xảy ra cả một thời gian rồi.

Tôi nhìn dấu bưu điện. Bức thư này được gửi tới Joe từ cách đây bốn tuần. Tem thư là tem Mỹ. Nhưng Luigi Venza tại thời điểm này chắc chắn không có mặt tại New York, mà đang trốn tránh tại Italia!

— Luigi chắc đã phải gửi thư từ qua một tay liên lạc tại New York, - Judith Manore giải thích khi thấy tôi quan sát chăm chú tem thư. - Người đàn ông này sau đó đã đút thư vào trong một phong bì khác, đề địa chỉ tại thành New York rồi gửi đến địa chỉ của Joe. Luigi vốn biết tôi sẽ ngay lập tức nghi ngờ khi nhìn thấy địa chỉ Italia. Nhưng bằng cách này thì tôi không nghi gì cả.

Tôi nhìn xuống dưới phần người gửi. Đó là một địa chỉ sang trọng tại Midtown Manhattan.

— Ta phải tới thăm người gửi thư này. - Phil đề nghị.

— Tôi đi với! - Franca quyết định và cũng cương quyết nhổm dậy từ ghế bành.

— Dù Joe đã có làm gì đi chăng nữa, - Judith Manore nói, - chắc chắn nó không tự nguyện. Nó vốn là một đứa trẻ khó bảo. Nhưng nó sẽ không bao giờ giết người hoặc là làm điều gì đó trái pháp luật. Nó vốn luôn mong ước có một người cha. Và nếu có kẻ nào đó thúc đẩy, xúi giục Joe làm một chuyện gì đó thì kẻ đó chỉ có thể là Luigi Venza. Gã chỉ muốn sử dụng con trai tôi mà thôi, tôi tin chắc như thế. Bởi tôi hầu như không tin rằng Luigi lại thật sự quan tâm đến con trai tôi như người bố quan tâm đến một đứa con!

* * *

Từ Harlem, chúng tôi đi dọc đại lộ công viên về hướng Nam. Dòng giao thông đông đặc, khiến chúng tôi tiến rất chậm.

Rất nhiều những người lái xe biểu lộ tâm trạng bực bội về những đường phố quá tải của khu Manhattan bằng một bản giao hưởng còi xung nộ.

Tôi bình tĩnh.

Franca đành phải làm thân với chiếc ghế bổ sung ở hàng sau, bởi Phil còn phải thực hiện một vài cuộc gọi cấp thiết nữa qua dàn máy điện đàm. Anh bạn của tôi đã rút microphone ra và thiết lập được quan hệ với đại bản doanh FBI New York. Cái dòng giao thông vừa đi, vừa đứng, vừa bò cho tôi cơ hội gửi những câu hỏi đã trở thành quá cấp thiết nóng bỏng của mình đến Franca Lucano.

— Thằng bé Joe Manore là một mối nối quan trọng trong vụ án của chúng ta, - tôi nói về phía cô gái Italia xinh đẹp. - Em biết địa chỉ của nó. Vậy mà tại sao cho tới nay em lại giấu bọn anh những thông tin quan trọng như thế? - Nói xong tôi lại ngay lập tức tập trung vào việc lái xe, nhưng vẫn không quên quan sát Franca qua kính hậu. - Thế mà anh cứ ngỡ hai quốc gia chúng ta sau những vụ thương thuyết quá dài cuối cùng đã tìm được một sự cộng tác thật sự! - Nét trách móc trong giọng nói của tôi không gì che giấu nổi.

Cô gái Italia xinh đẹp nhún vai.

— Em không biết là bọn anh lại mê thằng bé tới thế, - cô bình thản trả lời. - Mà thật ra mãi tới sáng hôm nay em mới được nghe về sự tồn tại của nó. Bốn giờ sáng em nhận được một cú điện thoại từ công sở của mình ở bên kia đại dương. Có vẻ như một tay chân thân tín của Luigi Venza thuở trước đã khai báo. Ngay khi Italia biết tin về đứa con trai của tay trùm Mafia, người ta đã truyền tin sang cho em ngay lập tức với lời yêu cầu cung cấp thông tin này cho cảnh sát Mỹ. Thế nhưng đầu tiên em muốn thử xem tin đó có đúng hay không đã. Em không muốn bị mất mặt. Xưa nay em vốn nổi tiếng là người làm việc cẩn thận, sâu sắc. Bởi trong vụ này, những lời phỏng đoán vô căn cứ là thứ cuối cùng mà chúng ta cần đến. Sau khi tới thăm mẹ của Joe, nếu các anh không tới thì chắc chắn em cũng sẽ liên lạc với các anh ngay.

Tôi tin vào lời của cô chỉ huy xinh đẹp của đội đặc nhiệm Italia. Và tôi có thể hiểu được những lý lẽ của cô. Suy cho cùng thì không ai nhìn thấy trước được mối quan hệ giữa sự biến mất của Luigi Venza và những cuộc đụng độ đẫm máu trong thị trường Techno ở New York.

— Em nghĩ sao, liệu có một mối quan hệ giữa những sự kiện mới xảy ra tại khu Techno và động tác lặn không sủi tăm của Luigi Venza? - Tôi nói lên thành lời cái câu hỏi đã khiến tôi mệt óc nhất trong suốt thời gian qua.

— Chúng ta không có một bằng chứng rõ ràng nào cho phỏng đoán đó, - Franca trầm ngâm đáp lời. - Sự tồn tại của những bức thư mà Joe Manore nhận được từ Luigi chỉ mách bảo rằng, tay trùm Mafia của chúng ta đã lên kế hoạch chuyển sang New York từ lâu rồi. Yếu tố này cũng soi rọi một tia sáng hoàn toàn khác về cú ra đi giật gân tại Toskana. Rõ ràng là mọi hành động của Luigi chỉ nhằm tới một mục đích làm sao êm thấm đặt chân sang nước Mỹ. Nhưng giờ chúng ta đã phát hiện ra được dấu vết của gã. Liệu gã có nhúng tay làm ăn buôn bán các loại thuốc thời trang hay không, về chuyên này chúng ta chưa có bằng chứng!

— Thế còn tay ám sát điên khùng trên phi trường Kennedy? - Tôi phản đối. - Ngoài Luigi Venza ra còn kẻ nào muốn hạ thủ em khốc liệt đến như thế? Kết quả mổ xác cho biết thân thể gã con trai đó chứa đầy LSD, ngập đến tận đỉnh óc.

Franca gục gặc đầu, vẻ suy nghĩ.

— Các anh sẽ không thuyết phục được bất kỳ một tòa án nào tin vào mối liên quan giữa chuyện này và những đụng độ trong những sàn nhảy Techno.

Về điểm này thì tôi đành phải công nhận là Franca có lý. Những bằng chứng của chúng tôi chưa có cái nào chắc chắn cả.

Franca Lucano rõ là đã được cung cấp thông tin rất đầy đủ về vụ này. Tôi liếc xéo về phía anh bạn tôi. Nhưng Phil lúc đó đang loay hoay bận rộn bên dàn máy điện đàm, chẳng thèm quan tâm gì tới tôi cả. Đột ngột, tôi tin chắc rằng cả hai con người này trong những giờ rủ rỉ tâm tình của họ chẳng phải chỉ nói toàn những chuyện yêu đương lãng mạn, mà cũng đã trao đổi rất sâu sắc về vụ án hiện thời của chúng tôi.

Nhưng tôi làm sao có thể trách Phil về chuyện đó. Suy cho cùng thì Franca Lucano sang Mỹ để làm quen với công việc của FBI.

Chúng tôi lại nhận được cơ hội bò lên phía trước vài mét nữa. Xe Jaguar tiến lên, lăn bánh đến trước vạch đèn. Một người lái taxi giận dữ quay sang tấn công cái còi trên xe chúng tôi bằng nắm đấm.

— Em biết rõ Luigi Venza, - tôi lại quay sang với Franca. - Ý kiến riêng của em về vụ này ra sao?

Cô gái Italia xinh đẹp nhìn tôi một thoáng qua kính hậu.

— Em thấy những sự kiện xảy ra ở các sàn nhảy Techno rõ ràng là mang chữ ký của Luigi Venza, - cô nói thẳng, trước sự ngạc nhiên của tôi. - Cách hành xử tàn nhẫn của bọn người đó thật đúng với chiến thuật mà Luigi đã sử dụng tại Italia. Nhưng kể cả với một tay trùm Mafia dạn dày, sừng sỏ như Luigi thì đặt được chân vào New York vẫn là chuyện khó. Tất cả những mảng làm ăn béo bở như tống tiền, bảo kê và buôn cocain đều đã nằm trong tay những gia tộc già nua. Luigi vẫn còn quá yếu để trực diện ra mặt với Mafia New York. Nhưng suy cho cùng thì đó mới chính là cái đích mà gã nhắm tới. Gã là một tay theo chủ nghĩa phụ quyền tiêu biểu của Italia, thuộc thế hệ được đào tạo theo kiểu cũ. Gã sẽ tìm mọi cách để leo lên đến tận đỉnh cao. Và gã sẽ không chịu đựng bất kỳ một ai muốn ngăn đường gã. Nhưng cho tới lúc đó, lúc mà Luigi đủ mạnh để xua những tay trùm Mafia khác bật ra khỏi thị trường của chúng, thì gã cần một sự khởi đầu hấp dẫn. Em chỉ không chắc chắn, tại sao gã lại chọn đúng thị trường các sàn nhảy Techno. Em không nhớ là gã đã từng có lần liên hệ với thị trường này tại Rome.

Chính lúc đó, Phil gác ống nghe lên dàn máy điện đàm.

— Mình tin rằng mình có một câu trả lời cho câu hỏi đó, - anh nói và xoay người với nụ cười ngọt như đường trên môi về phía người đẹp Italia. - Anh vừa mới nói chuyện với Steve Dillaggio. Anh bạn Robert Aighbour của chúng ta ở cánh DEA tỉnh lại rồi. Steve và Zeery đã đến thăm anh ta tại nhà thương. Ở đó họ được biết là Joe Manore cùng hai thằng bạn của nó không phải là kẻ lạ đối với cánh DEA. Cả ba đã lượn lờ bấy lâu nay trong khu vực Techno. Nhưng cho tới nay chúng chưa bao giờ có liên quan đến thuốc phiện. Vì thế mà buổi tối hôm đó Aighbour cũng đã rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của chúng.

— Ý cậu muốn nói rằng, Joe Manore đã vô tình thúc cho ông bố nó nảy sáng kiến chen chân vào thị trường thuốc phiện của các sàn nhảy Techno? - Tôi phỏng đoán.

— Có thể như vậy đây, - Franca đồng tình. - Thị trường thuốc phiện trong những sàn nhảy Techno cho tới nay chưa được tổ chức. Rất có thể Luigi đã nhìn thấy cơ hội của gã ở đây. Hơn thế nữa là những kẻ bán thuốc phiện, đa phần đều tự sản xuất ra hàng của mình, hoàn toàn không có khả năng chống trả gì mấy. Và ở những nơi gặp phải sự chống đối, Luigi đã thẳng tay giết chết một số người để thuyết phục tất cả những người còn lại rằng bọn chúng không chọi nổi với gã.

Tôi hài lòng gật đầu. Mối nghi ngờ của tôi đã được Franca Lucano ủng hộ thêm. Và trong khi chiếc Jaguar từ từ lăn bánh trong dòng giao thông dày đặc, tôi nghĩ lại rằng chính Franca đã nói thật chính xác vấn đề khi khẳng định Luigi đã chuẩn bị cẩn thận mọi thứ từ trước. Tay trùm Mafia đến New York chưa đầy một tháng. Mặc dù vậy nhưng hành động của gã lộ rõ là đã được cân nhắc rất kỹ. Và sự tồn tại của cái phòng thí nghiệm bí mật tại khu Nam Bronx cho thấy gã nắm trong tay những mối quan hệ và những đường dây cần thiết. Tay này hiểu rất tốt cung cách làm ăn tại New York. Gã luôn để cho đám tay chân trong trạng thái mù mờ, thiếu thông tin, khiến chúng không thể trở thành nguy hiểm đối với gã một khi chúng bị tóm cổ. Đây chính là điều chúng tôi đã phải cay đắng nhận ra khi hỏi cung hai đứa bạn của Joe Manore.

Tôi tự hỏi mình, không biết địa chỉ tại khu Midtown Manhattan sẽ đem lại cho chúng tôi những gì? Chỉ biết hy vọng là chúng tôi sẽ có được câu trả lời và một vài bằng chứng. Bởi hiện thời mối nghi ngờ của chúng tôi vẫn còn có vẻ xa vời, quá giàu trí tưởng tượng. Không một công tố ủy viên nào chịu lắng nghe những luận cứ như vậy. Và tôi không rũ bỏ được mối nghi ngờ rằng, cả Luigi cũng đã lên kế hoạch cho cả điều này!

* * *

Căn hộ đó nằm ở tầng thứ 14 của ngôi nhà cao tầng rất xứng danh với cái tên gọi Nhà Kính Vỡ. Mặt tiền bằng phẳng được tạo toàn bằng kính và thép cuộn. Bầu trời soi mình hầu như tuyệt đối chính xác vào trong công trình xây dựng.

Phil và tôi vốn quyết định để Franca Lucano ngồi lại trong xe Jaguar. Cô gái Italia máu nóng nổi cơn giận dữ và bảo ban chúng tôi bằng một tràng suối luận cứ chảy hoài không ngớt, cho đến khi cả hai chúng tôi phải đầu hàng.

Giờ thì bộ ba chúng tôi đang bước vào bức tượng đài khổng lồ làm bằng gương. Chỉ một lát sau, cửa ra vào đón tiếp chúng tôi. Nền phòng, những bức tường và trần phòng đều được lát đá hoa màu đen. Bảng điều khiển của thang máy dịu dàng anh ánh màu vàng ấm áp.

Trong chiếc cabin bọc kính có đế cũng làm bằng đá màu đen là chỗ ngự của người gác cửa. Ông ta khoảng chừng 55 tuổi. Gương mặt rám nắng và tấm thân dẻo dai cho biết thời gian rảnh ông ta thường hay lui tới các phòng tập thể dục thể thao và chủ yếu quấn quít với mấy cabin mặt trời nhân tạo.

— Ông tìm gì? - Giọng nói the thé của ông ta bốc lên từ một chiếc loa nhỏ giấu kín. Microphone được gắn vào giữa một phiến đá đen, dùng làm bàn làm việc.

Tôi nêu địa chỉ và tên.

— Căn hộ số 33, tầng 14.

Câu trả lời vang ra.

— Chàng trai có nhà!

Ngôi nhà cao tầng này không chỉ có những đường viền và những bảng điều khiển mạ vàng mà còn có một hệ thống bảo an hoàn hảo, ghi nhận thật chính xác ai đang ở đâu và vào lúc nào.

Tôi gật đầu với Phil và Franca. Thế rồi chúng tôi bước vào một trong những chiếc thang máy.

Người ta hầu như không nhận ra sự chuyển động của chiếc thang máy trong chuyến đi lên tầng thứ 14. Thang được tăng tốc tuyệt đối chính xác với cảm xúc về thăng bằng của người đi. Người ta còn không nhận thấy là cabin chuyển động.

Chỉ qua những con số trên bảng điều khiển, chúng tôi mới đọc được hiện mình đang ở đâu. Tại tầng thứ 14, hai cánh cửa từ từ lướt sang bên, không gây một tiếng động nào. Rất nhanh, chúng tôi nhìn thấy căn hộ số 33.

Theo lời nói của người gác cửa, chắc ở trong này đang có mặt một người đàn ông. Một chàng trai! Joe Manore chăng?

Trên mỗi một cánh cửa thật lớn dẫn vào căn hộ đều có gắn ống kính canh phòng. Trong những ngôi nhà hiện đại loại như ngôi nhà này, kỹ thuật tân tiến đã từ lâu thay thế cho những ống nhòm kiểu cũ.

Franca bấm lên nút chuông. Ngay sau đó có tiếng rù rì nhè nhẹ. Cánh cửa nhảy nhẹ ra khỏi ổ khóa. Nhưng nó không mở ra.

— Mời vào! - Chúng tôi nghe một giọng người nói từ phía bên trong căn hộ.

Phil và chúng tôi nhìn nhau, vẻ báo động. Có cái gì không ổn ở đây. Nhưng chúng tôi cố gắng không làm một cử chỉ đáng nghi nào. Chúng tôi tin chắc là người ngồi trong căn hộ đang quan sát chúng tôi qua ống kính gắn trên cửa ra vào.

Franca đẩy cửa ra. Chủ nhân căn hộ đã điều khiển ổ khóa bằng bộ phận điều khiển từ xa. Những chiếc ổ khóa hoàn toàn tự động này là kỹ thuật chuẩn hóa căn bản trong một ngôi nhà cao tầng hiện đại. Người sống trong nhà vì thế có thể tiết kiệm được những bước đi vất vả ra tới cửa trong khi chờ khách tới.

Thận trọng, chúng tôi bước vào một khoảng hành lang rộng. Một làn thảm trải nền rất dày nuốt chửng mọi bước chân.

Ngay sau khi bước ra khỏi tầm nhìn của ống kính bảo an, Phil và tôi rút vũ khí.

Bạn tôi giơ tay ngăn Franca lại. Ngạc nhiên, cô nhìn xuống hai khẩu súng của chúng tôi. Phil đưa một ngón tay lên môi. Thế rồi hai chúng tôi vượt lên trên cô gái.