NÚI CỦA THÁNH SỐNG
Ngọn Reydarbarmur nằm bên phải con đường đất. Trong ánh sáng của ngày hăm mốt tháng sáu ngọn núi trông thật vĩ đại, thống trị cả vùng thảo nguyên và hồ lớn lạnh giá này, và Jon chỉ nhìn thấy mỗi ngọn núi ấy, dẫu đây không phải là ngọn núi duy nhất. Xa hơn một chút là khối Kalfstindar, những thung lũng lớn đào ra biển cả, và phía bắc là khối núi tối tăm canh giữ những dải sông băng. Nhưng Reydarbarmur đẹp hơn tất cả, nó có vẻ to hơn và thuần khiến hơn, nhờ con dốc thoai thoải kéo dài từ chân núi lên đỉnh núi. Núi chạm tới bầu trời, và mây kéo qua đỉnh tựa như một làn khói nhả ra từ miệng núi lửa.
Bấy giờ, Jon đi tới ngọn Reydarbarmur. Nó để chiếc xe đạp còn mới tinh tựa vào sườn núi cạnh đường, rồi băng qua đồng cây ngấy và địa y. Vì sao lại đi tới ngọn Reydarbarmur, thực ra nó cũng chẳng rõ. Nó biết ngọn núi này đã lâu, từ khi còn bé nó đã nhìn thấy ngọn núi vào mỗi buổi sáng, ấy vậy mà, hôm nay, ngọn Reydarbarmur như thể hiện ra lần đầu tiên trước mắt nó. Nó cũng nhìn thấy ngọn núi khi thả bộ đến trường, trên con đường trải nhựa. Chẳng có nơi nào trong thung lũng này mà ta không thấy ngọn núi. Reydarbarmur như một toà lâu đài cao vút trồi lên giữa những đống rêu và địa y rộng lớn, giữa những bãi chăn cừu và những ngôi làng, ngắm nhìn toàn bộ xứ sở này.
Jon để xe đạp của mình tựa vào một sườn núi ướt đẫm. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu bé dùng chiếc xe đạp này, nó đã phải thở hổn hển sau nhiều phút chiến đấu với những ngọn gió suốt con dốc dẫn đến chân núi, hai bên gò má và vành tai đều đỏ ửng.
Hẳn là ánh sáng đã nhóm lên trong lòng cậu bé ước muốn đi đến ngọn Reydarbarmur. Trong những tháng mùa đông, khi mây sà xuống sát mặt đất kéo theo những trận mưa đá nho nhỏ, núi trông rất đỗi xa xôi, mà ta không bao giờ với tới, thỉnh thoảng trên bầu trời u ám lại xuất hiện những tia chớp xanh rờn quanh ngọn núi ấy, nên người ta phải e dè, những người sống trong thung lũng này. Nhưng Jon thì không sợ. Cậu bé ngắm ngọn núi, và dường như ngọn núi cũng đang nhìn nó qua những đám mây lang thang trên vùng thảo nguyên âm u rộng lớn.
Có lẽ ánh sáng tháng sáu của ngày hôm nay đã dẫn nó đến đây. Một thứ ánh sáng xinh đẹp và hiền hòa, mặc những cơn gió lạnh. Trong lúc bước trên đám rêu ẩm ướt, Jon bắt gặp đám côn trùng đang cựa quậy dưới ánh sáng, lũ ruồi muỗi bé nhỏ bay trên cây cối. Mấy con ong dại lượn lờ giữa những bông hoa trắng, và giữa bầu trời, bầy chim mảnh khảnh đập cánh thật nhanh, lơ lửng trên những vũng nước, rồi đột nhiên biến mất trong gió. Chúng là những sinh vật duy nhất ở nơi đây.
Jon dừng lại và lắng nghe tiếng gió. Tiếng gió tạo nên một giai điệu lạ lùng và đẹp đẽ trong những trũng đất và bụi cây. Có cả tiếng chim kêu giấu trong đám rong rêu; tiếng rúc rích chói tai lớn dần trong gió, rồi tắt ngúm.
Ánh sáng tươi đẹp của tháng sáu soi sáng cả ngọn núi. Càng tới gần, Jon càng nhận ra núi không cân đối như khi nhìn từ xa; toàn bộ ngọn núi mọc ra từ khối đồng bằng ba-zan, như một ngôi nhà đổ nát. Có những mặt rất cao, một số khác bị ngắt ở lưng chừng, và các vách núi bị chia cắt bởi những vết nứt màu đen tựa như những vết thương. Một dòng suối chảy dưới chân núi.
Jon chưa thấy dòng suối nào như thế. Một dòng suối trong vắt màu da trời, chảy chầm chậm khúc khuỷu giữa lớp rêu xanh. Dưới lòng suốt trải đầy những hòn sỏi nhỏ. Jon nhúng tay xuống nước nhặt một hòn sỏi lên. Nước lạnh như băng và sâu hơn nó nghĩ, ngập đến tận nách. Nó chỉ đưa mấy ngón tay nhón lấy một hòn sỏi trắng hơi trong suốt có hình trái tim.
Bỗng nhiên, nó lại cảm giác như có ai đó đang nhìn. Jon đứng dậy, rùng mình, tay áo đẫm nước và lạnh ngắt. Nó quay người lại và ngó quanh. Nhưng chẳng có gì trong tầm mắt của nó, ngoài thung lũng đang đổ dốc thoai thoải và đồng bằng phủ đầy rêu và địa y nơi ngọn gió kéo qua. Lúc này không có lấy cả một bóng chim.
Tít bên dưới chân dốc, Jon nhận ra chiếc xe đạp mới tinh của mình, giờ chỉ như một đốm đỏ, dựng bên sười núi đầy rêu. Khi đó nó mới bình tâm trở lại.
Đó cũng không hẳn là một ánh mắt, hiện ra khi nó đang cúi xuống mặt suối. Cũng có chút gì đó giống như một giọng nói, gọi tên nó, rất đỗi dịu dàng, thì thầm trong tai, một giọng nói nhẹ nhàng và êm ái không giống bất kỳ giọng nói nào Jon đã từng nghe. Hay có khi đó là một cơn sóng, vấn quanh nó như ánh sáng, khiến nó phải rùng mình, như khi một đám mây tách ra để lộ ánh mặt trời.
Jon đi dọc con suối, tìm chỗ lội qua. Nó tìm thấy khúc sông cạn ở phía trên, khi qua khỏi một đoạn suối uốn khúc. Ở đây, nước chảy xiết trên những hòn sỏi bằng phẳng, từng cụm rêu bong ra từ hai bờ suối, lặng lẽ lướt đi, trôi về cuối dòng. Trước khi tiếp tục lên đường, Jon quỳ xuống bên cạnh dòng suối một lần nữa rồi uống từng ngụm nước đẹp đẽ và mát lạnh ấy.
Mây tan rồi lại hợp, ánh sáng không ngừng thay đổi. Đó là một thứ ánh sáng lạ lùng, dường như chưa từng đến từ mặt trời; ánh sáng trôi giữa không trung, quanh các vách núi. Một thứ ánh sáng khoan thai, và Jon biết rằng ánh sáng ấy sẽ còn kéo dài thêm nhiều tháng nữa mà vẫn không hề suy giảm, ngày này qua ngày nọ, nhất định không nhường chỗ cho đêm tối. Ngay lúc này đây, ánh sáng được sinh ra từ trong lòng đất, thắp giữa bầu trời và những đám mây, như thể nó phải tồn tại mãi mãi. Jon cảm tưởng như ánh sáng đang tràn vào người nó qua toàn bộ lớp da trên mặt và cơ thể của nó. Ánh sáng đang bùng cháy và xuyên qua những lỗ chân lông như một thứ chất lỏng ấm áp, thấm cả vào quần áo và từng sợi tóc của nó. Rồi nó bỗng muốn cởi trần một lúc. Nó chọn nơi mà đồng rêu tạo thành một vùng trũng khuất gió, mau chóng cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người ra. Nó lăn trên mặt đất ẩm ướt, cạ tay và chân vào giữa lớp rêu. Dưới sức nặng của cơ thể, các khóm rêu mềm mại kêu xào xạo, đính những giọt nước mát lạnh trên khắp nơi trên người cậu bé. Rồi Jon nằm im, đặt lưng xuống mặt đất, dang rộng hai tay, ngắm bầu trời xanh và lắng nghe tiếng gió. Đúng lúc ấy, phía trên ngọn Reydarbarmur, các đám mây tan ra và nắng bắt đầu đốt nóng da mặt, ngực và bụng cậu bé.
Sau đó, nó tròng quần áo vào và tiếp tục đi về phía vách núi, mặt nóng bừng, tai kêu ù ù như thể nó vừa hớp một chút bia. Hai bàn chân nó không ngừng bật trên lớp rêu đàn hồi, khó mà đi ngay ngắn. Khi đồng rêu dừng lại, Jon trèo lên những đồi thấp dưới chân núi. Đất đá ở đây đã bắt đầu hỗn độn, gồm những khối ba-zan sẫm màu và lớp đá bọt lạo xạo, không ngừng vỡ ra dưới đế giày.
Trước mặt cậu bé, vách núi dựng cao đến mức chẳng thấy đỉnh đâu. Không còn đường nào để tiếp tục trèo lên. Jon đánh một vòng quanh bức tường thành, hướng về phía bắc để tìm lối đi. Rồi đột nhiên nó tìm thấy. Ngọn gió mà bức tường thành của ngọn núi vẫn che chắn tới lúc này bất ngờ đập vào mặt cậu bé, khiến nó lảo đảo lùi ra sau. Trước mắt nó là một vết nứt lớn tách đôi núi đá màu đen, tạo thành một cổng vào khổng lồ. Jon bước vào.
Những khối ba-zan to lớn đã sụp xuống đây, nằm lẫn lộn giữa hai vách của khe núi. Jon phải leo thật chậm, nhờ từng vết thủng và kẽ nứt trên các khối đá ấy. Nó cứ leo một mạch như thế, không cần lấy hơi, hết khối đá này đến khối đá khác. Có một thứ hối hả bên trong cơ thể nó đi thật nhanh, nhanh nhất có thể, đến cuối khe núi. Nhiều lần, nó bật té vì những khối đá ẩm ướt và phủ đầy địa y. Jon phải dùng cả hai tay để bám cho thật chặt, có lúc còn làm gãy cả móng tay trỏ mà chẳng cảm thấy gì. Hơi ấm được truyền đi trong các mạch máu, bất chấp cái lạnh của bóng râm.
Từ trên khe núi, nó xoay người lại. Thung lũng dung nham rong rêu to lớn trải dải đến hút tầm mắt, bầu trời bao la cuốn theo những đám mây xám. Jon chưa từng thấy gì đẹp hơn thế. Như thể mặt đất trở nên xa xăm và trống rỗng, không con người, không muông thú, cây cối, mặt đất rộng lớn hơn và đơn độc như một đại dương. Đó đây, bên trên thung lũng, một đám mây rã rời và Jon có thể nhìn thấy những đường mưa xiên xiên và những quầng sáng.
Jon đứng bất động ngắm đồng bằng trải dài trước mắt, lưng tựa vào tường đá. Nó đánh mắt tìm đốm đỏ của chiếc xe đạp và bóng dáng căn nhà của ba nằm bên kia thung lũng, nhưng chẳng thể nhìn ra. Những gì nó từng biết đều đã biến mất, như thể cánh đồng rêu xanh đã trổ lên cao và che lấp tất cả. Duy chỉ có dòng suối bên dưới chân núi là sáng ngời như một con rắn chạm bằng thủy tinh. Nhưng rồi dòng suối cũng mất hút, như đang chảy vào một hang động.
Jon bỗng nhìn chăm chú và vết nứt tối tăm ngay dưới chân, và nó rùng mình; nó đã không nhận ra trong lúc leo qua những khối đá, nhưng mỗi mảnh ba-zan chính là một bậc thang.
Vậy là, một lần nữa, Jon lại thấy ánh mắt kỳ lạ bủa quanh. Sự hiện diện bí ẩn ấy đè nặng lên đầu, hai vai và cơ thể cậu bé, một ánh mắt u ám và quyền uy bao trùm toàn bộ mặt đất. Jon ngẩng mặt lên. Trên kia là bầu trời ngập trong một thứ ánh sáng mãnh liệt, cùng một lúc mà soi sáng từ đường chân trời này tới đường chân trời khác. Jon nhắm hai mắt lại như đang đứng trước một tia chớp. Rồi những đám mây thấp to lớn tụ lại, tựa như một làn khói, phủ những bóng râm của mình lên mặt đất. Jon nhắm mắt như thế thật lâu để tránh cơn chóng mặt. Nó nghe tiếng gió lướt trên những phiến đá nhẵn nhụi, nhưng giọng nói lạ lùng và dịu dàng kia không gọi tên nó, chỉ thì thầm một cách khó hiểu trong khúc phong ca.
Đó có phải là gió? Jon nghe thấy những âm thanh xa lạ, tiếng lầm bầm của những người phụ nữ, tiếng đập cánh và tiếng sóng vỗ. Thỉnh thoảng, từ trong lòng thung lũng vọng ra tiếng ong bay vù vù, tiếng động cơ kêu ro ro. Những tiếng động hoà vào nhau, vang khắp các sường núi, lướt đi như nước trong nguồn, đâm vào lớp địa y và trong mặt cát.
Jon mở mắt ra. Cậu bé đang dùng cả hai tay để bám vào vách đá, mặt lấm tấm mồ hôi dù trời đang lạnh. Lúc này, nó như thể đang trôi trên một dòng dung nham, xoay chầm chậm trong lúc lướt qua những làn mây. Một cách nhẹ nhàng, ngọn núi cao lớn trôi đi trên mặt đất và Jon cảm thấy mình đang lắc lư theo chuyển động con lắc của trục phi cơ. Trên trời, những đám mây tách khỏi nhau, dạt đi như những con sóng khổng lồ, tạo thành những tia sáng nhấp nháy.
Khoảng khắc ấy kéo dài thật lâu, lâu như chuyến du hành tới một hòn đảo xa xôi. Rồi ánh mắt bắt đầu đi xa dần. Jon gỡ các ngón tay ra khỏi vách đá. Từ trên cao, đỉnh núi hiện ra, rõ mồn một, trông như một vòm đá to lớn màu đen, phình to như bong bóng, nhẵn nhụi và rực rỡ dưới ánh sáng của bầu trời.
Những dòng dung nham và ba-zan tạo thành một sườn dốc êm ả chung quanh vòm đá, và Jon chọn chỗ ấy mà tiếp tục trèo lên. Nó leo theo hình chữ chi, từng bước, từng bước nhỏ, như một chú dê, nửa thân người đổ về phía trước. Bấy giờ gió đã được tự do, gió đập vào người cậu bé một cách thô bạo. Jon cắn môi, hai mắt mờ căm vì nước mắt. Thế nhưng Jon không sợ, giờ nó đã không còn choáng váng nữa. Ánh mắt kỳ lạ kia cũng thôi không là gánh nặng, mà, ngược lại, còn nâng cơ thể cậu bé lên, dùng toàn bộ ánh sáng của mình mà đưa nó tiến xa hơn nữa.
Jon chưa bao giờ cảm thấy một sức mạnh nào như vậy. Dường như có ai đó đang sánh bước cùng nó, một kẻ yêu mến nó, từng bước đi và hơi thở đều nhịp nhàng với nó. Ánh mắt xa lạ kéo cậu bé lên cao trên những tảng đá và giúp nó leo trèo. Ai đó đến từ nơi thầm kín nhất của một giấc mơ, và quyền năng không ngừng lớn mạnh, mở rộng như một đám mây. Jon đặt chân lên một miếng dung nham, chính xác nơi mà nó cần, bởi nó có lẽ đang đi theo những dấu vết vô hình. Gió lạnh khiến nó thở hổn hển và che mất tầm nhìn, nhưng nó chẳng cần nhìn nữa. Cơ thể cậu bé tự điều khiển và định hướng; cứ thế, Jon tiến dần tới đỉnh cao, men theo đường cong của ngọn núi.
Jon đang đơn độc giữa bầu trời. Bốn phía bây giờ không còn mặt đất, không còn đường chân trời, chỉ còn không khí, ánh sáng và những đám mây xám. Giữa cơn say, nó tiến tới đỉnh núi, động tác trở nên chậm chạp như người chèo ghe. Thỉnh thoảng nó đụng tay vào miếng đá lát trơn lạnh, bụng cạ trên mặt đá, cảm nhận những góc cạnh sắc bén của các kẽ nứt và những đường vân trên dung nham. Ánh sáng làm đá và bầu trời nở ra, chính ánh sáng cũng lớn dần trong cơ thể cậu bé, rung rinh trong các mạch máu. Giai điệu của gió lấp đầy hai tai, vang khắp vòm họng. Jon thôi không ngắm nhìn và nghĩ ngợi nữa. Nó trèo lên một cách dễ dàng, toàn bộ cơ thể cậu bé đang trèo lên, không ngơi nghỉ, tới đỉnh cao của ngọn núi.
Từng chút một, Jon tiến lại gần đỉnh núi. Dốc ba-zan đã thoai thoải và dài hơn. Như thể lúc này nó đang đứng giữa thung lũng, bên dưới chân núi, nhưng là một thung lũng thênh thang mỹ miều, trải đầy sỏi đá, kéo tới nơi bắt đầu của những đám mây theo một đường cong dài.
Mưa gió đã mài mòn hòn đá lớn, đánh bóng nó như đánh một viên đá mài. Thấp thoáng đó đây lấp lánh những viên pha lê màu đỏ tươi, những vân đá lục, lam, và những đốm vàng nhấp nhô trong ánh sáng. Xa xa, thung lũng đá mất hút giữa những đám mây; chúng lướt qua thung lũng, kéo theo sau những vệt tóc dài, và khi chúng tan ra, Jon lại nhìn thấy đường viền thuần khiết bao quanh ngọn núi.
Sau đó, Jon đã hoàn toàn ở trên đỉnh ngọn núi. Nó đã không nhận ra ngay, bởi mọi thứ diễn ra thật chậm. Nhưng khi nhìn ra chung quanh, nó thấy một vùng trời màu đen rộng lớn mà nó chính là trung tâm, và cậu bé hiểu rằng mình đã tới. Đỉnh núi là một cao nguyên dung nham giáp với bầu trời. Ở đó, gió thôi không thổi xoáy từng cơn mà đều đặn và mãnh liệt, quất mạnh trên hòn đá lớn như một lưỡi dao. Jon đi vài bước, lảo đảo, tim đập thật nhanh trong lồng ngực, bơm máu vào hai thái dương và nơi cổ họng. Trong một lúc, Jon bỗng thấy nghẹt thở, bởi gió cứ áp mạnh vào mũi và hai môi cậu bé.
Jon tìm một chỗ để nấp. Đỉnh núi thật trơ trọi, không một ngọn cỏ, chẳng có lấy một chỗ trũng nào. Dung nham toả sáng dữ dội, trông như nhựa đường, có vài chỗ bị rạn nứt, nơi những cơn mưa đào thành các rãnh nước. Gió cuốn phăng vài hạt bụi xám xịt bong ra khỏi vỏ núi, tạo thành những làn khói ngắn ngủi.
Đây là nơi ánh sáng ngự trị. Hẳn là ánh sáng đã réo gọi nó, khi nó còn ở dưới chân núi, bởi thế mà Jon đã bỏ lại chiếc xe đạp của mình, nơi đất dốc phủ đầy rêu, bên lề đường. Nơi đây, ánh sáng như đang quay cuồng, hoàn toàn tự do và phóng túng. Ánh sáng không ngừng bắn ra từ không trung, tràn trề và mãnh liệt như biển mùa hè. Đó là thứ ánh sáng không nhiệt độ, đến từ nơi xa nhất của vũ trụ, ánh sáng của tất cả mặt trời và tất cả những vì tinh tú vô hình, nó nhóm lại những khúc than hồng xưa cũ, làm sống lại những ngọn lửa đã cháy trên trái đất từ triệu năm trước kia. Ngọn lửa cháy trong dung nham, trong lòng núi, lấp lánh dưới ngọn gió lạnh. Ngay bây giờ, Jon thấy tất cả những dòng chảy bí ẩn đang chuyển động trước mắt nó, dưới lớp đá cứng. Những mạch dung nham màu đỏ trườn đi như bầy rắn lửa; những bọng nước cô đặc trong lòng chất lỏng trông như những cơ quan phát sáng của loài sinh vật biển.
Gió bỗng chốc ngừng thổi, như hơi thở đột nhiên bị nén lại. Thế là Jon có thể bước tới giữa đồng bằng dung nham. Nó dừng lại trước ba dấu vết lạ. Đó là ba trũng đất lọt thỏm trong đá. Một trong những trũng đất chứa đầy nước mưa, hai trũng còn lại làm nơi trú chân của đám rêu và một nhánh cây con. Quanh các trũng đất có vài hòn đá đen nằm rải rác, và bụi dung nham đỏ lăn tăn giữa những rãnh nước khô.
Đó là nơi duy nhất mà Jon có thể trú ẩn. Nó ngồi bên mép trũng đất chứa nhánh cây con. Ở đây, gió chừng như không bao giờ thổi thật mạnh. Lớp dung nham nhẵn nhụi và êm ái, nguội lại dưới ánh sáng của bầu trời. Jon chống hai khuỷu tay xuống đất, ngả người ra sau, ngắm mây trôi.
Nó chưa bao giờ ngắm mây gần đến vậy. Jon thích mây lắm. Ở dưới kia, trong thung lũng, nó vẫn thường nằm ngửa mặt lên trời ngắm mây trôi sau bức tường của trang trại. Hoặc, nó sẽ giấu mình trong một vũng nước ven hồ, nó ngồi như thế thật lâu, ngửa đầu ra sau cho tới khi gân cổ căng ra như sợi dây thừng. Nhưng tại nơi này, trên đỉnh núi, không có gì giống như trước kia. Mây tới rất nhanh, dang rộng đôi cánh khổng lồ của mình sà xuống mặt dung nham. Mây nuốt trọn khí trời và đất đá, lặng lẽ và nhẹ nhàng, giương màn nước ra hết cỡ. Khi mây kéo qua đỉnh núi, mọi thứ đều trắng xóa và lấp lánh, và hòn đá đen lại phủ đầy những viên ngọc. Mây lướt qua không để lại chút bóng râm nào. Trái lại, ánh sáng còn rực rỡ hơn, phát ra toàn bộ sắc màu của mây và những bọt nước. Jon nhìn hai bàn tay trắng xoá của mình, các móng tay bây giờ trông như những miếng kim loại. Nó ngửa đầu ra sau, há miệng uống những giọt nước li ti hoà cùng ánh sáng rực rỡ ấy. Nó mở to hai mắt ngắm thứ ánh sáng bàng bạc đang choán đầy không gian lúc này. Bây giờ chẳng còn núi, chẳng còn thung lũng và làng mạc gì nữa, chẳng còn gì; không có gì ngoài thân thể của đám mây đang trôi về phía nam, lấp đầy từng lỗ trống và từng kẽ nứt. Hơi nước mát lành lảng vảng quanh đỉnh núi thật lâu, che mờ cả thế giới. Rồi, đám mây lớn ra đi rất nhanh, như lúc chúng kéo đến, trôi về phía bên kia bầu trời.
Jon cảm thấy thật hạnh phúc vì đã đến đây, bên những đám mây này. Nó yêu xứ sở này của chúng, cái xứ sở cao thật cao và cách xa thung lũng, cách xa đường sá của con người. Bầu trời biến hoá không ngừng quanh vùng dung nham, ánh sáng mặt trời không đều đặn, chuyển động như những chùm sáng phát ra từ ngọn hải đăng. Có lẽ chẳng có gì khác ở đây, thực sự không còn gì nữa. Có lẽ bây giờ mọi thứ đều chuyển động không ngừng và bốc hơi, những cơn lốc lớn, những nút dây thòng lọng, những tấm voan, những đôi cánh, những dòng sông nhợt nhạt. Lớp dung nham đen cũng đang trôi đi, lan ra khắp nơi và chảy về phía bên dưới, lớp dung nham mát lạnh chầm chậm tràn khỏi miệng núi lửa.
Khi các đám mây ra đi, Jon dõi theo tấm lưng tròn của chúng chạy giữa bầu trời. Bầu khí quyển lại hiện ra, xanh thật xanh, lung linh ánh sáng mặt trời và những khối dung nham lại đông cứng như trước.
Jon lật sấp người lại, chạm vào lớp dung nham. Nó bỗng thấy một hòn sỏi kỳ lạ, được đặt bên mép trũng đất có chứa nước mưa. Nó bò lại gần để xem. Đó là một viên đá dung nham màu đen, có lẽ đã bị tách khỏi khối dung nham khi phun trào. Jon muốn trả viên đá cho lớp dung nham nhưng viên đá dính chặt vào đất bởi một sức mạnh khủng khiếp hoàn toàn không tương xứng với hình dáng bé nhỏ của nó.
Và rồi, Jon lại cảm thấy cơn rùng mình ban nãy, khi nó vừa trèo qua những tảng đá nằm trong khe suối. Hòn sỏi giống hệt hình dáng của ngọn núi. Không nhầm vào đâu được: cũng thân dưới to lớn và góc cạnh ấy, và đỉnh hình bán cầu. Jon chồm gần hơn về phía hòn sỏi và nhận ra ngay khe núi mà nó đã đi qua. Trên hòn sỏi, khe núi chỉ là một vết nứt nhỏ, nhưng có hình răng cưa hệt như những bậc thang khổng lồ mà nó đã trèo lên.
Jon cúi mặt xuống sát viên đá cho tới khi mắt bắt đầu nhòe đi. Khối dung nham to dần, nở ra bốn hướng, che khuất tầm nhìn của cậu bé. Rồi, cơ thể nó dường như đang biến mất, và cả trọng lực cũng từ từ biến mất. Bấy giờ, nó đang trôi lơ lửng, cưỡi trên lưng những đám mây, để toàn bộ ánh sáng xuyên qua. Bên dưới là những mảng dung nham lấp lánh nước và ánh nắng, những đốm địa y loang lổ, những mặt hồ màu xanh tròn trịa. Nó lướt đi thật chậm trên mặt đất, bởi giờ đây, nó đã là một đám mây, nhẹ tênh và biến hóa. Nó đã là một làn khói xám, một hơi nước, bám trên những phiến đá và để lại đó những hạt nước li ti.
Jon không rời mắt khỏi viên đá nữa. Như thế này, nó thấy thật hạnh phúc. Nó vuốt ve bề mặt trơn tru của viên đá thật lâu, bằng hai bàn tay rộng mở. Viên đá rung rinh dưới những ngón tay của cậu bé. Nó có thể cảm nhận từng chỗ u, từng vết nứt, từng dấu tích của thời gian và hơi ấm dịu dàng của ánh sáng kết thành một tấm thảm mong manh, tựa như một làn bụi.
Trong lúc đó, bầu trời quanh ngọn núi lần lượt mở ra và khép lại. Mây trôi trên cao nguyên dung nham, những hạt nước li ti chảy trên gương mặt của Jon, bám trên tóc cậu bé. Thỉnh thoảng, mặt trời lại bùng cháy với khối ánh sáng khổng lồ nóng bỏng của mình. Làn gió lượn quanh ngọn núi thật lâu, khi hướng này, khi hướng nọ.
Rồi Jon nghe con tim mình lên tiếng, nhưng xa, rất xa, từ trong lòng trái đất, đến tận lớp dung nham cuối cùng, đến tận những mạch lửa và những nền sông băng. Những cú đập lay chuyển cả ngọn núi, rung khắp các mạch dung nham, trong thạch cao, trên các trụ ba-zan. Chúng vang trong các lòng hang và các khe núi, và âm thanh đều đặn này hẳn đã lan xuống tận thung lũng rêu, đến những ngôi nhà của con người.
“Bình bịch, bình bịch, bình bịch, bình bịch, bình bịch, bình bịch.”..
Âm thanh nặng nề đưa Jon đến một thế giới khác, như ngày nó vừa ra đời, và nó thấy trước mắt mình là hòn đá đen to lớn phập phồng trong ánh sáng. Mỗi khi hòn đá nở ra toàn bộ ánh sáng của bầu trời lại bị chao đảo và dồn nén. Mây cũng nở ra, căng đầy điện tích, lấp lánh như khi quấn quýt quanh ánh trăng tròn.
Rồi nó nhận ra một tiếng động khác, tiếng biển sâu khò khè nặng nề, hay tiếng hơi nước loang trong không khí. Tiếng động này lại đưa nó đi xa hơn. Thật khó mà cưỡng lại giấc ngủ. Những âm thanh khác không ngừng kéo đến, những âm thanh mới, tiếng rung của động cơ, tiếng chim kêu, tiếng cót két của những máy ép, và tiếng chất lỏng sôi sùng sục.
Tất cả những âm thanh ấy sinh ra, đến và đi, rồi lại quay về, cứ thế tạo nên một giai điệu đưa con người ta tới những nơi rất xa. Bấy giờ, Jon thôi không cố quay về nữa. Nó đã hoàn toàn tê liệt, tưởng chừng như mình đang rơi xuống một nơi nào đó, có lẽ gần đỉnh của hòn sỏi đen, cạnh những vết thủng tí hon.
Khi mở mắt ra, nó thấy một đứa trẻ gương mặt sáng ngời đang đứng trên lớp dung nham, ướt trũng nước. Quanh đó, nắng cháy dữ dội, bởi trên trời đã không còn mây.
— Jon! – Đứa trẻ gọi, giọng dịu dàng và mong manh, nhưng gương mặt sáng ngời kia đang mỉm cười.
— Làm thế nào em lại biết tên anh? – Jon hỏi.
Đứa trẻ không trả lời. Nó đứng bất động bên bờ trũng nước, hơi nghiêng người sang một bên như sẵn sàng bỏ chạy.
— Còn em, em tên gì? – Jon hỏi – Anh thì không quen em.
Jon cố gắng không nhúc nhích, để không làm đứa trẻ hoảng sợ.
— Vì sao anh đến đây? Chưa ai lên ngọn núi này trước đây.
— Anh muốn biết quang cảnh trông như thế nào khi nhìn từ trên đây – Jon nói – Anh nghĩ người ta có thể nhìn thấy mọi thứ khi ở trên cao, rất cao, như những con chim vậy.
Jon đắn đo một đoạn, rồi hỏi:
— Em sống ở đây à?
Đứa trẻ vẫn cười. Ánh sáng quanh đây như đến từ đôi mắt và mái tóc của nó.
— Em là mục đồng có phải không? Trông em ăn bận như những người chăn cừu.
— Em sống ở đây – Đứa trẻ nói – Tất cả những gì anh thấy ở đây là của em.
Jon đưa mắt nhìn vùng dung nham rộng lớn và bầu trời.
— Không đâu – Jon nói – Chúng không thuộc về ai cả.
Jon làm một động tác để đứng dậy. Nhưng đứa trẻ liền xoay người như chuẩn bị bỏ đi.
— Anh sẽ đứng yên – Jon vội vàng trấn an đứa trẻ – Em ở lại đi, anh không đứng dậy nữa đâu.
— Anh không được đứng dậy bây giờ – Đứa trẻ nói.
— Vậy em hãy đến đây, ngồi cạnh anh này.
Đứa trẻ lưỡng lự. Nó nhìn Jon như cố đoán xem cậu bé đang nghĩ gì. Rồi nó tiến lại gần và ngồi bắt tréo chân bên cạnh Jon.
— Em chưa cho anh biết em tên gì? – Jon hỏi.
— Điều đó quan trọng gì, vì anh có quen em đâu – Đứa trẻ nói – Em, em có hỏi tên anh đâu.
— Ừ phải – Jon nói, cảm thấy lẽ ra mình nên ngạc nhiên mới phải.
— Vậy thì, nói anh nghe xem, em làm gì ở đây? Em sống ở đâu? Anh không nhìn thấy ngôi nhà nào trên đường đến đây.
— Tất cả đều là nhà của em – Đứa trẻ nói, hai bàn tay khẽ cử động, với những động tác duyên dáng nhất mà Jon chưa bao giờ thấy qua.
— Em sống ở đây thật ư? – Jon hỏi – Vậy ba em đâu, mẹ của em đâu? Họ ở đâu?
— Em không có.
— Anh chị của em thì sao?
— Em sống một mình, em vừa bảo còn gì.
— Em không sợ à? Em còn quá nhỏ để sống một mình.
Đứa trẻ lại cười.
— Sao em phải như thế? Anh có sợ không, khi anh đang sống ngay trong nhà mình?
— Không – Jon trả lời. Nhưng hai trường hợp này có giống nhau đâu, Jon thầm nghĩ, không dám nói ra.
Chúng ngồi im lặng một lúc, rồi đứa trẻ nói:
— Em sống ở đây từ lâu rồi. Em thuộc từng viên đá của ngọn núi này, như anh thuộc từng ngóc ngách trong phòng mình. Anh có biết vì sao em sống ở đây không?
— Không – Jon đáp.
— Chuyện dài lắm – Đứa trẻ bắt đầu kể – Trước kia lâu thật là lâu, nhiều người đã đến, họ dựng nhà dọc các bờ sông, trong thung lũng, và những ngôi nhà trở thành làng mạc, và làng mạc trở thành thành phố. Cả những con chim cũng bỏ trốn, và những con cá cũng hoảng sợ. Thế là em, em cũng rời khỏi những dòng sông, rời khỏi thung lũng, và em đến ngọn núi này. Giờ thì anh cũng vậy, anh cũng đã lên đến ngọn núi này, và những người khác rồi cùng sẽ đi theo.
— Em nói như thể mình đã già lắm – Jon nói – Nhưng em chỉ là một đứa trẻ thôi.
— Đúng thế – Đứa trẻ nói. Nó nhìn Jon chằm chằm, ánh mắt xanh biếc chứa đầy một thứ ánh sáng nào đó khiến Jon phải hạ mắt xuống.
Ánh sáng tháng sáu bấy giờ còn đẹp hơn nữa. Jon nghĩ ánh sáng ấy đến từ đôi mắt của người mục đồng kỳ lạ này. Phía trên ngọn núi, bầu trời không còn một bóng mây, và hòn đá màu đen lúc này vô cùng dịu êm và mát mẻ. Jon không buồn ngủ nữa. Nó nhìn đứa trẻ đang ngồi bên cạnh. Nhưng đứa trẻ lại ngó sang chỗ khác. Một sự im lặng ngột ngạt. Không có ngọn gió nào lướt qua.
Đứa trẻ lại quay sang Jon.
— Anh có biết chơi nhạc không? – Nó hỏi – Em rất thích những điệu nhạc.
Jon lắc đầu, rồi sực nhớ mình có mang theo một cây đàn môi nho nhỏ, bèn lôi ra và chỉ cho đứa trẻ.
— Anh có thể chơi nhạc với cái này ư? – Đứa trẻ hỏi, Jon đưa cây đàn cho đứa trẻ xem và nó bắt đầu săm soi món đồ.
— Em muốn anh chơi bản gì? – Jon hỏi.
— Gì cũng được, bản nào mà anh biết chơi ấy. Em thích tất cả.
Jon đưa cây đàn lên môi và rung lưỡi kim loại nhỏ bằng ngón tay trỏ. Nó chơi bản Draumkvaedi, một điệu nhạc mà nó rất thích, một điệu nhạc xa xưa mà trước kia, ba đã dạy cho nó.
Tiếng đàn môi vang xa trên đồng bằng dung nham. Đứa trẻ lắng nghe, đầu nghiêng nhẹ sang một bên.
— Dễ thương quá – Nó nói khi Jon kết thúc bản nhạc – Anh chơi thêm một bản nữa cho em, nhé?
Không rõ vì sao, nhưng Jon cảm thấy hạnh phúc vô cùng khi điệu nhạc của mình làm vui lòng người mục đồng.
— Anh cũng biết chơi bản Manstu ekki Vina – Jon nói – Đó là một bài hát xứ khác.
Vừa chơi, Jon vừa dùng chân để gõ nhịp.
Đứa trẻ lắng nghe, mắt sáng rực vì thích thú.
— Em thích những bản nhạc của anh – Cuối cùng, nó nói – Anh có biết chơi thứ gì khác không?
Jon suy nghĩ.
— Thỉnh thoảng anh trai anh cho anh mượn một cây sáo. Một cây sáo đẹp, được làm hoàn toàn bằng bạc. Thỉnh thoảng anh lại mượn để thổi.
— Ước gì em cũng được nghe những điệu nhạc đó.
— Lần tới anh sẽ hỏi mượn cây sáo – Jon nói – Có thể anh trai anh cũng muốn đến đây, để thổi cho em nghe.
— Được thế thì thích quá – Đứa trẻ nói.
Rồi Jon lại chơi nhạc với cây đàn môi của mình. Miếng kim loại rung dữ dội giữa sự im lặng của ngọn núi. Jon nghĩ, có lẽ những người khác cũng nghe thấy tiếng nhạc, những người ở cuối thung lũng, và cả trang trại cũng đều nghe thấy. Đứa trẻ nhích lại gần hơn, tay đung đưa theo nhịp điệu của bản nhạc, đầu khẽ cúi xuống. Nó bật cười khi những nốt nhạc lên rất cao, đôi mắt sáng ngời. Rồi Jon chơi chậm lại, ngân những nốt dài rung rinh trong không khí, thế là gương mặt của đứa trẻ trở nên nặng nề, đôi mắt mang màu biển sâu.
Cuối cùng, Jon dừng lại, gần như đứt hơi. Hai hàm răng và môi của nó đều ê ẩm.
Đứa trẻ vỗ tay, reo lên:
— Hay quá! Anh toàn chơi những bản nhạc hay!
— Anh còn biết dùng cây đàn để nói chuyện – Jon nói.
Đứa trẻ ngạc nhiên.
— Nói ư? Làm sao anh có thể nói với thứ này?
Jon lại đưa cây đàn môi lên và, thật chậm, nó phát âm từng chữ một trong lúc đưa tay rung miếng kim loại.
— Em hiểu không?
— Không – Đứa trẻ trả lời.
— Nghe kỹ nhé.
Jon lại bắt đầu nói, lần này còn chậm hơn nữa. Gương mặt đứa trẻ bỗng sáng ra.
— Anh nói: xin chào, bạn của tôi!
— Đúng vậy.
Jon giải thích:
— Ở nơi anh sống dưới kia, trong thung lũng, bọn con trai đứa nào cũng biết làm thế này. Khi hè về, bọn anh vào những cánh đồng, sau những trang trại, và bọn anh trò chuyện với bọn con gái bằng những cây đàn môi. Khi bọn anh tìm được người con gái mình thích, bọn anh sẽ tới sau nhà cô ấy, và bọn anh lại trò chuyện theo cách ấy, để ba mẹ cô gái không hiểu. Bọn con gái thích lắm.
Chúng thò đầu ra cửa sổ và nghe xem bọn anh nói gì với điệu nhạc.
Jon chỉ đứa trẻ làm thế nào để nói “anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em” mà chỉ cần khẩy mảnh kim loại của cây đàn và đưa lưỡi trong miệng.
— Dễ lắm – Jon nói, đưa nhạc cụ cho đứa trẻ để nó thử nói bằng cách khẩy mảnh kim loại. Nhưng âm thanh phát ra không giống bất kỳ ngôn ngữ nào và cả hai bật cười thật lớn.
Lúc này, đứa trẻ hoàn toàn không còn dè chừng nữa. Jon chỉ cho nó cách chơi vài điệu nhạc, và những âm thanh cao vút vang thật lâu trong núi.
Rồi ánh sáng đã bắt đầu ngả màu. Mặt trời xuống sát đường chân trời, trong làn sương ửng đỏ. Bầu trời được thắp sáng kỳ lạ, như thể có một đám cháy đang diễn ra. Jon nhìn gương mặt người bạn đồng hành của mình, gương mặt ấy dường như cũng đã đổi màu. Nước da và mái tóc của đứa trẻ đã chuyển sang màu xám, còn đôi mắt thì mang màu của bầu trời. Hơi ấm dịu dàng bắt đầu yếu dần. Gió lạnh kéo đến như một cơn rét. Đúng lúc ấy, Jon nhỏm dậy định ra về, nhưng đứa trẻ đã đặt tay lên vai nó.
— Anh đừng đi – Đứa trẻ chỉ nói như thế.
— Anh phải xuống núi ngay, giờ đã trễ lắm rồi.
— Đừng đi mà. Đêm sẽ rất sáng, anh có thể ở lại đây đến sáng mai.
Jon lưỡng lự.
— Ba mẹ anh đang đợi dưới kia – Rồi nó nói.
Đứa trẻ suy nghĩ, rồi đôi mắt màu xám của nó bỗng nhiên sáng rỡ.
— Họ sẽ ngủ quên ấy mà – Nó nói – Họ sẽ không tỉnh dậy trước sáng mai đâu, nên anh có thể ở lại đây.
— Làm sao em biết họ sẽ ngủ quên? – Jon hỏi, nhưng nó hiểu ngay đó là sự thật. Đứa trẻ mỉm cười.
— Anh biết chơi nhạc và nói chuyện bằng cây đàn. Còn em, em biết những thứ khác.
Jon nắm tay đứa trẻ và siết chặt. Không rõ vì sao, nhưng nó chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế này.
— Vậy hãy chỉ cho anh những thứ khác – Jon nói – Em biết nhiều thế cơ mà.
Đứa trẻ bật dậy và chạy thẳng về phía vũng nước thay vì trả lời Jon. Nó hứng một ít nước trong hai lòng bàn tay, đem đến cho Jon. Nó đưa tay lên miệng Jon.
— Anh uống đi – Nó nói.
Jon nghe theo, để cho đứa trẻ từ từ trút nước vào miệng. Nó chưa bao giờ uống thứ gì như vậy. Nước mát và ngọt lịm, nhưng nặng và cô đặc. Nước dường như đang lan đi khắp cơ thể nó như một dòng suối. Một thứ nước đặc biệt, có thể thỏa mãn mọi cơn đói và mọi cơn khát, di chuyển trong từng huyết mạch như là ánh sáng.
— Ngon thật – Jon nói – Nước này là nước gì?
— Đó là nước đến từ những đám mây – Đứa trẻ nói – Chưa một ai từng nhìn thấy.
Đứa trẻ đứng trước mặt Jon, trên lớp dung nham.
— Lại đây giờ em sẽ chỉ cho anh xem bầu trời.
Jon đặt tay mình trong tay đứa trẻ, và chúng cùng nhau bước đi trên ngọn núi. Đứa trẻ đi rất nhẹ, hơi chồm người về phía trước, chân hầu như không chạm vào mặt đất. Chúng bước đi như thế đến tận cao nguyên dung nham, nơi ngọn núi thống trị mặt đất.
Jon nhìn bầu trời mở ra trước mắt chúng. Mặt trời đã hoàn toàn khuất dạng dưới đường chân trời, nhưng ánh sáng vẫn tiếp tục rọi lên những đám mây. Bên dưới, xa hơn một chút, trên thung lũng, bóng tối phủ lên mọi vật. Chẳng thấy hồ và những ngọn đồi đâu nữa, và Jon không cách nào nhận ra mảnh đất của mình. Nhưng trên bầu trời bao la vẫn còn rất nhiều ánh sáng, Jon có thể thấy toàn bộ mây ở đây, những đám mây dài màu khói trải giữa không gian đã nhuốm vàng và hồng. Phía trên cao hơn nữa, màu xanh bắt đầu xuất hiện, một màu xanh thẫm, cũng sáng lung linh, và Jon nhận ra đốm trắng của sao Hôm, một mình chiếu sáng cả bầu trời như ngọn hải đăng.
Hai đứa trẻ ngồi bên nhau bên mép núi, ngắm nhìn bầu trời. Không có lấy một ngọn gió, một âm thanh, một chuyển động nào. Jon tưởng chừng như không gian đang ùa vào người, thổi căng toàn bộ cơ thể của nó. Đứa trẻ không nói gì. Nó ngồi yên, lưng dựng thẳng, đầu hơi ngả ra sau, và cứ thế nhìn giữa bầu trời.
Những vì sao bắt đầu được thắp lên, hết vì sao này đến vì sao kia, toả ra tám tia sáng nhọn. Jon lại cảm thấy được những xung động đều đặn trong lồng ngực và những động mạch cổ, chúng đến từ chính trái tim của bầu trời, đi qua cơ thể nó và vang khắp ngọn núi. Ánh sáng ban ngày vẫn đang gõ nhịp ngay đường chân trời, đáp lại tiếng trống ngực của trời đêm. Hai sắc màu, một tối, một sáng ấm áp, cùng đung đưa theo nhịp quả lắc, giao nhau ở điểm tận cùng.
Jon lùi vào bên trong, nằm ngửa mặt lên trời, hai mắt mở to. Lúc này, nó nghe thấy rất rõ tiếng động ấy, tiếng động lớn đến từ mọi ngóc ngách của không gian, hòa vào nhau ngay phía trên nơi cậu bé đang nằm. Đó không phải là những lời nói, không phải là một giai điệu, nhưng dường như nó vẫn hiểu, như là những câu hát, những ca từ trong một bản nhạc. Biển cả, bầu trời, ánh nắng, thung lũng, nó nghe thấy chúng đang kêu gào như một bầy thú hoang. Nó nghe thấy những âm thanh nặng nề tù túng của vực thẳm, những tiếng thì thầm than vãn ẩn sâu trong lòng giếng hay tận cùng của các kẽ nứt. Một phần nào đó của tiếng động đến từ phương bắc, âm thanh liền mạch và trơn tru của những dòng sông băng. Hơi nước cùng đám khí bốc ra từ miệng núi lửa tạo thành những âm thanh chói tai, và những ngọn lửa cao nhất của mặt trời kêu ro ro như đến từ một lò rèn. Nước chảy đi khắp nơi, những đám bọt bị bùn làm vỡ tung, hạt nứt ra, gieo mầm vào lòng đất. Và nó nghe những rễ cây đang rung rinh, nghe nhựa nhỏ từng giọt trong thân cây, và khúc phong ca của những ngọn cỏ sắc bén. Rồi những tiếng động khác kéo đến, những tiếng động mà Jon biết rất rõ như tiếng máy bơm và tiếng xe tải con nổ máy, tiếng dây xích kêu lách cách, tiếng máy cưa, tiếng pít-tông đang nện thô bạo, và tiếng tàu hụ còi ra khơi. Một chiếc phi cơ xé toạc cả khoảng trời phía trên đại dương với bốn tua-bin phản lực của mình. Một giọng nói cất lên, giọng con người, đâu đó trong một lớp học, mà giọng con người thật chăng? Âm thanh ấy nghe như tiếng kêu của một loài côn trùng đang bị biến dạng, trở thành một tiếng xuýt kéo dài lê thê, hay bị ngắt thành những tiếng rít chói tai. Bầy chim biển đập cánh vù vù trên những vách đá. Lũ mòng biển kêu liếp chiếp. Jon bị tất cả những tiếng động ấy cuốn theo. Cơ thể nó lúc này đang lơ lửng phía trên lớp dung nham, trôi đi như những mảng rêu, xoay điên cuồng trong các xoáy nước vô hình, trong lúc những vì sao chiếu rực rỡ cả bầu trời ở ranh giới giữa ngày và đêm.
Jon nằm như thế một lúc lâu, nhìn và lắng nghe. Rồi những tiếng động xa dần, yếu ớt, tiếng này ra đi sau tiếng kia. Con tim của nó cũng dịu lại, đập đều đặn hơn, và ánh sáng khoác lên mình một lớp áo xám.
Jon lật sang một bên để nhìn người bạn của mình. Trên lớp đá đen, đứa trẻ nằm co chân lại, tựa đầu vào cánh tay. Lồng ngực của nó khẽ nhô lên, và Jon biết cậu bé đã ngủ. Thế là nó cũng nhắm mắt lại, chờ đợi giấc ngủ của mình.
Jon tỉnh giấc khi mặt trời đã hiện ra trên đường chân trời. Nó ngồi dậy và nhìn ra xung quanh, ngơ ngác. Đứa trẻ đã không còn ở đó. Chỉ có vùng dung nham màu đen rộng lớn, và, ở xa tít tắp kia là thung lũng, nơi những bóng hình đầu tiên bắt đầu được tô điểm. Gió lại thổi, phủi sạch không gian. Jon đứng dậy, đi tìm người bạn của mình. Nó men theo sườn dung nham để tới tận trũng đất. Nước trong vũng ánh màu kim loại, nhấp nhô bởi những cơn gió. Trong hố rêu và địa y, nhành cây khô rung rinh, run rẩy. Trên nền đá, hòn sỏi mang hình ngọn núi vẫn nằm yên ở vị trí cũ. Thế là Jon đứng một lúc trên đỉnh núi, cất tiếng gọi nhiều lần, nhưng chẳng có lấy một lời đáp, cả một tiếng vọng cũng không:
— Này!
— Này!
Khi hiểu rằng có lẽ nó sẽ không bao giờ gặp lại người bạn của mình nữa, Jon bắt gặp trong lòng nỗi cô đơn lớn đến mức như thể ai đó vừa đâm ngang sườn cậu bé. Nó bắt đầu leo xuống núi, nhanh nhất mà nó có thể. Nó phóng qua những tảng đá, vội vàng tìm lại khe núi với các bậc thang khổng lồ. Nó trượt trên những tảng đá ẩm ướt, đi một mạch về phía thung, không quay đầu lại. Ánh sáng mỹ miều kia bắt đầu lan khắp bầu trời, và khi Jon đến bên dưới, mặt trời đã lên cao.
Rồi nó bắt đầu chạy trên lớp rêu, hai bàn chân lại không ngừng bật lên và đẩy nó về phía trước còn nhanh hơn nữa. Nó nhảy qua con suối màu xanh da trời chỉ với một bước chân, chẳng màng tới những mảng rêu đang trôi về bên dưới theo dòng nước xoáy. Cách đó không xa lắm nó thấy một đàn cừu đang bỏ chạy kêu be be, và cậu bé nhận ra mình đã trở về xứ con người. Cạnh con đường làng, chiếc xe đạp mới tinh xinh đẹp đang đợi, bộ ghi-đông mạ crôm lấm tấm những giọt nước. Suốt đường về nhà, nó chẳng nghĩ ngợi được gì, chỉ cảm thấy một nỗi trống vắng và cô đơn vô hạn. Khi đến trang trại, Jon dựng xe vào tường và lặng lẽ bước vào để không đánh thức ba mẹ nó dậy, trong lúc họ vẫn còn ngủ say.
Quỳnh Anh dịch