← Quay lại trang sách

Chương 1 CẬU BÉ BÊN CỬA SỔ

RẤT LÂU SAU MÙA HÈ ẤY, bốn chị em nhà Penderwicks vẫn còn nhắc đến Arundel. Chính định mệnh đã đưa chúng ta tới đó, Jane nói. Đâu phải, chính là do lão chủ nhà tham lam đã bán nhà nghỉ của mình ở Cape Cod, một đứa khác nói, có lẽ là Skye.

Ai mà biết được đứa nào nói đúng? Nhưng đúng là ngôi nhà bên bờ biển mấy bố con vẫn thường thuê đã bị bán đi vào phút cuối, và gia đình Penderwicks bỗng không còn kế hoạch gì cho mùa hè. Ông Penderwick gọi điện đi khắp nơi, nhưng Cape Cod đã bị đặt chỗ kín hết, và các con gái ông bắt đầu nghĩ rằng cả kỳ nghỉ hè chúng sẽ phải ở nhà tại thành phố Cameron, bang Massachusett. Không phải là chúng không yêu Cameron, nhưng nếu không có chuyến đi đến một nơi đặc biệt nào thì còn gọi gì là nghỉ hè nữa? Thế rồi, bỗng nhiên ông Penderwick nghe được từ một người bạn của một người bạn về một nhà nghỉ ở vùng núi Berkshire. Nó có rất nhiều phòng ngủ và một khoảnh đất lớn có rào bao quanh – hoàn hảo cho chú chó đen to lớn, vụng về và đáng yêu Cún Penderwick – và nó có phòng cho thuê trong ba tuần của tháng Tám. Ông Penderwick liền chộp ngay lấy cơ hội mà không thèm xem trước căn nhà.

Bố không biết bố đang lôi chúng mình vào chuyện gì, Batty nói. Rosalind thì luôn mồm, thật tiếc là mẹ không bao giờ được thấy Arundel – hẳn mẹ sẽ thích khu vườn lắm. Và Jane sẽ đáp lại, vườn trên Thiên Đàng đẹp hơn nhiều. Và mẹ sẽ không đụng phải bà Tifton trên Thiên Đàng. Skye nói thêm để chọc cho mấy đứa kia cười. Vậy là bốn chị em sẽ cười, và câu chuyện chuyển sang chủ đề khác, cho đến khi một ai đó lại nhớ tới Arundel.

Nhưng tất cả những chuyện đó là trong tương lai. Khi câu chuyện của chúng ta bắt đầu, Batty chỉ mới lên bốn, Rosalind mười hai, Skye mười một còn Jane thì lên mười. Bốn chị em đang ở trong ô tô với ông Penderwick và Cún. Cả nhà đang trên đường đến Arundel, và thật không may, họ lại bị lạc.

- Tất cả là tại Batty mà ra, - Skye nói.

- Không phải, - Batty cãi.

- Tất nhiên là phải rồi, - Skye nói. – Mình sẽ không bị lạc nếu Cún không ăn mất tấm bản đồ, mà Cún sẽ không ăn tấm bản đồ nếu em không giấu miếng bánh mì của em trong ấy.

- Có thể là định mệnh đã xui khiến Cún ăn tấm bản đồ. Có thể chúng ta sẽ phát hiện ra một điều gì đó rất tuyệt vời khi bị lạc, - Jane nói.

- Chúng ta sẽ phát hiện ra là khi phải ngồi quá lâu ở ghế sau với mấy đứa em gái này thì chị sẽ phát điên và giết hết chúng nó, - Skye lẩm bẩm.

- Yên nào, các con, - ông Penderwick nói. – Rosalind, con nghĩ ra trò chơi gì đi?

- Mình chơi trò Tôi Đến Sở Thú và Tôi Thấy nhé, - Rosalind nói. – Tôi đến sở thú và tôi thấy một con Ăn kiến, Jane?

- Tôi đi đến sở thú và tôi thấy một con Ăn kiến và một con Bò, - Jane nói.

Batty ngồi giữa Jane và Skye, vì thế bây giờ đến lượt bé.

- Tôi đi đến sở thú và tôi thấy một con Ăn kiến, một con Bò và một con Cănguru.

- Cănguru bắt đầu bằng chữ k, không phải là chữ c, - Skye nói.

- Không phải. Nó bắt đầu bằng chữ c, giống như chó, - Batty nói.

- Chơi tiếp đi, Skye, - Rosalind nói.

- Chơi làm gì nếu như mình không theo đúng luật! [1]

Rosalind, đang ngồi ở ghế trước bên cạnh ông Penderwick, bèn quay lại và ném cho Skye cái lườm ra dáng chị cả. Chẳng tác dụng gì mấy, Rosalind biết thế. Dù sao thì Skye cũng chỉ kém em có một tuổi. Nhưng ít ra cái lườm ấy cũng khiến Skye im miệng đủ lâu để Rosalind chú ý xem họ đang đi đâu. Đúng là mấy bố con đã bị lạc. Chuyến đi nhẽ ra chỉ kéo dài một tiếng rưỡi, đằng này cả nhà đã lang thang trên đường đến ba giờ đồng hồ rồi. Rosalind liếc nhìn ông bố đang ngồi trên ghế tài xế. Cặp kính của ông trễ xuống mũi và ông đang ngâm nga bản giao hưởng yêu thích, bản mùa xuân của Beethoven. Rosalind biết thế có nghĩa là ông đang nghĩ về cây cỏ - ông là một giáo sư thực vật học – chứ không nghĩ đến chuyện lái xe.

- Bố, - em gọi. – Bố có nhớ bản đồ không?

- Chúng ta phải đi quá một thị trấn nhỏ tên là Framley, rẽ vài lần, và tìm nhà số mười một phố Stafford.

- Lúc nãy mình thấy Framley rồi mà? Bố nhìn kìa, - em nói, chỉ ra ngoài cửa sổ. – Mình cũng đã đi qua mấy con bò này rồi.

- Tinh mắt lắm, Rosy, - ông nói. – Nhưng ban nãy mình đi theo hướng ngược lại cơ mà? Có lẽ đường này mới là đường đúng đây.

- Không, vì dọc đoạn đường này mình chỉ thấy toàn đồng cỏ thôi, bố nhớ không?

- Ờ, phải, - ông Penderwick dừng xe, quay đầu và lái theo hướng ngược lại.

- Mình phải tìm ra ai đó để hỏi đường mới được, - Rosalind nói.

- Mình phải tìm ra một chiếc trực thăng có thể nhấc cả nhà mình ra khỏi chỗ này, - Skye nói. – Giữ cái đôi cánh ngu ngốc ấy cho riêng em đi! – Em quát Batty, vốn đang đeo đôi cánh bướm màu da cam-và-đen yêu thích của bé, như thường lệ.

- Chúng không ngu ngốc, - Batty nói.

- Gâu! – Cún lên tiếng từ chỗ ngồi của nó giữa đống hộp và vali ở mãi cuối xe. Nó luôn về phe Batty trong mọi cuộc tranh luận.

- Lạc lối và kiệt sức, những nàh thám hiểm can đảm và con vật trung thành của họ bắt đầu cãi vã. Chỉ có mình Sabrina Starr là giữ được bình tĩnh, - Jane nói. Sabrina Starr là nhân vật nữ chính trong những cuốn sách do Jane viết. Cô bé giải cứu mọi thứ. Trong quyển sách đầu tiên là một chú dế. Sau đó thì là Sabrina Starr Giải Cứu một Chú Sẻ Non, Sabrina Starr Giải Cứu một Chú Rùa, và gần đây nhất là Sabrina Starr Giải Cứu một Chú Chuột Chũi . Rosalind biết Jane đang tìm kiếm ý tưởng xem Sabrina nên giải cứu cái gì tiếp theo. Skye đã gợi ý về một con cá sấu ăn thịt người, nó sẽ măm măm nhân vật chính và kết thúc luôn cả bộ truyện, nhưng các thành viên còn lại trong gia đình hét lên bắt em phải ngậm miệng. Họ thích những cuốn sách của Jane.

Một tiếng “um” lớn phát ra từ ghế sau, Rosalind nhìn quanh để biết chắc bạo lực không nổ ra, nhưng đó chỉ là do Batty vặn vẹo trên ghế - bé đang cố xoay người lại phía sau để nhìn Cún, Jane thì đang viết lia lịa vào cuốn sổ tay màu xanh lơ yêu thích của mình. Vậy là cả hai đứa đều ổn. Nhưng Skye thì lại đang phồng má giả làm một con cá, có nghĩa là cô bé còn buồn chán hơn Rosalind tưởng nhiều. Phải tìm ra căn nhà nghỉ đó ngay thôi.

Thế rồi Rosalind nhìn thấy một chiếc xe tải đỗ bên vệ đường.

- Dừng lại bố! Có khi có người cho mình hỏi đường đấy!

Ông Penderwick đỗ lại và Rosalind ra khỏi xe. Bây giờ em mới thấy chiếc xe tải có sơn hai chữ CÀ CHUA to tướng trên cửa. Bên cạnh chiếc xe là một cái bàn gỗ chất đầy những trái cà chua đỏ mọng, và ngồi sau bàn là một ông già mặc quần bò xanh cũ kỹ và áo sơmi màu lá cây có thêu chữ CÀ CHUA CỦA HARRY ngang miệng túi.

- Cà chua nhé? – Ông mời.

- Hỏi xem chúng có phải là cà chua có phép thần không, - Rosalind nghe có tiếng nói. Qua khóe mắt, em nhìn thấy Skye đang cố kéo Jane trở vào qua cửa sổ xe.

- Các em cháu, - Rosalind nói với ông già vẻ xin lỗi.

- Bác có đến sáu đứa cơ.

Rosalind cố thử mường tượng ra rằng mình có sáu đứa em gái, nhưng chỉ nghĩ ra được cảnh mỗi đứa em của mình biến thành một cặp sinh đôi. Em rùng mình và nói:

- Cà chua của bác trông ngon quá, nhưng cháu lại chỉ cần hỏi đường thôi ạ. Chúng cháu đang tìm nhà số mười một phố Stafford.

- Arundel hả?

- Cháu không biết Arundel nào cả. Chúng cháu đang định thuê một nhà nghỉ ở địa chỉ đó.

- Đúng là Arundel rồi, nhà của bà Tifton. Một phụ nữ rất đẹp. Nhưng cũng kiêu kỳ ra phết.

- Ôi trời ơi.

- Các cháu sẽ ổn thôi. Ở đó sẽ có một vài điều ngạc nhiên thú vị đấy. Nhưng cháu phải quản cái cô bé tóc vàng kia cho cẩn thận, - ông nói, hất hàm về phía chiếc xe, nơi Skye và Jane đang nhao ra ngoài cửa sổ để cùng nghe. Vẳng ra là tiếng kêu nghèn nghẹt của Batty, bé đang bị hai cô chị đè bẹp.

- Tại sao lại là cháu? – Skye kêu lên.

Ông già nháy mắt với Rosalind.

- Bác luôn nhận ra được đứa nào là đứa hay gây chuyện. Chính bác cũng đã từng như thế. Giờ bảo bố cháu lái xe xuống con đường này một đoạn, rẽ trái ở ngã rẽ đầu tiên, đi một đoạn ngắn nữa rồi rẽ phải, rồi tìm nhà số mười một.

- Cảm ơn bác, - Rosalind nói, quay người định đi.

- Khoan đã. – Ông già nhặt nửa tá cà chua bỏ vào một chiếc túi giấy. – Cháu cầm lấy này.

- Ôi, cháu không dám đâu, - Rosalind nói.

- Có gì mà không dám. Nói với bố đây là quà của bác Harry. – Ông dúi chiếc túi vào tay Rosalind. – Và điều này nữa, tiểu thư. Cháu và các em nên tránh xa khu vườn của bà Tifton. Bà ấy cưng khu vườn ấy lắm đấy. Chúc các cháu ăn cà chua ngon miệng!

Rosalind cầm túi cà chua quay trở về xe.

- Bố có nghe bác ấy nói không?

- Đi thẳng, rẽ trái, rẽ phải, rồi tìm nhà số mười một. – Ông Penderwick đáp và khởi động xe.

- Cái Arundel mà bác ấy nói là cái gì vậy? – Skye hỏi.

- Và bà Tifton là bà nào? – Jane tiếp lời.

- Cún muốn đi vệ sinh, - Batty nói.

- Một chốc nữa thôi, cưng, - Rosalind nói. – Bố, đây rồi, bố rẽ trái đi.

Chỉ lát sau chiếc xe đã rẽ vào phố Stafford, rồi bỗng dưng ông Penderwick dừng xe lại giữa đường và cả nhà trố mắt nhìn đầy kinh ngạc. Họ mong đợi gì ở một nhà nghỉ cho thuê? Một ngôi nhà nhỏ xiêu vẹo nhưng ấm cúng với mấy chậu phong lữ thảo ở sân trước. Ngay cả những điều ông già Harry bán cà chua nói cũng không thay đổi được điều ấy. Nếu có ai để tâm nghĩ đến những điều ông nói, hẳn họ sẽ đoán rằng bà Tifton kiêu kỳ ở trong một ngôi nhà khác bên cạnh căn nhà cho thuê và trồng rau trong những khoảnh vườn được canh gác cẩn thận.

Đó không phải là những gì gia đình Penderwick nhìn thấy. Những gì họ thấy là hai cột đá cao lớn, trang nhã với SỐ MƯỜI MỘT khắc trên một cột và cột kia khắc chữ ARUNDEL. Đằng sau hai cây cột là con đường uốn lượn ra xa, viền bằng hai hang cây dương cao vút, phía sau hang cây là một bãi cỏ được chăm tỉa cẩn thận, rải rác những cụm cây xanh duyên dáng. Không có ngôi nhà nào trong tầm mắt cả.

- Thánh thần ơi, - Skye nói.

- Nhà nghỉ không có sân trước như thế này, - Rosalind nói. – Bố, bố có chắc là đã nhớ đúng địa chỉ không đấy?

- Chắc chứ, - ông Penderwick trả lời.

Ông vòng xe lại và chầm chậm lái xuống con đường, nó cứ kéo dài mãi, đến nỗi mấy bố con tưởng như không bao giờ đi đến được cuối đường. Nhưng rốt cuộc khúc quanh cuối cùng cũng hiện ra, hàng cây dương dừng lại, và nỗi sợ của Rosalind trở thành sự thật.

- Bố, đây không phải là một căn nhà cho thuê.

- Không phải thật. Là một dinh thự.

Đúng vậy, đó là một dinh thự lớn nằm giữa những khu vườn ngay hàng thẳng lối. Xây bằng đá xám, tòa nhà đầy những chóp mái, bao lơn, hàng hiên và tháp nhỏ lô nhô khắp nơi. Và khu vườn ư! Nào là vòi phun nước, nào là hàng rào hoa, nào là tượng cẩm thạch, mà đó mới chỉ là phần gia đình Penderwick nhìn thấy từ chỗ con đường.

- Những lữ khách kiệt quệ nhìn thấy trước mặt mình một nơi ở xứng với các vị vua! Cair Paravel! El Dorado! Camelot! [2] – Jane thốt lên.

- Thật tiếc mình không phải là vua, - Skye nói.

- Mình lại đi lạc rồi, - Rosalind chán nản nói.

- Lạc quan lên chứ, Rosy, - ông Penderwick nói. – Có người cho mình hỏi thăm đây rồi.

Một cậu thanh niên cao lớn đẩy chiếc xe cút kít hiện ra đằng sau bức tượng thần Ái Tình và thần Vệ Nữ. Ông Penderwick hạ cửa sổ xe xuống, nhưng ông chưa kịp lên tiếng gọi cậu thanh niên thì một tiếng ậm ọe quen thuộc đã phát ra từ phía sau xe.

- Cún sắp nôn rồi! – Batty hét lên.

Mấy chị em biết ngay phải làm gì. Trong nháy mắt, chúng nhào khỏi xe và vòng ra phía sau để kéo Cún tội nghiệp lên vệ đường. Nó nôn ngay lên đôi giày vải của Jane.

- Ôi, Cún, sao mày dám? – Jane rên rẩm, nhìn xuống đôi giày cao cổ màu vàng của mình, nhưng Cún đã chạy đi đánh hơi một bụi cây gần đó.

- Lần này còn chưa tệ bằng cái lần nó ăn chiếc bánh pizza trong thùng rác, - Skye nhận xét.

Batty cúi xuống kiểm tra cái đống hổ lốn.

- Tấm bản đồ! – Cô bé miệng reo tay chỉ.

- Đừng đụng vào! – Rosalind kêu lên. – Còn Jane, thôi rảy đôi giày của em ngay. Em làm văng tứ tung đây này. Tất cả đứng yên, đến khi nào chị quay lại. – Rồi em chạy vụt ra xe để tìm khăn giấy.

Cậu thanh niên đẩy xe cút kít đã đi đến bên đường, ông Penderwick cũng đã ra khỏi xe và đang nói chuyện với cậu ta.

- Bác có trông thấy mấy đám Linnaea borealis [3] dọc đường. Chúng mọc ở đây kể cũng lạ. Nhưng bác đặc biệt thích cây Cypripedium arietinum [4] , nếu biết đúng chỗ để lung ra nó. Loại ấy ưa những chỗ đất lầy, có bóng mát…

Rosalind chúi đầu vào chỗ cuối xe và lục lọi giữa đống hành lý. Bố em đang nói về cây cỏ bằng tiếng Latinh, như thế có nghĩa là ông đang vui vẻ. Em hy vọng ông sẽ nhớ hỏi cậu thanh niên đường. Trông cậu ta khá dễ thương, mười tám hoặc mười chín tuổi, với mái tóc nâu sáng lộ ra bên dưới mũ lưỡi trai của đội bóng chày Red Sox. Rosalind ngó ra từ phía sau xe và lén nhìn bàn tay cậu ta. Cô bạn thân nhất của em, Anna, vẫn luôn nói rằng có thể đoán được rất nhiều điều về một người chỉ căn cứ vào bàn tay người đó. Nhưng cậu thanh niên lại đang đeo găng làm vườn.

Hộp khăn giấy nằm phía sau cái máy tính của ông Penderwick và bên dưới một quả bóng đá. Rosalind rút một nắm rồi chạy lại chỗ các em. Jane và Skye đang vơ lá phủ lên đống nôn của Cún.

- Em có nhớ cái lần nó ăn bánh kem chanh trên bàn picnic của nhà Geiger không? Lần ấy nó cũng suýt nôn còn gì, - Skye nói.

- Thế còn cái lần nó ăn vụng ổ bánh nhân thịt trong tủ lạnh thì sao? Lần ấy nó nôn ọe suốt hai ngày liền, - Jane nói.

- Suỵt! – Rosalind nói, chùi sạch đôi giày của Jane. Ông Penderwick và cậu thanh niên kia đang bước lại gần.

- Các con, đây là Cagney, - ông Penderwick nói.

- Chào, - Cagney nói với một nụ cười tươi tắn. Anh tháo găng ra và đút chúng vào túi quần bò. Rosalind nhìn kỹ hai bàn tay của anh, nhưng em chỉ thấy chúng như những bàn tay người lớn bình thường khác. Ước gì có Anna ở đây.

- Cagney, bốn cô bé này là niềm vui và niềm tự hào của bác. Cô nhóc tóc vàng này là đứa thứ hai, Skye…

- Trời xanh, mắt xanh [5] , - Skye nói và mở to đôi mắt xanh của mình ra để khoe.

- Như thế là để phân biệt được chị ấy, - Jane nói. – Mắt xanh và tóc vàng thẳng. Bọn em thì đều mắt nâu và tóc quăn sẫm màu y hệt nhau. Mọi người suốt ngày nhầm em với chị Rosalind.

- Đâu phải. Chị cao hơn em nhiều mà, - Rosalind đốp lại, đau khổ biết rằng mình không chỉ đang cầm trong tay những cái khăn giấy bẩn thỉu, mà còn đang mặc chiếc áo phông có in chữ Trường Tiểu Học Rừng Hoang nữa. Tại sao em lại mặc nó cơ chứ? Em không muốn người ta nghĩ em vẫn còn đang học tiểu học. Đến tháng Chín này là em lên lớp bảy rồi.

- Ờ, đúng thế, đứa cao nhất là Rosalind, cô cả, đứa thấp hơn là Jane, còn… - Ông Penderwick nhìn quanh.

- Đằng kia, - Jane chỉ về phía đôi cánh màu da cam-và-đen lấp ló sau một bụi cây.

- Đấy là Batty, cô bé nhút nhát. Giờ thì, các con, tin tốt đây. Rốt cuộc, mình cũng đến đúng địa chỉ rồi. Cagney là người làm vườn ở Dinh thự Arundel – người ta gọi ngôi nhà này như vậy – cậu ấy đang đợi bố con mình đến. Nhà nghỉ của mình nằm ở cuối khu đất này.

- Trước kia nó là nhà khách của tòa nhà chính, - Cagney nói. – Từ hồi tướng Framley và phu nhân còn sống kia. Giờ ở đây yên ắng hơn nhiều, kể từ khi bà Tifton lên cai quản.

- Bà Tifton! – Jane kêu lên và hẳn em sẽ còn nói nhiều hơn nếu không bị Rosalind thúc khuỷu tay vào sườn.

- Được rồi, các con, lên đường thôi, - ông Penderwick nói. – Cagney này, khi nào bác cháu ta lại nói chuyện tiếp về các loại thực vật địa phương nhé.

- Vâng, cháu cũng thích thế, - Cagney đáp. – Bây giờ để đến được nhà nghỉ, bác lái xe sang bên trái kia, theo đường đó, quá nhà xe rồi đi vào khoảnh vườn ngay hàng thẳng lối. Bác sẽ thấy khu vườn trũng ở bên trái và toà vọng lâu kiểu Hy Lạp bên phải, sau đó bác lái qua hàng rào ranh giới. Căn nhà cách đó vài trăm thước. Màu vàng. Bác không thể nhìn nhầm đâu. Chìa khóa nhà ở dưới thảm chùi chân.

Rosalind kéo Batty lại, Skye đi tìm Cún, rồi cả nhà nhanh chóng ngồi vào xe, sẵn sang lên đường, chỉ trừ có Jane. Em vẫn đứng nguyên trên đường và nhìn về phía Dinh thự Arundel.

Rosalind thò đầu ra cửa sổ xe gọi:

- Jane, đi thôi.

Jane miễn cưỡng rời mắt khỏi toà nhà.

- Hình như em thấy một cậu bé ở ô cửa sổ trên kia. Cậu ấy đang nhìn xuống bọn mình. Skye ngả người qua Batty, đè cô bé bẹp dúm, và ngó qua cửa sổ cạnh Jane.

- Đâu cơ?

- Trên kia kìa! – Jane chỉ. – Tầng trên cùng, phía bên phải.

- Chẳng có ai cả, - Skye nói.

- Đừng đè em nữa! – Batty nói.

Skye ngồi nghiêm chỉnh trở lại.

- Em chỉ tưởng tượng ra cậu ta thôi, Jane ạ.

- Cũng có thể. Nhưng em không cho là thế, - Jane nói. – Mà dù có là tưởng tượng hay không thì cậu bé cũng đã gợi cho em một ý tưởng rất hay.