CHƯƠNG 2
|
Heather không mất thời gian để quyết định trốn khỏi tàu. Nếu thuyền trưởng Birmingham quay lại trước khi nàng đi khỏi, cơ hội của nàng sẽ bị giảm đi đáng kể. Nàng cố nghĩ ra các chiêu George có thể bị lừa và tự hỏi ông ta có bị tiền mua chuộc không? Nhưng nếu có thì nàng sẽ dùng gì cho khoản khan hiếm đó? Chiếc váy màu be của nàng là thứ duy nhất có giá trị mà nàng có và nàng nghi ngờ nó sẽ có hiệu quả quyến rũ đưa ông ta tránh xa nàng. Rồi nàng nghĩ đến người đàn ông đã dùng cơ thể nàng để thỏa mãn anh ta và những ý nghĩ về việc mua chuộc chết ngóm. Người hầu đó sẽ quá trung thành với kẻ đáng khinh vênh váo là thuyền trưởng tàu đi biển này cũng như quá sợ anh ta để mà mạo hiểm bản thân với bất cứ chuyện quyến rũ mua chuộc nào. Không, điều đó sẽ không có tác dụng chút nào. Nàng cần phải nghĩ đến cái gì khác tốt hơn.
Nhiều kế hoạch nhá lên trong óc nàng, nhưng không có cái nào thực sự sắc sảo cả. Nàng không thể mua chuộc ông ta, vì vậy nàng cần phải dùng vũ lực. Nhưng cái gì có thể làm một cô gái nhỏ bé đe doạ được một người đàn ông rõ ràng khỏe hơn cô ta nhiều? Những cơ bắp dẻo dai của ông ta có thể dễ dàng giữ nàng lại cho thuyền trưởng của ông ta. Nàng bắt đầu tìm kiếm khắp cabin cái gì có thể giúp nàng thuyết phục người đàn ông này trao chìa khoá cửa cabin cho nàng, lật tung những chiếc khăn trải bàn, điên cuồng tìm kiếm trong đống giấy tờ và sổ sách, thậm chí cả trong tủ đi biển của Brandon. Nàng chỉ tìm thấy một túi tiền xu. Mệt mỏi nàng ngồi lún xuống chiếc ghế sau bàn. Đôi mắt nàng lang thang khắp cabin, săn lùng qua từng góc nhỏ và từng chỗ khuất sáng của căn phòng.
“Anh ta chắc phải có vũ khí gì đó ở đây” nàng thốt lên, cáu kỉnh vì thời gian đang chống lại nàng.
Ánh mắt nàng rơi trên cái két có khóa, và nhổm khỏi ghế, lao qua căn phòng rồi giật mở cánh cửa, nàng tìm kiếm điên cuồng qua mỗi lần vải mắc bên trong nhưng một lần nữa nàng không tìm thấy gì cả. Với một tiếng thổn thức tuyệt vọng, nàng bắt đầu kéo mạnh những món đồ khỏi tủ cho đến khi mắt nàng ngẫu nhiên dừng ở một chiếc hộp được quấn trong vải trên đáy một ngăn tủ nhỏ.
“Có lẽ là đồ trang sức của anh ta” nàng bực bội nghĩ khi nâng nó lên.
Nàng kéo chiếc hộp khỏi lần vải bảo vệ. Nàng chẳng quan tâm đến đồ trang sức của anh ta, nếu đó là thứ ở trong hộp, nhưng bản thân cái hộp đựng làm nàng chú ý. Được làm từ da mịn, nó được chế tạo tinh vi và khảm dát bằng vàng với một chữ cái lồng “B” lớn dập nổi trên mặt. Nó không phải là một cái hộp sâu hay lớn lắm, nhưng nàng chắc chắn nó chứa thứ gì đó có giá trị. Sự tò mò bắt đầu lớn dần trong nàng, và nàng không thể ngăn những ngón tay nàng mở chốt và nhấc tấm vải che.
Heather thở hổn hển vì ngạc nhiên, và nàng lặng lẽ gửi lời cảm tạ Chúa. Ở đó, nằm trên lần nhung đỏ, có hai khẩu súng được chế tác đẹp nhất theo thiết kế của Pháp mà nàng từng thấy. Nàng chỉ biết chút ít về súng cầm tay, nhưng cha nàng đã có một khẩu loại này, chỉ không được chế tạo tinh xảo đến thế. Báng của chúng là gỗ sồi Anh nhẵn thín, được sơn dầu bóng loáng và được bao bởi những vòng đồng nặng trịch tới tận nòng súng thép màu xanh dương. Những tấm chắn cò súng và các bảng đỡ nòng được chế tạo từ đồng sáng loáng, và khoá nòng súng bằng sắt chế tạo bằng tay, được tra dầu cẩn thận để ngăn ngừa sự tàn phá của thời gian.
Nàng xem xét những khẩu súng, quên mất việc tìm hiểu máy móc của chúng. Cha nàng chưa bao giờ chỉ cho nàng phải làm thế nào. Nàng biết cò súng được kéo ngược ra sau để khai hỏa, nhưng kéo nó thế nào thì là một bí mật hoàn toàn. Một cách lặng lẽ nàng nguyền rủa sự dốt nát của mình và đóng nắp lên những khẩu súng đẹp đẽ đó, cố nghĩ ra cách nào đó để san bằng thế cô lẻ của mình với George. Nàng liếc mắt loanh quanh mà chẳng để làm gì.Có lẽ có cái gì đó đập lên đầu ông ta cũng được. Nhưng nàng nhận ra khi nàng tìm kiếm thứ đó rằng có lẽ nàng không thể hy vọng làm ông ta choáng váng lâu. Trừ phi ông ta là loại người tự chủ, nàng sẽ không có thời gian để chạy trốn.
Mở chiếc hộp ra lần nữa, nàng cầm ra một khẩu súng nặng và lại xem xét nó. Liệu ông ta có biết rằng nàng không hề có ý tưởng nào dù nhỏ bé nhất về cách sử dụng khẩu súng này không? Chỉ cần nàng giả vờ thế nào đủ lâu, nó có thể đe doạ ông ta đủ để giao chìa khoá.
Bây giờ nàng bắt đầu lấy dũng khí và một nụ cười bừng nở trên gương mặt nàng. Đi đến bên chiếc bàn và ngồi xuống, nàng lấy ra một cây bút và một tờ giấy và bắt đầu nghuệch ngoạc viết một bức thư ngắn cho Thuyền trưởng Birmingham. Nàng sẽ cần tiền, nhưng nàng chưa bao giờ cho phép bản thân biện hộ việc bán bản thân để lấy tiền. Nàng sẽ lấy một đồng bảng từ trong túi tiền nàng đã thấy lúc trước và bỏ thay vào đó chiếc váy be. Nó còn hơn một cuộc trao đổi công bằng.
Nàng gấp bức thư lại rồi để nó lên trên chiếc váy và cẩn thận giấu một trong hai khẩu súng xuống dưới chồng bản đồ cùng giấy tờ nơi nàng sẽ dễ dàng tìm thấy khi George quay lại mang trà nàng đã yêu cầu khi ông ta dọn dẹp đống đĩa bị vỡ trên sàn. Ông ta dường như nóng lòng được đáp ứng mặc cho đống lộn xộn đó và nói rằng sẽ chỉ có một chút chậm trễ nhỏ trong khi ông ta cho người đi mua trà. Điều đó thật hoàn hảo, cho nàng thời gian tìm kiếm trong cabin khi ông ta vắng mặt. Giờ đây nàng giấu chiếc hộp có chữ lồng trong một ngăn bàn, sắp xếp ngăn nắp trong cabin để người hầu sẽ không nghi ngờ khi ông ta bước vào và nhận thấy nó đã bị tìm thấy. Sau khi làm điều này, nàng ngồi và đọc một cuốn sách nàng thấy trên bàn. Đó là điều tối thiểu nàng có thể làm, vì nàng đã hứa thế. Nàng sẽ cho thuyền trưởng Birmingham thấy nàng không phải là một người bị giam giữ ngược lại với ý muốn của nàng. Nàng cười, đoán trước được cơn giận dữ sẽ đổ lên đầu George, kẻ mà nàng không cảm thấy gì khác ngoài sự căm hận. Sau tất cả, chính ông ta đã đưa nàng vào sự ô nhục này. Một sự trả giá tương xứng, nàng nghĩ.
Tác phẩm Hamlet của Shakespeare không làm dịu những dây thần kinh đang xáo động của nàng cho lắm. Nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi với sự quay lại chậm trễ của George và rồi có những lúc nàng vứt quyển sách sang một bên để đi đi lại lại trong phòng. Sau vài phút, nàng sẽ lại vồ lấy quyển sách và buộc bản thân đọc tiếp. Khi cuối cùng ông ta cũng mở khoá và gõ cửa, nàng buông rơi quyển sách và nhảy dựng lên khỏi ghế trong sự căng thẳng cao độ. Nàng ép mình ngồi lại và bình tĩnh nói vọng ra lời mời vào. Ông ta mở cửa, bước vào và quay lại khoá cửa. Trong tay ông ta là chiếc khay mang đến trà cho nàng.
“Tôi mang trà cho cô, thưa cô. Nó rất thơm và nóng.” ông ta mỉm cười và bắt đầu bước tới để đưa nó cho nàng. Giờ là cơ hội của nàng. Nàng nhấc khẩu súng từ bàn lên và kéo chốt. “Không động đậy, George, hoặc là tôi sẽ phải bắn” nàng nói. Giọng nàng vang tới đôi tai nàng có vẻ kỳ lạ. George liếc nhìn lên từ chiếc khay và thấy nòng súng to tướng đang chĩa vào ông ta. Ông ta không nghĩ một khẩu súng trong tay một phụ nữ là một điều gì đáng cười. Họ chưa bao giờ hiểu được mức nguy hiểm to lớn của một khẩu súng. Ông ta dần trở nên tái nhợt.
“Làm ơn để chìa khoá lên bàn, George, và hãy làm thật cẩn thận” nàng yêu cầu. Nàng quan sát khi ông ta làm thế, ngả vào bàn để làm dịu hai cánh tay đang run rẩy của nàng.
“Giờ thì thật cẩn thận bước đến chỗ ban công cửa sổ” nàng chỉ dẫn và không rời mắt khỏi ông ta khi ông ta bước đến nơi đó.
Ông ta bước đi một cách chậm chạp, thận trọng, và băng ngang căn phòng với một sự cẩn thận thật sự. Ông ta biết khi nào có nguy hiểm. Khi ông ta đứng trước cửa sổ, hơi thở của Heather kéo thành một tiếng thở dài dài thượt.
“Làm ơn ngồi xuống” nàng yêu cầu, cảm thấy một chút tự tin trở lại.
Nàng bước đến bàn, nhặt lấy chìa khoá, không rời mắt khỏi người đàn ông đứng tuổi đang đối mắt với nàng và bước lùi ra cửa. Không quay lại, nàng lần tìm ổ khoá, nhét chìa khoá vào rồi xoay chìa. Cảm giác tù túng trôi đi cùng với tiếng mở chốt.
“Làm ơn nào, George, tới chiếc tủ có khoá và ở trong đó. Và đừng cố làm gì vì tôi khá là căng thẳng và khẩu súng này thật sự rất nhạy.”
Geore bỏ rơi suy nghĩ về một cuộc phản công nhanh. Đó là sự thực, nàng đang căng thẳng. Nàng khó nhọc giữ khẩu súng chắc chắn trong tay và nàng cắn chặt môi giữa hai hàm răng. Nàng sẽ bắn nếu ông ta có một cử động để ngăn nàng lại, ông ta kết luận. Ông ta tự hỏi cái đau từ cơn giận của thuyền trưởng liệu có ít hơn nỗi đau của một phát súng từ khẩu súng cô gái kia đang cầm trong tay không. Ông ta biết cơn giận của thuyền trưởng sẽ bùng lên cao ngất khi bị chọc tức. Ông ta đã ở cùng người này lâu rồi. Ông ta yêu mến và kính trọng thuyền trưởng của mình; đôi lúc ông ta cũng sợ chàng. Tuy vậy ông ta nghi ngờ việc Thuyền trưởng Birmingham sẽ giết ông ta nhưng ông ta dám chắc rằng khẩu súng kia có thể dễ dàng đưa ông ta xuống mồ nếu ông ta cố đoạt lấy nó từ cô gái đang bị đe doạ này. Ông ta bước lại chỗ chiếc tủ, bước vào trong khoảng không gò bó và kéo cánh cửa đóng lại sau lưng.
Heather đứng quan sát người hầu, sẵn sàng chạy nếu ông ta có cử động hướng về phía nàng. Nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm khi ông ta bị nhốt một cách an toàn và rón rén đến cạnh cánh cửa tủ rồi đẩy nó khép chặt cho đến khi nàng nghe thấy một tiếng tách. Nó có chốt ở bên trong vì vậy nàng sẽ có thời gian để trốn thoát trước khi tiếng kêu cứu có thể vọng ra. Nàng đi đến bàn và mở ngăn kéo nơi nàng tìm thấy túi tiền và lấy đồng bảng của mình, bỏ lại khẩu súng rỗng không lên mặt bàn.
Không mất nhiều thời gian để nàng đi ra cửa. Nó mở ra rất nhẹ nhàng. Không ai ở quanh hành lang và nàng vội vã đi tới cánh cửa ở cuối đường. Nàng đã không nghĩ đến việc thoát khỏi boong tàu, và khi nàng hé mở cánh cửa một chút, việc trốn thoát của nàng có vẻ bất khả thi. Có nhiều người trên boong, và nàng sẽ không đi được mà không bị chú ý. Chắc hẳn là những thương gia đang xem xét hàng hoá, nàng đoán, vì có vài quý ông mang vẻ phát tài đang đi lại loanh quanh. Đóng cánh cửa lại, nàng dựa đầu vào lớp gỗ mát lạnh của con tàu, cảm thấy tuyệt vọng. Sẽ thế nào nếu nàng cố rời khỏi tàu? Chỉ thuyền trưởng và hai người thủy thủ của anh ta biết nàng có mặt trên tàu. Những người đàn ông ở kia biết gì về nàng? Tại sao không dũng cảm tìm một sự thay đổi, nàng tranh luận với bản thân. Chỉ cần bước ra và đi vào trong đám đông bọn họ.
Hy vọng mới ra ràng đã quay trở lại. Lần này với sự lưỡng lự nàng mở cánh cửa. Tim nàng đập mạnh đến nỗi nó nổ tung bên trong lồng ngực nàng. Nặn ra một nụ cười, nàng đi qua đám đông với một vẻ duyên dáng của nữ hoàng. Nàng giữ đầu ngẩng cao, khẽ gật đầu với những người đàn ông quay lại để nhìn nàng. Họ cười toe toét với nàng và đón chào nàng vào nhóm của mình. Một sự tĩnh lặng phủ xuống boong tàu khi những người đàn ông dõi theo nàng một cách công khai với những cái nhìn chằm chặp ngưỡng mộ. Họ thích thú, nhưng không ai làm gì để ngăn nàng. Khi nàng nâng váy lên một chút xíu, mắt họ chạy tới đôi mắt cá chân xinh đẹp và đôi chân thanh mảnh nhỏ nhắn xinh xắn. Một quý ông cao lớn, đứng tuổi với nước da sẫm màu, tóc trắng và chòm râu dê đưa tay cho nàng. Nàng mỉm cười ngọt ngào với ông ta và nắm lấy nó, và khi nàng rời xa ông ta bước xuống tấm ván tàu, nàng cảm nhận thấy ánh mắt ông ta ở trên người nàng. Trước khi bước đi khỏi nàng quay lại và lại mỉm cười. Ông ta cười lại với nàng và cúi chào duyên dáng, khoát chiếc mũ của mình trước ngực.
Nàng biết nàng đang tán tỉnh một cách đáng xấu hổ nhưng ý nghĩ việc rời khỏi tàu của nàng sẽ được báo cáo chi tiết lại cho Thuyền trưởng Birmingham làm nàng nóng lên vì hài lòng. Nàng đã đánh lừa được anh ta!
Nhiều người chờ mong được giúp đỡ khi nàng đi trên đoạn sàn dốc. Họ xúm quay để được là người cầm tay nàng. Nàng chọn một người đẹp trai, ăn mặc đắt tiền nhất trong số họ và e lệ đặt tay nàng vào trong tay anh ta. Nàng ngọt ngào hỏi anh ta liệu có thể tìm giúp nàng một chiếc xe ngựa không, và kinh ngạc khi, với sự hy sinh lớn, anh ta nhận trách nhiệm tìm kiếm một cái. Anh ta quay lại nhanh, hỏi anh ta có thể hộ tống nàng tới nơi nàng sẽ tới không. Nàng lịch thiệp từ chối, và anh ta miễn cưỡng đưa nàng vào chiếc xe ngựa đang chờ. Nàng duyên dáng cảm ơn anh ta vì sự giúp đỡ. Anh ta hỏi nơi nàng sống, nhưng nàng không thể nói với anh ta, và điều đó cho anh ta một chút cơ hội để nài nỉ. Nàng vẫn lịch sự nhưng im lặng, và với một tiếng thở dài anh ta buông tay nàng và đóng cửa. Khi chiếc xe ngựa bắt đầu khởi bánh nàng mỉm cười với anh ta nhưng lắc đầu khi anh ta rõ ràng nghĩ nụ cười của nàng là một sự khuyến khích nên đã chạy theo nàng.
Khi chiếc xe rẽ vào góc đường, Heather ngả lưng ra ghế và mỉm cười. Nàng cảm thấy cơn khích động muốn cười to tăng lên, điều kỳ diệu này là sự khuây khoả của nàng. Nàng nhắm mắt lại và một lúc sau họ dừng lại trước nhà cho thuê xe ngựa bốn bánh ở vùng ngoại ô Luân Đôn. Nàng ngay lập tức đặt một chỗ trên một chuyến xe sẽ đưa nàng quay về nhà thím nàng.
Trước đó, nàng đã quyết định nàng sẽ quay về. Chẳng còn nơi nào để đi. Dù sao, trong một thời gian dài nữa, thím Fanny và chú John cũng không có khả năng biết điều gì đã xảy ra với William. Nàng nghi ngờ rằng có ai đó bạn của William ở Luân Đôn biết về người chị gái đang sống ở nông trang nhỏ, tồi tàn. Đó là suy nghĩ đầy hy vọng cho nàng, sau khi thấy William sống trong vương giả như vậy, nàng không tin ông ta dành nhiều quan tâm đến chị gái mình. Và nàng phải rời Luân Đôn trong khi Thuyền trưởng Birmingham vẫn còn ở trên cảng. Nông trang của chú nàng là nơi an toàn nhất cho nàng.
Nàng sẽ ở với thím nàng chỉ đủ lâu để tìm một chỗ làm việc khác. Nàng sẽ trở thành một người phụ nữ không lệ thuộc vào người đàn bà có anh trai bị nàng giết chết. Thật khó để quay về, nhưng vẫn ở lại Luân Đôn thì không thể.
Trên chuyến xe ngựa quay về, tâm trí nàng bị tra tấn bởi những sự kiện của ngày hôm trước. Nàng cố để gạt đi những suy nghĩ đang gây khó chịu cho nàng. Nhưng chúng vẫn dai dẳng, ám ảnh nàng dữ dội. Nàng cố để thuyết phục mình rằng đó không hề là lỗi của nàng, nhưng nó vẫn là nỗi đau sau tất cả những gì đã xảy ra với nàng. Nàng không còn là con người nàng của ngày hôm qua nữa, một cô gái trong trắng đến Luân Đôn mơ về những điều lớn lao tìm đến cuộc đời cô. Giờ nàng đã là một người đàn bà, không còn xa lạ gì với những cái vuốt ve của một người đàn ông, không còn là một cô gái nữa.
Nàng thề với sự dứt khoát rằng điều này sẽ không làm thay đổi nàng. Hôn nhân giờ đây sẽ chỉ mang đến sự ô nhục. Nhưng nếu nàng duy trì tình trạng độc thân, nàng ít nhất sẽ là một người độc lập. Hơn tất cả, nàng sẽ không bị lệ thuộc. Rồi sau nữa, công việc sẽ được tìm thấy ở nơi nào đó khác.
Vấn đề là bây giờ nàng sẽ nói gì với Thím Fanny và Chú John. Nàng cần một lý do cho sự trở về. Không có mối quan hệ khăng khít với những người họ hàng, nàng không thể quay về và nói nàng nhớ họ nhiều đến nỗi mới chỉ một ngày nàng đã thấy nàng không thể sống xa họ. Điều đó chắc chắn sẽ làm thím nàng nghi ngờ. Không, đó phải là một lời nói dối có thể tin tưởng được.
Khi chiếc xe ngựa đi tới con đường chạy qua làng gần nông trại của chú nàng, nó dừng lại chỉ vừa đủ để cho phép Heather bước xuống. Nàng xuống mà không hề liếc mắt lại và không nhớ điều gì là sự bầu bạn với nàng trên suốt hành trình.
Nàng đi con đường hướng về phía đông ra khỏi ngôi làng, lúc này mặt trời đổ những bóng dài trước nàng. Không nghi ngờ gì, càng đến gần nông trại nhỏ, bước chân nàng càng trở nên chậm hơn. Khi cuối cùng nàng cũng đến nơi, bầu trời đã đen màu hắc ín và giờ ăn đã qua lâu rồi. Nàng bước chậm chạp đến cánh cửa và nhẹ nhàng gõ cửa. “Chú John, cháu là Heather. Cháu vào được không?” Nàng nghe thấy tiếng di chuyển trong căn nhà tranh và rồi cánh cửa được giật mở. Nàng đã hy vọng được thấy chú nàng trước tiên, nhưng không được như thế. Bà thím nàng đứng ở cửa, với cái nhìn kinh ngạc trên gương mặt.
“Mày đang làm gì ở đây thế?” bà hỏi trong sự ngạc nhiên.
Đây là lúc cho một lời nói dối khác, và nó làm Heather buồn rầu khi nghĩ rằng mới chỉ từ ngày hôm qua thôi nàng đã bị buộc phải nói dối bao điều.
“Anh trai thím được biết khi ông ấy quay lại Luân Đôn là ông ấy phải tới Liverpool để xem xét vài mẫu lụa ông ấy muốn mua. Ông ấy không cho rằng sẽ là thích hợp cho cháu để ở lại thành phố mà không có người đi kèm.” Nàng gần như nghẹn lời, vì lời nói dối làm miệng nàng đắng chát.
“Thế hả, hơi thất vọng phải không, hử?” Thím Fanny nói móc. “Đi cả chặng đường tới Luân Đôn để chinh phục cả thế giới. Xứng với mi vì đã là con nhỏ ăn xin kiêu kỳ. Luôn luôn cho rằng mi là một nữ hoàng. Sống ở đây trong một sự sai lầm lớn như vậy, ta có thể nghĩ mi là một đấy. Giờ thì ta đang đoán là mi ở đây để lại đảm nhận những việc lặt vặt của ngươi sau khi ngươi đã đi”
“Nếu như điều đó làm thím vui lòng, thưa thím” Heather trả lời một cách ngoan ngoãn, biết rằng sống với người đàn bà này giờ sẽ khó khăn hơn. Nhưng đối với nàng không có gì là không tốt hơn thứ mà thuyền trưởng Birmingham định làm.
“Điều đó làm ta vui lòng lắm, cô nhỏ, và mi sẽ chấp thuận ở nhà, mi ý” Thím Fanny cười khinh bỉ, có ý nói ngược lại.
Heather hiểu nhưng không trả lời. Nàng chấp nhận cách người đàn bà này đối xử với nàng không một lời than phiền. Có lẽ nàng xứng đáng chịu điều đó vì đã hão huyền đến thế khi nghĩ rằng một cuộc sống giàu sang ở Luân Đôn là điều nàng được hưởng. Chỉ có một điều để nàng làm lúc này là nhún nhường và sửa đổi.
“Ồ, lên giường ngủ đi, vì khi trời sáng mi sẽ phải dậy và làm việc. Chú mi đã đi ngủ rồi”
Heather không dám hỏi đồ ăn, nhưng bụng nàng sôi đến mức nàng chắc thím nàng cũng nhận thấy. Người đàn bà không nhắc gì đến nó, và Heather biết bà sẽ không nói. Nàng đã ăn chút ít ngày hôm đó cùng Thuyền trưởng Birmingham ngồi ở phía bên kia bàn. Bây giờ thì miệng nàng ứa nước miếng ra khi nàng nhớ lại thức ăn có thể thơm ngon thế nào nếu không có gã quỷ sứ điên rồ ấy ngồi ở đó.
Không nói một lời, nàng đi đến chỗ góc của mình và sau tấm rèm nàng cởi quần áo. Mảnh chăn vẫn thô nhám như nó vẫn thế và nó giống như chứng tỏ sự bất lực trong việc xua đi giá lạnh như nó vẫn thế trong quá khứ, trừ phi … trừ phi nàng có thể tìm một công việc ở nơi khác. Điều đó có nghĩa là nàng sẽ phải đi tới làng và đọc qua những tờ rao vặt trong thị trấn thường quảng cáo tìm những cô gái trẻ cho các vị trí người hầu, gia sư hay các công việc tương tự. Sẽ không khó để tìm thấy điều gì đó, nàng chắc chắn.
Mặc dù cơn đói gầm gừ trong bụng, nàng chìm vào một giấc ngủ không mộng mị. Buổi sáng đến với nàng trong tiếng di chuyển nhanh, mạnh và những từ ngữ thô lỗ khi thím nàng kéo giật tấm rèn và ném tấm váy mặc thừa cũ vào gương mặt ngái ngủ của nàng. Người đàn bà với xuống và lắc nàng bằng đôi tay thô bạo.
“Dậy đi, con bé lười biếng. Mi sẽ phải làm bù những việc vặt chưa làm trong hai ngày mày đi vắng. Kéo cái xác dậy ngay” bà thở phì phì.
Giật mình thoát khỏi giấc ngủ, Heather ngồi dậy trên chiếc giường nhỏ của nàng, nháy mắt xua cơn ngái ngủ. Thím nàng còn giống một mụ phù thủy hơn nàng nhớ, điều đó cảnh báo nàng. Với thân hình run rẩy nàng nhanh nhẹn nhảy khỏi giường và kéo chiếc váy cũ qua đầu dưới cặp mắt đầy quan sát của bà thím.
Nàng chỉ có thời gian nuốt vội một mẩu bán mì cũ trước khi bà thím Fanny bảo nàng đi tìm củi. Khi nàng ra ngoài để lấy củi, nàng thấy chú John đang bận tâm với những suy nghĩ của chính ông mà thậm chí không đủ quan tâm để hỏi chuyện nàng. Ông đang chặt củi và khi ông nhìn thấy nàng, ông cúi đầu thật nhanh xuống công việc của mình. Nàng không thể nhầm được cố gắng của ông để không nói chuyện với nàng và điều đó gây đau đớn sâu sắc. Nàng tự hỏi tại sao ông cố lờ nàng đi. Điều này giống như thể nàng có hai đầu và ông ước gì không nhìn thấy nàng. Một sự lo lắng đột ngột trườn qua nàng và nàng bắt đầu tự hỏi hay ông đã hoài nghi điều gì. Nhưng làm sao ông có thể?
Suốt cả ngày hôm đó nàng càng thêm chắc chắn có điều gì đó đang làm ông lo lắng. Mặc dù ông không hề nói chuyện với nàng, ông quan sát nàng rất kỹ, như thể ông đang cố đọc tâm trí nàng. Trở nên không thoải mái dưới những cái nhìn chăm chú đó, nàng sẽ đi khỏi tầm nhìn của ông. Nàng không thăm dò được điều gì đang làm phiền ông, và nàng không dám hỏi.
Đến giờ đi ngủ nàng hoàn toàn kiệt sức và ngã xuống giường, quá mệt để mà cử động. Tuy vậy tâm trí nàng lại không ì ra như vậy. Nàng thấy thân hình sõng soài của William Court rõ ràng như thể nàng lại đang đứng ở cửa nhìn lại ông ta. Nhưng hình ảnh đó nhanh chóng biến mất khi khuôn mặt thuyền trưởng Birmingham hiện ra lờ mờ phía trên nàng trong bóng tối. Nàng thấy nụ cười nhăn nhở châm chọc của anh ta, đôi tay màu nâu với ra bắt nàng. Nàng nghe thấy tiếng cười kinh ngạc của anh ta lần nữa, và với một tiếng kêu kỳ lạ, nàng lăn người và giấu mặt vào trong gối để che lấp những tiếng nức nở làm rung động người nàng, nhớ lại quá rõ ràng cảm giác đôi tay anh ta ở trên người nàng.
Buổi sáng đến và nàng trở dậy rồi làm việc trước khi thím nàng khuấy động. Nàng đã thề sau những giờ không ngủ trên giường rằng nàng sẽ làm việc cực nhọc cho đến khi không một ý nghĩ hay ký ức nào còn lại để có thể hành hạ nàng. Nàng sẽ tìm thấy niềm vui trong giấc ngủ qua sự mệt nhọc cực độ.
Khi Bà thím Fanny đến từ căn phòng kia, ních chiếc áo vải thô qua bộ ngực phì nhiêu, Heather đang quỳ lau những xỉ than trên lò sưởi. Người đàn bà đi đến ngăn lò sưởi, giật lấy một chiếc bánh yến mạch và cau mày nhìn xuống Heather.
“Sáng nay, mi trông hơi tái đấy, cô nhỏ” Thím Fanny khịt mũi. “Có thể nào mi không thấy vui khi ở đây không?”
Heather đổ phần tro còn lại vào cái xô gỗ và đứng lên, gạt một lọn tóc khỏi mặt nàng. Bồ hóng để lại vết nhọ ngang má nàng và chiếc váy quá khổ nàng đang mặc rủ lỏng lẻo từ đôi vai thanh gầy, phơi ra phần lớn một bầu ngực tròn nơi cổ áo trễ xuống. Nàng lau tay lên áo, để lại trên nó những vết bẩn bồ hóng.
“Cháu hài lòng với việc ở đây ạ” nàng thì thầm, liếc nhìn đi.
Thím Fanny với ra và giật mặt nàng xoay quanh, những ngón tay béo mập của bà làm thâm tím khuôn mặt mềm mại của cô cháu gái. “Mắt mi thâm. Ta nghĩ ta đã nghe thấy mi khóc trên gối đêm qua, và ta biết ta đúng. Mi hối tiếc vì mi không ở Luân Đôn, ta nghĩ thế”
“Không ạ”. Heather thì thầm. “Cháu bằng lòng mà”.
“Mi nói dối! Mi ghét ở đây! Mi muốn sống ở Luân Đôn theo cách thức mi nghĩ là xứng hợp với mi!”
Heather lắc đầu phủ nhận. Nàng không muốn quay lại. Vẫn chưa phải lúc, chưa khi mà Thuyền trưởng Birmingham vẫn ở đó và dường như đang thực hiện lời đe doạ tìm kiếm nàng khắp thành phố. Anh ta có thể ở đó ba hay bốn tháng nữa, bốc dỡ hàng hoá và mua thêm. Nàng chưa thể quay lại.
Thím Fanny cấu lên tay nàng một cách hằn học. “Đừng nói dối ta, con gái!”
“Làm ơn …” Heather hổn hển.
“Hãy để con bé được yên, Fanny” Chú John nói, đứng ở ngưỡng cửa buông rèm phòng ngủ của họ.
Thím Fanny quay lại ông với một tiếng hầm hè. “Xem ai đang ra lệnh sáng sớm nay thế. Ông không tốt gì hơn nó, mơ mộng những thứ ông không có, luôn ước những thứ ông đã có và đã mất!”
“Làm ơn đi, Fanny, đừng có lặp lại nữa” ông thở dài mệt mỏi, lắc lắc đầu ông trong nỗi tuyệt vọng.
“Đừng có lặp lại lời ông ấy. Đến giờ ông vẫn sống hàng ngày với ký ức về người đàn bà đó. Lý do duy nhất ông lấy tôi làm vợ là vì ông chẳng thể nào có nổi cô ta! Cô ta đã yêu người khác chứ không phải ông”.
Ông rũ xuống dưới sự thô bạo từ những lời của thím Fanny và bỏ đi, đôi vai ông càng còng hơn cùng với sự thua cuộc của mình.
Thím Fanny quay sang Heather và cho nàng một tiếng quát giận dữ “Tiếp tục việc của mi và thôi đờ đẫn đi!”
Với cái liếc vội, thương hại gửi tới chú mình, Heather xách chiếc xô từ sàn lên và vội vã băng ngang phòng ra cửa. Nàng không thể chịu nổi hình ảnh đôi vai rũ xuống thảm hại của chú nàng.
Một tuần trôi qua, rồi hai tuần, tuần sau dường như còn dài hơn tuần đầu. Dù nàng đã cố gắng gột rửa đến đâu, Heather cũng không thể gạt những ký ức phiền nhiễu sang một bên. Nàng bị ám ảnh ngày và đêm. Nhiều lần nàng thức dậy trong bóng đêm với những giọt mồ hôi túa ướt lông mày nàng, vẫn lại mơ rằng Thuyền trưởng Birmingham ở bên nàng, ôm nàng vào thân hình thon dài của anh ta trong một cái ôm mãnh liệt, đầy đam mê. Trong những giấc mơ khác, anh ta lại hiện ra như quỷ dữ, vui vẻ cười vào hình dáng run rẩy của nàng, và nàng sẽ bị thức tỉnh với đôi tay nàng đang che đôi tai lại. Những giấc mơ về William Court thì là sự đe dọa. Nàng sẽ luôn thấy chính mình đang đứng phía trên thân hình ông ta, nắm con dao gọt hoa quả trong tay và từ những ngón tay nàng máu đang nhỏ giọt.
Hai tuần nữa trôi qua không hề có sự thanh thản nào, và nó đang bắt đầu làm nàng kiệt sức. Sự ngon miệng của nàng thay đổi thất thường từ hoàn toàn không thấy đói tới buồn nôn rồi đến thèm ăn vô độ. Nàng trải qua những cơn buồn ngủ, một tội lỗi không thể tha thứ theo quan điểm của thím nàng. Nàng đã lãnh đủ những vết thâm tím để nhận biết ra điều đó. Và nàng đã làm những thứ vụng về, như thiếu cẩn thận làm rơi đĩa, hay làm bỏng tay vì ấm nước nóng. Chuyện đó là đủ để làm một người phát khùng. Nó đẩy thím nàng vào một cơn điên khùng, đặc biệt sau khi nàng làm vỡ một chiếc tách quý.
“Mi nghĩ mi đang làm gì với nhà ta thế, con chó cái xấu xa, làm vỡ mọi thứ trong tầm tay như thế hả? Mi muốn ta sắm một cái gậy cho mi phỏng?” bà rít lên, cho cô cháu gái một cái tát ngang mặt.
Heather khụy xuống, run lên dữ dội, mặt nàng nhức nhối vì cú đánh, và bắt đầu nhặt những mảnh bát vỡ. “Cháu xin lỗi, Thím Fanny” nàng nói sầu khổ, những giọt nước mắt bỏng rẫy trên má nàng. “Cháu không biết chuyện gì xảy ra với mình nữa. Cháu dường như không thể làm gì đúng đắn được”
“Cứ như mi thì luôn đúng ý” người đàn bà khịt mũi khinh khỉnh.
“Cháu sẽ bán cái váy hồng của cháu đi và mua lại cho thím cái tách khác”.
“Thế mi sẽ bán cái gì để trả cho những thứ bị vỡ còn lại nữa?” Thím Fanny hỏi han một cách châm biếm, biết rõ rằng chiếc váy đó có giá trị hơn tất cả những thứ bị đổ vỡ gộp lại.
“Cháu chẳng còn gì hơn nữa” Heather khổ sở nói nhỏ, nhấc chân lên. “Chỉ còn cái áo lót thôi”
“Nó chẳng có giá một đồng, và ta sẽ không để cho ngực của mi thập thò ra ngoài những chiếc váy cũ của ta khi mi vào trong làng”
Đỏ mặt sâu xa, Heather kéo cổ váy lên lần thứ mấy trăm trong ngày hôm đó. Chiếc váy đó rộng đến nỗi thật là giản dị khi thím nàng lại đối ngược với nàng thế. Khi nàng cúi xuống, cổ áo rộng ngoác lại làm lộ ra cả một vùng ngực lớn. Nếu không vì đám dây buộc quanh eo nàng nó sẽ để lộ mọi thứ luôn, từ trên xuống đến tận đầu gối nàng, đặc biệt khi nàng chẳng có gì để mặc bên dưới. Vì mục đích đơn giản, nàng phải giữ lấy chiếc áo sơ mi của mình để mặc khi nàng đi vào trong làng.
Chưa đến một tháng sau thì cuối cùng nàng cũng nhận được lời cho phép đi cùng chú nàng vào làng. Mặc dù nàng đã chờ đợi thấp thỏm qua nhiều tuần để có được sự cho phép của bà thím, nàng lại ngại ngùng đi vì chú nàng vẫn tiếp tục soi xét nàng. Nàng thấy bồn chồn lo sợ vì cái nhìn chằm chằm như thế của chú nàng. Nàng sợ là khi ra khỏi tầm mắt của thím Fanny ông sẽ liều hỏi những câu hỏi, vì mong muốn được biết về William Court, và nàng tự hỏi việc đi vào ngôi làng nhỏ có đáng để họ phát hiện ra rằng người đàn ông kia đã chết không;
Tuy điều đó chỉ là một tai nạn, nàng vẫn bị đổ lỗi. Nhưng nàng phải đi. Đó là cách duy nhất để nàng có thể đọc những tờ quảng cáo trong thị trấn được dán ở khu công cộng của làng. Nàng càng tìm được công việc ở đâu đó sớm thì càng tốt. Bên cạnh đó, thím nàng đang chờ đợi một món quà dễ thương từ chiếc váy được đổi chác kia.
Những mái nhà được sơn trắng lợp mái rạ ẩn mình ấm cúng bên ao làng, và một quán rượu gần đường ngang mời gọi những người lạ dừng chân và tận hưởng cảnh thanh bình của ngôi làng nhỏ ngoại ô. Những bông hoa mùa hạ nở muộn tô điểm những ô cửa sổ và những thảm hoa, và những bờ giậu được cắt tỉa gọn gàng tạo thành những hàng rào giữa các mái nhà. Nó là nơi thực sự xinh đẹp để sinh sống, hơn hẳn Luân Đôn, nơi rác rưởi, những tên trộm và tội ác ngự trị.
Khi họ vào đến trong làng, Heather và chú nàng ngay lập tức đến khu công cộng của làng, một vuông đất được căng dây hay được ngăn như thế ở nơi trung tâm của cái bảng thông báo được dựng. Chú John có một thói quen là đến đó trước hết. Đó là mối liên hệ duy nhất của ông với thế giới bên ngoài phạm vi ngôi làng và nông trại của ông. Ở đó Heather kín đáo xem xét những tờ thông báo. Một cô hầu gái cho phòng rửa bát được tuyển dụng, nàng đọc thấy, nhưng nàng bị phân tán ngay lập tức. Ai đó cần một nữ gia sư, điều đó làm tim nàng đập như điên trong lồng ngực, nhưng nàng đọc kỹ hơn và thấy rằng họ đặc biệt yêu cầu một người phụ nữ đứng tuổi, không trẻ hơn 40. Mắt nàng chạy qua những tờ quảng cáo lần nữa khi nàng tuyệt vọng cầu nguyện tìm thấy một cái phù hợp mà nàng đã bỏ lỡ. Nàng sẵn lòng làm việc như một người hầu gái, nhưng nếu có công việc nào đó tốt hơn thì nàng sẽ vui hơn. Nhưng không còn cái nào nữa. Hy vọng của nàng sụp đổ, và khi chú nàng quay đi, nàng đi theo bước ông với đôi mắt đong đầy nước mắt.
Tiếp đến ông dẫn nàng đến một cửa hàng nơi nàng có thể chọn lựa một món thay thế cho chiếc tách vỡ của thím Fanny. Nàng làm điều đó một cách bơ phờ, lúc này nàng đang trong mức thấp nhất của sự nhiệt tình. Khi chú nàng kéo chiếc xe ngựa nhỏ tới một trạm nghỉ gần quảng trường (ở làng mà để quảng trường thì hơi hoành tráng nhưng chỗ này không biết để từ gì cho thích hợp nữa, ai có sáng kiến gì thì mách tớ nha ), nàng hoàn toàn hân hoan vì ông đã không hỏi gì nàng. Giờ đây, mặc dù vẫn biết ơn vì sự im lặng không chất vấn của ông, nàng chỉ muốn đến đâu đó một mình và khóc. Nàng tự mắng mỏ mình vì sự thiếu kiên trì đó. Sau này sẽ có nơi nào đó dán một tờ thông báo mà nàng sẽ thấy có thể chấp thuận được. Nhưng thím nàng cho nàng đi cùng chú John hiếm hoi đến nỗi có thể là cả năm trời trước khi nàng có thể quay lại, và điều đó sẽ có nghĩa là phải ở với thím nàng lâu hơn nữa.
Ông Peeves, người chủ cửa hàng, cầm lấy chiếc tách nàng đưa cho ông ta. “Còn gì khác nữa không, cô Heather – có lẽ một chiếc váy mới chăng?”
Mặt nàng bừng đỏ. Đây không phải lần đầu tiên ông ta gợi ý đến một chiếc váy mới. Nàng biết mọi người nhìn chăm chăm vào nàng với những cái liếc mắt thương hại thế nào đằng sau lưng nàng và những cô gái trẻ trêu đùa về những bộ quần áo ngoại cỡ của nàng thế nào. Nàng có quá nhiều tự trọng để mà không bị ngượng ngùng. Nhưng chừng nào mà nàng còn sống, nàng sẽ giữ đầu nàng ngẩng cao và vờ như điều đó chẳng là vấn đề gì. “Không” nàng trả lời. “Tôi chỉ muốn mua chiếc tách đó”. “Một chiếc tách rất dễ thương, nó quả quá xứng với giá tiền. Nó là 6 siling, cô Heather”
Nàng moi chiếc khăn mùi xoa được thắt nút từ trong túi ra và mở nó. Nàng cẩn thận đếm số tiền và đưa cho ông ta. Cái tách làm cho nàng còn lại 7 siling, nàng biết thím nàng rốt cuộc cũng thu lợi. Mắt nàng khao khát chuyển tới mấy dải ruy băng rực rỡ trên chiếc bàn gần cạnh.
“Chiếc màu xanh sẽ cực hợp với tóc cô, cô Heather” ông Peeves gợi ý, với cái đầu có đôi mắt tinh nhạy. Ông ta cầm lên dải ruy băng và đưa nó cho nàng. “Thử nó đi nào, sao lại không chứ?”
Liếc mắt thiếu quyết đoán sang chú nàng, Heather để người chủ cửa hàng ấn nó vào tay nàng. Nàng chậm rãi quay sang gương, chiếc gương duy nhất trong làng, và ngước mắt nhìn. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chính mình trong một chiếc gương với thứ đồ nàng đang mặc. Tóc nàng được bện chặt và buông nặng xuống từ phía trên hai vành tai, và nàng mang vẻ sạch sẽ, quần áo nàng không bẩn thỉu, nhưng điều đó tạo ra sự khác biệt nhỏ trong vẻ ngớ ngẩn của quần áo nàng. Chiếc váy của thím nàng còn tồi hơn bất cứ cái bao tải nào, nó làm thân hình mảnh mai của nàng thậm chí càng gầy nhỏ hơn. Không nghi ngờ gì khi mọi người nhìn chằm chặp vào ta và cười nhạo, nàng mệt mỏi nghĩ. Cánh cửa cửa hàng mở ra và nàng lê mắt khỏi hình ảnh phản chiếu của mình. Đó là Henry Whitesmith, một chàng trai cao, gầy khoảng hai mươi mốt, là người mê tít cháu gái của John Simmons. Mặc dù Heather chưa khi nào khuyến khích anh ta, anh ta luôn lại gần khi nào nàng ở quanh đó, nhìn chăm chăm lên nàng với đôi mắt ngưỡng mộ, nắm lấy tay nàng bất cứ khi nào có thể. Nàng quý anh ta, nhưng chỉ như một người chị em gái. Anh ta ngay lập tức đến nơi nàng đứng và cười toe toét với nàng.
“Tôi nhìn thấy xe ngựa của chú cô ở bên ngoài. Tôi đang hy vọng cô đi cùng với ông ấy”
Nàng mỉm cười thân thiện với anh ta “Thật vui được gặp anh, Henry”
Anh ta đỏ mặt vì vui sướng. “Cô đã đi đâu thế? Tôi nhớ cô”
Nàng nhún vai, liếc nhìn đi. “Không đâu cả, Henry. Tôi chỉ ở nhà với Thím Fanny thôi” Nàng không muốn nói đến chuyến đi Luân Đôn của mình. Nàng cảm thấy đôi mắt của chú nàng nhìn nàng, nhưng nàng không để ý.
Cánh cửa lại mở ra, và Heather cảm thấy nhân dạng của người đó trước khi nàng nhìn lên, biết rõ rằng Henry chưa bao giờ không có một cái đuôi lòng thòng. Người mới đến tiến về phía anh ta nhưng ngay lập tức dừng lại khi cô ta dò xét Heather. Biểu hiện trên mặt cô ta thay đổi, và Heather run lên dưới cái nhìn đăm đăm khinh thường.
Đó không phải là lần đầu tiên Sarah nhìn chăm chăm vào Heather, ghen như nàng chính là mối quan tâm của Henry với cô gái khác. Sarah sẽ vui vẻ làm nhiều hơn nếu điều đó mang Henry quỳ gối xuống trước mặt cô. Gia đình họ đã bàn luận về món hồi môn cô ta sẽ mang về cho anh ta khi họ lấy nhau, nhưng anh ta vẫn còn đang bướng bỉnh phản đối chuyện cưới xin, và Sarah biết rõ sự si mê của anh ta với Heather chính là lý do. Dù cô ta có cười nhạo nhiều bao nhiêu về những bộ quần áo kỳ quặc của Heather với các cô gái trong làng khác, cô ta vẫn nhận biết rõ, cũng như họ, rằng bên cạnh Heather Simmons, thậm chí dù có ăn mặc như vậy, họ vẫn bị thấy khuyết thiếu. Thậm chí bố của chính cô ta cũng vẫn thường nhận xét về sắc đẹp hiếm lạ mà cô gái nhà Simmons sở hữu. Tất cả những người đàn ông, trẻ hay già, đều bị cô gái Ailen này tác động sâu sắc.
Henry quắc mắt cau có với Sarah trước khi anh ta quay lại với Heather. “Tôi phải nói chuyện với cô” anh ta thì thầm gấp gáp, với ra để chạm vào tay nàng. “Lát nữa cô có thể gặp tôi ở cạnh ao làng không?”
“Tôi không biết, Henry ạ” Heather mềm mỏng trả lời. “Tôi phải đi cùng chú tôi. Thím Fanny không thích tôi lang thang một mình”
“Nếu ông ấy vẫn có thể nhìn thấy cô, cô sẽ có thể nói chuyện với tôi chứ?” anh ta hỏi đầy hy vọng.
Nàng hơi lưỡng lự, bối rối “Tôi chắc thế, nhưng không, không lâu đâu”
“Ông ấy sẽ đưa cô tới ao làng trước khi cô rời đi” anh ta nói vội vã “Tôi sẽ chờ”
Anh ta rời đi mà không nói gì thêm và băng qua Sarah trên đường ra khỏi cửa hàng. Không lâu sau cô gái này cũng theo anh ta ra ngoài.
Sau đó, khi chú John dừng chiếc xe ngựa cạnh ao, Heather đi xuống và đi tới nơi Henry đang đứng cạnh một cái cây. Chàng trai trẻ không thể nói gì một lúc khi anh ta nhìn nàng đắm đuối với đôi mắt tôn thờ, mê say phác họa theo từng chi tiết trên đường nét nhỏ nhắn, hoàn hảo của nàng. Khi anh ta làm thế, giọng anh ta ngập ngừng và run run vì xúc cảm.
“Heather” anh ta nghẹn lời thốt lên. “Cô có nghĩ là thím cô sẽ đánh giá xấu tôi. Ý tôi là – bà ấy có cho rằng tôi đủ tốt để tỏ tình với cô không?”
Heather nhìn lên anh ta, kinh ngạc “Nhưng, Henry, tôi không có hồi môn”
“Ahhh, Heather, tôi không quan tâm em có hay không. Tôi yêu em, không vì thứ em có thể mang về cho tôi”
Nàng khó mà tin ở tai mình. Đây, thật sự, là người cầu hôn nàng nghĩ nàng sẽ không bao giờ có vì nàng không có hồi môn. Nhưng anh ta đã đến muộn quá rồi. Nàng không còn là cô gái trinh trắng nữa. Bây giờ, nàng không bao giờ còn có thể mang thân mình đi lấy bất cứ ai nữa, để bị bôi nhọ như chính nàng.
“Henry, anh biết rõ như tôi rằng gia đình anh sẽ không bao giờ cho phép anh cưới tôi mà không có của hồi môn. Điều đó là rõ ràng”
“Tôi sẽ không cưới xin gì nếu tôi không thể có em, Heather, và gia đình tôi mong muốn có những đứa con của tôi. Họ sẽ xúm quanh chúng ta sớm thôi”
Cái nhìn chăm chú của Heather rơi xuống đôi tay siết chặt của nàng. “Henry, tôi không thể cưới anh”
Chàng trai cau mày. “Tại sao, Heather? Em sợ việc một người đàn ông ngủ cùng giường với em ư? Nếu là thế, hãy thoải mái đi. Tôi sẽ không chạm vào em cho đến khi em sẵn lòng”
Nàng buồn bã mỉm cười. Đây là sự kiên nhẫn và tình yêu đề nghị trao nàng mà nàng không thể nhận chúng. Thuyền trưởng Birmingham đã chen vào điều đó. Có gì khác nhau giữa hai người đàn ông. Nàng không thể hình dung viên thuyền trưởng đầy râu của thuyền Fleetwood lại kiên nhẫn với một người phụ nữ như thế. Thật là đáng thương, nàng không thể cưới Henry và đi đến một cuộc sống bình lặng thông thường ở nơi đây trong làng này và nuôi nấng những đứa trẻ cả hai bọn họ có thể yêu quý. Nhưng giờ điều đó không thể nói đến nữa rồi.
“Henry” nàng nhẹ nhàng nói khẽ, “anh sẽ tốt hơn khi quan tâm đến Sarah. Cô ấy yêu anh rất nhiều và cô ấy sẽ trở thành người vợ tốt với anh”
“Sarah không biết cô ấy yêu ai” Henry cáu kỉnh nói. “Cô ấy luôn đeo đuổi sau vài anh chàng và ngay lúc này thì người đó là tôi”
Nàng nhẹ nhàng chấn chỉnh anh ta. “Henry, không phải thế đâu. Cô ấy chẳng nhìn thấy ai ngoài anh cả. Cô ấy rất muốn lấy anh”
Henry không bình luận gì về điều đó. “Nhưng tôi muốn em làm vợ tôi, Heather, chứ không phải cô gái tâm hồn đơn điệu, đơn giản như Sarah”
“Anh không nên nói những điều không thật thế, Henry” nàng quở trách với giọng nhẹ nhàng như trước. “Sarah sẽ là một người vợ tốt hơn tôi”
“Làm ơn đi mà! Đừng nói thêm về cô ấy nữa!” Henry rên lên. Trên mặt anh ta xuất hiện một biểu hiện đau khổ, không khác mấy biểu hiện đã có trên mặt Sarah. “Tôi chỉ muốn nhìn và nghĩ về em. Đi mà, Heather, tôi phải xin phép chú em để cầu hôn em. Tôi không thể chờ để cưới em làm vợ tôi lâu hơn nữa”
Là đây, một lời cầu xin sự chấp thuận của nàng. Thím nàng có lẽ sẽ bị ngạc nhiên. Nhưng đã quá muộn rồi. Giờ đây, nàng phải thuyết phục người đàn ông lịch sự này rằng nàng không thể lấy anh. Nhưng anh sẽ không nghe. Nàng phải làm gì – nói với anh điều gì đã xảy đến với nàng ư? Rồi anh sẽ bị cự tuyệt, thấy kinh tởm, còn nàng sẽ bị nhục nhã.
“Henry, tôi sẽ không hỏi thím tôi xem bà có cho phép điều này không. Tôi không thể cưới anh. Như thế sẽ không công bằng với anh. Tôi không bao giờ có thể hạnh phúc ở đây. Anh không thấy sao, Henry? Tôi được nuôi dưỡng khác biệt nhiều. Tôi đã quen với việc có mọi thứ được làm dành cho tôi và việc mặc những bộ quần áo đẹp. Tôi không thể bằng lòng với việc là vợ một người thợ chữa giày nhỏ bé được”
Biểu hiện trên mặt anh đâm một vết thương sắc nhọn vào ngực nàng, nhưng Heather biết đó là cách tốt nhất. Anh sẽ có thể nhanh chóng liếm vết thương và rồi nhận ra anh có một người vợ để sống cùng mà chẳng cần nàng. Nàng quan sát trong đau đớn khi anh lảo đảo lùi khỏi nàng, nước mắt làm anh như mù lòa đi.
“Ôi, Chúa tôi!” anh hét lên. “Tôi đã yêu em ngay từ giây phút tôi nhìn thấy em. Tôi không thể nghĩ đến ai khác ngoài em trong hai năm qua. Và giờ, em nói tôi không đủ tốt với em. Em là cô gái có trái tim đen tối, Heather Simmons! Có lẽ Chúa sẽ cứu vớt linh hồn em!”
Heather đưa một tay về phía anh một cách nài xin, nhưng anh đã bỏ đi, không quan tâm mình chạy đi đâu, vấp ngã, rồi lại đứng dậy. Những giọt nước mắt tuôn trào trong mắt nàng, và lăn xuống má khi nàng dõi theo anh chạy đi.
“Ta thật tàn nhẫn” nàng nghĩ, “Ta đã làm tổn thương anh ấy sâu sắc và giờ đây anh ấy sẽ căm thù ta”
Nàng quay lại hướng chiếc xe ngựa và từ từ bước trở lại. Chú nàng đang quan sát nàng. Bây giờ ông luôn quan sát nàng. Bao giờ thì ông mới thôi đi?
“Chuyện gì xảy ra với chàng trai Henry thế?” ông hỏi khi ông với xuống kéo nàng vào trong xe ngựa. Những ngón tay ông tóm chặt lấy cẳng tay nàng, và ông nhấc nàng lên khi nàng đã lên tới ngang vai ông.
“Anh ấy cầu hôn cháu” nàng thì thầm, ngồi xuống bên cạnh ông trong khoang ngồi chật hẹp. Nàng ước không phải bàn luận về điều này. Ruột gan nàng run rẩy và nàng cảm thấy ốm yếu. “Và cháu trả lời cậu ta là không?” ông hỏi. Nàng chầm chậm gật đầu khi một cử động thiếu thận trọng cũng có thể làm nàng nôn ọe. Nàng nhún vai và im lặng, còn ông, ơn chúa, nhìn chăm chăm ra khoảng không phía trên đầu con ngựa già đang kéo xe họ, chìm trong suy tư.
Những ngày đầu tháng 10 trôi qua và thời tiết dần mát mẻ hơn. Đây đó những chiếc lá lác đác hờ hững rơi xuống đất và nằm xoài trên đám cỏ còn xanh. Có thể thấy những con sóc đang chạy nháo dọc theo những tán cây để tìm thức ăn dự trữ cho mùa đông.
Sẽ đến lúc để giết mổ súc vật làm thức ăn sớm thôi và Heather khiếp sợ đến cả suy nghĩ. Nàng không cần thêm sự khuyến khích để phát ốm. Mỗi sáng nàng thức dậy, kéo lê mình ra khỏi giường với một nỗ lực, cảm thấy ốm yếu và bơ phờ và tự hỏi bao giờ nàng mới khá hơn. Với hàng đống những việc lặt vặt phát sinh mà thím nàng giao cho nàng, nàng đang thấy khó mà giữ cho sự ốm yếu của mình trong vòng bí mật. Nàng đã thề không bao giờ để cho thím nàng trông thấy sự ốm yếu của mình, nhưng điều đó ngày càng trở nên khó khăn. Nhiều lúc nàng cảm thấy chóng mặt đến mức nàng có thể sụp xuống bất cứ giây nào. Nàng hy vọng lúc này những ký ức đau khổ làm nàng phát ốm kia sẽ rời khỏi nàng trong lặng lẽ. Nhưng nó vẫn kéo dài với nàng, và vì thế bụng dạ nàng khổ sở và những dây thần kinh căng thẳng.
“Ngừng lau quanh và rửa cho xong đám bát đĩa đi, con nhỏ”
Heather lắc khỏi tình trạng mê mụ đang bao bọc lấy nàng và vội vàng lau cái bát gỗ khác. Chỉ cần vài phút nữa thôi, nàng sẽ có thể nghỉ ngơi trong một chậu nước nóng và làm dịu cơ thể đang căng ra của mình. Nàng mệt mỏi và ốm yếu, và có một cơn đau âm ỉ ở eo lưng nàng. Nàng đã giặt giũ sáng sớm nay và sức khỏe của nàng đã bị hao mòn đi cùng với việc giũ, chải, đập, phơi. Rồi sau đó nàng gần như đã ngất đi khi đang vác một đống củi sưởi lớn.
Nàng đặt những đĩa bát ra xa và kéo ra chiếc chậu gỗ để chuẩn bị tắm. Quan sát nàng, Thím Fanny lấy một chiếc bánh tạc ngọt khác trên bàn và tọng một phần lớn của chiếc bánh vào cái miệng rộng của bà. Heather nhún vai, tự hỏi làm sao người đàn bà này có thể ăn nhiều đến thế. Điều đó dường như là thú tiêu khiển cho qua thời gian của thím nàng.
Nàng cầu mong người đàn bà sẽ đi ngủ như chú John. Nàng thích tắm trong tĩnh lặng hơn. Nhưng thím nàng không nhúc nhích, vì vậy Heather đổ đầy chiếc chậu và thử nước. Nó nóng một cách dễ chịu. Nàng cởi quần áo và để nó trượt qua vai nàng rơi xuống sàn.
Nàng đứng trước nền lò sưởi, hoàn toàn trần trụi, làn da mềm mại của nàng hồng lên trong ánh lửa, và cơ thể mảnh mai của nàng hoàn toàn bị bóc trần trong ánh sáng rực rỡ của nó. Lúc này ngực nàng đã lớn hơn và căng cứng, và có một đường cong lùm lùm tới bụng nàng.
Đột nhiên, thím Fanny nghẹn thở với miếng bánh tạc bà đang nuốt. Với một tiếng thét kinh ngạc bà nhảy khỏi cái ghế của mình, làm giật mình cô cháu gái đang xoay sang để nhìn bà. Đôi mắt của người đàn bà mở to, nhìn chăm chăm vào nàng trong kinh hoàng, và gương mặt bà chuyển từ đỏ gay sang xám tro. Thím Fanny lao qua phòng về phía nàng và Heather lùi lại, nghĩ rằng thím nàng đã phát điên. Nàng bị hằn học chộp lại bởi đôi tay bà thím.
“Mi đang mang thai con ai, con nhỏ? Mi đã dùng bản thân câu kéo con chó rừng nào thế?” Người đàn bà rít lên.
Cú sốc lạnh lẽo, kinh đảm túm lấy mỗi dây thần kinh của Heather. Đôi mắt mở to tướng và gương mặt nàng tái nhợt. Với sự ngây thơ của mình nàng đã không nghĩ đến điều này. Khi nàng nằm bên dưới thuyền trưởng Birmingham và chống cự lại anh ta, nàng không hề quan tâm đến hậu quả từ hành động của anh ta. Nàng đã lý giải sự suy nhược dẫn đến những cơn mệt mỏi thường xuyên của nàng là vì nàng đã quá buồn rầu với những chuyện đã xảy ra cho nàng. Nhưng giờ nàng đã biết khác hoàn toàn. Nàng sẽ có một đứa con – một đứa con được tạo bởi tên vô lại là thuyền trưởng một con tàu biển. Kẻ đáng khinh đó! Tên điên cuồng! Tên mất trí! Ôi Chúa ơi, nàng nghĩ, vì sao chứ? Vì sao?
Giận tím gan, Thím Fanny lắc Heather cho đến khi đầu nàng có nguy cơ gãy lìa.
“Là ai? Kẻ đê tiện trời đánh đó là ai?” bà hét. Đôi tay bà túm chặt quanh cẳng tay Heather cho đến khi gây nên một tiếng la đau đớn từ miệng cô cháu gái. “Nói cho ta hoặc là thề có Chúa ta sẽ moi nó ra khỏi người mi!”
Heather thấy khó mà nghĩ nổi. Nàng đờ đẫn, mất cảm giác vì sốc.
“Làm ơn … ôi, làm ơn để cháu đi” nàng thì thầm trong rối loạn.
Một vẻ khai sáng lướt qua mặt thím Fanny, và bà xô Heather vào một chiếc ghế cạnh đó. “Henry … đó là kẻ đấy, phải không? Chú mi nói hắn ta phải lòng mi, và giờ ta biết lý do rồi. Hắn ta là cha đứa trẻ. Nếu hắn ta nghĩ hắn ta sẽ làm hỏng danh tiếng của ta trong làng này và nhẹ nhàng rủ sạch trách nhiệm, hắn ta đã sai rồi. Ta nói cho mi biết nếu mi đã từng gây tội, mi sẽ được tính đến và giờ thì mi sẽ cưới Henry. Thằng vô tích sự bẩn thỉu đó! Nó sẽ trả giá cho chuyện này, phải, hắn sẽ!”
Chậm chạp, một vài cảm giác thấm qua cơn chấn thương của Heather. Nàng bắt đầu nhận biết điều thím nàng đang nói, cái tên của Henry được nhắc đến. Run rẩy và quẫn trí, nàng ép buộc bản thân tới vài biểu hiện bề ngoài của nhận thức. Dù nàng đã làm gì, nàng không thể để Henry bị đổ lỗi được. Nàng không thể làm tổn thương anh như thế và làm anh thêm căm ghét nàng. Run rẩy, nàng nhấc chiếc váy từ dưới sàn lên và chòng nó vào thân hình trần trụi của mình. “Đó không phải là Henry” nàng nói khẽ.
Thím nàng quay ngoắt lại. “Hở? Mi nói gì, con nhỏ?” Heather ngồi không nhúc nhích, nhìm chăm chăm vào lò sưởi. “Đó không phải là Henry” nàng nhắc lại.
“Thế là ai nếu không phải là thằng chữa giày đó?” Người thím gay gắt hỏi.
“Đó là một thuyền trưởng tàu biển đến từ thuộc địa” Heather bơ phờ thở dài, buông rơi má nàng lên thành sau cao, thô nhám của chiếc ghế nàng đang ngồi. Ánh lửa từ lò sưởi chiếu sáng khuôn mặt nhỏ bé của nàng. “Thủy thủ của anh ta đã tìm thấy cháu rồi đưa cháu đến chỗ anh ta và anh ta đã cưỡng đoạt cháu, có Chúa chứng giám”
Bây giờ thì có là gì nếu nàng kể về sự nhơ bẩn nàng đã phải gánh chịu dưới đôi tay người đàn ông đó? Trong vài tháng nữa, mọi người biết sẽ biết về chuyện mang thai của nàng trừ phi thím nàng quyết định sẽ giữ rịt nàng ở nhà mà không cho phép nàng đi vào trong làng. Thậm chí có thế, thì họ sẽ giải thích thế nào về sự hiện diện của đứa trẻ sau khi nó được sinh ra? Thím nàng cau mặt bối rối. “Mi đang nói gì thế? Tìm thấy mi khi nào? Chuyện này xảy ra ở đâu?” Heather không thể buộc bản thân kể với người thím về cái chết của William. “Cháu bị lạc khỏi em trai thím và những thủy thủ người Mỹ đã tìm thấy cháu” nàng thì thầm, vẫn nhìn đăm đăm vào ngọn lửa đang lách tách. “Họ đưa cháu tới để thỏa mãn thuyền trưởng của họ, và anh ta không để cho cháu đi. Chỉ nhờ cháu đe dọa bắn người hầu của anh ta cháu mới trốn thoát được. Cháu đã về thẳng đây”. “Mi bị lạc khỏi William như thế nào?” Heather nhắm mắt lại. “Chúng cháu đi tới một hội chợ … và làm thế nào đó chúng cháu đã bị tách ra. Cháu không kể với thím trước đây vì cháu không thấy cần thiết. Cháu đang mang thai đứa trẻ của người Mỹ đó, chứ không phải của Henry. Nhưng người đàn ông đó sẽ không cưới cháu. Anh ta là người đoạt lấy và làm những gì anh ta thích và anh ta sẽ không thích cưới cháu”
Vẻ cau có được xóa sạch khỏi gương mặt của Thím Fanny, rồi một nụ cười chậm rãi cương quyết thay chỗ nó. “Chúng ta sẽ xem xét điều đó. Giờ, nói cho ta biết, cha mi có một người bạn là quan tòa ở Luân Đôn phải không? Ngài Hampton là tên ông ta phải không? Và không phải ông ta kiểm soát hoạt động đầu tư của tất cả những con tàu bị nghi ngờ buôn lậu sao?”
Một lần nữa sự bối rối lại lấn át Heather. Đầu óc nàng quá mụ mẫm để công nhận bất cứ giải thích nào của nàng cho những câu hỏi của bà thím. Nàng ngập ngừng trả lời.
“Vâng, đúng là Ngài Hampton và ngài vẫn còn làm việc đó theo như cháu biết. Nhưng sao …”
Nụ cười của bà thím càng thâm hiểm. “Đừng quan tâm đến lý do. Ta muốn biết thêm về Ngài Hampton. Ngài ấy có biết mi không và có phải là bạn cực thân của cha mi không?”
Một vệt nhíu lướt qua lông mày mềm mại của Heather. “Ngài Hampton là một trong những người bạn gần gũi nhất của cha cháu. Ngài ấy đã từng thường xuyên đến nhà cháu. Ngài ấy biết cháu từ khi cháu còn là một