← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3

Ánh mặt trời đến trong những tia sáng lấp lánh chiếu qua cửa sổ đọng nước và mơn man mặt nàng đánh thức nàng dậy. Nàng cục cựa trong trạng thái lơ mơ mới thức dậy rồi kéo giãn người và lăn tròn, vùi sâu hơn vào chiếc giường mềm mại khi nàng ôm một chiếc gối vào người. Nàng đang mơ lại ở nhà với cha nàng. Lúc này một không khí dịu nhẹ, ngọt ngào hương mưa mơn man tấm màn cửa nơi một ô cửa sổ được khép hờ và tràn tới giường vuốt ve má nàng. Heather hít sâu và thở ra với một tiếng thở dài đầy sảng khoái. Sự buồn nôn thường lệ vào buổi sáng biến mất, cho nàng tận hưởng hương vị của mùa thu trong không khí. Nàng mở mắt, rồi ngồi dậy với một sự giật mình.

Chiếc áo khoác của thuyền trưởng Birmingham được treo trên thành sau của chiếc ghế gần giường, và nó đưa những suy nghĩ của nàng rượt đuổi với một nỗi hoảng loạn chỉ nỗi sợ mới có thể thức tỉnh.

“Kẻ ngốc hợm hĩnh!” nàng nghĩ với sự cau có. “Chắc anh ta nghĩ anh ta có thể đặt mình trong một ngôi nhà có sự chu cấp của anh ta và biến ta thành tình nhân của anh ta ư? Ta sẽ đẻ con trong rãnh nước trước khi ta chấp nhận lời cầu hôn ngu ngốc của anh ta!”

Thậm chí bây giờ, nàng nghĩ một cách cay độc, anh ta có lẽ nghĩ sẽ dễ dàng bao nhiêu khi anh ta đưa ta đến ngôi nhà kia và mang ta lên giường ngủ. Anh ta sẽ nghĩ ta cảm tạ cho sự hào phóng của anh ta và rằng ta sẽ chấp thuận theo sự sắp xếp của anh ta. Ta sẽ chẳng hơn gì một con điếm! Không! Thà là ta cắt ngang cổ họng mình còn hơn để anh ta biến ta thành nhân tình của anh ta. Anh ta không thể chạm đôi tay tởm lợm của anh ta vào bụng ta để thấy đứa con hoang của anh ta lớn lên bên trong ta! Không! Không bao giờ ta cho phép anh ta theo cách đó!

Nhưng điều gì sẽ xảy đến với nàng nếu họ buộc anh ta cưới nàng, nàng điên cuồng tự hỏi. Khi đó nàng sẽ phải nhường nhịn anh ta và tuân lệnh anh ta. Và anh ta sẽ không lịch thiệp như vậy khi nổi cơn giận dữ.

“Ôi, cầu mong anh ta không làm tổn thương ta quá nhiều” nàng thốt lên, một cơn rùng mình sợ hãi chạy qua người nàng.

Một lát sau có tiếng gõ cửa, và không muốn mặc lại chiếc áo khoác đáng ghét của anh ta, nàng kéo chiếc chăn trên giường và quấn nó quanh người, hất phần đuôi qua vai nàng. Mặc như vậy, nàng mở cửa và thấy một người phụ nữ tóc xám đang đứng ngoài cửa và sau bà ta, hai cô gái trạc tuổi nàng, đang xách một loạt vali.

“Cô Heather” người phụ nữ lớn tuổi nói với một nụ cười. “Tôi là Bà Todd và những cô gái này là phụ tá của tôi. Chúng tôi từ chỗ Ngài Hampton đến, và những thứ này là dành cho đám cưới của cô”

Điều gì đó lạnh lẽo và đầy sợ hãi bóp nghẹt trái tim Heather, mang đến một cơn co thắt ớn lạnh xuyên suốt người nàng. Nàng bám lấy chiếc ghế bên cạnh để trụ vững, sợ đầu gối nàng sẽ khụy xuống mất. Bà Todd không chú ý đến vẻ nhợt nhạt hay đôi tay run rẩy của nàng. Bà quá bận rộn sai khiến hai cô gái kia sắp xếp những chiếc vali của họ. “Cô đã ăn gì sáng nay chưa, cưng?” cuối cùng quay lại với Heather bà hỏi. Heather lắc đầu “Chưa ạ” nàng thì thầm. “Ồ, nào, cô đừng lo lắng gì cả, cưng. Ta sẽ cho một cô gái xuống chuẩn bị bữa sáng. Chúng ta sẽ không để cô ốm đi vì đói khi mà lời hứa hôn đã được tuyên bố, đúng không? Và chúng ta có nhiều việc để làm từ giờ đến lúc đó. Cô sẽ cần đến sức khỏe, cô bé nhỏ như một thiếu nữ ấy”.

“Khi nào thì đám cưới được tổ chức ạ?” Heather gắng gượng hỏi.

Người phụ nữ không tỏ vẻ ngạc nhiên với câu hỏi lạ lùng được hỏi bởi chính cô dâu trẻ. “Chiều nay, cưng ạ”. Heather yếu ớt trượt xuống một chiếc ghế. “Ồ”.

“Ai đó hẳn đã phải nói với cô, cưng ạ, nhưng với mọi thứ bề bộn như vậy ta có thể hiểu vì sao họ lại quên. Ngài Hampton nói rằng chú rể nóng lòng muốn cưới và sẽ không cho phép một sự trì hoãn. Chắc chắn nhất ta có thể thấy lý do thiếu kiên nhẫn của ngài ấy. Cô mới xinh đẹp làm sao, cưng”.

Nhưng Heather không nghe nữa. Trí tưởng tượng của nàng đã đưa nàng tới cảnh đêm đến

khi nàng sẽ nằm bên cạnh thuyền trưởng Birmingham và cảm thấy hơi thở của anh ta trên miệng nàng và bàn tay mạnh mẽ, thô bạo của anh ta trên người nàng. Mặt nàng đỏ lên vì suy nghĩ đó. Anh ta sẽ không quan tâm anh ta làm thâm tím nàng thế nào, và nàng tự hỏi liệu nàng có thể giữ thân hình đang run rẩy của nàng nằm yên mà không làm anh ta tức giận thêm do sự chống cự không nữa.

Nàng nhảy ra khỏi ghế trong một cử động vội vàng, căng thẳng và đi đến cửa sổ, sợ rằng nàng sẽ không thể làm thế. Răng nàng cắn chặt môi dưới khi nàng cảm thấy sự căng thẳng bắt đầu leo thang. Nàng đã hy vọng có thêm thời gian. Nàng đã không tưởng được rằng họ sẽ đẩy cuộc hôn nhân đến sớm thế. Giờ thì nàng có thể làm thế nào để đi đến với anh ta một cách bình tĩnh và để anh ta làm những điều anh ta có thể làm với nàng?

Thêm vào tín hiệu báo nguy của nàng, những khoảnh khắc tự do của nàng đang trôi đi với tốc độ kinh hoàng. Trong cơn mê mụ của mình, nàng thấy mình được cho ăn, được tắm rửa, được xức nước hoa và được mặc quần áo chải chuốt, tất cả đều chống lại tâm trí đang bị căng ra của nàng. Không có giây nào trong buổi sáng đó là của nàng. Khi họ kéo rồi đẩy rồi thúc giục, nàng nghĩ nàng đã có thể hét lên giận dữ với họ hãy để nàng yên. Bữa ăn trưa được mang đến và mặc dù nàng không đói, nàng giả vờ ăn để họ cho nàng nghỉ ngơi, nàng thả thức ăn qua cửa sổ cho một con chó lai đang đói khi họ không để ý. Nhưng ngay khi khay được mang đi, mọi thứ lại bắt đầu. Không phần nào trên cơ thể nàng không bị chạm đến, không cần biết điều đó làm nàng xấu hổ, và khi nàng cố phản đối, cả ba người kia đều cãi lại.

“Nhưng, cô gái ơi, một chút nước hoa ở đây và ở đây nữa sẽ làm một người đàn ông khỏe mạnh, cao quý thoát khỏi sự xấu hổ, rụt rè.”

Và Heather điên cuồng nghĩ rằng chỉ có điều ngược lại mới cần cho người đàn ông nàng sắp cưới.

Cuối cùng thì nàng cũng đã xong và lần đầu tiên được phép nhìn chăm chăm lên bản thân. Thứ nàng thấy là chính nàng, chứ không phải là một Heather nàng luôn thấy. Nàng chưa bao giờ trông như thế trước đây. Trong một giây hoảng sợ nàng thấy hình ảnh thoáng qua của một sắc đẹp mà những người khác đã thấy và cho rằng độc đáo. Tóc nàng, được chải tới mức óng như lụa, được cuộn một cách phức tạp quanh chính nó và vòng quanh đỉnh đầu nàng giống với kiểu tóc của một nữ thần Hy Lạp. Một chiếc vương miệng bằng vàng đính ngọc trai đội trên đầu nàng, và bên dưới nó, đôi mắt mèo màu xanh nhìn chằm chằm vào nàng trong thảng thốt. Đường xếch của mắt nàng được viền bởi làn mi dài, đen như bồ hóng được làm cho thậm chí đáng chú ý hơn bởi kiểu bới tóc hất ngược lên. Gò má nàng, mảnh dẻ và cao, có một vệt trũng mờ bên dưới chúng, được véo đến không còn nhợt nhạt nữa. Cái miệng mềm mại, hồng tươi của nàng khẽ hé ra vì nỗi sợ hãi của nàng.

“Chẳng cô gái nào đẹp hơn được cô, cô Heather”.

Khoảnh khắc đó hoàn toàn mê muội với Heather và nàng lại quan sát y phục của mình. Với tình yêu, Quý bà Hampton đã gửi cho nàng một chiếc váy áo cưới của chính nàng như một món quà, một bộ váy thanh lịch có mũ trùm làm run rẩy ngay cả tâm hồn của một thầy tu mộ đạo. Nó có màu xanh lợt và được làm từ vải satin đắt tiền, dày dặn, cắt theo kiểu đơn giản, duyên dáng. Ống tay áo dài đến tận eo, và như vạt váy, hơi xòe. Những đường thêu bằng vàng tỉ mỉ và những hạt ngọc trai đính nhiều vô kể tô điểm phần mũ trùm và hai ống tay áo, và gần hông là một chiếc đai tuyệt đẹp có giá trị lớn. Nó bằng vàng, da và đính đầy ngọc trai với đá rubi. Một chiếc đuôi váy dài hơn nàng có thể mong đợi được gắn những sợi xích vàng và lớp vải satin dày dặn của nó được thêu, được tô điểm bằng vàng cùng những hạt ngọc trai.

Trang phục xứng đáng dành cho một nữ hoàng, Heather nghĩ một cách ủ rũ.

Nàng đột nhiên nhăn mặt và lại bước tới cửa sổ. Giờ kết án của nàng đang dần đến gần. Thời gian đang trôi qua nhanh mà nàng vẫn còn run sợ.

“Một lần thôi trong đời con” nàng lặng lẽ cầu nguyện. “Làm ơn, ôi, làm ơn cho con lòng can đảm”.

Phía sau nàng cánh cửa bị giật mở tung và thím Fanny bước vào.

“Ồ xem nào, ta thấy mi đã được mặc vào quần áo lộng lẫy” người thím châm chọc. “Và ta đoán mi đang nghĩ mi trông xinh đẹp, phải không? Nhưng mi trông chả đẹp hơn gì lúc mi mặc đồ cũ của ta cả”.

Bà Todd cứng lưng lại như thể kết quả đó nhằm chính vào bà. “Tôi xin bà nhắc lại, thưa bà!”

“Ôi, ngậm cái miệng bà lại” thím Fanny nạt người đàn bà kia.

“Làm ơn đi, thím Fanny” Heather nhẹ nhàng cầu xin. “Bà Todd đã làm việc vất vả”.

“Ầy, ta chắc bà ta phải thế với mi”.

“Thưa bà” Bà Todd nói lạnh lùng. “Cô gái này không xứng với lời chỉ trích. Cô ấy còn đẹp hơn nhiều cô gái đẹp nhất tôi đã từng vui lòng được phục vụ hay từng thấy trong những dịp như thế này”.

“Nó là con của quỷ Sa tăng” thím Fanny rít lên. “Sắc đẹp của nó là tác phẩm của hắn, và vì nó, không người đàn ông nào tìm thấy bình yên với chính mình sau khi nhìn thấy cô ta. Đó là cách thức con quỷ kia làm cho đàn ông thèm khát một mụ phù thủy, và với ta cô ả thật xấu. Người đàn ông mà cô ta sắp cưới chỉ là bạn tình của cô ta. Hai bọn họ đều là quỷ dữ hết!”

“Điều đó thật vô lý!” Bà Todd kêu lên. “Cô gái này là một thiên thần”

“Thiên thần ư? Ta không nghĩ cô ta đã kể cho bà nghe tại sao cô ta phải cưới vội thế, phải không?”

Từ ngưỡng cửa mở, nơi ông vừa tới và lắng nghe, chú John nói với giọng chậm rãi nhưng cương quyết. “Đó là vì thuyền trưởng Birmingham muốn có con bé mà không có sự trì hoãn nào, không phải sao, Fanny?”

Người đàn bà béo phị quay lại trong sự tức giận, sẵn sàng ném lời phản đối vào ông, nhưng điều gì đó, có lẽ là nỗi sợ hãi của bà với viên thuyền trưởng người Mỹ, đã làm bà nín lặng, những từ ngữ giận dữ đã dừng lại ở môi bà trước khi được thốt ra. Thay vì thế bà quay sang cô cháu gái và làm như thể định cấu nàng, nhưng Heather đã nhanh chóng lùi xa khỏi đường đi của bà, lập luận rằng càng ít bị thương bây giờ thì nàng càng được chuẩn bị tốt hơn cho việc chịu đựng nó sau đó.

“Ta có thể nói ta sung sướng để mi thoát khỏi tay ta” thím Fanny khạc ra. “Mi không được chào đón ở loanh quanh ta”.

Heather nao núng trước lời nhận xét châm chọc. Những giọt nước mắt dâng lên mắt nàng khi nàng lại quay ra cửa sổ. Cả cuộc đời nàng thiếu vắng tình thương yêu từ những người họ hàng của mình. Cha nàng đã cho nàng điều gì để bị sự bất hạnh làm hại, và giờ đây nàng được dự tính đi hết cuộc đời mà không biết đến điều gì khác. Thậm chí đứa con trai, nếu nó là một đứa con trai, đứa trẻ nàng đang mang thai cũng có thể được một người cha bị ép buộc phải làm cha khuyến khích để ghét mẹ nó. Sẽ không bao giờ có cơ hội khác cho tình yêu trong đời nàng.

Một giờ sau, cứng nhắc và không cười, Heather bước xuống từ những bậc thang của căn phòng được thuê với sự trợ giúp của chú John. Thánh đường đồ sộ hiện ra lờ mờ phía trước, áp đảo trong sự rộng lớn của nó, và nàng, nhỏ bé và tầm thường trước nó, bước lên những bậc thang, níu lấy tay chú nàng. Nàng tê liệt trước thế giới quanh nàng. Nàng làm mọi thứ một cách máy móc. Nàng đặt chân này lên trước chân kia khi nàng được dẫn dắt bởi chú nàng. Bà Todd, người đi cùng đến phút trợ giúp cuối cùng, bước bên cạnh nàng, đang quá lưu ý tới chiếc áo choàng cô dâu mà bà giữ xếp qua tay mình. Người đàn bà này sẽ ngất xỉu đi nếu có tổn hại gì đến với nó. Bà lo lắng và “cục tác” như một con gà mái mẹ với con gà con của nó, nhưng Heather chẳng hề để ý đến bà. Nàng nhìn thẳng chăm chú về phía cao trên đầu, bức chân dung chính của thánh đường, đang tiến đến gần hơn với mỗi bước đi của nàng. Nó mở to đôi mắt đen và đầy sát khí, chờ đợi với sự kiên nhẫn phát điên để nuốt chửng cuộc đời nàng. Rồi nàng đã ở bên dưới đường khung uốn cong của nó, bước vào trong phòng áo lễ, và nàng dừng lại vì chú nàng đã dừng lại. Tiếng đàn dương cầm gõ vào tim nàng và kêu inh trong tai nàng. Bà Todd đi nhẹ quanh nàng, kéo thẳng chiếc mũ trùm qua đầu nàng, gắn cái đuôi dài lê thê vào hai vai nàng bằng những sợi xích vàng, kéo nó trải rộng ra sau đến hết chiều dài của nó. Ai đó đặt vào tay nàng một cuốn Kinh thánh nhỏ, màu trắng với một dấu chữ thập bằng vàng đóng trên bìa da mềm, và nàng cầm lấy nó không suy nghĩ.

“Véo má mi đi, Heather” thím Fanny cay nghiệt trách mắng từ đâu đấy gần đó. “Và thôi mang vẻ hoảng sợ thế đi hoặc là ta sẽ tự mình cấu mi đây”

Bà Todd lườm người đàn bà, rồi làm nhiệm vụ của mình bằng việc tự mang chút sự sống lên má Heather.

“Cô là nữ hoàng của ngày hôm nay, cưng ạ” bà thì thầm với Heather, chỉnh lại chiếc vương miện và chiếc mũ trùm lần cuối.

Âm nhạc thay đổi và vì thế mang nhịp đập đến tim Heather. Cơn choáng mang nàng ra khỏi cái nhìn chăm chăm. “Đã đến lúc, cưng ơi” Bà Todd khẽ khàng nói.

“Là … là anh ta đang ở đây sao?” Heather thì thầm với người đàn bà, hy vọng lớn lao rằng cuối cùng anh ta từ chối đến. “Ai cơ, cưng?” người đàn bà hỏi.

“Nó đang nói về tay người Mỹ” Thím Fanny rít lên.

“Đúng rồi, cưng” Bà Todd tử tế trả lời. “Ngài ấy đang đứng trước bệ thờ chờ cô. Và ngài ấy cũng là một người đàn ông thật đẹp trai, từ những thứ ta có thể thấy ở ngài ấy”

Heather yếu ớt đu đưa dựa vào bà Todd và người phụ nữ lớn tuổi giúp nàng đứng vững với một cánh tay trợ giúp cùng một nụ cười rồi dẫn nàng tới cửa.

“Điều đó sẽ qua trong một giây thôi, cưng” bà nói, đưa ra lời khích lệ cuối cùng trước khi cánh cửa mở tung.

Rồi Ngài Hampton đang đưa tay cho nàng và nàng máy móc cầm lấy nó, di chuyển đôi chân đang run lên của nàng bên cạnh ông đi xuống lối giữa nhà thờ. Nàng có thể cảm thấy tiếng nện của tim nàng bên trong lồng ngực và sức nặng của cuốn Kinh thánh trong tay nàng. Sức nặng của tấm đuôi váy kéo giật đôi vai nàng, dường như níu nàng lại, nhưng nàng vẫn đi tiếp khi tiếng đàn dương cầm vang lớn át mọi âm thanh khác, thậm chí cả tiếng đập của tim nàng.

Những ngọn nến trên bệ thờ cháy sau nhóm người đứng đó, làm họ đổ thành những bóng đen trong nhà thờ lờ mờ ánh sáng. Nhưng nàng biết bóng nào là chồng sắp cưới của nàng nhờ chiều cao của anh ta. Không ai trên thế giới này cao bằng anh ta ở giây khắc này.

Nàng đến gần hơn và ánh nến chạm vào gương mặt anh ta, và trong một tích tắc Heather bị sững lại bởi những đường nét lạnh lùng, cứng nhắc. Nàng có một khao khát đang lấn át là bỏ chạy. Môi dưới nàng run lên, và nàng căng thẳng kìm lấy nó bằng răng mà nó vẫn run lên một cách hèn nhát khi Ngài Hampton rời khỏi nàng, để nàng lại một mình. Đôi mắt xanh lục phía trước nàng lang thang một cách đầy xỉ nhục qua người nàng, lột trần nàng khỏi chiếc váy cô dâu theo một cách thô bạo, nhẫn tâm, và Heather run lên dữ dội hơn. Người Mỹ đó vươn một bàn tay mạnh mẽ, rám nâu ra cho nàng khi cái liếc mắt đểu cáng của anh ta làm màu đỏ bừng lên gương mặt nhợt nhạt của nàng. Một cách miễn cưỡng, nàng nâng tay lên, bàn tay lạnh giá như băng, và đặt nó vào bàn tay rộng hơn, ấm hơn của anh ta, và anh ta dẫn nàng đi phần còn lại của đoạn đường tới bậc lên bệ thờ.

Cao và mạnh mẽ anh ta đứng đó, ăn mặc một cách vương giả trong màu nhung đen và trắng hoàn mỹ. Anh ta là Sa tăng với nàng. Đẹp trai. Nhẫn tâm. Xấu xa. Anh ta có thể rút linh hồn nàng khỏi cơ thể nàng mà chẳng bao giờ cảm thấy ăn năn.

Nếu nàng can đảm, nàng sẽ quay người ngay bây giờ trước khi lời thề nguyền được nói lên và chuồn khỏi tình trạng điên rồ họ đang làm với nàng. Mỗi ngày những người phụ nữ cho ra đời những đứa trẻ trai ngoài giá thú và nuôi chúng trên những con phố. Tại sao nàng lại không can đảm như vậy? Chắc chắn việc phải xin thức ăn và sống nghèo túng còn ít khủng khiếp hơn bị ném vào trong lửa địa ngục.

Nhưng thậm chí ngay cả khi nàng tranh cãi với chính bản thân, nàng vẫn trượt quỳ xuống với người đàn ông bên cạnh và cúi đầu để cầu nguyện sự ban phước của Chúa.

Thời gian đứng im khi họ trải qua nghi lễ kết hôn, và tất cả lúc đó toàn bộ các dây thần kinh, các giác quan của nàng gào thét về sự hiện diện bên cạnh nàng. Đôi tay thon dài, được cắt tỉa chỉn chu níu lấy cái nhìn đăm đăm của nàng và sự kề sát của thân hình anh ta mang tới mũi nàng mùi nước hoa của anh ta, không lấn át như nhiều loại nước hoa nồng nặc khác được xức lên để che giấu mùi hôi thối của những thân hình không tắm rửa, mà thoảng qua, như có như không, một mùi sạch sẽ, nam tính. “Ít nhất anh ta cũng tắm rửa tươm tất” nàng trầm ngâm. Nàng nghe thấy anh ta đáp lại lời thúc giục của vị linh mục bằng một giọng vững vàng, điềm tĩnh. “Tôi, Brandon Clayton Birmingham, lấy cô, Heather Brianna Simmons, làm người vợ được cưới hỏi hợp pháp của mình …”

Một cách biết ơn việc không xuất hiện sự ấp úng, nàng nói những lời tương tự, ràng buộc chính mình với người đàn ông này với giọng nhẹ nhàng. Dường như chỉ một giây sau anh ta đã trượt chiếc nhẫn vàng vào ngón tay nàng và họ lại cúi đầu trước vị linh mục.

Cuối cùng nàng đứng lên trên đôi chân lẩy bẩy khi người chồng mới cưới của nàng vươn dậy hết chiều cao của anh ta. Anh ta nhìn xuống nàng một cách tàn nhẫn, đôi mắt xanh lục đóng băng vào cái nhìn chăm chăm ngần ngại của nàng.

“Ta tin là theo phong tục thì chú rể được phép hôn cô dâu” linh mục nói. Nàng trả lời với giọng cứng nhắc căng thẳng. “Vâng”. Nàng sợ nàng sẽ ngất xỉu dưới cái nhìn chăm chăm của anh ta. Tim nàng dội lên xáo động đến nỗi chiếc váy của nàng rung rinh phía trên trái tim nàng. Những ngón tay dài, rám nâu của anh ta lượn quanh chiếc xương tinh tế của quai hàm nàng và giữ chặt nó vì vậy nàng không thể quay mặt đi trong khi cánh tay kia trượt ra sau lưng nàng bên dưới tấm đuôi áo đang buông lỏng, rủ lơi. Anh ta kéo nàng một cách đột ngột vào anh ta trong một cái ôm dữ dội, đầy sở hữu, và mắt Heather mở tơ còn khuôn mặt nàng rút hết màu sắc. nàng cảm thấy ánh mắt của những người khác trên họ, nhưng anh ta dường như không quan tâm. Nói cách khác, anh ta dường như hoan nghênh những ánh mắt chăm chú của họ. Cánh tay anh ta như một thanh sắt quanh nàng, vắt sự sống khỏi thân hình nhỏ bé của nàng, ấn nàng chặt hơn nữa vào anh ta. Đầu anh ta cúi xuống và đôi môi hé mở của anh ta khuấy động môi nàng trong một nụ hôn nồng nàn. Chiếc miệng hé mở của anh ta ẩm ướt và đốt cháy, đòi hỏi và lăng mạ, bỏ nàng lại với chút xíu tự trọng. Đôi tay nàng đẩy lên và chống lại anh ta một cách thảm thương.

Từ chỗ nào gần đó nàng nghe thấy ngài Hampton không thoải mái ho lên và chú nàng thì thầm điều gì đó khó hiểu. Cuối cùng vị linh mục chạm vào tay Brandon và nói một cách lúng túng. “Con sẽ có thời gian cho điều đó sau, con trai. Những người khác đang chờ chúc mừng con đấy”. Cuối cùng cái ôm của anh ta lỏng ra và nàng có thể thở lại. Cái miệng đang run của nàng bừng lên vì đôi môi làm phát bỏng giộp của anh ta và một vết những ngón tay của anh ta in rõ trên làn da sáng của nàng. Nàng quay đi trên đôi gối loạng choạng và bẽn lẽn mỉm cười khi Quý Ngài và Quý bà Hampton đến với nàng. Người đàn ông tốt bụng cho nàng một nụ hôn của người cha lên trán. “Ta hy vọng ta không làm gì sai với con, Heather” ông nói thiếu chắn chắn, liếc nhìn lên thuyền trưởng Birmingham đang đứng cứng nhắc và không nhượng bộ bên cạnh nàng. “Mục đích của ta là để thấy con được chăm lo, nhưng …”

“Làm ơn” nàng thì thào, với ra để đặt những ngón tay đang run run lên môi ông.

Nàng không thể để ông nói hết. Nếu nàng nghe thấy nỗi sợ hãi của mình được thốt thành lời, nàng sẽ vừa chạy khỏi tất cả bọn họ vừa la hét, giật quần áo và tóc nàng trong một cơn cuồng loạn mất trí vượt quá giới hạn.

Bà Hampton liếc nhìn một cách sợ sệt lên viên thuyền trưởng người Mỹ đang lạnh lùng nhìn chăm chăm về phía trước, đôi chân thủy thủ mạnh mẽ của anh ta chống vững bên dưới anh ta, đôi tay bắt ra đằng sau lưng. Anh ta mang vẻ đang đứng trên sàn một con tàu, nhìn chăm chú ra ngoài đại dương. Đôi tay bà run lên không kiểm soát nổi khi bà vuốt ve Heather và những giọt nước mắt thấm ướt mắt bà. Hai người phụ nữ, cả hai đều nhỏ bé và mảnh mai, níu lấy nhau trong nỗi buồn của họ.

Như thể suy nghĩ này vừa nảy đến với mình, Ngài Hampton vội vã đưa ra một lời đề nghị. “Con sẽ ở lâu đài Hampshire đêm nay nhé. Có nhiều phòng ở đó cho con hơn là cabin một con tàu”.

Ông không thêm vào rằng bất cứ phòng nào ở đó cũng sẽ dễ dàng đi tới được với ông nếu Heather hét lên trong đôi tay người chồng mới cưới.

Brandon chuyển cái nhìn chăm chăm lạnh giá lên người đàn ông nhỏ bé hơn. “Và dĩ nhiên là ngài khăng khăng với điều đó” anh ta gầm gừ.

Nhà quý tộc nghênh đón anh ta với một cái nhìn chăm chú không run rẩy. “Đúng, tôi khăng khăng” ông bình tĩnh nói.

Một cơ bắp giật giật giận dữ trên má Brandon, nhưng anh ta không nói gì, thậm chí cả khi nhà quý tộc gợi ý đã đến lúc họ rời đi đến bữa tiệc cưới tại lâu đài Hampshire. Anh ta chỉ cầm tay cô dâu của mình trong một cái nắm chặt, rắn chắc và cho phép những người khác đi trước họ ra khỏi nhà thờ.

Heather, căng thẳng và bồn chồn lo lắng vì bàn tay anh ta đặt ở khuỷu tay nàng, thà đi ra ngoài trong cánh tay của ngài Hampton còn hơn, nhưng Brandon rõ ràng không định để nàng làm thế. Sự gia trưởng của anh ta với nàng đã bắt đầu và nàng biết rằng nàng sẽ không bao giờ lại thuộc về chính mình nữa. Sự sở hữu của anh ta với nàng là hoàn toàn – loại trừ có lẽ mỗi tâm hồn nàng, nhưng anh ta sẽ không dừng lại cho đến khi cả nó nữa cũng thuộc về anh ta.

Thêm vào sự mất tinh thần của nàng, nàng được tạm nghỉ nhờ một sự can thiệp đột ngột do chiếc áo choàng của nàng đang bị níu lại ở lối đi giữa. Một cách điên cuồng nàng ngoái nhìn qua vai để xem cái gì đang kéo nó, và Brandon chiếu cái quắc mắt tối sầm vào nàng khi nàng định giật khỏi cái nắm tay không thương xót của anh ta.

“Làm ơn đi” nàng bắt đầu với một giọng nói run run, nhấc một tay lên để giải thích.

Đôi mắt anh ta lướt qua nàng về phía chiếc váy bị giữ lại ở một chiếc ghế bị nứt vỡ, và anh ta cười toe với nàng một cách nhạo báng rồi quay lại để gỡ nó. Heather lo lắng dõi theo anh ta, ôm chặt cuốn Kinh Thánh nàng đang cầm bằng cả hai tay. Lòng bàn tay nàng râm rấp mồ hôi và những ngón tay nàng giật giật. Nàng liếc nhìn chiếc nhẫn vàng đánh dấu việc nàng là của anh ta. Nó lỏng lẻo và dễ dàng xoay quanh ngón tay nàng. Chỉ nhìn nó thôi cũng đem thêm nỗi sợ hãi cho tâm hồn nàng, vì biết nó có nghĩa là gì.

Brandon gỡ phần thêu vàng khỏi rìa gỗ nứt thô nhám và ngoắc phần đuôi cái áo choàng qua cánh tay mình một cách cẩu thả và quay lại chỗ nàng. Tay anh ta lại trượt xuống dưới cánh tay nàng.

“Không cần làm mình lo lắng thế, em yêu” anh ta mỉa mai “Cái váy không hề hấn gì”

“Cảm ơn” nàng thì thầm mềm mỏng, ngập ngừng ngước mắt lên anh ta.

Nụ cười cay độc của anh ta châm vào nàng và làm sắc đỏ bừng lên má nàng. Anh ta đang thô lỗ cười nhạo nàng và phẩm giá bị xúc phạm của nàng không cho phép điều này. Vì thế nàng cất cằm lên một cách bướng bỉnh. Nàng lườm anh ta qua những giọt nước mắt đang ứa lên mắt nàng.

“Tôi mà là một người đàn ông, anh sẽ không giễu cợt được dễ dàng thế đâu” nàng làu bàu, thấy căm ghét anh ta.

Anh ta nhướn một bên lông mày cong cong duyên dáng và cười khẽ một cách tàn nhẫn với nàng. “Nàng mà là đàn ông, nàng thân mến, nàng sẽ chẳng rơi vào tình huống này”

Má nàng đỏ hơn. Sôi sục và kích động vì giận dữ và bị làm nhục, nàng cố giật khỏi những ngón tay dài của anh ta nhưng anh ta chỉ siết chặt chúng quanh cánh tay nàng.

“Nàng không thể thoát khỏi ta lần nữa, người đẹp của ta” anh ta nói rõ ràng, dường như thích thú với sự đau buồn của nàng. “Giờ thì nàng mãi mãi và luôn luôn là của ta. Cuộc hôn nhân với ta là điều nàng muốn và đó là thứ nàng sẽ có suốt phần đời còn lại – trừ phi nàng may mắn được góa bụa. Nhưng đừng lo, em yêu, ta không định rời nàng quá sớm đâu”

Mặt nàng tái xám dưới lời châm chọc buông tuồng của anh ta, và nàng lắc lư trên đôi chân, cảm thấy muốn ngất. Anh ta giữ nàng bằng việc kéo nàng lại gần, và anh ta nâng cằm nàng lên vì thế có thể cúi nhìn đăm đăm vào mắt nàng. Mắt anh ta bùng lên như những thỏi than mang lửa xanh lục.

“Thậm chí ngài Hampton của nàng cũng sẽ không thể giải cứu nàng khỏi ta bây giờ, mặc dù ta thấy là ngài ấy sẽ cố. Nhưng một đêm có là gì so với nhiều đêm?”

Những từ ngữ mang đến cơn co thắt run rẩy xuyên suốt người nàng, và đầu nàng yếu ớt đổ ra sau dựa tì vào cánh tay anh ta.

“Nàng mới đẹp làm sao, em yêu” anh ta khàn khàn nói. “Ta sẽ không thấy mệt mỏi vì nàng quá sớm đâu”

Ngài Hampton, căng thẳng và lo lắng với sự chậm trễ ra khỏi nhà thờ của họ, không thể chờ đợi thêm một giây. Ngài vội vã quay vào trong và thấy Heather được ôm chặt trong đôi tay chồng, đầu nàng ngửa ra sau, đôi mắt nhắm, khuôn mặt tái nhợt.

“Cô ấy ngất sao?” ông lo lắng hỏi, đi đến chỗ họ.

Ngọn lửa trong mắt Brandon lịm tắt và anh ta liếc thoáng qua người đàn ông nhỏ bé hơn. “Không” anh ta trả lời và chuyển cái nhìn chằm chằm sang vợ mình. “Cô ấy sẽ khá lên trong một giây nữa thôi”

“Vậy thì đi thôi” ngài quý tộc nói một cách cáu kỉnh. “Xe ngựa đang chờ”

Ông quay đi và rời khỏi họ, còn tay Brandon khép chặt quanh người vợ.

“Ta sẽ bế nàng, cưng” anh ta chế giễu đề nghị, một nụ cười nhe nhởn chế giễu, ma quỷ vặn xoắn cái miệng đẹp đẽ của anh ta. Mắt Heather bừng mở. “Không!” nàng kêu lên, nhao khỏi anh ta trong một nỗ lực đột ngột của phẩm giá và kích động. Nụ cười của anh ta thậm chí còn làm nàng cứng thẳng lưng hơn nữa. Với một cái hất đầu nàng bước xa khỏi anh ta, nhưng anh ta vẫn giữ cái đuôi áo của nàng trên tay và nàng mới đi được quãng ngắn thì cái đuôi đã căng hết cỡ. Nàng táo bạo liếc ra sau và nhìn chăm chăm vào anh ta khi anh ta không hề thả nó ra.

Khóe miệng anh ta trễ xuống đầy khinh bỉ khi anh ta lại bước đến bên cạnh nàng.

“Việc đào thoát của nàng là không thể, cưng ạ. Ta có một bản tính sở hữu rất mạnh”

“Vậy thì ăn nằm với tôi tại đây luôn đi nếu anh phải thế” nàng rít lên, nỗi căm ghét làm lưỡi nàng trở nên hiểm độc. “Nhưng hãy làm nhanh lên, vì những người khác đang chờ”

Quai hàm anh ta siết lại và đôi mắt anh ta trở nên lạnh giá. “Không” anh ta nói, nắm lấy tay nàng. “Ta sẽ tận hưởng từ tốn sự thỏa mãn với nàng và vào lúc nhàn rỗi. Giờ thì đi nào, vì như nàng nói, những người khác đang chờ”

Bên ngoài nhà thờ, họ gặp một trận mưa lúa mì. Rải mỏng đến tận bữa tiệc cưới, Bà Hampton sẽ không để cho phong tục đơn giản đó bị bỏ quên. Sau đó họ đi đến chiếc xe ngựa đang chờ. Thím Fanny yên lặng khi tay người Mỹ ở gần đến thế. Chú John, lưỡng lự và thiếu chắc chắn với chính mình, giúp Bà Hampton bước xuống những bậc cấp nhà thờ và chồng bà, Ngài Hampton, ngoái lại, quan sát thuyền trưởng Birmingham giúp đỡ cô dâu trẻ.

Chú John đỡ vợ ông và quý bà Hampton vào trong xe ngựa rồi trèo lên sau họ. Khi Heather được kéo đến gần nàng thấy ba người ngồi ép vào nhau ở một bên, quý bà Hampton chịu đựng nhiều nhất vì phải ngồi giữa. Tuy vậy, những lời than thở của người đàn bà tội nghiệp không được thốt ra, và cho phép chính mình nở một nụ cười mỉm sau tất cả những điều bà đã trải qua, Heather nhấc váy để trèo vào trong chiếc xe lenđô. Nàng cực kỳ ngạc nhiên khi thấy mình bị bốc lên trên đôi tay chồng nàng và được đặt vào trong xe. Không cảm ơn anh ta vì đã làm nàng lúng túng, nàng ngồi lún xuống chỗ ngồi bỏ không và cho anh ta một cái nhìn chằm chặp coi thường mà anh ta không thể thấy. Anh ta trèo vào rồi ném trọng lượng cơ thể xuống bên cạnh nàng, và nàng bị ép một cách không thương xót khi Ngài Hampton cũng lên xe. Để lấy thêm diện tích cho mình nàng cố ngồi dịch lên rìa ghế, nhưng lại thấy mình không thể xê dịch được vì chồng nàng đang ngồi lên váy nàng. Nàng liếc nhìn lên anh ta, nhưng anh ta đang nhìn chăm chú ra cửa sổ và những thớ cơ một bên mặt anh ta căng ra vì giận dữ. Lời thì thầm khó hiểu, hèn nhát thoát khỏi môi nàng khi nàng giật lùi lại ra sau ghế, nỗi sợ hãi bóp nghẹt tim nàng. Cơ thể họ quá gần sát, vai anh ta kề sát vai nàng và mặt sau cánh tay anh ta cọ lên ngực nàng. Chiều dài đùi nàng bị ấn sát vào những cơ bắp cứng như đá granite của anh ta.

Khi chiếc xe dài lăn bánh dọc theo những con phố dải đá cuội, nàng vụng về cố gắng nói chuyện với Ông Bà Hampton mặc dù họ cũng đang căng thẳng như nàng. Giọng nàng gần như không nghe rõ khi nàng nói và rạn ra vì lo lắng. Để giữ thể diện nàng nhanh chóng rơi vào im lặng, sợ phải phó thác cho giọng nàng lâu thêm.

Chuyến xe dường như kéo dài vô tận. Họ bị xô đẩy, dồn ép và Heather tự hỏi một cách điên rồ không biết liệu còn cái xương nào trên người nàng chưa gãy nữa không. Mặc dù ngài Hampton không phải là người đàn ông to lớn, ông vẫn to lớn hơn nàng và ở giữa chồng nàng, với khung vai rộng cao lớn chẳng chừa lại phân nào, và quý ngài của anh ta, nàng, nhỏ bé hơn nhiều cả hai người, phải chịu đựng thật nhiều. Chỉ riêng lực ép từ cánh tay của Brandon lên ngực nàng thôi cũng đủ đưa nàng vào một cơn choáng váng rồi.

Cuối cùng chiếc xe dừng trước lâu đài Hampshire. Brandon xuống trước và đôi tay mạnh mẽ với lên, túm lấy nàng ở bên dưới cánh tay và xốc nàng xuống cạnh anh ta. Nàng kéo thẳng quần áo bằng một cái giật mạnh và vắt phần đuôi áo dài qua tay mình với một cái hất đầu kiêu kỳ. Bên trong lâu đài, nàng dừng lại để cởi bỏ chiếc áo khoác nặng nề và, thêm vào sự khó chịu của nàng, nàng được chồng giúp đỡ tháo những sợi xích vàng khỏi vai nàng. Những ngón tay dài của anh ta làm việc đó hết sức khéo léo.

Tiệc cưới đã được dọn lên bàn khi họ bước vào phòng ăn. Ông bà Hampton ngồi vào chỗ của mình ở cuối bàn, ra hiệu cho Heather và Brandon ngồi ở một bên, chú John và thím Fanny ngồi một bên. Họ nâng cốc để chúc mừng đôi vợ chồng trẻ.

“Uống vì cuộc hôn nhân hạnh phúc nhất và xứng đáng mặc cho những điều đã xảy ra trước đó” ngài quý tộc đề nghị. Rồi ông nói thêm khi một ý nghĩ chợt đến. “và có lẽ đứa trẻ sẽ là một cậu bé dễ thương”.

Màu đỏ lan rộng trên mặt Heather khi nàng nâng ly lên môi. Nhưng nàng không uống. Nàng không hy vọng có một đứa con trai để cho người đàn ông này thêm tự tin về bản thân. Nàng nhận thấy, tuy vậy, rằng anh ta uống sâmpanh khá dễ dàng, và nàng nhìn anh ta một cách ghê tởm.

Bữa ăn diễn ra khá nhanh vì sự yên ổn tâm hồn của Heather, mặc dù vào lúc họ rời bàn thì cũng đã quá 11 giờ. Những người đàn ông mang rượu brandi của mình vào phòng khách khi bà Hampton đẩy thím Fanny khỏi trạng thái gà gật và kéo Heather tới phòng ngủ được chuẩn bị cho nàng và tay người Mỹ. Hai cô hầu gái trẻ rúc rích cười đang chờ cô dâu trẻ, và một tấm váy ngủ mỏng trong suốt màu xanh trải trên giường. Heather tái nhợt đi khi nhìn thấy nó, nhưng bà Hampton dẫn nàng tới một cái ghế dài đặt trước một cái gương lớn rồi ấn nàng ngồi xuống đó.

“Ta sẽ quay lại với ít rượu vang khi cháu sẵn sàng” người đàn bà thì thầm, hôn lên trán Heather. “Có lẽ nó sẽ giúp ích”

Khi những người hầu gái kéo chiếc váy cô dâu khỏi người nàng và gỡ tóc nàng, Heather biết không gì bảo vệ được nàng khỏi nỗi sợ của nàng. Nàng sẽ phải bất tỉnh đi trước đó thì mới không run rẩy vì sợ hãi được.

“Ta giống như một cô gái trinh” nàng nghĩ với chút ngạc nhiên “cũng run nhiều như ta vậy”

Được chải hàng trăm cái, tóc nàng được thả lơi và dài tới tận hông nàng. Quần áo nàng đã được mang đi – thậm chí cả váy lót cũng không còn, và Heather, ngồi trên gót chân ở giữa giường mà chỉ mặc mỗi một chiếc váy sa mỏng để che dấu thân hình trần trụi, cố để làm dịu cơ thể đang run rẩy và làm bản thân bình tĩnh lại chờ thử thách sắp tới.

Bên ngoài phòng ngủ, tiếng bước chân gõ xuống sàn nhà lát đá, nhưng nàng thở ra nhẹ nhõm. Chúng là bước chân phụ nữ.

Bà Hampton mở cửa và bước vào, mang chiếc khay có một bình rượu vang và hai chiếc ly. Bà đặt nó lên một chiếc bàn cạnh giường và rót cho Heather một ly khi bà đánh giá thành quả của những cô hầu gái. Bà gật đầu đồng tình.

“Bây giờ cháu thậm chí còn đẹp hơn, cháu yêu quý, hơn cả lúc cháu mặc áo cô dâu, thật khó tin mặc dù nó có vẻ thế. Cháu là một hình ảnh. Ta cảm thấy thật tự hào. Ta chỉ ước có thêm thêm gian để lưu lại những vị khách. Cháu cần được ra mắt. Ta có thể nói với mọi người cháu là con gái của chính ta. Ta đau lòng vì mẹ cháu đã mất quá sớm mà chẳng được trông thấy cháu. Bà ấy sẽ tự hào về cháu”.

“Tự hào về cháu ư?” Heather hỏi một cách khổ sở, nhìn xuống bụng nàng. “Cháu đã mang nỗi nhục nhã đến cho tất cả mọi người” nàng nói đầy nước mắt.

Bà Hampton dịu dàng cười với nàng. “Đừng buồn, cháu yêu. Đôi khi một cô gái không thể làm gì với điều xảy ra với cô ấy. Cô ấy chỉ là nạn nhân của hoàn cảnh”. “Hoặc của người Mỹ” Heather thì thầm. Quý bà của nàng cười khẽ. “Ừ, hoặc của người Mỹ, nhưng ít nhất anh ta trẻ trung, đẹp trai và sạch sẽ. Khi chồng ta lần đầu nói với ta về tình trạng khó khăn của cháu và nói một thủy thủ người Mỹ là người chịu trách nhiệm, ta đã phát ốm vì lo. Ta nghĩ người đó hẳn đã già và dâm đãng. Thậm chí cả thím cháu cũng bí mật nói rằng bà ấy cũng trông chờ một người như thế. Có lẽ là một thất vọng lớn với bà ấy vì anh ta không như vậy, lưu ý đến những điều cháu đã chịu đựng khi ở cùng bà ấy. Nhưng anh ta thật cao quý. Thực sự là tất cả các con cháu sẽ khỏe mạnh, xinh đẹp và ta chắc rằng cháu sẽ có nhiều đứa”.

Giọng bà Hampton nhỏ đi thành gần như một lời thì thầm khi bà nhớ đến cái ôm nồng nàn thuyền trưởng Birmingham đã trao cho cô dâu trẻ và biểu hiện cứng ngắc trên mặt anh ta sau đó.

“Vâng” Heather thì thào lặng lẽ. Nàng nuốt xuống khó khăn và nói to lên. “Vâng, cháu đoán là chúng cháu sẽ có nhiều đứa”

Nàng nghĩ về sự dễ dàng mà Brandon đã gieo hạt giống vào người nàng. Nàng không nghi ngờ gì việc sẽ sinh nở nhiều.

Bà Hampton đứng lên để đi và Heather ngước nhìn một cách nài xin. “Bà phải đi bây giờ sao?” nàng hỏi với giọng run run. Người đàn bà chậm rãi gật đầu. “Ừ, cháu yêu quý. Chúng ta giữ anh ta dưới nhà đủ lâu rồi. Chúng ta không thể kéo dài thêm nữa. Nhưng nếu cháu cần chúng ta, thì chúng ta sẽ ở gần đây thôi”.

Ngụ ý của người đàn bà không làm nàng khá lên. Nàng biết nếu nàng gọi giúp đỡ họ sẽ đến, mặc dù thực tế là họ không có quyền can thiệp.

Một lần nữa nàng lại còn một mình, đầy sợ hãi. Nhưng sau khi cay đắng nếm trải sự nhạo báng của chồng nàng, nàng được xác định rằng từ giờ không được khúm núm và co rúm trước anh ta.

“Để anh ta thấy rằng ta sẽ tự nguyện” nàng nghĩ một cách xảo trá. “Anh ta sẽ không lựa chọn việc làm thương tổn ta nữa”.

Sự chờ đợi của nàng kết thúc nhanh chóng, làm nàng ngạc nhiên khi tiếng bước chân của anh ta vang lên ngoài hành lang. Mặt nàng nóng lên khi nàng nhìn thấy cửa mở, và rồi nàng thấy mình đang nhìn đăm đăm vào mắt anh ta qua chiều rộng căn phòng. Cái nhìn chăm chú của anh ta hạ xuống và một ngọn lửa ngời lên khi anh ta lục soát cơ thể nàng bằng cái nhìn chằm chằm của mình.

Heather ngồi đó một cách lúng túng, tim nàng đập điên cuồng. Tấm chăn đã được kéo đến tận cuối giường nằm ngoài tầm với của nàng và nàng mong gì kéo nó lên người nàng. Chiếc váy nàng đang mặc giống như một tấm mạng xanh mềm mại phủ qua người nàng, còn khiêu khích và phô bày hơn cả thân thể trần truồng. Nó được thắt lại bởi những dải mềm ở hai bên eo, nhưng từ eo trở lên và từ eo trở xuống nó được cắt xẻ mà chẳng có đồ trang sức nào để túm giữ nó lại. Kết quả là hai bên ngực nàng lộ ra và đôi chân dài, thanh mảnh nằm dài trần trụi trước cái nhìn chăm chăm của anh ta. Điều khó khăn nhất nàng phải làm trong đời là ngồi bình tĩnh trước anh ta và để anh ta nhìn nàng như anh ta đang làm.

“Nàng rất đẹp, cưng à” anh ta khàn khàn nói, bước về phía giường. Đôi mắt anh ta như những ngọn lửa, thiêu đốt nàng. Anh ta với ra và kéo nàng quỳ lên trên đầu gối nàng. “nàng thậm chí còn đẹp hơn ta nhớ nữa”

Vẫn quỳ, nàng tự nguyện ngả vào anh ta khi anh ta kéo nàng vào vòng ôm. Đôi tay anh ta buông thả trượt xuống dưới váy nàng và ấp lên bầu ngực nàng khi anh ta từ tốn cúi đầu xuống nàng, và run lên, Heather chờ đợi nụ hôn của anh ta. Nhưng trước khi đôi môi anh ta ấn lên môi nàng, anh ta tách ra một chút và khẽ cười theo lối châm chọc của mình.

“Bây giờ nàng tự nguyện, cưng, hơn hẳn trước đây đấy. Có phải hôn nhân làm nên sự khác biệt như thế? Đó phải chăng là cái giá để nàng sẽ bán mình? Thế mà cuối cùng ta đã nghĩ đây là một người đàn bà trái tim trong trắng, người sẽ tự nguyện dâng hiến thân mình cho một người đàn ông không vì giá cả nào, chỉ vì tình yêu thôi”

“Ồ, anh là đồ xấu xa khốn kiếp!” nàng hét lên giận dữ, cố để giằng ra. “Tôi phải nói gì trong trường hợp này? Anh sẽ ép buộc tôi như anh đã làm trước đây, dù tôi có chống cự hay không”.

“Yên nào” anh ta nói nhanh, kéo nàng lại gần hơn và buộc nàng im tiếng. “nàng muốn những người khác nghe thấy và phá cửa vào sao? Ngài Hampton đang chờ một lời mời đấy”.

“Anh quan tâm gì?” nàng mắng lại một cách hằn học. “Anh khỏe hơn ông ấy. Có là gì nếu anh ném ông ấy ra ngoài trước khi anh giải quyết xong với tôi?”

Một cơ bắp giật giật trên má Brandon và Heather hiểu ngay rằng một cử động nhỏ thôi cũng mang nghĩa nguy hiểm. Anh ta nhìn chằm chằm xuống nàng, đôi mắt xanh lục dữ tợn và lạnh lẽo.

“Ta sẽ không đòi quyền làm chồng của mình với nàng đêm nay dù nàng có là người đàn bà cuối cùng trên thế giới đi nữa” anh ta rít lên.

Heather ngừng chống cự ngay lập tức và ngước mắt nhìn anh ta trong nỗi ngạc nhiên, tự hỏi liệu nàng có vừa nghe chính xác không nữa. Hàng mi anh ta hạ thấp và nụ cười toe châm chọc của anh ta lại xuất hiện, phô ra hàm răng trắng lấp lánh đối chọi với màu sẫm của làn da và bộ râu.

“Nàng đã nghe đúng đấy, em yêu. Ta không định làm tình với nàng trong căn nhà này đêm nay” Anh ta lờ đi vẻ nhẹ nhõm trên mặt nàng và bước đi. “Khi ta giành lấy lạc thú với nàng, cưng ạ, chuyện đó sẽ diễn ra theo cách của chính ta, trong nhà của chính ta hay trên tàu của chính ta, mà không phải ở nơi có người đàn ông khác đang lo lắng chờ để lao vào và kéo chúng ta ra, và chắc chắn là không khi mà người đàn ông đó đang giữ một lưỡi rìu trên đầu ta”.

“Một lưỡi rìu?” nàng ngây thơ nhắc lại, thấy thoải mái hơn với anh ta.

“Đừng nói với ta nàng không biết. Chắc chắn nàng biết kế hoạch của bọn họ. Ta không tin nàng không cùng phe với họ”.

“Tôi không biết anh đang nói gì” nàng thận trọng nói.

Anh ta cười chua chát. “Luôn ngây thơ, không phải sao, em yêu?” Đôi mắt anh ta rơi xuống ngực nàng và anh ta di ngón tay lên rìa ngoài ngực nàng nơi chiếc váy mỏng để lộ nó. Ngón tay cái của anh ta ấn vào bên dưới núm vú. “Luôn ngây thơ” anh ta nói nhẹ nhàng, “Luôn xinh đẹp. Luôn lạnh lùng”.

Nàng để cho đôi tay anh ta mơn trớn nàng. Chúng dịu dàng mà không làm điều gì tiếp theo nữa và anh ta là chồng nàng, nàng sẽ không nắm lấy cơ hội để khích động sự giận dữ của anh ta bằng việc từ chối anh ta những điều như thế này. Nhưng nàng khăng khăng với nghi vấn của mình. Nàng muốn biết lưỡi rìu họ đã dùng là gì.

“Làm thế nào họ buộc được anh cưới tôi?” nàng nhẹ nhàng hỏi.

Đôi môi anh ta chạm lên tóc nàng rồi chạy tới họng nàng và Heather vô thức run lên vì sự dữ dội cháy bỏng của chúng. Tay anh ta vẫn ôm ngực nàng và dường như không muốn dừng lại. Một cách lo lắng nàng kéo người ra, sợ rằng anh ta sẽ không giữ lời. Nàng với ra và kéo tấm phủ giường lên người và lại ngồi lún xuống giữa giường.

“Anh sẽ nói với tôi chứ?” nàng thì thầm, nhìn anh ta chăm chú.

Tâm trạng anh ta lại châm chọc, thô lỗ, giận dữ. “Tại sao ta nên kể? Nàng đã nghe tất cả về nó trước đây rồi. Nhưng nếu vấn đề hấp dẫn đến thế để nghe từ miệng ta, ta sẽ kể cho nàng. Ngài quý tộc yêu quý của nàng sẽ kiện ta vì tội buôn lậu và bán vũ khí cho người Pháp, mặc dù thực tế ta trong sạch như hoa huệ vậy. Ta sẽ bị tống vào tù, tàu sẽ bị lấy mất, và chỉ có Chúa mới biết chuyện gì sẽ xảy ra với kế hoạch quay về nhà của ta. Rất xảo quyệt là ông bạn của nàng đấy, ta phải nói thế.”

Anh ta giật mạnh áo khoác rồi ném nó vào ghế và bắt đầu cởi cổ cồn.

“Hẳn nàng biết ta sẽ … hay ta phải nói, ta định đính hôn để đi tới kết hôn khi ta quay về nhà? Ta phải nói gì với cô ấy … hôn thê của ta? Rằng ta thấy nàng và không thể cưỡng lại mình?”

Anh ta ngừng một giây, kéo sơ mi khỏi đôi vai rộng. Anh ta nhìn nàng đăm đăm giận dữ.

“Ta không thích bị ép buộc, nàng thân mến. Điều đó đi ngược lại bản chất của ta. Nếu nàng đến với ta khi lúc đầu nàng biết về chuyện có thai của mình, ta sẽ giúp nàng. Ta thậm chí có thể cưới nàng nếu nàng hành động như thể nàng mong muốn kết hôn với ta, nhưng nàng lại gửi người bạn vĩ đại của nàng tới và đe dọa ta, đó là điều không khôn ngoan nhất mà một cô gái nhỏ làm”

Mắt mở rộng và đầy sợ hãi, Heather thu người dưới tấm chăn như thể nó sẽ cho nàng sự bảo vệ tránh khỏi đôi tay hung bạo của anh ta nếu anh ta quay sang nàng. Anh ta đi quanh phòng, thổi tắt những ngọn nến và nàng quan sát anh ta một cách cảnh giác. Anh ta trần trụi tới tận eo và không tỏ vẻ có bất cứ ý định nào là chỉ dừng ở đó. Nhưng trong một lúc anh ta ngồi xuống một chiếc ghế cạnh giường.

“Nàng biết nàng rất đẹp, phải không?” anh ta nói, lạnh lùng đánh giá nàng. “nàng có thể có bất cứ người đàn ông nào nàng lựa chọn, nhưng mà nàng phải có ta. Ta thích biết sự thật, nếu nàng không phiền. Có lẽ nàng biết rằng ta giàu có chăng?”

Nàng lạ lùng nhìn anh ta, không thấy điều gì cần thiết với câu hỏi của anh ta. “Tôi chẳng biết gì về tình trạng tài chính của anh cả” nàng nhẹ nhàng trả lời. “Anh chỉ là người đàn ông … người đã cướp đi sự trong trắng của tôi. Tôi không thể đi với người đàn ông nào khác, khi bị hoen ố như tôi và mang trong người đứa con của anh. Tôi sẽ sinh ra một đứa con hoang trước khi phẩm giá bị hạ thấp”.

“Tính cách trọng danh dự của nàng đáng được khen ngợi, thưa bà” anh ta nói với giọng nhẹ tâng, bỡn cợt, và sự giễu cợt của anh ta thiêu đốt nàng.

“Tại sao anh sẽ được phép làm theo cách của mình mà lại không có hành động sửa lỗi cho những sai lầm anh đã gây ra?” nàng kêu lên. Anh ta ở bên nàng ngay lập tức. “Nào, em yêu” anh ta khó chịu nói. “Hạ thấp cái giọng chói lói của nàng thành một tiếng thì thầm đi nào hay chúng ta sẽ thấy họ vào bầu bạn cùng đấy. Ta không mong bị Ngài Hampton của nàng ném vào tù vì ông ta nghĩ ta đang hành hạ nàng đâu – đặc biệt khi đã biến nàng thành vợ ta rồi”

Sự lo lắng của anh ta làm nàng thỏa mãn, nhưng nàng tiếp tục với một tiếng thì thầm cố nén. “Anh nói anh không thích vũ lực. Ồ, tôi cũng phản đối nó, nhưng tôi không thể làm gì để ngăn anh đoạt lấy khoái lạc từ tôi. Giờ thì anh giận dữ vì anh phải chịu mọi phí tổn, cứ như anh không nghĩ đến đứa con tôi đang mang … điều nó có thể chịu đựng, sinh ra là một đứa con hoang.”

“Đứa trẻ sẽ được chăm sóc chu đáo, cả nàng cũng thế”.

Nàng cười một cách oán ghét “Như con hoang của anh và tình nhân sao? Không, cảm ơn. Tôi thà cắt họng mình trước khi chấp nhận lời đề nghị đó còn hơn”.

Cái giật giật ở má anh ta lại trở lại và anh ta nhìn nàng chăm chăm một lúc lâu đến nỗi nàng ngồi chết sững như một con chim trước một con rắn, rồi đôi mi khẽ khàng hạ thấp che đôi mắt châm biếm.

“Một người phụ nữ được một người đàn ông bao thì thường dịu dàng hơn vợ anh ta. Ta sẽ tử tế và rộng lượng với nàng”.

“Nghĩa là bây giờ thì anh sẽ không”. Nàng nói mỉa mai.

“Chính xác” anh ta dịu dàng trả lời, nhẫn tâm làm nàng sợ hãi. Anh ta đứng dậy khỏi giường và nhìn đăm đăm xuống nàng. “Như ta đã nói, ta không thích bị hăm dọa, và với nàng ta đã lựa chọn một hình phạt xứng đáng. Nàng muốn sự đảm bảo và một cái tên cho đứa trẻ của chúng ta. Nàng sẽ có nó, em yêu … nhưng nàng sẽ chẳng có cái quái gì thêm nữa. Nàng sẽ còn bị đối xử khắc nghiệt hơn cả một người hầu ở trong nhà ta. Nàng sẽ có cái tên nàng muốn, nhưng nàng sẽ phải cầu xin để ta đáp ứng mong muốn nhỏ bé nhất của nàng. Nàng sẽ chẳng có tiền mà cũng sẽ chẳng có một cuộc sống bình thường, mặc dù ta sẽ cẩn thận giữ cho nàng khỏi bị những người khác biết về tình trạng thực tế của nàng. Mặt khác, nàng thân mến, vị trí của nàng mặc dù danh giá đến thế thì cũng sẽ chẳng hơn gì ngục tù đặc biệt của chính nàng. Nàng thậm chí sẽ chẳng chia sẻ cùng ta những khoảnh khắc dịu dàng hơn của cuộc sống hôn nhân. Nàng sẽ chỉ là một tên hầu nữa trong mắt ta. Là nhân tình của ta nàng sẽ được đối xử như một bà hoàng, nhưng bây giờ thì nàng sẽ thấy ta là một ông chủ còn ngoài ra chẳng thêm gì sất.”

“Ý anh là chúng ta sẽ không quan hệ xác thịt?” nàng hỏi với nỗi ngạc nhiên lớn hơn.

“nàng nắm bắt nhanh đấy, em yêu. Và nàng không cần lo về ta ở khía cạnh đó. Ta sẽ không tự cắt cổ mình để chọc tức bộ mặt ta. Nàng chỉ là một người đàn bà trong số nhiều người đàn bà, và với một người đàn ông rất dễ dàng để tìm nguồn an ủi cho những nhu cầu còn hèn kém hơn”.

Heather thở dài với niềm vui được trút gánh nặng và mỉm cười, hả hê với sự may mắn của mình. “Thưa ông, không có gì có thể làm tôi vui hơn, tôi cam đoan với ông thế”.

Anh ta mỉa mai nàng lạnh lùng. “Đúng, ta có thể thấy rằng bây giờ nàng vui sướng. Nhưng địa ngục của nàng mới chỉ bắt đầu, thưa bà. Ta không bị giới hạn một kiểu sống vui vẻ đâu. Ta có một tính khí tồi tệ là có thể chộp lấy một cô gái nhỏ như nàng mà chẳng có lấy một giây lưu ý. Vì vậy, hãy cảnh giác, người đẹp của ta. Đừng xao lãng. Bước nhẹ, nói khẽ và có lẽ nàng sẽ sống sót. Nàng hiểu chứ?”

Nàng gật đầu, không còn thỏa mãn với những may mắn của mình nữa.

“Giờ thì đi ngủ thôi. Sẽ mất chút thời gian trước khi ta có thể làm điều tương tự đấy”

Vội vã tuân lệnh, vì sợ rằng anh ta sẽ tìm ra lỗi của nàng quá sớm, nàng trượt xuống giường với sự hấp tấp và kéo chăn đến dưới cằm, quan sát anh ta một cách đề phòng khi anh ta đi ngang căn phòng tới những cửa ban công. Anh ta mở chúng và bước ra ngoài ánh trăng. Không rời mắt khỏi anh ta, Heather thận trọng nằm nghiêng sang một bên vì vậy nàng sẽ không thu hút sự chú ý của anh ta vào mình. Một lần nữa anh ta lại đứng trong thế đứng của một thủy thủ đang nhìn ra biển và ánh trăng phủ lên gương mặt đẹp trai cùng đôi vai rộng của anh ta. Làn da mềm mại, rám nâu sáng lên trong ánh trăng, và nàng chìm vào giấc ngủ trong khi đang nhìn đăm đăm vào anh ta.

Heather nhanh chóng bị đánh thức khi Brandon ngả lưng xuống chiếc gối bên cạnh nàng, và lơ mơ vì ngái ngủ, nàng nghĩ anh ta sẽ làm gì đó tổn thương nàng. Nàng ngồi bật dậy với một tiếng kêu hoảng hốt trên môi và giơ một tay lên như thể để ngăn anh ta lại. Nhưng anh ta chộp lấy nó và kéo nàng nằm lại gối nàng.

“Yên nào, cô ngốc!” anh ta gầm gừ, nghiêng sang nàng. “Ta không định qua đêm trên một chiếc ghế và dành giường cho nàng đâu.”

Một cơn rùng mình sợ hãi xuyên qua người nàng khi anh ta giữ nàng bên dưới. Anh ta ở ngay bên trên nàng trong bóng tối và hơi thở ấm áp của anh ta chạm vào mặt nàng. Ánh trăng từ ban công tràn vào khắc họa nét mặt nhìn nghiêng giận dữ của anh ta.

“Tôi không định kêu lên” nàng thì thầm đầy sợ hãi, “Tôi chỉ bị hoảng hốt thôi”

“Vì Chúa, hãy hoảng hốt lúc khác đi” anh ta cáu kỉnh. “Ta có mối ác cảm với các nhà ngục”

“Ngài Hampton sẽ không …” nàng khe khẽ mở đầu.

“Ông ta sẽ không cái chết tiệt ấy! Giờ khi mà nàng đã có tên ta, danh dự của nàng đã được khôi phục, nhưng nếu ông ta nghĩ ông ta đã hành động một cách thiếu thận trọng để giao nàng cho ta, ông ta sẽ thực hiện lời đe dọa của mình và tống ta vào ngục chỉ để giữ ta xa khỏi nàng. Vì vậy dù nàng cảm thấy gì về ta, nếu nàng muốn đứa con của chúng ta lớn lên có cha, hãy đừng cho ông ta bất cứ động cơ nào”

“Tôi không định thế” nàng trả lời bằng một lời nói thầm.

“Nàng không thể chứng minh điều đó với ta” anh ta bắt bẻ.

“Ồ, anh!” nàng kêu lên, cố để thoát khỏi sự kìm giữ của anh ta. “Tại sao tôi lại không may mắn đến thế để bị anh cưỡng ép chứ! Anh thật … anh thật đáng ghê tởm!”

Anh ta cười khẽ khi giữ nàng nằm bên dưới. “Một số phụ nữ sẽ không đồng ý với nàng đâu, nàng thân mến”.

“Ồ, anh là đồ đáng khinh!” nàng hết hơi thở hổn hển. “Anh đồi bại, thô lỗ, hãm hiếp phụ nữ một cách đáng tởm! Tôi căm hận và ghét cay ghét đắng anh”.

Anh ta túm nàng lên gần mình, cơ thể thon dài, rắn chắc đang hết sức đe dọa thân hì