CHƯƠNG 4
Một cơn bão mang sấm sét và mưa gió của tháng mười giá rét quét đi không khí mùa thu, để lại những trận gió giật bất thường rượt đuổi nhau khắp Luân Đôn suốt ngày hôm đó. Những bánh xe lóc cóc trên các con phố rải đá cuội và lội lõm bõm qua những vũng bùn khi chiếc xe len đô tròng trành và xóc nảy qua con đường tới bến tàu. Heather ngồi lặng lẽ bên Bà Hampton ở chỗ ngồi ngoài rìa. Người phụ nữ khẽ khàng nói chuyện với nàng và thi thoảng trìu mến vuốt một lọn tóc đen bóng hay dịu dàng chạm vào tay nàng. Đó là biểu hiện bồn chồn duy nhất được bộc lộ ra mặc dù nỗi đau buồn đang đến gần từng giây. Nhưng thi thoảng đôi mắt Heather lại ngần ngại đưa tới gương mặt khắc kỷ của chồng nàng giờ đang ngồi cạnh Ngài Hampton phía bên kia nàng. Anh ta bị ép vào góc đó chịu những cú đụng mạnh và đôi mắt anh ta di chuyển chầm chậm, dửng dưng khắp khoang xe, dừng trên mặt nàng trong một giây rồi lại chuyển đi với sự hờ hững giống như khi chúng chạm vào mắt nàng. Ngài Hampton cố gắng rời rạc để kéo anh ta vào cuộc nói chuyện, nhưng chỉ được nhận lại những câu trả lời ngắn gọn, không mặn mà được thốt ra chỉ vì phép lịch sự.
Chiếc xe cua nghiêng một đường và lướt xuống con phố hẹp trước biển, băng qua một sân trống lầy bùn, và dừng lại trong mái che của một tòa nhà. Một biển hiệu nhỏ đu đưa và đập lách cách trên chiếc cửa có ghi dòng chữ: Cửa hàng kinh doanh Charleston.
Brandon nhẹ nhàng bước xuống chiếc xe ngựa và quay sang Heather “Em sẽ có vài giây để nói lời tạm biệt. Ta cần có nhân viên cửa hàng ra hiệu cho tàu của ta để bốc dỡ hàng.”
Nói xong điều này, anh ta bước đi, gió thổi gợn sóng mái tóc cắt sát của anh ta và dải dây buộc ở cổ tay áo. Cái nhìn chăm chú của Heather theo anh ta vào tòa nhà, rồi nàng từ từ quay sang bà Hampton để thấy những giọt nước mắt đang chan chứa trong mắt người phụ nữ. Nỗi buồn chia xa của họ không thể kìm nén thêm nữa. Nàng ngã vào vòng tay bà và qua những giọt nước mắt trái tim họ tìm được nỗi cảm thông … một cô gái không mẹ, một người phụ nữ không con. Ngài Hampton khàn khàn thông cổ họng. Một giây ngắn ngủi trôi qua trước khi Heather ngồi thẳng lên và ông nắm tay nàng trong tay mình.
“thôi nào, con gái” ông an ủi. “Đó là quy luật thế giới khi những cuộc chia tay luôn diễn ra. Ai biết khi nào đường đời ta đi có thể lại gặp nhau và chúng ta có thể chia sẻ những khoảnh khắc khác của cuộc sống. Hãy bảo trọng, con ta. Hãy đặc biệt bảo trọng”
Một cách hấp tấp Heather ôm lấy cổ ông và hôn lên gò má như da thuộc của ông. “Hai bác không thể đến thăm cháu trước khi chúng cháu nhổ neo sao?” nàng nài xin.
“Không, chúng ta không thể, Heather. Sự giận dữ của chồng cháu đã đủ căng thẳng rồi. Tốt nhất là chúng ta nói lời chia tay ở đây. Có lẽ, sau này ngài ấy sẽ tha thứ cho chúng ta, nhưng bây giờ thì, Chúa phù hộ, ta nghĩ thế là điều tốt nhất ta nên làm”
Nàng lại vòng tay quanh bà Hampton. “Cháu sẽ nhớ cả hai bác” nàng nghẹn ngào, những giọt nước mắt thánh thót rơi.
Quý bà ôm chặt cô gái vào mình. “Cháu sẽ có chồng cháu, cháu yêu, và sớm có một đứa con. Cháu sẽ chỉ có chút ít thời gian quý giá để nghĩ đến chúng ta. Nhưng có điều gì đó đã nói với ta rằng cháu sẽ hạnh phúc với anh ta hơn là sống ở đây. Giờ thì đi nào, cháu yêu. Đi tìm người chồng giận dữ của cháu đi. Và Heather … hãy nhớ rằng giận dữ và tình yêu chẳng khi nào tách rời nhau”.
Miễn cưỡng, Heather rời khỏi cái ôm của Bà Hampton và dịch tới cửa chiếc len đô. Nàng nghe tiếng chồng nàng ngay bên ngoài khi anh ta nói nhanh với một thủy thủ đang đi tha thẩn, nàng nhận thấy anh ta đã quay lại và lúc này đang đứng bên cạnh những con ngựa chờ nàng. Gạt những giọt nước mắt trên mặt, nàng mở cửa và nhấc váy để bước xuống xe ngựa. Brandon vội vã tới giúp nàng và trượt tay lên eo nàng. Mắt họ gặp nhau, và một lần nữa, thật may mắn, anh ta không móc máy những giọt nước mắt của nàng. Anh ta dịu dàng nhấc nàng xuống, rồi với vào trong xe ngựa khi ngài Hampton đưa cho anh ta áo khoác của họ và một gói nhỏ những món quà của bà Hampton. Nàng dịch ra khi anh ta nói với ông bà Hampton bằng một giọng thấp.
Con tàu Fleetwood nổi bật trong cảng trống cách bến tàu vài trăm yard đang chờ quay đầu bốc dỡ hàng. Vừa chèo vòng qua mũi tàu, một chiếc thuyền cá voi (thuyền hẹp nhọn hai đầu, có thể dễ dàng di chuyển lên trước hoặc lùi ra sau mà không cần quay đầu) lướt về phía họ, bốn thủy thù đang căng người chèo thuyền. Một người đàn ông nhỏ bé, già hơn, có phần kích động đứng ở đuôi thuyền, đang giục họ nhanh lên, không nghi ngờ gì với những cụm từ đầy màu sắc.
Gần quanh nàng, bến tàu sôi động trong hỗn tạp những âm thanh, người nhốn nháo và các loại mùi. Những thủy thủ nhàn rỗi đi lang thang với mùi hôi thối của những cuộc chè chén say sưa từ đêm trước vẫn đọng trên người, và những ả gái điếm nhếch nhác, chưa tắm rửa khá trơ trẽn săn tìm những món hàng của mình, hy vọng kiếm một hai xiling hay một đêm ăn nằm và lên tàu. Một lũ chuột kêu ré lên trên đống rác chỗ máng nước để mở, rồi chạy túa đi khi một thằng nhóc ném một hòn đá vào giữa chúng. Tiếng cười ầm ĩ vang lên khi mấy thằng nhóc bụi đời bẩn thỉu vụt qua bến tàu, nhảy qua máng nước và biến mất trong một ngõ hẻm.
Heather so vai, nhớ lại nàng đã nghĩ đến việc sinh một đứa con hoang, để nó lớn lên và học sống cuộc sống đường phố thế này. Ít nhất giờ đây đứa trẻ sẽ có một cuộc sống bên trên điều đó. Có là gì đâu khi nàng không được yêu cũng không được mong muốn như một người vợ? Con nàng sẽ có một người cha và điều gì đó mang nghĩa tổ ấm dù có một người cha đi biển.
Đây là cuộc sống của một thuyền trưởng tàu buôn – cảnh tượng bẩn thỉu, ô trọc đang vây quanh nàng và con tàu nhỏ xa xa kia. Nàng sẽ đóng vai trò gì trong cuộc sống của chồng nàng, nàng còn chưa biết rõ, ngoài việc nàng sẽ là mẹ đứa con anh ta. Dù anh ta đưa nàng theo cùng trên những chuyến hải hành khác trong tương lai hay thoải mái bỏ nàng lại phía sau thì cũng là quyết định của anh ta mà khi đó nàng sẽ chỉ có chút ít hoặc chẳng có tiếng nói gì. Nhưng khi nàng đón ngọn gió mang hương vị biển cả đến mũi nàng, như nàng cần phải đối mặt với cuộc sống - phía trước, nắm lấy bất cứ niềm vui nhỏ bé nào chồng nàng cho phép nàng và tiếp tục bằng lòng. Lúc đó, có lẽ, nàng sẽ không để ý đến việc tình yêu đã đi qua nàng.
Khi chồng nàng chạm tay lên lưng nàng, những suy nghĩ của Heather nhanh chóng biến mất. Anh ta đã đến với một bước đi lặng lẽ, làm nàng giật mình. Cảm thấy người nàng khẽ run lên, Brandon kéo áo khoác của mình qua vai nàng. “Chúng ta phải đi bây giờ để ra tàu” anh ta thì thầm. Nắm tay nàng, anh ta hướng dẫn nàng đi qua những chồng hàng, những cuộn dây thừng và những tấm lưới khi chiếc thuyền cá voi vừa tới cuối cầu tàu. Khi chiếc thuyền vừa chạm tới bến tàu, người đàn ông nhỏ bé nhảy vào bờ và hối hả chạy tới gặp họ. Ông ta kéo chiếc mũ lưỡi trai tròn khỏi đầu, và Heather giật mình nhận ra đó là George, người phụ việc và người hầu trong cabin của chồng nàng. Người đàn ông cúi chào trong một cử chỉ giật cục và chú tâm đến ông chủ của mình.
“Chúng tôi đã nghĩ ngài sẽ quay lại vào hôm qua, thưa thuyền trưởng. Chúng tôi gần như đã tuyệt vọng vì sự chậm trễ của ngài. Tôi đã đi quanh để nhờ nhiều người và đi lại khắp thành phố tìm ngài vì cho rằng ngài đã không may rơi vào tay mấy tốp bắt lính. Ngài đã làm chúng tôi khá lo lắng, thưa thuyền trưởng.” và với một động tác cúi chào và gần như là một quãng tạm dừng. “Xin chào, mẹ”
“Bọn ta đã bị giữ lại nhà ngài Hampton một chút” Brandon trả lời.
Với một cái gật đầu và cúi chào giật cục khác, George đặt lại mũ lên cái đầu bóng loáng, nhận lấy những bọc gói từ chỗ thuyền trưởng và bước ra sau họ khi họ bắt đầu lên thuyền. Brandon xuống thuyền trước tiên, rồi bế cô dâu trẻ của mình xuống bên cạnh anh ta và đặt nàng vào trong mũi tàu. George quăng cho anh ta những cái bọc cùng dây neo, trườn xuống chiếc thang, ổn định chỗ đứng ở cuối tàu và nắn bánh lái.
“Hoạt bát lên, những người trợ lực” ông ta yêu cầu. “Chúng ta đang trên đường lúc này. Khởi hành thôi. Những tay chèo bên trái quạt đi, không phải đẩy, các chàng trai – chèo – chèo. Giờ thì kết hợp và uốn cong lưng các cậu xuống mà làm, các chàng trai. Hẳn là một chuyến đi đủ lạnh cho mẹ tuy chúng ta đã kéo dài nó. Chán nản thế, mấy chàng, làm tốt lên”.
Chiếc thuyền nhỏ lướt bên dưới đuôi một con tàu buôn đã buông neo và lách qua vùng nước rộng tới con thuyền Fleetwood. Có một gợn sóng nhẹ đang cuộn trào trước khi làn gió nhẹ và một đám bụi nước lạnh giá hắt vào mặt Heather, làm nàng ngột thở và mang một cơn ớn lạnh qua người nàng. Nàng kéo chiếc áo khoác của Brandon chặt hơn vào người và rúc sâu hơn vào hơi ấm của nó. Tuy vậy, sự thoải mái chỉ kéo dài ngắn ngủi vì những yếu tố thiên nhiên đã kết hợp lại trong một nỗ lực phối hợp để làm tăng thêm những sự bất tiện mới đến.
Mũi thuyền cá voi đè lên ngọn mỗi con sóng, trườn lên rồi ngụp xuống trong những ngọn sóng. Sự di động không quen thuộc này làm dạ dày Heather nhộn nhạo, và mỗi đợt lao xuống mới dường như lại đẩy chỗ đồ ăn trong bụng nàng lên cao một chút. Nàng không thoải mái liếc nhìn sang chồng nàng giờ đang đứng phơi mặt trong gió, dường như thích thú trước cảm nhận về những tia nước biển mặn mà, và ấn tay nàng lên cổ họng.
“Nếu ta nôn ọe ra bây giờ, ta sẽ ghét chính mình mãi mãi” nàng cuồng dại nghĩ.
Khớp ngón tay nàng trở nên trắng bệch nhưng mặt nàng dần mang sắc hơi lục của biển cả. Cuộc đấu tranh của nàng đã gần đến thắng lợi, cho đến khi họ đến gần con tàu, nàng ngước mắt lên những cột buồm cao ngất, lắc lư ra sau rồi ra trước phía trên nàng theo hướng ngược lại hoàn toàn với những chuyển động nàng cảm thấy. Một tiếng rên khổ sở bật khỏi môi nàng vì chuyển động hỗn loạn đó và thu hút sự chú ý ngay lập tức của Brandon. Anh ta nhìn một tích tắc ngắn ngủi vào gương mặt nhợt nhạt, đau khổ cùng bàn tay mảnh mai đang chiến đấu giữ quyền kiểm soát, và hành động ngay tức khắc. Trượt cánh tay vòng qua trước người nàng, anh ta cẩn thận hạ đầu nàng qua mép thuyền và để cho tự nhiên giải quyết tình trạng của nó trong nước biển.
Vài giây sau, Heather có cái rùng mình cuối cùng và đứng thẳng lên, tự căm ghét chính mình. Xấu hổ và bị bẽ mặt, nàng không dám ngước mắt lên. Bên cạnh nàng, Brandon làm ướt một chiếc khăn tay và ấn nó vào trán nàng. “nàng cảm thấy tốt hơn chưa?” anh ta nhẹ nhàng hỏi. Chuyển động kia đã biến mất và chiếc thuyền giờ đang đứng trong mạn khuất gió của con tàu. Nàng cố gắng gật đầu yếu ớt khi George dừng thuyền ở chỗ cong phình ra của con tàu.
Khi Brandon buộc chặt dây neo mũi thuyền vào những sợi xích, George cũng làm tương tự thế với đuôi tàu. Sau đó, viên thuyền trưởng đặt chân lên chiếc thang và quay lại, ra hiệu cho Heather “Đi nào, cô bé của ta, ta sẽ giúp nàng lên tàu”. Nàng thận trọng đi đến và đặt chân nàng lên chiếc thang bên cạnh chân anh ta. Tay anh ta ôm quanh nàng và, đón lấy trọng lượng nhẹ tênh của nàng, anh ta trèo tới sàn tàu. Anh ta đặt nàng xuống và trong một khoảnh khắc sự chú ý của anh ta trở lại với chiếc thuyền cá voi, bỏ Heather lại nhìn chăm chăm ra xung quanh. Nàng thấy mình đang đứng ở đáy của một đám trông lộn xộn những dây chão, dây cáp và cột trụ, và qua tất cả chúng, to lớn, là những cột buồm nghiêng về phía sau đâm vào nền trời, giờ đây đang lắc lư với một nhịp điệu nhẹ nhàng, êm ái trong những đám mây. Từ lòng con tàu vọng ra những tiếng cót két, kẽo kẹt, rên rỉ gần như có giai điệu. Nhịp độ của âm thanh và chuyển động kết hợp với nhau và gần như làm cho con tàu thành một thứ gì sống động, đang thở bên dưới nàng. Nó sạch sẽ, có mùi muối mặn, và nàng nhìn thấy mỗi chi tiết đều gọn gàng ở vị trí của nó, những dây chão được cuộn ở nơi dễ với tới, những thùng xô được xếp gọn ghẽ. Một cảm giác về trật tự trải khắp con tàu.
Brandon quay lại phía nàng. “Nàng sẽ cần thay váy, Heather. Ta đã mua một vài món cho nàng trước khi ta phát hiện ra nàng biến mất. Chúng ở trong cabin của ta” Và với một cái nhướn mày châm chọc, anh ta nói thêm “Ta tin là nàng biết lối đi”
Nàng đỏ mặt tía tai và ngần ngại liếc về một trong những chiếc cửa bên dưới mạn tàu.
“Đúng, ta có thể thấy nàng biết rõ” anh ta thì thầm, quan sát nàng. “nàng sẽ tìm thấy những bộ quần áo trong rương của ta. Một lát nữa ta sẽ tới”.
Được giải phóng như thế, nàng rời khỏi anh ta tới cánh cửa kia. Trước khi nàng mở nó, tuy vậy, cái nhìn chăm chú của nàng trở ngược lại chỗ chồng nàng trong một giây ngắn ngủi, và thấy anh ta đang thảo luận mê mải với George. Dường như anh ta đã hoàn toàn quên nàng.
Cabin vẫn như nàng nhớ, chật chội và nhỏ, chiếm càng ít khoảng không quý giá dành cho hàng hóa càng tốt. Thời tiết ảm đạm của ngày hôm đó làm căn cabin chìm trong ánh tranh tối tranh sáng dày đặc khi chỉ có ánh sáng lờ mờ nhợt nhạt chiếu qua những ô cửa sổ phía đuôi tàu. Trước khi bước đến chỗ chiếc rương nàng thắp một cây nến trên bàn và treo áo khoác của chồng lên một cái móc bên cửa. Rồi nàng quỳ trước rương, những ngón tay nàng lần tìm chốt và lật nắp rương lên.
Một tiếng hổn hển thảng thốt thoát khỏi nàng khi nàng thấy chiếc váy màu be được gấp gọn gàng trên cùng. Những ký ức ùa về như dòng lũ, nhắc nàng nhớ đến William Court và cái đêm đã qua trong căn cabin này.
Mắt nàng bị miễn cưỡng hút về chiếc giường ngủ nơi nàng đã đánh mất sự trong trắng và nàng nhìn nó chăm chăm trong một khắc, nhớ đến những cuộc vật lộn đã diễn ra nơi đó, đôi môi đam mê và dữ dội trên thân thể nàng, và sau cùng là sự thất bại. Tay nàng trượt xuống bụng nàng với một ý nghĩ về sự mang nặng trong nó và mặt nàng bừng lên.
Nàng giật mình khi cánh cửa sau nàng mở ra và Brandon bước vào. Hấp tấp nàng đẩy chiếc váy màu be sang bên và kéo ra một chiếc váy nhung đỏ sẫm ở bên dưới. Nó có đường cổ cắt thấp, cùng tay áo, vừa vặn và dài, được tô điểm đăng ten trắng ở hai cổ tay. Nó là một chiếc váy được may cho một người phụ nữ không hề giả bộ mang dáng vẻ trẻ con để làm hỏng sự đơn giản và vẻ đẹp của nó.
Khi Brandon cởi áo khoác và ném nó lên giường, nàng đứng lên và bắt đầu cởi váy bằng những ngón tay run run. Nàng cẩn thận bước ra khỏi váy và đặt nó vào rương.
“Có một quán rượu gần đây” giọng chồng nàng vang lên sau nàng. “Chỗ đó sẽ thuận lợi cho nàng hơn là ở đây”
Một vệt nhăn lướt qua trán nàng khi nàng quay lại và nhìn anh ta. Anh ta đã cởi khuy áo sơ mi và đang hoàn toàn chăm chú vào những sổ sách kế toán trên bàn. Cũng dễ dàng như anh ta cho nàng rời khỏi tàu mình, có thể anh ta cũng dễ dàng cho nàng ra khỏi tâm trí mình. Có lẽ anh ta thậm chí sẽ bỏ nàng lại khi anh ta khởi hành. Chẳng có đảm bảo nào là anh ta sẽ không, và nàng sẽ bị bỏ lại trong cơ cực.
“Tôi đã quen với sự bất tiện” nàng trả lời với giọng nhẹ nhàng. “tôi sẽ chịu đựng được việc ở lại đây. Anh không cần phải đưa tôi tới một quán rượu”.
Anh ta liếc nhìn lên nàng. “nàng rất dễ chấp thuận, em yêu” anh ta lơ đãng nhìn với một tiếng cười ngắn, khinh bỉ. “Nhưng chính ta mới là người ra quyết định ở đây. Quán rượu đó sẽ thích hợp hơn với các nhu cầu của nàng”
Nàng đã không nghĩ về điều này, rằng anh ta sẽ nhẫn tâm đến thế bỏ rơi nàng. Nàng cảm thấy một cơn ớn lạnh bắt đầu lớn dần sâu trong người nàng.
“Đó thật sự là số phận của ta ư?” nàng tự hỏi với nỗi cô độc. “Bị bỏ lại trên bờ biển sinh sống khi ta có thể sinh nở trong tay những bà đỡ không biết gì hơn nghèo túng và cơ cực? Con trai ta đã có một cái tên và vẫn sống cuộc đời một đứa trẻ bụi đời trong một rãnh nước ư?” Nàng quay đi và một cơn run rẩy nhận biết chạy dọc người nàng.
Không có lòng nhân từ trong người đàn ông này sao? Nếu anh ta muốn nàng cầu xin, nàng sẽ vui vẻ mà quỳ gối trước anh ta và nài xin cho cuộc sống của con nàng. Nhưng anh ta dường như không muốn điều đó. Anh ta tạo dựng tâm trí mình băng giá và không có cảm xúc. Nàng sẽ phải tới một quán rượu.
Cố làm dịu những nỗi sợ hãi của mình, nàng kéo chiếc váy đỏ qua vai và đi đến chỗ anh ta đang ngồi. Sự chú ý của anh ta rơi trên người nàng và một biểu hiện kỳ lạ lướt qua mặt anh ta. Màu thẫm rực rỡ của chiếc váy làm mắt nàng sâu thẳm hơn đến mức thành màu xanh biển đêm, và làn da không tì vết tỏa sắc trắng đáng sửng sốt trên nền đỏ. Ngực nàng đầy đặn và phô bày vẻ xinh đẹp, chiếc váy chỉ vừa vặn che sắc hồng nơi hai đỉnh của nó.
Sợ hãi khủng khiếp và thiếu chắc chắn với việc anh ta sẽ phản ứng thế nào khi làm việc nhỏ thế này cho nàng, Heather quay lưng lại anh ta. “Tôi không thể cài nó” nàng nhẹ nhàng thầm thì khi ruột nàng quặn lại và cơn khiếp đảm của nàng lớn dần. “Anh có phiền không?”
Nàng cảm thấy những ngón tay anh ta trên lưng váy, nàng cúi đầu ra trước và chờ, nín thở, cho đến khi anh ta kết thúc, rồi nàng rời đi, ném một cái liếc mắt lo lắng qua vai tới anh ta khi nàng làm thế. Anh ta lại đang xem xét những cuốn sổ, nhưng giờ có một vẻ giận dữ đen tối trên mặt anh ta.
Khi nàng lặng lẽ đi quanh phòng, cất chiếc áo choàng cô dâu, gom nhặt những bộ quần áo nàng sẽ cần khi đến quán rượu, và treo chiếc áo khoác bị vứt bừa của anh ta lên cái móc trong tủ của anh ta, nàng lén lút nhìn anh ta, sợ rằng nàng sẽ làm điều gì đó chọc tức anh ta, nhưng anh ta dường như đang mê mải với những cuốn sổ của mình và quên lãng nàng.
Thời gian chậm chạp và lặng lẽ trôi đi. Chỉ có một khắc nghỉ ngơi khi George mang café và trà đến. Nhưng ông ta phục vụ thuyền trưởng của mình hầu như không một lời nói thầm và mang trà cho nàng tới chỗ nàng ngồi trong ban công hẹp phía sau ghế của chồng nàng. Rồi người hầu lại đi, bỏ nàng ngồi lại lắng nghe tiếng thở dài khe khẽ của con tàu và tiếng thình thịch đơn điệu của trái tim nàng.
Đã gần 10h khi Brandon đẩy ghế khỏi bàn và lại nhìn đến nàng. Đôi mắt anh ta rơi xuống ngực nàng và anh ta lại cau mặt.
“Nàng tốt hơn nên mặc áo khoác của ta khi tới quán rượu” anh ta cộc cằn nói. “Ta không thích khi chúng ta lên bờ lại bị rình rập bởi những kẻ chơi gái bần tiện cho rằng nàng sẽ mang lại cho chúng một món hời”
Sắc đỏ bừng lên mặt Heather và đôi mắt nàng cụp xuống tránh cái nhìn chằm chằm của anh ta. Nàng thầm thì một lời vâng, trượt khỏi đệm và đi qua anh ta để lấy áo khoác.
Một vài phút sau họ ở trên thuyền chờ George xuống tàu. Ông ta thả xuống thuyền cái gói của nàng và một chiếc túi vải len, rồi trèo xuống và ra lệnh cho những tay thủy thủ để khởi hành. Trên bờ, ông ta đi sau họ, liếc qua vai cẩn thận tìm kiếm những tay trộm hay những kẻ nguy hiểm khác trá hình.
Họ đến quán rượu mà không có sự cố gì và rơi vào những giai điệu một khúc hát u sầu mà một tay thủy thủ đang hát. Người thủy thủ đó nhỏ bé và gầy gò, nhưng giọng anh ta âm vang chất giọng nam trung nhẹ nhàng. Gần anh ta, một vài người đàn ông ngồi uống bia và lắng nghe, bị mê hoặc bởi ma thuật giọng hát của anh ta. Một ngọn lửa tí tách trong lò sưởi và mùi thơm lợn nướng lan tỏa trong không khí, làm miệng Heather tứa nước bọt. Nàng nhắm mắt lại và cố không nghĩ đến cơn đói đang gặm nhấm dạ dày nàng.
Brandon thì thầm gì đó với George và người hầu này vội vã đến trao đổi với chủ quán rượu khi Heather theo chồng nàng tới một chiếc bàn trong góc. Nàng trượt vào chiếc ghế anh ta giữ cho nàng, và một giây sau họ đã được phục vụ thức ăn và đồ uống mà Heather biết ơn nhận lấy khi dạ dày nàng gầm gừ đòi thức ăn.
Nàng không chú ý đến những cái nhìn chằm chặp mà nàng đã thu hút từ những người đàn ông hay chiếc áo khoác đang rũ khỏi vai nàng hay hai người đàn ông tiều tụy đang ngồi phía bên kia căn phòng đang nói chuyện thì thầm khe khẽ với nhau. Sự chú ý của nàng bị phân tán giữa thức ăn của nàng và việc lắng nghe lời ca bài “Cánh áo xanh” tay thủy thủ đang hát. Với một cái giật mình nàng cảm thấy chồng nàng ngả về nàng. Anh ta kéo chiếc áo khoác lên vai nàng và mặt nàng đỏ bừng lên khi nàng ngước mắt nhìn anh ta.
“Ta đã mua chiếc váy này là vì sự ngắm nhìn riêng tư của ta, em yêu” anh ta nói dịu dàng. “Ta không định để nàng làm hài lòng những người đàn ông khác bằng hình ảnh khuôn ngực dễ thương của nàng đâu. Làm thế không hề khôn ngoan chút nào cả. Nàng đang gây nên cơn khuấy động trong những người đàn ông này đấy”
Heather kéo hai tà áo khoác lại và thận trọng liếc quanh, nàng nhận ra điều anh ta nói là sự thực. Nàng dường như là trung tâm chú ý. Thậm chí tay thủy thủ kia đã ngừng hát một lúc khi anh ta nhìn chằm chặp vào nàng. Rồi rất nhanh anh ta lại bắt đầu.
Màu đen là màu mái tóc tình yêu đích thực của tôi. Nàng là tạo vật đẹp lạ lùng. Đôi mắt trong sáng nhất và đôi tay mềm mại nhất. Tôi yêu đám cỏ chân nàng dừng bước. Tôi yêu tình yêu của tôi và nàng cũng biết thế, tôi yêu đám cỏ chân nàng đi qua. Nếu nàng lìa bỏ trái đất này, chẳng còn gì có thể tồn tại. Cuộc sống của tôi sẽ vội vã lìa xa.
Heather liếc nhìn chồng và thấy anh ta bị kích thích với lời ca của tay thủy thủ. Hàng mi anh ta hạ thấp che đôi mắt khi anh ta tập trung vào bữa ăn, nhưng trên gò má anh ta một thớ cơ nhỏ giật giật. Như trước đây, nàng trở nên lặng lẽ và đầy sợ hãi khi cảm nhận thấy cơn giận dữ của anh ta.
Sau bữa tối, người chủ quán chỉ lối cho họ đến căn phòng George đã đặt. Người hầu mang những cái gói của họ vào, rồi rời đi cùng người chủ quán. Trong vài phút, Heather chờ Brando cũng rời đi, không bao giờ gặp lại nữa, nhưng anh ta ngồi vào một chiếc ghế và dường như không hề vội vã rời đi, vì vậy nàng tới chỗ anh ta và nhờ anh ta cởi khuy váy cho nàng, và nàng bắt đầu cởi váy như thể nàng hy vọng anh ta sẽ ở lại. Nàng xõa tóc và chạy tay qua nó để làm mượt những lọn tóc vì nàng không có chiếc lược nào cả. Nhận thấy đôi mắt của chồng mình trên người nàng, nàng cởi váy và áo lót rồi đặt chúng lên một chiếc ghế và mặc một cái váy ngủ Quý Bà Hampton đã cho nàng.
Chiếc váy này làm bằng vải phin nõn trắng mỏng có những dải đăng ten đính trên ngực, và cổ áo lượn tròn, khoét rất sâu. Bên dưới ngực một dải ruy băng hẹp được luồn qua những dải đăng ten và buộc lại. Hai tay áo rộng và dài và một đường xếp nếp bằng đăng ten viền cổ tay phủ xuống bàn tay nàng. Mặc dù ít mỏng hơn chiếc váy đêm kết hôn của nàng, thì chiếc này, giống như chiếc kia, cũng có mục đích mang lại cho người đàn ông niềm vui thích, nhưng khi nàng đến trước ánh nến, nó lại mang đến một câu rủa giận dữ từ miệng Brandon.
Nàng giật mình liếc lên nhìn anh ta và thấy anh ta đang sải bước về phía cửa.
“Ta sẽ quay lại trong một hoặc hai giờ nữa” anh ta gầm gừ, và mở cửa. Rồi anh ta đi và Heather rũ xuống sàn khi những tiếng nức nở đầy nước mắt, đầy khiếp đảm làm nàng nghẹn thở.
“Anh ta thậm chí còn không nói sự thực” nàng nghẹn ngào “anh ta sẽ không bao giờ quay lại”
Mỗi giây sau đó trôi qua chậm chạp hơn mỗi giây trước. Nàng đi quanh phòng, tự hỏi nàng sẽ làm gì và sẽ đi đâu. Nàng không thể lại đến nhà chú nàng và để con nàng lớn lên dưới bàn tay ghét bỏ của bà thím, nàng cũng không thể tới gặp Ngài Hampton và nhờ ngài giúp nàng. Nàng có quá nhiều tự trọng để lại đến làm phiền họ lần nữa. Có lẽ nếu cuộc sống may mắn nàng sẽ tìm được công việc làm hầu gái ở đây nơi quán rượu này. Nàng sẽ hỏi vào ngày mai, nhưng đêm nay nàng sẽ ngủ nếu nàng có thể.
Đêm dần sâu và điểm từng khắc mặc dù Heather có thể làm dịu nỗi sợ hãi và gạt những nghi ngại sang bên, giấc ngủ vẫn không đến. Dường như cả một thế kỉ đã qua khi nàng nghe thấy tiếng chuông báo một giờ. Với một tiếng kêu nàng nhảy khỏi giường và chạy tới cửa sổ để đóng sập nó lại. Nàng gục đầu lên khung cửa và đôi vai mảnh mai run lên vì những tiếng nức nở. Ngay ngoài cửa phòng nàng nghe thấy giọng một người đàn ông và một giọng khác trả lời. Nỗi sợ hãi của nàng tăng gấp đôi, và khi cửa phòng mở ra, sự sống rút hết khỏi mặt nàng. Nhưng ánh đèn ngoài hành lang soi sáng mặt George và hắt bóng hình dáng cao lớn, bờ vai rộng của chồng nàng. “Anh đã quay lại!” nàng thì thào. Khuôn mặt anh ta quay về phía nàng trước khi anh ta đóng cửa lại và họ lại mất hút trong bóng tối. “Tại sao nàng không lên giường?” anh ta hỏi, bước trong bóng tối đến bên giường. Có tiếng quẹt đá lửa và thép. Bùi nhùi bắt cháy và anh ta châm một ngọn nến trên bàn rồi nhìn nàng. “Nàng ốm sao?”
Nàng rời những bóng khuất đi về phía anh ta và ánh nến làm những giọt nước mắt lấp lánh trên mắt nàng. “Tôi đã nghĩ anh đã bỏ tôi” nàng thì thầm “Tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa”.
Trong một giây anh ta nhìn đăm đăm xuống nàng với chút ngạc nhiên, rồi anh ta dịu dàng mỉm cười và kéo nàng lại gần. “Và nàng thấy khiếp sợ ư?”
Nàng thảm thương gật đầu và cố nén một tiếng nức nở nhưng nó lại thành như một tiếng rên rỉ khàn khàn. Anh ta nhẹ nhàng gạt tóc khỏi mặt nàng và chạm môi lên trán nàng để làm yên sự run rẩy của nàng.
“Em chưa bao giờ đơn độc, cô gái nhỏ ạ. Geore đã ở ngoài cửa suốt thời gian qua để canh gác nó. Bây giờ ông ta chỉ vừa đi chợp mắt một chút, nhưng em cho rằng ta là kẻ đáng khinh khi bỏ em lại mà không đảm bảo sự an toàn cho em sao?”
“Tôi không biết điều gì để tin tưởng cả” nàng thầm thì. “Tôi sợ anh sẽ không bao giờ quay lại nữa”
“Chúa tôi! Em chẳng hề coi trọng ta lắm … với cả em cũng vậy. Ta sẽ không bỏ mặc một quý cô cho sự bảo vệ của chính cô ấy ở một nơi thế này và chắc chắn hơn nữa là không làm thế với vợ của chính ta khi cô ấy đang mang nặng đứa con ta. Nhưng nếu điều này có làm yên lòng nỗi sợ hãi của em, thì ta sẽ không rời em nữa trong khi chúng ta ở đây”
Nàng ngước nhìn lên mắt anh ta và thấy một sự ấm áp tử tế trong đó. “Không, thế không cần thiết” nàng nói khẽ “Tôi sẽ không thấy khiếp sợ nữa đâu”
Anh ta khum cằm nàng trong tay “Vậy thì đi ngủ thôi. Ngày hôm nay thật dài và ta thấy mệt rồi”
Gạt những giọt nước mắt trên má, nàng trèo lên giường ở phía gần cửa nhất và lặng lẽ quan sát anh ta khi anh ta mở cái gói George đã mang vào cùng cái gói của nàng. Mắt nàng mở to khi anh ta lấy ra chiếc hộp đựng những khẩu súng Flintlock mà một trong hai khẩu nàng đã từng dùng để đe dọa tay người hầu. Anh ta cầm theo lên giường nơi nàng nằm và thả nó xuống bên cạnh nàng, lấy ra những khẩu súng và bắt đầu nạp đạn.
“Anh đang chờ đợi những rắc rối sao?” nàng khẽ hỏi, ngồi dậy.
Anh ta liếc nhìn nàng và mỉm cười. “Chỉ là một sự thận trọng đôi khi ta làm khi ta không thoải mái với những điều quanh ta. Nàng không cần lo lắng, em yêu”.
Nàng tò mò nhìn khi anh ta nạp đạn một khẩu, nhớ đến sự bất lực của chính mình khi nàng cố xác định xem làm thế nào mà chẳng thể làm nổi. Nhìn thấy sự quan tâm của nàng, Brandon khẽ cười.
“Lúc này nàng có muốn học nạp đạn chúng không?’ anh ta hỏi, mỉm cười. “Nàng đã làm rất cừ khi chúng còn rỗng không. George đã khá cáu tiết khi ông ta phát hiện ra nàng đã lừa ông ta. Thực tế thì một người đàn bà nhỏ bé đã làm ông ta run rẩy vì sợ trước một khẩu súng rỗng không đã làm bị thương lòng tự trọng của ông ta. Ông ta đã không thể chịu nổi điều đó khá lâu sau đó. Ta cũng thấy thế với chuyện đó” chàng cộc cằn nói thêm, nhớ đến cách chàng đã hằn học ném một tràng những lời nguyền rủa vào người hầu đó khi chàng quay lại tàu Fleetwood và phát hiện ra cô gái đã bỏ đi. Tính khí chàng không khá lên chút nào khi chàng cũng phát hiện ra nàng đã biến mất không dấu vết.
Anh ta nắm tay nàng và kéo nàng tới rìa giường bên cạnh anh ta. “Nhưng giờ thì điều đó không quan trọng nữa. Nếu nàng thích học sử dụng một khẩu súng, ta sẽ dạy nàng” Rồi anh ta nhìn vào mắt nàng và cảnh cáo. “Nhưng đừng có bao giờ sai lầm nghĩ rằng nàng có thể quay chúng vào ta mà không dùng đến chúng. Ta không phải là George và nàng sẽ phải giết ta trước khi nàng có thể trốn thoát” anh ta lại cười khẽ. “Và với điều đó, ta nghi ngờ việc nàng có thể cầm nó giết một người đàn ông, vì thế ta nghĩ ta sẽ an toàn khi giữ nó khỏi nàng”.
Heather nuốt xuống khó khăn. Nàng nhìn chòng chọc lên anh ta một cách lặng lẽ, với đôi mắt mở to như hai mặt trăng. Nàng tin mỗi từ anh ta nói. Anh ta không phải một người đưa ra những đe dọa vô ích.
Họ ngồi rất gần nhau bên rìa chiếc giường, gần đến nỗi thân hình họ chạm vào nhau – đùi nàng sát đùi anh ta, tay nàng tì vào sườn anh ta. Tay anh ta chống phía sau nàng, bàn tay để trên giường rất gần hông nàng. Sự bình tĩnh của nàng bị kéo căng ra. Một cách lo lắng nàng thả rơi cái nhìn chăm chăm của mình và kín đáo kéo vạt váy trùm qua đùi và đầu gối, nhận thấy nó đã bị co gần tới hông nàng lúc anh ta kéo nàng tới chỗ anh ta.
“Tôi có thể thử nạp đạn khẩu này không?” nàng hỏi, lưỡng lự chạm vào khẩu súng anh ta đang cầm trên tay kia. “Nếu nàng thích” anh ta trả lời, đưa nó cho nàng. Khẩu Flintlock nặng trịch vì được làm dành cho tay một người đàn ông. Nàng thấy nó không thoải mái trong tay nàng. Đặt nó ngang đầu gối, nàng cầm cái sừng đựng thuốc súng lên và nâng họng súng để nhồi thuốc súng xuống. “Quay nó tránh mặt nàng ra” Brandon chỉ bảo. Nàng làm theo và nhồi một lượng nhỏ thứ bột màu xám vào trong họng súng. Như nàng đã thấy anh ta làm, nàng nhồi một mẩu giấy vào và với chiếc que nạp ấn nó xuống nòng súng, rồi quấn một quả bóng chì trong một mảnh vải tẩm dầu và cũng nhồi nó xuống nòng súng. Thế là xong.
“Nàng học rất nhanh” Brandon thì thầm khi cầm lấy khẩu sung từ tay nàng và đặt nó cùng với khẩu kia lên bàn. “có lẽ nàng sẽ là một Molly Pitcher khác đấy”
Liếc nhìn lên anh ta, nàng khẽ cau mày “Cô ấy là ai thế, Brandon?” nàng dịu dàng hỏi, không nhận thấy nàng đã gọi tên anh ta lần đầu tiên.
Anh ta mỉm cười và với lên chạm vào một lọn tóc đen bóng của nàng. “Đó là cái tên dành cho những người phụ nữ đã giúp mang nước cho những người lính Mỹ trong các trận đánh và dành cho một người phụ nữ cụ thể, người đã giúp giữ vững quân đội chống Anh quốc tại Monmouth”.
“Nhưng anh cũng là người Anh mà, Brandon, không phải sao?” nàng hỏi, nhìn chăm chăm lên anh ta với đôi mắt tò mò.
Anh ta cười. “Thật sự thì không, thưa bà. Ta là một người Mỹ. Gia đình ta đã ra đi từ nơi đây, đó là sự thực, nhưng từ rất lâu trước khi họ chết họ đã coi mình là những người Mỹ chính hiệu. Cha ta giúp sức chống lại nước Anh và khi còn là một cậu bé ta cũng đã làm thế. Nàng sẽ phải quen với ý nghĩ là Nước Anh nàng thuộc về không còn là như thế ở nơi chúng ta sẽ đến”
“Nhưng anh đã buôn bán với chúng tôi” nàng hỏi với nhiều kinh ngạc. “Anh đưa tàu tới đây và buôn bán với những người anh đã từng đánh nhau”
Anh ta nhún vai “Ta là người kinh doanh. Ta bán vải và hàng hóa cho người Anh để thu lợi nhuận. Họ bán cho ta những thứ mà người nước ta sẽ mua để có nhiều lợi nhuận hơn. Ta không bao giờ giữ mối thù hằn nếu ta nghĩ nó sẽ gây trở ngại cho việc buôn bán kiếm tiền. Ngoài ra, ta phục vụ cho nước ta bằng cách mang về những thứ cần thiết mà chưa có được”.
“Vậy là anh đến đây hàng năm sao?”
“Ta đã đến đây trong 10 năm qua, nhưng lần này sẽ là năm cuối của ta. Ta có một kế hoạch định thực hiện. Ta không thể bỏ bê nó lâu hơn nữa. Và giờ thì ta có những trách nhiệm khác trên đường đi. Ta sẽ bán con tàu Fleetwood khi ta về nhà”.
Điều gì đó bóp nghẹt trái tim Heather. Có lẽ nào anh ta định nói không bao giờ ra biển nữa, để ổn định cuộc sống và trở thành người cha đứa con của họ? Có lẽ nàng thậm chí sẽ được phép có một vị trí trên danh nghĩa trong gia đình anh ta. Ý nghĩ nho nhỏ đó trào lên ấm áp trong nàng và nàng gần như thấy thoải mái với anh ta. Nhưng thực tế lạnh lùng và sự nghi ngờ dội nước lạnh vào giấc mơ đó.
“Liệu tôi cũng có mặt trong kế hoạch của anh không?” nàng hỏi, gần như sợ hãi câu trả lời.
“Dĩ nhiên rồi” anh ta trả lời, hơi ngạc nhiên với câu hỏi của nàng. “Nàng nghĩ nàng sẽ sống ở đâu chứ?”
Nàng bồn chồn nhún vai “Tôi … tôi không biết. Anh chưa nói”.
Anh ta cười nhỏ “Vậy giờ thì nàng biết rồi. Giờ hãy làm một cô gái ngoan và vào giường ngủ thôi. Cuộc chuyện trò của nàng đã làm ta mệt”.
Nàng lại trườn vào giường khi anh ta đứng lên và bắt đầu cởi quần áo. Khi đã trần trụi, anh ta nói với nàng qua giường “Tốt nhất là ta ngủ gần cửa”. Nàng vội vàng dịch sang phía bên kia giường mà không hỏi tại sao phải thế. Rõ là anh ta chờ đợi điều gì sắp đến.
Anh ta thổi tắt nên và nằm xuống cạnh nàng. Một chiếc đèn lồng tối màu treo sáng chói ở sân bên dưới và theo làn gió của đêm dông gió đó, trải những hình bóng to lớn lờ mờ vào trong phòng. Thêm vào sự mất tinh thần của nàng, Heather thấy rằng tóc nàng đang đổ ngang dưới gối của Brandon và bị kẹp bên dưới anh ta. Nàng đợi anh ta giải phóng cho nàng, nhưng một khoảng thời gian dài trôi qua mà anh ta không làm thế và rồi nàng biết anh ta sẽ không làm vì anh ta đã chìm vào giấc ngủ với bên má tì lên những sóng tóc mềm mại của nàng. Với một tiếng thở dài cam chịu, nàng thu xếp chính mình để qua đêm trong cảnh bó buộc, nhưng với sự hiện diện gần bên của anh ta, nàng cảm thấy an toàn và chìm sâu vào vương quốc của những giấc mơ.
Từ nơi sâu thẳm của giấc ngủ nàng vật lộn với những kích động kinh hoàng đang khích động nàng thức tỉnh hoàn toàn. Một bàn tay ấn chặt lên miệng nàng, che lấp những tiếng hét khởi nguồn từ sự hoảng loạn. Đôi mắt nàng bừng mở và trong phản ứng điên cuồng nàng cào vào bàn tay ấy. Rồi khuôn mặt chồng nàng hiện ra lờ mờ gần sát phía trên nàng trong bóng tối, và với những giác quan được phục hồi, nỗi sợ hãi của nàng qua đi và nàng chìm lại xuống những chiếc gối. Nàng nhìn chăm chăm vào anh ta trong nỗi bối rối, đôi mắt nàng mở to và tìm kiếm.
“Nằm yên” anh ta nhẹ nhàng thì thầm “Đừng động đậy. Đừng gây tiếng động. Giả vờ như đang ngủ”.
Nàng gật đầu để anh ta biết là nàng sẽ làm theo. Đôi tay anh ta trượt đi và anh ta nằm xuống lại cạnh nàng. Hơi thở của anh ta trở nên chậm rãi và đều đều, như thể anh ta đã ngủ, và từ sau cánh cửa nàng có thể nghe thấy một giọng nói bị bóp nghẹt và một tiếng khoét hay cào cửa kỳ quặc. Then cửa bắt đầu nhích lên chầm chậm, và nàng cố để kiểm soát hơi thở của chính mình. Với sự xáo động trong lồng ngực nàng, điều đó chẳng phải là nhiệm vụ dễ dàng gì.
Một vệt sáng lờ mờ xuất hiện và dần trải rộng khi cánh cửa bị giật mở. Qua đôi mắt khép hờ nàng quan sát và thấy một cái đầu hiện ra. Nàng nghe thấy một tiếng thì thầm. “Họ đang ngủ. Nhanh lên”. Hai bóng đen lẻn vào trong phòng, và cánh cửa bị đẩy sập lại. Heather căn chặt răng khi những người đàn ông tiến tới và gần như nhảy dựng lên khi sàn nhà kêu cọt kẹt dưới chân họ. Một tiếng thì thầm giận dữ vang lên.
“Đừng đánh thức tay thuyền trưởng, thằng ngốc, không thì ta không thể có được cô gái đâu. Anh ta chẳng phải một người bé nhỏ gì”.
“Cô ta nằm bên kia giường” người kia thì thầm to hơn một chút.
“Suỵt … suỵt” người đầu tiên rít lên “Mày không thấy, tao có thể thấy điều đó bằng chính mắt tao à”.
Họ đã tiến tới gần sát chân giường khi Brandon lần rút những khẩu súng từ bên dưới những tấm chăn và ngồi dậy.
“Đứng nguyên đó, các chàng trai” anh ta ra lệnh “Các anh đã bị phát hiện. Và đứng thật yên vì hai mẩu đáng giá này sẽ đưa hai quả bóng chì găm hai lỗ trên người các anh đấy”
Hai người kia đứng hóa đá giữa bước chân, một người nửa như quay người định trốn trong khi người kia giữ lấy tay anh ta.
“Heather, thắp nến lên để ta có thể nhìn thấy mặt những vị khách lúc nửa đêm này” Brandon hối thúc.
Nàng nhanh nhẹn trườn ra sau anh ta và thắp ngọn nến trên tủ com mốt. Ánh sáng của nó dìu dịu trải rộng khắp căn phòng và soi trên mặt hai gã đàn ông kia, cho thấy hai gã chính là hai người đã hội ý bí mật phía bên kia phòng trong giờ ăn tối của họ.
“Chúng tôi không thực sự định gây hại” một người lắp bắp “Chúng tôi sẽ không làm bị thương cô gái”.
Gã định bắt cóc kia gan lì hơn “chúng tôi có thể thu xếp với ngài một khoản tiền kha khá để đổi lấy cô ấy, thuyền trưởng. Cô ấy sẽ mang lại vàng nhiều hơn cả trọng lượng của cô ấy từ một công tước cụ thể chúng tôi biết. Thậm chí cũng không là vấn đề nếu cô ấy không còn trinh.” Đôi mắt anh ta nhìn về Heather và anh ta nhe răng cười, phô bày hàm răng sâu khủng khiếp. “Cô ấy thật sự có giá trị, thuyền trưởng. Chúng ta sẽ chia ba, thật đấy”
Run lên, Heather nép sát hơn vào chồng và kéo chăn lên đến sát cằm. Nàng không thích cách những gã đàn ông này liếc mắt đểu cáng vào nàng. Nàng biết nếu họ đoạt được nàng, nàng sẽ bị cả hai gã sử dụng nhiều lần trước khi nàng thật sự được đưa tới cho vị công tước kia. Họ na ná với William Court, chỉ chăm chăm lo thỏa mãn thói dâm dục của mình trước hết.
Brandon cười một cách nguy hiểm khi anh ta đứng dậy và đối mặt với hai gã đàn ông. Anh ta vô tình không quan tâm đến tình trạng thiếu vải của mình và chĩa hai khẩu súng với dáng vẻ đàng hoàng không chủ ý không hề làm dịu đi tình trạng hốt hoảng của hai tên trộm.
Heather cảm thấy hơi nóng bốc dần lên mặt. Đó là một điều mang tính riêng tư với Brandon khi anh ta khỏa thân, nhưng với sự hiện diện của những người này – nó lại là điều gì đó hoàn toàn khác. Tình trạng trần trụi nam tính của anh ta dường như rõ ràng còn thêm trần trụi đáng kinh ngạc với nàng khi những người đàn ông kia ở đây.
“Ta phải làm thất vọng quý ông tử tế của các anh” anh ta nói nhẹ nhàng. “Cô gái này đang mang thai con ta, và ta là một người ích kỷ”.
“Sẽ không có vấn đề gì với cô ấy, thuyền trưởng” gã rụt rè cắt ngang “Vị công tước sẽ ngủ với cô ấy vào tháng thứ 9, khi thấy cô ấy dễ thương thế này thì điều đó sẽ không khó khăn gì với ông ấy. Chúng tôi sẽ để cho cô ấy chút thời gian để sinh đẻ rồi chúng tôi sẽ lại tiếp tục với cô ấy. Bây giờ, chúng tôi sẽ vẫn trả số tiền tương tự cho cô ấy, và chúng tôi sẽ đưa cho ngài một nửa vì biết ngài sẽ cần tìm cô gái khác để làm ấm giường của ngài”
Đôi mắt Brandon bùng lên lạnh lẽo và các khớp ngón tay anh ta trở nên trắng bệch quanh những khẩu súng. Một vết giật nhỏ bắt đầu xuất hiện trên má anh ta.
“Có một mùi kinh tởm trong phòng này gần như làm ta ngạt thở” anh ta gầm gừ, một cái cười nhe răng gượng ép xoắn vặn môi anh ta. “Bước về phía cửa sổ, các chàng trai, và mở nó cho ta. Và hãy nhẹ nhàng khi các anh đi, vì đôi tay ta đang dần mỏi rồi”
Hai gã đàn ông tranh nhau tuân lệnh, rồi quay lại phía người Mỹ mỉm cười.
“Và giờ, các chàng trai dũng cảm của ta, ta phải một lần nữa giải thích thêm trước khi các anh rời đi” Brandon bắt đầu với một lối nói chậm rãi, rõ ràng, gần như lịch thiệp. Rồi giọng anh ta trở nên cực kỳ dữ dội và chết chóc với cơn giận hiển hiện trong mỗi từ. “Cô gái này là vợ của ta và mang thai con của ta. Cô ấy thuộc về ta, và cái gì của ta, ta sẽ giữ!”
Những từ cuối dường như làm thui chột tất cả những suy nghĩ về việc kiếm lời của những tên kẻ cướp. Hàm chúng trễ xuống, mắt chúng mở to sợ hãi, và những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán chúng. Giờ chúng bắt đầu thực sự quan tâm đến tuổi thọ sắp tới của mình. “Nhưng, thuyền trưởng, cô ấy … chúng tôi …” Cả hai gã cà lăm trong nỗ lực xoa dịu anh ta. Tay lì lợm cuối cùng cố gắng nói rõ ràng “Nhưng, thuyền trưởng, chúng tôi không hiểu. Không người vợ thông thường nào lại có vẻ đáng yêu đến vậy để cùng lên giường. Ý tôi là, thưa ngài …”
“Mang điều đó đi cùng mi” Brandon gầm lên “Dẫn xác đi trước khi ta bóp cổ cả hai đứa!”
Chúng nhìn chăm chăm ra phía cửa, nhưng do dự khi Brandon cười khẽ độc địa. “Ồ, không, các chàng. Lối cửa kia sẽ thật sự hữu hiệu đấy”. Chúng ngớ ngẩn trố mắt nhìn và lắp bắp với anh ta. “Nhưng, thuyền trưởng, chúng tôi sẽ bị gãy cổ trên đường trải đá cuội đó?” “Ra!” Những khẩu súng đe dọa và hai gã đàn ông tranh nhau làm theo. Chúng xô đẩy nhau trong một giây ngắn ngủi và tên lì lợm lao qua cửa sổ, không được giúp đỡ mà cũng không hề thiếu chắc chắn. Một tiếng thịch giống như thịt rơi, rồi những lời nguyền rủa và rền rĩ kỳ lạ từ bên dưới vọng tới.
“Tao nghĩ tao bị gẫy cả hai cái chân khốn khổ rồi, đồ con hoang đi biển đê tiện” tiếng rên của gã vang lên.
Gã hiền lành hơn nhìn chằm chằm ra phía sau, nhưng Brandon ra hiệu và gã thực hiện cú đào thoát bất đắc dĩ. Sau cú lao xuống dưới của anh ta, một tập hợp lộn xộn những tiếng la hét, nguyền rủa, rên rỉ giận dữ trở nên đa dạng với cả tổ tông mấy đời nhà Brandon đều được nhắc đến. Nhưng những tiếng la hét của chúng chỉ thu hút được một tiếng cười khẽ thích thú từ chiếc cửa sổ tầng 2 khi Brandon đóng nó. Anh ta cài lại cửa và gia cố then cửa để nó không thể lại bị nhấc lên từ bên ngoài. Những âm thanh bên ngoài nhỏ dần khi hai tên trộm khập khiễng bỏ đi.
Vẫn còn cười lục khục, Brandon trượt vào giường cạnh Heather giờ đang nằm ở giữa giường, lặng lẽ quan sát anh ta, đôi mắt nàng hơi mở lớn. Anh ta cười nhe răng với nàng. “Ta tự hỏi thiệt hại gì xảy đến với gã sau. Gã hét to nhất, nàng đồng ý không, cưng?”
Nàng gặp cái nhìn chăm chú của anh ta, rồi khi nàng gật đầu, một tiếng cười êm tai khẽ thoát ra. “Ồ, tôi thực sự đồng ý” nàng cười. “Và tôi đoán tôi phải cảm thấy vinh dự khi họ đã nói dối về thứ tôi sẽ mang lại. Không một người đàn ông nào trả cái giá như vậy cho một người đàn bà”.
Chàng nhìn nàng một giây theo một lối lạ lùng, lắng nghe âm thanh giọng nói của nàng, quan sát nụ cười rạng rỡ, sung sướng. Cái nhìn chăm chăm rơi xuống bầu ngực mềm mại, lụa là đang nhô lên đầy đặn, trêu ngươi trên váy nàng và sự trong suốt mềm mại của chiếc váy đang phô bày mỗi nét nhỏ trên cơ thể mảnh mai của nàng. Mồ hôi bất ngờ túa ra trên trán chàng khi chàng một lần nữa trải qua một sự căng thẳng quen thuộc. Một thớ cơ trên má chàng co lại khi chàng quay đi, và sự thôi thúc đột ngột phải xúc phạm đến nàng thúc giục bên trong chàng.
“Lưu ý đến cân nặng của nàng thì hẳn giá đó sẽ không nhiều lắm đâu” chàng nói khàn khàn trước khi thổi tắt nến, và trong bóng tối chàng lạnh lùng nói thêm “nếu chúng đề nghị nhiều hơn ta có thể đã bị cám dỗ”.
Lúng túng vì sự thay đổi thái độ đột ngột của anh ta, Heather rón rén trườn tới gối nàng và nằm xuống. Nàng không hiểu nàng đã làm gì hay nói gì mà làm cho anh ta muốn làm tổn thương nàng tàn nhẫn đến thế. Anh ta thật khó lường. Nàng có thể hiểu anh ta thế nào đây? Một giây trước anh ta nhã nhặn và tử tế, rồi giây sau nàng đã bị bỏ lại vô ngôn bởi tâm trạng cáu kỉnh của anh ta.
Buổi sáng đến, không thấy Brandon và Heather hấp tấp nhảy khỏi giường. Nàng rửa ráy và mặc vội quần áo, bỏ kệ chiếc váy đỏ chưa cài vì không thể với tới các móc sau. Khá bạo gan, nàng tìm trong cái túi len của Brandon cho đến khi thấy một chiếc lược. Tự hỏi nàng sẽ bị trừng phạt thế nào nếu nàng dám sử dụng nó, nàng cắn môi và gần như trả nó lại vị trí. Nhưng không còn cái nào khác và tóc nàng trông khá tệ. Rất có thể anh ta không bao giờ nhận thấy nó đã bị dùng đến nếu nàng nhanh lên, và trong cố gắng hoàn thành việc này trước khi bị phát hiện, nàng bắt đầu chải thật mạnh. Nhưng thật không may cho nàng, anh ta bước vào ngay khi nàng đang chải những nhát cuối. Nàng giật mình xoay người đối diện với anh ta, trông cực kỳ tội lỗi với chiếc lược trên tay. Nàng ngay lập tức nhận ra anh ta đang trong tâm trạng tồi tệ và nàng đã chọn một ngày xấu để tỏ ra dũng cảm.
“Tôi xin lỗi” nàng nói “tôi không có lược. Thím tôi đã giữ vài thứ của tôi”.
“Vì thế nàng đã tự tiện dùng nó mà không được sự cho phép của ta” anh ta khẽ càu nhàu “nàng có lẽ thấy hài lòng lắm khi làm thế”.
Nàng vội vàng để chiếc lược xuống khi anh ta đi về phía cửa sổ đối diện nàng và nàng thận trọng khép nép tránh xa anh ta. Nàng lén lút ném một cái liếc mắt qua vai mình về phía anh ta khi nàng bắt đầu tết tóc, để đảm bảo với chính mình rằng anh ta vẫn đứng cạnh cửa sổ. Cái nhìn của nàng lảng đi nơi khác khi nàng thấy anh ta đang quan sát nàng. Nàng bắt đầu run lên, và với những ngón tay run rẩy thật khó để tết tóc cho chặt. Nàng phải làm lại vài lần trước khi hài lòng với kết quả, và luôn luôn nhận thức rõ đôi mắt xanh lục kia đang soi vào mình. Nàng không biết làm thế nào để gập đôi được hai bím tóc nặng và buộc chúng lại phía trên tai mà để hai bím tóc thả tự do và cạ vào vai nàng khi nàng cử động.
“Chiều nay, ta sẽ đưa nàng tới một cửa hiệu quần áo” Brandon nói đều đều, quay đi nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. “Nàng sẽ cần thêm vài chiếc váy hợp mốt hơn chiếc nàng đang mặc”.
Giữ chiếc váy của mình cho thẳng thớm, Heather thận trọng nhìn anh ta. Anh ta dang mặc theo kiểu bình thường, thậm chí còn không mặc áo khoác. Cái quần ống chẽn của anh ta màu nâu vàng, chật căng và anh ta mặc một chiếc áo gi lê đồng màu. Áo sơ mi của anh ta màu trắng, giống như tất của anh ta, và dài tay có những riềm xếp nếp bằng đăng ten phủ xuống bàn tay rám nâu của anh ta. Như thường lệ quần áo của anh ta tinh tươm và có mùi tuyệt hảo. Nàng nhận thấy rằng một lần nữa anh ta lại tự ăn mặc phù hợp với tiêu chuẩn cá nhân ở mức cao của chính mình, anh ta không quan trọng hóa hay quan tâm đến đồ trang sức. Anh ta không õng ẹo công tử bột.
Sự chú ý của anh ta lúc này dường như tập trung vào thế giới bên ngoài căn phòng của họ, và nàng thấy qua nét mặt nhìn nghiêng của anh ta hàng lông mày bị kéo trễ xuống trong một cái nhăn mặt nặng nề. Âm thanh những chiếc xe ngựa hai bánh và bốn bánh lăn trên đường trải đá cuội thi thoảng vọng đến từ con phố bên dưới, nhưng hầu hết chỉ những tiếng la hét của những kẻ trộm cắp và những đứa trẻ bụi đời là đọng lại trong phòng.
Nàng đi lại giường và dọn dẹp, đi lại quanh giường hết mức nhẹ nhàng có thể. Sau khi làm xong, nàng ngồi xuống cạnh giường và chờ thời gian trôi qua hoặc chờ chồng nàng rời đi hay ban cho nàng một mệnh lệnh. Nàng chờ tưởng như bất tận, lưng nàng bắt đầu đau và nàng ngả đầu lên cột giường. Nàng nhắm mắt lại, nhưng chúng chập chờn mở ra vì bồn chồn. Dạ dày nàng gặm nhấm lên xương sống nàng. Cuối cùng Brandon cử động và nàng thẳng người dậy, kéo lại chiếc váy đang bị rủ xuống lên vai nàng. Đôi mắt anh ta lia khắp người nàng một cách thản nhiên.
“Nàng định để áo xống theo kiểu đó cho đến đêm hay nàng sẽ đến đây và để ta cài khuy cho nàng thế? Nếu nàng muốn ăn, tốt hơn hết nàng hãy nhanh đến đây”
Nàng vội vã trượt khỏi giường, không dám làm gì khác, và đến chỗ anh ta, răng nàng gặm môi dưới. Tim nàng đập nặng nề khi nàng ngước mắt nhìn anh ta.
“Tôi không định làm anh tức giận về chuyện cái lược” nàng nói khó nhọc. “Tóc tôi bị rói vì đã không chải từ tối hôm qua. Tôi không thể làm gì với nó cả”.
Anh ta nhìn chằm chặp xuống nàng trong một giây, mặt anh ta không có biểu cảm gì, rồi đột nhiên cái cau mày biến mất. “Chuyện đó không sao cả” anh ta nói cộc lốc. “Nào xoay người đi để tôi có thể cài khuy váy cho”.
Nàng tuân theo khi màu sắc rút hết khỏi gương mặt nàng, đôi mắt nàng chứa đầy bối rối. Không tính đến sự tức giận của anh ta về chuyện nàng dùng lược của anh ta, nàng cảm thấy anh ta vẫn còn bực bội với nàng từ đêm qua mặc dù nàng chẳng biết lý do nhỏ nhặt nhất vì sao anh ta lại thế.
Khi họ xuống gác để ăn, George nhanh nhẹn cúi chào nàng và nói “Chào, mẹ” và kéo một chiếc ghế ra cho nàng, rồi nói ngắn gọn với thuyền trưởng của mình và vội vã đi. Mắt Heather dõi theo ông ta tới cửa. Khẽ cau mày, nàng tự hỏi người hầu này đã kể với bao nhiêu thủy thủ của chồng nàng về sự hiện diện lúc trước của nàng ở trên tàu Fleetwood cũng như mọi chuyện diễn ra sau đó. Ông ta dường như biết khá nhiều về công việc làm ăn của thuyền trưởng.
Nhưng dù biểu hiện của nàng chỉ ngắn ngủi, nó vẫn không thoát khỏi sự chú ý của Brandon.
“Nàng không cần lo lắng về George, cưng ạ” ngay lập tức anh ta trấn an nàng. “Ông ta rất kín đáo. Đủ để nói rằng ông ta biết nàng không phải một người đàn bà lang thang và hoàn toàn ân hận vì những rắc rối ông ta đã gây cho nàng. Và mặc dù nàng có thể thích phản đối, thì ông ta cũng không phải là người ngốc nghếch. Ông ta đã thấy những dấu tích trinh tiết của nàng khi ông ta mang ga giường ra khỏi cabin của ta ngày hôm đó. Ông ta đã dè dặt cho rằng nàng đã bị cưỡng dâm”.
Heather cảm thấy nàng sắp chết vì xấu hổ. Chẳng có gì khác để làm. Nàng chẳng bao giờ có thể đối mặt với người hầu ấy một lần nữa, khi biết điều này. Một tiếng rên khe khẽ thoát khỏi miệng nàng khi nàng dấu gương mặt bừng đỏ trong đôi bàn tay.
“Làm ơn đừng làm mình khổ sở, nàng thân mến” anh ta nói nhẹ nhàng, một nụ cười toét nửa miệng uốn cong chiếc miệng đẹp đẽ của anh ta. “Chắc chắn không có gì phải xấu hổ cả. Nhiều người đàn bà ước họ có thể phô bày bằng chứng trinh trắng đó với chồng mình khi họ lần đầu lên giường với nhau. Một người đàn ông lấy làm vui mừng khi biết chưa có ai trước anh ta cả”.
“Anh có vui mừng không?” nàng cáu kỉnh hỏi, mắt nàng bay tới khuôn