← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8

Brandon vào quán rượu và bỏ áo khoác cùng mũ rồi đặt chúng lên một chiếc ghế cạnh bàn chàng ngồi, không nhận ra George đang ngồi gần quầy bar, cầm một cốc bia. Chàng gọi đồ ăn, rượu vang và đang lơ đãng uống vang Ma đêi ra, bần thần với những suy nghĩ của chính mình, thì cửa quán rượu mở ra và đón một gia đình đông đúc, tất cả đều gầy thảm hại và ăn vận ít ỏi để chống chọi với thời tiết giá lạnh. Brandon quan sát đám những đứa trẻ đầu đội mũ gai cùng mẹ họ lê tới lò sưởi và ngồi xuống trên nền lò sưởi được tôn lên để sưởi ấm bản thân trước ngọn lửa trong khi người đàn ông đến nói chuyện với chủ quán. Brandon đoán tuổi người đàn bà không hơn tuổi chàng, nhưng mặt bà ta đầy những nếp nhăn nông, sâu, và đôi tay bà ta đỏ ửng, nứt nẻ, chỉ ra dấu hiệu của một cuộc sống vất vả. Chiếc váy bà ta mặc vá chằng vá đụp, và chỉ có một cái khuy giữ cho nó ở đúng chỗ trên lồng ngực xệ xuống của bà, nhưng cũng như những đứa trẻ bà ta sạch sẽ và có vẻ thường xuyên tắm rửa. Bà ta ôm một đứa bé, không ngoài 8 tháng tuổi trong lòng, và một đứa bé mới chập chững nhút nhát được buộc chặt trên vạt áo mòn xơ của bà. Một cậu bé có vẻ nhiều nhất chừng 10 -12 tuổi, đứng cứng nhắc bên cạnh mẹ, nắm chặt tay chị gái trong khi những đứa trẻ khác ngồi xuống rất nhanh quan sát một cô phục vụ lăng xăng loanh quanh với một khay đầy đồ ăn, đôi mắt xanh tròn vo của chúng mở to như mặt trăng khi thấy nhiều thức ăn đến vậy.

Cha họ tiến đến bàn Brandon, chiếc mũ bạc màu túm chặt trong hai tay, và Brandon chuyển sự chú ý sang ông ta.

“Xin lỗi làm phiền, thưa ông” ông ta nói “Có phải ông là thuyền trưởng Birmingham không ạ? Người chủ quán nói ông chính là người tôi đang tìm”.

Brandon gật đầu chậm rãi “Vâng. Tôi là thuyền trưởng Birmingham. Tôi có thể làm gì cho ông?”

Người lạ túm chặt cái mũ “Tôi là Jemiah Webster, thưa ông. Người ta nói rằng ông đang tìm một thợ mộc lành nghề. Tôi muốn xin làm việc đó, thưa ông”

Brandon chỉ một cái ghế “Mời ngồi, ông Webster”. Khi người đàn ông làm theo, chàng hỏi “Ông có khả năng gì với công việc đó, ông Webster?”

“Tốt ạ, thưa ông” người đàn ông mở lời một cách căng thẳng, vò chiếc mũ trong đôi tay mình “Tôi đã làm ở một xưởng gỗ lớn từ khi tôi còn nhỏ hơn một chú bé, giờ được khoảng hai mươi lăm năm rồi. Tám năm cuối tôi là một đốc công và hai năm cuối tôi là một chủ về ván xẻ. Tôi biết vùng khai thác của việc kinh doanh này bên trong lẫn bên ngoài, thưa ông”

Brandon định nói nhưng bị cắt ngang bởi người phục vụ mang đồ ăn đến cho chàng. “Ông có phiền nếu tôi ăn trong khi chúng ta nói chuyện không, ông Webster?” chàng hỏi “Tôi ghét lãng phí thức ăn ngon”

“Không, thưa ông” người đàn ông vội vàng trả lời “Xin cứ tự nhiên”

Brandon gật đầu cảm ơn và quay trở lại chuyện kinh doanh trong khi chàng ăn.

“Tại sao bây giờ ông không làm việc, ông Webster?”

Người đàn ông nuốt xuống một cách khó khăn và trả lời “Tôi vẫn làm việc đó cho đến mùa hè năm ngoái, thưa ông. Tôi bị kẹt trong một đám gỗ nên vai trái cùng cánh tay bị dập. Tôi nằm điều trị cho đến đầu mùa đông và từ đó chỉ có thể nhận những công việc ngẫu nhiên như một thợ mộc thông thường. Tất cả những công việc tốt hơn đều đã có người, và thời tiết lạnh ẩm phương bắc làm xương khớp tôi bị đau. Thật là khó để nuôi một gia đình nếu trở thành công nhân một nhà máy”

Brandon gật đầu, vừa nhai đồ ăn. Chàng ngồi ngả ra sau và chắp hai tay lại, nhìn thẳng vào người đàn ông “Thực tế thì, ông Webster, tôi đang tìm một người quản lý cho nhà máy của tôi”. Chàng ngừng lại và người đàn ông đáng thương dường như nhấp nhổm trên ghế “Tôi không biết đến tên ông” chàng nói tiếp “Thực tế là ông đã được ông Brisban, người mua tàu của tôi, nhắc đến với tôi. Ông ấy nói ông là một công nhân giỏi và có nhiều kinh nghiệm hơn bất cứ ai khác quanh đây. Tôi đang lập một nhà máy và tôi cần ai đó biết rõ công việc cả trong lẫn ngoài. Tôi nghĩ ông khá là phù hợp, và nếu ông chấp thuận vị trí đó, nó là của ông”

Ông Webster ngồi như thể bị lúng túng một lúc, rồi nhoẻn cười “Ồ, cảm ơn ông. Ông sẽ không phải hối tiếc lấy một giây đâu, thưa ông. Tôi hứa đấy. Liệu tôi có thể nói với bà xã về tin tức tốt đẹp này không?”

“Dĩ nhiên rồi, ông Webster. Hãy làm thế. Có thêm một chút vấn đề cần được thảo luận”

Người đàn ông rời đi và khi ông ta nói chuyện với vợ mình, Brandon thấy những đứa trẻ đang quan tâm đến thức ăn quanh chúng nhiều hơn là đến tin tức của cha chúng. Chàng nhớ ánh mắt người đàn ông đột nhiên rơi xuống đĩa của chàng khi chàng ăn, giờ đây quan sát gia đình họ, chàng nhận ra họ đã rất khó khăn trong vận rủi thực sự của mình. Người cha quay lại bàn chàng và Brandon hơi cau mày.

“Tôi vô cùng xin lỗi, ông Webster, nhưng ông chưa ăn sao?”

Người đàn ông cười một cách căng thẳng và vội vã trấn an chàng “Không, thưa ông, chúng tôi đã đến thẳng đây, nhưng chúng tôi đã ăn chút vittle (không biết chắc cái này là gì, hỏi bác Gúc thì chỉ biết đó là một dạng thức ăn mềm cho mèo(?) Ai biết chỉ cho tớ nhé) trên xe và lát nữa chúng tôi sẽ ăn”

Miệng Brandon nở một nụ cười “Bây giờ, ông Webster, ông đã được tôi thuê làm một công việc đòi hỏi nhiều trách nhiệm, và tôi tin rằng điều đó khá xứng đáng để ăn mừng. Ông có vui lòng mời gia đình mình tới làm khách bữa tối của tôi không. Tôi coi đó là một vinh dự”

Lặng đi vì kinh ngạc, người đàn ông vỗ nhẹ đầu mình “Ồ, … vâng, thưa ông, cảm ơn ông”

Ông ta vội vã tới chỗ gia đình mình trong khi Brandon vẫy một người phục vụ và đưa ra những yêu cầu cần thiết. Cô ta vội vã xếp những cái ghế tựa quanh một chiếc bàn rộng gần đó và với sự lặng lẽ gia đình nhà Webster đến tụ tập quanh nó rồi ngồi vào chỗ của họ. Brandon nhổm dậy khi ông Webster dẫn vợ ông ta tới một chiếc ghế cạnh bàn chàng “Thuyền trưởng Birmingham, đây là bà xã tôi. Leah” Brandon cúi chào lịch sự và hoà nhã nhận xét “Thật là vui được biết bà, thưa bà. Tôi hy vọng cả bà và các cháu sẽ thấy yêu mến đất nước chúng tôi”

Người đàn bà mỉm cười hơi ngượng ngùng và liếc mắt nhìn xuống khi đứa trẻ bà đang ôm giấu mặt vào trong ngực bà. Brandon ngồi lại ghế và chờ cho đến khi bữa ăn được phục vụ và cơn đói ban đầu đã được thoả mãn rồi chàng lại đề cập đến công việc.

“Chúng ta chưa thảo luận về lương, ông Webster ạ” chàng bắt đầu “nhưng đề nghị của tôi là thế này: Lương sẽ là 20 bảng một tháng cùng nhà ở gần nhà máy. Nếu nó tiến triển thành công ông sẽ có thể trở thành một người chung vốn trong việc kinh doanh mạo hiểm này”.

Một lần nữa người đàn ông dường như không nói nên lời mà chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Brandon tiếp tục, rút ra một tờ giấy từ áo khoác của chàng “Đây là một thư tín dụng được rút từ ngân hàng của tôi ở Charleston. Cái này sẽ thanh toán các chi phí của ông, và nếu ông biết công nhân tốt nào khác muốn tìm việc làm trong nhà máy, ông có thể đưa họ đến với ông cùng lá thư này. Ông có khoản nợ nào cần giải quyết trước khi ông đi không?”

Ông Webster lắc đầu và mỉm cười như thể thấy thích thú “Không, thưa ông, họ không cho một người đàn ông nghèo nợ”

“Thế thì rất tốt” Brandon trả lời và lấy ví của chàng ở trong túi áo vest rồi đếm ra mười đồng xu.

“Đây là một trăm bảng tiền đi lại. Tôi sẽ chờ ông trong vòng một tuần sau khi tôi đi. Ông có câu hỏi nào nữa không?”

Người đàn ông có vẻ hơi lưỡng lự nhưng rồi mạo muội nói “Có một điều, thưa ông. Tôi không muốn làm việc với nô lệ và tù khổ sai ạ”

Brandon mỉm cười “Ông là một người được chính tôi tin tưởng, ông Webster. Để có công nhân nhà máy tốt, hãy trả cho công nhân xứng đáng nhất”

Những chiếc đĩa đã được dọn sạch và những đứa trẻ lớn thì thầm nói chuyện với nhau trong khi những đứa bé hơn ngồi gà gật mắt chấp chới muốn ngủ. Quan sát nhóm người lặng lẽ đó, Brandon tự hỏi về con của chính chàng.

“Bà có một gia đình tuyệt vời nhất, bà Webster ạ” chàng nhận xét “Vợ tôi đang mang thai đứa bé đầu tiên của chúng tôi. Nó được dự kiến sinh vào tháng 3 vì vậy tôi đang nóng lòng muốn về nhà”.

Người đàn bà bẽn lẽn mỉm cười, quá xấu hổ để mà thậm chí trả lời.

Công việc đã xong và hai người đàn ông đứng dậy, bắt tay nhau. Brandon đứng trầm ngâm dõi theo gia đình đó rời đi, rồi ngồi lại ghế của mình và tự rót một ly vang Mađêira khác.

Một người đàn bà khá hấp dẫn với chiếc váy khoét sâu mời mọc, mái tóc đỏ như lửa và đôi môi tô son dày đứng dậy khỏi ghế, nơi cô ta đã ngồi dõi mắt nhìn Brandon một lúc với vẻ đánh giá lộ liễu. Hình ảnh chiếc ví tiền căng phồng của chàng không làm nản lòng cô ta, và lúc này cô ta tiến tới với dáng đi gợi cảm và đứng khêu gợi bên chiếc ghế cạnh bàn chàng, để cánh tay áo hất ngược qua vai.

“Xin chào, ngài” cô ta rừ rừ “Ngài có muốn mua cho một quý bà cô đơn một ly rượu không?”

Brandon đáp lại cái nhìn của cô ta bằng một biểu hiện lạnh nhạt “Ta sợ ta đã có việc khác tối nay rồi, thưa bà” chàng trả lời “Xin tha lỗi”

Chàng ra hiệu cho cô ta đi ngay và cô ta quay đi bực bội rồi nghênh ngang rời đi, còn George, nhận thấy vẻ quan tâm của người đàn bà này từ trước đó, mỉm cười với chính mình và thở dài nhẹ nhõm. Từ khi rời tàu Fleetwood cách đây một tháng, ông đã quan sát thuyền trưởng của mình xua đuổi hết ả điếm này tới ả điếm khác mà vẫn nghỉ ngơi trong phòng một mình. Ngày mai họ sẽ về nhà và ông ấy sẽ quay về tới người vợ còn đang có thai nên khó mà thỏa mãn sự khó chịu mang tính đàn ông của mình, tuy thế không có một người đàn bà nào được ông ấy đưa về giường hay động chạm đến kể từ khi họ đến đây. Khám phá ra một niềm kính nể mới với thuyền trưởng của mình, George gật đầu.

“Đúng, thuyền trưởng đang bị cắn rứt, và thật sự là thế. Cô chủ nhỏ đã mắc vào tim ông ấy mà ông ấy không biết và ông ấy ngồi đó mơ mộng về cô ấy trong khi những người phụ nữ sẵn lòng diễu hành trước mặt ông. Đúng, thuyền trưởng tội nghiệp. Ông ấy sẽ chẳng bao giờ lại như trước được nữa”.

George nâng cốc của mình hướng về phía thuyền trưởng như một lời chúc mừng và đưa nó lên môi uống một ngụm dài. Brandon nhỏm dậy khỏi bàn, không quan tâm đến sự hiện diện của ông, và điều cuối cùng ông già thấy là chàng đang leo lên cầu thang để về phòng mình.

Brandon đóng cánh cửa phòng lại sau lưng và bắt đầu chậm rãi cởi quần áo để đi ngủ, những suy nghĩ của chàng lúc này tập trung vào một điều duy nhất. Chàng cởi áo sơ mi rồi ném nó lên thành một chiếc ghế và chăm chăm nhìn vào hình mình trong một chiếc gương dài đặt ở góc phòng. Chàng thấy một người đàn ông khá đẹp trai đang đáp lại cái nhìn kỹ lưỡng và những cơ bắp căng vồng vạm vỡ. Hình ảnh đó in sâu và Brandon nhìn với chút hài lòng với bờ vai cao rộng, hình dáng vòng bụng thon nhỏ trước mặt chàng, nhưng chàng quay đi trong sự cáu tiết.

“Chết tiệt” chàng nghĩ “ta không xấu xí đến nỗi ngay cả một người đàn bà đẹp cũng sẽ hời hợt mà cự tuyệt giường ta. Ta làm sao có thể đến gần người con gái đó khi mà cô ấy lại khinh thường đến thế mỗi đường nét trên mặt ta, khi mà cô ấy không thể chấp nhận nổi ý nghĩ đơn giản là ta nằm ngủ bên cạnh cô ấy?” Chàng đăm chiêu rảo bước qua phòng “Ta đã biết nhiều người phụ nữ ở đây và ở nước ngoài. Sao mà cô gái chất phác này lại đánh bật được sự sáng suốt khỏi đầu óc ta và làm ta trở thành một gã ngốc vụng về thế? Ta đã ra lệnh cho những cô nàng kiêu kỳ nhất mở rộng cặp đùi của họ và họ sung sướng làm theo như thể ta đã mang lại cho họ ân sủng lớn nhất trên đời. Nhưng khi ta đứng trước Heather, những từ ngữ lẩn trốn lưỡi ta và bỏ lại ta bò lê bò càng như trong một rãnh nước để tìm lời nói”.

Chàng bước tới cửa sổ và đứng chăm chăm nhìn ra ngoài, biết rằng bên trong tòa nhà này nhiều chiếc giường ấm áp đang đợi, và cơn đói khát của chàng lớn dần, nhưng không phải với những chiếc giường ngoài kia. Nó là cơn đói với một phần của ký ức và một phần của giấc mơ ngọt ngào chàng mang trong lòng. Những suy nghĩ của chàng trở nên dịu dàng khi chàng nhớ đến ánh nến vàng trên làn da màu kem lụa là vẫn còn ấm ướt do buổi tắm đem và mái tóc đen, mềm mại uốn cong tỏa trên chiếc gối khi nàng ngủ, và những suy tư của chàng đưa những giấc mơ tới ý nghĩ đôi tay ngọt ngào và dịu dàng kia có thể thấy thế nào quanh cổ chàng và đôi môi đầy đặn, hồng tươi kia có thể ấn lên môi chàng thế nào, còn thân hình nóng ấm, trẻ trung của nàng có thể uốn cong tới chàng ra sao, và hàm răng nhỏ nhắn, trắng muốt sẽ nhấm tai chàng để khuấy động những đam mê của chàng thế nào.

Chàng quay người rời khỏi cửa sổ và đấm nắm tay xiết chặt vào trong bàn tay kia trong nỗi thất vọng câm lặng.

“Chúa tôi!” chàng nghĩ “Cô gái trinh lặng lẽ đó từ chối ta và tâm hồn bé nhỏ của ta vụn vỡ. Nỗi đau đớn nào vây phủ ta mà ta lại run rẩy đến thế?”

Chàng túm chặt một chiếc ly và tự rót một ly rồi ngồi vào một chiếc ghế để suy ngẫm kỹ hơn về vấn đề của mình.

“Ta không ngủ với người phụ nữ nào khác từ cái đêm họ kéo cô ấy qua cửa cabin của ta. Cô Heather này, cánh hoa đỏ tía bé nhỏ từ nơi đồng truông này, đã ăn trọn trái tim ta và giờ đây nó lớn lên trong cô ấy và ta chẳng còn gì hơn một trái tim để chia sẻ. Nhưng tim ta, lại thực sự phản bội ta. Mi đã đóng mọi cánh cửa trừ một cái mà ta đã đóng sập lại trong cơn giận dữ. Lạy Chúa, ta đã yêu cô ấy là thế! Ta nghĩ rằng xúc cảm giản đơn đã chi phối ta. Ta đã nghĩ rằng ta đã vượt quá điều mà những đàn ông khác biểu thị. Ta tự coi mình là quý ông thạo đời, bên trên những từ ngữ đơn giản đó của đàn ông, rằng ta có thể ngẫu nhiên chấp nhận một người vợ mang đến những niềm vui của sự từng trải. Nhưng giờ thì ta thấy bản thân bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi sự trong trắng của người đó đến mức ta không thể tự khuấy động mình để tìm thấy sự khuây khỏa trong giường của người nào khác”.

Chàng ngả ra trước với khuỷu tay tựa trên đầu gối để đỡ lấy đầu mình.

“Mà thậm chí cả khi bị ta cưỡng đoạt đời con gái của mình, nàng cũng làm ta thật sự sung sướng, hơn hẳn bất cứ người đàn bà nào từng mang lại. Nàng đón nhận hạt giống của ta và không phản bội ta với người đàn ông nào khác và từ cái khoảnh khắc đầu tiên ta ôm nàng ấy vào mình, nó đã nắm giữ mọi suy nghĩ của ta chặt đến nỗi thậm chí trong giấc ngủ của ta, ta cũng không mơ đến điều gì khác ngoài nàng và niềm yêu mến nàng có thể đáp lại ta”.

Chàng ngẩng đầu lên và ngồi ngả ra. Chàng chầm chậm uống ly rượu của mình và dựng lên một giải pháp mới.

“Lúc sinh nở của nàng đang đến gần” chàng thầm thì “Ta sẽ cẩn thận chờ cơ hội tốt của ta. Ta sẽ đóng vai người đeo đuổi và sẽ tán tỉnh nàng thật dịu dàng và rồi có lẽ nàng sẽ đến với ta”.

Chàng uống cạn ly của mình rồi đứng lên, tới bên giường, và với sự nhận thức về tình yêu của mình cùng giải pháp mới, lần đầu tiên trong nhiều tháng, chàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cơn mưa đổ sầm sập xuống Harthaven và những đám mây sà thấp trên những tàng cây. Đêm thăm thẳm và lặng lẽ như thể phần còn lại của thế giới đã rút đi và cuộn mình trong một tổ ấm nào đó để tránh cơn mưa bão.

Heather nhìn quanh phòng và nhận thấy đã dời tất cả các vết tích về sự hiện diện của nàng ở đây. Nàng đã trải qua nhiều đêm trong căn phòng ngủ lớn này và dần hiểu nó và cảm nhận một phần về nó. Nàng đứng nhìn xuống chiếc giường lớn dường như chào đón nàng và cảm thấy một sự đau đớn khi phải rời khỏi nó lúc này để quay lại với chiếc giường nhỏ hơn trong căn phòng ngủ của khách kia. Nàng thở dài trầm ngâm và chậm chạp đi vào căn phòng kia. Cánh cửa phòng trẻ đang mở và cầm lấy một ngọn nến, nàng đi tới để kiểm tra nó thêm một lần nữa. Nàng khẽ khàng chạy ngón tay qua con ngựa bập bênh đã từng là của Brandon khi còn là một đứa trẻ rồi tới ngồi bên cạnh chiếc nôi và vuốt ve chiếc chăn trong đó.

“Kỳ lạ, tất cả chúng ta đều cho rằng đứa bé này sẽ là một bé trai” Nàng rũ nhẹ dải viền trên tấm màn “Dĩ nhiên chồng ta đã tuyên bố thế, và ai dám phủ nhận quyền mong muốn một đứa con trai của chàng?” Nàng mỉm cười với chính mình, nghĩ nàng đã từng cầu nguyện thế nào để có một đứa con gái. “Con gái tội nghiệp, nếu con đang lớn lên trong bụng ta, giờ sẽ thấy niềm vui của con bé nhỏ hơn vì màu xanh sẽ là màu thời con gái của con”.

Nàng quay đi và với một cái nhìn chậm rãi cuối cùng quanh căn phòng, nàng lang thang rời khỏi phòng trẻ, qua phòng khách và thêm một lần nữa quay lại phòng ngủ chủ nhân nơi ngọn lửa đang cháy vui tươi trong lò sưởi. Nàng thư giãn trước hơi ấm của nó trong một chiếc ghế rộng, có bọc dày và nhìn chăm chăm vào ngọn lửa với tâm trạng trầm ngâm. Nàng thở dài và nghĩ đến sự trở về của Brandon trong vài ngày tới. Bức thư ngắn chàng gửi cho nàng vài tuần trước rất cụt lủn và chỉ nói đến ngày về nhà dự tính của chàng.

Cách xử sự của chàng sẽ thế nào? Chàng sẽ dịu dàng hơn hay có lẽ sẽ lại thất thường hơn? Chàng có tìm được cô gái phương bắc nào an ủi chàng không? Chàng rồi sẽ cho nàng, vợ chàng, chiếc giường khác và căn phòng khác kia …

“Chàng không thể chịu nổi việc thấy ta trước mặt chàng” nàng buồn bã nghĩ “Giờ khi ta đang béo tròn vì mang đứa trẻ, hình dáng xấu xí và đi đứng thì vụng về, ta hẳn lạch bạch giống một con ngỗng hơn là giống một người đàn bà yểu điệu. Ta sẽ không than phiền chàng vì sự xa cách của chàng khi chàng thấy hình dáng ộ ệ của ta” Nàng ngả đầu ra sau và khép mắt lại “Ôi Brandon, giá em đã dịu dàng hơn khi có cơ hội, có lẽ em đã chia sẻ giường cùng chàng và sẽ lại sớm cảm nhận được hơi ấm của chàng bên cạnh em. Em sẽ đảm bảo là chàng sẽ không chia sẻ chiếc giường nào khác”.

Nàng lại nhìn vào ngọn lửa và cảm thấy một cái ngọn lửa giận dữ bên trong nàng.

“Chàng đã lựa chọn người đàn bà gợi cảm nào để chia xẻ thời gian với chàng? Đó có phải là một người ngọt ngào, có nụ cười điệu đàng chàng tán tỉnh để giúp chàng giữ ấm nơi xứ lạnh?” Cơn giận của nàng dịu đi một chút “Ta sẽ không bao giờ thấy mảnh đất này, ngôi nhà này, những con người hòa nhã và tử tế mà ta đã gặp này, không khi mà định mệnh bắt thời con gái của ta sẽ là niềm kiêu hãnh! Ta có điều đó loại trừ để dành được điều tốt nhất của nó và khi đứa trẻ này ra đời, ta dành lại được vẻ đẹp trước đây của ta, rồi ta sẽ dùng hết mánh lới của đàn bà để dành lấy chồng ta”.

Nàng quấn đôi tay quanh người và trở nên ấm áp hơn với những ký ức. Cái khoảnh khắc nơi quán rượu khi chàng dường như thật dịu dàng, gần như âu yếm, và trên con tàu, sự săn sóc cẩn thận của chàng với con người nàng. Rồi thậm chí ngay cả trước mặt Louisa chàng đã bỏ qua những lời nói tàn nhẫn hơn và đã đóng vai những tình nhân âu yếm.

“Liệu điều đó có khả năng không” nàng tự hỏi “khi đâu đó bên dưới vầng trán luôn cau lại đó chàng thực sự che giấu những suy nghĩ yêu thương với ta? Nếu ta là người vợ dịu dàng, đầy dâng hiến, liệu có khi nào chàng có thể bắt đầu yêu ta không? Ôi, tình yêu thiết tha nhất, và ta thực sự yêu người, liệu người có thể tin tưởng chồng ta sẽ yêu ta hơn tất cả những người khác không? Người sẽ đón ta vào vòng tay người và vuốt ve ta như một tình nhân chứ? Ôi Chúa ơi, ta run lên với ý nghĩ rằng chàng sẽ tìm thấy ở ta tất cả những điều chàng đã từng mong muốn”.

Ngọn lửa cháy yếu đi. Nàng đứng dậy và bên ánh sáng mềm mại của nó, đứng cạnh chiếc giường lớn đầy hấp dẫn kia thêm một lần nữa.

“Còn ngươi, ôi nơi nghỉ ngơi đáng yêu, sẽ lại sớm đón nhận thân mình ta, ta thề. Ngươi sẽ không còn vẻ cô đơn thế này lâu nữa vì ta sẽ quyến rũ chàng với mọi khả năng của ta, cũng giống như ngươi, để được sẻ chia, được yêu thương, được tán tỉnh dịu dàng như thể vẫn còn con gái. Ồ, chàng sẽ quy phục và thời gian sẽ là bạn của ta. Ta sẽ để sự kiên trì của ta chữa lành các vết thương đang rỉ máu chúng ta đã có cho đến khi chúng không còn nữa và chàng sẽ tìm kiếm sự an ủi của ta, tình yêu của ta mãi mãi”.

Nàng thở dài và quay lại phòng khách. Nàng nghĩ về nó khi căn phòng khách lúc này, chỉ còn là nơi tạm thời của nàng cho đến khi nàng dành lấy nơi thực sự của nàng. Nàng lên giường mình và dũng cảm đón lấy giấc ngủ.

Con Leopold cùng một chiếc xe thồ và một nhóm đã được gửi vào thị trấn vài ngày trước ở lại cùng với những người bạn để chờ Brandon quay về. Hôm đó là một trong những ngày nắng ấm mà họ đã trải qua cho đến hiện giờ, và Heather tận dụng cơ hội này để tới nhà bếp nói chuyện với Thím Ruth và học thêm về những thức ăn kỳ lạ của người Mỹ cùng những món ưa thích của Brandon. Nàng ngồi trên ghế đẩu, uống trà bà pha cho nàng và chăm chú lắng nghe khi bà da đen mô tả vài cách thức chuẩn bị đồ ăn của bàm bị ấn tượng bởi một thực tế rằng với Thím Ruth điều này còn hơn cả là một tài năng và nghệ thuật mà còn là sự am hiểu thực tế nữa. Bà dường như biết rõ theo bản năng thức ăn và các loại thực vật sẽ có mùi vị thế nào khi được pha trộn và thậm chí từ một món ăn đơn giản cũng có thể tạo nên một sự khám phá thực sự của hương vị.

Khoảng thời gian vui vẻ đó bị cắt ngang bởi những tiếng la hét từ phía xa xa và ngay sau đó Hatti lao vào thở không ra hơi thông báo:

“Cậu Bran … Cậu Bran đang phi về với tốc độ cao dưới đường sau! Cậu ấy … cậu ấy” bà khúc khích “Cậu ấy vội đến nỗi cậu ấy giục con ngựa đen chạy rạp xuống đất”.

Mắt Heather mở lớn và nàng thở hổn hển khi trượt khỏi chiếc ghế đẩu. Tay nàng quơ lên tóc rồi xuống chiếc váy của mình và nàng dường như hoảng hốt.

“Ôi, tôi chắc trông xấu kinh khủng!” nàng kêu lên “Tôi phải …”

Nàng quay đi mà chưa kịp nói hết mà chạy về nhà, trong khi vội vã leo lên gác, nàng gọi Mary. Cô gái chạy đến và đã ở đó khi nàng mở tung cánh cửa vào phòng ngủ. Hết cả hơi Heather bảo cô hầu lấy ra một chiếc váy sạch rồi vội vã ấn chiếc khăn ướt lạnh lên mặt và véo má nàng cho lên sắc hồng. Nàng giật chiếc váy đang mặc ra và trong khi Mary vội vã cài chiếc váy bằng vải muslin màu vàng đã được lựa chọn, nàng hối thúc cô.

“Nhanh lên, Mary! Nhanh lên! Brandon đang về! Chàng sắp lên tới đây rồi!”

Nàng vuốt tóc, váy và vội vã xuống gác, ra ngoài đứng một cách thấp thỏm trước hiên và thấy chồng nàng đang chậm rãi cho Leopold chạy xuôi con đường. Hai bên sườn con ngựa đang phập phồng và bọt mép phủ trên bộ lông lấp lánh hoàn toàn trái ngược với dáng đi ung dung đó, vì Brandon đã giục con chiến mã to lớn kia chạy hết tốc độ trong niềm háo hức dành lại cô dâu trẻ của chàng. Giờ đây chàng đã tới hàng hiên và xuống ngựa với sự chậm rãi cố tình. Chàng đưa dây cương cho một cậu bé với những chỉ dẫn đưa con ngựa đi, lau lông cho nó và hãy cẩn thận với nước. Làm xong tất cả những việc đó, chàng quay sang vợ và một nụ cười từ tốn dần hiện trên mặt chàng. Đôi mắt chàng lướt khắp người nàng trong khi chàng bước lên những bậc thềm, bắt lấy từng chi tiết. rồi trượt một tay quanh eo nàng, chàng chào đón nàng và đặt một cái hôn hơi mang vẻ cha chú lên môi nàng. Nàng mỉm cười ngọt ngào đáp lại và khẽ ngả vào chàng khi họ bước vào nhà.

“Anh có chuyến đi vui vẻ chứ?” nàng hỏi nhẹ nhàng trong khi chàng đưa mũ cho Joseph. “Thời tiết xấu đến nỗi ở đây tôi khá là lo lắng cho anh đấy”.

Tay chàng xiết chặt quanh nàng. “Không cần phải lo lắng, cưng à. Bọn ta đã đẩy điều tồi tệ nhất của nó vào Newyork và không có vấn đề gì quay lại đâu. Mọi chuyện ở đây thế nào? Nàng đã sửa xong phòng trẻ chưa”

Nàng vội gật đầu, mắt sáng lên “Anh có muốn xem nó không?”

“Ta thực sự muốn đấy, cưng” chàng trả lời.

Mỉm cười rạng rỡ, nàng nắm tay chàng và dẫn chàng theo nàng lên gác. Chàng ngắm nghía bụng nàng trong khi nàng leo cầu thang “Nàng khỏe không?” chàng hỏi.

“ồ có” nàng vội vã trấn an chàng. “Tôi đang trong tình trạng sức khỏe tốt nhất. Hatti nói bà ấy chưa bao giờ thấy một bà mẹ tương lai nào mạnh khỏe hơn, và tôi thực sự cảm thấy tuyệt vời”. Nàng nhìn xuống bụng mình một cách khá rầu rĩ trong khi họ tới hành lang và cười hơi hối tiếc “Dù rằng tôi sợ là tôi hơi thiếu ưa nhìn và đi đứng không nhẹ nhàng lắm”.

Chàng cười và lại đặt tay quanh nàng trong khi nâng cằm nàng lên để mắt họ gặp nhau “Ta khó mà hy vọng nàng sẽ trông như một cô gái trinh bé nhỏ nghiêm nghị trong khi nàng đang mang thai con trai ta, cưng ạ. Nhưng thậm chí có nặng nề thế, nàng vẫn sẽ làm nhiều cô gái mảnh mai hơn phải tái mặt vì ghen tị với vẻ đẹp rạng rỡ của nàng”.

Nàng khẽ mỉm cười và áp má nàng lên ngực chàng, còn hơn cả thỏa mãn với câu trả lời của chàng. Trong phòng trẻ, chàng rảo bước quanh phòng trong khi nàng đứng chắp tay sau lưng, lo lắng chờ đợi phản ứng của chàng. Gạt sang bên chiếc màn chống muỗi mới, Brandon cúi xuống xem xét chiếc giường cũi bên dưới lớp màn trướng được viền đăng ten. Kế đến chàng khẽ đẩy chiếc nôi bên cạnh bằng giày của mình trong khi một nụ cười vờn quanh môi chàng, rồi chậm rãi nhìn quanh những bức tường màu xanh dương nhạt và những tấm rèm cửa màu tuyết trắng. Chàng cẩn thận bước đi trên những tấm thảm màu sắc rực rỡ trải trên sàn nhà gỗ sồi sáng bóng và tò mò mở một chiếc tủ quần áo, thấy nó được xếp ngăn nắp những bộ quần áo trẻ con, một vài thứ chàng đã thấy vợ mình đang khâu trước khi chàng đi.

Heather đến đứng cạnh con ngựa gỗ có yên ngựa sơn màu đỏ và khẽ đẩy nó bằng những ngón tay nàng, làm nó bập bênh.

“Chúng tôi thấy cái này trên gác mái” nàng nói, gợi lại sự chú ý của chàng. “Hatti nói nó là của anh vì vậy tôi đã yêu cầu Ethan lấy nó xuống. Khi con trai chúng ta đủ lớn để ngồi cưỡi trên nó, tôi có thể nói với nó rằng cha nó đã từng ngồi trên con ngựa này”.

Chàng cười toe và đến gần hơn để nhìn nó “Chắc chắn hy vọng là nó không mang bé chạy dưới một cành cây”.

Một tiếng cười khúc khích thoát khỏi môi nàng trước khi nàng vội quay đi và chỉ một chiếc ghế xích đu khá đắt tiền. “Jeff cho tôi cái đó. Nó đáng yêu đấy chứ?”

Chàng gật đầu tán thưởng và nói châm biếm “trả nó cho cậu ấy. Cậu ấy luôn thích được đu đưa để ngủ”.

Heather định chỉ đồ vật đáng chú ý khác, nhưng nàng dừng lại như thể khiếp sợ “ôi, chúa tôi, Brandon! Anh còn chưa ăn gì! Anh hẳn đang đói, thế mà tôi đứng đây cứ nói luyên thuyên thôi”.

Nàng vội gọi Mary và ra lệnh chuẩn bị một khay đồ ăn để đưa lên và nước nóng để chàng tắm. Brandon đi vào phòng ngủ của chàng cởi áo khoác cùng cà vạt rồi kéo đôi giầy ra khi nàng sang theo.

“Ta không còn là thuyền trưởng một con tàu nữa đâu, cưng” chàng nhận xét, nhìn nghiêng sang nàng trong khi nàng nhặt áo khoác của chàng và cất nó đi “Ta đã bán Fleetwood được một món kha khá, và giờ nàng có thể hy vọng thấy ta loanh quanh quanh nhà mỗi ngày đấy”.

Heather cười với chính mình, quyết định nàng đón nhận với cả trái tim tình huống này.

Một người hầu mang thức ăn lên, và Heather ngồi phía bên kia Brandon, quan sát chàng trong khi chàng ăn. Nàng thực sự vui sướng với sự thân thiết của giờ phút này và được sưởi ấm với tình yêu mới được phát hiện với chàng. Nước được mang lên trong khi chiếc khay được thu dọn, và nàng thử độ ấm của nó trước khi gật đầu giải tán những người hầu rồi vội vã tự mình mang ra những chiếc khăn lanh sạch trong khi chồng nàng cởi quần áo.

Brandon thả lỏng trong nước nóng và nằm ngả ra một lúc thư giãn trong nó. Khi cuối cùng chàng ngồi dậy và bắt đầu cọ rửa, Heather đến và với lấy miếng bọt biển. Nàng dìm nó vào nước rồi giơ nó lên một cách hy vọng nhưng vẫn chờ chàng đồng ý. Chàng nhìn chăm chăm lên nàng một lúc suy ngẫm về điều này, rồi ngả tới trước, đưa lưng về phía nàng.

“Cọ thật mạnh nhé, được không, cưng? Ta cảm thấy như ta đang phủ một lớp áo khoác dày bụi bẩn ấy”.

Nàng vui vẻ cúi xuống làm nhiệm vụ của mình, xoa xà phòng thật kỹ bằng cả hai tay qua đôi vai cơ bắp vạm vỡ của chàng rồi xuống lưng chàng. Một cách tinh nghịch nàng vẽ một chữ B lớn qua đám bọt xà phòng trắng trên lưng chàng và khẽ cười khúc khích khi nàng đặt một chữ “H” trước nó. Chàng liếc qua vai nhìn nàng với một bên mày nhướn cao và một cái toét miệng cười nửa miệng. “Nàng đang làm gì thế, cô nương?” chàng hỏi. Nàng cười và vắt miếng bọt biển qua đầu chàng. “Tôi đang đóng nhãn cho ngài, thưa ngài”. Chàng vẩy mạnh đầu, tóe nước lên nàng, và nàng cười phá lên với niềm sung sướng. Lùi lại một khoảng an toàn, nàng ném miếng bọt biển vào chàng rồi há hốc miệng vì kinh ngạc khi chàng đứng lên, bước qua thành bồn tắm và đi theo nàng, vẫn còn đầy bọt và ướt nhoẹt.

“Ôi Brandon, anh đang làm gì thế?” nàng hét lên trong sự vui vẻ. “Quay lại bồn tắm đi”

Nàng quay đi như thể chạy trốn, nhưng chàng quăng cả hai tay ra và nhấc bổng nàng lên, đu đưa nàng qua lại phía trên bồn tắm. Nàng cười với chàng, thích thú với trò đùa cho đến khi chàng hơi nhúng nàng xuống như thể định thả nàng vào trong bồn tắm, rồi nàng quẫy và quấn chặt tay quanh cổ chàng “Brandon, nếu anh dám! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh”. Chàng mỉm cười nhìn sâu vào mắt nàng “Nhưng, cưng à, nàng dường như quá thích thú với việc tắm của ta, ta nghĩ nàng có thể cũng thích tắm”.

“Đặt tôi xuống” nàng yêu cầu, rồi miệng nàng cong lên ngọt ngào “Đi mà”. Mắt chàng lấp lánh “À, sự chân thành sẽ là lối thoát. Đó chỉ là vì nàng có một sự tôn sùng quá đáng với việc cọ lưng của đàn ông thôi, phải không?”

Chàng nhẹ nhàng đặt nàng đứng xuống và cười toe toét khi nàng nhấc tay lên và vặn vẹo để xem chiếc váy ướt của mình.

“Ôi, Brandon, anh thật quá quắt. Xem anh đã làm gì tôi này!”

Chàng cười một cách sảng khoái và kéo lưng nàng áp vào chàng, vây nàng trong cái ôm ướt át của chàng lần nữa. Tiếng cười khúc khích của nàng hòa cùng niềm vui của chàng khi chàng ôm nàng, đôi tay bao quanh nàng ngay trên cái bụng căng tròn, ấn vào vùng ngực mềm mại của nàng. Chàng trải bàn tay trên bụng nàng.

“Ta không phủ nhận một điều, cưng ạ. Nhưng chắc hẳn nàng vẫn còn bị xúc phạm nhiều với hành vi xấu của ta?” chàng trêu chọc “việc xảy ra 8 tháng trước ấy”.

“Tôi đang nói về cái váy của tôi!” nàng phẫn nộ đính chính. “Anh làm tôi ướt hết rồi và giờ tôi sẽ phải đi thay. Bây giờ hãy cư xử cho tử tế và cởi khuy giúp tôi. Tôi không muốn yêu cầu Mary giúp tôi thay đồ lần nữa”

“Lần nữa?” chàng nhắc lại.

“Đừng bận tâm” Heather nói nhanh “làm ơn cởi khuy giúp tôi đi nào”

Chàng làm theo và ngồi lại chỗ của mình trong bồn tắm trước khi nàng quay sang chàng, túm chiếc váy lên phía trên vai nàng.

“Cảm ơn anh” nàng mỉm cười và cúi xuống đặt một nụ hôn lên má chàng, rồi vòng qua và về phòng nàng.

Nơi môi nàng đã chạm vào nóng bừng lên trong khi Brandon ngả ra sau, nhưng chàng thấy khó mà thư giãn và tiếp tục tận hưởng hơi ấm của việc tắm táp nữa. Mắt chàng bắt được một cử động, và chàng có thể thấy hình nàng phản chiếu trên chiếc gương cao để thay đồ của chàng khi nàng bước ra khỏi chiếc váy. Một thôi thúc đột ngột, mạnh mẽ muốn chàng đề nghị nàng ở lại đây và hỏi liệu giờ nàng có đồng ý chia xẻ căn phòng lớn này cùng chàng, nằm bên cạnh chàng trên giường chàng đêm nay, để chàng được ôm nàng, không phải với sự mãnh liệt của niềm đam mê, mà thật dịu dàng và với tình yêu, như một người chồng nên làm khi người vợ sắp đến kỳ sinh nở. Nhưng sự thận trọng đã đưa đến những suy nghĩ tiếp theo. Nàng đã cư xử thật ngọt ngào và vui vẻ trước đây nhưng không định chia xẻ giường với chàng. Nàng dường như quá bằng lòng và hạnh phúc với những sắp đặt hiện tại. Đúng vậy, để sau, chàng nghĩ. Khi nàng không có lý do và không thể viện cớ vào nỗi xấu hổ của người mẹ. Rồi chàng sẽ đến bên nàng và chiếc giường đó sẽ đón nhận thân hình của cả hai người bọn họ.

Chàng nhắm mắt lại, nghĩ đến việc về nhà của mình. Chàng sẽ không bao giờ thích xa nàng, nhưng về nhà với nàng … ồ, đó là một vấn đề hoàn toàn khác hẳn. Chàng thư giãn, ngả đầu lên thành sau bồn tắm, và hơi nước ấm vừa bắt đầu xua đi những đau đớn trên thân hình mỏi mệt của chàng khi có một cú đấm nhanh lên cánh cửa và nó được đẩy hé ra cùng gương mặt tươi cười rạng rỡ của Jeff.

“Anh thế nào, anh trai?” anh hỏi với mối quan tâm chậm trễ.

“Hơn cậu nhiều” Brandon càu nhàu, cáu tiết vì bị cắt ngang. “Giờ thì đóng cửa lại. Tốt hơn là đứng bên ngoài”.

Không bối rối, Jeff đẩy cửa vào, giữ cửa lại bằng gót chân và dập nó đóng mạnh lại sau lưng anh.

“Ồ, Brandon thân mến nhất” anh diễn tả bằng điệu bộ, “Em chỉ định mang cho anh vài trò tiêu khiển vui vẻ, và” lần này thì nói to hơn và ra hiệu sang phòng bên “để giải cứu chị dâu em khỏi tính khí hung bạo thường xuyên của anh thôi”.

Có một tiếng cười khẽ từ phòng ngủ kia, và Jeff, cười thầm với lời trêu chọc của chính mình, đặt một ly rượu brandy đầy và một hộp xì gà mới lên chiếc giá gần chỗ tắm.

Brandon gật đầu cảm kích rồi uống rượu và vê một điếu xì gà giữa những đầu ngón tay. Với một bên mày nhướn cao chàng nhận xét thẳng với em trai.

“Anh nghĩ anh sẽ giữ em ở gần quanh. Dường như có vài hy vọng cho em sau tất cả”

Heather bước vào phòng, cười tươi, và chào Jeff, chỉ chú ý một chút đến cuộc nói chuyện của họ trong khi nàng dành sự chú ý của người vợ đến việc lấy quần áo sạch cho chồng. Đó là vừa khi Brandon bắt đầu nhắc đến cuộc gặp với những người nhà Webster thì nàng đến đứng sau chàng và lắng nghe câu chuyện. Brandon gần như vô thức cầm tay nàng đang đặt trên thành sau của bồn tắm và nhẹ nhàng xoa nó lên tai chàng trong khi nói chuyện với Jeff. Hành động này không hề bị người em trai bỏ qua, nhưng mãi sau đó anh mới tự hỏi về sự thay đổi kỳ lạ này trong cách cư xử giữa anh trai và chị dâu.

Khi Brandon kết thúc câu chuyện, Heather nhận ra nàng thật sự hiểu chồng nàng mới ít làm sao. Nàng mủi lòng với hoàn cảnh khốn khó của những người nhà Webster, nhưng nàng cũng cảm thấy một niềm tự hào kỳ lạ vì lòng trắc ẩn của chính chàng với họ. Đôi mắt nàng ấm áp và ẩm ướt khi nàng nhìn lên một lúc và thấy cái nhìn chăm chú của Jeff phủ lên người nàng. Anh mỉm cười và chuyển sự chú ý sang anh trai khi Brandon nói.

“Ồ, dầu sao họ cũng sẽ đến trên chuyến tàu chở thư tuần tới”.

Jeff tự lấy một điếu xì gà và châm nó trong khi anh nhận xét “Chúng ta sẽ phải tìm một ngôi nhà cho họ”

“Có nhiều nhà trong nhà máy” Brandon trả lời. “Họ có thể ở trong căn nhà lớn cũ mà ông Barlett đã dùng làm văn phòng”.

Jeff buông một tiếng khịt mũi chế giễu “Em nghĩ nó là ý định của anh để giữ họ ở lại. Họ sẽ nhìn ngôi nhà đó một cái và quay đầu về phương bắc liền. Barlett là một con chuột cống đáng ghét, không hề nói màu mè, và nơi đó còn tệ hơn một cái chuồng heo. Ông ta đã sử dụng những nô lệ nữ trên những chiếc giường ở đó, và những người đáng thương đó thì đầy chấy rận. Nó còn không thích hợp cho lợn nữa, thế mà anh lại muốn đưa những người nhà Webster vào ở đó sao? Dạ dày anh hẳn sẽ quặn lên khi thấy những thứ bẩn thỉu bên trong đó”.

“Anh đã thấy nó rồi” Bradon trả lời với một nụ cười từ tốn “Đó là lý do chúng ta sẽ đến đó với vài người hỗ trợ để thấy nó được dọn sạch”.

“Em nên khép chặt miệng lại thôi” Jeff lầm bầm với bản tính phóng khoáng.

Brandon nén cười “nếu điều đó được thực hiện, anh sẽ phải ngả mũ kính trọng”

Lờ đi lời nói giỡn, Heather đưa ra một đề nghị với một giọng vững vàng “Tôi cũng sẽ đi. Tôi không tin hai người có thể sắp xếp để một ngôi nhà ổn thỏa cho một gia đình” Nàng nhìn họ và thấy sự lưỡng lự lớn trong dáng vẻ của họ và vội vã nói thêm với một giọng nhẹ nhàng hơn “Tôi sẽ không cản đường của mọi người và cũng không gây nhiều rắc rối đâu”.

Cái nhìn của hai người đàn ông hạ xuống cái bụng ngoại cỡ của nàng, và nỗi nghi ngại chung trong cái liếc mắt của họ trái ngược hẳn với những cái gật đầu chấp thuận của họ.

Nhóm người được đưa đến trước căn nhà bị cỏ mọc che kín và mang dáng xập xệ, họ xuống xe và đứng nhìn căn nhà với chút e ngại.

Hatti khịt mũi khinh khỉnh “Hừm! Không lạ gì khi người đàn ông đó phải bán. Tôi chưa bao giờ thấy một ngôi nhà để đến mức hoang tàn đổ nát thế này kể từ khi sinh ra đến giờ. Ta nghĩ họ đã để những con lợn chạy rông trong đó”

Jeff cười lục khục khi anh cởi áo khoác và đặt nó vào trong xe ngựa. “Trông như chúng ta đã được chuẩn bị trước công việc cho mình, phải không, Hatti?”

Áo khoác của Brandon nhập hội với áo của em trai và với một nụ cười toe rầu rĩ, chàng lẩm bẩm “Ồ, hãy bắt đầu công việc thôi. Không nên lãng phí chút thời gian nào nữa”.

Chàng sắp đặt hai cậu bé cọ rửa sân và đi vào trong để xem cần làm gì. Hatti và Heather theo sau chàng, để thực hiện những đánh giá mang tính phụ nữ của chính họ, và Heather nhăn mũi ghê tởm trước hình ảnh chào đón nàng. Thức ăn ôi thiu vương vãi trên sàn và đồ gỗ. Bụi và đất phủ dày dưới chân và mùi hôi hám tỏa khắp nơi này.

“Tôi thực sự tin là bà đúng, Hatti. Lợn rõ ràng đã làm ổ ở đây”.

Những người hầu đã sớm đưa ra ngoài bất cứ và tất cả những vật dụng có thể di chuyển để lấy chỗ cọ rửa hoàn toàn. Jeff bắt đầu qua những chỗ khác xem xét những thứ đồ gỗ có thể sử dụng được. Hatti ra lệnh cho những người phụ nữ và họ nhanh chóng bắt đầu nhiệm vụ cọ rửa căn nhà từ trên xuống dưới. Chồng và cháu trai của Hatti, Ethan cùng Luke, lãnh nhiệm vụ với những khu đất và sơn lại căn nhà.

Brandon để những người phụ nữ làm việc của họ và đi cùng George kiểm tra những tiện nghi ngoài cửa, mà họ thấy đều trong tình trạng sửa chữa nghèo nàn. Không ai nhàn rỗi cả.

Trong lúc bận rộn đó, Heather bị lờ đi và bị bỏ lại như người thừa. Nàng buộc một chiếc khăn rộng quanh tóc, xắn tay áo lên, và với một chiếc bàn chải có tay cầm dài, bắt đầu cọ rửa lò sưởi phòng khách. Nàng ngồi xuống lòng lò sưởi và tập trung hoàn toàn vào công việc cho đến khi một giọng nói phía sau làm nàng giật bắn mình.

“Cô Heather! Lạy Chúa tôi, cô bé! Cô sẽ làm tổn hại chính mình và đứa bé đó mất!” Hatti vội vã lao tới bên cô chủ, nắm lấy tay nàng, giúp nàng đứng lên. “Cô Heather, cô không được khuyến khích làm việc, cô bé. Cô chỉ cần đi loanh quanh và đưa ra những lời tư vấn thôi. Cậu Bran thấy cô đang làm việc cậu ấy sẽ ngất xỉu mất. Cô để những cô gái trẻ không có bầu này làm việc đó. Cỏ chỉ việc ngồi đó và nghỉ ngơi thôi”.

Heather nhìn quanh căn phòng trống và cười.

“Thế tôi nên ngồi đâu bây giờ, Hatti? Họ mang hết ghế ra ngoài rồi”.

“Ồ, chúng ta sẽ tìm cho cô một cái, và cô sẽ ngồi nghỉ”.

Heather nhanh chóng được đặt vào một chiếc ghế cũ rích trước những cửa sổ trước cáu bẩn với một quyển sách trong lòng. Hatti đã bỏ đi và một lần nữa nàng lại một mình. Nàng cố đọc một lúc trong ánh sáng lờ mờ xuyên qua những màn cửa bẩn thỉu và cáu bụi, rồi vì tò mò nàng dấm ướt ngón tay và gạt tấm màn sang bên, quệt ngón tay qua một tấm kính, để lại một vệt sáng trên lớp bụi. Nàng đóng cuốn sách lại, quyết tâm đứng dậy nhanh chóng giật xuống những tấm rèm bẩn thỉu, rồi với xô và rẻ bận rộn lau chùi những cửa sổ. Nàng đang trèo trên một chiếc ghế đẩu mà nàng mang từ ngoài vào và đang lau những tấm kính phía trên thì Brandon bước vào qua cửa trước. Chàng vừa nhìn thấy nàng trên ghế thì không tốn thời gian nói một lời. Chàng phi tới sau nàng và bế bổng nàng lên trong cánh tay mình, làm nàng giật mình hét lên như còi.

“Này thế nàng nghĩ nàng đang làm gì thế?” chàng hỏi.

“Ồ, Brandon, anh làm tôi sợ khiếp đi!”

Chàng đặt nàng đứng xuống, “Nếu ta thấy nàng trèo lên một chiếc ghế lần nữa, cô nương, nàng sẽ có lý do để khiếp đảm đấy. Nàng không đến đây để làm việc” chàng khiển trách “Chúng ta đưa nàng cùng đi cho vui thôi”.

Nàng lắc đầu thất vọng “Nhưng Brandon, tôi …”

“Không tranh cãi, Heather. Hãy ngồi xuống và quan tâm đến con trai ta đi”

Nàng thở dài chịu thua và lại ngồi xuống chiếc ghế bập bênh lần nữa, xoa hai bàn tay lên cánh tay trong sự cam chịu.

“Cho vui, hừ! Tất cả mọi người đều làm việc trong khi tôi ngồi đây một mình”.

Chàng vuốt một lọn tóc lơ thơ của nàng và hôn nhẹ lên trán nàng. “Nàng quan trọng với ta hơn nhiều so với cả căn nhà chết tiệt này nên nàng cần ngồi nghỉ ngơi”.

Nàng bĩu môi hờn dỗi, cầm cuốn sách lên và bắt đầu làm mình làm mẩy “Tôi bị đối xử như một bà già ấy”.

Brandon khẽ cười “Không bao giờ, nàng yêu. Chỉ khi nào ta thành một ông lão già, cực già thôi”.

Chàng để nàng lại ngồi đọc sách, nhưng không lâu sau nàng đứng dậy và bắt đầu lang thang qua các phòng. Nàng qua một phòng trên gác nơi các cô gái trẻ đang bận bịu cọ sàn và lau rửa, rồi căn phòng khác nơi hai người đàn ông trẻ đang dán giấy dán tường mới, rồi lại đi xuống gác vào phòng bếp. Ở đó rác rưởi vẫn chưa được thu dọn, và nàng nhún vai khi thấy thế. Lấy một cái chổi rơm, nàng bắt đầu quét rác, bụi và xương xẩu bỏ lại từ nhiều bữa ăn. Nàng ho và nghẹn thở vì bụi nàng khuấy lên trong khi thi thoảng lại liếc mắt ra cửa và lắng nghe những tiếng chân, nhưng không ích gì. Bà già ấy đến trên bước chân êm ru “Cô Heather!” Hatti la lên. Nàng nhảy dựng lên, đánh rơi cái chổi và đứng đỏ mặt xấu hổ với đôi tay giấu sau lưng. Hatti đứng chiếm lĩnh lối cửa với hai tay chống nạnh, miệng bà mím lại giận dữ.

“Việc đó chẳng tốt cho cô chút nào, hít vào tất cả bụi bậm đó! Và cô sẽ đẻ đứa bé đó ngay ở đây, cái nơi cũ kỹ, bẩn thỉu này nếu cô không bắt mình ngồi xuống đó!” bà trách mắng. “Tôi sẽ gọi cậu Brandon lại ngay bây giờ. Cậu ấy sẽ bắt cô phải làm thế”.

Cùng với điều đó bà quay người bỏ đi. Heather mắm môi, lầm bầm điều gì đó về chuyện không hề tốt cho sức khỏe một người khi cứ bị giật mình vì những can thiệp lặng lẽ của họ, và chăm chăm nhìn xuống trong khi nàng cào bàn chân nhỏ bé lên lớp bụi trên sàn. Hai người kia quay lại và lặng im đứng cau có nhìn nàng.

“Nàng ấy, phu nhân ạ” Brandon thở dài “là người đàn bà cứng đầu nhất ta từng biết. Rõ ràng là chúng ta sẽ phải tìm vài việc nhẹ nhàng để giúp nàng bận bịu thôi”.

Chàng bí trong vụ đó cho đến khi Jeff gọi chàng từ sân sau. Ba người đi ra ngoài trong khi vài cậu bé đang để xuống những chiếc thùng lớn. Jeff bỏ những cái nắp đi để cho thấy chúng được đóng chật bởi một tập hợp kỳ quặc những đĩa, bình, ấm và những dụng cụ khác.

“Em cho rằng bà Bartlett đã chuyển những cái này ra ngoài cho các nô lệ sử dụng” Jeff phỏng đoán “Chúng được cất ở cuối nhà máy vì thế em nghi ngờ Ông Bartlett thậm chí có để những người khốn khổ kia thấy món đồ đạc này”.

“Ông Bartlett đã kết hôn sao?” Heather hỏi chồng mình, nhớ lại những lời hôm trước của Jeff.

Brandon gật đầu “Một quý bà cũng rất xinh xắn, ta nghe nói thế. Dù vậy bà ta hẳn bị mù trước lối sống của ông ta. Dường như tất cả mọi người ở Charleston đều biết ông ta là loại người gì”.

“Đồ cặn bã da trắng, đó chính là ông ta!” Hatti làu bàu. Bà mắm môi và quay vào trong nhà, lẩm bẩm với chính mình “Người đàn ông đó phải bị treo cổ lên từ lâu rồi”.

Brandon kiểm tra vài món trong các thùng và rồi hếch mắt nhìn Heatherm nghĩ rằng chàng đã tìm ra được công việc vặt cho nàng. “Này, con chuột nhắt bận rộn của ta, có lẽ nàng có thể ở lại ngoài này với đống phiền toái này đấy. Nàng có thể chọn ra những cái tốt nhất và bỏ nó sang cho nhà Webster. Không cần trả chúng lại cho Bà Bartlett để rồi bà ta có ý kiến gì về chồng mình”.

Khi chàng giúp nàng xuống những bậc cấp lung lay nàng cười tươi với chàng, một nụ cười toe toét hơi tán tỉnh làm tan chảy tim chàng và chảy dọc các mạch máu chàng như rượu vang, làm chàng gần như là say sưa. Chàng khó mà tập trung vào điều Jeff đang nói trong khi dõi theo nàng lục lọi những chiếc thùng và cuối cùng phải quay lưng lại phía nàng để có thể tập trung hoàn toàn vào em trai. Sau một lát, Jeff nhìn qua chàng và ngừng lời giữa chừng, cười toe toét, và Brandon quay lại thấy chỏm đầu của Heather trong một chiếc thùng lớn, đang cố vật lộn để lấy một chiếc ấm lớn từ đáy thùng. “Chết tiệt!” giọng chàng vang lên. Chiếc ấm đập mạnh và Heather đứng lên, gạt tóc khỏi mắt. Chiếc khăn của nàng xiên xẹo và có một vệt nhọ dính mỡ lớn quệt ngang cằm nàng. Jeff phá lên cười trong khi Brandon lắc đầu tức điên lên.

“Jeff, bảo mấy cậu bé của em dỡ tất cả những thứ này và đưa chúng lên hàng hiên” Chàng nói, rồi cầm một chiếc đĩa sứ trắng trong một chiếc thùng, giơ nó lên trước Heather để nàng có thể thấy hình mình. “Còn nàng, Cô Mặt Nhọ, sẽ không được nhấc bất cứ cái gì nặng hơn cái đĩa này. Nàng hiểu không?”

Nàng hùng hồn gật đầu và cố gắng lau mặt lên tạp dề.

Brandon thở dài “Nào, nàng làm nó càng thêm tệ. Để ta”. Chàng túm vạt tạp dề của nàng và nhẹ nhàng chùi vết nhọ trên cằm nàng. “Giờ thì hãy ngoan đấy” chàng phỉnh phờ “Hoặc là ta sẽ đưa nàng về nhà để giữ nàng tránh xa những rắc rối”.

“Vâng, thưa ngài” Nàng nhu mì thì thầm, và đôi mắt Brandon dịu dàng ve vuốt nàng.

Giờ thì Heather đã có vài điều để lấp đầy tâm trí, nàng không xen vào việc của những người khác nữa. Brandon và George dành phần còn lại của buổi sáng để cọ sạch và sửa chữa những thứ đồ còn có thể dùng được. Jeff tiếp tục tìm kiếm các buồng nhỏ và tuyển chọn được kha khá đồ gỗ tốt. Sân trước được xếp đầy những thứ thu hoạch được từ công cuộc tìm kiếm của anh. Ngay trước bữa trưa Hatti thông báo trên gác đã sạch và thích hợp để ở, còn trước nhà sáng lấp lánh khoác một lớp vôi trắng. Họ dừng tay và mang những sọt lớn từ xe thồ xuống, và một bữa ăn vui vẻ, vô tư lự được tất cả mọi người tận hưởng. Bữa ăn kết thúc và mọi người thư giãn, nằm ườn dưới ánh mặt trời nhẹ hay trong bóng râm sau khi vị giác mỗi người đều đã được sai khiến. Một nệm lông được đặt dưới một cây thông cao ngất cho Heather, và Brandon đến nhập hội cùng nàng trên đó trong khi Jeff ngồi cạnh với lưng dựa vào một chiếc rương cổ và quan sát họ với đôi mắt cười cợt.

“Em đang tự hỏi liệu hai người có không muốn chia sẻ một trong những thứ này không” anh toe toét “Dù với kinh nghiêm sống của em, em không thể chỉ ra làm thế nào Heather lại rơi vào tình trạng hiện giờ nếu anh không làm vậy. Dĩ nhiên, có thể chỉ mất một đêm để thực sự tạo ra hậu quả đó, có phải không nhỉ? Và rồi cô ấy bị tóm”.

Một sự im lặng bao trùm khi Heather trao đổi những cái liếc mắt với chồng. Brandon khẽ nhún vai trả lời cho cái nhìn dò hỏi của nàng rồi nhướn mày với em trai và trầm ngâm nhìn anh, nhưng Jeff chỉ mỉm cười rồi ngả lưng tựa vào cái cây và nhắm mắt lại.

Buổi chiều cũng bận rộn như buổi sáng. Tầng dưới được dọn sạch tinh tươm, dù lúc đầu nó có vẻ là một mục tiêu khó thực hiện. Mùi xà phòng từ nhựa thông giờ tỏa khắp các phòng, mọi thứ sáng bóng và lấp lánh trong lớp áo mới sạch sẽ không chê vào đâu được.

Heather được an ủi rằng những công việc của ngày hôm nay đã gần hoàn thành. Nàng bị mỏi xương, bẩn thỉu, nhớp nháp mồ hôi và khó mà trông giống một bà chủ của một lâu đài lớn. Những đuôi tóc đen dài đổ xuống lưng nàng dưới chiếc khăn quàng quanh đầu, và những giọt mồ hôi lấm tấm có thể thấy trên khe sâu giữa hai bầu ngực nàng vì nàng đã mở cổ áo để những làn gió mát mẻ có thể mơn man da nàng.

Không còn người đàn ông nào trừ Brandon ở bên trong ngôi nhà từ lúc đồ gỗ được mang vào đó, vì tất cả những việc lặt vặt còn lại chỉ cần bàn tay của những người phụ nữ để hoàn thiện. Những chiếc khăn trải giường được vuốt phẳng trên những tấm nệm lông mới, còn bát đĩa đã được rửa sạch và đặt vào trong tủ bát. Vì thế khi Heather đứng với Hatti trước lò sưởi giờ đã sạch sẽ, thảo luận những thứ sẽ được làm để biến nơi này thành một nơi thuận tiện hơn cho nhà Webster, và từ hiểu biết của bà già thu thập được một danh sách những vật dụng Harthaven bỏ đi mà vẫn có thể sử dụng được, nàng không nhận thấy sự hiện diện của bất cứ người đàn ông nào. Lưng nàng quay ra cửa hàng lang và Hatti gần như đã ngoảnh mặt đi chỗ khác, mải chăm chú với mỗi lời nói của bà. Với váy lấm bụi và một chiếc tạp dề buộc dưới ngực, nàng trông không khác gì những người hầu còn lại. Một người lạ đến từ phía sau có thể nghĩ nàng là một người da đen nhỏ bé, thon thả.

Đó là suy nghĩ điên rồ của Ông Bartlett khi ông ta nhìn thấy nàng cạnh Hatti, và ông ta vào phòng với bước chân lặng lẽ để gây bất ngờ cho hai người phụ nữ về sự hiện diện của mình. Heather chỉ nhận ra ông ta khi nàng cảm thấy một bàn tay thô lỗ vỗ giữa