CHƯƠNG 9
Tháng 5 tới, đã vào hè thực sự và sau khi mưa thôi rơi, mỗi ngày dường như nóng hơn ngày hôm trước. Cây bông đã được trồng và công việc mùa xuân đã xong. Nhà máy giờ đang hoạt động gần hết công suất và các sân chứa gỗ xẻ bắt đầu được chất đầy. Ngay khi những tấm ván xẻ mới và gỗ được phơi vài tuần dưới nắng, những đợt chất hàng đầu tiên sẽ được thực hiện. Những đơn hàng đã được đặt cho vài tháng sản phẩm của nhà máy. Những khả năng của Ông Webster được chứng tỏ và ông ta giữ cho những lưỡi cưa hoạt động mạnh và luôn có sẵn một vũng đầy gỗ.
Tất cả biểu lộ rằng mùa đầu tiên này sẽ đạt được một khoản lợi nhuận đáng kể, và Brandon thực sự mừng với diễn biến đó.
Bây giờ khi những ngày dài, nắng nóng đè nặng lên tâm trí, cuộc sống vui vẻ của những người chủ đồn điền bắt đầu. Bữa tiệc đầu tiên trong hoạt động xã hội quay cuồng của mùa hè được ấn định ở Harthaven vào cuối tuần tiếp theo. Phần lớn sự chú ý của Heather được hướng vào những chuẩn bị cho sự kiện vui vẻ này. Những thư mời được gửi đi, rượu sâm panh được mua, đồ ăn được lên kế hoạch. Heather chuyện trò với Hatti về những đồng phục mới cho nhân viên trong nhà và bộ mặt chung của lâu đài trong khi những người làm vườn cố gắng đạt được sự chấp thuận của nàng với việc cắt tỉa vườn tược cho hoàn hảo.
Trong khi thời gian của Heather được dành cho việc lập kế hoạch bữa tiệc và chăm sóc Beau, Brandon thấy mình ngày càng thành người phụ ở nhà máy. Giờ chàng có thời gian để dành cho vợ cùng con trai và bước vào hành động trong chiến lược của chính chàng để giành một chỗ cạnh nàng trên chiếc giường lớn. Vì thế với sự suy tính đầy thủ đoạn, chàng chọn ngày hôm nay để nhẹ nhàng mua chuộc nàng. Đầu tuần đó, chàng đã mua một con ngựa cái màu hạt dẻ, bé nhỏ, xinh xắn với chân trước mang vết lang trắng bắt mắt và một vệt lang ngang mặt rất hấp dẫn. Nó là một con ngựa cái non mạnh mẽ nhưng dịu dàng và là con vật chàng nghĩ vợ chàng có thể cưỡi dễ dàng. Chàng mỉm cười với chính mình khi đặt yên ngồi lệch lên con vật và vuốt ve lớp da nơi vợ chàng sẽ ngồi lên, nghĩ đến điều mà món quà có thể dẫn tới. Chàng sẽ dịu dàng nhất với nàng khi dạy nàng điều khiển con vật, và thậm chí chàng có thể dành được một hay hai nụ hôn nhẹ nhàng chỉ trong ngày hôm nay.
Mỉm cười với những suy nghĩ của mình, chàng dẫn Leopold cùng con ngựa cái ra trước nhà và buộc chúng ở đó, bước lên bậc thềm tới hàng hiên. Heather đang ở phòng khách, tỉ mẫn khâu một chiếc sơ mi cho chàng, và miệt mài với công việc của mình đến nỗi không nhận ra chàng đã vào nhà. Chàng đứng tựa vào ngưỡng cửa và quan sát nàng một lúc lâu trong khi nàng vẫn ngồi mà không nhận biết được sự có mặt của chàng. Con trai họ, đã được cho bú ngay trước đó một lát, đang say nồng giấc ngủ trưa trong một chiếc cũi đan bằng liễu gai cạnh nàng và điều đó cũng tạo thành một lợi thế cho chàng. Chàng mỉm cười khi trán nàng nhíu lại trước một đường khâu khó. “Đừng cau mày thế, em yêu” chàng trêu chọc “Không thì nàng sẽ trông như bà Scott mặt nhăn như táo tầu (nguyên văn prune – faced: mặt nhăn như quả mận khô) đấy.
Heather giật mình trước từ ngữ đầu tiên của chàng. “Brandon, chàng làm em sợ đấy!” Chàng cười toe tinh nghịch. “Thật sao?” chàng nhẹ nhàng hỏi “Ồ, ta xin lỗi, cưng. Ta không định thế”.
Heather cười và đặt món đồ khâu sang một bên khi chàng tiến tới, đẹp trai hơn bất cứ người đàn ông nào nàng đã gặp. Mặt trời đã làm da chàng sẫm thành một màu đồng hun và đôi mắt xanh lục của chàng dường như tỏa sáng lấp lánh nhiều hơn. Chàng trông thật nam tính và mạnh mẽ trong bộ đồ cưỡi ngựa bình thường, và tim nàng đập hơi nhanh hơn trước sự hiện diện của chàng.
Chàng dừng lại trước nàng và với tới tay nàng, kéo nàng đứng lên, nhận thấy, khi chàng làm thế, mùi hương mềm nhẹ, ngọt ngào của nước hoa nàng dùng. Khi chàng dẫn nàng ra hành lang, chàng nói Joseph gọi Mary tới ngồi với đứa bé, rồi quay lại nhìn vợ chàng lúc này đang khá bối rối nhìn lên chàng. “Chúng ta định đi đâu thế?” nàng hỏi. Chàng mỉm cười khi đặt tay sau lưng nàng và giục nàng bước tới “Chỉ ra ngoài thôi” chàng trả lời, không theo lề lối. Heather bước ra hàng hiên, liếc quanh và thấy hai con ngựa được buộc vào cái cột, cả hai đều đang đợi người cưỡi và con nhỏ hơn đóng một chiếc yên ngồi lệch. Nàng ngước mắt nhìn chàng dò hỏi và chàng bắn cho nàng một nụ cười toe toét.
“Nàng thích nó chứ? Ta chưa bao giờ hỏi nàng có thích hay có thể cưỡi ngựa không, nhưng với ta dạy nàng sẽ là một vấn đề dễ dàng thôi – nếu sức khỏe nàng cho phép”.
Nàng cười rạng rỡ khi vội vã xuống những bậc thềm tới chỗ con ngựa cái. “Em đang có sức khỏe tuyệt vời” nàng nói với qua vai.
Nụ cười toe của Brandon rộng thêm và chàng vội vã theo sau.
Khá bị hấp dẫn với con ngựa non mạnh mẽ và cân đối, Heather vuốt ve cái mũi mượt mà và vuốt mượt cái bờm màu hạt dẻ mà không thể che dấu sự phấn khích của nàng. “Ôi, Brandon, nó thật dễ thương. Tên nó là gì?” “Lady Fair” chàng trả lời.
“Ồ, nó cực phù hợp. Nó là một tiểu thư xinh đẹp” Nàng quay sang chàng và mỉm cười. “Chàng sẽ đỡ em lên chứ?”. Chàng nhướn một bên mày và nhìn thẳng vào chiếc váy mùa hè nhẹ nhàng, khoét sâu nàng đang mặc. “Nàng có nghĩ tốt hơn nên thay đổi trang phục không, cưng? Chiếc váy đó không phải …”.
“Không” nàng ngắt lời, trề môi dưới trong một cái bĩu môi vờ vịt. “Em muốn cưỡi nó luôn bây giờ mà thay quần áo sẽ mất quá nhiều thời gian”. Môi nàng cong lên trong nụ cười tán tỉnh khi nàng chạy một ngón tay dọc những chiếc khuy áo gi lê của chàng. “Đi mà, Brandon. Đi mà”.
Chàng cười thầm trước lời cầu xin quyến rũ của nàng và không thể làm gì khác ngoài việc thuận theo nàng. Chàng cúi xuống và siết chặt tay để đón bàn chân xinh xắn của nàng, rồi nâng nàng lên. Sau khi tự ngồi và đặt một đầu gối qua mỏm yên, Heather cúi xuống để đặt chân chắc chắn lên bàn đạp. Chiếc váy khoét cổ sâu nàng đang mặc trễ xuống và phô ra trước Brandon từng chi tiết của hai bầu ngực tròn, xinh xắn mà nó phải che đậy. Chàng đứng hóa đá, đôi tay giữ chặt dây cương, đôi mắt bị níu chặt vào sự phô bày của nàng. Chàng nuốt xuống một cách khó khăn và một âm thanh giống như một tiếng rên bật ra từ chàng. Heather ngước mắt nhìn lên mặt chàng và môi nàng mềm mại cong lên trong sự giao tiếp thân thiết khi bắt gặp cái nhìn chăm chú của chàng. Tim Brandon dội nặng nề trong ngực chàng, và tay chàng đang với lưng chừng tới nàng khi nàng ngồi thẳng dậy, bỏ lại chàng hơi có chút bối rối. Nhưng một người khó mà vuốt ve vợ mình ngay nơi bậc thềm cửa nhà. Một cách hối tiếc chàng đưa cho nàng những dây cương.
Heather nắm lấy chúng với sự thành thạo, làm chàng rất ngạc nhiên, và ngoắt con ngựa cái rời khỏi chàng, với gót chân đặt đúng chỗ, nàng thúc con ngựa phi xuống con đường dẫn ra những cánh đồng. Brandon ngồi dạng chân trên con Leopold và với sự chú ý cao độ đang áp chế tâm trí chàng, thúc con ngựa đen to lớn sầm sập lao theo nàng. Một cuộc đua bắt đầu và Heather, với sự buông thả thư thái, cho con ngựa rẽ khỏi con đường và cho nó chạy ngoắt nghéo qua những gốc cây. Bộ móng to lớn của Leopold khuấy tung lên những đám mây bụi khi nó cố gắng theo sau con đường mòn xoắn quẩy, nhưng bị ép chạy chậm lại vì Brandon quá kinh ngạc. Vì thế con ngựa cái giữ vị trí dẫn đầu cho đến khi họ tới một cánh đồng rộng mở và con ngựa đen đang dốc sức có thể căng hết những dây chằng mạnh mẽ của nó hết mức lợi thế. Nó nhanh chóng bắt kịp Lady Fair, và Heather kéo con ngựa của nàng chạy chậm lại nước kiệu khi Brandon chạy tới bên cạnh và cười với nếp nhăn lo lắng hằn trên mặt chàng.
“Nàng làm ta tưởng lầm, phu nhân” cuối cùng chàng cười khi có thể thấy sự hài hước trong trò đùa của nàng. “Nhưng kỹ năng của nàng vượt lên chỉ vì nàng không có chung cảm nhận thôi”.
“Ha!” Nàng xấc xược đáp lại “Em đã cưỡi ngựa theo những con chó săn, và dù bị bỏ lại trong một khu rừng sâu, chàng sẽ vẫn phải theo chân em mệt đấy”.
Nàng lại cười và thúc con ngựa nhảy cẫng lên dễ dàng băng qua những cánh đồng. Leopold, phấn khích vì cuộc chạy nước rút và sự cảm nhận thấy con ngựa cái, nhấc chân cao trong một cú nhảy choáng người, vật lộn với những dây cương và tiếp tục khép nép chạy đến gần trên những gót chân của con ngựa cái. Cuộc đua tiếp tục cho đến khi họ lên một ngọn đồi nhỏ đầy cỏ, gió thổi, và Heather dừng lại cho Lady Fair hít thở và hưởng thụ sự mát mẻ trong làn gió nhẹ.
Cho con Leopold một cái nhìn nguyền rủa trong khi buộc xong dây cương vào một bụi cây, Brandon đi tới đỡ Heather xuống. Với lên, chàng dịu dàng ôm lấy nàng ngay bên dưới ngực, và nàng vui vẻ cười khi thả rơi tay lên bờ vai rộng của chàng, hoàn toàn hưởng thụ món quà của chàng cùng cuộc đua. Chàng đứng sát cạnh con ngựa, và khi nàng trượt xuống đất, đùi nàng quệt mạnh qua vật đàn ông của chàng, sự đụng chạm đó tóm lấy cả hai người họ một cách vô thức. Heather vội vã dịch ra, chân nàng nóng bừng lên vì cái đụng chạm. Đằng sau nàng, Brandon đặt tay lên con ngựa cái và nhắm mắt lại, sự khao khát vợ mãnh liệt làm chàng khổ sở và run rẩy. Cú đụng chạm không mong muốn đó làm chàng nhận thức chính xác cuộc sống độc thân chàng đã dấn mình vào kể từ cái lần đầu chàng vuốt ve và tán tỉnh thân hình ngọt ngào, trẻ trung đó nhiều tháng trước. Cơ thể chàng làm lộ nhu cầu của chàng, giờ đang trỗi dậy ngược với ý chí của chàng. Chàng khao khát nàng và khó mà kìm nén bản thân khỏi ôm nàng lên đôi tay chàng rồi tìm đến một thảm cỏ mềm mại nhất, êm ái nhất để đặt nàng lên đó. Chàng tưởng tượng sự hấp tấp của chàng khi giải thoát nàng khỏi những quần áo nàng đang mặc, thậm chí có thể xé toạc chúng nếu chúng chống lại những ngón tay chàng, và chàng nghĩ về đôi lông mày sẽ nhướn lên. Chàng nguyền rủa sự thiếu kín đáo của chúng, nhớ lại những lần gây thất vọng chàng đã bị cắt ngang ngay khi chàng nghĩ chàng đang dành được lợi thế. Nhưng chàng sẽ không lập kế hoạch để chỉ một lần được lăn tròn trên bãi cỏ đó, mà muốn một cuộc đời có những khoảnh khắc lấp đầy khoái lạc. Chàng cần nghĩ trước tiên đến mục tiêu của chàng, nghĩ đến việc dịu dàng tán tỉnh nàng và sẽ không vội lấp đầy những khao khát nhất thời của chàng.
Chàng vật lộn để kiềm chế, tìm kiếm nó với một nỗ lực, và cuối cùng đến đứng sau nàng cùng đăm đăm nhìn lên những ngọn đồi mờ sương, đầy cây. Chàng trượt đôi tay vòng quanh nàng, khoanh lại trước nàng trong khi nàng ngả ra sau tựa vào chàng, chàng chạm môi lên tóc nàng, hít vào mùi thơm dịu ngọt là một phần của nàng. Khi họ đứng tắm mình trong cảm giác về sự thống nhất và gần gụi lẫn nhau mới được tìm thấy này, Heather ngoái đôi mắt xanh dương dịu dàng lên chàng và từ từ mỉm cười, môi nàng ướt át và hé mở. Brandon không cần lời mời nào khác để nếm vị tươi mát, dịu ngọt của chúng. Chàng cúi đầu xuống, miệng chàng tìm tới miệng nàng một cách đói khát, và dường như bằng ma thuật Heather quay người trong vòng tay chàng và tan chảy sát hơn nữa vào chàng, trượt đôi tay ra sau lưng chàng. Tay chàng xiết chặt quanh eo nàng và tay kia bao lấy đôi vai nàng, ép nàng vào chàng, còn nàng đeo lấy chàng, mong khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi. Nụ hôn của chàng lấp đầy nàng bằng niềm khao khát, làm mỗi cơ bắp trên người nàng yếu ớt và mềm như bún. Nàng cảm thấy hai đùi chàng ấn mạnh lên đùi nàng và nhận thấy niềm đam mê của chàng sánh hợp với niềm đam mê của chính nàng. Đôi môi nàng tách ra dưới nhiệt tình đang dâng cao của chàng và nàng kiễng người lên để bản thân nàng thêm vừa khít một cách thân thiết với cơ thể chàng.
Với một đợt giật mạnh, gió bắt đầu thay đổi và lướt qua đám cỏ quanh chân họ, những hạt mưa lớn đầu tiên của cơn dông mùa hè rơi xuống đầu họ. Họ tách nhau ra và nhìn lên để thấy cơn dông gió đang tiến đến phía mình. Brandon khi đó hiểu tường tận nỗi thất vọng đến nỗi chàng gần như giơ một nắm đấm lên bầu trời tối sầm, nhưng Heather đã bắt đầu chạy về phía những con ngựa. Chàng chạy theo, lăng nàng lên con Lady Fair rồi vội vã trèo lên bàn đạp của chính mình. Cơn gió giật mạnh hết sức, và thật lâu trước khi họ tới được mái hiên của Harthaven, họ đã ướt sũng người, quần áo và tóc thì dính bết lại. Từ rìa khu rừng thông, họ băng ngang bãi cỏ tới hàng hiên với Leopold chạy trước vài bước. Trong cơn mưa như trút nước, Brandon nhấc Heather khỏi yên ngựa và mang nàng tới hàng hiên rồi chạy ngược lại để buộc những con ngựa. Khi chàng làm thế, Heather nhìn xuống để thấy quần áo nàng như một lớp màng trong suốt trên người nàng, bó sát lấy mỗi đường cong. Với cái lạnh do quần áo ướt, hai núm vú nàng săn lại, dựng đứng lên thành hai đỉnh hồng xinh xắn trên người nàng. Nàng gỡ lần vải, kéo nó ra xa da nàng, không muốn đối mặt với Jeff hay Joseph trong tình trạng này. Brandon vội vã bước lên tránh cơn mưa và thấy nàng, hiểu rõ tình trạng khó xử của nàng. Chàng nhanh nhẹn cởi áo gi lê và quấn nó quanh nàng, rồi ôm nàng sát vào người trong khi thì thầm vào tai nàng “Hôm nay, ta không muốn đánh bất cứ ai vì nàng”. Nàng khúc khích cười và họ cùng nhau loạng choạng vào nhà, vẫn còn cười trong niềm vui vô tư lự. Sự vui vẻ của họ chấm dứt khi họ mặt đối mặt với cái nhăn mày khó chịu của Hatti. Bà đứng chống tay lên hông, lắc đầu với họ và mắm môi lại với chủ của bà.
“Cậu Bran, tôi thề thỉnh thoảng tôi nghĩ cậu không có tí khôn ngoan nào. Cậu muốn đưa cô bé đó ra ngoài cưỡi ngựa trong mưa làm gì trong khi cô ấy mới chỉ vừa sinh cậu chủ nhỏ Beau. Lạy Chúa tôi, cô ấy sẽ chết vì sốt rét mất thôi”. Bà nhăn mặt không đồng tình “Nào, cô Heather, cô hãy tự mình lên gác và cởi hết đám quần áo ướt đó ra”.
Bà túm chặt khuỷu tay Heather và không cho nàng cơ hội nào khác, còn Brandon cười thầm khi vợ chàng bị kéo lên gác như một đứa trẻ bởi bà già da đen đang lo lắng đó. Ở chiếu nghỉ, Hatti quay lại và chỉ ngón tay về phía chàng.
“Cậu cứ đứng đấy mà cười đi rồi cậu sẽ làm cậu chủ nhỏ Beau mất mẹ một ngày nào đó đấy”.
Bà quay đi và đùng đùng giận dữ đi về phía phòng ngủ, kéo cô chủ đang quá kinh ngạc theo sát gót bà. Heather mỉm cười với chồng qua vai và gửi cho chàng một cái hôn gió trước khi bị kéo khuất khỏi tầm nhìn. Brandon nhìn đắm đuối lên gác một lúc, ngẫm nghĩ về cử chỉ chia tay của nàng. Chàng mỉm cười với chính mình, cảm thấy khá hài lòng với ngày hôm nay, sau tất cả. Chàng cởi bỏ bốt rồi chạy chân đi tất lên gác tới phòng ngủ nơi chàng tìm thấy áo quần khô và một chiếc khăn tắm đặt trên giường cho chàng. Chàng cởi quần áo và đang tự lau khô người thì nghe thấy một tiếng tóe nước ở phòng bên rồi tiếng cửa đóng lại và bước chân Hatti đi xuống cầu thang. Chàng khẽ khàng đến cánh cửa giữa hai phòng, cẩn thận hé mở nó và thấy Heather đang tắm trong bồn tắm, lưng quay lại phía chàng. Lúc chàng nhìn, nàng ngả ra sau và giơ miếng bọt biển đẫm nước lên người và vắt nó, để cho một dòng nước tia qua đôi tay nàng xuống hai bầu ngực đầy đặn, chín muồi. Nàng bắt đầu âm ư một giai điệu ngờ ngợ quen và ngay sau đó những ca từ bật khỏi môi nàng.
Màu đen là màu mái tóc tình yêu thực sự của tôi. Vẻ ngoài của chàng là điều gì thực sự đẹp đẽ. Đôi mắt trong sáng nhất và đôi tay vững chãi nhất. Tôi yêu mảnh đất nơi chàng đứng.
Chàng đứng và dõi theo nàng tạo bọt trên làn da lụa là của nàng, nhấc một cẳng chân mảnh mai để xoa xà phòng cho kỹ, rồi chân kia trong khi chàng lắng nghe âm thanh vui vẻ, du dương của giọng nàng. Sau một lát sự căng thẳng của chàng bắt đầu lên tiếng và chàng nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại. Quay người, chàng tựa lưng vào ngưỡng cửa và xoa tay vào nhau một cách mất trí, khôn xiết vui mừng với thành công vô căn cứ của những kế hoạch của chàng. Chàng nhớ rõ nụ cười nhục cảm, sự phô bày đáng sửng sốt của ngực nàng, nụ hôn bốc lửa và khoảnh khắc ngay trước lúc cơn dông ập tới khi nàng uốn thân hình mình vào chàng theo cách khêu gợi nhất.
“Đó hẳn là tình yêu và sự tự nguyện ta đã thấy trong mắt nàng và đã cảm thấy áp vào ta buổi chiều nay” chàng nghĩ “và với điều đó không gì ngoài một sự hối thúc đơn giản nàng sẽ chắc chắn chịu thua ta tối nay”.
Chàng khẽ cười với bản thân. “Với trò chơi của mình, chúng ta sẽ làm chiếc giường cũ đó run lên như nó chưa bao giờ được dùng đến trước kia. Ôi, đêm nay … đêm nay ta sẽ lại có nàng và lối sống thầy tu của ta sẽ kết thúc, vì ta sẽ chơi một bài ca đầy sinh lực giữa hai đùi nàng và biết đến sự dịu ngọt về việc lại được sinh ra bên trong nàng”.
Với sự hăng hái được làm mới, chàng mặc quần áo và thấy chính mình đang hát lại bài ca nàng vừa hát. Chàng rời phòng với bước chân vui vẻ và giữ mình bận rộn với những công việc đơn giản cho đến khi giờ tiệc tối đến gần.