Chương 8
Những tờ báo khiến hắn ta phấn khích.
Hắn biết hắn không nên giữ chúng lại. Nếu tên cớm nào đó nhìn thấy… Nhưng dẫu vậy, dù một tên cớm có nhìn thấy những tờ báo đi chăng nữa, ngay tại đây, trong căn hộ của hắn, thì cũng là quá muộn. Lũ cớm sẽ biết. Và làm sao mà hắn lại không thể giữ chúng được cơ chứ? Những dòng chữ cao đến hơn hai phân kia chính là sự thỏa mãn nuôi dưỡng tâm hồn hắn.
Tờ Star-tribute chạy dòng tít SÁT THỦ HÀNG LOẠT TÀN SÁT BA NGƯỜI PHỤ NỮ THÀNH PHỐ. Tờ Pioneer Press chạy một dòng lớn hơn và hay ho hơn: TÊN SÁT THỦ HÀNG LOẠT RÌNH RẬP PHỤ NỮ THÀNH PHỐ ĐÔI. Hắn thích từ “rình rập”. Nó phản ánh đúng ý nghĩa của một quá trình liên tục chứ không phải chỉ là một sự kiện đã qua; và đó là một công việc được lên kế hoạch hẳn hoi, chứ không phải là ngẫu nhiên.
Thật là một sự tình cờ ngạc nhiên, đúng vào đêm sự việc xảy ra, hắn đã xem bản tinh nhanh lúc chín giờ tối đưa tin về chuyện đó. Phát thanh viên hàng đầu của đài truyền hình, một cô gái tóc vàng cao ráo trong chiếc áo choàng dài luôn miệng nói từ “sát nhân” vào chiếc míc được dựng lên ngay bên ngoài Tòa Thị chính Thành phố. Một giờ sau, hắn cũng ghi lại bản tin mười giờ tối của Đài TV3 mà ở đó, những nội dung quan trọng nhất của cuộc họp báo với cảnh sát trưởng thành phố được chiếu lại.
Cuộc họp báo quả là một cơn hỗn loạn. Viên cảnh sát trưởng chỉ phát biểu ngắn gọn và thẳng thắn. Vài câu hỏi đầu tiên cũng vậy. Rồi một ai đó bất ngờ lớn tiếng cắt ngang câu hỏi của một phóng viên khác, thế là buổi họp báo trở nên mất kiểm soát. Cuối cùng, thợ ảnh của các tờ báo phải trèo lên trên ghế ngay trước máy quay truyền hình để chộp lấy những tấm hình ông cảnh sát trưởng với sáu tên cớm khác đang có mặt trong phòng.
Sự việc đó khiến hắn không thể thở nổi. Hắn cứ xem đi xem lại đoạn băng ghi hình đến hàng chục lần, nghiền ngẫm từng chi tiết. Nếu họ phát sóng toàn bộ cuộc họp báo, hắn nghĩ; thì thông tin mới được coi là đáng tin cậy. Sau khi cân nhắc một lát, hắn gọi tới đài truyền hình. Đường dây đang bận và hắn phải mất tới hai mươi phút mới có người trả lời cuộc gọi. Khi có người nhấc máy, người ta đã kêu hắn giữ máy trong chốc lát rồi mới quay lại trả lời với hắn rằng “ở thời điểm hiện tại” không có kế hoạch phát sóng toàn bộ buổi họp báo.
“Liệu điều đó có thay đổi không?” Hắn hỏi.
“Tôi không biết,” cô nhân viên trực máy trả lời. Giọng cô ta nghe có vẻ bực dọc. “Có thể. Cả triệu người đang gọi điện tới. Tốt nhất anh nên xem chương trình Chào buổi sáng ngày mai. Nếu họ quyết định phát sóng toàn bộ, họ sẽ nói rõ trong chương trình.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Chó điên ngồi quỳ xuống tìm xem quyển hướng dẫn sử dụng ti vi ghi hình và tìm ra cách ghi hình theo thời gian mong muốn. Hắn muốn ghi lại tất cả những bản tin quan trọng kể từ bây giờ.
Trước khi đi ngủ, hắn xem lại đoạn băng hình có sự xuất hiện của Lucas Davenport một lần cuối. Davenport xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn, ngồi bắt chéo chân trên một chiếc ghế gấp. Anh ta mặc quần bò và áo khoác thể thao trông rất đắt tiền. Được mệnh danh là thám tử tài ba nhất trọng lực lượng. Làm việc hoàn toàn độc lập.
Hắn dậy thật sớm để xem chương trình Chào buổi sáng, nhưng chẳng có cái quái gì ngoài những thông tin lặp lại của bản tin tối hôm trước. Sau đó, khi đọc tờ tin tức buổi sáng, hắn phát hiện thấy một phụ mục nhỏ có thông tin về Lucas Davenport trên tờ báo của St. Paul, với một tấm hình nhỏ. Hạ thủ năm người á? Một tay viết trò chơi? Tuyệt vời. Chó điên xem tấm hình thật kỹ. Một tay cớm đáng gờm, hắn kết luận. Một tay khó chơi.
Chó điên hầu như không thể làm việc được trong suốt ngày hôm đó, hắn hấp tấp lướt qua đống hồ sơ giấy tờ về nhà đất và di chúc ở trên bàn mà hắn phụ trách hàng ngày. Hắn dành thêm một chút thời gian cho hai hồ sơ tội phạm nhỏ nhưng rồi cũng nhanh chóng gạt chúng sang một bên. Tội phạm là món ưa thích của hắn, nhưng hắn không giành được nhiều phi vụ liên quan đến món này. Trong ngành luật của mình, Chó điên được công nhận là một chuyên gia xử lý thông tin, nhưng người ta cũng đồn rằng khả năng tranh tụng của hắn trước bồi thẩm đoàn là không hề tốt. Có cái gì đó… sai sai về con người hắn. Không ai nói toạc điều đó ra nhưng mọi người đều ngầm hiểu như vậy.
Chó điên sống một mình gần trường Đại học Minnesota ở một trong số bốn căn hộ của một tòa nhà xây từ hồi đầu thế kỷ đã được tu sửa lại và nâng cấp thành một tòa nhà mang dáng dấp đô thị. Hắn vội vã về nhà sau giờ làm để kịp xem chương trình thời sự lúc sáu giờ tối. Chẳng có thêm thông tin đáng giá nào, nhưng đài TV3 đã tung phóng viên đi khắp thành phố để đưa tin về phản ứng của cư dân trên các con phố. Đa số những người được phỏng vấn đều nói rằng họ chẳng việc gì phải sợ hãi và cảnh sát sẽ tóm được hắn.
Một tên cớm trong đội điều tra buột miệng nói ra rằng tên sát nhân để lại chữ ký tự nhận mình là “Chó điên” và ngay lập tức phóng viên truyền hình đã chộp lấy thông tin này. Và Chó điên thích điều đó.
Xem tin tức xong, hắn dành cả tiếng đồng hồ để dọn dẹp, sắp xếp lại căn hộ vốn đã rất ngăn nắp của mình. Hắn thường xem ti vi vào đêm khuya hoặc xem những băng phim thuê bằng chiếc đầu băng. Đêm đó, hắn không thể ngồi im được. Cuối cùng, hắn xuống phố, lang thang từ quán bar này sang quán bar nọ, len lỏi quanh những đám đông. Hắn thấy một người hóa trang thành James Dean trong một điệu disco rất thời trang. Đó là một chàng trai trẻ có mái tóc đen dài, bờ vai rộng, một chiếc áo khoác da màu đen trùm lên áo phông bên trong, một nụ cười thâm hiểm. Hắn ngồi tán phét với một cô nàng mặc chiếc váy ngắn màu trắng để hở chân tới tận bẹn, còn phía trên thì để trễ xuống tận núm ti.
Em nghĩ hắn ta nguy hiểm ư, hắn nghĩ về cô gái, đó chỉ là cái vẻ ngoài thôi. Anh đây mới là kẻ nguy hiểm thực sự. Em không thấy anh trong chiếc áo khoác thể thao với cái cà vạt đấy thôi, nhưng anh mới là kẻ duy nhất. Anh mới là KẺ DUY NHẤT.
Đã đến lúc bắt đầu một cuộc săn mồi mới. Đã đến lúc tìm kiếm con mồi. Sự thèm khát lại trỗi dậy trong thân xác hắn. Giờ thì hắn đã biết thói quen rồi. Cứ khoảng mười ngày hoặc hai tuần là hắn sẽ không thể chịu được nữa.
Đến giờ, hắn đã nếm mùi một cô nàng bán hàng, một em nội trợ, một ả cò đất. Giờ thử một con mồi khác tuýp đó thì thế nào nhỉ? Một con mồi thực sự khiến cho lũ cớm rối tung lên? Một gái điếm, giống như ở Dallas? Không cần phải vội vàng, nhưng cái đó cũng đáng để cân nhắc.
Hắn đang phiêu diêu, đắm chìm vào những suy tưởng, thì một giọng nói réo tên hắn.
“Ê. Louie. Louie. Đằng này.”
Hắn quay sang. Bethary Jankalo, Chúa giúp hắn rồi. Một đồng nghiệp của hắn. Cao, tóc vàng, hai chiếc răng cửa hơi nhô ra. Lắm mồm. Và, hắn biết rằng ả ta rõ ràng là có thể tiếp cận được. Ả đang ngồi trong vòng tay một gã trông có vẻ như là giáo sư, cao lớn, miệng ngậm tẩu thuốc, mắt khinh khỉnh nhìn hắn.
“Chúng tôi sẽ tới xem buổi khai trương Mélange,” ả vừa nói vừa cười sặc sụa. Ả có cái miệng rõ rộng, lại còn tô son hồng cánh sen. “Đi cùng nhé. Vui lắm.”
Chúa ơi, hắn nghĩ, ả ta là một luật sư cơ đấy.
Nhưng rồi hắn cũng đi theo họ, Jankalo liến thoắng cái miệng không ngừng, còn gã đi cùng thì cứ ngậm cái tẩu mãi, mà cái tẩu đó rõ ràng đã hết sạch thuốc rồi và rít lên những tiếng rè rè cứ mỗi lần gã hít hơi. Họ cùng sóng bước qua một dãy nhà, tới một phòng tranh nằm trong một tòa nhà gạch xám. Một đám người tụ tập trên vỉa hè phía trước. Jankalo rẽ lối đi qua đám đông, rướn vai đẩy người ta tránh ra như một tay hậu vệ môn bóng bầu dục vậy. Bên trong, các chuyên gia tuổi trung niên mang trên tay ly rượu vang trắng đi lại trong phòng tranh, mắt nhìn vô cảm vào những bức họa gắn thành hàng trên bức tường sơn màu vỏ trứng.
“Ai đánh rơi miếng bánh pizza thế nhỉ?” Jankalo lại cười sằng sặc khi ả ngắm nhìn bức họa đầu tiên. Gã đi cùng cau mày. “Đúng là đồ bỏ đi.”
Một vài bức thì không phải vậy.
Chó điên chẳng hiểu gì về nghệ thuật; cũng chẳng quan tâm đến thứ ấy. Trên bức tường trong phòng làm việc, hắn treo hai bức tranh vịt mà hắn mua được từ cuộc triển lãm tem thư toàn liên bang hàng năm về các loài thủy điểu. Khi đó, người ta bảo hắn rằng đó sẽ là những món đầu tư tốt.
Giờ thì hắn đã sáng mắt ra. Thực sự, hầu hết các tác phẩm ở đây đều rất tệ. Nhưng Larson Deiree cũng có những bức ảnh khỏa thân rất tuyệt được chụp trên những bối cảnh lạ mắt. Những cơ thể cô gái uốn éo được chụp ở các góc máy phô diễn sự khêu gợi dục vọng tột cùng cho đối tác, đó là những anh chàng mặc áo choàng với mũ rộng vành cùng giày mũi nhọn, khuôn mặt ngoảnh sang hướng khác như những kẻ xa lạ dị hợm. Sự chuyển giao quyền lực mà ở đó đàn bà chính là phần thưởng không cần phải bàn cãi. Chó điên cảm thấy phấn khích.
“Làm một ly rượu vang và bánh quy nhé, Louie,” Jankalo nói, tay đưa cho hắn một ly rượu vang màu vàng nhạt với một thếp bánh quy to như cái thẻ bài trong các sòng bạc vậy.
“Giống như kiểu ‘tôi tranh tụng ở tòa án tối cao với cái áo ngực mặc ở nhà’ ấy nhỉ?” Ả ta hỏi, mắt hướng vào bức tranh khỏa thân Deiree ngay sau lưng hắn.
“Tôi ….” Chó điên lúng búng tìm từ.
“Anh làm sao?” Jankalo nói. “Anh thích nó à?” “À …”
“Louie, anh đúng là tên biến thái,” ả nói, giọng lớn đến nỗi nghe như tiếng hét vào tai. Chó điên liếc nhìn xung quanh. Không ai chú ý đến cả. “Đó là kiểu đàn ông tôi thích.”
“Tôi thích điều đó. Đáng để tranh luận phải không,” Chó điên nói. Hắn cảm thấy ngạc nhiên với chính mình. Hắn còn chẳng cân nhắc những lời đó.
“Ôi, nhảm nhí, Louie,” Jankalo hét toáng lên. “Ông ta chỉ treo vài tấm hình hấp dẫn đó lên đây nhằm đẩy giá tranh của lão lên thôi.”
Chó điên quay đi. “Louie …”
Hắn nghĩ đến việc giết ả. Một khoảnh khắc thoáng qua, và hắn nghĩ đến điều đó.
Nó sẽ mang chút chất nghệ sĩ tự phát. Rõ rồi, theo cách nào đó, đúng phương châm mà hắn đặt ra là không tuân theo bất cứ dạng thức nào, vì việc đó không được tính toán hay lên kế hoạch. Sẽ rấtt là thú vị. Jankalo, hắn không mảy may nghi ngờ gì, sẽ phối hợp với hắn nhịp nhàng cho đến thời khắc con dao đâm vào. Hắn chợt cảm thấy như có cái gì đó đang dựng lên trong háng.
“Louie, anh đúng là gã khốn nạn,” Jankalo nói rồi bỏ đi. Ả ta đã nói, Louie, anh là kẻ biến thái … là loại đàn ông tôi thích. Một lời đề nghị chăng? Nếu đúng vậy, hắn đã để cho cô ta nhử lâu quá rồi. Cô ta rảo bước về phía tay giáo sư kia. Chó điên không giỏi xã giao. Hắn xơi một miếng bánh quy rồi nhìn xung quanh, bất thần mắt hắn đối mắt trực diện với Carla Ruiz.
Hắn quay mặt đi.
Hắn không muốn đối mắt với cô ta. Chó điên luôn tin rằng tương tác bằng mắt nói: rằng có thể cô ta sẽ nhìn vào mắt hắn và bất chợt nhận ra. Cuối cùng, hắn và cô ta cũng vô tình đứng xích gần nhau.
Hắn lảng sang chỗ khác, đủ để quan sát cô ta qua khoảng không gian giữa những người khác. Vết cứa trên trán cô ta trông có vẻ tệ, vết bầm đang ngả sang màu vàng. Chính hắn cũng đang bị bầm trên người, những sọc xanh trên lưng và một cánh tay.
Có lẽ hắn nên quay lại tìm cô ta.
Không. Điều đó sẽ vi phạm quá nhiều quy tắc. Và sự thèm khát cô ta đã không còn nữa rồi.
Nhưng nó thật hấp dẫn để trả thù chứ không phải là cái khác, giống như với cô bé nông dân mà hắn đã thổi bay khỏi lưng ngựa. Ý nghĩ giết chóc khiến thể xác hắn râm ran như cơn ngứa, thôi thúc hắn chẳng khác nào ni-cô-tin trong thuốc lá thúc giục người ta châm lửa vào điếu thuốc sau nhiều ngày không hút.
Cơn thèm khát sẽ tăng dần lên. Cần phải bắt tay tìm mồi vào ngày thứ Hai thôi. Muộn nhất là khi ấy.