← Quay lại trang sách

Chương 7

Lucas lao đầu vào phòng giao ban, lại trễ.

“Anh đã ở xó nào vậy?” Daniel cất giọng giận dữ. “Thức khuya quá.” Lucas nói.

“Ngồi xuống đi.” Daniel nhìn quanh phòng. Nửa tá số thám tử đang nhìn chằm chằm cuốn sổ chép tay. “Tóm lại, những gì ta có là khoảng ba trăm trang báo cáo, nhưng lại chẳng có nghĩa lý gì. Tôi nói có sai không? Ai đó nói là tôi sai rồi đi?”

Harmon Anderson lắc đầu. “Tôi chẳng phát hiện ra điều gì cả. Vẫn chưa. Có lẽ nó ở trong đó. Nhưng tôi chưa tìm ra.”

“Thế những thứ anh có thì sao, Lucas?” Một tay thám tử quay sang anh hỏi. “Nó đáng tin cậy chứ?”

Lucas nhún vai. “À. Tôi nghĩ vậy. Có rất nhiều suy đoán trong đó, nhưng tôi nghĩ những phán đoán này ổn.”

“Vậy thì sao?” Daniel hỏi. “Vậy nghĩa là chúng ta đang tìm một gã da trắng, tầm người vừa phải và làm việc văn phòng. Như thế tức là có khoảng nửa triệu nghi phạm đấy, chưa kể vùng St. Paul.”

“Những kẻ mới chuyển từ vùng Tây Nam về đây thôi,” Lucas nói. “Như thế số lượng giảm xuống còn khoảng bốn trăm chín mươi chín ngàn gã.”

“Nhưng những manh mối này có thể chẳng là gì cả, khả năng là vậy,” Daniel rú lên.

“Chúng ta sẽ có thêm thông tin trong ít giờ nữa,” Lucas nói. Mắt Daniel sáng lên. “Gã trộm súng đã gọi cho tôi tối qua. Tôi biết khẩu súng lòi ra từ đâu rồi.”

“Được! Khá lắm.” Daniel thốt lên mừng rỡ.

Lucas lắc đầu. “Đừng vội mừng.” Rồi anh giải thích khẩu súng đã tới được tay của Larry Rice như thế nào và rằng Rice đã chết. “Vợ anh ta nói với người trộm súng rằng chị ta không biết khẩu súng đã phiêu bạt tới đâu. Có lẽ đã bị bán đi. Hoặc cũng có thể bị chôm chỉa mất. Tôi đồ là vậy.”

“Được rồi. Ít ra thì cũng có ít chút manh mối,” Daniel nói. “Anh ta giữ khẩu súng làm gì trong suốt sáu tháng? Và có thể anh ta đã bán nó cho một người quen.”

Daniel chỉ sang Anderson. “Lấy người tốt nhất của anh. Một thẩm vấn viên tốt nhất. Giao cho anh ta thẩm vấn chị ấy. Chúng ta sẽ vắt mọi thông tin có được từ chị ta. Tất cả những người mà ông chồng quá cố đã gặp trong suốt sáu tháng. Chị ta phải biết họ, ít hoặc nhiều. Tên sát nhân phải nằm trong số những kẻ đó.”

“Chiều nay tôi sẽ tới gặp chị ta,” Lucas nói, vừa nhìn Anderson. “Một giờ. Tôi có thể gặp người của anh ở đó rồi cùng vào.”

“Vậy giờ anh cho chúng tôi biết tên của gã trộm súng chứ?” Daniel hỏi.

Lucas lắc đầu. “Không. Tôi đã thề. Anh có thể moi thông tin đó từ chị Rice kia, nếu anh muốn, nhưng tôi cá là anh sẽ không muốn biết đâu. Gã đó đã làm một việc tốt. Gã đó là một người tử tế.”

Daniel nhìn anh một hồi rồi gật đầu. “Được rồi. Nhưng nếu tình tiết liên quan …”

“Anh có thể tra khảo chị Rice ấy,” Lucas nhắc lại. “Chứ tôi không nói ra đâu.”

Trong một khoảnh khắc, mọi thứ im lặng; rồi Daniel cũng bỏ qua chuyện đó. “Chúng ta còn một vấn đề khác,” anh ta nói. “Kẻ nào đó đã mớm lời cho Jennifer Carey rằng chúng ta có nạn nhân thoát chết. Khoảng mười phút nữa, tôi sẽ gặp nói chuyện, cố khuyên cô ta bỏ qua chuyện đó. Có ai biết gì về thằng nào đã rỉ tai cô ta không?”

Không ai trả lời.

“Chúng ta không thể cứ để chuyện này xảy ra thế được.” Daniel nói.

Một thám tử hắng giọng. “À, ừm, tôi có ý kiến này.” “Gì nào?”

“Cô ta làm phim tài liệu về cảnh sát St. Paul, bộ phim đó được phát trên kênh PBS phải không? Cô ta có vài tay trong ở đó, các anh tin không?”

“Được rồi. Có lẽ đó là nguyên nhân. Vậy bây giờ, chúng ta sẽ không nói gì với cảnh sát St. Paul nữa trừ khi bắt buộc.

Lịch sự, nhưng …” Anh cố tìm lời. “Đề phòng.” Daniel nhìn khắp một lượt. “Còn gì nữa không?”

Lucas mở cuốn sổ tay của mình ra, nhìn kỹ danh sách ngắn ở trang cuối.

“Tôi muốn điều tra các thông tin về bác sĩ. Liệu các nạn nhân này có từng gặp cùng một người hay không? Bác sĩ của Ruiz là nữ giới, nhưng có một vài tay bác sĩ lui tới xem tranh của cô ấy. Có lẽ cô ta đã bị hắn chọn theo cách đó và chúng ta cần kiểm tra.”

“Việc đó kiểm tra được.” Anderson nói.

“Thế còn hồ sơ những người có địa chỉ thay đổi thì sao?” “Đó là vấn đề,” Anderson nói. “Chúng tôi đã gọi cho bên bưu điện, họ nói họ không có hồ sơ lưu trữ cho những người mới chuyển đến. Chỉ có cho những người chuyển đi thôi. Như vậy, nếu chúng ta muốn kiểm tra những người đã thay đổi địa chỉ lưu trú mà mới tới thành phố Đôi, chúng ta sẽ phải lấy danh sách tất cả những người đó ở thành phố Đôi và các vùng ngoại ô rồi tới từng bưu điện ở Tây Nam để đối chiếu.”

“Cái đó không được nhập dữ liệu trên hệ thống máy tính à?”

“Không. Việc lưu trữ được thực hiện ở bưu điện địa phương.”

“Chết tiệt.” Lucas nhìn cảnh sát trưởng. “Sẽ mất bao công sức để kiểm tra ở tất cả các thành phố lớn dưới đó, mươi sĩ quan trong ba tuần nhỉ? Hay đại loại thế?”

“Ba tháng mới được,” Anderson nói. “Tôi đã xem trên danh bạ điện thoại và thấy rằng có khoảng tám mươi chi nhánh bưu cục chỉ riêng khu vực Minneapolis, chưa tính St.

Paul và vùng ngoại ô St. Paul. Vì vậy, khi xem trên bản đồ và các thành phố chính mà chúng ta cần kiểm tra, tôi tính ra là có khoảng hai ngàn bưu cục trong các thành phố lớn. Và cứ mỗi một bưu cục đó, chúng ta phải kiểm tra tất cả những thành phố và vùng ngoại ô ở trên này. May lắm thì, một sĩ quan trong một ngày có thể kiểm được từ ba đến bốn bưu cục, nếu như có sự hợp tác tích cực từ phía bưu cục.”

“Có lẽ chúng ta có thể tìm cách thông qua bên bưu cục,” Daniel gợi ý. “Hãy lập một danh sách tất cả các bưu cục, lập ra một biểu mẫu để họ điền thông tin vào, rồi chuyển phát mẫu đó cho họ. Giải thích cho họ hiểu nó quan trọng như thế nào, gọi để kiểm tra xem họ có điền vào mẫu không….”

“Nếu làm theo cách đó, có thể chúng ta sẽ cần khoảng đôi ba sĩ quan làm việc toàn thời gian.” Anderson nói.

“Không cần phải là cảnh sát đâu,” Daniel nói. “Cứ lập ra mẫu biểu đó trước đi, tôi sẽ nói chuyện với bên bưu cục, sau đó, tôi sẽ cử vài nhân viên thư ký tới đó hợp tác với họ để lo chuyện này.”

“Bằng lái xe,” một thám tử nói. “Gì cơ?”

“Nếu hắn ta mới chuyển tới, có thể hắn ta sẽ phải xin cấp bằng lái xe mới. Khi anh chuyển tới đây, họ yêu cầu anh nộp lại bằng cũ. Người của cơ quan an ninh công cộng ở liên bang quản lý hồ sơ này mà.”

“Tốt,” Daniel nói. “Tôi cần các anh động não như thế. Kiểm tra cái đó đi.”

Viên thám tử gật đầu.

“Còn gì nữa không?” Daniel hỏi. “Lucas?”

Lucas lắc đầu.

“Được rồi,” Daniel nói. “Tiến hành thôi.”

“Thám tử Davenport.”

Lucas quay người lại và nhìn thấy cô đang đi dọc hành lang, Carla Ruiz, một nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt.

“Xin chào. Em làm gì ở đây thế?”

Cô nhăn mũi. “Thủ tục ly dị. Khi em chuyển ra khỏi nhà, ông chồng cũ phải bán căn nhà và chia cho em một nửa số tiền. Nhưng lão không bán nên em phải làm vài thủ tục để anh ta thực hiện việc đó.”

“Cũng chẳng vui lắm nhỉ.”

“Vâng. Chuyện này cứ kéo dài mãi. Em đã phải đến đây sáu lần rồi. Mệt mỏi lắm ạ.”

“Có rảnh đi uống cà phê không?” Lucas hỏi, hất đầu về hướng khu ăn uống.

“À, dạ không, chắc không kịp ạ.” Cô liếc nhìn đồng hồ. “Em phải tới văn phòng thẩm phán trong mười hai phút nữa.”

“Vậy anh sẽ đi bộ cùng em đến chỗ bàn anh,” Lucas nói. Họ sóng bước cùng nhau hướng về phía đường hầm dẫn sang tòa án hạt. “Xin lỗi vì đã gọi em lúc nửa đêm hôm qua.”

“Không sao ạ. Sáng nay ngủ dậy, em cứ tưởng là em mơ ngủ. Việc đó có giúp ích gì không?”

“Ồ. Xem nào. Anh nghĩ rằng thủ phạm có thể là một bác sĩ. Có lẽ tất cả các nạn nhân đều từng gặp hắn hoặc đại loại thế. Nhưng em đã loại trừ khả năng đó rồi.”

“Cá là điều đó làm anh vui.” Cô nói, vẫn đang mỉm cười.

“Quá sớm.” Lucas nói. Họ đi thêm chừng một đoạn rồi

Lucas nói tiếp. “Bọn anh có một vấn đề. Liên quan đến em.” “Vậy sao?” Giọng cô bất chợt trở nên lo lắng.

“Có một đài truyền hình đã biết được câu chuyện về em. Một phóng viên, Jennifer Carey, đang nói chuyện với cảnh sát trưởng, ngay lúc này. Cô ấy muốn xin một cuộc phỏng vấn với em.”

“Ông ấy có tiết lộ tên của em không?”

“Không. Cảnh sát trưởng sẽ cố thuyết phục cô ấy không đưa tin về em, nhưng chắc sẽ không được đâu. Carey có tay trong ở St. Paul. Sớm hay muộn cô ta cũng sẽ tìm ra, rồi cô ta sẽ bới tung mọi thứ liên quan đến em cho mà xem.”

“Vậy chúng ta phải làm gì?”

“Bọn anh đang tính là có lẽ nên cho cô ta một cuộc phỏng vấn và cho các đài truyền hình khác một cuộc họp báo với em. Cho nó xong đi. Làm như vậy, ta mới kiểm soát được tình hình. Em sẽ không bị đánh úp.”

Cô đắn đo, mặt cúi gằm xuống.

“Em không tin những người đó, đặc biệt là cánh truyền hình.”

“Carey là người tốt nhất trong số đó rồi,” Lucas nói. “Cô ấy là bạn của anh, nói thật với em như vậy. Nhưng anh không nói với cô ấy về em. Anh không biết tại sao cô ấy lại có được thông tin đó. Có lẽ từ sở cảnh sát St. Paul.”

“Có thật là cô ấy tin được không anh?”

“Cô ấy đang làm một việc có lẽ là khá nhạy cảm. Sau khi xong việc đó, bọn anh sẽ đưa em ra khỏi thành phố một thời gian. Sau mọi việc dịu xuống, em có thể lặng lẽ trở về và như thế sẽ ổn.”

“Cho em thời gian cân nhắc được chứ ạ?” Carla hỏi. “Chắc rồi. Cảnh sát trưởng có lẽ sẽ gọi cho em để hỏi về việc đó.”

“Nếu em phải rời khỏi thành phố, bên thành phố sẽ lo chi phí cho em chứ ạ? Anh thấy đấy, em không phải hạng giàu có gì cho lắm.”

“Anh không biết. Em có thể hỏi cảnh sát trưởng. Hoặc nếu em muốn, em có thể ở chỗ của anh. Anh có một căn nhà bên hồ ngược lên phía bắc, ở Wisconsin. Đó là một nơi rất đẹp, yên tĩnh, tách biệt.”

“Nghe có vẻ được ạ,” cô nói. “Em cần suy nghĩ thêm.” “Chắc chắn rồi.”

Một khoảng im lặng kéo dài giữa hai người cho tới khi Lucas phá vỡ khoảng lặng đó, “Vậy là em đã ly hôn bao lâu rồi nhỉ?”

“Gần ba năm. Anh ấy là một nhiếp ảnh gia. Anh ấy không phải người xấu. Thậm chí, anh ấy có tài khác nhưng chẳng bao giờ dùng đến nó. Anh ấy không làm gì hết, cứ ngồi không. Người ta thì làm việc, còn anh ấy thì ngồi một chỗ. Một lý do khiến em muốn mau mau lấy được tiền bán nhà là vì đó là tiền của em.”

“À. Lý do chính đáng.”

“Em vẫn đang mong tối nay sẽ được đi xem xô diễn của Aerosmith đấy nhé,” cô nói. “Ý em là, nếu xô diễn đó vẫn diễn ra.”

“Chắc chắn là có rồi,” Lucas nói. Anh dừng lại ở một hành lang có lối rẽ. “Anh rẽ hướng này. Gặp em lúc sáu giờ nhé?”

“Vâng. Và em sẽ cân nhắc vụ phỏng vấn.” Cô bước tiếp, quay nửa người lại để vẫy chào rồi lại bước đi. Đẹp, ý nghĩ thoáng hiện ra trong đầu anh lúc đứng nhìn cô bước đi.

Mary Rice không được sáng dạ cho lắm. Chị ngồi bất động trên chiếc ghế ăn, bộ dạng đầy lo lắng nhìn Lucas và Harrison Sloan, viên thám tử được giao nhiệm vụ đến thẩm vấn. Sloan có một chút xu nịnh của nhân viên bán máy hút bụi.

“Điều quan trọng là chúng tôi có được một danh sách đầy đủ từ chị,” Anh ta nheo mắt, nhấc ghế lên xích lại một khoảng ba phần về phía Rice. Anh ta có vẻ giống một bác sĩ phụ khoa trong một vở kịch tình cảm mùi mẫn vậy, Lucas quả quyết. “Chúng tôi cần có một thời gian biểu hay cái gì đó tương tự, như thế, chúng tôi có thể lần ra những người mà chồng chị đã gặp theo từng tuần hoặc từng ngày.”

“Tôi sẽ không nói với các anh người đã đưa khẩu súng cho chồng tôi đâu,” chị nói, môi dưới run rẩy.

“Không sao cả. Tôi đã nói chuyện với anh ta đêm qua và mọi chuyện ổn rồi,” Lucas trấn an người phụ nữ. “Chúng tôi cần biết tất cả những người khác.”

“Không có nhiều lắm đâu. Ý tôi là, chúng tôi cũng thực sự không có nhiều bạn bè, một vài người thì đã về với Chúa rồi. Rồi khi Larry bị chẩn đoán ung thư, thì vài người bạn đã không còn ghé qua nữa. Ông ấy đã luôn phải mang theo cái bao này bên cạnh sườn, anh biết đấy…”

“Vâng, tôi hiểu mà,” Lucas cau mày thông cảm.

“Vẫn còn một vài người khác chứ,” Sloan nói. “Người đưa thư, hàng xóm, hoặc bất kỳ bác sĩ hay nhân viên y tế tới đây chẳng hạn…”

“Chỉ có một y tá thôi,” chị nói.

“Nhưng những người như thế là đối tượng mà chúng tôi đang tìm kiếm.”

Lucas ngồi nghe trong vài phút khi Sloan đang cố trấn an người góa phụ rồi anh xen vào.

“Tôi phải đi bây giờ,” anh nói với Rice. “Thám tử Sloan đây sẽ nói chuyện với chị, nhưng tôi có vài câu hỏi nhanh, được chứ?” Anh mỉm cười với chị ta và chị ta quay sang liếc nhìn Sloan, quay lại nhìn anh rồi gật đầu.

“Tôi đang truy lùng một gã da trắng, có lẽ cũng vừa tầm người như tôi, cũng có thể hắn ta làm công việc văn phòng ở đâu đó. Hắn có giọng địa phương, kiểu như vùng Tây Nam. Hay kiểu cao bồi. Và cũng có thể hắn ta rất khá giả. Những thứ đó có gợi lên điều gì cho chị không? Chị có nhớ ra ai có những đặc điểm như thế?”

Người phụ nữ cau mày tư lự, nhìn xuống tay mình, nhìn Sloan, rồi nhìn quanh bếp. Cuối cùng, chị nhìn lại Lucas và nói, “Tôi không nhớ ra ai có đặc điểm như thế. Tất cả bạn bè của chúng tôi đều là người da trắng. Chưa có người da màu nào lui tới đây cả. Và tôi cũng chẳng quen ai khá giả.”

“Được rồi,” Lucas nói, giọng anh phảng phất một chút mất kiên nhẫn.

“Tôi đang cố nhớ lại,” Người phụ nữ phản ứng với vẻ phòng thủ.

“Không sao đâu,” Lucas nói. “Liệu chồng chị có chơi với vài người mà chị không biết không?”

“À, chồng tôi viết mấy chữ thông báo lên cửa sổ để bán mấy món đồ. Ông ấy có vài món như kiểu đồ tiêu khiển mang về sau chiến tranh Nhật Bản. Mấy con búp bê chạm trổ thì phải? Có người nào đó đã mua chúng. Ông ấy bán được năm trăm đô cho mười lăm món. Mấy thứ đó trông dễ thương lắm. Mấy con lợn, rồi chuột được chạm khắc nhẵn bóng.”

“Chị không biết là ai à, người đã mua mấy món đồ đó ấy?”

“Vâng, tôi nghĩ thế. Tôi có giữ mấy tờ biên lai ở đâu đó.” Chị lại nhìn vô định vào khoảng không trong bếp.

“Chị đã từng gặp người mua những thứ đó chưa?”

“Chưa, chưa, chưa từng, nhưng tôi nghĩ ông ta khá lớn tuổi rồi. Anh biết đấy, ở tầm tuổi Larry. Tôi đoán là vậy.” “Được rồi. Cố tìm cho ra cái biên lai đó rồi đưa cho anh Sloan nhé. Còn có ai khác không?”

“Người đưa thư cũng hay ghé qua và chuyện trò, anh ta còn trẻ, có lẽ khoảng bốn mươi. Và một người nữa ở bên phúc lợi xã hội. Chúng tôi không tham gia chương trình phúc lợi nào,” chị nói một cách vội vàng, “nhưng chúng tôi vẫn nhận được một chút hỗ trợ y tế từ họ …”

“Vâng, chắc rồi.” Lucas nói. “Nghe này, tôi phải đi rồi. Chúng tôi rất coi trọng mọi sự hợp tác của chị với anh Sloan đây.”

Lucas đi ra bằng cửa bếp, để mặc nó tự khép lại, anh bước xuống thềm. Khi đi ngang qua cửa sổ bếp, anh nghe thấy giọng chị Rice, “ …. không thích anh đó lắm. Anh ta làm tôi lo lắng quá.”

“Sẽ có vài người đồng ý với chị đấy, chị Rice ạ,” giọng Sloan khe khẽ. “Liệu tôi có thể gọi chị là chị Marry được không? Thám tử Davenport thì ….”

“Cao ngạo” giọng chị Rice rõ mồn một.

“Nhiều người sẽ gật đầu theo chị đấy, chị Marry. Nghe này, tôi thực sự mong rằng chúng ta sẽ hợp tác với nhau để tóm cổ tên sát nhân này….”

Lucas cười khẩy, bước vội tới xe, mở cửa, nhìn vào trong xe một thoáng, rồi anh đóng cửa xe, bước trở lại căn nhà.

Bên trong, Sloan và Rice đang nhìn vào một mẩu giấy, trên đó Sloan đã viết ra một danh sách các tên. Cả hai đều ngước nhìn lên khi Lucas đi vào.

“Tôi có thể dùng điện thoại của chị để gọi một cuộc được không?” Lucas hỏi.

“Vâng, nó ở ngay …” Chị chỉ tay về phía tường.

Lucas nhìn vào sổ tay, quay số và thấy Carla Ruiz bắt máy ngay, ở hồi chuông thứ hai.

“Lucas đây. Em đã có mấy lần phải đến toà án trong vụ ly dị rồi?”

“À. Bốn hay năm gì đó. Sao ạ?”

“Thế còn ngay trước khi em bị tấn công thì sao? Ngay trước đó hay khi nào?”

“Đợi em lấy cái ví nhé. Em có sổ ghi lịch …”

Anh nghe thấy ở đầu bên kia tiếng chiếc điện thoại được đặt lên bàn và anh quay sang Rice.

“Chị Rice này, cái anh chàng ở bên phúc lợi xã hội ấy. Chị có phải xuống toà án quận để gặp anh ta, hay anh ta tới đây, hay việc gì đó tương tự như vậy?”

“Chưa, chưa, Larry phải ngồi xe lăn thì chúng tôi biết ông ấy có thể nhận được một vài hỗ trợ y tế, nên anh chàng này tới đây. Anh ta tới hai lần. Một anh chàng dễ mến. Nhưng tôi nghĩ là Larry biết anh ta từ trước, nhờ công việc.”

“Đó là công việc nhà nước mà. Tôi nghĩ chồng chị làm cho cơ quan hành chính thành phố Minneapolis.”

“Vâng, chồng tôi có làm, nhưng anh biết đấy, người ta qua lại thường xuyên giữa tòa thị chính với toà án. Nhờ công việc, Larry biết hầu hết mọi người. Mỗi khi có sự cố gì, người ta lại kêu chồng tôi tới vì ông ấy có thể sửa chữa được mọi thứ. Chồng tôi trước kia thường gặp… tay cảnh sát đã cho chồng tôi khẩu súng, ở quán cà phê.”

Tiếng Ruiz ở bên kia đầu dây.

“Em đã tới đó ba và bốn tuần trước,” cô nói. “Trước khi em bị tấn công hả?”

“Vâng.”

“Cảm ơn em. Nghe này, anh sẽ gặp em lúc sáu giờ, nhưng từ giờ tới lúc đó, em hãy cố nhớ lại tất cả những người em đã gặp ở trụ sở tư pháp, được chứ?”

“Có gì à?” Sloan hỏi khi Lucas cúp máy.

“Tôi không biết. Anh có số điện thoại chỗ cô Lewis làm việc không, văn phòng địa ốc ấy?”

“Có, tôi nghĩ vậy,” Sloan lấy cuốn sổ tay từ trong túi ra, dò theo danh sách và đưa Lucas xem số điện thoại. Anh bấm máy gặp người quản lý văn phòng và giải thích những vấn đề anh đang tìm.

“ …. Vậy là chị ta có tới đó không?”

“À vâng, chắc chắn rồi. Thường xuyên. Tuần một lần. Chị ấy xử lý rất nhiều công việc giấy tờ cho chúng tôi.

“Vậy thì trước khi bị giết, kiểu gì chị ấy cũng từng xuống khu đó chứ.”

“Chắc chắn. Các anh có lịch làm việc của chị ấy mà, nhưng chị ấy không hề nghỉ phép trong vòng một đôi tháng trước khi bị giết, nên tôi chắc chắn chị ấy có tới đó.”

“Cảm ơn nhiều,” Lucas nói. “Chà?” Sloan cất giọng.

“Tôi không biết,” Lucas đáp. “Hai nạn nhân đã tới trụ sở tư pháp ngay trước khi bị tấn công. Thậm chí cả người phụ nữ ở quận St. Paul, thì cũng không thể có chuyện là một người ở St. Paul lại thường xuyên tới trụ sở tư pháp hạt Hennepin. Còn ông Rice thì lúc nào cũng ở đó. Đó có thể là một sự trùng hợp không tưởng.”

“Một trong số những người phụ nữ khác, cô Bell, làm phục vụ bàn đã bị bắt vì tội ăn cắp vặt ở cửa hàng Target trên phố Lake. Chuyện đó cũng mới xảy ra. Tôi nhớ chuyện đó vì tôi có ghi trong sổ tay của mình,” Sloan nói. “Tôi cá là cô ta cũng phải tới toà án dưới đó. Còn cô gái tên Morris thì tôi không rõ lắm.”

“Tôi sẽ kiểm tra vụ Morris,” Lucas nói. “Có lẽ sẽ lần ra điều gì đó.”

“Tôi có số điện thoại nhà của cô gái đó. Có thể anh chồng đang ở nhà,” Sloan nói. Anh lật giở cuốn sổ tay rồi đọc số điện thoại cho Lucas bấm máy. Lucas chờ điện thoại đổ tới hai mươi hồi chuông mà không ai trả lời, anh cúp máy. “Tôi sẽ liên hệ với anh ta sau,” Lucas nói.

“Anh có muốn tôi kiểm tra anh chàng phúc lợi không?” “Có lẽ anh nên xem qua thế nào,” Lucas trả lời, rồi anh quay sang chị Rice. “Anh chàng phúc lợi đó có mang giọng vùng miền nào không? Kể cả là một chút thôi?”

“Không, như tôi nhớ thì là không. Tôi biết anh ta là người ở đây, Minnesota, chính anh ta nói với tôi như vậy.”

“Khỉ thật,” Lucas bật khỏi miệng.

“Có thể là người gốc Thụy Điển chăng,” Sloan nói. “Anh cứ gặp bất kỳ người nào gốc Thụy Điển hoặc Đức ở ngay trung tâm Minnesota này, thì họ cũng vẫn có chất giọng riêng. Biết đâu cô Ruiz kia nghe thấy một thứ chất giọng như thế rồi nghĩ đến một chất giọng miền Tây Nam thì sao.”

“Việc đó đúng là phải xem xét,” Lucas trả lời.

Tại văn phòng, anh gọi cho Anderson lấy số điện thoại của văn phòng chồng Morris. Anh ta nhấc máy ngay từ hồi chuông đầu tiên.

“Có, cô ấy có,” anh ta trả lời. “Chắc chắn là khoảng một tháng trước khi… Với cả, cô ấy thường đi tập ở phòng tập trên đại lộ Hennepin và cứ mỗi tuần một lần, cô ấy lại bị ghi vé phạt đỗ xe. Cô ấy ném những cái vé đó trong khoang chứa đồ của bệ lái ô tô và rồi quên béng đi. Phải có mười đến mười lăm cái vé đó. Thế rồi, cô ấy nhận được thông báo rằng họ sẽ gửi trát bắt giữ nếu cô ấy không tới toà án nộp tiền phạt và thực hiện thủ tục pháp lý. Vì thế mà cô ấy tới đó, mất cả ngày trời để giải quyết vụ việc.”

“Đó có phải là lần duy nhất cô ấy tới đó không?”

“À, gần đây thôi. Có thể là có những lần khác nữa, nhưng tôi không chắc.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Morris, Lucas gọi điện cho thư ký toà án và kiểm tra ngày tháng xảy ra vụ bắt phạt Lucy Bell vì trộm đồ. Hai mươi bảy tháng Năm. Anh nhìn vào lịch. Một ngày thứ Sáu, hơn một tháng trước khi cô gái bị sát hại.

Như vậy tất cả họ đều tới toà án. Khẩu súng thì lọt ra từ Tòa thị chính, qua một người thường xuyên có mặt ở toà án. Lucas bước theo sảnh để tới văn phòng của Anderson.

“Vậy, điều đó có nghĩa là gì?” Anderson hỏi. “Hắn ta đã chọn họ ngay ở đó?”

“Lựa chọn họ, có thể,” Lucas nói. “Ba trong số các nạn nhân đều có liên quan đến thủ tục pháp lý và có hồ sơ lưu ở toà. Anh chàng của chúng ta có lẽ đã tìm các thông tin liên quan đến họ từ đó.”

“Tôi sẽ kiểm tra xem ai đã lấy các hồ sơ đó ra.” Anderson đáp lời.

“Nên vậy.”

“Vậy anh nghĩ sao?” Anderson hỏi.

“Như vậy thì đơn giản quá.” Lucas nói. “Con mèo này không dễ sập bẫy thế đâu.”

Đêm nhạc của Aerosmith khá được. Lucas ngồi lựa lưng vào ghế, thưởng thức màn diễn với sự vui thích còn Carla thì nhảy lên nhảy xuống, theo tiếng nhạc, quay sang anh, cười nói, giư cao nắm tay, hòa cùng tiếng la hét của gần mười lăm nghìn người hâm mộ đang nhún nhảy hướng về sân khấu ….

Cô mời anh uống cà phê.

“Đây là lần vui nhất kể từ…. Em không biết, rất lâu rồi,” cô vừa nói, vừa đặt hai ly nước vào lò vi sóng.

Lucas đi lảng vảng trong phòng của cô, ngắm nghía các bức thêu. “Em đã làm việc này bao lâu rồi?” Anh hỏi.

“Năm, sáu năm. Đầu tiên em vẽ, sau đó em làm về điêu khắc và rồi dần chuyển qua cái này. Bà của em có một khung cửi, nên em biết dệt từ nhỏ.”

“Thế còn bức điêu khắc này?” Anh hỏi, vừa chỉ tay về phía bức điêu khắc có hình con sóc treo trên tường.

“Em không biết. Em nghĩ đó gần như là một cố gắng làm theo trào lưu thôi, anh hiểu không? Lúc đó thì có vẻ ổn, nhưng giờ thì em nghĩ là em chưa nghiêm túc. Tất cả kiểu như là phát sinh ra thôi. Bây giờ thì em chủ yếu chỉ thêu thôi.”

“Phức tạp thật. Nghệ thuật, ý anh là thế.”

“Anh không hình dung nổi đâu, ông anh à,” cô nói. Tiếng lò vi sóng kêu bíp và cô lấy hai ly ra, đổ vào mỗi ly một muỗng cà phê hòa tan rồi khuấy lên.

“Cà phê hương quế nhé,” cô nói, tay đưa cho anh một ly. Anh nhấp một ngụm. “Nóng. Nhưng ngon.”

“Em muốn hỏi anh điều này,” cô nói. “Hỏi đi.”

“Em nghĩ rằng em đã làm khá tốt khi đánh trả tên sát nhân kia,” cô nói. “Đúng vậy.”

“Nhưng em vẫn sợ. Em biết điều mà anh nói tối hôm trước, rằng hắn sẽ không dám quay lại. Nhưng em đã gặp may lần đó. Hắn ta đã không lường trước được phản ứng của em. Nhưng nếu hắn quay lại, chắc em sẽ không còn gặp may nữa đâu.”

“Vậy thì sao?”

“Em đang nghĩ mình cần một khẩu súng.” Anh nghĩ một thoáng rồi gật đầu.

“Điều đó đáng để cân nhắc,” anh nói. “Với những người khác, anh sẽ nói không. Với tất cả những người đi mua súng, họ rõ ràng đã tự biến mình thành nạn nhân của nó. Nạn nhân có nguy cơ tiếp theo sẽ là vợ và con họ. Rồi đến hàng xóm của họ. Nhưng em thì không có chồng con gì và em thì chắc chắn sẽ không lao vào mấy vụ cãi vã với hàng xóm. Anh cũng nghĩ em hẳn là đủ tỉnh táo để biết cách sử dụng một khẩu súng một cách đúng đắn.”

“Vậy em sẽ có một khẩu phải không?”

“Anh không thể nói với em điều đó. Nếu em có súng, em sẽ trở thành nạn nhân tiềm tàng của chính nó, ít nhất là về mặt số liệu. Nhưng với vài người, số liệu chẳng có nghĩa lý gì. Nếu em không phải là loại hay mắc phải những tai nạn ngu xuẩn, nếu em không phải là người bất cẩn, nếu em không phải là người có ý định tự sát, hay là người thích coi súng như đồ chơi, thì em nên có một khẩu. Vẫn có khả năng rằng tên sát nhân đó có thể quay lại. Em là nhân chứng sống sót duy nhất sau các vụ tấn công của hắn.”

“Em muốn biết em nên có loại súng gì,” Carla nói, nhấp một ngụm cà phê. “Em không thể chi ra quá nhiều tiền. Và em cũng muốn được hướng dẫn cách sử dụng nó nữa.”

“Anh có thể cho em mượn một khẩu nếu em muốn, chỉ cho đến khi tóm được hắn,” Lucas nói. “Cho anh xem bàn tay em nào. Đưa tay lên nào.”

Cô đưa tay lên, xòe bàn tay ra, hướng lòng bàn tay về phía anh. Anh ấn lòng bàn tay mình vào lòng bàn tay cô rồi xem phần dài hơn của ngón tay mình so với các ngón tay cô.

“Tay nhỏ,” anh nói. “Anh có một khẩu Charter Arm 38 đặc biệt, đã cũ và sẽ vừa với tay em. Chúng ta có thể sử dụng loại đạn cắt20* như thế khả năng xuyên giáp của viên đạn sẽ không quá lớn và tránh sát thương hàng xóm của em trong trường hợp em phải dùng đến súng.”

*Nguyên văn: “Semiwadcutter loads”

“Gì ạ?”

“Tường nhà em xây bằng thạch cao và ốp gỗ mỏng,” Lucas giải thích. Anh dựa lưng vào tường và lấy tay gõ nhẹ bụi thạch cao rơi lả tả xuống nền. “Nếu em dùng khẩu súng có sức công phá lớn, viên đạn sẽ tạo một cái lỗ xuyên qua tòa nhà. Và qua bất cứ người nào đứng trong quỹ đạo bay của nó.”

“Em không hề nghĩ tới chuyện đó.” Ánh mắt cô lộ rõ vẻ lo lắng.

“Chúng ta có thể khắc phục được. Nhà của em chỉ cách trường bắn trong nhà của Sở Cảnh sát St. Paul hơn 90 mét. Anh thường tới đó thi bắn. Anh có thể dàn xếp với bên đó để hướng dẫn em vài bài cơ bản.”

“Em sẽ suy nghĩ về vấn đề đó,” cô nói. “Nhưng em nghĩ nên như vậy.”

Khi anh ra về, cô đóng cửa lại nhưng vẫn chừa một khe nhỏ rồi nói với ra lúc anh chuẩn bị đi xuống sảnh. “Này, Davenport?”

Anh dừng lại. “Ừ?”

“Anh sẽ lại mời em đi chơi nữa chứ?”

“Chắc rồi. Nếu em sẵn lòng chịu đi chơi với anh.”

“Em sẵn lòng mà,” cô nói và từ từ khép cửa lại. Lucas vừa bước tới thang máy vừa huýt sáo, còn cô đứng dựa lưng vào cánh cửa, lắng nghe tiếng huýt sáo của anh và cười một mình.

Đêm muộn hôm đó, Lucas nằm trong phòng ngủ cho khách, nhìn vào các bảng giấy gắn trên tường. Sau một hồi, anh đứng dậy và viết vào dưới bảng của tên sát thủ, “Lui tới trụ sở tư pháp.”