← Quay lại trang sách

Chương 26

Cuộc sống của những người vô gia cư rất gắn bó với phố phường, với những vỉa hè, lề đường và rãnh nước, những bức tường và rác rến, những nắp công cùng những vòi nước công cộng, những giỏ rác, những trạm xe buýt và những cửa hiệu ngoài mặt tiền. Họ di chuyển chậm chạp trên những tuyến đường quen thuộc ngày này qua ngày khác, dừng lại chuyện trò với người này người kia vì thời gian đối với họ chẳng có bao nhiêu ý nghĩa. Dừng lại xem một chiếc xe chổng kềnh trên đường, một tên bán lẻ ma tuý ở góc đường, một gương mặt mới trong khu vực của họ. Họ ngồi bên lề đường giấu mình sau những chiếc mũ, nón lưỡi trai, sau bóng râm của những quầy thuốc, và giống như những người lính gác họ quan sát từng hoạt động nhỏ trên phố phường. Họ nghe những âm thanh của đường phố, họ hít mùi dầu diesel nhả ra từ những xe buýt nội thành và mùi dầu chiên từ các bữa ăn rẻ tiền. Một chiếc xe chạy qua hai lần trong vòng một giờ là họ biết. Một tiếng súng nổ từ xa họ biết nó được bắn từ đâu. Một chiếc xe xịn có biển số ở Virginia hay Maryland đậu ở lề đường họ sẽ quan sát nó cho đến khi nó đi mới thôi.

Một cớm mặc thường phục đứng đợi bên một xe không có gì đặc biệt, họ cũng biết.

"Bọn cớm đang ở ngoài kia kìa." Một trong những khách hàng của chúng tôi thông báo với Sofia. Sofia đi ra ngoài cửa nhìn về phía đông nam trên đường Q và ở đây bà phát hiện một cái xe không mang biển cảnh sát. Bà đợi chừng nửa giờ. Kiểm tra lại lần nữa và thông báo cho Mordecai.

Tôi chẳng biết gì cả vì cùng một lúc tôi phải đánh vật với văn phòng cung cấp tem phiếu thực phẩm và văn phòng của một ủy viên công tố. Lúc đó là buổi chiều thứ Sáu và những cơ quan nhà nước có tầm quan trọng dưới trung bình đóng cửa rất sớm.

"Tôi nghĩ cảnh sát đang đợi đấy." Mordecai nói với vẻ nghiêm trọng.

Phản ứng tức thì của tôi là muốn chui xuống gầm bàn nhưng mà tất nhiên tôi không làm thế. Tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh. "Ở đâu?" Tôi hỏi như thể chỉ có chuyện đó là đáng bận tâm.

"Ở góc đường. Chúng đã quan sát tòa nhà này hơn nửa tiếng rồi."

"Có thể bọn chúng tìm ông." Tôi nói. Ha ha. Những khuôn mặt như đá vây quanh tôi.

"Tôi đã hỏi rồi." Sofia nói. "Họ có lệnh bắt anh. Tội danh ăn cắp."

Trọng tội! Nhà tù! Một tên đa trắng bảnh trai bị ném vào trong ngục. Tôi nhấp nha nhấp nhổm lo muốn chết nhưng tôi phải cố hết sức để không biểu lộ nỗi sợ hãi.

"Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả." Tôi nói, chuyện thường ngày ở huyện mà. "Cứ để cho nó xảy ra thôi."

"Tôi có gọi cho một gã ở phòng công tố." Mordecai nói, "Thật là tốt nếu họ cho phép anh ra tự thú."

"Tốt lắm." Tôi nói cứ như điều ấy chẳng hề hấn gì. "Tôi đã nói chuyện với văn phòng công tố suốt cả chiều nay. Chẳng ai cầm máy cả."

"Họ có tới 200 luật sư lận."

Mordecai không đánh bạn với phía bên kia của đường phố. Cớm và công tố viên là kẻ thù tự nhiên của ông ta.

Một kế hoạch cấp tốc được vạch ra. Sofia sẽ gọi cho một người chịu trách nhiệm lo vụ tiền tại ngoại, anh ta sẽ gặp chúng tôi trong tù. Mordecai sẽ cố tìm ra một quan tòa thân thiện. Điều đó không được nói ra một cách rõ ràng – đang là chiều thứ Sáu. Tôi có thể không sống sót được qua tuần sau trong nhà tù.

Họ rời khỏi phòng tôi để đi gọi điện thoại, còn tôi ngồi lại bên bàn làm việc hoàn toàn tê liệt không có khả năng vận động hay suy nghĩ hay làm bất cứ một việc gì ngoài việc lắng nghe tiếng động từ cửa trước. Tôi không phải đợi lâu. Đúng 4 giờ chiều trung uý Gasko tiến vào cùng với vài người bước theo anh ta.

Trong cuộc đụng độ đầu tiên của tôi với Gasko lúc hắn đến khám căn hộ của Claire, khi tôi huênh hoang ghi tên tuổi của bọn chúng và đe dọa rằng sẽ kiện tất cả, khi mà mỗi lời của hắn thốt ra đụng chan chát với những lời châm chọc chua cay của tôi, khi tôi còn là một luật sư quyền uy lẫm liệt hắn chỉ lầ một cảnh sát quèn; chẳng bao giờ tôi lại nghĩ rằng có một ngày hắn có được cái khoái cảm tối cao là túm gáy tôi. Và bây giờ thì hắn ở đây vênh váo như một gã dô-kề già đời với nụ cười nhạo báng, cầm một nắm giấy tờ cuộn lại và chỉ chờ cơ hội tông nó vào ngực tôi.

"Tôi cần gặp ông Brock." Hắn nói với Sofia, và cùng lúc đó tôi bước ra phòng ngoài, tươi cười.

"Chào anh, Gasko." Tôi nói. "Vẫn còn tìm hồ sơ hả?"

"Không, không phải hôm nay."

Mordecai hiện ra từ trong phòng làm việc của ông. Sofia đứng bên cạnh bàn làm việc của bà. Mọi người nhìn nhau. "Anh có lệnh bắt không?" Mordecai hỏi.

"Có, dành cho ông Brock đây."

Tôi nhún vai và nói: "Nào thì đi." Tôi bước về phía Gasko. Một trong những tên cớm lấy cặp còng ra khỏi thắt lưng của hắn. Tôi quyết định ít nhất cũng phải tỏ ra tỉnh bơ.

"Tôi là luật sư của ông ấy," Mordecai nói. "Để tôi xem coi." Ông cầm lấy lệnh bắt người và đọc nó trong lúc tôi bị khóa hai tay ở sau lưng, cổ tay bị xiết chặt bởi cái vòng thép lạnh. Cái còng xiết quá chặt hay ít nhất thì cũng chặt hơn là mức cần thiết, nhưng tôi phải chịu đựng điều đó, và tôi phải được nhìn nhận là hoàn toàn bình thản.

"Tôi rất vui được tháp tùng thân chủ của tôi đến đồn cảnh sát."

"Ồ cảm ơn nhưng không dám phiền ông." Gasko nói.

"Anh ấy sẽ được mang đi đâu?"

"Nhà tù trung tâm."

"Tôi sẽ theo cậu đến đó." Mordecai nói với tôi. Sofia đứng bên cạnh điện thoại, và thật là một cảm giác còn hơn là tuyệt vời khi được biết rằng Mordecai luôn ở đâu đó đằng sau tôi.

Ba khách hàng của tôi chứng kiến những cảnh này, ba người đàn ông vô hại của phố phường trao đổi điều gì đó với Sofia. Họ ngồi ở nơi mà những khách hàng luôn ngồi đợi, và khi đi ngang qua họ tôi thấy họ nhìn tôi với vẻ không tin được dù đó là sự thật.

Một trong những tên cớm thúc vào khuỷu tay tôi và hét lên từ phía cửa trước. Tôi bước ra lề đường nóng lòng muốn chui tọt vào trong xe của họ: một chiếc xe màu trắng bẩn thỉu không mang biển số cảnh sát đậu ở góc đường. Một người vô gia cư chúng kiến tất cả: chiếc xe tới đậu vào đúng chỗ, cớm lao vào nhà, rồi cớm đi ra với tôi đã bị còng tay.

"Một luật sư bị bắt," họ sẽ mau chóng thì thầm với nhau và tin tức này sẽ lan khắp phố phường.

Gasko ngồi băng sau với tôi. Tôi ngồi thấp người xuống, mắt chẳng nhìn vào đâu cả, cơn sốc thấm vào người.

"Thật là phí thời gian," hắn nói duỗi đôi chân mang ủng cao bồi ra thư giãn. "Chúng tôi có 140 vụ giết người còn chưa được phá án, người ta chích xì ke ở các ngã tư đường và bọn lưu manh thì mang ma tuý vào tận trong trường học, mà chúng tôi thì phải phí thời gian vì anh."

"Anh đang cố thẩm vấn tôi đấy à?" Tôi hỏi.

"Không."

"Tốt." Hắn ta chẳng bận tâm đến việc đọc lời cảnh cáo Miranda cho người bị câu lưu nghe, mà hắn cũng chẳng phải làm thế cho đến khi bắt đầu hỏi cung.

Xe số 1 lao về phía nam trên đường 14, chẳng có đèn tín hiệu cũng chẳng có còi hụ và chắc chắn là chẳng màng đến các tín hiệu giao thông và người đi bộ.

"Vậy thì hãy thả tôi đi," tôi nói.

"Nếu tôi có quyền tôi sẽ cho anh đi. Nhưng anh chắc chắn đã làm cho ai đó bực bội. Viên công tố nói rằng ông ta bị buộc phải bắt anh."

"Ai buộc ông ta?" Tôi hỏi nhưng tôi đã biết câu trả lời. Drake & Sweeney chẳng phí thời gian với bọn cớm, họ chắc chắn là làm việc chính thức với ông ủy viên công tố kia.

"Nạn nhân cả thôi." Gasko nói với một vẻ nhạo báng chua cay. Tôi đồng ý với nhận xét giễu cợt của anh ta, thật khó mà hình dung ra một đám luật sư giàu có như là những nạn nhân của một tội ác.

Rất nhiều nhân vật tầm cỡ đã từng vào tù. Tôi cố nhớ lại những người này. Martin Luther King vào tù mấy lần. Ngoài ra còn Boesky và Milken và những tên trộm khét tiếng khác mà tôi chẳng nhớ nổi tên họ. Và còn những nghệ sĩ và vận động viên tên tuổi khác bị bắt vì điều khiển xe trong lúc say rượu, vì chơi gái, vì xài cocain phải không? Họ cũng bị ném vào sau xe cảnh sát và bị giải đi như những tên tội phạm. Có một quan tòa ở Memphis tù chung thân, một người quen từ lúc còn học chung trường đại học trong quán trọ dọc đường, một khách hàng cũ bị nhốt trong nhà tù liên bang vì tội trôn thuế. Tất cả đều bị bắt, bị giải xuống phố, ghi tên vào sổ đen, lấy dấu tay, chụp hình với những con số nhỏ gắn dưới cằm. Và tất cả cũng đều sống sót.

Tôi tự hỏi đã bao giờ Mordecai cảm thấy chất thép lạnh của chiếc còng số 8 trên cổ tay chưa.

Dù sao thì cũng có cảm giác nhẹ nhõm bởi vì rốt cuộc thì điều đó cũng xảy ra. Tôi không còn phải bỏ chạy, trốn tránh, và nơm nớp nhìn những người sau lưng mình. Sự chờ đợi đã qua. Và nó không phải là một cuộc vây bắt ban đêm, một cái việc có thể giữ tôi đến sáng ở trong tù. Thay vì thế thời gian vẫn còn có ích. Nếu may mắn tôi có thể thương lượng và đống tiền tại ngoại và được tự do trước khi trời tối.

Nhưng dù sao cũng có một cảm giác kinh hoàng hãi sợ mà tôi chưa từng nếm trải trong đời. Mọi thứ có thể thành tệ hại trong nhà tù. Giấy tờ có thể bị thất lạc. Hàng bao nhiêu thủ tục có thể bị chậm trễ. Tiền tại ngoại có thể bị đình lại cho đến ngày thứ Bảy hoặc Chủ nhật hoặc thậm chí thứ Hai. Tôi có thể bị tống vào một xà lim đầy những kẻ bất hảo từ mức có thái độ không thân thiện đến một kẻ sát nhân.

Tin tức tôi bị bắt sẽ lọt ra ngoài. Bạn bè tôi chắc sẽ lắc đầu tự hỏi tôi có thể làm gì hơn nữa để vùi dập cuộc đời mình. Ba mẹ tôi chắc sẽ hoàn toàn tuyệt vọng. Tôi không chắc về cảm xúc của Claire, chỉ chắc một điều là nàng bây giờ đang có một đĩ đực làm bạn.

Tôi nhắm mắt lại cố xoay xở một tư thế dễ chịu hơn, điều mà tôi thấy là không thể vì tôi đang ngồi trên bàn tay mình.

Mọi việc diễn ra như trong sương mù mờ ảo, nhũng bước đi không thật từ chỗ này tới chỗ kia trong lúc Gasko dẫn tôi như một con chó con bị lạc. Mắt cắm xuống sàn tôi không ngừng tự nhủ rằng đừng có nhìn vào những người này. Khám người trước hết, tất cả những gì có trong túi, sau đó là kí vào một bảng mẫu. Đi xuống một cái sảnh bẩn thỉu ở dưới để chụp hình. Lột giày ra, đúng úp lưng vào một tấm bảng, đừng có cười nếu như bạn không muốn thế, nhưng phải nhìn thẳng vào ống kính. Sau đó là một kiểu chụp nghiêng. Sau đó là đi lấy vân tay, không may lúc đó rất đông vì vậy mà Gasko khóa tôi vào một cái xích ở trong sảnh như một bệnh nhân tâm thần để đi làm một tách cà phê. Những người bị bắt lê bước qua, tất cả ở trong những quá trình khác nhau. Cớm ở khắp mọi nơi. Một người da trắng, không phải cớm mà là phạm nhân rất giống tôi – trẻ, giống đực, bộ đồ hải quân bảnh, rõ ràng là say rượu với một vết xước trên má trái, sao mà một người có thể say mèm ra vào lúc 5 giờ chiều thứ Sáu? Hắn ta lớn tiếng la lối chửi rủa. Lời lẽ của hắn lộn xộn và gay gắt, nhưng mà chẳng ai xung quanh buồn nghe. Rồi hắn bỏ đi. Thời gian trôi qua và tôi bắt đầu hoảng loạn. Bên ngoài trời đã tối và những ngày cuối tuần đang bắt đầu, các vụ phạm tội sẽ xảy ra và nhà giam sẽ đông đúc hơn. Gasko đã trở lại dẫn tôi tới chỗ lấy dấu tay, quan sát người ta lấy vân tay tôi một cách thành thục và ịn nó lên những mặt giấy.

Không cần phải gọi điện thoại. Luật sư của tôi có lẽ ở đâu đây thôi mặc dù Gasko không trông thấy. Cánh cửa nặng nề khép lại sau lưng khi chúng tôi đi vào phòng giam. Chúng tôi đi sai hướng, đường phố bây giờ ở lại sau lưng

"Tôi không thể đóng tiền tại ngoại sao?" Cuối cùng tôi hỏi. Tôi nhìn thấy những chấn song nhà tù phía trước, những chấn song bịt cửa sổ và những người cai ngục bận rộn đi lại súng kề hông.

"Tôi cho là luật sư của ông sẽ làm việc đó." Gasko nói, hắn giao tôi cho trưởng trại giam người này đẩy tôi áp vào tường, đá cho chân tôi dạng ra, rà soát người tôi như muốn kiếm từng đồng xu nhỏ. Chẳng tìm thấy gì hắn càu nhàu chỉ vào máy kiểm tra thần kinh, mà tôi phải đi qua không kháng cự. Một hồi còi, cánh cửa mở ra, một hành lang hiện ra với những phòng giam ở hai bên. Cánh cửa sập lại sau lưng tôi, và lời nguyện cầu của tôi về một sự giải thoát dễ dàng đã vô ích.

Những cánh tay và những bàn tay thò ra qua các chấn song về phía hành lang nhỏ hẹp. Người ta quan sát chúng tôi đi qua. Cái nhìn của tôi lại tập trung vào đôi chân tôi. Cai tù nhìn vào từng phòng giam; tôi nghĩ anh ta đang đếm số người. Chúng tôi dừng lại ở phòng giam số 3 bên tay phải.

Các bạn tù của tôi đều là người da đen, hầu hết trẻ hơn tôi. Tôi đếm thấy 4 người sau đó nhìn thấy người thứ 5 nằm trên một cái giường. Có hai cái giường cho 6 người. Phòng giam hình vuông rất nhỏ với ba bức tường chỉ gồm những thanh chắn song, vì vậy tôi có thể nhìn những tù nhân ở hai phòng bên và có thể nhìn ra lối đi. Bức tường phía sau đen xì với một phòng vệ sinh nhỏ ở một góc.

Cai tù đóng cửa lại sau lưng tôi. Cái gã đang nằm trên giường ngồi dậy, vung chân sang một bên và chân hắn suýt chạm vào mặt của một phạm nhân ngồi ở giữa giường. Cả năm người chằm chằm nhìn tôi trong lúc tôi đứng ở gần cửa, tỏ ra bình tĩnh không sợ hãi, cố gắng một cách tuyệt vọng tìm ra một chỗ ngồi trên sàn để tôi không bị nỗi nguy hiểm chạm phải bất cứ một bạn tù nào.

Cảm ơn Chúa vì họ không có vũ khí. Cảm ơn Chúa xù một ai đó đã cài đặt chiếc máy kiểm tra. Họ không có súng và dao, tôi chẳng có gì sất trừ quần áo trên người. Đồng hồ đeo tay, điện thoại di động, tiền mặt bất cứ thứ gì tôi mang theo người đều đã bị giữ lại.

Phía trước phòng giam chắc chắn là an toàn hơn phía sau. Tôi không nhìn vào ai cả kiếm một chỗ trên sàn lưng tựa vào cửa. Phía cuối hành lang có tiếng ai kêu la gọi cai ngục.

Một cuộc ẩu đả xảy ra ở phòng giam cách đấy hai cửa. Qua hàng chấn song tôi có thể nhìn thấy gã say rượu da trắng trong bộ đồ hải quân hồi nãy bị ấn vào một góc bởi hai người da đen lực lưỡng đang nhảy lên đầu hắn. Những giọng khác hò reo cổ vũ và cảnh ẩu đả thêm loạn xị hơn. Đây chẳng phải là lúc thích hợp làm một người da trắng.

Một tiếng còi rít lên, cánh cửa mở ra, và người cai ngục trở lại với chiếc dùi cui phát sáng trên tay. Cuộc chiến chấm dứt đột ngột với việc thằng say nằm lăn quay ra đất. Người cai bước vào xà lim hỏi chuyện gì đã xảy ra. Chẳng ai biết, chẳng ai nhìn thấy gì sất.

"Giữ trật tự!" anh ta ra lệnh và bỏ đi.

Vài phút trôi qua. Tên say bắt đầu rên rỉ, một ai đó ói mửa từ đàng xa. Một trong những bạn tù của tôi đứng đậy bước về phía tôi đang ngồi. Cái chân trần của hắn chạm vào chân tôi. Tôi ngước nhìn lên và ngồi xích ra xa. Hắn nhìn xuống và tôi nhìn thấy những gì sắp xảy ra.

"Áo khoác đẹp lắm," hắn nói.

"Cảm ơn," tôi nói, cố không tỏ ra mỉa mai hoặc chọc giận hắn. Cái áo jacket là một áo khoác hải quân đã cũ tôi mặc hàng ngày với quần jean hoặc quần kaki một kiểu ăn mặc bụi đời của tôi. Nó chắc chắn là không đáng bị trấn lột.

"Áo khoác đẹp lắm," hắn nhắc lại nhấn mạnh bằng cách đá nhẹ một cái. Gã ngồi trên giường nhảy xuống dưới đất bước lại gần nhìn cho rõ hơn.

"Cảm ơn," tôi nhắc lại.

Gã khoảng 18, 19 tuổi mảnh dẻ, cao, không một gam mỡ thừa, chắc chắn là thành viên của một băng đảng nào đó và chắn chắn là hắn sống lang thang trên phố. Giống như một chú gà chọi, gã nóng lòng muốn gây ấn tượng với người khác bởi với ngang tàng của hắn. Tôi chắc chắn là một thằng ngốc dễ chơi nhất trong số những thằng mà gã đụng độ.

"Tao không có một chiếc nào dễ thương như cái này," hắn nói. Một cái đá mạnh hơn, một cái đá cần sự cổ vũ.

Đừng trở thành một thứ rác rưởi ngoài phố, tôi thầm nhủ. Hắn không thể ăn cắp vì chẳng có chỗ nào chạy trôn cả.

"Anh có muốn mượn không?" Tôi hỏi không nhìn lên.

"Không."

Tôi co chân lại để đầu gối sát cằm. Đó là một tư thế phòng thủ. Khi hắn nhảy lên hoặc đá tôi sẽ không đánh lại. Bất cứ một sự chống trả nào sẽ lập tức kéo 4 tên kia vào cuộc, và họ sẽ có một dịp tốt mần thịt một thằng da trắng.

"Thằng này nói rằng mày có một cái áo đẹp." Một trong những gã ngồi trên giường nói.

"Và tôi đã cảm ơn."

"Nó bảo rằng nó không có một cái dễ thương như thế."

"Vậy thì tôi phải làm,gì?"

"Nó có thể làm quà được đấy."

Tên thứ ba tiến tới và vòng tròn khép lại gần hơn. Gã đầu tiên đá vào chân tôi và đám đông nhích lại gần. Chúng sẵn sàng nhảy xổ vào tôi hết tên này đến tên khác, thế là tôi nhanh chóng cởi áo ra ném về phía trước.

"Cho tao phải không?" Thằng đầu tiên hỏi và đón lấy chiếc áo.

"Bất cứ thứ gì mà anh cần thì nó là của anh," tôi nói. Tôi nhìn xuống, tiếp tục tránh cái nhìn của cả đám; và như vậy tôi đã không nhìn thấy chân hắn. Một cú đá hiểm độc vào thái dương trái tôi nhồi cái đầu tôi về phía sau bật tưng vào chấn song. "Cứt." Tôi la lên khi đập gáy xuống.

"Mày lấy hết đi," tôi nói chống đỡ với cuộc tấn công.

"Quà tặng phải không?"

"Phải."

"Cảm ơn nhe."

"Không có chi," tôi nói lau mặt, cả đầu tôi tê dại.

Bọn chúng bỏ đi để mặc tôi ngồi cuộn tròn người lại.

Thời gian trôi qua mặc dù tôi chẳng có khái niệm gì về thời gian hết. Gã say rượu cách đây hai phòng bắt đầu nỗ lực cứu sống hắn, và một giọng cất lên gọi cảnh sát. Cái đồ rác rưởi có cái áo của tôi nhưng không mặc vào. Cái phòng giam đã nuốt nó.

Mặt tôi sưng lên nhưng không chảy máu. Nếu như tôi không có thêm vết thương nào đó với tư cách phạm nhân thì tôi đã có thể coi mình là may mắn lắm. Một phạm nhân khác la lên ở phía cuối hành lang nghe như là cố ngủ đi, và tôi bắt đầu tự hỏi cái đêm hôm nay sẽ như thế nào. Sáu tù nhân hai cái giường hẹp. Vậy là chúng tôi phải ngủ trên sàn, không chăn không gối?

Sàn phòng giam rất lạnh, trong lúc ngồi ở đấy tôi nhìn những bạn tù và ước đoán xem họ đã phạm tội gì. Tôi, tất nhiên là phạm tội mượn một tập hồ sơ và có ý định trả lại vào chỗ cũ. Vâng tôi ngồi đây, con người yếu đuối nhất giữa những tên buôn ma tuý, ăn trộm xe, hiếp dâm, thậm chí có lẽ là cả giết người nữa.

Tôi không đói nhưng tôi nghĩ đến thức ăn. Tôi không có bàn chải đánh răng. Tôi không cần dùng nhà vệ sinh, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi phải dùng đến nó. Thế còn nước uống thì sao? Những nhu cầu thiết yếu của con người.

"Giầy đẹp lắm," một giọng nói vang lên làm tôi giật bắn cả người. Tôi ngước lên và nhìn thấy một thằng khác đứng ngay phía trên tôi. Hắn mang một đôi vớ trắng bẩn thỉu, không có giày, bàn chân hắn đài hơn chân tôi vài phân.

"Cảm ơn," tôi nói. Đôi giày được nhắc đến là đôi giày thể thao hiệu Nike. Nó không phải là giày để chơi bóng rổ, vì thế mà chẳng hấp dẫn những tên tù này. Tôi ước gì tôi có thể dứ những đôi giày xin mà tôi mang trong sự nghiệp trước kia của mình.

"Số bao nhiêu?"

"Mười."

Cái gã đã tước của tôi chiếc áo khoác lại gần; thông điệp được trao và nhận.

"Cùng size với tao." Hắn nói.

"Anh có muốn lấy không?" Tôi hỏi và lập tức tụt giày ra. "Đây tôi tặng anh làm quà." Tôi đẩy nhanh chúng ra và hắn vớ lấy.

"Thế còn quần jean và đồ lót của tôi?" Tôi muốn hỏi như thế lắm.

Mordecai cuối cùng cũng hiện ra vào lúc 7 giờ tối. Gác ngục giải tôi ra khỏi phòng giam, và trong khi đi ra cửa trước anh ta hỏi: "Giầy của ông đâu?""Trong phòng giam, chúng đã lấy mất."

"Để tôi lấy lại cho."

"Cảm ơn. Tôi còn có một chiếc áo khoác lính thủy nữa."

Anh ta nhìn vào bên trái khuôn mặt tôi, một góc mắt sưng lên. "Ông ổn chứ?"

"Tuyệt vời. Tôi đã được tự do."

Tiền tại ngoại của tôi là 10.000. Mordecai đang đứng đợi với người làm thủ tục đóng tiền tại ngoại. Tôi trả cho ông ta 1.000 tiền mặt kí vào một số giấy tờ. Người cai ngục mang lại giầy và áo khoác cho tôi, và việc tù tội của tôi đã qua. Sofia đúng đợi chúng tôi ngoài xe và họ chở tôi đi.