Chương 27
Nói nghiêm chỉnh, về mặt thể chất tôi đã phải trả giá cho cuộc chuyển dời của tôi từ trong tháp ngà ra ngoài đường phố. Những vết chấn thương từ hôm đụng xe đã gần lành, nhưng những nỗi đau đớn ở bắp thịt và gân cốt thì phải mất hàng tuần. Tôi sút cân, vì hai lí do, tôi không còn đủ tiền đến những nhà hàng vốn rất hợp khẩu vị với tôi, thứ hai tôi mất luôn hứng thú trong việc ăn uống. Lưng tôi đau ê ẩm vì ngủ trên sàn trong một chiếc túi ngủ, một cái thử thách mà tôi nghĩ phải chịu đựng trong sự nghiệp mới của tôi. Tôi cũng có những nỗi nghi ngờ.
Và bây giờ một cái thứ rác rưởi mạt hạng ngoài phố đã dọng cái chân trần của nó vào đầu tôi. Tôi chườm đá lên đầu cho đến khuya và mỗi khi tôi tỉnh dậy trong đêm đầu tôi muốn nổ ra luôn.
Nhưng tôi cảm thấy mình may mắn còn sống sót, may mắn vì vẫn còn nguyên vẹn đi ra khỏi phòng giam. Nỗi sợ hãi vì những điều chưa biết đã qua đi, ít nhất là trong hiện tại. Sẽ không có những tên cớm lảng vảng trong bóng tối.
Tội danh ăn cắp chẳng có gì đáng cười hết nhất là khi tôi có tội thực. Tôi có thể bị tù tới 10 năm. Tôi sẽ phải lo lắng về điều đó sau này.
Tôi ra khỏi nhà trước khi mặt trời lặn, sáng sớm thứ Bảy vội vã đi tìm một quầy bán báo. Quán cà phê trong khu của tôi là một quán nhỏ mở cửa suốt đêm của một gia đình ồn ào người Pakistan ở Kalorama, trong một khu vực của Adams-Morgan mà bạn có thể có gặp nguy hiểm trong khi chỉ vượt qua một khối nhà nhỏ. Tôi rón rén đến bên quầy và gọi một li cà phê bự. Sau đó tôi mở báo ra và tìm thấy một câu chuyện có thể làm cho tôi mất ngủ đêm nay.
Bạn bè tôi ở Drake & Sweeney có một kế hoạch tốt đấy. Trên trang hai của tờ Metro, là khuôn mặt của tôi chụp một năm trước đây trong một cuốn sách quảng cáo giới thiệu về công ty. Chỉ có công ty giữ phim.
Câu chuyện có 4 đoạn, ngắn gọn đi thẳng vào vấn đề và đầy đủ những thông tin được cung cấp bởi người phát ngôn của công ty. Tôi đã làm việc ở đây 7 năm, luật sư chống độc quyền, học luật ở Đại học Yale, chưa có tiền án tiền sự. Công ty này là công ty luật lớn thứ 5 trong nước với 800 luật sư, ở 8 thành phố và v.v… Không có trích dẫn lời của ai cả vì những trích dẫn là không cần thiết. Mục đích chính của bài báo là sỉ nhục tôi và nó đã đạt được mục đích. MỘT LUẬT SƯ TRONG VỪNG BỊ BẮT VỀ TỘI ĐÁNH CẮP HỒ SƠ là cái tít đặt ngay cạnh khuôn mặt của tôi. "Các thứ đã lấy" là từ để miêu tả cho món ăn cắp được. "Các thứ đã lấy" diễn ra trong lúc tôi rời khỏi công ty.
Nghe có vẻ như một chuyện vặt vãnh ngu xuẩn – một lũ luật sư cãi nhau chẳng có chuyện gì ngoài chuyện giấy tờ. Ai mà thèm quan tâm về chuyện này ngoài tôi và bất cứ ai có thể biết tôi? Nỗi nhục nhã sẽ mau chóng qua đi, chẳng còn bao nhiêu chuyện ra chuyện trên cõi đời này ư?
Bức ảnh và bài báo đã tìm được một nhà báo thân thiện, một người sẵn sàng viết bốn đoạn văn và vui lòng chờ cho đến khi tôi bị bắt mới đăng. Chẳng cần một cố gắng nào tôi có thể hình dung Arthur và Rafter và bộ sậu của họ mất hàng giờ thảo luận kế hoạch bắt tôi và sau đó, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, nhận được tiền của RiverOaks chỉ bởi những chuyện ì xèo xảy ra cho khách hàng của nó.
Thật là một thành công trong mối quan hệ với công chúng! Một bài báo bốn đoạn đăng trong mục đáng chú ý ngày thứ Bảy.
Gia đình Pakistan này không làm bánh nướng nhân đậu phộng. Thay vì thế tôi mua một ít bánh khác và đi xe đến chỗ làm.
Ruby nằm ngủ ngay ngoài cửa, khi đến gần, tôi tự hỏi không biết cô ta đã nằm đây bao lâu rồi. Cô ta đắp hai ba chiếc chăn cũ, đầu gối lên một chiếc túi mua hàng lớn chứa tất cả của cải của cô. Cô nhảy bắn lên khi tôi ho và tằng hắng.
"Tại sao cô lại ngủ ở đây?" Tôi hỏi.
Cô nhìn cái gói giấy đựng đồ ăn của tôi và nói: "Thì tôi cũng phải có chỗ nào để ngủ chứ?"
"Tôi nghĩ cô ngủ trên xe chứ."
"Đúng, hầu như ngủ trên xe."
Chẳng có ích gì khi hỏi một người vô gia cư tại sao cô ta lại ngủ chỗ này chỗ kia. Ruby đói. Tôi mở cửa, bật đèn và vào bếp pha cà phê. Còn cô theo lệ thường đi thẳng đến cái chỗ bây giờ là bàn của cô và ngồi xuống đợi.
Chúng tôi có cà phê và bánh và những tin tức buổi sáng. Chúng tôi lựa chọn những mục báo. Tôi đọc một bài mà tôi muốn và đọc một bài khác mà cô thích. Tôi bỏ qua bài báo về tôi.
Ruby đã bỏ ngang xương buổi họp mặt của AA/NA vào buổi chiều ở Naomi. Buổi họp mặt buổi sáng trôi qua một cách bình thường, nhưng cô đã bỏ ra về vào buổi chiều. Megan, giám đốc ở đấy đã gọi điện thoại cho tôi biết điều này một giờ trước khi Gasko tới tìm tôi.
"Sáng nay cô thấy sao?" Tôi hỏi khi chúng tôi kết thúc tiết mục đọc báo.
"Tốt. Còn anh?"
"Tốt. Tôi tỉnh táo, sạch sẽ. Còn cô?"
Cằm của cô trễ xuống một chút; mắt cô liếc sang một bên và cô dừng lại đủ lâu cho một sự thật. "Vâng, "cô nói. "Tôi sạch sẽ."
"Không phải. Đừng nói dối tôi, Ruby. Tôi là bạn cô và là luật sư của cô, và tôi sẽ giúp cô có lại được Terrence. Nhưng tôi không thể giúp cô nếu như cô nói dối tôi. Nào hãy nhìn vào mắt tôi và nói cô sạch sẽ đi nào."
Cô thậm chí bằng một cách nào đó co dúm người lại hơn nữa, và với đôi mắt cắm trên sàn cô nói. "Không, tôi không sạch sẽ."
"Cảm ơn. Tại sao cô lại bỏ cuộc họp của AA/NA chiều ngày hôm qua?"
"Đâu có."
"Bà giám đốc nói với tôi thế."
"Tôi nghĩ họ đã xong rồi"
Tôi sẽ không đâm đầu vào một cuộc tranh luận mà tôi không thể thắng. "Thế cô có tới đấy hôm nay không?"
"Có."
"Tốt. Tôi sẽ đưa cô tới đó nhưng cô phải hứa với tôi là sẽ dự cả hai buổi họp."
"Tôi hứa."
"Cô sẽ là người đầu tiên đến đấy và sẽ là người cuối cùng ra về, được không?"
"Được. Và bà giám đốc sẽ giám sát việc này."
Cô gật đầu và lấy một cái bánh khác, cái bánh thứ tư. Chúng tôi nói chuyện về Terrence, về cai nghiện và việc ráng làm người lành mạnh, và một lần nữa tôi cảm thấy nỗi vô vọng của những người nghiện. Cô có vẻ chìm đắm trong cái quyết tâm không chích choác trong vòng 24 tiếng.
Có lẽ đó là crack, tôi nghĩ thế. Nó vừa có sẵn vừa rất rẻ.
Khi chúng tôi lái xe về Naomi, Ruby bất thình lình hỏi: "Anh bị bắt phải không?"
Tôi suýt nữa thì vượt qua đèn đỏ. Cô ta ngủ ở cửa văn phòng của tôi cho đến sáng và gần như mù chữ, làm thế nào mà cô ta đọc được báo kia chứ?
"Phải."
"Tôi nghĩ thế."
"Làm sao cô biết?"
"Anh có thể nghe những chuyện như thế trên đường phố."
Ồ đúng thế, hãy quên báo chí đi. Những người lang thang truyền tin tức trên đường. Một luật sư trẻ ở chỗ Mordecai làm gì để cho hắn bị tóm. Cớm giải hắn đi, cũng giống như một trong số chúng ta.
"Đó chỉ là một sự hiểu lầm." Tôi nói làm như cô ta quan tâm đến điều ấy lắm.
Họ bắt đầu ca hát mà không có cô; chúng tôi có thể nghe thấy tiếng hát của họ trong khi chúng tôi bước lên bậc thềm ở Naomi. Megan mở cửa trước và mời tôi ở lại làm một tách cà phê. Trong căn phòng chính ở tầng 1, nơi trước đã từng là một phòng khách đẹp, các bà các cô ở Naomi ca hát, chia sẻ và lắng nghe những tâm sự về những vấn đề của nhau. Chúng tôi quan sát họ trong vài phút. Với tư cách là một người đàn ông duy nhất, tôi cảm thấy mình là một kẻ xâm nhập.
Megan rót cà phê ở trong bếp và đưa tôi đi giới thiệu một vòng. Chúng tôi nói chuyện khe khẽ bởi vì những người kia đang cầu nguyện cách đấy không xa. Có phòng nghỉ và phòng tắm ở tầng một ngay cạnh bếp, có một cái vườn nhỏ ở phía sau nơi những người đau khổ và tuyệt vọng thường ra đây ngồi một minh. Tầng hai là văn phòng, một căn phòng hình chữ nhật kê đầy ghế là nơi AA/NA thường hội họp.
Khi chúng tôi trèo lên một cái cầu thang hẹp, một điệp khúc vui tươi bị cắt ngang từ phía dưới. Phòng làm việc của Megan ở tầng ba. Cô mời tôi vào và ngay khi tôi ngồi xuống cô thảy bản photo tờ Post vào lòng tôi.
"Một đêm kinh hoàng hả?" Cô hỏi với một nụ cười.
Tôi nhìn vào ảnh mình một lần nữa. "Cũng không đến nỗi quá tệ."
"Sao vậy?" Cô hỏi chỉ vào thái dương của mình.
"Một thằng bạn tù muốn cướp đôi giày của tôi. Hắn đã tước lấy."
Cô nhìn xuống đôi Nikes cũ mèm của tôi. "Đôi này á?"
"Phải. Đẹp phải không?"
"Anh ở trong tù bao lâu?"
"Vài giờ. Nhưng mà như cả đời ấy. Như qua một cuộc tẩy rửa. Tôi bây giờ là con người khác."
Cô lại cười một nụ cười toàn bích, và đôi mắt chúng tôi gặp nhau trong một giây và tôi nghĩ, "Chúa ơi," không có nhẫn cưới trên ngón tay cô. Cô cao và hơi gầy. Tóc cô màu đỏ đậm theo mốt còn ngắn trên cả vành tai như con trai. Mắt cô màu nâu nhạt to và tròn và thật sự dễ thương khi ta nhìn vào đó một hai giây. Tôi sững sờ nhận thấy cô rất quyến rũ và có vẻ như kì cục là tôi đã không nhận thấy điều đó sớm hơn.
Tôi có tỉnh táo không nhỉ? Tôi đã lên đây vì một lí do gì khác hơn là xem xét nơi đây? Sao mà tôi có thể bỏ qua nụ cười này, cặp mắt này ngày hôm qua?
Chúng tôi chuyện trò với nhau. Cha cô là một mục sư của giáo phái Episcopal ở Maryland, một fan của Redskin và rất yêu D.C.. Ngay từ khi còn là vị thành niên cô đã quyết định làm việc cho người nghèo. Không hề có tiếng gọi thiêng liêng. Tôi thú thật là tôi chưa bao giờ nghĩ đến người nghèo cho đến tận hai tuần trước đây. Cô hoàn toàn bị thu hút bởi cầu chuyện về Mister, và sự trong sáng của cô đã tác động đến tôi. Cô mời tôi trở lại ăn trưa để kiểm tra Ruby. Nếu trời hửng lên chúng tôi có thể ăn ngoài vườn.
Những luật sư nghèo không có chi khác với mọi người. Họ có thể tìm thấy một chuyện tình thơ mộng như là trong một cái trại dành cho phụ nữ vô gia cư.
Sau một tuần lái xe qua khắp các khu vực giang hồ của thành phố, bỏ nhiều thời gian ở trong các trại, hòa trộn với những người vô gia cư, tôi không còn cảm thấy cần thiết phải núp dưới bóng Mordecai mỗi khi tôi ra ngoài nữa. Ông là một tấm lá chắn tuyệt vời, nhưng để sống sót được trên phố phường tôi cần phải nhảy xuống nước và học bơi.
Tôi có danh sách gần 30 trại, các bếp ăn và các trung tâm mà những người nghèo thường đến rồi đi. Và tôi có danh sách của 17 người bị trục xuất gồm cả DeVon Hardy và Lontae Burton. Điểm dừng thứ hai của tôi vào ngày Chủ nhật sau Naomi là nhà thờ Thiên chúa Mount Gilead gần trường đại học Gallaudet. Theo bản đồ, có một bếp ăn ở khu giáp ranh giữa New York và Florida, nơi trước kia đã từng là nhà kho. Giám đốc là một phụ nữ trẻ, lúc tôi tới vào lúc 9 giờ đang ngồi một mình trong bếp thái cần tây và cáu kỉnh vì chưa có một người làm công quả nào tới. Sau khi tôi tự giới thiệu mình và làm cái việc khoe khoang thành tích của mình một cách trôi chảy, cô chỉ tay vào một cái bàn làm bếp và yêu cầu tôi thái hành. Làm sao mà một luật sư nguyện làm việc cho những người nghèo có thể từ chối được?
Tôi đã làm điều này trước đây trong bếp của Dolly trong một cơn bậo tuyết. Tôi giải thích thế. Cô này rất lịch sự nhưng nguyên tắc. Trong lúc tôi vừa thái hành vừa lau mắt tôi tả những trường hợp tôi đang giải quyết và đọc tên những người bị đuổi cùng với Lontae và Hardy.
"Chúng tôi không quản lí họ. Chúng tôỉ chỉ cho họ ăn. Vì vậy mà tôi chẳng biết nhiều người."
Một người tình nguyện tới với một giỏ khoai tây. Tôi chuẩn bị ra về. Gloria cảm ơn tôi và cầm một bản copy tên những người bị trục xuất và hứa sẽ để mắt theo dõi.
Những hoạt động của tôi đã được lên chương trình. Tôi có nhiều nơi phải đến và có rất ít thời gian. Tôi nói chuyện với một bác sĩ ở Capitol Clinic, một cơ sở do tư nhân tài trợ dành cho những người vô gia cư. Nhà thương này có hồ sơ của tất cả các bệnh nhân. Hôm nay là thứ Bảy và vào ngày thứ Hai ông ta sẽ bảo người thư kí rà lại danh sách bệnh nhân trên máy tính nếu có trường hợp trùng lặp người ta sẽ gọi cho tôi. Tôi uống trà với một mục sư Tin lành ở Rhode Island. Ông ta đọc trang sách với một vẻ căng thẳng ghê gớm nhưng chẳng nhớ ra ai cả. "Có nhiều người quá." Ông nói.
Chỉ có một trục trặc xuất hiện vào buổi sáng ở Freedom Coalition, trong một cái sảnh lớn được xây dựng bởi một tổ chức đã bị quên lãng từ lâu và sau đó được sửa sang lại thành một trung tâm dành cho cộng đồng. Vào lúc 11 giờ một hàng người chờ ăn trưa đang đứng ở cổng trước. Bởi vì, tôi tới đây không phải để kiếm miếng ăn, tôi phớt lờ hàng người và đi thẳng vào trong. Một vài quý ông đứng chờ đồ ăn nghĩ rằng tôi chen ngang bèn phun ra những lời tục tĩu với tôi. Họ đang đói và bất thình lình nổi giận, và cái thực tế tôi là người da trắng thì cũng chẳng nghĩa lí gì. Làm sao họ có thể nhầm tôi với một kẻ vô gia cư? Ở cửa hiện ra một người tình nguyện, người này cũng nhầm tôi với một tên ma cà bông. Hắn chửi tôi một cách thô bạo, một hành vi nữa xúc phạm danh dự công dân của tôi.
"Tôi không đến đây kiếm miếng ăn. Tôi là luật sư của những người vô gia cư." Tôi giận dữ nói.
Điều này làm họ lắng xuống ngay; lập tức tôi trở thành người anh em "mắt xanh". Tôi được phép đi vào mà không có một cuộc tấn công nào cả. Giám đốc điều hành ở đây là Reverend Kip, một gã nhỏ người mà ghê gớm, với một cái mũ nồi màu đỏ và cổ áo màu đen. Khi anh ta nhận ra rằng thứ nhất tôi là luật sư, thứ hai thân chủ của tôi là gia đình Burton, thứ ba tôi đang đứng tên kiện và thứ tư nếu như có tiền bồi thường thì hắn lập tức theo đuổi đồng tiền. Tôi mất toi 30 phút với hắn, và ra về kể nỗi bực dọc với Mordecai.
Tôi gọi điện cho Megan hủy bỏ bữa ăn trưa lí do của tôi là tôi đang ở đầu bên kia thành phố và có cả một danh sách dài những người mà tôi vẫn chưa gặp. Sự thật là tôi không thể nói là cô có đang ve vãn tôi không. Cô xinh xắn thanh nhã và rất khả ái, và cô là điều cuối cùng mà tôi cần. Tôi chưa theo đuổi một ai trong gần 10 năm qua; và tôi đã không biết luật.
Nhưng Megan lại có tin vui cho tôi. Ruby không những vẫn tồn tại sau cuộc họp buổi sáng của AA/NA, cô còn tuyên thệ là sẽ cai thuốc trong vòng 24 giờ. Đó là một cảnh rất cảm động và Megan đã chứng kiến cảnh này từ hậu trường.
"Cô ấy cần phải tránh xa đường phố đêm nay," Megan nói. "Cô ấy chưa bao giờ nhịn thuốc suốt một ngày trong vòng 12 năm qua."
Tôi tất nhiên cũng là một sự giúp đỡ nho nhỏ. Megan có vài ý kiến.
Buổi chiều cũng trôi qua vô ích như buổi sáng mặc dầu tôi có biết được tất cả những địa điểm của các trại trong thành phố. Và tôi lại gặp gỡ người này người kia, tạo ra các mối liên hệ và để lại địa chỉ cho những người tôi cần gặp.
Kevil Lam là người duy nhất chúng tôi liên hệ được, Lontae Burton và DeVon Hardy thì đã chết. Tôi còn tất cả 14 con người đang lăn lộn với ma túy ở các lề đường.
Một kẻ vô gia cư thâm căn cố đế thường đến trại khi họ cần thức ăn hoặc một đôi giày hoặc một cái mền nhưng khi họ ra đi họ chẳng để lại dấu vết gì. Họ không cần giúp đỡ, họ chẳng có những khao khát muốn liên hệ với con người. Thật khó mà tin được 14 con người kia là những kẻ như thế. Một tháng trước đây họ còn có một mái nhà và họ trả tiền thuê nhà.
"Hãy kiên nhẫn," Modecai không ngừng nhắc nhở tôi. "Một luật sư của người nghèo phải có được cái đức kiên nhẫn."
Ruby gặp tôi ở ngoài cửa Naomi với một nụ cười thoảng qua và một cái ôm thật chặt. Cô dự cả hai buổi thảo luận. Megan đã lên chương trình cho 12 tiếng tiếp theo – Ruby không được phép ở ngoài đường. Ruby không phản đối.
Ruby và tôi rời thành phố lái xe về hướng tây đi Virginia. Trong một trung tâm buôn bán ngoại thành, chúng tôi mua kem và bàn chải đánh ráng, xà phòng, dầu gội đầu, và kẹo đủ để ăn cho đến lễ Halloween.
Chúng tôi lái xe xa thành phố, ở một thị trấn nhỏ Gainsville, tôi tìm thấy một nhà trọ nhỏ sáng sủa quảng cáo cho thuê với giá $42 một đêm. Tôi trả bằng thẻ tín dụng chắc chắn là nó sẽ có lợi hơn.
Tôi để cô ở lại đây với một chỉ thị nghiêm khắc là cô phải ở trong phòng khoá trái cửa không được đi đâu cho đến lúc tôi trở lại đón cô vào sáng ngày Chủ nhật.