Chương 29
Bởi vì cha của Lontae là một người mà chúng tôi không biết và chắc là chẳng có ai trên đời này biết, và bởi vì mẹ của cô đang ngồi sau chấn song nhà tù. Chúng tôi có một quyết định chiến lược là phớt lờ gia đình cô và sử dụng, quyền đại diện cho thân chủ. Trong lúc tôi ở Chicago sáng thứ Hai, Mordecai xuất hiện trước vị quan tòa của D.C.. Family Court xin được ủy quyền tạm thời như là người bảo hộ quyền lợi của Lontae Burton và mỗi đứa con của cô. Đó là một việc bình thường được tiến hành một cách riêng tư. Vị quan tòa này là chỗ quen biết của Mordecai, lời chấp thuận được đưa ra trong ít phút và chúng tôi có một khách hàng mới. Tên của bà này là Wilma Philan, một người làm công tác xã hội mà Mordecai có quen biết. Vai trò của bà ta trong việc tố tụng này là thứ yếu và bà ta sẽ được hưởng một sô tiền nhỏ trong trường hợp chúng tôi nhận được bất cứ khoản thù lao nào.
Cohen Trust có thể được điều hành kém theo tiêu chuẩn làm ăn, nhưng nó có những thiết chế và quy định riêng của nó trong mọi khía cạnh có thể hình dung được của một tổ chức luật từ thiện phi lợi nhuận. Leonard Cohen đã từng là một luật sư, và rõ ràng là một người chú ý nhiều đến những chi tiết. Mặc dù không khuyến khích và không tán thành nhưng nó cho phép cơ sở này giải quyết những vụ án thương vong hoặc những vụ chết người trên cơ sở những thu nhập đột xuất. Tiền chi phí sẽ là 20% của khoản tiền bồi thường, được đề nghị theo chuẩn mực là một phần ba. Một số luật sư nhận 40%.
Trong 20% của chi phí đột xuất, cơ sở của chúng tôi có thể lấy một nửa, nửa còn lại phải nộp cho Cohen Trust. Trong vòng 14 năm qua Mordecai đã tiến hành được hai vụ dựa trên cơ sở những thu nhập đột xuất. Trường hợp thứ nhất ông thua với một bồi thẩm đoàn không tốt. Trường hợp thứ hai liên quan đến một phụ nữ vô gia cư bị xe buýt đụng phải. Ông thắng vụ này với giá 100.000 đô, đem về cho cơ sở của ông số tiền 10.000, với số tiền này ông mua sắm điện thoại mới và máy tính mới.
Vị quan tòa miễn cưỡng chấp thuận hợp đồng của chúng tôi với tỉ lệ 20%. và chúng tôi sẵn sàng khởi kiện.
Thông báo vào lúc 7 giờ 35 đội Georgetown đấu với đội Syracuse. Mordecai bằng cách nào đó kiếm được hai vé. Máy bay của tôi hạ cánh ở phi trường Quốc gia lúc 6 giờ 20, và 30 phút sau tôi gặp Mordecai ở cổng số 6 của US Air Arena ở Landover. Chúng tôi nhập bọn với khoảng 20 ngàn fan bóng đá khác. Ông đưa cho tôi một cái vé, sau đó lôi từ trong túi áo khoác ra một phong bì dày dán kín được gửi đến cho tôi theo địa chỉ chỗ làm. Công văn đến từ Luật sư đoàn ở D.C..
"Nó được chuyển tới hôm nay," ông nói biết một cách chính xác nó chứa cái gì. "Tôi gặp lại cậu ở chỗ ngồi của chúng ta." Và ông biến mất trong một đám đông sinh viên.
Tôi mở phong bì tìm một chỗ có đủ ánh sáng để đọc. Bạn bè của tôi ở Drake & Sweeney đã phát tất cả những đường banh mà họ có.
Đó là một bản cáo trạng chính thức gửi lên tòa án về hành vi phi đạo đức của tôi. Bản tố cáo dài ba trang, nhưng có thể rút gọn vào một đoạn: tôi đã ăn cắp tài liệu, tôi đã vi phạm luật giữ bí mật cho khách hàng. Tôi là một phần tử xấu xa vì thế mà tôi phải bị hoặc là tước giấy phép hành nghề luật sư vĩnh viễn hoặc là treo bằng trong nhiều năm và cảnh cáo trong cộng đồng. Và bởi vì hồ sơ vẫn bị mất, và vấn đề là rất cần kíp vì thế mà cần phải tiến hành điều tra và có biện pháp trừng phạt ngay.
Còn có những thông báo và những mẫu kê khai và những giấy tờ khác nữa mà tôi khó lòng nhìn thấy hết. Đây là một cú sốc, và tôi phải tựa vào tường để trấn tĩnh và nhìn nhận sự việc nhục nhã này. Chắc chắn là tôi có nghĩ đến việc này. Nhưng có vẻ như không thực tế lắm khi nghĩ là công ty có thể chặn hết các con đường chỉ vì một tập hồ sơ. Tôi đã nghĩ là cuộc bắt người sẽ xoa dịu họ một thời gian.
Rõ ràng là không. Họ muốn có máu. Họ là một công ty lớn, khó chơi, đi theo chiến lược không cho chúng nó thoát và tôi hoàn toàn hiểu rõ điều đó. Điều mà họ vẫn chưa biết được là vào 9 giờ sáng ngày mai tôi sẽ có được cái niềm vui sướng là kiện họ với cái giá là 10 triệu đô vì đã gây ra những cái chết thương tâm của gia đình Burton.
Theo như phán đoán của tôi thì họ chẳng còn làm gì được tôi nữa. Không có lệnh bắt, không có những lá thư kết tội nữa. Tất cả đã được bày lên bàn, tất cả các nước cờ đã được đi rồi. Ở qui mô nhỏ, họ sẽ ngừng lại nếu thu về được tập hồ sơ.
Đó là một nỗi kinh hoàng. Bởi vì tôi đã học luật từ hơn mười năm trước, và tôi chưa bao giờ có ý nghĩ nghiêm túc về việc kiếm một công việc gì khác. Tôi sẽ làm gì nếu như tôi bị tước bằng luật sư?
Nhưng mà này, Sofia chẳng có bằng cấp gì mà bà ta có thua gì tôi đâu.
Mordecai gặp tôi ở ngay khi vào trong cổng vào dẫn tôi vào chỗ ngồi. Tôi nói vắn tắt kiến nghị của luật sư đoàn cho ông nghe, ông tảng lờ.
Trong khi trận đấu ngày càng trở nên hấp dẫn và căng thẳng chúng tôi nghĩ đến chuyện khác, bóng rổ không phải là môn thể thao ưa chuộng của chúng tôi. Jeff Mackie và một tay súng làm việc bán thời gian của Rock Creek Secutity, và hắn cũng làm việc trong khu vực này. Sofia sẽ tìm ra hắn ngày mai. Tôi hình dung ra hắn là một trong hàng trăm nhân viên bảo vệ mặc thường phục đang đi lại quanh khu này xem trận banh miễn phí mắt chòng chọc ngó các nữ sinh.
Chúng tôi chẳng hề biết là hắn già hay trẻ da trắng hay da đen mập hay gầy nhưng một nhân viên bảo vệ bao giờ cũng đeo một bảng tên nhỏ gắn trên túi áo bên trái. Chúng tôi đi qua đi lại ở lối đi và cổng ra vào gần như mất cả nữa số giờ cho đến khi Mordecai tìm được hắn, suýt đụng vào bàn kiểm soát vé ở cổng D, một cái chỗ mà tôi đã đi lại hai lần.
Mackie to lớn, da trắng, khuôn mặt chẳng có gì đáng chú ý và trạc tuổi tôi. Cổ và bắp tay hắn to như con bò mộng, ngực hắn nở phồng lên. Chúng tôi hội ý chớp nhoáng và quyết định tôi là người thích hợp tới gặp hắn.
Với danh thiếp kẹp giữa hai ngón tay tôi tỉnh bơ tới bên hắn tự giới thiệu: "Ông Mackle, tôi là luật sư Michael Brock."
Hắn nhìn tôi thay cho một lời chào, cầm lấy danh thiếp của tôi không nói một lời nào. Tôi phá đám hắn lúc hắn đang tán tỉnh một cô bán vé.
"Tôi có thể hỏi anh một vài điều không?" Tôi hỏi với cái điệu bộ của một thám tử điều tra vụ giết người gây ấn tượng nhất của tôi.
"Hỏi thì anh cứ hỏi. Nhưng tôi có thể không trả lời." Hắn đáp nháy mắt với cô bán vé.
"Anh đã bao giờ làm bảo vệ cho công ty Drake & Sweeney, một công ty luật lớn của thành phố chưa?"
"Có thể."
"Có bao giờ giúp họ trong một vụ trục xuất không?"
Tôi đã vội vã quá, mặt hắn đanh lại lập tức và cuộc trao đổi thế là chẳng đi đến đâu.
"Tôi không nghĩ thế." Hắn nói nhìn đi chỗ khác.
"Chắc không?"
"Không. Câu trả lời là không."
"Anh không giúp công ty đuổi một đám người chiếm nhà ở khu nhà kho ngày 4 tháng Hai vừa rồi sao?"
Hắn lắc đầu, hai hàm răng nghiến chặt, mắt nheo lại. Có một ai đó của Drake & Sweeney đã tìm tới hắn trước. Hoặc là đúng hơn công ty đã đe dọa ông chủ của hắn.
Dù sao thì Mackle cũng có khuôn mặt trơ như đá. Cô nhân viên bán vé bận rộn với những chiếc móng tay của cô. Tôi phụt ra.
"Chẳng chóng thì chầy anh cũng phải trả lời câu hỏi của tôi thôi."
Những thớ thịt hai bên hàm của hắn co lại, nhưng hắn không nói gì hết. Tôi cũng chẳng muốn đi xa hơn. Hắn là cái đồ máu lạnh một cái loại có thể dần cho một luật sư đường phố hèn kém nát như tương. Tôi đã có đủ những vết thương trên người trong hai tuần qua rồi. Tôi nán ngồi lại xem hiệp hai thêm 10 phút nữa rồi ra về, vì những cơn đau ở lưng, những dấu vết còn lại của vụ đụng xe.
Nơi trú ẩn mới của Ruby là một nhà trọ ở vành đai phía bắc của Bèthesda. Cũng 40 đô một đêm, và sau ba đêm tôi không còn đủ tiền cho liệu pháp khóa chặt Ruby lại nữa. Megan có ý là đã đến lúc có thể để cho Ruby tự do về nhà, nếu cô ta tiếp tục được cái đà này thì cô ta có thể trải qua thử thách để trở lại cuộc sống lang thang.
7 giờ 30 sáng ngày thứ Ba tôi gõ cửa phòng cô ở lầu hai phòng số 202 theo chỉ dẫn của Megan. Không có ai mở cửa. Tôi gõ nữa, gõ nữa cố gắng xoay nắm đấm. Nó đã bị khóa chặt. Tôi chạy xuống sảnh dưới nhà nhờ nhân viên tiếp tân gọi lên phòng. Không có ai cầm máy. Một lần nữa, không có ai cầm máy. Không có ai làm thủ tục trả phòng. Chẳng có gì khác thường được báo lên cả.
Người phụ tá đi đến, tôi thuyết phục bà ta đây là một trường hợp khẩn thiết. Bà ta gọi nhân viên bảo vệ đến rồi ba chúng tôi đi lên phòng. Trên đường đi tôi giải thích những điều chúng tôi đang làm với Ruby và tại sao không đăng kí tên cô. Bà phụ tá không khoái gì với cái ý định dùng khách sạn lịch sự của bà ta làm nơi cai nghiện cho bọn cặn bã.
Căn phòng trống không. Giường nệm phẳng phiu, không hề có dấu vết gì cho biết nó đã được sử dụng đêm qua. Không một vật gì suy xuyển, và Ruby cũng chẳng để lại dấu tích gì.
Tôi cảm ơn họ và ra về. Cái khách sạn nhỏ này cách văn phòng của tôi ít nhất cũng gần 20 cây số. Tôi gọi để báo cho Megan, sau đó tìm cách len lỏi qua hàng triệu xe để trở lại thành phố. Tám giờ 15 phút, trong lúc đang đợi kẹt xe tôi gọi về ván phòng hỏi Sofia xem Ruby có tới không. Không.
Đơn kiện ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề. Wilma Philan, người được ủy quyền đại diện cho quyền lợi của Lontae Burton và các con cô, kiện công ty RiverOaks, Drake & Sweeney và TAG về việc đã tiến hành một cuộc trục xuất sai trái. Logic của nó rất đơn giản, hậu quả liên đới rất rõ ràng. Khách hàng của chúng tôi sẽ không buộc phải sống trong một chiếc xe nếu như họ không bị tống cổ ra khỏi căn hộ của họ. Và họ sẽ không chết nếu như họ không buộc phải sống trong chiếc xe đó. Đó là một lí luận có cơ sở, có tính pháp lí, một điều khá hấp dẫn vì sự giản dị của nó. Bất cứ một bồi thẩm đoàn nào cũng nghe ra cái lí của nó.
Cái hành động vô tình hay cố ý ấy của bên bị gây ra những cái chết ấy là có thể nhìn thấy trước được. Bao nhiêu chuyện tồi tệ xảy đến cho những người lang thang. Đặc biệt là những người mẹ một nách mấy con. Tống cổ họ ra khỏi nhà một cách sai trái anh phải trả giá cho việc làm gây thương tổn đó.
Chúng tôi cũng có đự định nhanh chóng kiện một vụ khác cho cái chết của DeVon Hardy. Ông ta cũng bị trục xuất một cách sai trái nhưng cái chết của ông ta là không thể dự đoán được. Bắt cóc và nổ súng không phải là một chuỗi các sự kiện hợp lí cho một người có trách nhiệm công dân. Nhưng vụ này cũng thu hút được bồi thẩm đoàn. Chúng tôi để trường hợp của Mister lại cuối cùng.
Drake & Sweeney có thể lập tức yêu cầu Chánh án yêu cầu tôi trả lại tập hồ sơ. Chánh án có thể khuyên tôi làm việc ấy được và nếu tôi làm như thế tức là tôi thừa nhận là mình có tội. Điều đó cũng có nghĩa là tôi sẽ bị tước bằng luật sư. Hơn nữa bất cứ lời khuyên nào từ bất cứ ai về hồ sơ bị đánh cắp này cũng sẽ bị kể luôn vào đó.
Mordecai và tôi xem lại hồ sơ kiện một lần nữa, và ông hỏi lại tôi cho chắc là tôi có muốn tiếp tục tiến hành không. Để bảo vệ tôi, ông sẵn sàng bỏ cuộc. Chúng tôi trao đổi về điều đó nhiều lần. Chúng tôi thậm chí bàn đến cả một chiến lược nhờ đó chúng tôi sẽ bỏ vụ Burton, đàm phán đình chiến với Drake & Sweeney để tránh việc họ bôi xấu tên tuổi của tôi, đợi một năm cho mọi việc lắng xuống sau đó thì bất thình lình giáng một đòn cho họ. Đó là một kế hoạch chẳng lấy gì làm sạch sẽ và chúng tôi bác bỏ nó ngay từ lúc mới nghĩ ra.
Chúng tôi kí vào các văn bản, và rời tòa án. Ông lái xe còn tôi đọc lại đơn kiện một lần nữa, giấy tờ nặng thêm chừng nào là chúng tôi đi xa thêm được chừng đó.
Thương lượng sẽ là chìa khoá của vụ này. Vụ án này sẽ nhấn chìm danh tiếng của Drake & Sweeney, một công ty lâu đời và kiêu hãnh được xây dựng trên cơ sở của sự tín nhiệm, phục vụ chu đáo cho khách hàng và sự đáng tin cậy. Tôi biết cách nghĩ của họ, kiểu cách của họ và sự tôn thờ những luật sư vĩ đại chẳng bao giờ làm điều gì sai trái. Quả là có cảm thấy day dứt trong việc kiếm được quá nhiều tiền trong khi theo đuổi những mối cảm thông dành cho những người kém may mắn hơn.
Drake & Sweeney làm một điều sai trái dù vậy tôi ngờ rằng nó cũng chẳng biết được điều sai trái ấy là gì. Tôi hình dung ra cảnh Braden Chance hèn nhát ngồi sau cánh cửa khoá chặt thành khẩn cầu khấn cho những giờ phút này mau chóng qua đi.
Nhưng mà tôi cũng sai nốt. Có lẽ chúng tôi sẽ gặp nhau ở đâu đó và sẽ thanh toán chuyện này. Nếu không thì Mordecai Green sẽ có được cái hạnh phúc đại diện cho quyền lợi của Lontae Burton trước một bồi thẩm đoàn thân thiện và đòi tiền bồi thường vào một ngày không xa. Và công ty cũng sẽ có được cái cảm giác sung sướng khi nó đẩy tội danh ăn cắp của tôi tới giới hạn cuối cùng, một điều mà tôi cóc cần nghĩ đến nữa.
Vụ Burton sẽ không bao giờ được ra tòa. Tôi vẫn nghĩ như là một luật sư ở Drake & Sweeney. Cái ý nghĩ là phải đứng trước bồi thẩm đoàn của D.C. làm cho họ kinh sợ. Nỗi nhục nhã đầu tiên ấy sẽ khiến họ giành giật kiếm đường ngăn chặn những tổn thất của họ.
Tìm Claussen một người bạn cùng học đại học của Abraham một phóng viên của tờ Post. Anh ta đang đợi chúng tôi ở bên ngoài văn phòng thư kí, và chúng tôi đưa cho anh ta một bản copy hồ sơ tố tụng. Anh ta đọc đơn kiện trong khi Mordecai gọt giũa bản chính, sau đó anh ta hỏi chúng tôi vài câu hỏi mà chúng tôi quá sung sướng trả lời, nhưng những điều này không được tường thuật.
Thảm kịch Burton sẽ mau chóng trở thành món khoai tây nóng ngon lành trên sân khấu chính trị xã hội của thủ đô. Nỗi nhục nhã sẽ loang ra với tốc độ chóng mặt. Mỗi một người đứng đầu các bộ phận sẽ đổ lỗi cho người khác. Hội đồng thị chính sẽ đổ lỗi cho ông thị trưởng, ông này sẽ đổ lỗi cho hội đồng thị chính và cũng đổ lỗi cho quốc hội. Những người cánh tả ở Nhà Trắng sẽ có đủ thời gian để đổ lỗi cho thị trưởng, hội đồng thành phố và toàn bộ cư dân của nó.
Nội cái ý tưởng đem cả một bầy luật sư da trắng giầu có ra kiện đã thành một câu chuyện hấp dẫn cực kì. Claussen – một người chua cay sắc sảo, già đời trong nghề – không thể kiềm chế đuợc nỗi háo hức của anh ta.
Kế hoạch phục kích Drake & Sweeney bằng các phương tiện thông tin đại chúng không làm tôi áy náy chút nào. Công ty đã phát lệnh vào tuần trước khi họ cho đăng bài báo về việc bắt giữ tôi. Tôi có thể thấy Rafter và cái đoàn luật sư của hắn ta khoái chí như thế nào bên bàn hội nghị khi đưa ra ý kiến tiết lộ cho báo chí về việc bắt giữ tôi, không những thế còn cung cấp cả ảnh của tên tội phạm cho bàn dân thiên hạ nữa. Nó sẽ làm cho tôi bối rối, nhục nhã, buộc tôi phải nhả ra bản hồ sơ và làm bất cứ thứ gì họ muốn.
Tôi hiểu cái đòn tâm lí đó, tôi biết về luật chơi này. Tôi chẳng có vấn đề gì khi giúp đỡ cánh nhà báo cả.