← Quay lại trang sách

Chương 28

Đêm thứ Bảy ngày đầu tiên của tháng Ba. Trẻ trung, tự do, tôi chắc chắn không giàu có như trước kia nhưng cũng chưa nhẵn túi. Một tủ đầy những bộ quần áo đẹp chưa dùng tới. Một thành phố một triệu dân với một đặc điểm là có không biết bao nhiêu phụ nữ trẻ hấp dẫn đổ về trung tâm quyền lực chính trị và luôn luôn sẵn sàng vui chơi thoải mái, người ta nói như thế.

Tôi uống bia với bánh pizza, xem một trận đấu bóng của các trường đại học trong căn chòi của mình và chẳng vui vẻ gì. Bất cứ một sự gặp gỡ nào trong đêm nay cũng có thể kết thúc nhanh chóng với một câu chào độc ác: "Này anh có phải là người bị bắt không? Mới nhìn thấy trên báo sáng nay."

Tôi kiểm tra Ruby. Chuông reo đến hồi thứ 8 trước khi cô trả lời, còn tôi thì phát bệnh luôn. Cô ta vui lắm. Đằm mình dưới vòi hoa sen hồi lâu, ăn hết cả nửa kí kẹo, và xem TV liên tục. Cô không ra khỏi phòng.

Cô ở cách đấy gần 40 cây số, trong một thị trấn nhỏ giữa bang Virginia, nơi mà cả tôi và cô đều không biết một người nào hết. Chẳng có cách nào tìm ra thuốc để hút hít đâu. Tôi lại ngả lưng xuống.

Vào khoảng giữa trận đấu giữa đội Duke và Carolina, điện thoại cầm tay tôi đặt trên một chiếc thùng nhựa réo lên làm tôi giật cả mình. Một giọng nữ dễ nghe vang lên: "Xin chào, con chim trong lồng."

Đó là Claire, không có vẻ gì giận dữ.

"Chào," tôi nói và tắt âm thanh trên TV.'

"Anh khỏe không?"

"Tốt lắm. Còn em?”

"Tốt. Em nhìn thấy anh trên báo sáng nay và em lo cho anh lắm." Claire chỉ đọc báo Chủ nhật vì thế nếu nàng biết chuyện của tôi thì chắc là do có ai đó đưa cho nàng. Chắn chắn là cái thằng bác sĩ dê cụ đã trả lời điện thoại tôi hôm trước. Nàng có ở một mình trong đêm thứ Bảy này như tôi không?

"Đó là một câu chuyện đắt giá đấy," tôi nói, và kể lại cho nàng nghe những sự kiện bắt đầu với Gasko và kết thúc với sự giải phóng của tôi.

Nàng muốn nói chuyện và qua việc nàng chăm chú nghe tôi, nói tôi cho rằng nàng cũng buồn chán và cô đơn như tôi thôi. Và đây có lẽ là một dịp nàng thực sự lo lắng cho tôi.

"Án có nặng không?"

"Cho tội danh ăn cắp án nặng nhất lên tới 10 năm tù." Tôi nói một cách dũng cảm. Tôi thích thăm dò mức độ quan tâm của nàng. "Nhưng anh không lo lắng về chuyện đó."

"Đó là vì tập hồ sơ phải không?"

"Phải và nó không phải là việc ăn cắp." Ồ chắc chắn là thế rồi nhưng tôi chưa được chuẩn bị để thừa nhận điều đó.

"Anh có thể bị tịch thu giấy phép hành nghề không?"

"Có, nếu như anh bị ép cung nhận tội thì giấy phép sẽ tự động bị thu hồi."

"Thật là kinh khủng Mike. Vậy thì anh sẽ làm gì?"

"Nói cho đúng anh còn chưa nghĩ đến điều đó. Nó sẽ không xảy ra đâu." Và tôi đã hoàn toàn thành thực. Tôi không có những lo lắng nghiêm trọng về việc mất giấy phép hành nghề. Có lẽ nó cũng là vấn đề quan trọng cần xem xét nhưng tôi không có thời giờ. Chúng tôi lịch sự hỏi thăm về hai bên gia đình. Tôi nhớ hỏi thăm nàng về bệnh tật của người em trai James. Quá trình điều trị diễn ra tốt và gia đình đang tràn trề lạc quan.

Tôi cảm ơn nàng đã gọi cho tôi và chúng tôi hứa sẽ giữ liên lạc với nhau. Tôi đặt máy điện thoại xuống cạnh chiếc bánh pizza nhìn chằm chằm vào màn hình câm và bực dọc thừa nhận rằng tôi quả có nhớ nàng.

Ruby hiện ra, tươi tỉnh trong bộ đồ mới mà Megan đã cho cô hôm qua. Phòng nghỉ của cô ở tầng trệt trông ra bãi đậu xe. Cô đang đợi tôi và cô tiến về phía ánh nắng ôm tôi thật chặt. "Tôi sạch sẽ," cô nói với một nụ cười rộng hết cỡ. "Trong 24 tiếng đồng hồ vừa qua tôi đã sạch sẽ." Cô reo lên và chúng tôi ôm chặt nhau lần nữa.

Một cặp vợ chồng trong độ tuổi 60 ở một cái phòng cách đó cánh cửa bước ra nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Có Chúa mới biết họ nghĩ gì.

Đó là ngày Chủ nhật và một mục sư ở địa phương đi đến để đọc kinh. Phụ nữ tập trung ở phòng chính để hát Thánh kinh và cầu nguyện. Megan và tôi uống cà phê ở ngoài vườn và lên kế hoạch cho 24 giờ tiếp sau. Cùng với việc cầu nguyện là làm lễ, Ruby còn phải dự hai buổi huấn thị nặng nề của AA/NA. Nhưng niềm lạc quan của chúng tôi cũng có chừng có mực. Megan sống ở giữa đám nghiện ngập và cô bị ám ảnh rằng Ruby sẽ bị trượt ra khỏi con đường chính đáng khi cô trở lại cuộc sống giang hồ. Cô nhìn thấy chuyện đó mỗi ngày.

Tôi có thể thuê khách sạn cho cô ta ít ngày và tôi sẵn sàng chi tiền trong chuyện này. Nhưng tôi lại phải đi Chicago vào chiều ngày mùng 4 để bắt đầu cuộc truy tìm Hector Palma, mà tôi thì chưa chắc lắm về chuyện tôi sẽ đi bao lâu. Ruby thích cái nhà trọ này, thực chất là cô rất khoái ở đấy.

Chúng tôi quyết định chuẩn bị mọi chuyện. Megan sẽ lái xe đưa Ruby đến một khách sạn ở ngoại thành, tôi sẽ trả tiền khách sạn cho đến hết đêm Chủ nhật. Cô sẽ đón Ruby vào sáng thứ Hai, và sau đó thì chúng tôi sẽ phải lo chuyện tiếp theo. Megan cũng bắt đầu thuyết phục Ruby hãy rời bỏ cuộc sống lang thang. Điểm dừng chân trước hết của cô sẽ là một trung tâm bài trừ ma tuý, sau đó là một trại chuyển tiếp dành cho phụ nữ để tổ chức lại cuộc sống hướng nghiệp và phục hồi sức khỏe.

"24 giờ không chích là một bước tiến lớn nhưng vẫn còn cả một quãng đường dài phải vượt qua để đạt được kết quả." Megan nói.

Tôi ra về khi có thể. Cô mời tôi trở lại ăn trưa. Chúng tôi có thể dùng bữa trong phòng ăn, chỉ hai người thôi, để thảo luận những vấn đề quan trọng. Đôi mắt cô lấp lánh và quyến rũ, thách thức tôi dám nói không. Và tôi đã nhận lời.

Luật sư ở Drake & Sweeney luôn luôn bay vé hạng nhất; họ cảm thấy dường như họ xứng đáng với điều đó. Họ ở trong những khách sạn 4 sao, ăn ở những nhà hàng sang trọng, nhưng mà thuê xe limousines thì đối với họ thì lại xa hoa quá. Vì thế mà họ thuê xe Lincoln. Tất cả những tốn kém trong việc đi lại này đều được tính cho khách hàng, và bởi vì khách hàng cần đến những trí tuệ hàng đầu về luật pháp cho nên họ thấy, là chẳng nên than phiền gì về những bổng lộc đó.

Vé ngồi của tôi trong chuyến đi Chicago là ở khoang hạng hai, vé được đăng kí vào phút chót và vì thế mà ghế tôi ngồi là ghế giữa. Ngồi cạnh cửa sổ là một người đàn ông lực lưỡng mà đôi chân là chân của một cầu thủ bóng rổ, cạnh lối đi là một thanh niên 18, 19 tuổi rất nặng mùi, với một kiểu tóc tai quái dị trang điểm bằng một bộ sưu tập đáng kinh ngạc lông đen và thuốc vẽ. Tôi co người lại, nhắm mắt trong vòng 2 tiếng đồng hồ, cố không nghĩ gì đến chiếc ghế khoa trương trong khoang hạng nhất mà tôi đã từng ngồi. Chuyến đi này vi phạm trực tiếp đến những nghiêm cấm trong thời gian bảo lãnh tại ngoại của tôi, tôi bị cấm không được rời khỏi thành phố nếu như không có sự chuẩn y của ông quan tòa. Nhưng mà tôi và Mordecai quyết định rằng điều đó chỉ là một vi phạm nhỏ và không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra cho đến khi tôi về lại D.C..

Từ phi trường tôi đón một chuyến xe về một khách sạn rẻ tiền ở trung tâm.

Sofia đã không thể tìm được địa chỉ của Hector. Nếu tôi không tìm thấy Hector ở văn phòng của Drake & Sweeney thì kể như chúng tôi chẳng có cơ may nào.

Chi nhánh của Drake & Sweeney ở Chicago có 106 luật sư là chi nhánh lớn thứ ba sau Washington và New York. Bộ phận nhà đất của nó rất bề thế với 18 lụật sư còn nhiều hơn cả vàn phòng ở Washington. Tôi đồ rằng đấy là lí do Hector bị đẩy đến đây, ở đây có chỗ cho anh ta. Có rất nhiều việc làm cho anh ta. Tôi nhớ lại một cách mơ hồ là Drake & Sweeney đã thu phục công ty địa ốc khổng lồ ở Chicago vào lúc khởi đầu sự nghiệp của tôi ở công ty.

Tôi đến tòa cao ốc Associated Life quá 7 giờ sáng thứ Hai một chút. Hôm ấy trời xám xịt và buồn thảm, với những làn gió nham hiểm thổi ngang qua hồ Michigan. Đầy là lần thứ ba tôi tới Chicago, hai lần trước chỉ là ghé chơi. Tôi mua một li cà-phê và một tờ báo để dễ dàng trốn sau trang báo. Và tôi chọn một vị trí thuận lợi, một cái bàn trong góc một sảnh rộng ở tầng dưới. Cầu thang cuốn chạy zích zắc lên lầu hai và lầu ba và ở đấy mới có thang máy.

Khu nhà cao ốc 37 tầng này tràn ngập những người là người. Vào lúc 8 giờ, sau 3 li cà phê, tôi bắt đầu cảnh giác và chú ý tới mỗi một người đi ngang qua vào bất cứ lúc nào. Cầu thang cuốn đổ ra hàng trăm những viên chức cao cấp, luật sư, thư kí, ai cũng cuộn tròn trong những chiếc áo khoác nặng nề và trông từa tựa như nhau.

Tám giờ 20 phút, Hector đi vào sảnh từ phía nam của tòa nhà, vội vã đi vào cùng với một đám các khách bộ hành khác. Anh ta đưa tay sửa. mái tóc rối bời trong gió và bước thẳng vào cầu thang cuốn. Làm vẻ tỉnh bơ tôi bước thẳng lên một chiếc cầu thang cuốn khác, và vẫn bước tiếp. Tôi thoáng thấy Hector khi anh ta quẹo vào một góc chờ thang máy.

Đúng là Hector và tôi quyết định không bỏ lỡ dịp may của mình. Giả thuyết của tôi đã rất đúng, anh ta buộc phải rời khỏi Washington DC vào lúc nửa đêm, chuyển đến văn phòng ở Chicago nơi anh ta tiếp tục bị theo dõi, với một số tiền hối lộ và nếu cần với những lời đe dọa.

Tôi đã biết nơi anh ta ở và biết chắc là anh ta sẽ ở yên đó trong vòng 8 đến 10 tiếng. Từ tầng thứ hai của sảnh rộng, nơi có thể trông ra hồ tôi gọi điện cho Megan. Ruby đã trải qua được một đêm nữa và thế là chúng tôi đã qua được 48 giờ. Tôi gọi cho Mordecai về sự phát hiện của tôi.

Theo sổ tay của Drake & Sweeney năm ngoái, có ba người chung vốn trong bộ phận nhà đất thuộc chi ở Chicago. Trong cuốn hướng dẫn của tòa nhà này thì cả ba đều ở lầu thứ 51. Tôi chọn đại một cái tên: Dick Heile.

Tôi đi lên lầu 51 vào lúc 9 giờ ra khỏi thang máy với một quang cảnh quen thuộc, tường ốp cẩm thạch, bọc đồng, gỗ đào hoa tâm, đèn sáng trưng và thảm quý.

Trong lúc thản nhiên đi về phía quầy tiếp tân, tôi liếc nhìn về phía nhà vệ sinh. Không có ai cả.

Nhân viên tiếp tân đang trả lời điện thoại với một bộ ống nghe. Tôi nhăn nhó và cố làm ra vẻ như muốn xỉu đến nơi rồi.

"Vâng thưa ông." Cô nói với một nụ cười tươi thắm giữa hai cuộc điện thoại.

Tôi há miệng, hớp một ít không khí, và nói: "Vâng, tôi có một cuộc hẹn với Dick Heile, nhưng tôi e là tôi quá mệt. Chắc là tôi ăn phải cái gì. Tôi có thể dùng phòng vệ sinh được không?" Tôi cuộn người lại, khuỵu xuống, tôi phải làm cô tin rằng tôi sẽ ói ra bàn của cô.

Nụ cười biến mất khi cô ta nhảy lên và giơ tay chỉ. "Phía kia kìa, ở trong góc phía tay phải ông."

Tôi dặm bước đi hai tay ôm bụng, như thể tôi có thể gục xuống trong vòng một giây. "Cảm ơn." Tôi cố gắng nói.

"Tôi có thể giúp ông điều gì không?" Cô hỏi.

Tôi lắc đầu, quá yếu để có thể nói một điều gì. Ở trong góc tôi chui vào một phòng vệ sinh nam và khoá chặt lại trong đó chờ đợi.

Đúng lúc đó điện thoại reo, cô ta chẳng có thời giờ quan tâm tới tôi. Tôi ăn mặc như một luật sư của một công ty lớn, cho nên tôi không gây ra sự nghi ngờ gì hết. Mười phút sau, tôi ra khỏi nhà vệ sinh, và tôi bắt đầu xuôi xuống hành lang đi xa khỏi quầy tiếp tân. Ở cái bàn trống thứ nhất tôi vớ lấy vài tờ giấy, và hí hoáy ghi chép trong lúc tôi đang đi, như thể tôi có việc gì quan trọng lắm. Mắt tôi đảo tứ phía, ghi nhớ tên người trên các cánh cửa, tên người trên các bàn làm việc, những vị thư kí quá bận rộn để ngước mắt lên, những ông luật sư tóc hoa râm với những chiếc măng sét, các vị luật sư trẻ bên ống nghe với những cánh cửa hé mở, nhân viên đánh máy mổ chip chip vào bàn phím.

Mới quen thuộc làm sao!

Hector đang ở trong phòng của anh ta một căn phòng không có gắn biển tên gì cả. Tôi thấy anh ta qua cánh cửa khép hờ và tôi lập tức xông vào, dập cửa lại sau lưng.

Anh ta bật dậy khỏi ghế với cả hai tay giơ lên như thể anh ta phải đương đầu với một. họng súng.

"Cái quái gì thế này?" Anh ta la lên.

"Chào Hector."

Không có súng, không có tấn công chỉ có nhũng kí ức tồi tệ. Đôi tay anh ta hạ xuống bàn, và anh ta còn mỉm cười nữa chứ. "Cái quái gì thế hả?"Anh ta lặp lại.

"Chicago thế nào?" Tôi hỏi kê đít vào góc bàn làm việc của anh ta.

"Anh làm cái quái gì ở đây thế?" Anh ta hỏi vẫn bàng hoàng.

"Tôi có thể hỏi anh cũng câu hỏi đó."

"Tôi làm việc." Anh ta nói, gãi gãi đầu. Cách mặt đường gần 150 mét giấu mình trong một căn phòng nhỏ không có cửa sổ chẳng có gì đặc biệt, vây quanh bởi một lớp những người quan trọng hơn, Hector đã bị phát hiện bởi cái người mà anh ta chạy trốn. "Làm sao mà anh tìm được tôi?" anh ta hỏi.

"Chuyện quá dễ mà. Bây giờ tôi là luật sư của đường phố rồi, khôn ngoan và sành điệu. Anh bỏ chạy tôi lại tìm ra anh nữa."

"Tôi sẽ không chạy đi đâu nữa," anh ta nói mắt nhìn đi chỗ khác. Đó không phải là chuyện mà tôi quan tâm.

"Chúng tôi sẽ đệ đơn kiện ngày mai. Bên bị sẽ là RiverOaks, TAG và Drake & Sweeney. Sẽ không có chỗ nào cho anh trốn tránh đâu."

"Nhân danh ai?"

"Lontae Burton và gia đình. Sau này khi chúng tôi tìm thấy những người khác nữa chúng tôi sẽ thêm vào."

Hector nhắm mắt lại véo vào sống mũi của anh ta.

"Anh còn nhớ Lontae phải không, Hector? Cô ấy là người mẹ trẻ đã đánh nhau với cảnh sát khi mà anh đến đuổi cổ họ đi. Anh chứng kiến tất cả, và anh cảm thấy có tội bởi vì anh biết sự thật, anh biết rằng cô ấy có trả tiền cho Gantry. Anh đã tường trình về điều đó vào cái ngày 27 tháng Giêng, và chắc chắn là anh đã đóng tờ tường trình đó vào tập hồ sơ. Anh làm thế bởi vì anh biết là Braden Chance có thể sẽ lấy ra. Và hắn đã làm thế thật. Và đấy là lí do tôi có mặt ở đây, Hector. Tôi cần một bản copy của tờ tường trình đó. Khi tôi đã có trong tay toàn bộ tập hồ sơ, thì mọi chuyện sẽ nổ tung ra. Bây giờ tôi cần cái đó."

"Cái gì làm cho anh nghĩ rằng tôi giữ cái đó?"

"Bởi vì anh không quá ngu để không copy lại một bản. Anh biết Chance sẽ lấy đi bản gốc để lấp liếm tội lỗi của hắn. Nhưng hắn sắp tiêu rồi. Đừng có đi theo hắn."

"Vậy thì tôi sẽ đi đâu?"

"Chẳng đi đâu hết. Anh chẳng có chỗ nào để đi."

Anh ta biết điều đó bởi vì anh ta biết sự thực về vụ đuổi người, anh ta buộc phải ra làm chứng trước tòa ở một thời điểm nào đó và bằng một cung cách nào đó. Sự cung khai của anh ta sẽ nhận chìm Drake & Sweeney và hủy diệt anh ta. Đó là điều mà Mordecai và tôi đã trù tính. Chúng tôi chẳng có gì để hứa hẹn với anh ta.

"Nếu anh đưa cho tôi, tôi sẽ không nói xuất xứ của nó. Tôi sẽ không gọi anh ra làm chứng trước tòa trừ trường hợp là tôi không còn cách nào khác."

Anh ta lắc đầu: "Tôi có thể nói dối, anh biết đấy."

"Chắc rồi. Nhưng anh sẽ không làm thế, vì rằng anh sẽ bị lật tẩy. Rất dễ chứng minh rằng anh đã đóng tờ tường trình đó vào tập hồ sơ, rồi sau đó lại lấy ra. Anh không thể chối là anh đã không viết nó. Chúng tôi sẽ có lời cung khai của những người mà anh đã đuổi. Họ sẽ là những nhân chứng tuyệt vời trước một bồi thẩm đoàn toàn những người da đen ở D.C.. Và chúng tôi đã nói chuyện với gã bảo vệ đi cùng với anh ngày 27 tháng Giêng."

Mọi chuyện đều đã dồn về một mối và Hector đã ở trong rọ. Trên thực tế, chúng tôi không tìm ra tên này. Trong hồ sơ không có tên anh ta.

"Quên chuyện nói dối đi," tôi nói. "Điều đó chỉ làm cho mọi chuyện thêm tệ hại hơn thôi."

Hector quá trung hậu để có thể nói dối. Suy cho cùng chính anh là người đã tuồn cho tôi danh sách nạn nhân của cuộc trục xuất, và chìa khoá để tôi đánh cắp tài liệu. Anh sống với một tâm hồn và một lương tâm, và anh chẳng vui vẻ gì sống lẩn lút ở Chicago, chạy trốn quá khứ của mình.

"Chance có nói cho họ biết sự thật không?" tôi hỏi.

"Tôi không biết. Tôi nghi ngờ điều đó đấy. Điều đó cần phải có sự can đảm, còn Chance là một kẻ hèn nhát... Họ sẽ đuổi việc tôi, anh cũng biết đấy."

"Có thể, nhưng anh lại có một một cớ đẹp để kiện họ ra tòa. Để tôi làm vụ này cho anh. Chúng ta sẽ kiện họ và tôi không lấy của anh một xu tiền công."

Có tiếng gõ cửa làm cả hai chúng tôi hết hồn, câu chuyện của chúng tôi cắt ngang.

"Vào đi," anh ta nói và người thư kí bước vào.

"Ông Perk đang đợi anh."Cô ta nói nhìn vào tôi.

"Tôi sẽ có mặt trong vòng một phút."Hector đáp, cô thư kí từ từ đi ra ngoài, vẫn để cửa mở.

"Tôi phải đi." Anh nói.

"Tôi sẽ không đi nếu như không có bản copy của tờ tường trình đó."

"Gặp tôi vào giờ trưa ở chỗ đài phun nước trước cửa cao ốc."

"Tôi sẽ đợi."

Tôi nháy mắt với cô tiếp tân khi tôi đi ngang qua quầy. "Cảm ơn," tôi nói. "Tôi đỡ nhiều rồi."

"Không có chi," cô đáp.

Từ đài phun nước chúng tôi đi về hướng tây qua Grand Avenue tới một cửa hàng ăn Hồi giáo đông nghịt người. Trong khi chúng tôi xếp hàng mua bánh sandwich Hector đưa cho tôi một phong bì. "Tôi có 4 con nhỏ," anh nói. "Nhớ bảo vệ tôi đấy."

Tôi cầm phong bì và định nói một điều gì đó khi anh lùi lại và biến mất vào trong đám đông. Tôi nhìn thấy anh đi qua cửa, ngang qua cửa hàng ăn, cổ áo khoác đập vào tai anh, khi anh gần như chạy trốn khỏi tôi.

Tôi quên luôn bữa ăn trưa. Tôi đi bộ qua 4 khôi nhà, trở về khách sạn, làm thủ tục thanh toán, quăng tất cả đồ đạc của tôi vào xe taxi. Ngồi thu mình trong ghế sau, cửa khóa chặt, người tài xế gần như ngủ gật, không ai trên đời này biết tôi ở đâu trong lúc này, tôi mở cái phong bì ra.

Bản tường trình làm theo mẫu của Drake & Sweeney, được thực hiện bởi Hector Palma, với số mật mã của khách hàng, số hồ sơ và ngày tháng được in hàng chữ nhỏ ở góc bên trái. Đó là ngày 27 tháng Giêng, của Hector Palma gửi cho Chance Braden về việc trục xuất người của RiverOaks/TAG, tại nhà kho Florida. Trong ngày hôm ấy Hector đến nhà kho với một người bảo vệ có vũ trang, Jeff Macke của công ty an ninh Rock Creek, đến vào lúc 9 giờ 15 phút sáng và ra về vào lúc 12 giờ 30. Nhà kho có ba tầng và sau khi ghi nhận dấu hiệu có những người chiếm nhà ở tầng một, Hector đi lên tầng hai, nơi không hề có dấu hiệu có người ở. Ở tầng thứ ba, anh nhìn thấy rác rưởi, quần áo cũ và những gì còn lại của một bếp lửa ai đó đã dùng nhiều tháng trước.

Ở phía đông của nhà kho tại tầng một anh tìm thấy 11 căn hộ tạm bợ, tất cả đều được dựng sơ sài và vội vàng bằng gỗ dán và Sheetrock, không quét vôi, rõ ràng là được thực hiện bởi cùng một người, vào cùng một thời gian, với cùng một nỗ lực làm cho nó có vẻ có trật tự. Mỗi căn hộ đều có cùng một kích cỡ, nếu nhìn từ bên ngoài. Hector không vào bên trong được. Các cánh cửa đều giống nhau, bằng một chất liệu tổng hợp, xốp, có lẽ là bằng nhựa cứng, có ổ khóa và tay nắm. Phòng vệ sinh đã được dùng và bẩn kinh người. Không có một cô gắng mới nào để cải thiện nó.

Hector gặp một người tự giới thiệu tên là Herman, người này không có hứng thú trò chuyện gì cả. Hector hỏi anh ta phải trả bao nhiêu tiền cho một căn hộ. Anh ta đáp không trả đồng nào, đơn giản anh ta là kẻ chiếm nhà bất hợp pháp. Cái cảnh có một cảnh vệ kè kè súng bên hông làm cho anh ta hết muốn nói chuyện.

Ở dãy cuối phía đông của nhà kho, Hector tìm thấy mười căn hộ được thiết kế và bài trí tương tự. Tiếng trẻ khóc đã đưa Hector tới một trong các cánh cửa, và anh yêu cầu người bảo vệ đúng lùi khuất tầm nhìn. Một người mẹ trẻ mở cửa cho Hector, trên tay cô bế một đứa trẻ và ba đứa lâu nhâu khác bám vào váy cô. Hector giới thiệu anh ta làm việc cho một công ty luật. Rằng khu nhà bán đã được bán, và rằng người ta yêu cầu cô dọn đi chỗ khác trong vòng vài ngày. Đầu tiên cô nói rằng cô là kẻ chiếm nhà, sau đó cô nhanh chóng chuyển sang tấn công. Rằng đây là nhà cô. Cô trả tiền thuê cho một gã tên là Johnny, người tới đây vào ngày 15 mỗi tháng thu 100 đô. Chẳng có hợp đồng gì hết. Và cô cũng chẳng biết ai là chủ khu nhà này. Cô chỉ liên hệ với Johnny. Cô ở đây đã ba tháng, không thể dọn đi đâu hết bởi lẽ chẳng có nơi nào để đi. Cô làm việc 20 giờ một tuần ở một cửa hàng rau quả.

Hector bảo cô đóng gói đồ đạc và dọn đi. Khu nhà này sẽ bị san bằng trong 10 ngày tới. Cô tỏ vẻ hoảng sợ. Hector cố moi ở cô nhiều hơn. Anh hỏi cô có bằng chứng gì về việc thuê nhà không. Cô tìm cái ví ở dưới gầm giường và đưa cho anh một chi phiếu từ cửa hàng rau quả. Ở mặt sau có một ai đó viết ngoáy: Nhận của Lontae Burton $ 100 tiền thuê nhà ngày 15 tháng Giêng.

Tờ tường trình dài 2 trang. Nhưng ở đây có đính kèm theo một tờ giấy nữa, một bản photo khó có thể đọc được của tờ biên nhận. Hector đã nhận từ tay cô, photo lại và đính kèm vào bản chính của tờ tường trình. Chữ viết vội, có nhiều lỗi chính tả, bản photo mờ, nhưng nó vẫn làm tôi sững sờ. Tôi chắc phải thốt lên một tiếng kêu sung sướng vì người tài xế giật mình tỉnh dậy nhìn tôi qua kính chiếu hậu.

Bản tường trình miêu tả trực tiếp những gì Hector nhìn, nói và nghe. Không có kết luận không có dự báo gì đối với cấp trên của anh. Đưa cho họ đủ những dây nhợ, anh chắc là tự nhủ như thế và chờ xem họ có tự treo cổ mình lên không. Anh chỉ là một trợ lí thấp kém, chẳng hề có địa vị nào để đưa ra lời khuyên, hoặc là đề đạt ý kiến, hoặc là xen vào việc giải quyết.

Ở phi trường O’Hare, tôi fax bản tường trình cho Mordecai. Trong trường hợp máy bay của tôi bị nổ, hay là tôi bị trấn lột và có ai đó ăn cắp, tôi muốn là tài liệu này được đính vào hồ sơ của Cơ sở luật từ thiện trên đường 14.