← Quay lại trang sách

Chương 33

Có hai bài báo trên tờ Post buổi sáng, cả hai cùng được minh họa bổ sung một cách nổi bật bằng những bức ảnh.

Chuyện thứ nhất là chuyện được tòa soạn hứa ngày hôm qua về cuộc đời ngắn ngủi với bao thảm kịch của Lontae Burton. Bà ngoại của cô là nguồn thông tin chính, tuy nhiên nhà báo còn liên hệ với hai người dì, một người chủ cũ, một người làm công tác xã hội, một thầy giáo cũ, mẹ cô và hai anh cô ở trong tù. Với một nguồn tiền bạc không hạn chế và với cái kiểu gay gắt của nó, bài báo đã làm một việc ngoạn mục trong việc cung cấp những thông tin cho vụ kiện của chúng tôi.

Mẹ Lontae sinh cô năm bà 16 tuổi, đứa con thứ 2 trong ba người con, tất cả đều ngoài hôn thú và với những người đàn ông khác nhau, mặc dù mẹ cô từ chối nói về những người cha của các đứa trẻ. Cô lớn lên trong một khu dữ dội và nghèo nàn ở vùng Đông bắc, chuyển từ chỗ này đến chỗ kia cùng với người mẹ gặp nhiều phiền phức, có lúc sống với bà ngoại hoặc các bà dì. Mẹ cô ra vào tù như cơm bữa, và Lontae bỏ học vào năm học lớp 6. Từ đấy cuộc đời cô là cả một thảm kịch được báo trước. Nghiện hút, trai gái, băng đảng, những tội phạm vặt vãnh, mối hiểm nguy trong cuộc sống giang hồ. Cô làm những công việc khác nhau với đồng lương thấp nhất và cô tỏ ra hoàn toàn không còn trông mong gì được nữa.

Hồ sơ lưu của thành phố còn ghi lại nhiều chuyện: bị bắt ở tuổi mười bốn vì tội ăn cắp trong siêu thị, trải qua một phiên tòa dành cho trẻ vị thành niên. Bị bắt ba tháng sau đó vì say rượu ở nơi công cộng, lại ra tòa nữa. Nghiện hút ở tuổi 15, lại ra tòa. Ra tòa vị thành niên một lần nữa cũng tội danh trên 7 tháng sau đó. Bị bắt vì tội bán dâm vào lúc 16 tuổi, bị xử như người lớn, bị kết án nhưng không bị phạt tù. Bị bắt vì tội trộm cắp, lấy cắp một máy hát xách tay từ một cửa hàng, bị kết án nhưng không bị phạt tù. Sinh Ontario khi cô 18 tuổi, trong giấy khai sinh ở bệnh viện trung tâm không ghi tên người cha. Bị bắt vì tội bán dâm khi Ontario mới được hai tháng, bị kết tội nhưng không phạt tù. Sinh đôi hai đứa Alonzo và Dante khi cô 20 tuổi, cũng tại bệnh viện trung tâm, cũng không có đăng kí tên cha những đứa trẻ. Và đến Temeko, đứa bé gái với cái tã ướt, ra đời khi cô mới 21 tuổi.

Và giữa một đám những sự kiện sầu đời ấy cũng có lóe lên một tia hi vọng tươi sáng hơn. Sau khi Temeko ra đời, Lontae tình cờ đến House of Mary, một trung tâm dành cho phụ nữ giống như Naomi, tại đây cô gặp Nell Gather, một người làm công tác xã hội. Lời cô Gather được trích dẫn ra rất nhiều ở đây.

Theo cô này thì trong những tháng cuối đời, Lontae được nhìn nhận là đã từ bỏ cuộc sống giang hồ bụi bặm và tự đổi mới cuộc đời cô. Cô hăm hở dùng thuốc ngừa thai, được House of Mary cung cấp. Cô thực sự mong muốn được cải tạo và từ bỏ thuốc. Cô tham dự những buổi cải huấn của AA/NA và đấu tranh với những cơn nghiện của mình với một quyết tâm phi thường mặc dù sự cai nghiện làm cô giảm trí nhớ. Cô tiến bộ nhanh chóng trong việc học chữ và mơ ước là sẽ kiếm được một việc làm ổn định để nuôi sống cái gia đình bé nhỏ của cô.

Cuốỉ cùng thì Ms. Gather cũng tìm được việc làm cho cô, một công việc dỡ hàng ở một cửa hàng rau quả lớn, 20 giờ một tuần thù lao 4,75 đô một giờ. Cô không nghỉ một buổi nào.

Một ngày cuối mùa thu cô nói nhỏ với Cather rằng cô đã tìm được một chỗ ở mới mặc dù chuyện này phải giữ bí mật. Như là một phần công việc của mình, Cather đề nghị cho cô xem xét chỗ ở này nhưng Loptae từ chối. Nó không hợp pháp, cô giải thích. Đó là một căn hộ nhỏ hai phòng tạm bợ, với một cái trần và có cửa ra vào có một ổ khoá với một phòng vệ sinh ở gần đấy, và cô phải trả 100 đô một tháng bằng tiền mặt.

Tôi viết cái tên của Nell Cather ở House of Mary vào sổ, mỉm cười một mình với cái ý nghĩ cô ta sẽ đứng trên bục nhân chứng kể lại câu chuyện về Lontae Burton cho bồi thẩm đoàn nghe.

Lontae bắt đầu bị ám ảnh với cái ý nghĩ cô có thể bị mất con, bởi vì điều này thường xảy ra. Hầu hết phụ nữ ở House of Mary đều mất con của họ, và cô càng nghe được những chuyện hãi hùng của họ bao nhiêu cô càng quyết tâm giữ cho gia đình cô được ở bên nhau bấy nhiêu. Cô học hành chăm chỉ hơn thậm chí còn học cả vi tính văn phòng, và đã qua bốn ngày không đụng đến ma túy.

Sau đó là đến sự việc cô bị đuổi, cái gia sản như xơ mướp của cộ bị ném ra đường cùng với những đứa trẻ. Ms. Gather gặp cô vào ngày hôm sau, thật là một cảnh hãi hùng. Bọn trẻ đói khát và bẩn thỉu, Lontae thì đã say ma túy. House of Mary có một chính sách cấm cửa bất cứ ai có biểu hiện xì ke hoặc là chịu ảnh hưởng của ma túy. Giám đốc buộc lòng phải mời mẹ con cô ra ngoài. Ms Gather không bao giờ gặp cô hoặc nghe một lời về cô cho đến khi bà đọc báo về những cái chết ấy.

Khi tôi đọc câu chuyện này tôi hi vọng Braden Chance cũng đọc nó vào buổi sáng ấm áp trong căn nhà tuyệt đẹp của ông ta ở ngoại ô Virginia. Tôi chắc chắn rằng ông ta cũng dậy sớm. Làm sao mà một người đang chịu nhiều sức ép như thế có thể ngủ được kia chứ?

Tôi muốn ông ta phải đau khổ, phải nhận thức được sự bàng quan độc địa của ông ta đối với quyền lợi và phẩm giá của người khác đã gây nên bao chuyện thương tâm. Ông yên vị trong phòng làm việc sang trọng của ông, Braden, làm việc như điên trong những giờ phút vàng ngọc của ông, cạo giấy tờ cho những khách hàng giàu có của ông, đọc bản tường trình của người phụ tá mà ông cử đi làm một công việc bẩn thỉu, và ông đã làm một quyết định lạnh lùng, đầy tính toán là cứ xúc tiến việc trục xuất người trong khi ông có thể ngăn chặn nó. Họ chỉ là đám người chiếm nhà phải không Braden? Chẳng có giấy má gì ráo, chẳng có hợp đồng thuê nhà, chẳng có văn tự, vì thế mà họ chẳng có quyền gì, hãy đuổi họ đi. Bất cứ một sự chậm trễ nào trong chuyện này cũng đều cản trở đến dự án hết.

Tôi muốn gọi cho ông ta lôi ông ta ra khỏi cữ cà phê buổi sáng và hỏi ông ta rằng: "Lúc này ông cảm thấy thế nào hả?"

Câu chuyện thứ hai là một bất ngờ thú vị. Ít nhất thì cũng là từ quan điểm của vụ án. Nó đồng thời cũng có ít nhiều rắc rối.

Một người bạn cũ mà chúng tôi đã từng tìm kiếm, một dân giang hồ gộc 19 tuổi tên là Kito Spires. Hình của hắn thì làm cho bất cứ công dân tuân thủ luật pháp nào cũng phải phát hoảng. Hắn có nhiều chuyện để nói đấy. Hắn tuyên bố hắn là cha của ba đứa trẻ – hai đứa sinh đôi và đứa út. Hắn đi lại với cô trong suốt ba năm qua, nhưng bỏ đi nhiều hơn là ở lại.

Kito là sản phẩm chính hiệu của đời sống giang hồ ở một đô thị, một kẻ đã bị đuổi ra khỏi trường trung học với một lô tiền án tiền sự. Nhưng sự đáng tin cậy trong câu chuyện của hắn thì phải đặt dấu hỏi.

Hắn có sống với cô và lũ trẻ trong nhà kho và có đưa tiền thuê nhà cho cô những khi hắn có tiền. Một lần nọ sau dịp Noel họ đánh nhau một trận và hắn bỏ đi. Hiện hắn đang sổng với một phụ nữ có chồng đang ngồi tù.

Hắn chẳng biết gì về vụ trục xuất mặc dù hắn cho rằng đó là điều sai trái. Khi được hỏi về điều kiện sống ở khu nhà kho, hắn cung cấp đủ những chi tiết để thuyết phục tôi là hắn đã từng ở đó. Sự miêu tả của hắn gần tương tự như miêu tả của Hector trong bản tường trình.

Hắn không biết là khu nhà kho đó là sở hữu của Tillman Gantry. Một gã ma cô nào đó tên là Johnny đến thu tiền vào ngày 15 hàng tháng. 100 đô.

Mordecai và tôi sẽ sớm tìm đến hắn. Danh sách nhân chứng của chúng tôi ngày càng dài thêm, và quý ông Spries này sẽ là hàng độc của chúng tôi.

Kito thực sự buồn chết đi được bởi cái chết của lũ trẻ và mẹ chúng. Nhưng tôi đã quan sát đám ma rất kĩ càng và Kito chắc chắn là không xuất hiện.

Vụ kiện của chúng tôi được báo chí làm rùm beng hơn là chúng tôi có thể mơ ước. Chúng tôi chỉ đòi 10 triệu đô, một con số đẹp đẽ và điều này được viết trên báo hàng ngày, được bàn luận trên các đường phố. Lontae chắc chắn là có quan hệ tình dục với hàng ngàn người. Kỉto là người thứ nhất có khả năng là cha của một trong các đứa trẻ. Với một số tiền lớn như thế những người cha sẽ tiếp tục xuất hiện sớm và tuyên bố tình cảm tràn trề của họ dành cho những đứa trẻ thiệt mạng. Đường phố luôn đầy những ứng viên.

Đó là phần rắc rối của câu chuyện này.

Chúng tôi sẽ chẳng có cơ hội nói chuyện với anh ta.

Tôi gọi về Drake & Sweeney và xin gặp Braden Chance. Một thư kí trả lời điện thoại và tôi lặp lại yêu cầu của tôi. "Xin lỗi ai ở đầu dây ạ?" cô ta hỏi.

Tôi cho cô ta một cái tên bịa đặt nói thêm rằng tôi là một khách hàng mới của ông ta được sự giới thiệu của Clayton Bender ở RiverOaks.

"Ông Chance không có ở đây."

"Vậy khi nào tôi có thể gặp ông ấy được?"

"Ông ấy đang đi nghỉ."

"Vâng. Vậy thì khi nào ông ấy đi làm lại?"

"Tôi không biết," cô trả lời và tôi cúp máy. Kì nghỉ sẽ là một tháng rồi nó biến thành một kì nghỉ phép dài hạn, và sau đó là nghỉ không có lí do, cho đến một lúc nào đó họ cuối cùng cũng phải thừa nhận là Chance đã bị tống cổ về vườn.

Tôi chắc chắn là ông ta đã bị phế, cuộc điện thoại đã chắc chắn điều đó.

Bởi vì công ty đã hiện diện trong đời tôi trong suốt bảy năm qua cho nên chẳng khó khăn gì mà không đoán được những hoạt động của nó. Có quá nhiều kiêu hãnh và ngạo mạn để có thể chịu đựng được sự mất đi danh giá của mình.

Ngay khi đơn kiện được công bố tôi cho là họ đòi Chance phải nói ra sự thật. Dù cho ông ta tự nói ra hay là người ta phải cậy miệng ông ta ra thì điều đó cũng không quan trọng. Ông ta đã nói dối họ ngay từ đầu để bây giờ cả công ty bị kiện. Có thể là ông ta đã xì ra bản tường trình chính của Hector trong hồ sơ, và cả biên nhận tiền thuê nhà của Lontae Burton. Nhiều khả năng là ông ta đã thủ tiêu những giấy tờ đó và chỉ cung cấp những sự thực bị cắt xén. Công ty, Arthur Jacobs và hội đồng quản trị của ông ta, cuối cùng cũng đã biết sự thật. Vụ trục xuất đáng lí không được diễn ra. Hợp đồng miệng về việc thuê nhà đáng lí phải bị hủy bỏ bằng một văn bản hẳn hoi, do Braden Chance đại diện cho RiverOaks đưa ra một thông báo về một sự giải tỏa diễn ra trong vòng 30 ngày đối với những người thuê nhà.

Nhưng mà việc chậm lại 30 ngày sẽ gây tổn thất cho công trình xây dựng một trung tâm bưu chính khổng lồ. Hoặc ít nhất là cho RiverOaks.

Và việc chậm lại 30 ngày sẽ cho phép Lontae và những người thuê nhà khác sống sót qua thời điểm khắc nghiệt nhất của mùa đông.

Chance bị tống cổ khỏi công ty, chẳng có nghi ngờ gì là với một giỏ đầy hào phóng những thứ ăn chia được của một người hùn vốn. Hector chắc hẳn lại về trụ sở cũ để tường trình. Với sự ra đi của Chance, Hector bây giờ có thể nói sự thật và qua khỏi vụ này. Anh ta tất nhiên sẽ chẳng hé răng về việc có liên hệ với tôi.

Bên trong cánh cửa khóa chặt, hội đồng quản trị sẽ phải đối mặt với thực tế. Công ty sẽ chịu một sức ép kinh khủng. Một kế họach đối phó sẽ được phác ra cùng với Rafter và đội quân của ông ta. Họ sẽ phản công mãnh liệt trên cơ sở là vụ Burton dựa trên những tài liệu trong tập hồ sơ bị đánh cắp từ Drake & Sweeney. Và nếu như hồ sơ lấy cắp không có cơ sở pháp lí để trình tòa thì vụ kiện sẽ bị hủy bỏ. Điều đó là một lí luận hoàn hảo từ quan điểm luật pháp.

Tuy vậy trước khi họ thực hiện được cơ sở lí luận của họ thì báo chí đã can thiệp vào. Các nhân chứng mới tìm được sẽ ra làm chứng trước tòa về cùng một sự thật trong tập hồ sơ. Chúng tôi có thể bảo vệ quan điểm của chúng tôi mà không cần đếm xỉa đến những gì Chance giấu nhẹm đi.

Drake & Sweeney chắc chắn là đang ở trong cảnh hỗn loạn thật sự. Với 400 luật sư hung hăng, khăng khăng giữ ý mình, công ty đứng bên bờ vực của một cuộc bạo loạn. Nếu tôi vẫn còn trong công ty và phải đôi mặt với một vụ xìcăndan tương tự ở một bộ phận khác tôi chắc cũng phát điên lên với cái chuyện là mọi việc của công ty mình tanh hoanh trên báo chí. Cái khả năng bám vào một cái trụ để tồn tại chờ bão tan là không có. Với những gì mà Post phanh phui thì chỉ có một phiên tòa rùm beng là có khả năng xảy ra. Và một phiên tòa trong vòng năm tới thôi.

Sức nóng cũng được tỏa ra từ một nguồn khác. Tập hồ sơ không hề đề cập đến cái việc là RiverOaks biết sự thật về những người gọi là chiếm nhà. Trên thực tế có rất ít tài liệu trao đổi giữa Chance và khách hàng của ông ta. Có vẻ như ông ta nhận được chỉ thị là giải quyết vụ này càng nhanh càng tốt. RiverOaks áp đặt một sức ép lớn và Chance cứ thế mà lăn theo thôi.

Nếu chúng tôi giả định rằng RiverOaks không biết rằng vụ trục xuất là sai trái thì nó có thể có yêu sách hợp lí chống lại hoạt động phi pháp của Drake & Sweeney. Nó thuê công ty này là để làm việc cho nó, vậy mà công việc trở nên tồi tệ; và cái sai lầm ngớ ngẩn này đã làm hại đến khách hàng. Với số vốn cơ bản là 350 triệu đô RiverOaks có đủ quyền lực và thế mạnh buộc công ty phải bồi thường thiệt hại cho nó.

Những khách hàng chính yếu cũng có thể có những ý kiến của họ về việc này: "Chuyện quái quỷ gì xảy ra thế này?" một câu hỏi mà mỗi một người hùn vốn đều có thể nghe từ một khách hàng nuôi sống họ. Trong cái thế giới khắc nghiệt của các công ty luật, bọn kên kên từ các công ty khác đang bắt đầu đảo vòng vòng kiếm mồi.

Drake & Sweeney quảng cáo hình ảnh của nó, cái sự tín nhiệm của xã hội đối với nó. Tất cả những công ty lớn đều thế. Chẳng có một công ty nào chịu giơ đầu ra đón lấy một cú như tôi đã giáng cho.

Ông nghị Burkholder hồi phục nhanh một cách khó tin. Một ngày sau cuộc giải phẫu, ông đã tiếp xúc với báo chí trong một trường quay được dàn dựng chu đáo. Họ đẩy ông trên một chiếc xe lăn đến một cái bục dựng tạm thời ở trong sảnh của bệnh viện. Ông đứng đó tựa vào vai bà vợ xinh đẹp. Một sự trùng hợp ông ta mặc một chiếc áo thể thao hiệu Hoosier màu đỏ tươi. Có một cái băng quấn trên cổ, một cái băng quàng qua tay trái.

Ông tuyên bố là ông đã sống sót và đã hồi phục, và sẵn sàng trở về với công việc của ông trong vài ngày tới. Chào những công dân ở quê nhà bang Indiana.

Trong những năm tháng đẹp nhất của mình, ông đã ra đường và chạm mặt với một tên tội phạm trên đường phố, và đối diện với tình trạng xuống cấp về mặt đạo đức trong thành phố của chúng ta. (Thành phố quê hương của ông chỉ có 8.000 người.) Thật là đáng xấu hổ khi thủ đô của chúng ta lại ở trong một tình trạng đáng buồn như vậy, và bởi vì ông suýt chết, từ ngày hôm nay ông sẽ công hiến tất cả những sức lực đáng kể của mình vào việc đưa phố phường của chúng ta vào kỉ cương và trở lại an toàn. Ông đã có một mục tiêu mới.

Ông ta lảm nhảm về việc kiểm soát súng ống và tống thêm nhiều người nữa vào tù.

Việc Burkholder bị bắn đặt một áp lực nặng nề, dẫu là tạm thời lên giới cảnh sát ở D.C. trong việc dọn sạch phố phường. Các nghị sĩ và những người cộng sự của họ đã bỏ ra một ngày rà sát lại những mối hiểm nguy ở trung tâm thành phố. Và kết quả là một cuộc càn quét lại bắt đầu sau khi trời tối. Mỗi một người có hơi rượu, kẻ say, ăn mày, và một người vô gia cư gần khu vực điện Capitol đều lập tức bị đẩy đi xa. Một số người bị bắt. Một số người chỉ đơn giản là bị hốt lên xe tải và chở đi như một đàn gia súc đến những vùng xa hơn.

Vào lúc 11 giờ 40 phút tối, cảnh sát được phái đến một tiệm rượu ở trên đường số 4 gần Rhode Island, vùng đông bắc. Người chủ quán nghe thấy tiếng súng nổ và một trong nhũng dân sở tại nhìn thấy trên lối đi một người ngã xuống.

Trên một bãi đất trống ở gần quán rượu đàng sau những bức tường gạch, cảnh sát tìm thấy xác một thanh niên da đen. Máu vẫn còn rỉ ra từ hai vết đạn trên đầu.

Cái xác sau đó được nhận diện là Kito Spires.