← Quay lại trang sách

Chương 34

Ruby tái xuất hiện sáng thứ Hai với một sự háu đói cả kẹo lẫn tin tức. Cô đợi tôi ngoài cửa với một nụ cười và lời chào ấm áp khi tôi đến vào lúc 8 giờ muộn hơn một chút so với thường lệ. Với Gantry ở quanh đâu đây tôi cần thêm chút ánh sáng ban ngày và hoạt động bên ngoài khỉ tôi tới chỗ làm.

Trông cô vẫn như thường. Tôi nghĩ tôi có thể tìm thấy dấu hiệu rõ ràng của việc hút hít bừa bãi, nhưng không thấy gì khác thường. Đôi mắt cô mệt mồi và buồn rầu, nhưng cô đang trong một tâm trạng dễ chịu. Chúng tôi cùng bước vào trong văn phòng và kiếm chỗ ngồi bên chiếc bàn của Ruby. Có một điều gì thật dễ chịu khi có một ai đó trong tòa nhà này với tôi trong lúc này.

"Cô thế nào?"

"Tôt lắm," cô nói giơ tay với lấy một trong những bịch bánh. Có tất cả ba bịch đều mua từ tuần trước chỉ cho cô thôi mặc dù Mordecai có để lại dấu là đã đụng vào đó.

"Cô ở đâu trong mấy ngày qua?"

"Trong xe của tôi. Còn ở đâu nữa chứ? Tôi rất mừng là mùa đông gần tàn rồi."

"Tôi cũng thế. Thế cô có lại đằng Naomi không?"

"Không nhưng hôm nay tôi sẽ tới. Tôi cảm thấy không dễ chịu chút nào."

"Tôi sẽ đưa cô đến đó."

"Cảm ơn."

Câu chuyện hơi bị nhảy cóc. Cô chờ đợi tôi hỏi cô về đêm cuối cùng cô nghỉ ở khách sạn. Tôi cũng muốn thế lắm nhưng tôi nghĩ tốt nhất là không hỏi gì cả.

Khi cà-phê đã sôi, tôi đổ ra hai li và đặt lên bàn. Cô đã chén đến cái bánh thứ ba, nhai luôn miệng, cắn từng miếng nhỏ xung quanh như con chuột.

Làm sao tôi có thể khắc nghiệt với một con người đáng thương như thế chứ? Tôi quay sang phần tin tức.

"Đọc báo chứ?" Tôi hỏi.

"Hay lắm."

Có một bức ảnh ông thị trưởng trên trang nhất, bởi vì cô thích nghe tin tức về các nhà làm chính trị trong thành phố, và bởi vì ông này luôn tốt với những người da màu cho nên tôi chọn đọc bài về ông trước. Đó là mục điểm tin ngày thứ Bảy, trong đó ông thị trưởng và hội đồng thành phố, phôi hợp cùng với nhau trong một liên minh non yểu và tạm thời chất vấn bên tư pháp về việc điều tra về cái chết của Lontae Burton và các con cô. Điều ấy có vi phạm quyền công dân không? Ông thị trưởng ngụ ý một cách cố ý rằng ông nghĩ vậy nhưng ông nhường lại quyền trả lời cho bên tư pháp.

Bởi vì vụ kiện đang là sự kiện trung tâm, nhiều tin tức nóng hổi về những bên có liên quan được đề cập xung quanh tấn thảm kịch.

Ngón tay từ từ chỉ về hội đồng thành phố. Những sự xúc phạm đổ cho Quốc hội và từ quốc hội mà ra sau đó thì chấm dứt. Những người này cảm thấy nhẹ nhõm vì bản cáo trạng chuyển sang buộc tội một cách vui vẻ và mãnh liệt công ty luật khổng lồ và khách hàng giàu có của nó.

Ruby bị câu chuyện về Lontae thu hút. Tôi tóm tắt sơ qua cho cô nghe về vụ kiện và những chuyện xảy ra chung quanh từ bấy đến nay.

Drake & Sweeney lại bị đập tơi bời bởi bài báo. Các luật sư trong công ty hẳn phải tự hỏi nhau: "Không biết đến bao giờ chuyện này mới kết thúc?"

Không phải chuyên ngày một ngày hai đâu.

Ở góc dưới của trang nhất là một tin ngắn về quyết định tạm ngưng đề án xây dựng trung tâm điện tín ở Đông bắc Washington của Sở Bưu chính viễn thông.

Những cuộc tranh luận gay gắt xoay quanh việc mua bán đất, khu nhà kho, vụ kiện tụng liên quan đến RiverOaks và Gantry – tất cả những yếu tố này đã có ảnh hưởng đến quyết định trên.

RiverOaks mất đi 21 triệu đô về vụ này. Nó sẽ phản ứng như bất cứ một công ty kinh doanh địa ốc tham lam và dữ dằn nào, kẻ đã bỏ ra hàng triệu đồng để mua một miếng đất vô giá trị trong thành phố. Nó sẽ không để cho các luật sư của nó yên đâu.

Áp lực ngày càng tăng cao.

Chúng tôi điểm qua tin tức thế giới. Một vụ động đất ở Peru thu hút sực chú ý của Ruby, và tôi đọc cho cô nghe. Ở mục Metro, những từ đầu tiên làm tim tôi se thắt lại. Dưới cũng bức ảnh của Kito Spires hôm trước chỉ có khác là to hơn gấp đôi và trông cũng khiếp hơn là cái tít: KITO SPRIRES BỊ BẮN CHẾT. Bài báo nhắc lại lời bài báo hôm thứ Sáu là ông Kito Spires có một vai trò trong vụ Burton, sau đó đưa tin nhanh về cái chết đó. Không có nhân chứng, không bằng cớ, chẳng có gì hết. Chỉ là một tên cặn bã nữa bị thanh toán trong thành phố.

"Anh không sao chứ?" Ruby hỏi, lôi tôi ra khỏi cơn choáng váng.

"Ổ, không sao," tôi nói, cố lấy lại hơi thở.

"Sao anh không đọc tiếp đi."

Bởi vì tôi quá sững sờ để có thể đọc to lên. Tôi đọc lướt qua từng chữ xem có cái tên Tillman Gantry không. Không có.

Tại sao không chứ? Đối với tôi mọi việc rõ như ban ngày mà. Thằng nhỏ khoái với việc được xuất hiện trên mặt báo, hắn nói quá nhiều, và làm cho hắn trở thành một nhân chứng có giá trị (đối với chúng tôi) và dễ dàng trở thành một mục tiêu thanh toán.

Tôi đọc bản tin cho cô nghe rõ ràng, chậm rãi từng chữ nghe từng tiếng vang chung quanh chúng tôi, mắt nhìn ra cửa hi vọng Mordecai tới ngay.

Gantry đã lên tiếng. Những nhân chứng khác sẽ nín khe hoặc biến mất trước khi chúng tôi kịp tìm ra họ. Giết người bịt đầu mối là một việc làm tồi tệ. Tôi sẽ làm gì nếu như hắn chĩa súng vào các luật sư?

Trong lúc bấn loạn tôi chợt nhận ra rằng, câu chuyện này cũng có lợi cho vụ án của chúng tôi. Chúng tôi mất đi một nhân chứng quan trọng nhưng tính đáng tin cậy của Kito hẳn đã tạo ra những vấn đề mà người ta muốn che giấu. Drake & Sweeney lại được đề cập đến lần nữa trong câu chuyện thứ ba trong sáng nay, trong việc liên hệ tới cái chết của một tên tội phạm 19 tuổi. Sự bề thế đồ sộ của công ty đã bị lung lay và bây giờ thì trong tình trạng nhục nhã, tên tuổi vẻ vang của nó được đề cập đến trong cùng một đoạn với cái chết của một tên lưu manh đầu đường xó chợ.

Tôi quay lại hình ảnh về mình một tháng về trước, trước khi xảy ra vụ Mister và những gì theo sau đó, và tôi hình dung ra mình cũng đọc bài báo này bên bàn làm việc trước khi mặt trời lên. Và tôi tưởng tượng ra tôi cũng đọc cả những câu chuyện khác nữa để biết rằng phần lớn những lập luận trong vụ kiện đều đúng hết. Tôi sẽ làm gì nhỉ?

Chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Tôi sẽ quýnh lên cùng với Rudolph Mayers, người chung vốn thủ trưởng trực tiếp của tôi, người cũng chạy quýnh lên với hội đồng quản trị. Tôi sẽ họp hành với những bạn đồng nghiệp, những cộng sự cao cấp khác trong công ty. Chúng tôi sẽ kiến nghị là mọi việc phải được giải quyết và thu xếp ổn thỏa trước khi những tổn thất ghê gớm giáng xuống đầu. Chúng tôi sẽ khăng khăng là một phiên tòa là một điều phải tránh với bất cứ giá nào.

Chúng tôi sẽ đưa ra đủ kiểu yêu sách.

Và tôi cho là tất cả những chuyên viên cao cấp cũng như tất cả những người chung vốn sẽ làm đúng cái điều mà tôi đang làm. Với bao nhiêu sự huyên náo trong các hành lang, chẳng có bao nhiêu việc được tiến hành. Chẳng có bao nhiêu giờ trôi qua được tính vào hóa đơn thanh toán của khách hàng. Công ty đang trong cảnh hỗn loạn.

"Đọc tiếp đi," Ruby một lần nữa lại đánh thức tôi dậy.

Chúng tôi rà lại mục Metro, một phần bởi vì tôi muốn kiểm tra xem có câu chuyện thứ 4 nào không. Chẳng có nhiều may mắn như vậy. Tuy vậy cũng có mẩu tin về cuộc làm sạch đường phố của cảnh sát như một phản ứng sau vụ Burkholder bị bắn. Một người ủng hộ cho những người vô gia cư chua chát chỉ trích chiến dịch này và đe dọa sẽ kiện. Ruby thích mẩu tin này. Cô nghĩ nó thật tuyệt bởi vì nó được viết về những người vô gia cư.

Tôi chở cô về Naomi, nơi cô được chào đón như một người bạn cũ. Những người phụ nữ ở đây ôm chặt cô. Ôm thật chặt và thậm chí còn khóc nữa chứ. Tôi bỏ ra vài phút tán tỉnh Megan ở trong bếp, nhưng đầu óc tôi không có chỗ dành cho những chuyện lãng mạn.

Sofia có đầy một nhà khách khi tôi trở về chỗ làm. Không có đủ ghế ngồi, năm khách hàng phải ngồi tựa vào tường. Lúc ấy là 9 giờ. Bà ta đang nói chuyện điện thoại, đe dọa một ai đó bằng tiếng Tây Ban Nha. Tôi bước vào phòng Mordecai để chắc rằng ông ta đã đọc báo rồi. Ồng đang ngồi đọc với một nụ cười. Chúng tôi thỏa thuận sẽ gặp nhau một giờ nữa để thảo luận về vụ kiện.

Tôi lặng lẽ đóng cửa văn phòng lại và lôi các tập hồ sơ ra. Trong vòng hai tuần tôi đã mở 91 tập hồ sơ và khép lại 38 tập. Tôi đã chậm trễ rồi và tôi cần một buổi sáng làm việc miệt mài để chiến đấu với những cuộc điện thoại, điều đó không xảy ra.

Sofia gõ cửa, và vì cửa không chốt bà ta đẩy cửa bước vào, chẳng chào hỏi, chẳng xin lỗi gì hết.

"Danh sách những người bị đuổi ra khỏi nhà kho đâu?" bà ta hỏi, bà có một cây viết chì dắt sau tai, cặp kiếng lão đậu ngay trên lỗ mũi. Một người đàn bà của công việc.

Danh sách ở ngay đấy. Tôi đưa cho bà, và bà liếc nhanh vào đó: "Trúng rồi," bà kêu lên.

"Cái gì?” Tôi nhỏm dậy.

"Số 8, Marquis Deese," bà nói. "Tôi thấy cái tên này nghe quen quen."

"Quen hả?"

"Phải, ông ta đang ngồi ở chỗ tôi. Bị hốt đêm hôm qua ở công viên Laffayette, trước cửa Nhà Trắng, và bị đưa đến Logan Circle. Bị tóm trong một trận càn quét. Anh gặp hên hôm nay đấy."

Tôi theo bà ta ra phòng ngoài nơi ông Deese đang ngồi giữa phòng cạnh bàn làm việc của bà. Ông ta trông từa tựa như DeVon Hardy, gần 50 tuổi râu và tóc đã bạc, kính mát dày cộp, độn một đống áo quần giống như hầu hết những kẻ không nhà trong những ngày đầu tháng Ba này. Tôi quan sát ông ta từ xa trong lúc tôi bước vào phòng Mordecai cho ông biết tin này.

Chúng tôi thận trọng tiến về phía ông ta trong lúc Mordecai đóng vai trò thăm dò:

"Xin lỗi," ông nói với vẻ lịch thiệp. "Tôi là Mordecai Green, luật sư ở đây. Tôi có thể hỏi anh vài câu được không?"

Cả hai chúng tôi đều đứng, nhìn xuống ông Deese. Ông này ngẩng đầu lên nói: "Được thôi."

"Chúng tôi đang theo đuổi một vụ kiện có liên quan đến những người sống trong khu nhà kho cũ ở góc giữa Florida và New York.,"Mordecai giải thích một cách từ tôn.

"Tôi đã sống ở đấy," ông ta nói và tôi hít một hơi dài.

"Thật vậy sao?"

"Phải. Và bị hốt đi."

"Vâng, chính vì thế mà chúng tôi quan tâm đấy. Chúng tôi đại diện cho những người khác cũng bị đuổi như ông. Chúng tôi nghĩ cuộc trục xuất là sai trái."

"Chính thế đấy."

"Ông sống ở đấy bao lâu?"

"Lối ba tháng."

"Ông có trả tiền thuê không?"

"Có chứ."

"Cho ai?"

"Một gã tên là Johnny."

"Bao nhiêu?"

"100 một tháng và chỉ bằng tiền mặt."

"Tại sao lại bằng tiền mặt?"

"Không muốn có giấy tờ để lại."

"Ông có biết ai là chủ khu nhà đó không?"

"Không," câu trả lời của ông ta vụt ra không do dự, và tôi phải cố gắng giấu niềm vui sướng của mình. Nếu ông ta không biết Gantry sở hữu khu nhà đó, mắc gì mà ông ta sợ Gantry chứ?

Mordecai kéo một cái ghế và trở nên hết sức nghiêm túc. "Chúng tôi muốn ông trở thành thân chủ của chúng tôi."

"Để làm gì?"

"Chúng tôi kiện một số người vì vụ đuổi người này. Quan điểm của chúng tôi là các ông đã bị đối xử trái luật khi họ tông các ông ra ngoài đường. Chúng tôi sẽ nhân danh quyền lợi của ông và kiện vụ này cho ông."

"Nhưng khu nhà đó là bất hợp pháp. Và đó là lí do tôi phải trả bằng tiền mặt."

"Không thành vấn đề, chúng tôi sẽ lấy lại tiền cho ông."

"Bao nhiêu?"

"Tôi còn chưa rõ. Nhưng ông có gì để mất không?"

"Chẳng có gì, tôi nghĩ thế."

Tôi vỗ vào vai Mordecai. Chúng tôi xin lỗi và rút vào trong phòng ông. "Chuyện gì vậy?" Ông hỏi.

"Với những chuyện đã xảy ra cho Kito, tôi nghĩ chúng ta nên ghi âm lời khai của ông ta. Ngay bây giờ."

Mordecai gãi râu. "Hay đấy. Chúng ta hãy làm bản khai làm chứng. Ông ta có thể kí ở dưới, Sofia có thể kí xác nhận rồi sau này nếu có chuyện gì xảy ra cho ông ta, chúng ta có thể đấu tranh để bản khai này được chấp nhận."

"Chúng ta có máy ghi âm không?"

Mắt ông đảo đi mọi hướng. "Có ở đâu đây."

Bởi vì ông chẳng biết nó ở đâu, cho nên phải mất một tháng để tìm cho ra. "Thế còn máy quay phim?" tôi hỏi.

"Không ở đây."

Tôi nghĩ trong vòng một giây và nói: "Tôi sẽ đi lấy máy của tôi. Ông và Sofia hãy giữ ông ta lại."

"Hắn sẽ chẳng đi đâu đâu."

"Tốt. Cho tôi 45 phút."

Tôi nhào ra khỏi văn phòng và phóng như điên về phía Georgetown. Tôi cố gắng liên hệ với Claire giữa hai giờ học. "Chuyện gì không ổn vậy?" Cô hỏi.

"Anh cần mượn chiếc máy quay phim, anh đang gấp lắm."

"Nó vẫn còn chỗ cũ ấy," cô nói rất chậm rãi cố phân tích mọi chuyện. "Sao vậy?"

"Làm một bản cung khai. Không phiền em chứ?"

"Chắc không."

"Vẫn để ở trong phòng khách à?"

"Phải."

"Em đã thay khóa chưa?"

"Chưa." Vì một lí do nào đó tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi vẫn còn giữ chìa khóa, tôi có thể đến đấy nếu tôi muốn.

"Thế còn mã khóa chuông báo động?"

"Vẫn thế."

"Cám ơn em. Anh sẽ gọi lại sau."

Chúng tôi để Marquis Deese ngồi trong một phòng trông không có đồ đạc nhưng đầy những tủ hồ sơ. Ông ta ngồi trên một chiếc ghế, bức tường trắng trông trơn phía sau lưng. Tôi là người quay phim. Sofia là người làm chứng, Mordecai là người lấy lời khai. Những câu trả lời của ông ta có lẽ thật đã quá mức hoàn hảo.

Chúng tôi kết thúc trong vòng 30 phút, tất cả những câu hỏi có thể đều được đặt ra và trả lời. Deese nghĩ rằng ông ta có biết hai người bị trục xuất nữa và ông ta hứa sẽ tìm họ.

Kế hoạch của chúng tôi là sẽ kiện cho từng người riêng lẻ, mỗi người một lần, với nhiều thông báo cho bạn bè chúng tôi ở Post. Chúng tôi đã liên hệ với Kevin Lam ở CCNV, nhưng mà anh ta và Deese mới chỉ là hai trường hợp mà chúng tôi đã tiếp xúc được. Những trường hợp này sẽ không lấy được nhiều tiền, chúng tôi vui lòng ước định 20.000 đô cho mỗi trường hợp, điều quan trọng là hồ sơ về họ sẽ chất chồng thêm những phiền muộn cho những bị cáo đang bị khôn khổ.

Tôi gần như hi vọng là cảnh sát lại làm sạch đường phố lần nữa.

Khi Deese chuẩn bị ra về, Mordecai cảnh cáo ông ta không được bép xép gì về vụ kiện. Tôi ngồi ở cái bàn gần bàn của Sofia và đánh máy một đơn dài 3 trang nhân danh thân chủ mới của chúng tôi, Marquis Deese kiện ba bên liên quan trên vì tội đã đuổi người bất hợp pháp. Sau đó là cho Kevin Lam. Tôi lưu vào máy nội dung đơn. Tôi chỉ việc đơn giản thay tên trong nguyên đơn nếu chúng tôi tìm thêm được những thân chủ mới.

Chuông điện thoại reo vang trước giờ trưa một chút. Sofia không ngồi gần đấy nên tôi cầm máy. "Cơ sở luật từ thiện." tôi nói như thường lệ.

Giọng một người già uy nghiêm ở đầu dây bên kia nói: "Tôi là Arthur luật sư ở công ty Drake & Sweeney. Tôi muốn được nói chuyện với ông Mordecai Green."

Tôi chỉ có thể nói: "Được thôi," trước khi hạ máy xuống. Tôi nhìn chằm chằm vào máy điện thoại sau đó đứng lên đi về phía phòng làm việc của Mordecai.

"Chuyện gì vậy?" ông ta hỏi đang chúi mũi vào bộ luật của Mỹ.

"Arthur Jacobs ở đầu dây."

"Hắn là ai?"

"Drake & Sweeney."

Chúng tôi nhìn nhau vài giây, sau đó ông mỉm cười. "Phải thế thôi," ông nói. Tôi chỉ gật đầu.

Ông với lấy ống nghe còn tôi thì ngồi xuống.

Đó là một cuộc nói chuyện ngắn ngủi, chủ yếu là Arthur nói. Tôi cho là ông ta muốn gặp chúng tôi nói chuyện về vụ kiện càng sớm càng tốt.

Khi nói chuyện xong, Mordecai thuật lại cho tôi nghe. "Họ muốn chúng ta ngồi lại và thảo luận chút đỉnh về vụ kiện vào ngày mai."

"Ở đâu?"

"Chỗ của họ. Mười giờ sáng ngày mai và không có sự hiện diện của cậu."

Tôi cũng không trông mong là được mời.

"Họ lo lắng hả?"

"Tất nhiên là họ lo lắng rồi. Họ có hai mươi ngày trước thời hạn cuối cùng, và họ gọi cho cuộc dàn xếp ngày mai. Họ rất lo lắng."