← Quay lại trang sách

Chương 38

Tôi vừa mới mở khóa cửa xe thì chuông điện thoại bim bim trong túi tôi. Đó là quan tòa DeOrio. Mordecai cười khi nghe tôi nói: "Vâng thưa ngài chánh án chúng tôi sẽ có mặt trong vòng 5 phút. "Chúng tôi đi mất mười phút, dừng lại ở phòng vệ sinh ở tầng trệt, đi thật chậm, dùng cầu thang bộ, dành cho DeOrio nhiều thời gian như có thể để dần cho đối thủ của chúng tôi mềm ra.

Điều đầu tiên tôi nhìn thấy khi tôi trở lại phòng xử án là Jack Bolling, một trong ba thầy cãi của RiverOaks đã nóng tiết cởi áo khoác ngoài ra xắn tay áo lên, đứng xa khỏi chỗ của lũ luật sư Drake & Sweeney. Tôi không chắc ông ta có bợp tai lũ kia chưa nhưng trông ông ta có vẻ sẵn sàng và có khả năng làm chuyện đó lắm.

Lời phán quyết ghê gớm mà Mordecai mơ ước là túm được cổ cả ba bị cáo trong một phiên tòa. Rõ ràng là RiverOaks đã được một phen hoảng sợ trong cái hội nghị dàn xếp ngày hôm nay. Nhiều lời đe dọa đã được đưa ra và có lẽ công ty này đã quyết định tham gia vào một ít tiền. Có điều chúng tôi sẽ chẳng bao giờ biết chính xác chuyện đó.

Tôi tránh cái bục bồi thẩm, ngồi xuống cạnh Mordecai, Wilma Philan đã ra về.

"Chúng ta đã tới gần mục tiêu rồi," quan tòa nói.

"Và chúng tôi đang nghĩ đến việc rút lại lời đề nghị của chúng tôi," Mordecai tuyên bố bằng một trong những âm vực dữ dội nhất của ông. Chúng tôi chưa hề thảo luận chuyện này và cả các luật sư khác lẫn quan tòa đều không biết ông ta muốn gì.

"Bình tĩnh đi," DeOrio nói.

"Tôi hết sức nghiêm túc thưa quan tòa. Càng ngồi ở phòng này lâu bao nhiêu tôi càng có một mong muốn lặp đi lặp lại là được giao phán quyết cho một bồi thẩm đoàn. Như trong trường hợp của ông Brock đây, công ty cũ của ông ấy cố làm tất cả để quy vào một tội hình sự, nhưng đó không phải chuyện lớn. Họ đã có trong tay tập hồ sơ của họ. Anh ta không có tiền án tiền sự gì. Chúa cũng biết là hệ thông pháp luật của chúng ta còn đầy những chuyện tày đình như những tên buôn bán ma túy và những kẻ giết người phải xử lí; truy tố anh ta sẽ trở thành một trò cười. Anh ấy sẽ không phải ngồi tù đâu. Còn đơn khiếu tố với luật sư đoàn – kệ thây nó. Tôi sẽ kiện lại Braden Chance và có thể thêm một số luật sư khác đính dáng đến vụ này, và chúng ta sẽ có một trò cũ rích là thi đua phỉ nhổ vào mặt nhau." Ông chỉ Arthur và nói tiếp. "Các ông chạy tới báo thì chúng tôi cũng chạy tới báo chí luôn."

Cơ sở luật của chúng tôi cóc cần biết báo chí viết gì về nó. Nếu Gantry quan tâm tới báo chí thì hắn cũng chẳng lộ ra. RiverOaks tiếp tục kiếm tiền mặc cho những bài báo chửi rủa nó. Nhưng mà Drake & Sweeney chỉ có danh tiếng của nó để chiêu dụ khách hàng.

Cơn giận dữ của Mordecai không biết từ đâu tới và bọn họ hoàn toàn ngạc nhiên.

"Ông đã nói xong chưa?" DeOrio hỏi.

"Tôi cho là xong rồi."

"Tốt, đề nghị của họ tăng lên là 4 triệu."

"Nếu họ có thể trả 4 triệu thì chắc chắn họ cũng có thể trả 5 triệu," Mordecai chỉ tay vào Drake & Sweeney. "Công ty này có lãi ròng trong năm ngoái là 700 triệu đô." Ông dừng lại một chút để cho con số này ngân vang trong phòng. "Bảy trăm triệu chỉ trong vòng năm ngoái." Sau đó ông chỉ tiếp vào RiverOaks. "Còn công ty này có vốn bất động sản là 350 triệu đô. Hãy cho tôi một phiên tòa."

Khi có vẻ như ông đã yên lặng lại, DeOrio hỏi tiếp:

"Ông đã nói xong chưa?"

"Thưa ngài chưa," ông nói và bất ngờ trở lại bình tĩnh một cách kì lạ. "Trước mắt chúng tôi có hai triệu, một triệu tiền công cho chúng tôi, một triệu trả cho những người thừa kế. Còn lại ba triệu kia rải ra trong mười năm, mỗi năm 300.000 đô cộng với một tỉ lệ lãi suất hợp lí. Chắc chắn là bên bị có thể tiết kiệm 300.000 đô này trong một năm. Họ có thể buộc phải nâng tiền thuê và giá tiền công cho một giờ, nhưng mà chắc chắn là họ biết phải làm việc đó như thế nào."

Một cuộc dàn xếp với việc chi trả tiền dài hạn xem ra là có lý. Bởi vì con số những người thừa kế là chưa ổn định, và cái sự thật là phần lớn những người này còn chưa xuất đầu lộ diện, cho nên khoản tiền trên vẫn nằm trong tầm kiểm soát chặt chẽ của tòa án.

Cuộc tiến công dữ dội cuối cùng của Mordecai thật sự ngoạn mục. Một sự thư giãn có thể nhận thấy bên nhà Drake & Sweeney. Ông đã cho họ một lối thoát.

Jack Bolling nhập bọn với họ. Luật sư của Gantry chỉ quan sát và lắng nghe, nhưng mà họ cũng có vẻ ngán ngẩm như những khách hàng của họ.

"Chúng tôi có thể đồng ý với cái giá ấy," Arthur tuyên bố. "Nhưng chúng tôi giữ ý kiến về trường hợp của ông Brock. Một năm đình chỉ hành nghề và không có thương lượng gì hết."

Tôi bỗng ghét Arthur một lần nữa. Tôi chỉ là con tốt cuối cùng của họ, và để cứu vớt một chút sĩ diện còn lại; họ muốn bóp nặn máu của tôi được chừng nào hay chừng nấy.

Nhưng Arthur đáng thương không thương lượng từ vị trí của một người có quyền lực. Ông ta đang tuyệt vọng, và biết rõ điều đó.

"Có chuyện gì khác nào?" Mordecain hét vào mặt ông ta. "Anh ấy đã phải chịu đau khổ nhục nhã về việc bị treo giấy phép. Thêm sáu tháng nữa thì được cái gì? Thật là vô lý!"

Hai gã từ RiverOaks cảm thấy quá đủ rồi. Sợ hãi một cách bản năng đối với phòng xử án, nỗi hoảng sợ của họ đạt đến cực điểm sau ba giờ với Mordecai. Chẳng có cách gì trên đời này giúp họ chịu đựng một phiên tòa kéo dài hai tuần. Họ lắc đầu ngán ngẩm và thì thầm một cách căng thẳng với nhau.

Ngay cả Gantry cũng trở nên mệt mỏi với sự cố chấp của Arthur. Với một sự dàn xếp đang đến gần, hãy kết thúc tất cả những chuyện khó chịu này cho rồi!

Mấy giây trước đấy, Mordecai đã hét lên, "Có gì khác nhau trong chuyện này?" Và ông đúng. Thêm 6 tháng treo giấy phép chẳng làm nên một sự khác biệt nào, đặc biệt là với một luật sư đường phố như tôi, một người mà công việc, lương bổng cũng như địa vị xã hội chẳng may mảy bị ảnh hưởng vì quyết định đình chỉ tạm thời này.

Tôi đứng lên nói một cách thật lịch sự: "Thưa quan tòa, chúng ta hãy chia đôi đề nghị. Chúng tôi đề nghị 6 tháng, họ muốn một năm, tôi đồng ý mức 9 tháng." Tôi nhìn Barry Nuzzo khi tôi nói câu đó và tôi thấy anh mỉm cười với tôi.

Nếu Arthur mở miệng ra phản đối lúc đó chắc ông ta sẽ bị tấn công ngay. Mọi người đều thấy thoải mái, kể cả DeOrio. "Vậy chúng ta thỏa thuận thế nhé," ông nói không cần đợi đến sự chấp thuận của phía bên kia.

Cô thư kí mẫn cán và rất được việc của ông mổ lách tách vào bàn phím ở ngay trước hàng ghế quan tòa, và trong vòng vài phút cô ta đã in ra một trang thoả thuận dàn xếp. Chúng tôi kí vào đó và nhanh chóng rời khỏi phòng.

Không hề có Champagne ở văn phòng. Sofia vẫn làm những công việc thường lệ. Abraham dự một hội nghị về những người vô gia cư ở New York.

Nếu như có bất cứ văn phòng luật nào ở Mỹ có thể có được 5 triệu đô án phí mà không cần phải ra tòa thì đó là Cơ sở luật từ thiện trên đường số 14. Mordecai muốn trang bị thêm máy vi tính và điện thoại, và có lẽ là một hệ thống sưởi mới. Phần lớn số tiền nằm lại trong ngân hàng để sinh lãi và để phòng những lúc khó khăn. Một lớp đệm dễ chịu, nó đảm bảo đồng lương tối thiểu cho chúng tôi trong vài năm tới.

Nếu như ông thất vọng vì phải nộp 500.000 đô cho Quỹ Cohen Trust thì ông cũng giấu rất khéo. Mordecai không phải là người lo lắng về những chuyện mà ông không thể thay đổi được. Bàn làm việc của ông còn phủ đầy những cuộc chiến mà ông phải chiến thắng.

Sẽ mất ít nhất 9 tháng lao động cực nhọc để giải quyết rốt ráo vụ Lontae Burton, và tôi sẽ phải bỏ ra nhiều công sức ở đây.

Phải xác định những người thừa kế là ai, sau đó thì đi tìm họ, rồi giải quyết vấn đề khi nào thì họ nhận được tiền thừa kế này. Việc này sẽ hết sức phức tạp đây. Ví dụ xác của Kito Spires rồi của Temeko, Alonzo và Dante có thể bị khai quật để thử DNA nhằm xác định huyết thống. Nếu hắn ta thực sự là cha của lũ trẻ vậy thì hắn phải được thừa hưởng từ bọn trẻ, những người chết trước hắn. Bởi vì hắn cũng nghẻo rồi vậy thì tài sản của hắn sẽ để ngỏ chờ những người thừa kế hắn.

Mẹ và anh em của Lontae làm cho vấn đề thêm phức tạp. Họ vẫn còn liên hệ với đường phố. Họ sẽ được phóng thích trong vài năm tới, và họ sẽ theo đuổi số tiền trên với một sự báo thù.

Có hai dự án thực sự làm cho Mordecai quan tâm. Thứ nhất là tổ chức một chương trình cho các luật sư tư vấn không công cho người nghèo mà cơ sở này đã từng tổ chức được một lần trước đây sau đó thì để cho nó tiêu tùng khi mà tiền của chính quyền dành cho nó vơi cạn đi. Ở vào thời hoàng kim của nó chương trình này có tới một trăm luật sư tình nguyện làm một vài giờ một tuần cho người nghèo. Ông yêu cầu tôi xem xét vấn đề khôi phục lại chương trình này. Tôi cũng thích ý tưởng đó, chúng tôi có thể giao tiếp được với nhiều người, phát triển quan hệ với những đồng nghiệp luật sư khác và có thể mở mang cơ sở của chúng tôi dựa trên việc làm ăn có lời.

Còn đây là dự án thứ hai. Sofia và Abraham không có những khả năng hữu hiệu trong việc xin tiền tài trợ. Mordecai có thể khiến người khác xẻ cửa xẻ nhà ra với ông, nhưng ông ghét phải đi xin xỏ. Tôi là một ngôi sao trẻ sáng chói, người có thể hòa hợp với tất cả những người có trọng trách và thuyết phục họ mở hầu bao hàng năm ra với chúng tôi.

"Với một kế hoạch tốt cậu có thể kiếm thêm được 200.000 đô một năm."

"Vậy chúng ta sẽ làm gì với số tiền đó?"

"Thuê thêm một vài thư kí, một vài phụ tá luật sư, và có thể thêm một luật sư nữa." Trong lúc chúng tôi ngồi ở phòng ngoài khi Sofia đã ra về, nhìn ngoài đường trời đang tối dần đi, Mordecai đâm trở nên mơ mộng. Ông tha thiết mong có một ngày có bảy luật sư chạm mặt nhau ở cơ sở này. Mỗi ngày sẽ lắm chuyện đấy, nhưng mà một công ty nhỏ làm việc cho những người nghèo là cả một cái gì đáng kể đấy. Nó giúp cho hàng ngàn người vô gia cư. Những nhà chính trị và những quan chức phải lắng nghe nó đấy. Mà nó thì to giọng phải biết.

Thử thách này dành cho tôi. Tôi là một dòng máu mới mẻ, một tài năng mới, một người có khả năng vực dậy cơ sở làm ăn này và đưa nó đến một bước phát triển mới. Tôi sẽ làm nơi này sáng sủa lên với hàng chục những người tình nguyện mới. Tôi sẽ xây dựng cả một bộ máy kiếm lợi nhuận để chúng tôi có thể làm luật ở một số lãnh vực như bất cứ ai. Chúng tôi sẽ mở rộng, thậm chí tháo gỡ những miếng ván bịt cửa sổ trên lầu đi dành nơi này cho những luật sư tài năng hoạt động.

Quyền của những người không nhà sẽ được bảo vệ một khi họ còn tìm đến chúng tôi. Và tiếng nói của họ sẽ được vang vọng trong cả cộng đồng.