← Quay lại trang sách

Chương 37

Phòng xử án của DeOrio nằm trên tầng hai của Carl Moultrie Building, rất gần với phòng của quan tòa Kisner, nơi mà cái tội danh ăn cắp đang đợi tôi với nhũng thủ tục cồng kềnh. Những cái sảnh đầy những luật sư hình sự và những người chạy việc vặt những người quảng cáo trên truyền hình cáp và những chiếc ghế ngồi đợi xe buýt. Họ dắt díu những thân chủ của họ, những người này hầu như ai cũng có vẻ như phạm một tội nào đó, tôi không thể nghĩ rằng tên của tôi cùng chung một danh sách với những loại cặn bã đó.

Thời gian xuất hiện là quan trọng đối với tôi và chẳng có nghĩa gì với Mordecai. Chúng tôi không dám chậm trễ. DeOrio rất nghiêm khắc về giờ giấc. Nhưng tôi chẳng có bụng dạ nào nghĩ đến chuyện đến sớm 10 phút chường mặt ra trước những cái nhìn những tiếng thì thào có lẽ là ngay cả những chuyện phiếm tầm phào trước giờ xử giữa Arthur và Rafter và ai mà biết được bọn họ còn mang theo ai nữa. Tôi chẳng hề muốn ngồi chung một phòng với Gantry trừ khi là với sự hiện diện của quan tòa.

Tôi muốn kiếm một chỗ ngồi trên bục của bồi thẩm đoàn, và không muốn phiền đến ai hết.

Thư kí của DeOrio đưa cho chúng tôi tờ chương trình. Cô hướng dẫn chúng tôi đến ghế ngồi. Tôi ngồi ở bục của bồi thẩm đoàn một mình và hài lòng về chuyện đó. Còn Mordecai thì ngồi ở bàn nguyên đơn gần chỗ tôi. Wilma Phelan người đứng tên kiện, đã có mặt từ trước và tỏ ra bực mình vì bà ta chẳng được trao đổi trước về chuyện này.

Bàn của bên bị được chia ra theo những vị trí chiến lược. Drake & Sweeney chiếm một đầu; Tillman Gantry và hai luật sư của hắn ngồi đầu kia. Ngồi ở chính giữa và được coi như bù nhìn là hai công ty liên doanh của RiverOaks và ba luật sư. Chương trình nghị sự cũng có kê tên tất cả những người hiện diện. Tôi đếm được 13 người của bên bị.

Tôi nghĩ rằng Gantry một cựu giang hồ khét tiếng sẽ đeo hàng đống nhẫn, bông tai và những áo quần sáng trưng lòe loẹt. Không phải thế. Hắn mặc một bộ đồ màu xanh hải quân đẹp và lịch sự, và rõ ràng là trông còn ra dáng hơn cả luật sư của hắn. Hắn cắm cúi đọc các văn bản và phớt lờ hết mọi người.

Tôi trông thấy Arthur, Rafter, Nathan Malamud. Và Barry Nuzzo. Tôi đã chuẩn bị tinh thần là không có gì làm cho tôi ngạc nhiên nhưng tôi không ngờ là gặp Barry ở đây. Bằng việc đưa tới đây ba người đồng sự cùng bị bắt làm con tin tới đây, công ty đã đưa ra một thông điệp tế nhị – các luật sư khác cũng đều sợ hãi Mister nhưng họ vẫn sống sót mà không phát điên lên – thì tại sao tôi lại ra như vậy? Tại sao tôi lại là một cô gái nhỏ sướt mướt?

Người thứ năm hiện diện trong cái lô dành cho họ được biết là L. James Suber, một luật sư của một công ty bảo hiểm. Drake & Sweeney bảo hiểm rất nhiều tiền chống lại những hành vi phạm pháp, nhưng tôi nghi ngờ về chuyện tiền đền bù có đủ bù không. Hợp đồng bảo hiểm không bao gồm nhũng hành vi cố ý, như là việc lấy cắp của một cộng sự hay một người chung vốn hoặc là môt sự vi phạm cô ý một tiêu chuẩn đạo đức nào đó. Một sự bất cẩn của một một luật sư công ty thì có thể được bồi thường. Nhưng một việc làm sai trái cố ý thì không. Braden Chance không những chỉ đơn giản là bỏ qua những điều khoản luật định, hoặc phương thức thực hiện đã được xác lập. Ông ta còn quyết định một cách có ý thức về việc xúc tiến trục xuất người mặc dù đã có những thông tin đầy đủ rằng những người này không phải là những kẻ chiếm nhà mà là những người thuê nhà.

Chắc là phải có một cuộc chiến dữ đội ở phía bên kia, ngoài tầm nhìn của chúng tôi, giữa Drake & Sweeney và công ty bảo hiểm của nó. Cứ để họ đánh nhau.

Đúng một giờ, quan tòa DeOrio xuất hiện sau hàng ghế quan tòa và ngồi xuống. "Xin chào," ông ta nói với một vẻ cộc cằn trong lúc ngồi xuống ghế. Ông ta mặc áo chùng quan tòa và làm tôi giật mình. Đây không phải là một phiên tòa chính thức mà chỉ là một buổi họp mặt đàm phán giữa hai bên

Ông thử lại micro và nói, "Ông Burdick, mời ông khoá cửa lại." Ông Burdick là thư ký tòa có đồng phục, có nhiệm vụ gác cửa từ bén trong. Các hàng ghế dành cho công chúng trống trơn. Đây là một cuộc họp có tính chất riêng tư.

Một lục sự pháp đình bắt đầu ghi chép từng lời một.

"Tôi được thư kí tòa thông báo là tất cả các bên và các luật sư đều có mặt." Ông ta nói liếc nhìn tôi như thể tôi là một tên phạm tội hiếp dâm. "Mục đích của cuộc gặp mặt này là nhằm đạt đến một sự dàn xếp cho vụ này. Sau những cuộc hội ý ngày hôm qua với các luật sư có trách nhiệm, có vẻ như cuộc họp diễn ra vào ngày hôm nay sẽ có kết quả. Tôi chưa bao giờ có một sự dàn xếp ngay sau khi bên nguyên có đơn kiện, nhưng bởi vì tất cả các bên đã đồng ý, thì cũng nên tiến hành, vấn đề thứ nhất là phải giữ bí mật. Không một điều gì chúng ta trao đổi ngày hôm nay được lặp lại cho bất cứ người nào bên báo chí, dù trong bất kỳ trường hợp nào. Tất cả rõ chứ?" Ông ta nhìn Mordecai sau đó nhìn sang tôi. Tất cả những cái đầu ngồi ở bàn bên bị đều ngoảnh về phía chúng tôi với một dò xét tương tự. Tôi muốn đúng lên và nhắc nhở họ rằng chính họ là người đã khởi đầu cái trò tiết lộ với báo chí. Chúng tôi chắc chắn là đã trả đòn rất nặng tay, nhưng chính họ là người ra đòn trước.

Sau đó người thư kí đưa cho chúng tôi mỗi người một bản cam kết gồm hai đoạn ràng buộc về việc không được tiết lộ tin tức ra ngoài, trên đó có tên mỗi người đính kèm. Tôi kí ngay và trả lại cho cô ta.

Một luật sư đang chịu một sức ép tâm lí không thể đọc một lúc hai đoạn văn và có một quyết định tức thời. "Có vấn đề gì không?" DeOrio hỏi cánh bên nhà Drake & Sweeney. Họ đang lục tìm một khe hở. Đó là cách mà chúng tôi được đào tạo.

Họ kí vào các bản cam kết và đưa lại cho cô thư kí.

"Chúng ta sẽ làm việc theo chương trình nghị sự. Phần một là tóm tắt những sự kiện và cơ sở lí luận của bên nguyên. Ông Mordecai, ông là người đại diện cho nguyên đơn, ông có thể bắt đầu trước. Ông có 5 phút."

Mordecai đứng dậy, chẳng có giấy má gì, hai tay đút trong túi quần và hoàn toàn bình thản. Trong vòng hai phút ông nói về vụ án của chúng tôi rất rõ ràng, sau đó thì ngồi xuống. DeOrio đánh giá cao sự ngắn gọn.

Arthur nói cho bên bị, ông thừa nhận những tình tiết cơ bản của vụ án, nhưng có câu hỏi về việc nhận trách nhiệm cho những tai nạn đó. Ông đổ lỗi cho cơn bão tuyết "điên cuồng" đã ập xuống thành phố gây khó khăn cho hết thảy mọi người.

Ông cũng đặt câu hỏi về hành vi của Lontae Burton.

"Có nhiều chỗ cho cô ta đến trú chân," Arthur nói. "Có nhiều trại cấp cứu được mở ra. Đêm hôm trước cô ta đã ở dưới tầng hầm của một nhà thờ, cùng với bao nhiêu người khác. Tại sao cô ta lại bỏ đi? Tôi không biết, nhưng không có ai ép buộc cô ta cả, ít nhất thì cũng không có ai mà chúng ta có khả năng tìm ra cho đến nay. Bà ngoại của cô ta có một căn hộ ở vùng Đông bắc. Tại sao người mẹ lại không chịu trách nhiệm về chuyện đó? Tại sao cô ta không cố gắng hơn nữa để bảo vệ gia đình bé nhỏ của mình?"

Đó là cái cớ duy nhất để Arthur trút trách nhiệm lên một người mẹ đã chết. Một hoặc hai năm nữa, cái ngăn bồi thẩm đoàn tôi đang ngồi đây sẽ đầy những người khác hẳn tôi, và cả Arthur lẫn bất cứ một luật sư có đầu óc tỉnh táo nào cũng không thể nói rằng Lontae Burton phải phần nào bị kết tội là đã giết các con của mình.

"Tại sao cô ta lại phải lang thang ngoài phố?" Quan tòa hỏi một cách sắc sảo và tôi gần như mỉm cười với câu hỏi.

Arthur không hề bối rối. "Vì mục đích của buổi họp, thưa quan tòa chúng tôi vui lòng thừa nhận rằng vụ trục xuất là bất hợp pháp."

"Cám ơn."

"Không có chi. Quan điểm của chúng tôi là người mẹ cũng phải một phần chịu trách nhiệm."

"Đến mức nào?"

"ít nhất là 50%."

"Cao quá."

"Chúng tôi không nghĩ thế thưa quý tòa. Chúng tôi có thể là đẩy cô ta ra ngoài đường, nhưng mà cô ta vẫn tồn tại được một tuần trước khi bi kịch xảy ra."

"Ông Green?"

Mordecai đứng dậy lắc đầu như thể Arthur là một sinh viên luật năm thứ nhất đang đánh vật với những vấn đề lí thuyết sơ đẳng. "Những người này không có lối đi nào dẫn đến một ngôi nhà, ông Jacobs ạ. Đó là lí do tại sao người ta được gọi là những người vô gia cư. Ông thừa nhận các ông đã tông cổ họ ra đường và đấy là chỗ mà họ mất mạng. Tôi muốn được thảo luận về vấn đề này trước bồi thẩm đoàn."

Vai của Arthur rũ xuống. Rafter, Malamud, và Barry lắng nghe từng lời, khuôn mặt của họ thể hiện nỗi khổ sở về chuyện Mordecai phun chầu nhả ngọc trước một bồi thẩm đoàn cùng màu da với ông ta.

"Trách nhiệm pháp lí đã rất rõ ràng, ông Jacobs ạ," DeOrio nói. "Ông có thể tranh luận với bồi thẩm đoàn về việc thiếu trách nhiệm của người mẹ, nếu ông muốn, tuy nhiên tôi không khuyên ông làm điều đó." Mordeccai và Arthur cùng ngồi xuống.

Nếu tại phiên tòa chúng tôi chứng minh được là bên bị có tội thì bồi thẩm đoàn sẽ xét đến vấn đề bồi thường thiệt hại. Đó là phần thư hai của chương trình. Rafter tiếp tục với việc trình bày cũng cái bản báo cáo về xu hướng phán quyết của các bồi thẩm đoàn về vấn đề bồi thường trong những năm gần đây.

Ông ta diễn giải cái chết của một đứa trẻ trị giá bao nhiêu trong cái hệ thống ước định giá trị của chúng ta. Giọng nói của ông nhanh chóng trở nên tẻ nhạt khi ông ta nói về quá trình làm việc của Lontae và ước tính số tiền thiệt hại của cô trong tương lai. Ông ta cũng đi tới con số 770.000 đô, như họ đã đưa ra ngày hôm trước và lặp lại điều này một lần nữa để được ghi vào biên bản.

"Đó không phải là đề nghị cuối cùng của ông chứ Rafter?" DeOrio hỏi. Giọng ông có vẻ như thách thức, chắc chắn ông nghĩ rằng đó không phải là con số cuối cùng.

"Không thưa ngài," Rafter đáp.

"Mời ông Green.”

Mordecai lại đứng dậy. "Tôi từ chối đề nghị này thưa quan tòa. Những xu hướng phán quyết kia chẳng có ý nghĩa gì với tôi hết. Chỉ có một điều tôi quan tâm là tôi có thể thuyết phục một bồi thẩm đoàn bao nhiêu tiền bồi thường sinh mạng, và với tất cả sự kính trọng dành cho ông Rafter đây thì nó sẽ là một con số lớn hơn họ đề nghị nhiều lắm đấy."

Không một ai trong phòng xử án nghi ngờ điều đó.

Ông bác bỏ quan điểm của họ rằng sinh mạng của một đứa bé chỉ trị giá 50.000 đô. Ông ngụ ý khá rõ rằng một sự ước tính quá thấp như vậy phải chăng là kết quả của một thành kiến chống lại những đứa trẻ vô gia cư da màu. Gantry là kẻ duy nhất ngồi bàn bên bị là không bối rối. "Ông có một con trai học ở St. Alban, ông Rafter. Ông có vui lòng nhận lấy 50.000 không?"

Rafter chúi mũi xuống đống tài liệu.

"Tôi có thể thuyết phục một bồi thẩm đoàn trong phòng xử án này là mỗi một đứa trẻ này trị giá ít nhất một triệu đô giống như bất kì đứa trẻ trước tuổi đến trường ở Virginia và Maryland."

Đó là một phát đạn trúng đích, họ nhận nó ngay ở bụng. Rõ ràng đó là nơi mà con cái họ theo học.

Bản tổng kết của Rafter không hề đếm xỉa đến những nỗi đau đớn khổ sở của các nạn nhân. Một sự kì thị tuy không viết ra nhưng lại rất rõ ràng. Họ chết một cách thanh thản, vì thiếu không khí cho đến khi họ về với Chúa. Không bị bỏng, không bị thương không chảy máu.

Rafter trả một giá thật đắt cho sự không đếm xỉa này của hắn ta. Mordecai vẽ ra một cách chi tiết những giờ phút cuối cùng của Lontae và bọn trẻ; cuộc tìm kiếm thức ăn và hơi ấm, tuyết và cái lạnh cắt da cắt thịt, nỗi sợ hãi bị chết cứng vì lạnh, những cố gắng tuyệt vọng để giữ các con ở bên mình, nỗi kinh hoàng khi bị kẹt trong bão tuyết, trong một cái xe vứt đi, máy vẫn chạy và việc theo dõi đồng hồ báo trữ lượng xăng.

Đó là một màn xuất thần, tỏa sáng với khả năng ứng khẩu của một người hùng biện có tài. Là một bồi thẩm viên đơn độc tôi có thể cho ông điểm mười, muốn đòi bao nhiêu tiền bồi thường cũng được.

"Đừng có nói với tôi về những đau đớn với khổ sở." Ông hằm hè nói với Drake & Sweeney. "Các ông không hiểu điều đó đâu."

Ông nói về Lontae như thể ông biết cô nhiều năm rồi. Một đứa trẻ sinh ra đời mà không có một cơ hội nào cho nó, một con người trong cuộc đời ngắn ngủi của mình đã vướng phải mọi lỗi lầm có thể dự báo trước. Nhưng, quan trọng hơn đó là người mẹ yêu những đứa con của mình và cố gắng một cách tuyệt vọng vượt qua cảnh khốn cùng. Cô đã đương đầu với quá khứ và những cơn nghiện của mình và đang cố gắng cai nghiện thì những người ngồi kia ném cô vào cảnh cùng đường.

Giọng ông lên bổng xuống trầm, cao lên khi đầy phẫn nộ, trầm xuống khi nói về những nổi hổ nhục và tội lỗi. Không có một âm nào bị bỏ qua không một từ nào lãng phí. Ông phô diễn một màn kì tuyệt mà ông sẽ tung ra trước một bồi thẩm đoàn.

Arthur là người kiểm soát tài chính của công ty và điều này chắc đã làm cháy lủng một lỗ trong túi quần của ông ta.

Mordecai tung con bài chủ ra phút cuối. Ông diễn thuyết về những khoản bồi thường mang tính trừng phạt – trừng phạt những người làm bậy, biến họ thành những tấm gương để họ không còn dám gây nên tội nữa. Ông đập thẳng cánh vào những điều ác mà những người bên bị cáo đã gây ra, những con người giàu có không thèm biết đến những con người kém may mắn hơn mình. "Chúng chỉ là lũ khố rách áo ôm ấy mà," giọng ông bùng lên. "Hãy ném chúng ra ngoài đường."

Lòng tham đã khiến họ không coi luật pháp ra gì cả. Một cuộc trục xuất phải được thông báo trước ít nhất 30 ngày. Việc này có thể làm mất hợp đồng với Sở bưu chính viễn thông. Với 30 ngày, bão tuyết sẽ qua đi, cuộc sống ngoài đường phố sẽ trở nên an toàn hơn một chút.

Đây là một vụ hoàn hảo để đòi những khoản bồi thường mang tính trừng phạt và ông không bợn một nghi ngờ nào là bồi thẩm đoàn sẽ đồng ý với ông. Tôi đồng ý với ông, và vào lúc đó không một ai, cả Arthur lẫn Rafter hay bất cứ một luật sư nào ngồi đàng kia, muốn hơn thiệt với Mordecai Green.

"Chúng tôi đồng ý dàn xếp với mức 5 triệu," ông nói khi kết thúc. "Không kém một xu."

Có một chút lặng đi sau khi ông kết thúc. DeOrio ghi chép một số điểm sau đó quay lại chương trình làm việc. Vấn đề tiếp theo liên quan đến tập hồ sơ.

"Ông có tập hồ sơ chứ?"

"Thưa vâng."

"Ông vui lòng đưa lại chứ?"

"Vâng."

Mordecai mở cái cặp cà tàng của ông lấy ra tập hồ sơ, đưa nó cho thư kí và người này chuyển đến cho quan tòa. Chúng tôi quan sát DeOrio trong những giây phút dài đằng đẵng trong lúc ông này lật từng trang.

Tôi nhận được vài cái nhìn của Rafter nhưng ai thèm quan tâm. Hắn và bè lũ nóng lòng muốn được cầm tận tay tập hồ sơ.

Khi quan tòa đọc xong ông nói: "Hồ sơ đã được trả lại, ông Jacobs. Vụ án hình sự này vẫn còn treo đó. Tôi đã nói chuyện với quan tòa Kisner về việc này. Ông nghĩ sao?"

"Thưa quan tòa nếu chúng ta có thể dàn xếp tất cả những vấn đề khác chúng tôi sẽ rút bản cáo trạng."

"Tôi cho rằng ông đồng ý với điều này phải không, ông Brock?"

Hẳn thế rồi, tôi đồng ý quá đi chứ lị. "Thưa ngài vâng."

"Vậy thì tiếp tục. Vấn đề tiếp theo là đơn khiếu tố về mặt đạo đức nghề nghiệp của Drake & Sweeney về Michael Brock. Ông Jacobs, ông có thể bắt đầu được không?"

"Được ạ thưa ngài," Arthur đứng dậy làm một bài phê bình tư cách đạo đức của tôi. Ông không có vẻ cay nghiệt hay có ác ý gì. Hình như ông chẳng thích thú gì chuyện này. Arthur là luật sư của các luật sư, một người già đời từng rao giảng đạo đức và thực sự đã thực hành đạo đức nghề nghiệp. Ông và công ty sẽ không bao giờ tha thứ cho lỗi lầm của tôi, nhưng suy cho cùng tôi cũng là người trong cùng một nhà. Cũng như những hành động của Braden Chance đã là một suy ngẫm về toàn công ty, thì việc tôi không giữ được một số chuẩn mực cũng là một điều tương tự.

Ông kết thúc bằng cách đưa ra phán quyết rằng tôi không thể thoát khỏi hình phạt vì đã lấy cắp hồ sơ. Đó là một vi phạm trắng trợn đối với khách hàng của chúng tôi RiverOaks. Tôi không phải là một tội phạm vì vậy họ chẳng có khó khăn gì trong việc quên đi cái án àn cắp. Nhưng tôi là một luật sư và là một luật sư giỏi và vì thế tôi phải chịu trách nhiệm về việc mình làm.

Dù trong bất cứ trường hợp nào họ cũng sẽ không rút lại bản khiếu tố về đạo đức của tôi.

Bài phát biểu của ông hoàn toàn hợp lí, luận điểm buộc tội rất chặt chẽ, và ông đã thuyết phục được tôi. Những người ở RiverOaks xem ra đặc biệt cứng rắn, và coi thường người khác.

"Ông Brock," DeOrio nói. "Ông có gì phát biểu không?"

Tôi không chuẩn bị nói bất cứ điều gì, nhưng tôi không sợ đứng lên nói ra những điều tôi cảm thấy. Tôi nhìn thẳng vào mắt Arthur và nói: "Thưa ông Jacobs, tôi đã luôn kính trọng ông và cho đến bây giờ cũng vậy. Tôi chẳng có gì để tự biện hộ. Tôi đã làm một việc sai trái khi lấy cắp bản hồ sơ, và tôi ước hàng ngàn lần là giá như tôi đừng làm chuyện ấy. Tôi đã đi tìm một thông tin bị giấu nhẹm, nhưng đó không phải một lý do để bào chữa. Tôi xin lỗi ông, toàn thể công ty và khách hàng RiverOaks của quí ông."

Tôi ngồi xuống và không nhìn họ. Mordecai sau đó bảo tôi rằng sự khiêm tốn nhìn nhận tội lỗi của tôi đã khiến nhiệt độ trong phòng ấm lên đến 10 độ.

Sau đó DeOrio đã làm một việc rất khôn ngoan, ông chuyển sang mục tiếp theo, những hồ sơ tố tụng còn chưa được đệ đơn kiện. Chúng tôi dự định kiện vụ tiếp theo nhân danh quyền lợi của Marquis Deese và Kevin Lam, và cuối cùng cho bất cứ người nào mà chúng tôi có thể tìm thấy được. DeVon Hardy và Lontae Burton đã qua đời vì vậy mà chúng tôi có khả năng còn 15 khách hàng nữa. Những điều này được Mordecai hứa hẹn và Mordecai đã thông báo với quan tòa.

"Nếu ông thừa nhận cơ sở pháp lí của đơn khiếu tố, ông Jacobs," DeOrio nói. "Vậy thì ông hãy thảo luận về tiền đền bù. Ông đề nghị số tiền dàn xếp là bao nhiêu cho mỗi trường hợp còn lại?"

Arthur thì thầm với Rafter và Malamud rồi nói: "Vâng thưa ngài chánh án, chúng tôi cho rằng những người này đã không có nhà khoảng một tháng nay. Nếu chúng tôi trả cho họ 5.000 đô họ sẽ tìm ra một chỗ ở mới chắc chắn là tốt hơn."

"Hơi thấp," DeOrio nói. "Ông Green ông nghĩ sao?"

"Quá thấp," Mordecai đồng ý ngay. "Một lần nữa chúng tôi định giá tiền bồi thường dựa trên một sự lượng giá của một bồi thẩm đoàn. Cùng một bên bị, cùng một hành động vi phạm pháp luật, cùng một bồi thẩm đoàn. Tôi có thể lấy được 50.000 một cách dễ dàng."

"Vậy ông đề nghị bao nhiêu?" Quan tòa hỏi.

"Hai mươi lăm ngàn."

"Tôi nghĩ ông nên trả mức đó," quan tòa nói với Arthur. "Nó không phải là vô lí đâu."

"Hai mươi lâm ngàn cho mỗi người trong tổng số 15 người?" Arthur hỏi lại, thái độ điềm tĩnh không nao núng của ông đang rạn nứt trước cuộc tấn công từ hai phía của phòng xử án.

"Đúng thế."

Một cuộc hội ý gay gắt giữa bốn luật sư của công ty. Điều đó cho biết rằng họ không tham khảo ý kiến của luật sư của hai bên kia. Rõ ràng là công ty phải thanh toán tiền cho những cuộc dàn xếp này. Gantry xem ra hoàn toàn thanh thản, tiền của hắn chẳng mảy may suy suyển. RiverOaks chắc chắn sẽ kiện các luật sư của nó nếu như vụ này không được thu xếp ổn thỏa.

"Chúng tôi sẽ trả 25.000," Arthur thông báo một cách lặng lẽ và thế là số tiền 375.000 đô rời khỏi ngân khố của Drake & Sweeney.

Sự khôn ngoan là ở việc làm tan tảng băng. DeOrio biết rằng ông có thể khiến họ dàn xếp với mức bồi thường ít hơn. Một khi đồng tiền đã được khơi dòng nó sẽ không ngừng tuôn chảy cho đến khi chúng tôi kết thúc.

Trong năm ngoái, sau khi trả lương và phúc lợi cho tôi, và dành một phần ba số tiền tôi kiếm được cho tổng chi phí của công ty, có khoảng 400.000 đô đã chui gọn vào cái nồi vàng của các nhà hùn vốn để họ chia nhau. Mà tôi chỉ là một trong 800 luật sư của công ty.

"Thưa các ngài, chúng ta phải giải quyết hai vấn đề. Thứ nhất là khoản tiền dàn xếp bồi thường trong đơn kiện, phải không? Vấn đề thứ hai là việc kỉ luật ông Michael Brock. Có vẻ như vẫn còn mắc mớ giữa đôi bên. Và ở điểm này tôi muốn được trao đổi riêng với mỗi bên. Tôi sẽ bắt đầu với bên nguyên đơn. Ong Green và ông Brock, các ông có thể đến phòng tôi không?"

Mõ tòa hộ tông chúng tôi vào một lối đi sau hàng ghế quan tòa và sau đó dẫn chúng tôi vào một văn phòng lót gỗ sồi tuyệt đẹp nơi ông quan tòa đã cởi áo thụng ra và bảo cô thư kí pha cà phê. Ông mời chúng tôi dùng cà phê nhưng chúng tôi từ chối. Cô thư kí khép cửa lại để chúng tôi ngồi một mình với ông quan tòa.

"Chúng ta đã tiến được một vài bước," ông nói. "Tôi phải nói với ông Brock rằng đơn khiếu tố về đạo đức nghề nghiệp của ông là một vấn đề đấy. Ông có nhận ra sự nghiêm trọng của nó không?"

"Có."

Ông bẻ đốt ngón tay và bắt đầu đi đi lại trong phòng. "Chúng tôi có một luật sư cũng ở quận này, vào khoảng 7, 8 năm về trước, đã làm một việc tương tự. Chạy khỏi công ty với một mớ tài liệu bí mật cho công ty khác, chỉ để kiếm cho gã một công việc béo bở hơn. Tôi không thể nhớ tên hắn."

"Makovek. Brad Makovek." Tôi nói.

"Phải. Vậy chuyện gì đã đến với hắn?"

"Đình chỉ hai năm."

"Đó là điều họ đề nghị với ông."

"Không được thưa quan tòa," Mordecai nói. "Chẳng có cách gì khiến chúng tôi đồng ý với cái án đình chỉ hai năm hết."

"Bao lâu thì ông mới đồng ý?"

"Nhiều nhất là sáu tháng và không có thương lượng gì hết. Hãy coi này ông chánh án. Họ sợ muốn chết, ông biết rõ mà. Họ hoảng sợ còn chúng tôi thì không. Tại sao chúng tôi lại phải dàn xếp với bất cứ giá nào? Tôi thật sự muốn đứng trước một bồi thẩm đoàn."

"Sẽ không có một bồi thẩm đoàn đâu." Quan tòa bước lại gần tôi và nhìn vào mắt tôi. "Ông đồng ý với một thời hạn đình chỉ 6 tháng chứ?"

"Thưa vâng," tôi nói. "Nhưng họ phải trả tiền."

"Bao nhiêu?" Ông hỏi Mordecai.

"Năm triệu. Tôi có thể đòi được nhiều hơn ở một bồi thẩm đoàn."

DeOrio bước lại gần cửa sổ của ông, chìm trong suy nghĩ và giơ tay gãi gãi cằm. "Tôi có thể nhìn thấy 5 triệu từ bồi thẩm đoàn," ông nói mà không quay lại.

"Tôi có thể nhìn thấy 20 triệu." Mordecai nói.

"Ai sẽ lấy tiền?" quan tòa hỏi.

"Đó là một cơn ác mộng," Mordecai thừa nhận.

"Luật sư được bao nhiêu?"

"Hai mươi phần trăm, một nửa cho một quỹ ủy thác ở New York."

Quan tòa bật ngón tay và bắt đầu đi lại trong phòng hai tay vò đầu. "Sáu tháng thì hơi nhẹ." Ông nói.

"Đó là tất cả những gì chúng tôi có thể thỏa thuận." Mordecai bộp lại.

"Được rồi. Để tôi nói chuyện với phía bên kia."

Cuộc gặp riêng của chúng tôi với quan tòa kéo dài chưa đến 15 phút. Với phía bên kia nó kéo dài đến một giờ. Tất nhiên họ mặc cả về tiền bạc.

Chúng tôi ngồi uống coca trên một chiếc ghế dài ở tiền sảnh của tòa nhà, chẳng nói gì trong khi chúng tôi nhìn hàng triệu luật sư nhốn nháo đuổi theo khách hàng và theo công lí.

Chúng tôi đi lại ở các dãy hành lang, nhìn những người sợ hãi ngồi trên những chiếc ghế trước giờ bị đem ra xử. Mordecai nói chuyện với một vài luật sư mà ông biết. Tôi chẳng quen ai cả. Luật sư ở những công ty lớn không mất thì giờ ở tòa án.

Mõ tòa đi tìm chúng tôi và đưa chúng tôi là phòng xử án nơi tất cả các bên, đều đủ mặt. Một không khí căng thẳng. DeOrio trông cáu kỉnh. Arthur và nhân viên của ông nom mệt nhoài ra. Chúng tôi ngồi xuống và đợi quan tòa.

"Ông Green," ông ta bắt đầu, "tôi đã gặp nhưng luật sư của bên bị. Đây là đề nghị hết mức của họ: tổng số tiền là ba triệu và một năm đình chỉ cho ông Brock."

Mordecai vừa mới yên vị, ông bật dậy. "Vậy thì chúng ta chỉ phí thời gian thôi," ông nói và vớ lấy cặp táp. Tôi bật dậy theo ông.

"Xin lỗi ngài chánh án," Mordecai nói. "Nhưng chúng tôi có nhiều việc cần làm hơn." Chúng tôi bước ra lối đi giữa hai hàng ghế.

"Các ông cứ việc," quan tòa nói đầy thất vọng.

Chúng tôi nhào ra khỏi phòng.