← Quay lại trang sách

- 18 - Thiết bị nghe lén từ xa

Valentina nhận được thiệp mời đám cưới của bà chị ở Selby. Cô ả đưa thiệp cho ba tôi xem, vung vẩy trước mũi ông với hàng tràng những lời châm chọc rủa xả. Lá thư của bà chị mô tả người-chồng-tương-lai là một bác sĩ, bốn mươi chín tuổi, đã lập gia đình (đương nhiên là đã ly dị vợ) với hai đứa con còn đi học (ở trường tư) và một căn nhà ngon lành có vườn rộng và gara đủ cho hai xe đậu. Bà vợ ngực teo gây đủ trò nhưng ông chồng đã quá say đắm vào lưới tình nên cũng giải quyết được hết.

Trong ga ra hai chỗ có một chiếc Jaguar và một chiếc Renault. Jaguar thì tốt đấy, Valentina nói, nhưng không bằng Rolls Royce. Renault thì tốt hơn Lada một chút. Dù sao chăng nữa, lá thư của bà chị đã nhóm lên ngọn lửa bất mãn trong lòng Valentina về một ông chồng vô-dụng nhiều-tiền-nhưng-keo-kiệt và cuộc-sống-hạng-hai mà ông ép ả phải sống.

Trong lúc ba tôi lắp bắp kể chuyện qua điện thoại, thỉnh thoảng lại dừng lại ho liên hồi, tôi bất giác liếc nhìn sang Mike, ngồi gác chân với một ly bia trong tay, đang xem tin tức trên kênh Channel Four News. Anh nhìn thật đàng hoàng, tử tế, tuy tóc đã điểm bạc, bụng bắt đầu hơi phệ nhưng vẫn còn đẹp trai lắm, thật đáng yêu, thật ra dáng một người chồng. Nhưng... một tia lo lắng thoáng qua trong đầu tôi.

Đàn ông có phải cùng một giuộc không?

Và bây giờ, sau một đợt ho dữ dội, ba tôi mới đi vào nội dung chính của cú điện thoại. Valentina đòi hỏi thêm tiền và ông phải bán đi một ít tài sản. Nhưng ông có tài sản gì chứ? Chỉ còn mỗi căn nhà thôi. À! Đằng sau nhà là một khoảnh đất rộng chẳng để làm gì. Ông có thể bán được. (Ông đang nói về khu vườn của mẹ!)

Ba đã thỏa thuận với người hàng xóm, và người này đồng ý mua với giá ba ngàn bảng.

Tim tôi đập thình thịch, mắt tôi mờ đi vì tức giận khiến tôi hầu như không thể trông thấy gì, nhưng tôi vẫn cố giữ giọng bình tĩnh.

‘Đừng vội làm gì cả, ba à. Đâu có gì gấp rút chứ. Có thể ông-anh-vợ-tương-lai này cũng là một tên keo kiệt thì sao. Hơn nữa, ông ta còn phải nuôi bà vợ trước và hai đứa con học trường tư nữa chứ. Có thể người vợ sẽ lấy chiếc Jaguar và bà chị gái kia chỉ còn lại chiếc Renault. Có lẽ Valentina sẽ nhận ra mình may mắn đến chừng nào. Cứ đợi xem đã’.

‘Hừm’

Còn về việc bán mảnh vườn của mẹ - hàm tôi nghiến chặt đến mức tôi không thể bật ra được lời nào qua kẽ răng - thì phức tạp hơn ta tưởng nhiều. Giấy tờ sở hữu bị thu hồi. Phần lớn số tiền bán đất có thể rơi vào tay luật sư. Và cái giá của nhà hàng xóm nữa, ồ, quá bèo. Nếu ba có được giấy phép xây dựng một căn nhà khác ở đó thì giá khu đất phải tăng gấp mười lần ấy chứ. Cứ tưởng tượng Valentina sẽ vui sướng thế nào đi. (Nhưng xin được giấy phép xây dựng thì cũng còn khướt.)

Vậy ba có muốn tôi hỏi luật sư không? Có muốn tôi hỏi hội đồng thành phố về giấy phép xây dựng không? Tôi có nên cho Vera biết không?’

‘Hừm, luật sư thì được. Hội đồng thì được. Vera thì không.’

‘Nhưng rất có thể Vera sẽ biết được. Cứ nghĩ xem chị ấy sẽ buồn’ (ba hiểu tôi muốn nói là phát khùng) ‘đến mức nào’

Vera quả nhiên biết được tin này. Chính tôi cho chị biết. Chị vừa buồn vừa phát khùng.

Chị chạy xe hai tiếng từ Putney đến Peterborough. Chị vẫn còn mang dép trong nhà khi tới nơi (một sự cẩu thả bất thường). Chị hùng hổ thẳng tiến sang nhà hàng xóm (một căn nhà xấu xí bắt chước phong cách vương triều Tudor, lớn hơn nhà ba mẹ tôi nhiều), đập cửa ầm ầm và đấu tay đôi với ông hàng xóm. (‘Giá như cô nhìn thấy mặt ông ta lúc đó.’) Người hàng xóm, một nhà buôn về hưu hiện là tay làm vườn tập sự đang theo học chăm sóc cây tại trường Leylandii, co rúm người trước đợt tấn công của chị.

Tôi chỉ định giúp đỡ thôi. Ba cô nói là ông ấy gặp khó khăn về tiền nong’

‘Ông giúp đỡ cái quái gì. Ông chỉ đang làm mọi chuyện tệ hơn thôi. Đương nhiên là ông ấy túng tiền rồi, vì con vợ hút máu đấy. Lẽ ra ông nên để ý nhắc nhở ông ấy, chứ sao lại khuyến khích ông ấy. Ông là láng giềng kiểu gì vậy?’

Bà vợ ông ta nghe tiếng cãi cọ bèn bước ra cửa, áo len chui cổ và áo khoác cài cúc tiệp màu, cổ đeo ngọc trai, tay cầm ly gin & tonic (chính những người hàng xóm này đã làm nhân chứng cho bản phụ lục di chúc của mẹ.)

‘Chuyện gì vậy Edward?’

Edward giải thích. Bà vợ nhướng mày.

‘Giờ em mới biết chuyện này đấy. Em tưởng mình để dành tiền để đi du lịch chứ, Edward’ Sau đó bà ta quay sang Vera. ‘Chúng tôi cũng lo cho ông Mayevskyj lắm, chỉ là không muốn nhúng mũi vào chuyện người khác thôi. Phải không Edward?’

Edward vừa gật vừa lắc. Vera cần giữ họ làm đồng minh nên dịu giọng.

‘Tôi chắc đây chỉ là chuyện hiểu lầm thôi.’

‘Ừ, hiểu lầm thôi.’

Edward tóm ngay phao cứu sinh và lùi lại sau lưng bà vợ. Bà ta giờ đã bước ra thế chỗ ông chồng trên bậc cửa.

‘Cô ta không phải là một phụ nữ đáng trọng’ bà ta nói. ‘Cô ta tắm nắng trong vườn, mặc... mặc...’ Bà ta quay lại liếc chồng một cái rồi thì thầm, ‘Tôi thấy ông ta nhìn lén qua cửa sổ trên lầu. Và một chuyện khác nữa’ bà ta tiết lộ, ‘tôi nghi là cô ta ngoại tình. Tôi có thấy một người đàn ông...’ - bà ta trề môi - ‘... gọi điện cho cô ta từ trong xe. Hắn ta đậu dưới cây tần bì, nơi ông Mayevskyj không thể nhìn thấy được từ cửa sổ, bấm còi và đợi cô ta. Cô ta chạy ra, ăn mặc điệu đà hết chỗ nói. Theo kiểu mẹ tôi hay gọi là mặc áo choàng lông mà không mặc quần lót ấy.’

‘Cảm ơn vì đã kể chuyện này cho tôi biết’ Vera nói. ‘Bà đã giúp chúng tôi rất nhiều.’

Chắc Valentina đã nhìn thấy xe của Vera, vì ả đứng chặn sẵn ở ngay cửa, tay chống hông, sẵn sàng chiến đấu. Ả nhìn Vera từ đầu đến chân. Mắt ả dừng lại một thoáng trên đôi chân mang dép của Vera, rồi nhích mép cười khinh miệt. Vera cũng nhìn xuống. (‘Đến lúc ấy tôi mới nhận ra là mình quên thay giày.’) Valentina đang mang một đôi giày cao gót, kiểu giày này khiến cặp đùi to đùng trần trụi của ả phồng lên chẳng khác nào bắp tay của võ sĩ quyền Anh.

‘Cô sang nhà bên cạnh làm gì, đồ nhiều chuyện?’ Valentina hỏi.

Vera lờ tịt, đẩy cô ả qua một bên rồi xông vào bếp. Căn bếp đầy hơi nước, cửa sổ mờ hẳn đi. Bồn nước còn một đống chén bát chưa rửa, không khi thoảng mùi hôi ghê tởm. Ba tôi lấp ló ngay cửa, mặc chiếc quần yếm công nhân màu xanh biển, hai sợi dây quần bắt chéo qua tấm lưng còng trơ xương của ông.

‘Con vừa nói chuyện với hàng xóm xong, ba à. Họ không còn muốn mua khu vườn của mẹ nữa đâu’

‘Vera, con làm vậy để làm gì? Sao không để cho ba yên?’

‘Nếu con để ba một mình thì con kền kền này sẽ rỉa sạch gan của ba đó.’

‘Đại bàng. Đại bàng.’

‘Đại bàng? Ba đang nói cái gì thế?’ (‘Nadia à, thật tình tôi cứ tưởng ba đã mất trí hẳn rồi chứ.’)

‘Đại bàng rỉa gan của Prometheus vì anh ta đã đem lửa cho loài người.’

‘Ba à, ba không phải là Prometheus, ba chỉ là một lão già lãng trí đáng thương đã đâm đầu vào miệng con sói cái này bởi chính sự ngu ngốc của mình...’

Valentina mặt hầm hầm đứng nghe nãy giờ, đến khúc này thì ả gầm lên, gập hai cánh tay đẩy mạnh vào ngực Vera. Vera loạng choạng lùi lại nhưng không ngã.

‘Valya, làm ơn đi, đừng bạo lực thế’ ba tôi van vỉ, cố chen vào giữa hai người. Việc này quá sức đối với ông.

‘Đồ gậy già mềm nhũn chó-ăn-mất-não, ông vào phòng, ông câm miệng’ Valetina cũng đẩy ba một cái, ông loạng choạng dựa vào khung cửa Mike lắp, lom khom đứng đó. Valentina lấy chìa khóa từ trong túi ra và vung vẩy nó trước mũi ba.

‘Tôi có chìa khóa phòng, ha ha, tôi có chìa khóa phòng!’

Ba tôi giơ tay muốn giật lại chiếc chìa khóa nhưng cô ả giữ nó ngoài tầm với của ông.

‘Ông cần chìa khóa làm gì?’ ả mỉa mai. ‘Ông vào phòng. Tôi khóa cửa.’

‘Valya, làm ơn đưa chìa đây!’ Ông hơi nhảy chồm lên, thật thảm bại, cố giật lấy chiếc chìa khóa nhưng bị ngã ra sau với một tiếng nức nở.

Vera cũng cố giật lại giúp ông - ‘Sao cô dám!’- nhưng Valentina đẩy chị ra.

‘Tôi có máy ghi âm!’ Vera hét lên. ‘Tôi sẽ ghi lại làm bằng chứng những hành động phạm tội của cô!’

Chị lấy chiếc máy ghi âm ra khỏi túi xách (chị thật đáng khâm phục!), bật nó lên và giơ cao trên đầu Valentina.

‘Nào, Valentina, vui lòng đưa chìa khóa phòng lại cho ba tôi, cố cư xử bình tĩnh và có văn hóa nào’ chị nói bằng giọng ra lệnh rõ ràng. Chị cao hơn Valentina, nhưng Valentina lại có lợi thế nhờ giày cao gót. Ả giật lấy máy ghi âm, lẽ ra ả lấy được rồi nhưng vào đúng lúc đó, ba tôi tóm được chiếc chìa khóa ở tay bên kia của ả khiến ả bị xao lãng. Bị hai bên tấn công, ả rú rít rồi nhảy vọt lên không trung (‘Cứ y như trong mấy bộ phim Kung Fu mà Dick hay xem vậy’) rồi rơi bịch xuống đất, một gót giày cao gót của ả dẫm vào bàn chân mang dép của Vera, gót giày còn lại đập vào ống chân ngay dưới đầu gối của ba tôi. Ba tôi và Vera oằn người lại. Chiếc máy ghi âm tuột khỏi tay, trượt trên mặt sàn xuống gầm bếp. Vera cúi người lấy máy ghi âm. Valentina đẩy ba tôi qua cửa phòng ông, giật chìa khóa khỏi tay ông rồi khóa cửa lại. Vera nhảy đè lên Valentina, co kéo, vặn tay - cả hai người họ giờ đều đang nằm trên sàn - cố lấy lại chìa khóa từ tay ả, nhưng Valentina khỏe hơn, ả nắm chặt chìa khóa trong tay, giấu ra sau lưng rồi lôi mình đứng dậy. Vera thua trận, vung vẩy máy ghi âm:

‘Tôi ghi lại mọi chuyện rồi! Tất cả những điều cô nói đều được ghi lại!’

‘Tốt!’ Valentina nói, ‘đây là điều tôi muốn nói: đồ hồ ly tinh chó cái ngực lép. Cô không có vú, cô ghen tị.’ Ả dùng hai tay nâng ngực lên, ép chúng lại với nhau một cách thô bỉ, miệng làm bộ hun chụt chụt. ‘Đàn ông thích vú bự. Ba cô thích vú bự’

‘Làm ơn mà Valentina’ Vera nói, ‘tự kiềm chế đi. Không cần nói chuyện bẩn thỉu thế đâu.’

Nhưng chị biết là chị đã bị đánh bại. Chị vẫn ngẩng cao đầu nhưng trái tim trĩu nặng nỗi tủi nhục.

Ở bên kia cánh cửa khóa kín, ba tôi cào vào tường, thút thít như một con chó vừa bị ăn đòn.

‘Ô Vera! Chị đã cố hết sức rồi. Chị thật tuyệt vời. Một nữ anh hùng. Chị có cuộn băng ghi âm ở đó không?’

‘Trong máy chẳng có cuộn băng nào. Chỉ là dọa suông thôi. Chứ tôi còn làm gì khác được nữa?’

Sau đó, trước khi ra ngoài, Valentina mở khóa phòng cho ba nhưng vẫn giữ chìa khóa.

Ba tôi lại tiểu trong quần lần nữa.

‘Ông chẳng dừng lại được. Lẽ ra ông không nên mặc quần yếm.’

‘Ô, ba dừng lại được chứ - đương nhiên là không phải dừng đái dầm, mà là dừng mê muội. Ông ta bám rịt lấy cô ả, không kể gì đến lý lẽ - hứng khởi, huy hoàng biết bao. Ông ta vẫn bảo vệ ả trước mặt tôi mà, cô biết đấy.’

‘Em biết’

‘Và cô biết tôi tìm ra thứ gì khác không? Nối với ổ điện dưới gầm giường của ông là một thiết bị nghe lén từ xa’

‘Trời đất, ba cần nó làm gì?’

‘Là cô ả cần, không phải ba. Một chiếc khác cắm trong phòng cô ả trên lầu. Nó cho phép cô ả nghe được mọi chuyện ba nói trong phòng’

‘Bộ ba hay nói chuyện một mình lắm hả?’

‘Không, ngốc ạ, những khi ông ấy nói chuyện điện thoại với chúng ta.’

‘À.’