Vài lời, trước khi chúng ta bắt đầu
Đầu óc là thứ khác biệt. Nó trở nên bất ổn theo những cách khác biệt. Đầu óc tôi trở nên bất ổn theo kiểu hơi khác với những đầu óc khác. Cái ta nếm trải trùng lặp với cái người khác nếm trải, nhưng nó không bao giờ là cùng một trải nghiệm. Các nhãn chung chung như “trầm cảm” (rồi “lo âu” rồi “rối loạn hoảng sợ” rồi “OCD” [1] ) hữu ích đấy, nhưng chỉ khi chúng ta hiểu đúng rằng không phải ai cũng có trải nghiệm như nhau về những thứ như vậy.
Trầm cảm đối với mỗi người có khác nhau. Cái đau được cảm nhận khác nhau, theo mức độ khác nhau và gây nên phản ứng khác nhau. Ngay cả là vậy, nếu sách phải sao chép chính xác trải nghiệm của ta về thế giới mới hữu ích, thì loại sách đáng đọc duy nhất là những cuốn ta tự viết lấy.
Không có cách bị trầm cảm, hay hoảng loạn, hay thấy muốn tự tử nào là đúng hay sai. Những thứ này chỉ là vậy thôi. Cũng giống như yoga, khốn khổ không phải là môn thể thao cạnh tranh. Nhưng qua nhiều năm tôi đã nhận ra là bằng cách đọc về những người đã chịu đựng, sống sót và vượt qua được nỗi tuyệt vọng, tôi thấy được an ủi. Nó cho tôi hy vọng. Tôi hy vọng cuốn sách này cũng làm được như vậy.
Obsessive Compulsive Disorder: Rối loạn ám ảnh cưỡng chế.