← Quay lại trang sách

Những viên thuốc

Nhiều ngày rồi tôi không ăn uống tử tế. Tôi không thấy đói vì còn đủ thứ điên khùng khác đang xảy ra với cơ thể và đầu óc tôi. Andrea nói là tôi cần phải ăn. Cô ấy đi lại tủ lạnh lấy ra một hộp xúp gazpacho Don Simon (ở Tây Ban Nha họ bán như hộp nước ép hoa quả).

“Uống cái này đi,” cô ấy nói, vặn mở nắp đưa tôi.

Tôi uống một ngụm. Lúc nếm nó thì tôi cũng nhận ra mình đói nên tôi uống thêm. Chắc tôi uống cũng cả nửa hộp rồi thì phải đi ra ngoài nôn hết ra. Đành là uống gazpacho Don Simon xong rồi nôn thì không phải dấu hiệu chắc ăn nhất đời là ta bị bệnh, nhưng Andrea không chịu đánh liều.

“Ôi Chúa ơi,” cô ấy nói. “Mình đi thôi.”

“Đi đâu?” tôi hỏi.

“Đến trung tâm y tế.”

“Họ sẽ bắt anh uống thuốc,” tôi đáp. “Anh không uống thuốc được đâu.”

“Matt à. Anh cần uống thuốc. Anh đã quá cái ngưỡng được chọn không uống thuốc rồi. Mình sẽ đi, được chưa?”

Tôi thêm dấu hỏi ở đó, nhưng tôi không thật sự nhớ đó là câu hỏi. Tôi không nhớ mình trả lời ra sao, nhưng tôi nhớ là bọn tôi đến trung tâm y tế. Và tôi được phát thuốc.

Bác sĩ kiểm tra kỹ hai bàn tay tôi. Tay tôi run rẩy. “Vậy cơn hoảng loạn đã kéo dài bao lâu?”

“Thật ra thì nó chưa dừng. Tim em vẫn còn đập quá nhanh. Em cảm thấy không bình thường.” “Không bình thường” còn lâu mới đủ diễn tả chuyện đó. Nhưng tôi không nghĩ mình có nói thêm như vậy. Nói thôi cũng đã là một nỗ lực kinh khủng.

“Adrenaline mà. Có vậy thôi. Em thở thế nào. Em có thở quá nhanh không?”

“Không. Chỉ có tim em thôi. Ý em là hơi thở của em có vẻ... không bình thường... nhưng mà cái gì cũng có vẻ không bình thường cả.”

Ông nghe tim tôi. Ông nghe bằng tay. Ấn hai ngón tay lên ngực tôi. Ông ngừng cười.

“Em đang dùng ma túy phải không?”

“Không!”

“Em đã từng dùng chưa?”

“Trong đời em đã từng dùng. Nhưng tuần này thì không. Nhưng em uống nhiều.”

“ Vale, vale, vale, ” [1] ông nói. “Em cần thuốc an thần Diazepam. Tối đa. Mức tối đa tôi có thể phát cho em.” Với một bác sĩ ở một đất nước mà ta có thể mua Diazepam thoải mái không cần toa, như thể thuốc giảm đau hạ sốt Paracetamol hay Ibuprofen, nói vậy thì cũng khá là có ý nghĩa. “Thứ này sẽ chữa được cho em. Tôi hứa.”

Tôi nằm đó, hình dung các viên thuốc đang có tác dụng. Cơn hoảng loạn dịu lại còn mức lo âu trong chốc lát. Nhưng thật ra cảm giác khuây khỏa tạm thời đó kéo theo nhiều hoảng loạn hơn nữa. Và cái này thì đúng là cơn lũ. Tôi cảm thấy mọi thứ bị kéo đi, như Brody trong phim Hàm cá mập ngồi trên bãi biển và nghĩ mình thấy cá mập. Tôi nằm đó trên sofa nhưng cảm thấy đúng nghĩa đen là bị kéo đi. Như thể có gì đang đưa tôi đi xa thực tại hơn nữa.

Tiếng Tây Ban Nha: Được rồi.