← Quay lại trang sách

Các triệu chứng của tôi

Ngoài ra tôi còn cảm thấy một số điều khác nữa:

Giống như bóng mình trong gương là một người khác.

Một kiểu cảm giác nhoi nhói gần như đau trong cánh tay, bàn tay, ngực, cổ họng và sau đầu.

Thậm chí không thể nghĩ đến tương lai. (Tương lai sẽ không xảy ra, dù sao đối với tôi là thế.)

Sợ hóa điên, bị vào nhà thương điên, bị mặc áo bó bỏ vào phòng giam có vách nệm.

Hay nghi bệnh.

Lo sợ phân ly.

Sợ khoảng trống.

Một cảm giác khiếp sợ nặng trĩu thường trực.

Kiệt sức về tinh thần.

Kiệt sức về thể xác.

Giống như mình vô dụng.

Thắt ngực và thỉnh thoảng đau.

Giống như tôi đang ngã ngay cả khi tôi đang đứng yên.

Nhức mỏi tay chân.

Thỉnh thoảng không nói được.

Lạc lõng.

Lạnh ẩm.

Buồn bã vô hạn.

Nhiều tưởng tượng tình dục hơn. (Nỗi sợ chết dường như thường tự bù trừ bằng ý nghĩ về tình dục.)

Cảm giác bị tách rời, bị cắt ra khỏi một thực tại khác.

Thôi thúc được là ai khác/bất kỳ ai khác.

Chán ăn (trong sáu tháng tôi sụt mười ba ký).

Run rẩy bên trong (tôi gọi là run trong tâm hồn).

Như thể tôi sắp bị hoảng loạn.

Giống như tôi đang hít thở không khí quá loãng.

Mất ngủ.

Nhu cầu thường trực dò tìm dấu hiệu cảnh báo là tôi a) sắp chết hoặc b) hóa điên.

Tìm thấy những dấu hiệu cảnh báo như vậy. Và tin.

Muốn đi dạo và phải nhanh.

Những cảm giác lạ như déjà vu và những thứ có vẻ như ký ức nhưng chưa xảy ra. Ít ra thì cũng với riêng tôi.

Thấy bóng tối quanh tầm nhìn ngoại vi.

Mong ước tắt đi những hình ảnh ác mộng thỉnh thoảng tôi thấy khi nhắm mắt.

Mong muốn bước ra khỏi bản thân một lúc. Một tuần, một ngày, một giờ. Khỉ thật, một giây thôi cũng được.

Vào thời điểm đó những trải nghiệm này thật kỳ lạ đến mức tôi nghĩ mình là người duy nhất trong lịch sử thế giới từng bị (đây là thời trước khi có Wikipedia), dù tất nhiên vào bất cứ thời điểm nào cũng có hàng triệu người trải qua những cảm giác tương đương. Tôi thường vô ý mường tượng đầu óc mình là một thứ cỗ máy khổng lồ và tối tăm, như cái trong truyện tranh viễn tưởng, toàn những là ống rồi bàn đạp rồi đòn bẩy và thủy lực, phát ra tia lửa và hơi nước và tiếng ồn.

Thêm lo âu vào trầm cảm thì có hơi giống như pha cocaine vào rượu. Nó đẩy nhanh toàn bộ trải nghiệm. Nếu bạn chỉ bị trầm cảm thì đầu óc bạn sẽ chìm lún xuống một đầm lầy và mất đà, nhưng nếu có lo âu thêm vào, đầm lầy vẫn là đầm lầy nhưng giờ nó còn có thêm những xoáy nước. Những con quái vật đang ở dưới đó, trong nước bùn, liên tục quẫy như cá sấu biến đổi gien ở tốc độ nhanh nhất. Bạn thường trực đề phòng. Bạn đề phòng đến mức mỗi phút đều lún xuống, trong khi vẫn tuyệt vọng cố để nổi lên, hít thở không khí mà người trên bờ quanh bạn hít thở dễ như chơi.

Bạn không có lấy một giây. Bạn không có một giây nào thức mà ở ngoài nỗi sợ. Đó không phải nói quá. Bạn thèm một khoảnh khắc, chỉ một giây không khiếp sợ, nhưng khoảnh khắc đó không bao giờ đến. Chứng bệnh bạn có không phải là bệnh của chỉ một bộ phận nào trong cơ thể, để bạn đứng ngoài mà suy nghĩ về nó. Nếu bị đau lưng bạn có thể nói “tôi muốn chết luôn vì cái lưng” và sẽ có một kiểu phân cách giữa cái đau và bạn. Cái đau là một cái gì khác. Nó tấn công và làm khó chịu và ăn mòn bạn nhưng nó vẫn không phải là bạn.

Nhưng với trầm cảm và lo âu thì cái đau không phải là cái bạn nghĩ về, vì nó là ý nghĩ. Bạn không phải là cái lưng của bạn mà bạn là ý nghĩ của bạn.

Nếu lưng bạn đau thì khi ngồi xuống nó có thể đau hơn. Nếu tâm thần bạn đau thì suy nghĩ làm cho nó đau. Và bạn cảm thấy không có phương án tương đương nào dễ dàng và thực tế giống như đứng lên lại. Dù thường thì cảm giác này là dối trá.