Cơn lốc
Nỗi hồ nghi giống như chim nhạn. Chúng theo nhau bay thành đàn. Tôi nhìn mình trong gương. Tôi nhìn mặt mình cho đến khi nó không phải mặt tôi. Tôi quay lại bàn ngồi xuống và tôi không nói với ai mình đang cảm thấy ra sao. Nói tôi đang cảm thấy ra sao sẽ dẫn đến việc cảm thấy nhiều hơn nữa cái tôi đang cảm thấy. Cư xử bình thường sẽ giúp ta cảm thấy bình thường hơn một chút. Tôi cư xử bình thường.
“Ôi trời, xem mấy giờ rồi này,” mẹ nói với vẻ cấp bách rất kịch. “Mai mẹ phải đến trường.” (Bà là hiệu trưởng một trường mầm non.)
“Mẹ đi ngủ đi,” tôi nói.
“Phải đó, bác lên đi, Mary,” Andrea phụ họa. “Bọn con dọn giường này kia được.”
“Có giường và nệm dưới sàn trong phòng nó rồi, nhưng nếu thích thì tối nay cháu cứ lấy giường hai bác mà ngủ,” ba tôi nói.
“Được rồi ba,” tôi đáp. “Tụi con ổn mà.”
Ba siết vai tôi rồi đi ngủ. “Thật mừng là con về đây rồi.”
“Dạ. Thật mừng là được về đây.”
Tôi không muốn khóc. Vì a) tôi không muốn ông thấy tôi khóc và b) nếu khóc tôi sẽ thấy tồi tệ hơn. Nên tôi không khóc. Tôi đi ngủ.
Hôm sau tôi thức dậy thì nó ở đó. Trầm cảm và lo âu, cả hai. Người ta mô tả trầm cảm là gánh nặng, mà cũng có thể là vậy. Nó có thể là một gánh nặng vật lý cũng như một gánh nặng cảm xúc, ẩn dụ. Nhưng tôi không nghĩ gánh nặng là cách hay nhất để mô tả cái tôi cảm thấy. Khi tôi nằm đó, trên nệm dưới sàn - tôi đã nhất quyết bảo Andrea ngủ trên giường, không phải vì hào hiệp ngay thẳng mà vì đó là điều tôi sẽ làm nếu tôi bình thường - tôi cảm thấy như mình bị kẹt trong cơn lốc. Trong mấy tháng sau đó, nhìn bề ngoài, mấy người kia sẽ thấy tôi có vẻ chậm chạp hơn bình thường một chút, thẫn thờ hơn một chút, nhưng trải nghiệm diễn ra trong đầu tôi thì luôn nhanh một cách tàn nhẫn và chèn ép.