Phần 2 TIẾP ĐẤT Hoa anh đào
“... khi cơn bão đã chấm dứt, mày sẽ không nhớ mình đã làm thế nào mà vượt qua được nó, làm thế nào mà mình đã sống sót. Thậm chí mày cũng sẽ không biết chắc là cơn bão đã thật sự chấm dứt hay chưa nữa. Nhưng điều này thì chắc chắn. Khi mày ra khỏi cơn bão, mày sẽ không còn là con người đã dấn bước vào nó. Ý nghĩa của cơn bão là như thế đó.”
— Haruki Murakami, Kafka bên bờ biển [1]
Theo bản dịch Kafka bên bờ biển của Dương Tường (Nhã Nam, NXB Văn học, 2020).
❖ ❖ ❖
Một tác dụng phụ của trầm cảm là đôi khi ta đâm ám ảnh cách bộ não mình hoạt động.
Lúc tôi bị suy sụp, về sống với cha mẹ, tôi thường tưởng tượng thò tay vào sọ mình lôi ra những bộ phận làm tôi thấy khổ sở. Do đã nói chuyện với những người khác cũng bị trầm cảm, lại cũng đã bắt gặp nó trong các sách vở khác, tôi thấy chuyện này dường như là một tưởng tượng thường gặp. Nhưng tôi sẽ lấy ra những bộ phận nào? Tôi sẽ lấy cả khối cứng ra, hay cái gì nhỏ và lỏng?
Có lần, trong một lúc chìm xuống, tôi ngồi trên ghế băng ở Park Square ở Leeds. Đó là chỗ yên tĩnh trong trung tâm thành phố. Nhà phố thời Victoria giờ biến thành văn phòng luật. Tôi nhìn cây anh đào và cảm thấy buồn nản. Trầm cảm, không có lo âu. Chỉ một sự buồn nản hoàn toàn, tuyệt vọng. Tôi còn không nhúc nhích được. Tất nhiên Andrea ngồi với tôi. Tôi không nói cô ấy biết mình đang thấy tệ thế nào. Tôi cứ ngồi đó, nhìn hoa anh đào hồng và cành lá. Ước gì ý nghĩ trong đầu mình cũng trôi đi nhẹ tênh như hoa anh đào lìa cành. Tôi bật khóc. Trước mặt thiên hạ. Ước gì mình là cây anh đào.
Càng tìm hiểu khoa học trầm cảm, bạn càng nhận ra người ta vẫn mô tả nó bằng những cái chúng ta chưa biết nhiều hơn cái đã biết. 90% nó là bí ẩn.