← Quay lại trang sách

Một khoảnh khắc vu vơ

Nó đến. Khoảnh khắc tôi đang chờ. Vào lúc nào đó trong tháng Tư năm 2000. Nó hoàn toàn nhỏ nhặt. Thật ra, không có gì nhiều để viết. Cái chính là ở đó. Đó là một phút vô nghĩa, lơ đãng, khi trải qua mười giây thức nhưng không chủ động nghĩ đến trầm cảm hay lo âu. Tôi nghĩ về công việc. Về cố gắng để được đăng một bài trên báo. Đó không phải ý nghĩ vui vẻ, mà trung tính. Nhưng đó là một rạng sáng trong đám mây, một dấu hiệu là mặt trời vẫn còn, đâu đó. Một chốc thì nó hết, nhưng khi mấy đám mây đó trở lại thì đã có hy vọng. Sẽ có lúc những giây không đau đớn đó kéo dài thành phút rồi giờ rồi thậm chí có lẽ là ngày.