Làm sao để giúp đỡ người bị trầm cảm hay lo âu
Biết rằng bạn được cần đến, được trân trọng, cho dù nhìn có vẻ không phải vậy.
Lắng nghe.
Đừng bao giờ nói “trấn tĩnh lại đi” hay “vui vẻ lên” trừ phi bạn sắp đưa ra chỉ dẫn tỉ mỉ, chắc ăn. (Yêu cho roi cho vọt không có tác dụng đâu. Hóa ra chỉ “yêu” chân thành kiểu cũ là đủ.)
Đánh giá đúng nó là bệnh. Người ta sẽ nói những điều không chủ tâm.
Tự tìm hiểu. Trên hết, hiểu rằng cái bạn thấy dễ dàng, đến cửa hiệu chẳng hạn, có thể là thách thức không thể tưởng đối với người bị trầm cảm.
Đừng nghĩ lỗi là ở mình, cũng giống như bạn sẽ không xem ai đó bị cúm hay bị hội chứng mệt mỏi mãn tính hay viêm khớp là do bạn. Không cái nào là lỗi của bạn.
Hãy kiên nhẫn. Hiểu rằng chuyện sẽ không dễ dàng. Trầm cảm tăng giảm và lên xuống. Nó không đứng yên. Đừng xem một phút vui/buồn là bằng chứng hồi phục/tái phát. Hãy đi đường dài.
Đáp ứng họ đúng tình trạng họ. Hỏi xem bạn giúp được gì. Điều chủ yếu bạn có thể làm là chỉ cần có mặt.
Làm giảm nhẹ áp lực công việc/đời sống nào đó có thể được.
Nếu được, đừng khiến người bị trầm cảm cảm thấy kỳ quặc hơn những gì họ đã sẵn cảm thấy. Nằm ba ngày trên sofa? Không kéo màn ra? Khóc vì những quyết định khó khăn như phải mang đôi tất nào? Thì sao. Có gì to tát đâu. Không có cái bình thường chuẩn mực. Bình thường là chuyện chủ quan. Có bảy tỷ kiểu bình thường trên hành tinh này.