← Quay lại trang sách
Ngoặc đơn
(Trầm cảm là một thứ lạ đời. Ngay cả giờ đây, viết những điều này mười bốn năm sau khi bản thân chạm đáy, tôi vẫn chưa thoát hẳn. Bạn vượt qua nó, nhưng đồng thời bạn cũng không bao giờ vượt qua nó. Nó trở lại trong những chớp mắt, khi bạn mệt hay lo lắng hay ăn một thứ gì đó không phù hợp và nó làm bạn bị bất ngờ. Thật ra vài hôm trước đây thôi tôi thức dậy thì lại thấy nó. Tôi cảm thấy mấy thoảng khói đen đen của nó quanh đầu, cái cảm giác đời sống là nỗi sợ hung hiểm đó. Nhưng rồi, sau một buổi sáng với một đứa lên năm và một đứa lên sáu tuyệt nhất trần đời, cảm giác đó dịu lại. Giờ nó là một thứ phụ. Một thứ phải bỏ trong ngoặc đơn. Bài học đời sống: lối thoát không bao giờ là qua chính mình.)