← Quay lại trang sách

Tiệc

Suốt mười năm trong đời tôi không đi dự bữa tiệc nào mà không hoảng sợ. Phải, là tôi đây, kẻ từng làm ở Ibiza cho buổi tiệc hằng tuần lớn nhất và cuồng nhiệt nhất châu Âu, không thể bước vào một phòng đầy người vui vẻ cầm ly rượu mà không bị hoảng loạn.

Không lâu sau khi có sách được xuất bản, lo mình sẽ sớm bị bỏ rơi, tôi cảm thấy buộc phải dự một tiệc Giáng sinh trong giới văn chương. Tôi tỉnh táo, vì vẫn còn sợ rượu chết khiếp, và khi tôi bước vào một phòng thì liền thấy khớp vì dường như đâu đâu cũng nhan nhản những người nổi tiếng có đầu óc (Zadie Smith, David Baddiel, Graham Swift), toàn những gương mặt nổi tiếng thông minh, những con cá gặp nước.

Tất nhiên, bước vào một phòng đầy người thì chẳng bao giờ dễ cả. Có khoảnh khắc đứng loanh quanh lóng ngóng, như phân tử lẻ loi nghiêm túc, trong khi mọi người khác đứng túm tụm từng nhóm nhỏ, cười và trò chuyện.

Tôi đứng giữa phòng, tìm xem có ai quen vì những lý do khác hơn là họ nổi tiếng và không thấy ai. Tôi cầm ly nước khoáng có ga (tôi quá sợ caffeine và đường nên không uống gì khác) và cố nghĩ sự lúng túng bất ổn khiến tôi thành một thiên tài. Suy cho cùng Keats và Beethoven và Charlotte Brontẻ cũng ghét tiệc tùng. Nhưng rồi tôi nhận ra có lẽ hàng triệu người không phải thiên tài trong lịch sử cũng ghét tiệc.

Trong vài giây, tôi gần như tình cờ nhìn vào mắt Zadie Smith. Cô quay đi. Rõ ràng cô nghĩ tôi là đồ khùng. Nữ hoàng văn chương nghĩ mình là đồ khùng!

Một trăm chín mươi mốt năm trước bữa tiệc này và chỉ cách đó vài dặm, Keats đã ngồi xuống viết một lá thư cho người bạn là Richard Woodhouse.

“Khi tôi ở trong phòng với mọi người,” ông viết, “nếu có bao giờ tôi thoát khỏi suy nghĩ về các sáng tạo từ đầu óc mình thì không phải là tôi được trở về với tôi: mà danh tính của mỗi một người trong phòng bắt đầu đè nặng lên tôi đến nỗi chẳng mấy chốc tôi bị hủy thể.”

Khi tôi đứng đó, mấy bong bóng CO 2 , nổi lên trong ly, tôi cảm thấy một kiểu hủy thể. Tôi bắt đầu không hoàn toàn chắc mình có ở đó và tôi cảm thấy đang bồng bềnh. Là nó đó. Tái phát. Nhiều tuần trầm cảm đợi tôi, có lẽ nhiều tháng.

Thở đi, tôi dặn mình. Cứ thở.

Tôi cần Andrea. Không khí đang loãng hơn. Tôi đang ở ngoài khí quyền. Tôi đã đi quá cả chân trời sự kiện. Không được rồi. Tôi đang lạc trong hố đen tôi tự tạo ra.

Tôi đặt ly xuống bàn và ra khỏi đó. Tôi bỏ lại áo khoác trong phòng giữ áo mà theo tôi biết nó vẫn sẽ còn đó. Tôi bước ra đêm London và chạy quãng ngắn trở lại quán cà phê mà Andrea, cứu tinh muôn đời của tôi, đang chờ.

“Có chuyện gì vậy?” cô ấy hỏi. “Em tưởng anh sẽ đi một giờ?”

“Anh không làm được. Anh phải ra khỏi đó.”

“Ừ thôi, anh cũng ra rồi. Anh thấy sao?”

Tôi ngẫm. Tôi cảm thấy thế nào? Như thằng ngu, rõ rồi. Nhưng còn nữa, cơn hoảng loạn đã hết. Ngày trước, những cơn hoảng loạn không tự nhiên biến mất. Chúng chỉ biến thành hoảng loạn thêm, như một đạo quân, chúng bẻ gãy tôi, cho đến khi trầm cảm vào và biến đầu tôi thành thuộc địa. Nhưng không. Tôi đang cảm thấy khá bình thường. Một người bình thường bị dị ứng tiệc. Trong buổi tiệc tôi đã muốn chết đi, nhưng không theo nghĩa đen. Thật ra, tôi chỉ muốn thoát khỏi căn phòng. Nhưng ít ra ban đầu tôi đã bước vào đó. Tự chuyện đó đã là tiến bộ. Một năm sau tôi sẽ khá hơn đủ để không chỉ đến dự tiệc, mà còn tự đi đến đó một mình. Đôi khi trên con đường bình phục đầy sỏi đá, đầy gió, cái có vẻ như thất bại lại là một bước tiến tới trước.