Chương 42 .
Phần ngày còn lại, tôi gọi điện cho phòng nhân sự. Bám riết lấy phòng nhân sự hay hơn là xoay xỏa qua những tệ quan liêu giấy tờ trong việc xin thôi việc của tôi.
Các bạn trong đội lần lượt ghé qua thể hiện sự ngạc nhiên và chúc mừng tôi. Họ nhất quyết bắt tôi khoảng bốn giờ chiều đến The Sportsmen, quán rượu trong khu liên cơ để liên hoan chia tay.
Mặc dù bàng quang của tôi suýt vỡ ở quán, - Tất nhiên là vì Diet Coke. - tôi rất cảm động vì sự quan tâm và tôn trọng của các bạn đồng sự.
Họ còn tặng tôi một thiếp mừng ngoại cỡ, có toàn bộ chữ ký của mọi người.
Mặt trước tấm thiếp in dòng chữ 'Hẹn gặp lại'.
Bên trong là 'Đừng thành bà cụ non nhé!'
- Chao ôi, các bạn. - Tôi sụt sịt nói. - Tôi cũng nhớ các bạn. Và cũng không muốn thành bà cụ non đâu.
Cuối cùng, khoảng bảy giờ tôi khẩn khoản mới rời được khỏi đó và về nhà.
Vui thật, tôi nghĩ lúc lái xe vào làn đường. Tôi không nhìn thấy xe của Paul. Anh thường gọi cho tôi biết mỗi khi anh phải làm việc muộn.
Tôi đang mở di động gọi anh thì chú ý thấy cái gì đó là lạ trong ô cửa sổ bên trên gara. Có một khe hở đen ngòm giữa các sợi mành mành. Tôi vừa bấm số của Paul vừa cố nhớ lại lần cuối cùng tôi mở nó là khi nào.
Tôi từ từ nhìn lại, rất thận trọng rồi đóng di động đánh tách.
Khe hở trên mành mành đã khép lại.
Gượm đã. - Tôi nghĩ. - Bình tĩnh nào.
Đầu óc tôi vội vã lướt qua mọi khả năng. Có lẽ đây là một trong những tên bạn của anh em Ordonez? Hay một người anh em khác mà tôi chưa biết?
Hoặc có thể chỉ vì quá mệt mỏi và hoang tưởng, tôi nghĩ. Có khi vì uống quá nhiều Diet Coke ở The Sportsmen.
Tôi lấy khẩu Glock và cài vào đằng sau thắt lưng váy. Hầu như là làm dáng, tôi nghĩ. Nhưng thà hoang tưởng còn hơn là hối tiếc.
Tôi rút chìa khóa lúc trèo lên bậc, tự nhiên như thường lệ. Lúc ra khỏi tầm nhìn của ô cửa sổ, tôi rút súng và chạy vòng ra phía sau nhà.
Tôi liếc nhìn các cửa sổ. Mọi thứ có vẻ y nguyên. Không có dấu hiệu bị đột nhập. Cũng không có gì bất an.
Trên rèm cửa sau có một khe hở nhỏ. Tôi nhìn chăm chú qua đó, quan sát hành lang từ trước ra sau một lúc. Không có chuyển động gì. Không gì hết.
Sau vài phút, tôi cảm thấy mình ngốc nghếch. Chẳng có ai ngoài tôi.
Lúc đó, ở cuối hành lang gần cửa, bỗng có gì đó vút qua căn phòng tối tăm. Một cái bóng to lớn chuyển động rất nhanh. Tôi tin chắc thế.
Khốn kiếp! Tôi nghĩ lúc mạch đập dồn. Chúa ơi! Tôi có thể cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Đúng lúc đó tôi nghĩ đến Paul. Có lẽ anh đang ở nhà. Có một ai đó ở cùng anh. Đang chạy qua trong bóng tối. Ai? Vì một lý do hợp lý nào chăng?
Mình phải vào bên trong, tôi hít một hơi thật sâu và quyết định.
Tôi cởi giày, cố mở khóa cửa sau thật khẽ và xoay nắm đấm hết sức từ từ.
- Suỵt. - Tôi nghe thấy ai đó nói. Không phải với tôi. Tôi giơ khẩu Glock về phía tiếng động, sẵn sàng nhả đạn thì các ngọn đèn bật sáng.
- NGẠC NHIÊN CHƯA?! - Mấy chục giọng nói đồng thanh.
Tôi còn biết nói gì nữa! Lạy Chúa, đây là bạn bè và gia đình tôi. Ít ra là cánh nữ. Thật may mắn, tôi đã không nổ súng. Cảm tạ khẩu súng lục an toàn.
Tôi ngẩn người vì những quả bóng Myllar, những món quà tặng gói giấy vàng - xanh, cái xe ba bánh cho trẻ tập đi dựng ở góc phòng.
Rốt cuộc không phải là một cuộc đột nhập. Không có tin xấu hoặc thảm họa gì.
Đây là bữa tiệc mừng con tôi!
Căn cứ vào những bàn tay giơ lên che miệng há hốc, những bộ mặt không còn hạt máu, tôi biết họ thực sự sửng sốt.
Tôi hạ thấp cái nhìn từ giữa mắt dì Lucy già lão của tôi. Bà bắt đầu thở lại.
- Mẹ nhìn kìa. - Đứa cháu gái lên bốn, con của chị gái Michelle tôi nói trong sự lặng ngắt. - Dì Lauren có súng.
- Ổn cả rồi, thưa các vị, - Paul nói và mỉm cười lúc tiến tới, giúp tôi cho vũ khí vào bao. Anh ôm ghì tôi để giúp tôi hoàn hồn.
- Sao anh lại tổ chức tiệc mừng lúc này? Em mới có thai mười một tuần thôi. - Tôi thì thầm lúc anh hôn lên má tôi.
- Anh muốn em có tiệc mừng trước khi chúng ta chuyển đi, - Paul nói và quay sang đám đông. - Giờ, hãy cười lên nào. Cười thật to. Chúng ta cùng vào tiệc.
- Mọi sự ổn rồi, - Paul nhắc lại. - Chỉ là một ngày nữa trong đời một cảnh sát anh hùng. Ai muốn uống nào?