← Quay lại trang sách

Hồi 7 Hai Con Chim Ưng Lạ.

Vưu Nam Báo "à" một tiếng rồi nói:

- Trông sắc mặt Chu huynh thế kia chắc là thắng lợi phải không?

Chu Bạch Mi cười ha hả:

- Không chỉ thắng lợi, Phục Bách Thao còn bị ba vết thương nữa, nếu hắn không biết thân trốn đi cho nhanh thì đã chết dưới thanh Đồ Long của ta rồi.

Vưu Nam Báo ngạc nhiên hỏi:

- Chu huynh lấy được thanh Đồ Long của Lỗ Trường Phong từ bao giờ thế?

Chu Bạch Mi đỏ mặt cười gượng:

- Thanh kiếm này là của Lỗ Trường Phong cho ta mượn, nói thực tình, nếu không có nó, thời chưa chắc ta đã thắng nổi ngọn Hóa Huyết kim đao của Phục Bách Thao.

Nói đến đây, lại đảo mắt nhìn quanh các bàn tiệc, chợt trông thấy Nhạc Long Phi cũng có mặt ở đó, liền mỉm cười gọi to:

- Nhạc lão đệ cũng đến đấy ư? Ta phiền ngươi cảm ơn Lỗ Trường Phong và nói rằng chờ ta chém được đầu Phục Bách Thao xong, sẽ đem thanh Đồ Long đến núi Mạc Can nộp lại.

- Chu lão tiền bối đã thắng lợi, Nhạc Long Phi xin kính người một chén.

Nói xong, giơ tay đẩy một cái, chén rượu ở trong tay bay lên trên không, không bị sóng ra ngoài một giọt.

Công phu đó không phải tầm thường, huống chi từ chỗ Nhạc Long Phi đứng tới chỗ Chu Bạch Mi cách nhau một khoảng còn xa hơn giữa chỗ Vưu Nam Báo và Chu Bạch Mi nhiều, làm cho tất cả mọi người trong bữa tiệc đều chú ý nhìn chàng. Chu Bạch Mi đỡ lấy chén rượu uống hết, Vưu Nam Báo mời khách tùy tiện chọn chỗ ngồi mỉm cười nói:

- Chu huynh, mời an tọa, mấy vị kiếm khách danh gia đã tề tựu đông đủ, ta có thể khai hội ngay bây giờ được.

Chu Bạch Mi ngồi xuống một tảng đá lớn, rồi cười nói:

- Ta vừa ác đấu với Phục Bách Thao một trận hơi lâu, nên tinh thần hơi mệt mỏi, Vưu huynh cử hành Luận kiếm đại hội thời nhớ đừng bắt ta ra trận đầu mới được.

Vưu Nam Báo cười ha hả nói:

- Chu huynh yên tâm, Luận kiếm đại hội của ta không giống các đại hội khác, không cần phải đấu kiếm động võ.

Mấy câu nói ấy làm cho cử tọa đều kinh ngạc, cùng mở to đôi mắt nghi ngờ chú ý nhìn Vưu Nam Báo.

Vưu Nam Báo cười ha hả nói:

- Nếu đã đấu kiếm, tất phải phân trên dưới, như vậy làm sao khỏi tránh thù oán? Và bọn ta đều là người yêu kiếm thuật, cũng nên giữ lấy hòa khí, vì thế Vưu Nam Báo mời các vị cử hành Luận kiếm đại hội bữa nay xin phá bỏ lệ cũ, quyết không trọng chữ "tranh", mà chỉ trọng chữ "luận".

Phù Vân Tử vỗ tay khen:

- Vưu huynh lập ý hay lắm, xin cho bần đạo được nghe rõ chi tiết.

Vưu Nam Báo nhìn khắp mọi người một lượt, rồi cười một cách kiêu ngạo:

- Chư vị có biết tại sao nơi đây được gọi là Tàng Kiếm cốc?

Câu hỏi đột ngột, làm cho mấy vị võ lâm kỳ khách đều ngẫm nghĩ, không ai trả lời được, cả đến Chu Bạch Mi là người có giao tình thân mật với Vưu Nam Báo cũng chịu nốt.

Vưu Nam Báo thấy không ai trả lời, lại cười nói:

- Nhân vì tiểu đệ là người yêu kiếm, đã phí bao sinh lực suốt cả nửa đời người, mới sưu tầm được tám thanh kiếm quý, cất ở trong cốc, vậy nên mới dám đặt tên nơi này là Tàng Kiếm cốc.

Phù Vân Tử thấy bảy thanh bảo kiếm lồng trong bao đặt trên chiếc bàn dài bằng gỗ, mỉm cười hỏi:

- Vưu huynh nói có tám thanh, sao ở đây chỉ thấy có bảy?

Vưu Nam Báo nói:

- Còn một thanh ta giao cho Cốc nhị tổng quản Huyền Linh đạo trưởng ở ngoài cửa cốc, để thử nhãn lực của các vị võ lâm quý khách muốn vào dự kiến.

Nói tới đây chợt ngừng lại, đưa mắt nhìn Nhạc Long Phi, Vũ Văn Kỳ và người đàn ông trung niên có bộ mặt nham hiểm ngồi đối diện với Viên Thanh Loan, đoạn nói tiếp:

- Nhạc Long Phi lão đệ, Vũ Văn cô nương và Cận Vạn Tôn bằng hữu đã hợp cách vào cốc, chắc đều đã coi qua thanh Cô Trung kiếm rồi chứ?

Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ lúc bấy giờ mới biết người đàn ông lạ mặt kia là Cận Vạn Tôn, quả cũng chỉ là người đi xem như mình, nhưng vẫn không hiểu hắn thuộc về môn phái nào.

Chu Bạch Mi uống hết nửa chén rượu, rồi nhìn Vưu Nam Báo cười ha hả:

- Vưu huynh giấu kín tiếng thật, nếu ta biết Vưu huynh có nhiều món thần binh tuyệt thế này, thì việc gì phải lần mò sang tận Mạc Can mượn Lỗ Trường Phong thanh Đồ Long nữa!

Vưu Nam Báo lắc đầu cười:

- Chu huynh đừng lầm, ta chỉ nói giấu tám thanh danh kiếm hiếm có, chớ không nói có tám món thần binh tuyệt thế.

Chu Bạch Mi ngạc nhiên hỏi:

- Cái tên Truy Hồn Học Cứu này đừng có cậy mình một bụng chữ, mà định đem chữ lòe chúng ta. Ta xin hỏi "danh kiếm" và "thần binh" khác nhau chỗ nào?

Vưu Nam Báo mỉm cười nói:

- Danh kiếm là để biểu thị cho cái lai lịch bất phàm, còn thần binh tuyệt đại là biểu thị cho cái tính chất sắc bén, vậy nên danh kiếm hy thế có thể bao gồm cả tuyệt đại thần binh, mà tuyệt đại thần binh thì không thể bao gồm danh kiếm được. Nói cách khác là trong tám thanh kiếm ta cất, chỉ có ba thanh có thể gọi là thần binh, xuống nước có thể chém giao long, lên cạn có thể có giết được sư tử, thổi đứt cả tóc, chém gãy cả thoi vàng, còn năm thanh kia, nói về giá trị còn có thể vượt lên trên ba thanh tuyệt đại thần binh, nhưng về phương diện bản chất, thì cũng chỉ như thanh kiếm tầm thường đúc bằng một loại thép tốt mà thôi.

Chu Bạch Mi lẳng lặng nghe xong, mỉm cười nói:

- Vưu huynh uổng công thổi phồng mấy thanh kiếm từ nãy tới giờ, có giỏi thì đưa cho chúng ta truyền tay nhau xem một lượt cho rộng kiến thức coi nào!

Vưu Nam Báo cười ngất:

- Ta đã mời các vị đến đây để luận kiếm, thời chẳng lẽ lại tiếc không để cho các vị truyền tay nhau xem hay sao? Nhưng trước khi xem kiếm, ta muốn giao hẹn với các vị mấy câu đã.

Chu Bạch Mi cười nói:

- Xin cứ cho nghe.

Vưu Nam Báo vòng tay nói với tất cả mọi người:

- Trong khi Vưu Nam Báo mời các vị xem kiếm, xin các vị cứ tự do phát biểu ý kiến, nếu vị nào có ý kiến cao thâm, nghị luận tinh xác khiến Vưu Nam Báo này bái phục, thì xin tặng vị đó thanh kiếm.

Cử tọa nghe xong, trong bụng đều háo hức nhưng vẫn ngồi yên không ai lên tiếng.

Vưu Nam Báo lại nói tiếp:

- Sau đó Vưu Nam Báo xin đề nghị cùng chư vị cùng sáng tạo một phương pháp là Lục Hợp kiếm pháp.

Viên Thanh Loan ngồi phía xa, khẽ kêu lên một tiếng, rồi nói:

- Lục Hợp kiếm pháp, có tinh, khí, thần, nhãn, thân, ba hợp trong, ba hợp ngoài, đã phổ biến rất rộng, đại phàm những người học kiếm, ai mà không biết dùng, còn cần gì đợi chúng ta hợp lực sáng tạo làm gì nữa!

Vưu Nam Báo lắc đầu xua tay nói:

- Viên nữ hiệp chưa hiểu ý ta, vì bữa nay các nhân vật ở đây đều là những tay danh gia kiếm thuật kiệt xuất trong võ lâm đương thời, như Phù Vân đạo trưởng, Mộ Dung lão nhân, Mộc Kiếm đầu đà, Chu Bạch Mi huynh, Viên nữ hiệp và thêm cả Vưu Nam Báo nữa, gồm tất cả sáu người, bây giờ mỗi người truyền lại một chiêu do mình sáng tạo ra, há chẳng thành một thế Lục Hợp kiếm pháp tổng hợp tham thấu tất cả diệu pháp của tất cả, uy lực thật là vô biên, vô hạn.

Phù Vân Tử vỗ tay cười nói:

- Vưu huynh nghĩ ra cách ấy, thực là mới mẻ kỳ lạ, diệu tuyệt. Nhưng không biết mỗi người truyền thụ một chiêu thì bằng cách nào?

Vưu Nam Báo cười nói:

- Lát nữa tiểu đệ sẽ sai người đem giấy bút lại, xin các vị đều bí mật viết vào đó dán kín lại...

Vừa nói tới đây, chợt Mộ Dung lão nhân mỉm cười hỏi:

- Xin hỏi Vưu cốc chủ, Lục Hợp kiếm pháp này tác dụng ở chỗ nào?

Vưu Nam Báo nói:

- Ngày rằm tháng mười này, Lê Phóng Hạc sẽ triệu khai Nam Hải Anh Hùng hội trên Độc Long đảo, tất nhiên hào kiệt anh hùng trong tứ xứ sẽ tụ họp ở đó, bọn chúng ta tất cả đều cũng sẽ đến dự, lúc đó ta sẽ chọn ra một vị thiếu niên anh hùng tư chất tốt, đã lộ vẻ xuất sắc trong hội trường mà chuyền cho môn Lục Hợp kiếm pháp, như thế chẳng có ý nghĩa lắm ru? Câu chuyện đó cũng đủ lưu truyền muôn đời, làm một thiên giai đoạn trong phái võ lâm mãi mãi!

Mộc Kiếm đầu đà nghe tới đó, miệng niệm một câu "A di đà Phật", mắt chú ý nhìn Vưu Nam Báo hỏi:

- Vưu cốc chủ có ý kiến hay lắm, nhưng chẳng hay môn Lục Hợp kiếm tổng hợp diệu quyết này sẽ giao cho ai giữ?

Vưu Nam Báo không ngờ Mộc Kiếm đầu đà hỏi vậy, bèn ngẩn người ra một lát rồi mỉm cười đáp:

- Vưu Nam Báo chưa từng nghĩ tới điều này, chúng ta nên cử lấy một người giữ môn Kiếm quyết đó, và phụ trách cả việc tìm người nào đáng được truyền thụ ở Nam Hải Anh Hùng hội nữa.

Phù Vân Tử cười nói:

- Phật môn đệ tử đã giới thâm sâu, lại cao pháp nhãn, ta nhận thấy chỉ có Mộc Kiếm đầu đà là có đủ tư cách giữ Kiếm quyết và tuyển lựa nhân tài thôi.

Phù Vân Tử nói xong, bọn cử tọa đều tán thành, riêng chỉ có Viên Thanh Loan mấp máy môi định nói, nhưng sau lại cố nén.

Vũ Văn Kỳ ghé tai Nhạc Long Phi khẽ cười nói:

- Long ca ca, cuốn Kiếm quyết Lục Hợp chứa diệu quyết của sáu vị kiếm khách thượng đẳng này, tất nhiên thần kỳ lắm lắm, khi nào tới Nam Hải Anh Hùng hội ca ca phải cố biểu dương tuyệt nghệ, chiếm lấy danh đầu mới có hy vọng được truyền môn Kiếm quyết đó.

Nhạc Long Phi mỉm cười khẽ đáp lại:

- Kỳ muội quên là ta vẫn quen lá cờ Mặc Vũ Phù Dung làm binh khí ư? Còn muốn học Lục Hợp kiếm quyết làm gì?

Vũ Văn Kỳ giận dỗi, lườm Nhạc Long Phi một cái dài, Nhạc Long Phi cười nói:

- Muội quên khuấy đi mất, Thôi được, ta dẫu không cần nhưng cũng cố tranh lấy tặng Kỳ muội.

Vũ Văn Kỳ cố ý nũng nịu, giả vờ giận dỗi:

- Ai khiến ca ca tặng? Dễ thường muội không tranh lấy được hay sao?

Người đẹp giận hờn, trông lại càng đẹp hơn, huống chi lại còn cố ra vẻ nũng nịu, yêu kiều, khiến cho Nhạc Long Phi càng thấy tâm hồn điên đảo.

Trong khi Nhạc Long Phi tâm hồn như ngây như dại, thì Vưu Nam Báo cầm lấy một thanh kiếm dài hình thức cổ lỗ đưa cho Chu Bạch Mi người ngồi gần ông ta nhất rồi mỉm cười nói:

- Xin Chu huynh xem thử thanh kiếm này, xem xong xin lần lượt đưa cho các vị khác!

Chu Bạch Mi tuốt thanh kiếm ra xem, bất giác cau lông mày lại, thì ra thanh bảo kiếm chỉ là một lưỡi kiếm bằng sắt đen sì không thấy long lanh sắc bén như những thanh kiếm khác.

Vưu Nam Báo đợi mọi người truyền tay nhau xem khắp lượt lại để trả về trên bàn rồi mới vòng tay mỉm cười nói:

- Trong các vị có vị nào biết lai lịch thanh bảo kiếm này không?

Năm nhà kiếm thuật ngồi đó kể cả Phù Vân Tử sắc mặt đều lộ vẻ ngượng ngùng lặng im không nói:

Vưu Nam Báo nhướng cao lông mày, chú ý nhìn bọn Nhạc Long Phi, Vũ Văn Kỳ và Cận Vạn Tôn cười nói:

- Nhạc lão đệ, Vũ Văn cô nương và Cận bằng hữu có cao kiến xin cứ phát biểu tự nhiên!

Cận Vạn Tôn khoanh tay nói:

- Thanh bảo kiếm này phân lượng rất nặng, hình thức thì cổ, có lẽ là vật của đại tướng thời Tiền Hán vẫn dùng.

Vưu Nam Báo giật mình kinh sợ, chú mục nhìn Cận Vạn Tôn rồi hỏi:

- Cận bằng hữu nhãn lực khá lắm, nếu bằng hữu có thể nói được chủ nhân thanh kiếm này là ai thì Vưu Nam Báo xin tặng ngay thanh kiếm.

Cận Vạn Tôn đỏ mặt lắc đầu không nói gì, Nhạc Long Phi chợt đứng lên mỉm cười nói:

- Thanh kiếm này khuôn khổ dài quá, phân lượng nặng quá, chỉ dùng trong khi mặc giáp ngựa thì được chứ như bọn giang hồ ta thì bất tiện lắm. Nếu Vưu cốc chủ chịu đổi thanh kiếm Cô Trung thần của Lữ Các Bộ tuần tiết Dương Châu, có thấm được dòng máu trung thần làm thưởng, thì Nhạc Long Phi xin đánh bạo đoán thử.

Vưu Nam Báo gật đầu cười:

- Miễn là Nhạc lão đệ nói được tên chủ nhân thanh kiếm này về thời Tiền Hán là ai, thì Vưu Nam Báo xin vui lòng đem thanh kiếm Cô Trung thần tặng lão đệ.

Nhạc Long Phi nói:

- Nếu Nhạc Long Phi đoán không lầm, thì trong số cựu chủ nhân thanh kiếm này có ba vị danh tướng cái thế anh hùng.

Vưu Nam Báo kinh nhạc nói:

- Ta chỉ biết có hai vị, không ngờ Nhạc lão đệ còn biết nhiều hơn, xin lão đệ cứ giảng cho nghe, khiến Vưu Nam Báo cũng được tăng thêm kiến thức.

Nhạc Long Phi nói:

- Ta xin nói ngược từ dưới lên:

thời Tiền Minh, thanh kiếm này tìm được lương chủ là Khai Bình vương Thường Ngộ Xuân vẫn dùng để bên mình.

Vưu Nam Báo dùng lối Phi bồi tung chén rượu về phía Nhạc Long Phi rồi cười ha hả:

- Nhạc lão đệ nói đúng lắm, ta kính lão đệ một chén trước đã.

Nhạc Long Phi đỡ lấy chén rượu uống cạn rồi lại nói tiếp:

- Từ đời Khai Bình vương trở lên, trong kỳ chống Kim đời Nam Tống cũng có một vị danh tướng kháng Kim tên gọi Tôn Trạch cũng thường đeo bên mình.

Vưu Nam Báo cười nói:

- Điều ấy thì ta không biết, cảm ơn Nhạc lão đệ chỉ giáo.

Nhạc Long Phi lại nói tiếp:

- Đến như chủ nhân thanh kiếm này về đời Tiền Hán, thì so với Thường Ngộ Xuân, Tô Trạch lại còn tiếng hơn nữa, ấy là vị danh tiếng thần dũng tuyệt luân Bá Vương Hạng Võ.

Vưu Nam Báo mỉm cười nói với Huyền Hóa đạo nhân từ nãy vẫn đứng túc trực bên cạnh:

- Ngươi ra ngoài cửa Tàng Kiếm cốc lấy thanh Cô Trung kiếm đem vào đây cho ta.

Huyền Hóa đạo nhân đem thanh kiếm vào, Vưu Nam Báo đỡ lấy đưa cho Nhạc Long Phi rồi cười nói:

- Nhạc lão đệ học rộng biết nhiều, Vưu Nam Báo xin khâm phục vô cùng và kính tặng lão đệ thanh kiếm này.

Nhạc Long Phi kính cẩn đỡ lấy thanh kiếm, nhìn cử tọa một lượt rồi nói to:

- Nhạc Long Phi xin kính cẩn đem thanh kiếm này tặng lại cho nghĩa muội là Vũ Văn Kỳ, mong rằng nàng có thể noi theo chí lớn của cựu chủ nhân thanh Cô Trung kiếm này là Sử khả pháp Lữ Các Bộ diệt trừ giặc Mãn, khôi phục giang sơn.

Mộ Dung lão nhân, Mộc Kiếm đầu đà cho đến cả bọn Chu Bạch Mi nghe câu nói đó đều khe khẽ gật đầu, duy chỉ có Viên Thanh Loan cười nhạt mấy tiếng, nhất là Cận Vạn Tôn mắt quắc lên nhìn Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ một cách dữ dội.

Phù Vân Tử con mắt đã nhìn thấy rõ từ đầu chí cuối, nhưng chỉ ngồi im, chẳng nói chẳng rằng.

Vũ Văn Kỳ đỡ lấy thanh kiếm, nhìn Nhạc Long Phi cười hỏi:

- Quái lạ, sao thanh kiếm này không có triện đóng lại cũng không có đặc điểm gì mà Long ca ca vừa trông thấy đã nhận ngay ra là vật của các vị danh tướng đã dùng?

Nhạc Long Phi cũng khẽ cười đáp:

- Kỳ muội không biết ư? Sư phụ ta là dòng dõi Tiền Minh hoàng đế, nên bảo vật triều Tiền Minh ta phải biết chứ!

Vũ Văn Kỳ mỉm cười gật đầu:

- Tiểu muội cũng được gia sư và Tây Môn sư thúc nói cho nghe câu chuyện bí mật đó.

Nhạc Long Phi cười nói:

- Gia sư có một cuốn Kiếm phả từ trong đại nội đem ra, phàm những loại binh khí nào mà các vị đế vương, danh tướng nào thường dùng đều có chép trong sử, ở Kiếm phả đều ghi rõ trọng lượng tấc thước, nên khi ta vừa cầm thanh kiếm trong tay là nói ngay được lai lịch của nó.

Vũ Văn Kỳ hoảng nhiên tỉnh ngộ:

- Nếu thế thì những danh kiếm trong triều Long ca ca đều biết hết nhưng đối với binh khí phái giang hồ thì chưa chắc Long ca ca rành rọt như vậy.

Giữa lúc ấy, Vưu Nam Báo lại cầm lên một thanh kiếm dài chừng thước sáu, thước bảy, lưỡi sáng loáng như nước, đưa cho mọi người xem, Nhạc Long Phi cầm lên tay trông qua một lượt, rồi đưa cho Phù Vân Tử, mỉm cười nói:

- Phù Vân đạo trưởng, thanh đoản kiếm này sắc lắm, có thể chém thủng được những loại giáp nặng, chặt đứt được vàng, đá, nhưng tấc thước lại dài hơn thanh Ngư Trường một chút, Nhạc Long Phi kiến thức hẹp hòi, không biết rõ lai lịch của nó xin lão tiền bối xem qua.

Phù Vân Tử đỡ lấy thanh kiếm giở đi giở lại, ngắm nghía một hồi bất giác kinh ngạc, nhìn Vưu Nam Báo cười nói:

- Hèn nào Vưu huynh đặt tên cho sơn cốc này là Tàng Kiếm cốc, bần đạo quả kính phục Vưu huynh đã hao tổn bao tâm huyết mới sưu tầm được một danh kiếm thần vật quý báu đến như vậy.

Vưu Nam Báo cười nói:

- Phù Vân Tử đạo trưởng đã biết rõ lai lịch của thanh kiếm này rồi ư?

Phù Vân đạo trưởng nói:

- Vưu huynh yên tâm, ta dẫu có nhận ra lai lịch thanh kiếm này cũng không dám xin Vưu huynh phải dứt tình đem tặng ta đâu, vì nếu Vưu huynh tặng ta như kiểu tặng kiếm vừa rồi thì bao năm tâm huyết phút chốc thành không, mà Tàng Kiếm cốc lại biến thành Vong Kiếm cốc.

Vưu Nam Báo tuy nghe ba chữ "Vong Kiếm cốc" có hơi gở miệng nhưng vẫn tươi cười nói:

- Xin đạo trưởng cứ nói, vì trừ thanh Cô Trung kiếm tặng Nhạc lão đệ vừa rồi, còn bảy thanh này ta đều thích cả, quyết không tặng ai hết.

Phù Vân Tử nghe nói thế, bèn hỏi:

- Thanh đoản kiếm của Vưu huynh phải chăng là thanh Ngô Côn kiếm sắc bén không thua gì thanh Ngư Trường, một vật chí bảo võ lâm?

Vưu Nam Báo cười ha hả, giơ một ngón cái lên trời, rồi nói:

- Đạo trưởng nhãn lực cao thâm, nó về phương diện sắc bén của thanh kiếm này quả không thua gì thanh Ngư Trường kiếm của Chuyên Chu dùng để hành thích Vương Liễu ngày xưa, chỉ tiếc thân kiếm hơi ngắn...

Vừa nói đến đây, Phù Vân Tử lại cười, ngắt lời:

- Sao Vưu huynh lại nói vậy, người ta có câu rằng "binh khí dài hơn một tấc thì cũng mạnh hơn một tấc, ngắn hơn một tấc lại khéo léo hơn một tấc", nhất là một nhà đại gia kiếm thuật, có công lực tuyệt thế như Vưu huynh, một tấc sắt trong tay, có khác gì một thanh gươm sắt dài bốn thước? Mỗi khi cần phải thi triển những chiêu tiểu xảo như Huyền Nữ kiếm pháp hoặc Thất Cầm kiếm pháp, thời lại càng thích hợp chứ sao?

Vưu Nam Báo nghe nói, chắp tay vái Phù Vân Tử vài cái, tỏ ý khâm phục sát đất.

Giữa lúc ấy, thốt nhiên có một đôi chim ưng cực lớn từ đâu bay tới, cứ liệng đi liệng lại trên không, xung quanh khu Tàng Kiếm cốc không chịu bay đi.

Núi cao hang sâu, vốn sẵn giống chim ưng, vì thế nên bọn quần hùng đang tụ họp trong Tàng Kiếm cốc đều không ai chú ý lắm, duy chỉ có Vũ Văn Kỳ lấy làm quái lạ, luôn luôn ngẩng đầu lên trông theo.

Cận Vạn Tôn thấy hai con chim ưng xuất hiện, liền ngầm đá khẽ vào gót sen của Viên Thanh Loan để dưới gầm bàn đá một cái.

Viên Thanh Loan mặt hơi đổi sắc, thò tay vào cái túi da báo đen phía sau lưng, trong có đựng món ám khí Hồng Tuyến Phi Ngư Thích là một môn ám khí rất ưng ý của mình lấy ra một nắm.

Vưu Nam Báo cố ý khoe khoang cho mấy vị hào kiệt đương thời thấy rõ cái pho tàng kiếm phong phú của mình bèn lại cầm lên một thanh trường kiếm còn lồng trong bao, thủng thỉnh bước ra giữa bàn tiệc tay phải cầm chuôi kiếm nhè nhẹ rút ra khỏi vỏ chừng vài tấc.

Ánh thép sáng chói, phát ra những tiếng trong vắt như rồng ngân làm cho Mộ Dung lão nhân phải sửng sốt khen:

- Đẹp quá, đẹp quá, thần vật thời tiền cổ quý thật. Thanh kiếm hình thức bóng bẩy này có phải là thanh Cự Khuyết kiếm diễm danh vẫn lưu truyền thiên cổ đó không?

Vưu Nam Báo càng rút mạnh, tiếng vang càng trong, khi thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ, Vưu Nam Báo cầm ngay lưỡi kiếm nói với Mộ Dung lão nhân:

- Mộ Dung lão nhân, thanh kiếm này tuy danh tiếng lớn, nhưng thật ra về phương diện sắc bén thì còn kém thanh Ngô Côn kiếm vừa rồi.

Lúc này, hai con chim ưng lớn đang bay liệng trên không thấy Vưu Nam Báo đã rời khỏi chiếc bàn đỏ, liền khép hai cánh lại rồi nhanh như cắt sà xuống.

Vũ Văn Kỳ từ nãy tới giờ vẫn chú ý đến đôi chim ưng, nên lúc này bị nàng trông thấy trước, bèn vội kêu lên:

- Vưu cốc chủ hãy chú ý phía sau...

Vưu Nam Báo không hiểu có sự gì xảy ra, lúc quay đầu lại thì đã thấy đôi chim ưng xòe mấy cái mọng nhọn quắp tất những thanh bảo kiếm bầy la liệt trên chiếc bàn đỏ, vỗ cánh bay vụt lên không.

Thật là một sự biến hóa cực kỳ đột ngột, không một ai có thể ngờ, đại tổng quản Huyền Hóa đạo nhân đạo nhân hét lớn một tiếng vung tay phóng luôn một chưởng lên trên không.

Mấy ngọn ám khí trong tay Viên Thanh Loan lúc này cũng vừa tung lên, trong nắm phi tiêu có hai ngọn vì trong lúc quá vội ngắm không chuẩn xác, lại bay tạt vào chỗ Phù Vân Tử, Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ đang ngồi.

Vưu Nam Báo mặt lạnh như tiền, vung thanh Cự Khuyết kiếm đang cầm trong tay hòa thành một đường sáng trắng gia sức ném mạnh trên không.

Đôi chim ưng đã được huấn luyện lâu ngày, chúng đã cố ý tìm đến, khi đạt được mục đích rồi tất phải cố sống cố chết bay đi cho thật nhanh, vậy nên khi ngọn phách không chưởng lực của Huyền Hóa đạo nhân, mấy ngọn phi tiêu của Viên Thanh Loan và phi kiếm của Vưu Nam Báo phóng tới thì chúng đã mang sáu thanh kiếm quý song song bay tít mù xa, lẩn vào trong đám mây trắng biến mất.

Vưu Nam Báo giậm chân thở dài, nét mặt hiện lên một thần tình khó tả, nhìn Phù Vân Tử gượng cười:

- Phù Vân Tử đạo trưởng, câu nói của đạo trưởng vừa rồi thiệt là đã ứng nghiệm, Tàng Kiếm cốc của ta giờ đã biến thành Vong Kiếm cốc.

Vũ Văn Kỳ đứng lên, cởi thanh Cô Trung kiếm đưa cho Vưu Nam Báo rồi nói:

- Vưu cốc chủ, thanh kiếm này...

Vưu Nam Báo biết ý Vũ Văn Kỳ, đôi mắt thốt nhiên sáng quắc, xua tay cười ha hả:

- Vũ Văn cô nương chớ làm thế, thanh Cô Trung kiếm này đã do Nhạc lão đệ tặng cô nương, thì vĩnh viễn là của cô nương, không khi nào lão phu lại lấy lại, còn cái việc chim ưng đoạt kiếm hôm nay, Vưu Nam Báo lẽ nào lại chịu, nếu ta không cướp lại tất cả sáu thanh kiếm quý của ta về, ta sẽ rút tên ra khỏi Càn Khôn Lục Ác, không gọi là Truy Hồn Học Cứu nữa.

Cử tọa đối với cuộc biến cố đột ngột xảy ra đều sửng sốt kinh ngạc không biết an ủi Vưu Nam Báo thế nào.

Phù Vân Tử lấy đôi đũa tre gắp hai mũi Hồng Tuyến Phi Ngư Thích miệng tủm tỉm cười đi sang bàn Viên Thanh Loan.

Viên Thanh Loan giật mình kinh sợ, vội đưa mắt cho Cận Vạn Tôn, cả hai người ngầm dụng công lực, đề phòng cẩn thận, rồi cùng song song đứng dậy.

Ai ngờ Phù Vân Tử không có ý trách móc Viên Thanh Loan, ông chỉ đưa đôi đũa buông hai mũi tên xuống rồi cười nói:

- Vì mũi phi tiêu Hồng Tuyến Phi Ngư Thích của Viên nữ hiệp thấm toàn chất độc mạnh, nên bần đạo phải hoàn lại bằng cách này, thật là thất kính, thất kính.

Nói xong, liền lập tức về chỗ ngồi.

Viên Thanh Loan sắc mặt có vẻ bẽn lẽn, cầm mũi tiêu về, không ngờ tay chạm phải hai mũi tiêu bỗng tan ra như cám.

Viên Thanh Loan giật mình nghĩ thầm:

"Mũi Hồng Tuyến Phi Ngư Thích của mình rắn hơn sắt, không có gì phá hủy nổi, vậy mà Phù Vân Tử chỉ dùng hai chiếc đũa gắp đến vỡ tan ra thế này, mới biết công lực của đối phương thật kinh hồn khấp quỷ".

Lúc này Vưu Nam Báo sắc mặt tái xanh, chắp tay vái cử tọa rồi nói:

- Chư vị đối với biến cố vừa rồi không nên để ý đến nữa, xin cứ việc ăn uống vui chơi, kẻo lại thêm cho Vưu Nam Báo này cái tội mạn khách.

Chủ nhân tuy tỏ ra hào sảng khoáng đạt mà nói vậy, nhưng quan khách nào còn bụng dạ nào mà nghĩ đến sự ăn uống, chuyện trò, mỗi vị đều viết một chiêu Kiếm quyết dán kín lại, giao cho Mộc Kiếm đầu đà cất giữ rồi cùng lần lượt đứng lên nói với Vưu Nam Báo mấy câu, tỏ ý lấy làm tiếc về câu chuyện vừa xảy ra vừa rồi, đoạn xin cáo lui.

Vưu Nam Báo quả không hổ danh là nhân vật tuyệt đỉnh trong võ lâm đương thời, tuy trong bụng đang bừng bừng lửa giận, nhưng vẫn cố nén, thân hành tiến các khách giang hồ ra khỏi Tàng Kiếm cốc, sắc mặt vẫn hớn hở ung dung, như không có chuyện gì xảy ra cả.

Vũ Văn Kỳ ra khỏi cốc, bèn hỏi Phù Vân Tử:

- Phù Vân sư bá có biết hai con chim ưng cướp sáu thanh kiếm báu của Vưu Nam Báo vừa rồi là của ai không?

Phù Vân Tử lắc đầu đáp:

- Ta chưa từng nghe nói có nhân vật nào trong võ lâm nuôi loài ác điểu này cả.

Nhạc Long Phi nói:

- Hai con chim ưng này lớn lắm, nội trong các tỉnh ở Trung Nguyên rất ít khi thấy, hoặc giả là của các vùng biên giới chăng?

Vũ Văn Kỳ nói:

- Long ca ca hẳn cho rằng đây là một vị ma đầu tuyệt thế trên đời không ai biết tên tuổi sai hai con quái điểu có linh tính đã dạy không đến cướp mấy thanh bảo kiếm mục đích mà chấn động võ lâm dương danh với thiên hạ phải không?

Nhạc Long Phi gật đầu cười nói:

- Nếu cứ coi tình hình hiện tại mà xét, thì lúc này những tên tuổi như Thiệu Hàm Yên, Lê Phóng Hạc, Đồ Viễn Trí đều lần lượt lộ mặt ra chốn giang hồ, vậy thời nay lại xuất hiện thêm mấy tay ma đầu cái thế nữa, cũng không có gì là lạ, tuy nhiên cứ xem như hai con chim ưng này lúc đến cũng như lúc đi, không hề lưu chút dấu hiệu gì, thì chưa chắc đã phải mục đích đối phương muốn mượn cớ ấy để thị uy với thiên hạ.

Phù Vân Tử khẽ thở dài một tiếng rồi nói:

- Đại phàm những nhân vật phái võ lâm ai mà không ao ước có được một thanh bảo kiếm chém sắt như bùn? Ta cũng cho rằng kẻ nào sai hai con chim ưng đến cướp kiếm đó chỉ là một kẻ tham lam mà thôi.

Vũ Văn Kỳ cười nói:

- Phù Vân sư bá, điệt nữ xem hình như Vưu Nam Báo và Chu Bạch Mi hai người thân nhau lắm thì phải?

Phù Vân Tử gật đầu:

- Trong bọn Càn Khôn Lục Ác thì Vưu Nam Báo và Chu Bạch Mi được coi là những nhân vật không đến nỗi ác lắm, chỉ vì họ có tính cao ngạo lạnh lùng và độc tay ghê gớm mà thôi, hai người này chơi với nhau đã mười mấy năm rồi!

Vũ Văn Kỳ lại hỏi:

- Phù Vân sư bá, Chu Bạch Mi chơi thân với Vưu Nam Báo như vậy mà còn không biết Vưu Nam Báo có cất giấu nhiều thanh bảo kiếm danh tiếng, vậy thì chủ nhân hai con chim ưng lớn kia làm sao lại biết rõ nội tình trong Tàng Kiếm cốc như thế được?

Phù Vân Tử giật mình nói:

- Hiền điệt nữ hỏi câu ấy rất có lý, việc này bên trong còn nhiều bí mật khả nghi lắm.

Nhạc Long Phi cau mày nói:

- Chẳng lẽ trong Tàng Kiếm cốc lại có gian tế?

Vũ Văn Kỳ mỉm cười nói:

- Gian tế thì chưa chắc, nhưng thái độ bí mật của Viên Thanh Loan và người đàn ông ngồi cạnh mụ là Cận Vạn Tôn trông đáng nghi lắm, bọn này quyết không phải người tử tế.

Phù Vân Tử gật đầu nói:

- Hiền điệt nữ nói đúng đấy, trong lúc Nhạc lão đệ tặng thanh Cô Trung kiếm, muốn điệt nữ kế thừa di chí của Sử Khả Pháp, cựu chủ nhân thanh kiếm, diệt trừ Mãn khôi phục sơn hà, thì Viên Thanh Loan và Cận Vạn Tôn đều lộ sắc mặt nham hiểm hung ác, lần sau cần phải cẩn thận đề phòng mới được. Ta còn chút việc bận, phải đi ngay, nên hãy tạm biệt, đợi đến kỳ Nam Hải Anh Hùng hội sẽ gặp nhau trên đảo Độc Long.

Nhạc Long Phi khom lưng nói:

- Vãn bối còn một việc chưa rõ, muốn xin thỉnh giáo lão tiền bối.

Phù Vân Tử cười nói:

- Nhạc lão đệ cứ hỏi, không hề gì!

Nhạc Long Phi nói:

- Lão tiền bối đã nổi danh về kiếm thuật liệt trong Kiếm Tuyệt Thư Cuồng sao bữa nay đến dự Luận kiếm đại hội trong tay lại không đem một tấc sắt?

Phù Vân Tử chưa kịp trả lời, Vũ Văn Kỳ đã đỡ lời:

- Long ca ca không hiểu, Phù Vân sư bá công lực đã tới chỗ lư hỏa thuần thanh, có thể bẻ cành liễu hoặc bất cứ một vật gì thay cho kiếm cũng được. Việc gì phải đeo kiếm bên mình cho thêm vướng!

Phù Vân Tử nghe nói cười ngất mà rằng:

- Vũ Văn hiền điệt đừng có suy tôn ta quá vậy, nên biết Long ca ca của hiền điệt là một bực kỳ tài, chỉ vì tuổi hãy còn nhỏ, nên hỏa hầu có hơi kém, nhưng công lực thời chưa chắc đã thua gì bọn Kiếm Tuyệt Thư Cuồng bọn ta. Sau này hiền điệt có gì không hiểu nên nhờ ca ca chỉ dẫn thêm cho mới là hợp lý.

Nhạc Long Phi mặt đỏ bừng lên, vừa toan nói mấy câu từ tạ, Phù Vân Tử đã rảo bước lên vài bước, khẽ quay thân hình, thân thể đã nhẹ như đám mây, bay xa tới ngoài năm trượng, Vũ Văn Kỳ khẽ reo lên:

- Phù Vân bá, môn Thần Tiên Xúc Địa pháp của sư bá đẹp quá!

Phù Vân Tử ngoảnh lại mỉm cười, giơ tay vẫy vẫy rồi biến dạng sau dãy thông, đá, dây mây tốt xanh um tùm.

Vũ Văn Kỳ đưa mắt trông theo, mãi tới khi bóng Phù Vân Tử đã khuất hẳn mới ngoảnh lại mỉm cười nói với Nhạc Long Phi:

- Long ca ca, tiểu muội vâng lời Phù Vân bá bá, xin thành tâm nhờ ca ca chỉ dẫn cho mấy môn như Vô Tướng thần công, Hồng Quân chỉ lực gì gì của ca ca ấy, để hôm rầy đến dự Nam Hải Anh Hùng hội tiểu muội sẽ thi triển mấy môn đó cho thiên hạ lác mắt.

Nhạc Long Phi cười nói:

- Gia sư nhận vì căn cốt huynh khá, nên mới đặc biệt gia ân, trừ những môn tự người dạy dỗ, ngoài ra lại còn ba vị tuyệt đại kỳ nhân về ba phái Nho, Đạo, Thích trong Bắc Thiên Sơn, mỗi người truyền cho huynh một công lực độc môn của họ.

Vũ Văn Kỳ làm bộ giận dỗi nói:

- Long ca ca muốn truyền thì truyền, không truyền thì thôi, việc gì mà phải nói loanh quanh vậy.

Nhạc Long Phi cười nói:

- Có phải huynh cố ý nói loanh quanh đâu, Kỳ muội hãy nghe ta nói nốt đã nào.

Vũ Văn Kỳ sóng thu lai láng, nguýt Nhạc Long Phi một cái rồi nói:

- Thì ca ca nói thử xem.

Nhạc Long Phi cười nói tiếp:

- Đại Trí thiền sư truyền cho ta môn Vô Tướng thần công, Diệu Nhất Vũ Sĩ truyền môn Hồng Quân chỉ lực, còn chỉ có Thái Hòa tiên sinh là bạn học của sư phụ huynh, vì bận việc đi xa, không ở Bắc Thiên Sơn nên chưa truyền cho huynh một môn nào cả.

Vũ Văn Kỳ chau mày nói:

- Long ca ca nói quanh co từ nãy tới giờ, mà hình như có vấn đề chính vẫn chưa nói đến!

Nhạc Long Phi cười nói:

- Kỳ muội đừng nóng ruột, dưới đây mới là vấn đề chính.

Nói xong thò tay vào bọc lấy ra một cuốn sách nhỏ rồi nói:

- Mãi tới khi Thái Hòa tiên sinh trở về Bắc Thiên Sơn mới biết câu chuyện đó thì không may thốt nhiên tiên sinh bị bệnh nặng, không dậy được nữa, trong lúc nằm trên giường bệnh, tiên sinh gắng gượng viết cuốn Kỳ môn độn bộ để tặng huynh.

Vũ Văn Kỳ "à" một tiếng rồi nói:

- Có lẽ Long ca ca định đem cuốn sách này tặng lại cho tiểu muội?

Nhạc Long Phi gật đầu:

- Vì hai môn Vô Tướng thần công và Hồng Quân chỉ lực phải khổ công luyện tập từ bé tuần tự mà tiến dần, dù Kỳ muội có thông minh tuyệt đỉnh, nghe một biết mười thời trong một thời gian ngắn cũng khó luyện thành cho được, chi bằng đem cuốn sách này ra mà nghiên cứu, hoặc giả còn có ích hơn. Cuốn này viết rất công phu, chú thích rõ ràng... (nói tới đây, dừng lại một chút, đưa quyển sách cho Vũ Văn Kỳ, rồi lại nói tiếp ) trong khi được quyển sách này ta đã vâng lời sư phụ hành hiệp giang hồ nên chỉ mới xem qua, chứ chưa có thời giờ tham khảo. Hiện nay Thái Hòa tiên sinh đã về tiên cảnh, Kỳ muội nên gắng công nghiên cứu, cũng kể như là thừa kế cơ nghiệp của một vị võ lâm kỳ hiệp.

Vũ Văn Kỳ đỡ lấy cuốn sách vừa mở ra xem qua, sắc mặt chợt lộ vẻ vui mừng kinh ngạc, chừng như thú vị lắm.

Nhạc Long Phi ngạc nhiên hỏi:

- Cuốn Kỳ môn độn bộ này tuy chú thích rõ ràng nhưng trong đó đã then chốt cả sự huyền diệu của ngũ hành, bí ẩn linh thiêng của âm dương, cũng rất uyên thâm khó hiểu, sao Kỳ muội vừa xem đã tỏ ý ham thích, hoặc giả có lãnh ngộ được điều gì rồi chăng?

Vũ Văn Kỳ chỉ mỉm cười, không trả lời, lại chăm chú đọc một lát nữa thốt nhiên cao hứng reo lên:

- Long ca ca, cuốn Kỳ môn độn bộ này thật là kỳ diệu vô cùng, lại có bao nhiêu là mạch lạc tương thông với ngón Thiên Nữ Tán Hoa Thủ của sư phụ, hình như cả hai môn có thể phối hợp với nhau được.

Nhạc Long Phi mừng lắm nói:

- Nếu quả vậy thì thật là duyên trời, môn huyền ảo tuyệt học này xứng đáng để Kỳ muội nghiên cứu, từ nay ngón Thiên Nữ Tán Hoa Thủ thì chủ công, môn Kỳ môn độn bộ thì chủ thủ một công một thủ, biến hóa vô cùng, nay mai sang dự Nam Hải Anh Hùng hội Kỳ muội nhất định nổi tiếng.

Vũ Văn Kỳ cũng tỏ vẻ cao hứng vô cùng, sắc mặt tươi cười hớn hở, luôn miệng cảm ơn Long ca ca không ngớt.

Nhạc Long Phi vui vẻ nói:

- Kỳ muội chỉ mải cao hứng, quên hết cả hành trình nào, bây giờ ta định đi đâu, phải liệu trước chứ!

Vũ Văn Kỳ mỉm cười, lườm Nhạc Long Phi rồi nói:

- Lẽ tất nhiên chúng ta phải sang ngay Tiên Hà lĩnh đón Lãnh tỷ tỷ là vừa, còn liệu tính gì nữa.

Nhạc Long Phi bèn cùng Vũ Văn Kỳ sang núi Tiên Hà, trong khi đi đường, Vũ Văn Kỳ vẫn luôn tay cầm quyển Kỳ môn độn bộ mải miết nghiền ngẫm không lúc nào ngừng.

Đi như vậy cố nhiên là không thể nhanh được, đi đã hai ngày mà chưa ra khỏi địa phận Vũ Công sơn.

Nhạc Long Phi thấy nàng dụng công như vậy, trong bụng mừng nên cứ để mặc nàng vừa đi vừa học, không thúc giục gì lắm, tới chỗ nào có phong cảnh đẹp lại ghé lại nghỉ ngơi ngắm cảnh.

Buổi chiều hôm ấy, Vũ Văn Kỳ nhân tham khảo Kỳ môn độn bộ đã lĩnh hội được tới chỗ ảo diệu tinh vi bèn ngồi ở dưới gốc cây cổ bách, không muốn lên đường vội, Nhạc Long Phi đành chỉ chắp tay ra sau lưng, đi đi lại lại, thả tầm mắt ngắm cảnh.

Lúc này mây trắng vừa tan, cỏ cây xanh mướt, Nhạc Long Phi say sưa ngắm cảnh tâm trí thảnh thơi khoan khoái vô cùng.

Vũ Văn Kỳ được cuốn Kỳ môn độn bộ có liên quan đến những ảo diệu của môn Thiên Nữ Tán Hoa Thủ nên hết sức nghiên cứu, đã thâu hoạch được khá nhiều, lúc này nàng đang ngồi dựa gốc cổ bách tĩnh tâm tham ngộ thấu suốt được đôi chút nghĩa lý tinh vi, bất giác mừng cuống lên định gọi Nhạc Long Phi đến khoe cho chàng biết.

Nàng vừa gọi được câu "Long ca ca" chợt nghe tiếng Nhạc Long Phi gọi rầm lên:

- Kỳ muội, Kỳ muội, ra đây mà xem nhanh lên, có cái gì thế kia?

Vũ Văn Kỳ vội đứng lên, chạy lại bên Nhạc Long Phi mở to mắt nhìn bốn phía, ngạc nhiên hỏi:

- Ca ca trông thấy quỷ hay sao thế? Có cái gì đâu?

Nhạc Long Phi chỉ đám mây trắng trên đỉnh một ngọn núi cao phía trước mặt rồi nói:

- Kỳ muội thử ngước mắt nhìn trong đám mây trắng kia kìa xem có thấy gì không?

Vũ Văn Kỳ theo tay Nhạc Long Phi trỏ, nhìn kỹ giây lâu rồi thốt nhiên khẽ kêu một tiếng nói:

- Ồ có cái gì lạ đâu? Hình như có hai con chim ưng lớn thì phải.

Nhạc Long Phi cười nói:

- Hai con chim này có giống hai con chim ưng vừa cướp sáu thanh bảo kiếm trong Tàng Kiếm cốc bữa nọ không?

Vũ Văn Kỳ hoảng nhiên tỉnh ngộ vội reo lên:

- A, phải rồi, giống lắm, chúng ta đến thử xem, chủ nhân hai con chim ấy là nhân vật nào đi!

Nói xong lập tức thi triển khinh công, tung mình nhảy như bay tới ngọn núi trước mặt.

Nhạc Long Phi biết chắc người nuôi hai con chim ấy là nhân vật không tầm thường, sợ Vũ Văn Kỳ gặp phải bất trắc chăng, nên vội băng mình nhảy theo.

Nhưng khi hai người chạy tới chân ngọn núi cao thì hai con chim đã biến mất dạng, không biết nó đã đậu xuống cành cây hay là bay đi nơi khác rồi.

Nhạc Long Phi nhướng cao đôi lông mày, hú lên một tiếng dài, rồi cất tiếng nghêu ngao hát.

Vũ Văn Kỳ thấy Nhạc Long Phi vừa hát vừa ngầm tụ công lực hình như cố ý đưa tiếng hát lên tới đỉnh núi, nàng hiểu ý, bèn cũng ngưng tụ chân khí mỉm cười nói:

- Long ca ca, bài hát ấy tuy họa theo vần Đông thành nhưng so với cái phóng khoáng hào tình trong bài nguyên tác của Tô học sĩ thì còn kém xa lắm.

Nàng vừa nói dứt lời, thốt nhiên một bóng người từ trên chỏm núi nhanh như một luồng chớp sa xuống, bóng mới rơi chừng tới lưng chừng đã cất tiếng hỏi:

- Nhạc bằng hữu, Vũ Văn cô nương, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây, thực là may mắn.

Nhạc Long Phi nghe tiếng quen quen, vội chú ý nhìn, bất giác giật mình kinh sợ, thì ra người vừa mới nói đó là Cận Vạn Tôn, người khách đối diện với Viên Thanh Loan trong Tàng Kiếm cốc bữa nọ.

Nhưng cái nét mặt bí hiểm đáng ghét của hắn hôm nọ đã được thay bằng một bộ mặt tươi cười vô cùng hòa ái.

Nhạc Long Phi đối với hắn vẫn giữ ý đề phòng nhất là vừa rồi lại thấy đôi ưng bay lượn trên đỉnh núi trong bụng càng ngờ, chàng nhận thấy vẻ hòa nhã tươi cười của hắn có giấu một lưỡi dao găm sắc bén.

Lúc này thấy Cận Vạn Tôn đứng trước mặt, Nhạc Long Phi đành phải chắp tay cười nói:

- Chúng ta có việc sang Tiên Hà, nên đi ngang qua đây, Cận bằng hữu sao vẫn chưa đi?

Cận Vạn Tôn lại quắc đôi mắt hung dữ lên, cười mấy tiếng đăm đăm nhìn Nhạc Long Phi âm hiểm đáp:

- Nhạc bằng hữu, trước mặt người thật không nói chuyện dối, chẳng lẽ bằng hữu thực không biết vì sao ta ở đây ư?

Nhạc Long Phi thấy đối phương có ý giở mặt, bèn đưa mắt cho Vũ Văn Kỳ để nàng chú ý đề phòng rồi mỉm cười hỏi Cận Vạn Tôn:

- Cận bằng hữu nói thế nghĩa là thế nào? Ta với bằng hữu chẳng qua là bèo nước gặp gỡ, hai bên nào có liên hệ chi nhau, mà ta có thể biết bằng hữu ở đây có việc gì?

Cận Vạn Tôn cười lớn mà rằng:

- Cận Vạn Tôn đến tham dự Luận kiếm đại hội là mục đích để dò xem trong các nhân vật giang hồ có bao nhiêu người là nghiệt chủng của Tiền Minh vẫn nuôi trí phản nghịch, mưu đồ làm loạn.

Sáu chữ "nghiệt chủng nhà Tiền Minh" làm cho Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ đều giật mình bước lùi lại mấy bước. Vũ Văn Kỳ nhìn trừng trừng vào mặt Cận Vạn Tôn lạnh lùng hỏi:

- Vậy ra Cận bằng hữu ăn bổng lộc lũ Mãn nô...

Cận Vạn Tôn cười ha hả ngắt lời:

- Vũ Văn cô nương nói đúng đấy, Cận Vạn Tôn mang ân nặng của triều đình, hiện giữ chức Lãnh ban tả đội Hắc y Thiết vệ.

Nhạc Long Phi nghe giọng cười của hắn biết tên này chân nguyên sung túc, nội lực hùng mạnh, lại nhớ lời Phù Vân Tử dặn, đối với hắn nên cẩn thận đề phòng, nay xem tình thế mới biết vị lão tiền bối nhãn lực tinh tế, nếu Cận Vạn Tôn không có công lực đặc biệt thì sao ngần này tuổi đã chiếm được địa vị cao hơn cả Trử Dân Thông?

Cận Vạn Tôn thấy mình vừa xưng chức danh đã làm cho Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ người nào mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc sửng sốt thì lấy làm đắc ý, cười sằng sặc mà rằng:

- Nhạc Long Phi bằng hữu và Vũ Văn cô nương, ta còn nhớ hình như bữa trước ở Tàng Kiếm cốc, các ngươi còn nói những câu đại nghịch bất đạo phản kháng triều đình.

Nhạc Long Phi thấy tình hình như vậy, liệu chừng không thể tránh được một cuộc ác chiến, liền mỉm cười lạnh lùng nói:

- Cận bằng hữu đã cam tâm nhận giặc làm cha, táng tâm bại đức, nghe những câu trung quân ái quốc lại cho là phản nghịch, bất đạo...

Cận Vạn Tôn nổi giận quát:

- Lũ các ngươi đều phạm tội lăng trì xử tử, còn dám điên rồ mở miệng nói láo!

Nhạc Long Phi đôi mắt sáng quắc, nét mặt thốt nhiên ra vẻ ôn hòa điềm tĩnh nói:

- Cái thứ nhà ngươi mà dám đòi đem chúng ta ra lăng trì xử tử sao?

Cận Vạn Tôn nhếch mép cười một cách ngạo mạn nói:

- Một mình ta cũng thừa sức, huống chi lại...

Vừa nói tới đó, chợt ngừng lại, lấy tay chụm môi huýt một tiếng còi lập tức từ trên đỉnh núi lại có bảy bóng người nhảy xuống.

Trong số bảy người này có sáu tên trong đội Hắc y Thiết vệ, còn một người là Viên Thanh Loan, một vị kiếm thuật nổi tiếng trong võ lâm.

Vũ Văn Kỳ thấy Viên Thanh Loan có mặt trong đó, liền ngạc nhiên hỏi:

- Viên Thanh Loan, ngươi là một tay kiếm thuật có danh sao lại cam tâm đi theo bầy ưng khuyển Thanh đình, đồng mưu làm bậy?

Viên Thanh Loan nhìn Vũ Văn Kỳ sẵng giọng đáp:

- Vũ Văn Kỳ, mi đừng giở giọng ấy ra chỉ tổ mua lấy cái chết. Mi phải biết ta là Hồng y nữ thị tổng quản trong đại nội của Thanh đình.

Vũ Văn Kỳ nhìn Nhạc Long Phi rồi nói:

- Long ca ca, sao bữa nay chúng ta gặp nhiều đứa vô sỉ thế không biết?

Viên Thanh Loan khi nào chịu để Vũ Văn Kỳ thóa mạ như vậy, bèn thét lên một tiếng, nhảy lên ba bước, tay trái duỗi thực nhanh nhằm Kỳ môn huyệt của Vũ Văn Kỳ điểm tới.

Vũ Văn Kỳ thi triển môn Kỳ môn độn bộ mà nàng vừa lĩnh hội mấy hôm nay, nhẹ nhàng né tránh, đôi chân hơi lùi lại một bước đã thoát ra ngoài chưởng phong của Viên Thanh Loan.

Nhạc Long Phi đứng ngoài vỗ tay reo lên:

- Kỳ muội thông minh thực, mới có mấy ngày đã ứng dụng được môn bí học tuyệt thế ấy rồi.

Cận Vạn Tôn nổi giận quát:

- Ngươi đừng có đắc ý vội, có giỏi hãy tiếp một chưởng của ta đây.

Nói xong vung chưởng, phóng thẳng vào Nhạc Long Phi, một tay ra hiệu cho bọn sáu tên Hắc y Thiết vệ rút những món binh khí hình thù kỳ lạ và những loại ám khí có tẩm thuốc độc ùa vào vây Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ vào giữa, không cho đối phương tẩu thoát.

Nhạc Long Phi nhận thấy Cận Vạn Tôn thái độ cực kỳ kiêu ngạo nên muốn thử sức đối phương chơi, chàng không những không tránh chưởng mà còn đưa chưởng lên đỡ.

Hai chưởng vừa chạm vào nhau, hai người cùng giật mình kinh sợ, Cận Vạn Tôn sở dĩ kinh sợ vì thấy đối phương tuổi còn trẻ mà sao đã có công lực ghê gớm vậy, còn Nhạc Long Phi vì nhớ hồi còn ở Lư Sơn đã đấu với Lãnh ban hữu Hắc y Thiết vệ Trử Dân Thông một lần, thấy hắn công lực cũng tầm thường, vậy mà Lãnh ban tả Cận Vạn Tôn võ công lại lợi hại đến thế? Không biết hắn thuộc môn phái nào trong võ lâm?

Cận Vạn Tôn thấy Nhạc Long Phi cau mày đứng im không động tựa hồ suy nghĩ việc gì, bất giác cười nhạt hỏi:

- Nhạc Long Phi, ngươi còn suy nghĩ việc gì, cứ coi võ công và nhân biểu ngươi như vậy nếu biết thức thời đạt thế qui thuận Thanh đình thì thế nào cũng được Thánh thượng trọng dụng, tương lai có thể được phong hầu.

Nhạc Long Phi nghe nói cười ha hả mà rằng:

- Chí nguyện sơn hà về cố chủ, nam nhi hà tất thích phong hầu? Nhạc Long Phi này dẫu có muốn phong hầu thì cũng cố công kiệt lực dựng lại cơ đồ, rồi lúc ấy sẽ chịu tước phong hầu của dòng dõi tiên đế, chớ đâu thèm cam tâm là chó săn, múa đuôi cụp tai xin xỏ chức tước của lũ giặc Thanh triều, đã ăn cướp giang sơn xã tắc của mình.

Cận Vạn Tôn bị Nhạc Long Phi nhiếc mắng một hồi, tía tai đỏ mặt nghiến răng ken két, cười khẩy nói:

- Nhạc Long Phi mau rút binh khí ra, ta sẽ cho ngươi nếm ngón Tam Tuyệt thủ của ta xem mùi vị nó thế nào!

Cận Vạn Tôn tâm tính cực kỳ hung ác, giảo hoạt, vừa rồi mới thử một chưởng, thấy công lực đối phương so với mình cũng ngang ngửa nhau, nhân muốn tránh hao tổn công lực bèn định dùng món độc môn binh khí do mình khéo léo sáng chế hòng đánh bại đối phương tức khắc.

Hắn thò tay ra sau lưng, rút món binh khí hình thù quái dị đặc biệt.

Món binh khí này giống như tay người, năm ngón tay hơi duỗi thẳng, sắc đen bóng, dài chừng một thước, phía sau bàn tay lại có một cái chuôi ngắn lớn bằng hột hạnh đào, dài chừng một thước.

Nhạc Long Phi chú ý nhìn, biết ngay là món binh khí này trừ công hiệu dễ bắt được binh khí đối phương ngoài ra còn diệu dụng khác, cái tiếng Tam Tuyệt thủ của Cận Vạn Tôn chắc là vì món binh khí kỳ lạ này mà có.

Đối phương đã dùng binh khí kỳ lạ hiếm thấy, công lực lại cao minh, Nhạc Long Phi không dám coi thường bèn lấy lá cờ Mặc Vũ Phù Dung Nhật Nguyệt Phan ra cầm ở tay.

Cận Vạn Tôn cũng không nhận ra lai lịch món binh khí kỳ lạ mà đối phương cầm ở tay, chỉ thấy một mặt thêu chữ "Nhật" một mặt thêu chữ "Nguyệt", nền màu phù dung, trên chỏm lại gài một nắm lông chim đen, nên trong bụng thấy ớn không dám sơ hốt.

Trong lúc một người tay cầm Tam Tuyệt thủ, một người tay cầm Mặc Vũ Phù Dung Phan, đang gườm gườm nhìn nhau đinh thừa cơ xông vào thì cặp Vũ Văn Kỳ, Viên Thanh Loan đang đánh đến hồi quyết liệt.

Hai người tuy đang mải mê chiến đấu, chưa phân thua được nhưng một đằng thì Viên Thanh Loan mặt đỏ bừng bừng, cơn giận bốc lên ngùn ngụt, một đằng thì Vũ Văn Kỳ ung dung tươi tỉnh xoay trở nhẹ nhàng.

Nguyên do, Vũ Văn Kỳ trừ những môn Thiên Nữ Tán Hoa Thủ, Long Tu Nghịch Huyệt Trâm, và bảy chiêu Thất Bảo kiếm pháp của sư phụ truyền cho, ngoài ra môn khinh công của nàng hỏa hầu cực cao, còn có thể vượt qua Nhạc Long Phi. Lúc này nàng chiến đấu với Viên Thanh Loan chợt nảy ra một ý, không tấn công nữa, chỉ dùng ngón Kỳ môn độn bộ vừa nghiên cứu được nhảy bên này, tránh bên kia, thân hình nhẹ như con bướm làm cho Viên Thanh Loan uổng phí bao nhiêu chân lực, dùng toàn những ngón tuyệt học hung hiểm mà không sao chạm tới vạt áo nàng.

Viên Thanh Loan trong bụng kinh sợ nghĩ thầm "cái thân pháp tuyệt thế bay lượn như tiên của đối phương không rõ lai lịch nơi đâu?".

Ba mươi chiêu đã qua, sắc mặt Vũ Văn Kỳ càng tươi tỉnh vui vẻ vì nàng nhờ trong lúc giao đấu đã tỉnh ngộ thêm mấy bộ pháp huyền diệu mà mọi khi nàng nghĩ mãi không ra.

Viên Thanh Loan đánh mãi không được, thẹn quá hóa giận liền quát to:

- Vũ Văn Kỳ, sao ngươi không tấn công?

Vũ Văn Kỳ cười rất tươi, đáp:

- Ta sợ mi không chống nổi ngón Tiên nữ tán hoa thủ của sư phụ ta truyền thụ, nên muốn để mi rèn luyện nhiều lần môn Kỳ môn độn bộ ta vừa mới học cái đã.

Nói vừa dứt lời, nàng thi triển liền thủ pháp tinh kỳ thần diệu gồm ba chiêu Sương Nga Cổ Sắt, Tần Nữ Suy Sinh và Ma Cô Hiến Thọ phóng ra một lúc, uy thế hùng mạnh vô cùng, nhằm thẳng Viên Thanh Loan đánh tới.

Viên Thanh Loan thấy uy thế đối phương quá mạnh, không đợi chưởng phong của Vũ Văn Kỳ phóng tới, vội tụ khí xoay mình che kín thân thể, lui về phía sau tới hơn ba trượng, một mặt đề phòng đối phương đuổi theo, một mặt nhủ thầm "nếu Vũ Văn Kỳ chân lực mạnh hơn, ra tay nhanh hơn chút nữa, thời mình khó lòng tránh khỏi ba ngón đòn mà bên trong còn bao nhiêu ảo diệu huyền bí vô cùng ấy nữa".

Ai ngờ Vũ Văn Kỳ thi triển ba ngón vừa xong lập tức thu ngay lại, không đuổi theo đối phương, chỉ ngạo nghễ đứng ngay giữa trận nhìn Viên Thanh Loan cười nhạt.

Viên Thanh Loan tai nóng bừng bừng, mặt đỏ như gấc lạnh lùng hỏi:

- Vũ Văn Kỳ, mi cười cái chi?

Vũ Văn Kỳ cười nói:

- Ta cười ngươi ngu quá, ngu thật đáng thương.

Viên Thanh Loan ngạc nhiên hỏi:

- Mi bảo ta ngu ở chỗ nào?

Viên Thanh Loan lại cười nói:

- Ta cười mi ngu quá đến nỗi không tự biết mình, mi chỉ nổi tiếng về kiếm thuật, và nhờ có hỏa hầu hơi khá một chút còn ngoài ra các công lực khác không có cái gì đáng khoe, sao lại bỏ sở trường, dùng sở đoản? Sao mi không dùng kiếm?

Viên Thanh Loan sầm mặt, sẵng giọng hỏi lại:

- Vũ Văn Kỳ mi điên hay sao thế? Thanh bảo kiếm của ta mà ra khỏi vỏ thì mi mất mạng liền tức khắc.

Vũ Văn Kỳ cười khanh khách nói:

- Mi cứ yên tâm, mệnh ta không đến nỗi chết yểu đâu đừng sợ.

Nàng vừa nói xong, một tiếng "vút" trong như rồng ngâm, rồi một luồng kiếm khí bao trùm ở trên không, tỏa ra muôn ngàn ánh hào quang sáng chói như sao sa, úp chụp xuống đầu.

Vũ Văn Kỳ lại dùng ngón Thái Ất Tiềm Hình trong Kỳ môn độn bộ thoắt cái đã nhảy ra ngoài vòng tám thước miệng vẫn mỉm cười reo lên:

- A, kiếm pháp đẹp quá, đẹp quá.

Viên Thanh Loan thi triển một môn kiếm pháp uy lực cực mạnh như vậy nhưng cũng lập tức thu ngay về, cầm ngay thanh kiếm trước ngực dừng bước không đuổi, chú ý nhìn về phía hữu, thần sắc trầm trọng.

Vũ Văn Kỳ ngạc nhiên nhìn theo, bất giác cũng cau đôi mà, lắng tai nghe ngóng, tạm ngừng không giao đấu với Viên Thanh Loan nữa.

Lúc này Nhạc Long Phi giao đấu với Cận Vạn Tôn, hai bên đều thi triển món độc môn binh khí đã đi đến chỗ kỳ phùng địch thủ mê mải say sưa.

Cây Tam Tuyệt thủ của Cận Vạn Tôn hóa thành một đám mây đen đang nhào lộn trên không, ngọn Mặc Vũ Phù Dung của Nhạc Long Phi thì lại hóa thành một đám sương ngũ sắc phất phới bay tung.

Theo con mắt người trong cuộc thời biết rằng cả hai cùng dùng nội gia chân khí quán mục vào món binh khí của mình, sự sống chết chỉ trong nháy mắt.

Cận Vạn Tôn vô cùng sốt ruột, vì cây Tam Tuyệt thủ món độc môn binh khí hắn dùng trừ công dụng không sợ bị bảo đao, bảo kiếm chém đứt, chuyên kìm binh khí đối phương và ba ngón tay:

ngón tay trỏ, ngón giữa, ngón vô danh đều có tẩm thuốc độc, đối phương chỉ hơi chảy máu là chết chắc, ngoài ra ngón út và ngón tay cái lại có công dụng huyền diệu khác:

một ngón trong chứa loại phấn độc vô hình, một ngón trong có nọc rắn độc, đều có thể trong lúc giao đấu lén phóng ra khiến cho đối phương không hề có cảm giác mà thốt nhiên bị trúng độc chết.

Nhưng lúc này đánh mãi mà không sao hạ được Nhạc Long Phi, hắn đã hai lần ngầm phóng phấn độc ra nhưng đều bị Mặc Vũ Phan của Nhạc Long Phi quạt ra bốn phía, mất hẳn công hiệu.

Tuy hắn vẫn còn ngón út chứa nọc rắn độc, nhưng vì Nhạc Long Phi công lực quá cao, ngọn cờ Phù dung uy thế quá mạnh, làm cho Cận Vạn Tôn không dám tự tin ở môn ám khí giết người cuối cùng của mình nữa.

Nhạc Long Phi nhất thân võ học quả đủ sánh ngang với các nhân vật trong Kiếm Tuyệt Thư Cuồng là những nhân vật võ lâm đệ nhất đương thời, mặc dầu Cận Vạn Tôn cũng là một tay cao thủ, lúc mới giao đấu, tình trạng không phân hơn thua, nhưng chỉ một lúc, chàng lại chiếm được ưu thế.

Vũ Văn Kỳ và Viên Thanh Loan đều ngừng tay xem, Nhạc Long Phi tinh thần càng phấn khởi, một chiêu Thư Nghê Quẩn Nguyệt, một chiêu Tế Nguyệt Phi Không, ngọn cờ Phù dung trong tay múa tít, biến thành một vòng đỏ rực loáng nhoáng như điện, tiếng gió mạnh hun hút ghê người nhằm thẳng đối phương tấn công tới tấp.

Cận Vạn Tôn nhận thấy hai chiêu này biến hóa vô cùng, nếu chẳng may mình bị luồng kình phong của lá cờ cuốn lại, thời khó lòng thoát khỏi, bèn hú lên một tiếng thật dài, đề cao chân khí dùng ngón Lôi Trạch Đằng Phong, từ trong vòng ánh sáng đỏ chói của màu phù dung nhảy vọt lên cao tới bốn, năm trượng.

Người ở trên không, thừa thế bấm vào nút trên Tam Tuyệt thủ định phóng nọc rắn độc chứa trong ngón tay út và hóa thành trận mưa độc, dội xuống đầu Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ.

Bọn Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ quả thực không ngờ Cận Vạn Tôn định dùng thủ đoạn độc ác đến thế, và nọc rắn biến thành mưa từ trên không phơi phới bay xuống thời còn làm sao mà đề phòng lẫn tránh khỏi nổi? Dẫu người có công lực cao siêu đến đâu cũng khó lòng tránh khỏi kiếp vận.

Nhưng người hiền đã có trời giúp, sống chết đã có tiền định, trong lúc tính mệnh hai người như ngàn cân treo sợi tóc, thời chợt nghe có tiếng chim kêu chim chíp, và tiếng hai con chim ưng kêu choe chóe từ trên ngọn núi đưa xuống.

C?