Hồi 8 Ô Mông Ngọc Nữ Bỡn Đầu Đà.
Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ đều theo tay trỏ nhìn ra, thấy chỗ sườn dốc mé bên trái đối diện chân núi nhỏ có một cái động, trên mặt một khoảng đá phẳng rộng ngoài cửa động có hàng trăm con rắn đứng theo hình vòng cung chầu vào trong động.
Vũ Văn Kỳ hỏi:
- Băng tỷ, thì ra đối phương vẫn ở trong động nhưng hắn chưa ló mặt ra đó thôi.
Lãnh Băng Tâm khẽ cười nói:
- Tốt hơn hết là Kỳ muội và Long ca ca đừng nên nói chuyện, nếu muốn nói thì hãy dùng Nghĩ Ngữ Truyền Âm vì từ đây tới đấy chỉ cách chừng năm trượng, ta hãy tạm thời đừng làm kinh động vội, để yên lặng chờ xem đối phương là hạng người nào và hắn triệu tập đàn rắn là gì?
Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ đều gật đầu im lặng, cùng chú ý nhìn xuống cái động dưới chân núi.
Lúc này gần canh một, chợt từ trong động đưa ra một tiếng hú vừa trầm vừa khẽ.
Đàn rắn nghe tiếng hú kinh hoảng vô cùng, nhốn nháo cả lên, có vẻ muốn chạy trốn, nhưng lại không dám, trong số đó có mấy con quay lại nhìn về chỗ Lãnh Băng Tâm đang núp như ý muốn cầu cứu.
Vũ Văn Kỳ chú mục nhìn kỹ thấy con Thất bộ thanh xà, con Thiết tuyến thanh và cả con Thanh hoa cự mãng cũng đứng lẫn trong đàn rắn.
Tiếng hú ở trong động từ xa tới gần, rồi một vị đầu đà xõa tóc từ từ bước ra.
Vị đầu đà này tầm vóc gầy gò bé nhỏ, nhưng mày rậm mắt cú miệng rộng mũi sư tử tướng mạo cực kỳ hung ác.
Tay phải lão cầm một chiếc bình ngọc trắng dài cổ, tay trái lão xách một cái túi bằng da cực lớn hắn để cái túi và bình xuống bên cạnh ngồi xếp bằng tròn đối diện đàn rắn.
Nhạc Long Phi dùng công lực Nghĩ Ngữ Truyền Âm hỏi Lãnh Băng Tâm:
- Băng muội có biết vị đầu đà này là ai không?
Lãnh Băng Tâm cau mày rồi cũng dùng Nghĩ Ngữ Truyền Âm trả lời:
- Lão đầu đà này lạ mặt lắm, không rõ lai lịch ở đâu? Chúng ta hãy chờ xem hắn làm trò gì, rồi sẽ liệu.
Trong đàn rắn có một con rắn độc dài ước chừng bảy thước, lưng giống như mai rùa, màu vàng sẫm, có hoa, mũi nhọn tai lớn, lập tức ngoằn ngoèo bò lên phía đầu gối lão đầu đà ngồi.
Lão đầu đà lẳng lặng chờ con rắn bò đến trước mặt lão duỗi tay trái nắm lấy cổ rắn.
Vũ Văn Kỳ tưởng lão định giết con rắn, không ngờ tay phải lão cầm chiếc bình ngọc kề vào miệng rắn để con rắn cắn khè vào miệng bình một cái.
Nhạc Long Phi ngẩn người, không hiểu lão làm thế làm gì, bèn hỏi Lãnh Băng Tâm:
- Băng muội, tại sao lão đầu đà lại làm như vậy?
Lãnh Băng Tâm cười nói:
- Hắn làm thế để lấy nọc độc ở nanh con rắn.
Lão đầu đà để con rắn cắn miệng bình xong, tay trái vung lên ném con rắn xa ra tới hơn một trượng, rồi lại tìm con rắn khác, con rắn thứ hai là loại Hỏa xích diệm, hắn cũng làm y như con rắn trước.
Nhạc Long Phi thấy lão đầu đà đã lấy nọc độc của tất cả mười con rắn mà vẫn còn tiếp tục lấy nữa, thì lấy làm kinh sợ hỏi Lãnh Băng Tâm:
- Băng muội, lão đầu đà này lấy nhiều nọc rắn như thế để làm gì?
Lãnh Băng Tâm mỉm cười lắc đầu:
- Tiểu muội tuy chưa rõ lắm lấy nọc rắn độc làm gì, đợi lát nữa tiểu muội sẽ ra giáp mặt hắn xem sao.
Giữa lúc ấy lão đầu đà chợt nhận thấy con Thất bộ thanh xà của Lãnh Băng Tâm đứng lẫn trong đàn rắn bất giác giơ tay rối rít miệng thốt ra mấy tiếng hú, khe khẽ nghe thật là quái gở.
Lãnh Băng Tâm thấy thế liền dùng Nghĩ Ngữ Truyền Âm cười nói với bọn Nhạc Long Phi:
- Trông bộ dạng lão đầu đà hình như đã trông thấy con Thất bộ thanh xà hoặc con Thiết tuyến thanh của ta rồi, bây giờ ta ra nói chuyện với hắn, Long ca ca và Kỳ muội cứ ở đây, đợi xem trò vui.
Nói xong rẽ đám dây mây, uyển chuyển bước ra đứng trên một mỏm đá.
Lãnh Băng Tâm tuy đã hiện thân nhưng lão đầu đà vì đang mải chú ý vào đàn rắn nên vẫn chưa trông thấy vị hồng trang hiệp nữ đứng trên mỏm đá cao, đối diện chỗ mình ngồi.
Con Thất bộ thanh xà là một giống vật có linh tính lại được Lãnh Băng Tâm huấn luyện từ nhỏ nên lúc này thấy lão đầu đà giơ tay vẫy nó làm bộ rụt rè sợ hãi từ từ bò đến.
Lão đầu đà thấy con rắn bò tới, lại có vẻ luống cuống bước lùi lại một bước, rồi nhanh như trước, rồi nhanh như cắt lấy một chiếc bao tay màu đen dài độ vài tấc đeo lên bàn tay trái.
Lãnh Băng Tâm thấy thế chỉ gật đầu cười thầm.
Con Thất bộ thanh xà bò tới trước mặt lão đầu đà dùng thủ pháp Xảo Tính Thiên Tinh túm lấy đầu con rắn.
Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ ngỡ rằng lão đầu đà bị lừa thế nào cũng bị con rắn độc kia cắn cho một miếng nên thân.
Ai ngờ mọi việc xảy ra lại ra ngoài ý liệu, con Thất bộ thanh xà vẫn tỏ ra ngoan ngoãn phục tùng, không một mảy may kháng cự.
Lão đầu đà bắt được con rắn không lấy nọc độc như mọi con khác lại đem bỏ vào cái túi da báo.
Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ đều ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau không ai hiểu dụng ý của lão.
Lãnh Băng Tâm xem đến đấy chợt cất tiếng cười khanh khách, tiếng trong như tiếng hạt châu gieo trên mâm ngọc.
Lão đầu đà bỏ con rắn vào túi da báo rồi, mồ hôi toát ra như tắm, thở ra một hơi dài, chợt nghe tiếng cười của Lãnh Băng Tâm vội ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy tiếng cười phát ra từ cặp môi anh đào của một vị tuyệt thế giai nhân đang đứng hóng gió trên một mỏm đá cao ven sườn núi cách đấy chừng năm, sáu trượng.
Lãnh Băng Tâm không đợi đối phương mở miệng mỉm cười hỏi trước:
- Đại sư thủ đoạn đã cao lại gặp may mắn nên mới bắt được con Thất bộ thanh xà là một loại rắn độc hiếm có thật là đáng mừng.
Lão đầu đà nguyên là hạng đam mê tửu sắc nghe giọng nói của Lãnh Băng Tâm như có vẻ khâm phục tài ba của mình liền cười mấy tiếng quái gở nhướng cao lông mày nói:
- Nữ thí chủ tên là gì? Xuống đây chơi nói chuyện một lúc được không?
Lãnh Băng Tâm cười duyên dáng nói:
- Ta cũng rất khâm phục cái thủ đoạn hàng long phục hổ của đại sư đang muốn lĩnh giáo mấy chiêu.
Nói xong nàng dùng ngón Phong Dương Lạc Hoa là một ngón khinh công thường nhảy xuống.
Vũ Văn Kỳ thấy thế khẽ cười nói với Nhạc Long Phi:
- Long ca ca, lão đầu đà kia vẫn không biết là mình bị lừa, Băng tỷ tỷ còn chưa trổ tài khinh công cho lão thấy.
Lão đầu đà thấy thân pháp thiếu nữ vừa tới, tuy cũng nhẹ nhàng mềm mại nhưng không thuộc phái thượng thừa nên trong bụng cũng coi thường, không cần đề phòng nữa, nhưng khi thấy nàng đã đến trước mặt thì cái vẻ tuyệt đại phong hoa xinh tươi yểu điệu của nàng lại làm cho lão bàng hoàng ngơ ngẩn, lão híp đôi mắt lại cười toe toét hỏi:
- Nữ thí dụ phương danh là gì? Tiên hương ở đâu?
Lãnh Băng Tâm cười nói:
- Ta tên là Lãnh Băng Tâm, quê ở ngay Tiên Hà lĩnh này, ta còn chưa rõ pháp hiệu của đại sư?
Lão đầu đà cười nói:
- Bần tăng hiệu là Đại Hùng ngụ ở đảo Độc Long ngoài Nam Hải.
Lãnh Băng Tâm cũng đã đoán biết Đại Hùng đầu đà tất nhiên là thủ hạ Lê Phóng Hạc, nên khi nghe lão xưng danh nàng cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên chỉ "à" một tiếng mỉm cười nói:
- Ta nghe người trong giang hồ thường nói:
thủ hạ của Lê đảo chủ Độc Long có tám vị võ lâm kỳ khách võ công tuyệt thế gọi là Nam Hải Bát Quái...
Lão đầu đà có vẻ đắc ý cười nói:
- Bần tăng tức là đệ tam quái trong Nam Hải Bát Quái đây, ngày rằm tháng mười này, Lãnh cô nương có sang đảo Độc Long dự Nam Hải Anh Hùng hội không?
Lãnh Băng Tâm lắc đầu cười:
- Nam Hải Anh Hùng hội toàn là những nhân vật có tên tuổi trong phái võ lâm đương thời tham dự, chứ những hạng giang hồ mạt lưu tài hèn sức mọn như ta thì ai thèm mời...
Đại Hùng đầu đà không đợi nàng nói dứt liền cười ngắt lời:
- Lãnh cô nương, nếu cao hứng muốn đi xem thì bần tăng xin giữ tận lễ chủ nhân, nhưng cứ mắt bần tăng coi thì thân thủ của Lãnh cô nương đâu có kém ai.
Lãnh Băng Tâm ngạc nhiên hỏi:
- Đại sư thấy thế nào mà bảo thân thủ của ta không đến nỗi kém?
Đại Hùng đầu đà giơ tay chỉ đàn rắn đang đứng chầu xung quanh mỉm cười nói:
- Những cô con gái tầm thường, cô nào mà chẳng sợ rắn, Lãnh cô nương dám ngang nhiên bước vào trận rắn thế này, tất nhiên phải có tuyệt nghệ?
Lãnh Băng Tâm cười khanh khách:
- Đại sư đoán lầm rồi, ta vì cũng hơi biết cách nuôi rắn nên không sợ rắn chứ có gì mà lạ?
Đại Hùng đầu đà cười nói:
- Thì ra Lãnh cô nương cũng giỏi thuật nuôi rắn, hèn nào mà vừa rồi đã nhận ra ngay con Thất bộ thanh xà là một loài rắn độc hiếm có.
Lãnh Băng Tâm giả làm ra bộ tiếc rẻ xuýt xoa nói:
- Ta vẫn định bắt con rắn ấy đã lâu, chỉ vì biết nó hung dữ lắm, nên không dám động đến ai ngờ bữa nay đại sư bắt được.
Đại Hùng đầu đà đã đắc ý cười nói:
- Không phải bần tăng nói khoác, đời nay dám chắc không có tới hai người dám bắt loại rắn Thất bộ thanh xà này.
Vũ Văn Kỳ ngồi trên vách núi nghe thấy lão nói thế liền mỉm cười nói nhỏ với Nhạc Long Phi:
- Ở đời những kẻ ngông cuồng sao mà lắm thế? Lão đầu đà này dám khoe khoang thủ đoạn nuôi rắn ở trước mặt học trò yêu của Ô Mông Xà Nữ thì có khác gì múa rìu qua mắt thợ không?
Nói đến đây lại nghe tiếng Lãnh Băng Tâm cười dòn khanh khách hỏi lão đầu đà:
- Thủ đoạn trị rắn của đại sư thật cao minh tuyệt đỉnh, nhưng đại sư lấy nhiều nọc rắn như thế làm gì?
Đại Hùng đầu đà nhấp nháy cặp mắt hung ác, lắc đầu cười:
- Bần tăng vâng mệnh trên đi khắp các nơi lấy rắn độc về dùng có việc, còn hỏi dùng làm việc gì, thì xin cô nương miễn cho bần tăng khỏi phải trả lời, vì đó là việc cơ mật.
Lãnh Băng Tâm trong bụng đã ngờ chỗ rắn độc này, có lẽ Lê Phóng Hạc dùng để đối phó với bọn quần hùng đến dự Nam Hải Anh Hùng hội nay mai bèn nghĩ ra một kế làm cho đối phương phải uổng phí tâm huyết mà không thu được kết quả gì.
Chủ ý đã định nàng bèn mỉm cười nói với Đại Hùng đầu đà:
- Đại sư đã lấy được bao nhiêu nọc rắn rồi?
Đại Hùng đầu đà cầm cái bình ngọc đài cổ giơ cao lên, đắc ý cười:
- Đã được nửa bình rồi, độc tính và số lượng chỗ này đủ làm cho bọn quần hùng khắp trong tám cõi bốn phương êm thấm ngủ giấc say sưa vĩnh viễn.
Lãnh Băng Tâm thấy đối phương đắc ý vô tình, nói hở ra một câu càng tin chắc là mình đoán không sai, bèn chỉ vào chiếc túi da báo, mỉm cười hỏi:
- Sao đại sư không lấy nọc độc của con Thất bộ thanh xà?
Đại Hùng đầu đà đáp:
- Con Thất bộ thanh xà lại dùng vào việc cần khác, về loại rắn này nọc độc tuy mạnh nhưng cái nước độc ở răng nó ít lắm, mỗi lần cắn người xong cần phải nghỉ ngơi một trăm ngày, mới lại dùng được lần nữa.
Lãnh Băng Tâm cũng phục là lão hiểu biết rộng, bèn cười tươi rồi nói:
- Đại sư đã hứa bao giờ ta sang Độc Long đảo dự hội sẽ hết sức tử tế tiếp đãi, vậy thì ngay bây giờ ta xin tặng đại sư một món lễ vật lớn trên đời hiếm có.
Đại Hùng đầu đà cười nói:
- Lễ vật gì mà hiếm có?
Lãnh Băng Tâm nói:
- Ta biết trong đàn rắn ở Tiên Hà lĩnh này có một con rắn còn quý hơn con Thất bộ thanh xà mà đại sư bắt vừa rồi vừa có thể nuôi để dùng vào việc khác.
Đại Hùng đầu đà nghe nói, mừng quớ lên vội hỏi:
- Đâu, đâu? Con rắn nào? Thuộc loại gì? Cô nương nói ngay cho ta biết đi.
Lãnh Băng Tâm giả vờ làm điệu lắc đầu:
- Ta không biết nó tên là gì, chỉ biết là nó độc lắm, quyết không phải là loại rắn thường.
Vừa nói vừa nhìn đàn rắn giả bộ tìm tòi, Đại Hùng đầu đà cũng nheo mắt nhìn theo nhãn tuyết của Lãnh Băng Tâm rồi hỏi:
- Đâu đâu nó đâu? Nó đã đến chưa?
Lãnh Băng Tâm cố ý nhìn đi nhìn lại một lúc rồi giơ tay chỉ con Thanh hoa cự mãng nói với lão đầu đà:
- Kia kìa, đại sư trông mà xem, con rắn nhỏ bằng ngón tay dài độ năm thước nằm ở bên trái con rắn lớn kia là rắn gì?
Đại Hùng đầu đà chú ý nhìn kỹ một lúc, chợt kinh ngạc kêu lên một tiếng:
- Thiết tuyến thanh!
Lãnh Băng Tâm cố nhịn cười hỏi:
- Có phải con rắn này còn quý hơn Thất bộ thanh xà không?
Đại Hùng đầu đà gật đầu:
- Quý hơn nhiều, loại rắn này nọc vừa nhiều vừa ghê gớm, mình rắn như sắt, bảo đao, bảo kiếm chém không đứt, nếu khéo nuôi nấng dạy dỗ có thể làm thứ binh khí tốt, không gì mạnh hơn được.
Lãnh Băng Tâm khen:
- Đại sư đối với các loài rắn sự hiểu biết thực là dồi dào phong phú.
Đại Hùng đầu đà nhướng đôi lông mày cười ha hả:
- Đừng nói các loài rắn trong thiên hạ, không một loài nào mà bần tăng không biết, ngay đến thịt rắn bần tăng cũng được ăn cả trăm giống rồi, lát nữa xong việc bần tăng sẽ chọn hai con rắn thực béo làm thịt để cùng cô nương uống rượu cho vui.
Lãnh Băng Tâm cau mày lại lạnh lùng nói:
- Đại sư đừng có nghĩ đến sự khoái khẩu vội, hãy bắt con rắn kia bỏ vào túi đã, không nó lại trốn mất thì khó tìm lắm đây.
Đại Hùng đầu đà chú ý nhìn con Thiết tuyến thanh sắc mặt có vẻ ngần ngại, Lãnh Băng Tâm thấy thế trong bụng mừng thầm bèn nói khích:
- Đại sư là một tay dạy rắn có tài đệ nhất đời này chẳng lẽ lại sợ con rắn nhãi ấy hay sao?
Phàm là đàn ông, ai không thích khoe tài trước mặt người đẹp, Đại Hùng đầu đà tuy biết giống rắn Thiết tuyến thanh là giống cứng đầu cứng cổ khó trị, nhưng cũng phải làm ra vẻ coi thường, cười ha hả nói:
- Cô nương nói thế là thế nào, bần tăng ở trong hàng Nam Hải Bát Quái đã được người ta gọi là Hàng Long La Hán lẽ nào lại sợ một con rắn? Cô nương cứ đứng đấy mà xem thủ đoạn trị rắn của bần tăng!
Lãnh Băng Tâm tuy trong bụng cười thầm nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ nghiêm trang gật đầu nói:
- Lãnh Băng Tâm đêm nay may gặp cao minh, chỉ mong được xem thủ đoạn hàng long phục hổ của đại sư.
Đại Hùng đầu đà đã trót nói khoác nên đành phải chúm miệng hét lên một tiếng nhỏ, rồi vừa giơ tay vẫy vẫy, vừa lấy chiếc bao đen lồng vào tay.
Con Thiết tuyến thanh nghe tiếng hú của Đại Hùng đầu đà quả nhiên lập tức ngoằn ngoèo bò lên.
Lãnh Băng Tâm cười nói:
- Đại sư quả cao minh thực, cái bao tay đen ở tay đại sư đẹp quá nhỉ? Có phải đại sư dùng nó để trị rắn không?
Đại Hùng đầu đà đỏ mặt, cười gượng nói:
- Nó là một thứ da ở đảo Độc Long chế ra, không sợ nước, lửa, đao kiếm, vì con rắn này độc lắm nên bần tăng phải đeo để phòng bị.
Trong khi nói chuyện thì con Thiết tuyến xà đã bò gần đến nơi chỉ còn cách lão đầu đà chừng hai thước.
Đại Hùng đầu đà lại cất tiếng hú lần nữa, rồi nhân lúc con rắn đang cất cao đầu lên nghe lệnh, lão dùng ngón Sảo Kết Tương Tư duỗi nhanh tay trái, nắm ngay lấy cổ con rắn.
Con rắn quẫy mạnh một cái, nhưng vì đối phương nắm chặt quá nên không sao quẫy ra thoát.
Lão đầu đà vô cùng đắc ý với lấy cái bình cao cổ đưa vào miệng con rắn, bắt nó phải cắn vào miệng bình để nhả nọc độc ra.
Con rắn há cái miệng đỏ lòm, nhe mấy chiếc răng cứng như sắt nghiến vỡ miệng bình làm cho nọc rắn ở trong bình chảy tràn cả ra khắp mặt đất.
Thật là một sự đột ngột ra ngoài ý liệu của lão đầu đà, lão trông thấy bao nhiêu công phu của mình phút chốc thành không, tức thì lửa giận bốc lên ngùn ngụt lão hét lên một tiếng thật lớn, nhưng tiếng hét vừa ra khỏi miệng, cái mình con Thiết tuyến thanh đã như một ngọn roi sắt vung mạnh lên quấn chặt lấy lưng lão.
Đại Hùng đầu đà tự biết công lực của mình không thể nào địch lại con rắn bèn dùng hết sức gỡ con rắn ra rồi nhảy tránh sang phía khác cách xa chỗ đứng tới hơn một trượng.
Thật là kỳ quái, đàn rắn lúc đầu sợ hãi khuất phục lão mà lúc này thấy lão không chế ngự nổi con Thiết tuyến thanh thì lập tức giở mặt nhao cả lên định xông vào cắn.
Trong khi Đại Hùng đầu đà hoảng hốt luống cuống không biết xoay giở cách nào thì Lãnh Băng Tâm khẽ nhướng cao đôi mắt quát lên tiếng nhỏ.
Tiếng quát tuy nhỏ nhưng kỳ thực thì có mãnh lực vô cùng, đàn rắn nghe tiếng lập tức nhốn nháo bò đi khắp ngả, thoáng chốc hết sạch không còn thấy bóng con nào nữa.
Đại Hùng đầu đà đau xót vô cùng, lão nhìn chiếc bình ngọc vỡ và nọc rắn lênh láng trên mặt đất lại nhìn Lãnh Băng Tâm cười gượng:
- Đa tạ cô nương đã hết lòng giúp đỡ, thủ đoạn dạy rắn của cô nương cũng cao lắm.
Lãnh Băng Tâm mỉm cười nói:
- Việc nhỏ mọn có gì mà đại sư phải cảm tạ, chỉ tiếc một điều là đàn rắn đã bỏ đi hết, thành thử bữa tiệc rắn mà đại sư hứa thành ra hứa hão.
Đại Hùng đầu đà sượng sùng bẽn lẽn không còn mặt mũi nào đứng lại nữa, bèn chắp tay chào Lãnh Băng Tâm, gượng cười nói:
- Bần tăng rất mong đến rằm tháng mười này Lãnh cô nương quá bộ đến đảo Độc Long xem Nam Hải Anh Hùng hội, bần tăng sẽ xin tận lễ gia chủ sửa soạn chả phượng nem công khoản đãi cô nương.
Lãnh Băng Tâm gật đầu cười:
- Đa tạ thịnh ý của đại sư, tới ngày ấy thể nào ta cũng xin đến quấy rầy.
Đại Hùng đầu đà xách chiếc túi da báo trong đựng con Thất bộ thanh xà tiu nghỉu cáo từ Lãnh Băng Tâm rồi chuồn thẳng.
Vũ Văn Kỳ đã trông rõ cái cảnh tượng kỳ dị ấy nhưng vẫn lẳng lặng ngồi im, mãi đến khi Đại Hùng đầu đà đi đã xa mới cùng Nhạc Long Phi tung mình nhảy xuống chỗ Lãnh Băng Tâm đứng.
Vũ Văn Kỳ hỏi Lãnh Băng Tâm:
- Tỷ tỷ đóng tấn kịch gì mà lạ lùng vậy?
Lãnh Băng Tâm chỉ đám nọc độc rắn đổ lênh láng dưới đất, cười nói:
- Đại Hùng đầu đà vâng lệnh Lê Phóng Hạc đi khắp các nơi tìm nọc rắn dự định ám toán quần hùng trên Nam Hải Anh Hùng hội, hiện nay bình ngọc đã vỡ, kế độc không thành, Kỳ muội còn cho là ngu tỷ làm không phải sao?
Vũ Văn Kỳ cũng cười đáp:
- Cái việc đập vỡ bình ngọc, hủy bỏ nọc rắn, tỷ tỷ xử trí thực cao minh, nhưng tiểu muội chưa hiểu tại sao tỷ tỷ lại để hắn đem con Thất bộ thanh xà đi?
Lãnh Băng Tâm lộ vẻ đắc ý mỉm nụ cười rất tươi nói:
- Đó là ngu tỷ đã tính được một nước cờ rất cao, con Thất bộ thanh xà mỗi khi cắn người xong cần phải nghỉ một trăm ngày, nên ta mới nhờ tay lão đầu đà này nuôi hộ chẳng khác gì cho một tên gian tế lợi hại nằm phục sẵn bên cạnh đối phương, chờ giờ hành sự có phải tiện lợi bao nhiêu không?
Nhạc Long Phi gật đầu cười:
- Băng muội xử trí như vậy thiệt là tuyệt diệu, nhưng theo ý ngu huynh Lê Phóng Hạc đã phái người đi sưu tập nọc rắn độc chuẩn bị ám hại quần hùng thì ngày Nam Hải Anh Hùng hội tới đây chắc hắn còn nhiều mưu kế thâm độc khác nữa, chớ chẳng những chỉ có thế này mà thôi.
Vũ Văn Kỳ giật mình nói:
- Long ca ca lo thế cũng phải, chúng ta phải lập tức thông tri cho tất cả các nhân vật dự định tham gia ngày hội đó biết những âm mưu thâm độc của Lê Phóng Hạc.
Lãnh Băng Tâm cười vừa định cất tiếng nói, thì chợt chú ý nhìn xuống chân núi, sắc mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ đều đưa mắt nhìn theo, chỉ nhìn thấy có một con rắn trắng như tuyết dài chừng ba thước đang ngoằn ngoèo bò lại.
Lãnh Băng Tâm kinh ngạc vô cùng, giơ tay sẽ vẫy, con rắn trắng còn ở xa tới ngoài hai trượng, lăng mình nhảy vọt lên không, trông như một giải lụa trắng rơi vào lòng Lãnh Băng Tâm.
Vũ Văn Kỳ nhìn Nhạc Long Phi cười nói:
- Long ca ca xem con rắn thế kia mà nhảy xa được đến thế thực là sự lạ.
Lãnh Băng Tâm cười nói:
- Kỳ muội đừng coi thường nó, đây là con rắn yêu của sư phụ tỷ, tên gọi là Ngọc đới linh xà, uy lực ghê gớm lắm đâu phải vừa.
Vũ Văn Kỳ kinh ngạc hỏi:
- Con linh xà yêu của Thiệu lão tiền bối thì tất phải ở Ô Mông xà cốc chớ sao lại ở đây?
Lãnh Băng Tâm nói:
- Sư phụ tỷ đã ra khỏi Ô Mông, giờ đang ở gần đây nên cho Ngọc đới linh xà đến gọi, ta phải tạm biệt Long ca ca và Kỳ muội ít bữa.
Vũ Văn Kỳ cau mày buồn bã nói:
- Băng tỷ, chúng ta vừa gặp được vài hôm, sao đã lại chia tay sớm quá vậy?
Lãnh Băng Tâm cười khanh khách nói:
- Kỳ muội thực là người đa tình, nếu đổi thử ngu tỷ là muội muội thì tỷ chỉ muốn chia tay càng sớm chừng nào càng hay chừng ấy.
Nàng vừa nói vừa liếc mắt nhìn Nhạc Long Phi trên cặp môi anh đào thoáng ẩn một nụ cười bí mật.
Nhạc Long Phi vì không hiểu câu chuyện giữa hai thiếu nữ nên khi nghe Lãnh Băng Tâm nói thì ngẩn ngơ không hiểu ất giáp gì cả, bèn chau mày hỏi:
- Băng muội nói thế là ý gì?
Lãnh Băng Tâm khóe thu lóng lánh, nhìn Nhạc Long Phi mỉm cười lắc đầu nói:
- Đấy là câu chuyện bí mật của tỷ muội muội, huynh là huynh trưởng không cần hỏi đến.
Nhạc Long Phi nghe nói càng mơ mơ màng màng như người mới từ cung trăng rơi xuống, chẳng hiểu đầu cuối ra sao, nhưng lại không tiện hỏi kỹ đành chỉ hậm hực một mình.
Lãnh Băng Tâm thấy Nhạc Long Phi có vẻ buồn bực không vui thì không sao nhịn được cười, bèn quay lại nói với Vũ Văn Kỳ:
- Kỳ muội đừng buồn vì chuyện chúng ta phải chia tay, gia sư đã sai sứ đến triệu, tất có việc cần, không thể không đi, cũng may kỳ Nam Hải Anh Hùng hội cũng không còn bao lâu nữa, chậm lắm là đến ngày ấy chúng ta lại đoàn tụ, lúc ấy mới có thể sum họp lâu dài được, hoặc giả ngu tỷ sẽ đưa muội vào kinh giết chết tên Đồ Viễn Trí để báo thù cho tôn bá.
Vũ Văn Kỳ nghe Lãnh Băng Tâm nhắc đến mối thù của bá phụ bất giác xúc động niềm chia ly thấy vơi dần, bèn nói với Lãnh Băng Tâm:
- Ngu muội và Long ca ca sẽ đi chơi dọc theo miền biển, chờ tới kỳ đại hội sẽ đến cho gần, nếu tỷ tỷ xong công việc sớm thì...
Lãnh Băng Tâm khẽ vỗ nhẹ vào vai Vũ Văn Kỳ một cái rồi mỉm cười ngắt lời:
- Kỳ muội cứ yên tâm, nếu ngu tỷ xong việc sớm thì sẽ đi tìm hai người ngay.
Nói xong ngoảnh lại Nhạc Long Phi gật đầu rồi thoăn thoắt bước đi, thân hình uyển chuyển, tà áo bay phấp phới.
Nhạc Long Phi đưa mắt nhìn theo cho đến khi bóng hồng khuất dạng mới quay lại hỏi Vũ Văn Kỳ:
- Kỳ muội, Băng muội nói thế là ý gì?
Vũ Văn Kỳ đôi má đỏ bừng, ngước mắt nhìn Nhạc Long Phi mỉm cười dịu dàng đáp:
- Trong khi Long ca ca còn ngủ say, Băng tỷ có nói với tiểu muội rằng:
trên đời này trừ Long ca ra, tỷ ấy không coi người đàn ông nào ra gì hết.
Nhạc Long Phi nghe nói nóng ran cả hai tai, chàng chỉ "à" một tiếng rồi im lặng không nói gì.
Vũ Văn Kỳ lại cười nói:
- Tiểu muội nghe thế liền hỏi:
"Băng tỷ chúng ta có nên cùng để ý đến Long ca ca không?".
Nhạc Long Phi cảm thấy quả tim đang thập thình thịch, nhưng lại giả vờ như không lưu tâm đến câu chuyện chỉ ngẩng mặt lên trời nhìn mây bay kế lại buột miệng hỏi:
- Băng muội trả lời thế nào?
Vũ Văn Kỳ rất mực thông minh, thấy thái độ chàng như vậy liền bật cười nói:
- Long ca ca đã giả vờ làm bộ không thèm để ý, thì còn hỏi làm gì? Đã thế muội không nói nữa cho huynh tự đoán lấy.
Nhạc Long Phi thấy Vũ Văn Kỳ đoán trúng tâm ý thì ngượng quá, sắc mặt đỏ bừng không biết nói sao, giữa lúc ấy bất chợt nghe có tiếng chim hót trong trẻo dị thường, hai người cùng trông ra thấy con quái điểu lông xanh đang bay qua dưới chân một tòa núi cao, mé Đông Nam thoáng chốc lại biến mất.
Vũ Văn Kỳ ngạc nhiên kêu lên:
- Long ca ca, con chim kia chính là con quái điểu đã chống đối với lũ ưng khuyển Thanh đình bữa nọ đấy, có lẽ chủ nhân của nó ở dưới chân núi kia cũng nên.
Nhạc Long Phi được dịp gỡ thoát lối bí, vội gật đầu:
- Mặc dầu phải hay không thì chúng ta cũng thử xuống xem sao đi.
Nói vừa dứt lời, liền dùng lối thượng thừa khinh công tung mình nhảy xuống dưới chân ngọn núi phía đông nam.
Vũ Văn Kỳ thấy thế chỉ mỉm cười thầm rồi cũng băng mình nhảy theo.
Chân ngọn núi cao ấy có một cái hang rất sâu, Nhạc Long Phi chạy đến cửa hang liền dừng chân ngoảnh lại thấy Vũ Văn Kỳ cũng vừa đuổi đến nơi, chỉ còn cách mình độ hơn một trượng, bèn giơ tay vẫy rồi mỉm cười nói khẽ:
- Kỳ muội đoán có lẽ đúng, cái hang này cảnh trí âm u, có lẽ là nơi ẩn cư của một vị cao nhân ẩn sĩ.
Vũ Văn Kỳ bước đến bên cạnh Nhạc Long Phi đưa mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy vách núi in rêu, thác hay suối chảy cảnh sắc cửa hang làm cho người ta có cảm giác thoát khỏi cõi tục.
Hai người ngắm một lát vừa định bước vào hang, chợt nghe văng vẳng có tiếng đọc sách từ trong hang đưa ra.
Vũ Văn Kỳ nhìn Nhạc Long Phi ngạc nhiên nói:
- Long ca ca, trong hang này quả nhiên có người ở, ca ca nghe giọng đọc sách sang sảng có nhận ra là sách gì không?
Nhạc Long Phi cười nói:
- Đó là chương Nam Hoa Thu Thủy.
Vũ Văn Kỳ "à" một tiếng nói:
- Vậy thì chủ nhân hang này nếu không phải là Nho thì cũng là Đạo.
Nhạc Long Phi vừa gật đầu tiếng đọc sách trong hang chợt im bặt kế lại nghe tiếng ngâm nga ca hát, lời ca vừa dứt, tiếng sáo lại vang lên du dương thánh thót.
Vũ Văn Kỳ cười nói:
- Người trong hang biết hát, biết thổi sáo, quả là một vị cao nhã.
Nhạc Long Phi cau mày nói:
- Vừa rồi ông ta hát bài Mai Hoa Túy Tửu Ca của Lục Phóng Ông, chẳng lẽ trong hang có hoa mai nở thật sao?
Vũ Văn Kỳ cười khanh khách:
- Long ca ca đừng nghĩ quẩn, bây giờ đang giữa hè làm gì có hoa mai?
Vừa nói tới đây, chợt nghe trong hang có tiếng cười ha hả, kế lại có tiếng người nói:
- Thiên địa nhật nguyệt luôn luôn hỗn độn, hoa mai nở mùa hè thì có sao đâu? Các vị khách quý ngoài cửa hang xin mời quá bước vào trong này hân thưởng hoa mai nở mùa hè chính đương lúc tỏa hương ngào ngạt và uống với chủ nhân vài chén rượu Mai Hoa.
Nhạc Long Phi rất hâm mộ cái cao hoài dật chí của người trong hang, bèn cười nói với Vũ Văn Kỳ:
- Kỳ muội, chủ nhân đã có ý mời, chúng ta nên vào yết kiến.
Vũ Văn Kỳ gật đầu cười, hai người song song thủng thỉnh bước vào hang.
Đường vào hang rất hẹp, quanh co khúc chiết nhưng chỉ đi một quãng đã ngửi thấy mùi hoa mai thoang thoảng đưa ra khiến cho người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Lại vòng qua một góc vách đá nữa, chợt thấy hình thế trong hang đã mở rộng, Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ đều cảm thấy khí lạnh hơi thấm vào người.
Phong cảnh trước mắt tuyệt đẹp, có tới mười dòng suối nhỏ từ trên khe núi cao tới hàng trăm trượng chảy xuống, nhưng chảy tới lưng chừng núi lại hợp thành một cái thác lớn, nước bắn tóe lên như tuyết bay, như châu phun, tung lên trên không, rồi rớt xuống đáy hang.
Đáy hang thành ra một cái đầm sâu, rộng chừng một mẫu, ven đầm dựa vào vách núi, sau lõm vào một khoảng rất lớn, vách núi có cái động rất sâu, ngoài cửa động là một phiến đá phẳng và rộng, trên phiến đá có cây lão mai, hoa đang nở mạnh, một vị Bạch y tú sĩ tay cầm chiếc sáo ngọc đang ngồi bên dưới gốc cây.
Vị Bạch y tú sĩ ngồi xếp bằng tròn tuổi trạc ba lăm, ba sáu tuổi, cuối mắt đầu mày lộ vẻ siêu trần thoát tục.
Nhạc Long Phi, Vũ Văn Kỳ vội khom lưng thi lễ, mỉm cười nói:
- Hai kẻ giang hồ mạt học Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ xin tham kiến lão tiền bối!
Bạch y tú sĩ không đứng lên, nhưng nét mặt tỏ vẻ khiêm nhường nhã nhặn xua tay cười nói:
- Chúng ta không dính dáng gì đến môn phái, không chia thứ bậc, Nhạc lão đệ và Vũ Văn cô nương hà tất phải giữ lễ quá thế, xin mời sang phiến đá này ngồi chơi một lát.
Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ đã biết vị Bạch y tú sĩ này tất phải là một vị khoáng thế kỳ nhân, vốn không định biểu lộ võ công múa rìu qua mắt thợ, nhưng vì chỗ mình đứng là bờ đầm, còn cách phiến đá vị tú sĩ ngồi đến hơn hai trượng, bèn đành phải vận đề chân khí, đạp sóng đi sang.
Vũ Văn Kỳ vừa bước tới phiến đá vội ngước nhìn cây lão mai cổ kính đang tỏa một làn hương thơm kín đáo nhẹ nhàng.
Bạch y tú sĩ cười nói:
- Vũ Văn cô nương chắc lấy làm lạ về cây mai này lắm phải không?
Vũ Văn Kỳ cười nói:
- Quả có lạ thật, cây mai không những nở về mùa hè mà hình như đây cũng chẳng còn cây nào khác nữa...
Bạch y tú sĩ gật đầu ngắt lời:
- Trong hang chỉ có một cây này thôi vì thế ta mới đặt tên nơi đây là Độc Mai cốc.
Nói tới đó, hơi dừng lại một chút, lại trỏ phiến đá phẳng mình đang ngồi dưới nói tiếp:
- Dưới phiến đá vuông này là cái mát của suối lạnh, gốc mai xuyên qua đá mà mọc lên, nhờ được cái linh khí của suối lạnh thấm nhuần nên hoa nở bốn mùa, quanh năm không rụng.
Nhạc Long Phi nghe nói, mới biết mai nở mùa hè không phải là vô cớ, nhân đó chàng mới lại khám phá ra rằng vũ trụ bao la, không một sự lạ nào mà không có, tuy nhiên bất cứ việc gì dù kỳ lạ đến đây không phải là không có nguyên nhân. Người thường không chịu tìm hiểu sâu xa, cái gì cũng cho là thần tiên kỳ ảo, thực là tức cười.
Bạch y tú sĩ nhìn Nhạc Long Phi rồi mỉm cười hỏi:
- Nhạc lão đệ, trông sắc diện và tinh thần của lão đệ, thì hình như do cây mai nở về mùa hè này, lão đệ đã giác ngộ bí quyết gì về nhân sinh phải chăng?
Nhạc Long Phi khom lưng mỉm cười đáp:
- Hoa mai có thể nở bốn mùa con người khó sống trăm tuổi, nếu tham thấu được cái lẽ huyền vi trong đó thời vạn vật sẽ trẻ mãi không già.
Vũ Văn Kỳ chau mày nói:
- Long ca ca, chúng ta còn chưa hỏi tôn tính đạo danh của vị lão tiền bối đây, sao ca ca đã bàn tới những chuyện thần cơ diệu đạo?
Bạch y tú sĩ cười nói:
- Ta họ Bào, tên Cô Vân, vì sinh bình rất yêu hoa mai nên tự đặt hiệu là Ái Mai tú sĩ, Vũ Văn cô nương và Nhạc lão đệ cứ tự nhiên ngồi chơi, đừng có khách sáo với người thế ngoại như lão phu.
Vũ Văn Kỳ ngồi xuống phiến đá rồi mỉm cười nói:
- Bào lão tiền bối đã yêu hoa mai như vậy, thời sao không trồng thêm trong hang này mười mấy gốc nữa? Và đổi cái tên Độc Mai cốc thành Vạn Mai cốc có phải hay hơn không?
Bào Cô Vân hơi biến sắc mặt, trên khoảng lông mày tựa hổ có hằn lên vài nét ưu tư, ông không trả lời câu hỏi của Vũ Văn Kỳ, chỉ ngước lên nhìn cây mai già, rồi cất tiếng ngâm khe khẽ:
"Vạn thụ mai hoa không tự hão.
Kỷ chi bản ngã độ thanh xuân!".
Nhạc Long Phi biết vị Ái Mai tú sĩ này trong lòng tất mang một nỗi sầu, một bầu tâm sự đau thương, mà câu hỏi của Vũ Văn Kỳ vừa rồi lại gây cho ông một niềm xúc động, nên tìm cách nói lảng sang chuyện khác:
- Vừa rồi hình như lão tiền bối hứa cho bọn vãn sinh uống rượu.
Bào Cô Vân "à" một tiếng rồi cười ngất:
- Nhạc lão đệ không nhắc thì chủ nhân cơ hồ quên cả đem rượu đãi khách, thật là thất kính. Nhưng lão đệ và cô nương cũng nên lượng thứ cho người đã mười năm không giao thiệp với người đời, quên cả lễ phép thông thường của thế tục.
Nói xong quay vào động gọi to:
- Linh nhi, mau đem rượu Mai Hoa của ta ra đây mời khách.
Vũ Văn Kỳ nhìn Nhạc Long Phi một cái rồi cười nói:
- Long ca ca chỉ biết đòi rượu, ca ca thích rượu đến thế ư?
Nhạc Long Phi cười nói:
- Kỳ muội đừng cười ngu huynh, người ta có câu rằng:
"Gặp Văn vương thì bàn lễ nghĩa, gặp Kiệt, Trụ thì bàn đao binh", chúng ta ngồi trước lão tiền bối là bực cao nhân thì việc gì câu nệ những lễ phép thường tình.
Bào Cô Vân gật đầu cười:
- Nhạc lão đệ là người sảng khoái, nên lời nói cũng sảng khoái, phải lắm, phải lắm.
Lúc này từ trong động một đám mây ngũ sắc rực rỡ bay ra, chính là con chim anh vũ có linh tính, lông màu ngũ sắc mà Vũ Văn Kỳ gặp ở trong rừng bữa nọ, mỏ chim ngậm một chiếc giỏ đan bằng tre, trong giỏ có ba cái chén và một bình rượu ngon, đặt lên phiến đá.
Vũ Văn Kỳ khẽ reo một tiếng rồi nói:
- Thì ra con chim anh vũ này là của Bào lão tiền bối nuôi.
Bào Cô Vân gật đầu cười:
- Ta ở đây một mình cũng tĩnh mịch, nên nuôi vài con chim biết đoán ý người cho đỡ tĩnh mịch.
Nhạc Long Phi hỏi:
- Hình như lão tiền bối còn nuôi một con linh điểu lông màu xanh sẫm, hình giống con hạc nhưng không phải hạc đúng không ạ?
Bào Cô Vân cười đáp:
- Nhạc lão đệ chắc đã trông thấy nó nhiều lần?
Nhạc Long Phi cười nói:
- Vãn bối không những đã được trông thấy con linh cầm ấy đoạt thanh Ngô Côn kiếm của hai con chim ưng lớn của bọn ưng khuyển Thanh đình nuôi, lại còn hôm bị trúng độc ở khu rừng nhỏ, cũng nhờ hai con linh cầm hộ vệ chống lại quân địch, lẽ ra vãn bối phải chân thành cảm tạ...
Bào Cô Vân xua tay ngắt lời:
- Vừa rồi Nhạc lão đệ đã nói không nên câu nệ lễ phép, nay sao lại còn khách sáo thế?
Lão đệ hãy nên cùng Vũ Văn cô nương nếm thử vài chén rượu tự ta cất lấy xem phong vị có khác loại rượu thường không?
Vừa nói vừa cầm bình rượu rót ra chén, nước rượu rót ra màu hơi xanh hương thơm ngào ngạt vừa trông thấy đã biết ngay là một thứ rượu ngon đặc biệt, Nhạc Long Phi cầm chén lên nhấp thử một ngụm, bất giác tặc lưỡi khen:
- Rượu này ở trên trời, trần gian dễ được mấy người nếm qua? Xin hỏi lão tiền bối thứ rượu ngon này người cất như thế nào?
Bào Cô Vân chỉ xuống đầm nước lạnh cười nói:
- Trong Độc Mai cốc này, nước có hương mai, khí hậu lại rất hợp cho việc cất rượu, cho nên thứ rượu Mai Hoa này phong vị tự nó đã ngon sẵn, không có phương pháp gì bí mật cả.
Nhạc Long Phi gật đầu nói:
- Lão tiền bối nói phải lắm, cứ rượu quý dù ngon nào đều cũng nhờ nước cất cả.
Bào Cô Vân cười nói:
- Trong động ta cũng có thứ trà ngon lắm, nếu lão đệ thích ta sẽ tặng lão đệ một ít.
Nhạc Long Phi mừng lắm cám ơn.
Ba người vừa uống rượu, vừa bàn chuyện cổ kim, không chuyện gì là không bàn tới.
Lúc này Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ mới biết vị Ái Mai tú sĩ này văn cũng như võ đều bác học thực xứng với câu "học cứu thiên nhân, lung la vạn tượng".
Uống đến khi rượu ngà ngà say, Nhạc Long Phi mới hỏi Bào Cô Vân:
- Lần này Nam Hải Độc Long Lê Phóng Hạc mở hội Nam Hải Anh Hùng hội ở Độc Long đảo, cử quốc anh hùng đều tụ tập đông đủ, chắc ngày đó lão tiền bối cũng tới tham dự?
Bào Cô Vân chỉ lắc đầu cười.
Vũ Văn Kỳ lại hỏi:
- Một người có tài kinh thiên vĩ đại như lão tiền bối sao lại chỉ đối diện với mai hoa, cam sống một đời đạm bạc?
Bào Cô Vân chợt cất tiếng cười một tràng dài, nhưng trong giọng cười có pha lẫn một vị cay đắng đau thương.
Vũ Văn Kỳ kinh sợ hỏi:
- Có lẽ tiện nữ lỡ lời gây cho lão tiền bối phải động lòng thương cảm chăng?
Bào Cô Vân lắc đầu thở dài, ngậm ngùi nói:
- Đại trượng phu văn thông vũ đạt, lại sinh vào thời này nếu không thể trực tiếp đánh đuổi giặc Mãn, khôi phục lại đạo nghiệp sơn hà, thời cũng nên kết giao với những bậc chí sĩ hiền tài tuyên dương đại nghĩ dân tộc, gián tiếp làm tròn trách nhiệm con cháu nhà Hán, khốn nỗi Bào Cô Vân này hữu tâm nhưng vô lực...
Nhạc Long Phi nghe nói, bất giác sinh lòng kính nể, nhưng lại ngạc nhiên hỏi:
- Bào lão tiền bối văn võ toàn tài, cao minh uyên bác không phải là kẻ hậu bối vô dụng như Nhạc Long Phi có thể sánh kịp, câu "hữu tâm vô lực" chẳng hay vì đâu mà có?
Bào Cô Vân mỉm cười buồn bã, giơ tay từ từ kéo mảnh vạt áo phía trước lên.
Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ cùng đưa mắt nhìn lúc ấy mới biết cái nguyên cớ làm cho Bào Cô Vân không muốn tranh hùng với võ lâm, và từ lúc hai người vào hang thấy ông ngồi xếp bằng tròn trên phiến đá không hề đứng lên lần nào là vì sao.
Thì ra hai ống chân của Bào Cô Vân từ đầu gối trở xuống đều đã bị ai chặt mất.
Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ đưa mắt nhìn nhau, tự cảm thấy xấu hổ vì mình hỏi vặn mãi làm cho ông phải tiết lộ sự bí mật, Bào Cô Vân dường như không quan tâm về điều ấy lắm chỉ khẽ thở dài, chỉ vào cây mai nói:
- Hai ống chân ta cũng vì hoa mai mà bị chặt và cũng bị chặt dưới gốc mai, nhưng ta vẫn yêu thương hoa mai như cũ, cam tâm ngồi trước mai đến ngày tận kiếp.
Vũ Văn Kỳ sẵn tính hiếu kỳ, khẽ kêu một tiếng:
- Bào lão tiền bối...!
Bào Cô Vân nhìn Vũ Văn Kỳ mỉm cười:
- Vũ Văn cô nương muốn biết vì sao ta bị chặt mất hai chân phải không?
Vũ Văn Kỳ không tiện trả lời, chỉ cúi đầu lặng thinh, Bào Cô Vân cười:
- Như vậy cũng hay, ta đã lâu không ăn đồ nấu nướng không có vật gì ngon lành thết đãi khách quý vậy xin tạm kể câu chuyện dĩ vãng này tạm để Nhạc lão đệ và Vũ Văn cô nương thay cho món nhắm rượu.
Nhạc Long Phi cất chén hớp một ngụm rượu Mai Hoa, lắng tai nghe Bào Cô Vân thuật lại câu chuyện thương tâm của ông.
Bào Cô Vân thở dài nói:
- Chữ "tình" tuy nhiên đã kết thành đại thiện trên thế giới nhưng cũng lại làm bao nhiêu cảnh thương tâm, con người ta tìm thấy hạnh phúc vô biên cũng bởi chữ tình, nhưng mà cũng hãm mình vào thành sâu vực thẳm cũng bởi chữ tình, Nhạc lão đệ và Vũ Văn cô nương thật là đôi "tường lân uy phượng", trước khi thuật lại câu chuyện thương tâm này, Bào Cô Vân xin chúc hai vị biển tình lặng sóng, vĩnh kiếp hài hòa.
Nhạc Long Phi vừa mỉm cười vừa cảm ơn, liếc mắt nhìn trộm Vũ Văn Kỳ.
Vũ Văn Kỳ là con gái nên hay cả thẹn, nghe Bào Cô Vân nói vậy, thốt nhiên hai má đỏ bừng, nhưng trong vẻ thẹn thùng không giấu nổi nụ cười đắc ý vừa thoáng hiện trên môi.
Bào Cô Vân lại khe khẽ thở dài, thủng thẳng kể lại câu chuyện bị thương khác nào như một cơn ác mộng.
Nguyên do Bào Cô Vân thuở nhỏ đã được một vị kỳ nhân khoáng thế chỉ dẫn, luyện thành một thân tuyệt học, lớn lên du hiệp giang hồ thanh danh vang dậy.
Một vị phong lưu hiệp sĩ phẩm mạo tài hoa như chàng tự nhiên đã chiếm được bao cặp mắt xanh chú ý, nhưng nghiệt duyên trời định, Bào Cô Vân một hôm ngẫu nhiên đi chơi Đặng Úy, tình cờ gặp Mai Hoa Tiên Tử Lâm Tố Thường.
Bào Cô Vân bình sinh là người tâm cao khí ngạo, vậy mà gặp Mai Hoa Tiên Tử Lâm Tố Thường đã say mê điên đảo, hết mực chung tình.
Lâm Tố Thường tuy xuất thân bất chính, thuộc tà giáo nhưng từ khi được Bào Cô Vân lấy chí tình cảm hóa, đã có ý muốn cải tà qui chánh, đem sự chung thân ủy thác cho ông.
Cái ý ấy không may bị Vạn Diệu Thần Ma Ôn Như Ngọc, một người vẫn ái mộ Lâm Tố Thường đã lâu dò biết, gã bèn ngấm ngầm thi hành độc kế.
Nhà ở của Lâm Tố Thường phía trái trồng toàn cây mai, nhân mùa mai nở, nàng viết thiếp mời ông đến thưởng hoa.
Bào Cô Vân nhận được lệnh người thương cho triệu, cao hứng vô cùng, lập tức đi ngay, nhưng Ôn Như Ngọc đã có dự mưu, nên lại đến sớm hơn ông một chút.
Ôn Như Ngọc cứ quấn quít Lâm Tố Thường không dời một bước, một mặt sai một đứa ma nữ tâm phúc, giả làm con hầu của Lâm Tố Thường, dùng một thứ ma dược mạnh ngầm cho Bào Cô Vân uống.
Bào Cô Vân mang nhiên không biết gì, vừa uống vào một chén, thần trí bị hôn mê, ma nữ thừa cơ dụ hoặc, thế là hai người đưa nhau ra gốc mai mây mưa trăng gió.
Lúc này Ôn Như Ngọc đang ngồi tán tỉnh Lâm Tố Thường ngỏ lời cầu hôn.
Lâm Tố Thường trước kia vẫn có cảm tình với Ôn Như Ngọc nhưng từ khi quen biết Bào Cô Vân, thời chúng tình xưa cũng không còn nồng thắm như trước, nên khi thấy gã ngỏ lời cầu hôn, nàng dịu dàng cự tuyệt.
Ôn Như Ngọc làm bộ đau khổ, rủ nàng ra gốc mai chơi để lưu chút kỷ niệm, rồi từ nay cố nén tương tư, không bao giờ gặp nhau nữa.
Lâm Tố Thường tuy đã cự tuyệt gã nhưng vì hai bên kết giao đã lâu, nên trong lòng cũng cảm thấy ái ngại, bèn mỉm cười nhận lời, cùng sóng bước ra ngoài.
Nào ngờ vừa bước chân vào vườn mai, cảnh tượng khả ố của Bào Cô Vân và con ma nữ đang diễn ra ngay trước mắt.
Lâm Tố Thường ruột đau như cắt, vừa giận vừa không hỏi đầu đuôi, lập tức rút kiếm ra vung lên, con ma nữ vô sỉ đã đứt làm hai mảnh, đầu một nơi, mình một nẻo, còn Bào Cô Vân cũng bị nàng chặt mất hai chân.
Ôn Như Ngọc thừa cơ hội, giả bộ ân cần khuyên giải, Lâm Tố Thường cau mày nghiến răng, chấp thuận lời cầu hôn của gã, thế là Ôn Như Ngọc độc kế đã thành, sở cầu như ý, gã đem xe hoa đến đón mỹ nhân về Vô Lượng sơn Vạn Diệu động thiên cùng nhau kết duyên tần tấn.
Bào Cô Vân sau khi thấy ma nữ bị giết, trong bụng đã hiểu thấu tình đầu còn trừng mắt nhìn Ôn Như Ngọc, định nói toạc mưu gian của gã, rồi mắng cho một trận, thì lưỡi kiếm vô tình đã chặt đứt lìa hai chân của ông, khiến ông vừa đau vừa thẹn vừa giận, trăm nghìn kích thích dồn dập như ngọn sóng trào, thế là ông lại ngất lịm đi, nằm mê man trong vũng máu.
Mãi tới khi Bào Cô Vân dần dần hồi tỉnh, mới biết mình đã được một người thợ săn cứu sống, hai ống chân từ đầu gối trở xuống đã đứt hẳn, còn mình thì nằm trên chiếc giường bằng tre.
Bào Cô Vân tuy đã thành người tàn phế, nhưng nhờ có võ công tuyệt thế, nên không mấy chốc đã bình phục, lại tập được dùng hai cây gậy trúc thay cho đôi ống chân.
Từ đấy Bào Cô Vân hùng tâm đã nguội, mộng lớn cũng tiêu, chàng tìm được Độc Mai cốc ở Tiên Hà lĩnh làm chỗ ẩn cư, xa lánh cuộc đời, nuôi dạy một con linh điểu hiếm có và một con anh vũ thông minh cho bớt cảnh đìu hiu cô quạnh.
Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ nghe Bào Cô Vân thuật lại chuyện xong đều ngậm ngùi than thở, giây lâu, Nhạc Long Phi hỏi Bào Cô Vân:
- Lão tiền bối đã có thể dùng gậy trúc thay chân tại sao còn ẩn cư trong Độc Mai cốc này?
Bào Cô Vân gượng cười nói:
- Vừa rồi ta đã nói với lão đệ rồi, hiện giờ ta hùng tâm đã nguội, mộng đẹp đã tan...
Nhạc Long Phi không đợi Bào Cô Vân nói hết, vội ngắt lời:
- Xin hỏi lão tiền bối, Vạn Diệu Thần Ma Ôn Như Ngọc và Mai Hoa Tiên Tử Lâm Tố Thường hiện giờ còn sống hay đã chết?
Bào Cô Vân lắc đầu đáp:
- Ta tuy không nghe tin tức gì về bọn họ nhưng hai người ấy võ học đều đạt tới địa bộ lư hỏa thuần thanh cả, chắc không đến nỗi chết yểu.
Nhạc Long Phi gật đầu nói:
- Nếu quả Ôn Như Ngọc và Lâm Tố Thường hãy còn ở trên nhân thế, thì theo ý Nhạc Long Phi này cho rằng hùng tâm của lão tiền bối có thể nguội lạnh, mộng đẹp của lão tiền bối có thể tiêu tan, nhưng còn việc hàm oan không thể không làm cho ra lẽ.
Bào Cô Vân thở dài một tiếng gượng cười nói:
- Nhạc lão đệ nói phải, nhưng ta còn có hai lẽ không sao biện rõ trắng đen được đành chỉ hàm oan cho đến mãn kiếp.
Vũ Văn Kỳ hỏi:
- Bào lão tiền bối nói có hai lẽ, nhưng là lẽ gì?
Bào Cô Vân chau mày nói:
- Cái việc ta bị trúng kế uổng phí phải mị dược năm đó, nhân vì ma nữ đã chết không tìm thấy một bằng cớ gì chứng thực rằng ấy là do mưu kế thâm hiểm của Ôn Như Ngọc, thì dù có hết sức biện bạch, Lâm Tố Thường cũng đời nào chịu tin?
Vũ Văn Kỳ ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu:
- Vụ án oan khúc ấy cách đâu đã lâu ngày quá rồi, kể cũng khó làm cho sáng tỏ ra thực, nhưng còn nguyên cớ thứ hai như lời tiền bối vừa nói là cớ gì?
Sắc mặt Bào Cô Vân chợt trở nên rạng rỡ, ông ngửng lên trời nhìn đám mây biếc đang lơ lửng bay thong thả đáp:
- Ôn Như Ngọc đã phí tổn bao nhiêu tâm cơ, mới chiếm được Lâm Tố Thường tất nhiên đối với nàng hắn phải dốc lòng yêu dấu còn ta đây đã thành một kẻ tàn phế, túng sử có đủ bằng cớ để giải tỏ oan tình đi chăng nữa cũng chẳng qua chỉ phá hoại hạnh phúc của Lâm Tố Thường thêm một lần nữa, làm cho nàng phải sa xuống cái khổ cảnh tan nát ruột gan vậy thời việc ấy đối với mình, cũng như đối với người cả hai đều không có lợi, chỉ bằng cứ lẳng lặng ẩn náu trong u cốc này ngày ngày chơi với con đôi linh điểu và thưởng thức cây lão mai bốn mùa hoa nở này gánh chịu lấy tội lỗi cho tới hết kiếp thì thôi.
Nhạc Long Phi nghe xong cung kính đứng lên vái Bào Cô Vân một cái rồi thưa rằng:
- Bào lão tiền bối tấm lòng Bồ tát xả thân nuôi hổ của lão tiền bối thật khiến cho vãn sinh khâm phục vô cùng.
Vũ Văn Kỳ cũng cảm động đến rơm rớm nước mắt, buồn bã nói:
- Bào lão tiền bối trong khi bọn chúng cháu đi du hiệp giang hồ nếu tình cờ gặp Ôn Như Ngọc và Lâm Tố Thường may ra có thể thay thế lão tiền bối, làm tròn tâm nguyện của người.
Bào Cô Vân giật mình vội hỏi:
- Vũ Văn cô nương định làm thế nào?
Vũ Văn Kỳ nhướng cao đôi mày liễu dõng dạc đáp:
- Nếu quả Ôn Như Ngọc đối với Lâm Tố Thường vẫn một niềm ưu ái, thì vãn bối chẳng sinh sự làm gì, để tùy lão tiền bối dùng cả cuộc đời đau khổ của mình thành tạo cho Lâm Tố Thường cả một cuộc đời hạnh phúc.
Bào Cô Vân thở dài một tiếng đưa mắt nhìn Vũ Văn Kỳ sắc mặt chợt hiện lên một niềm an ủi vô biên.
Vũ Văn Kỳ lại nói tiếp:
- Còn nếu Ôn Như Ngọc chỉ là một con quỷ đói sắc, tình ái không chuyên, sau khi đã đoạt được người đẹp vào tay thỏa mãn lòng dục rồi lại coi như một đóa hoa thừa bỏ vứt vào sọt rác thì vãn bối sẽ tìm cách đem câu chuyện oan tình ngày trước, tẩy rửa sạch trong.
Bào Cô Vân nghe xong, đôi mắt sáng hẳn lên nhìn Vũ Văn Kỳ mỉm cười nói:
- Vũ Văn cô nương lập ý như vậy thật là chính xác, Bào Cô Vân này cảm kích vô ngần, ta muốn tặng cô nương một vật.
Vũ Văn Kỳ cười nói:
- Vãn bối khâm phục lão tiền bối có một tấm lòng từ bi hỉ xả, nên mới tình nguyện đảm đương việc đó, chớ có phải tham cầu ơn huệ nào đâu?
Bào Cô Vân lắc đầu, có vẻ sượng sùng nói:
- Vũ Văn cô nương xin thứ cho ta tội lỡ lời, nhân vì ta mới bắt được một vật, tự nghĩ mình đã không có ý tranh hùng võ lâm, giữ cũng vô ích nên muốn tặng cô nương và Nhạc lão đệ cùng xem, không phải là có ý đền ơn đâu.
Vũ Văn Kỳ mỉm cười nói:
- Lão tiền bối đã nói vậy thời người trên cho, kẻ dưới đâu dám chối từ, vãn bối muốn được xem vật kỳ trân của lão tiền bối định tặng cho là vật gì?
Bào Cô Vân cười nói:
- Vật này thực ra cũng xứng với hai chữ "trân kỳ", chỉ tiếc là chưa đủ bộ nên giá trị vì thế giảm sút ít nhiều.
Nói xong khẽ hú lên một tiếng nho nhỏ.
Tiếng hú vừa dứt, con quái điểu lông xanh từ trong động bay ra, miệng ngậm một chiếc hộp nhỏ.
Bào Cô Vân mở chiếc hộp lấy ra một cuốn sách nhỏ viết bằng giấy lụa đưa cho Vũ Văn Kỳ.
Vũ Văn Kỳ giơ tay đón lấy vừa đưa mắt đọc thấy sáu chữ triện nhỏ Tử Phủ kỳ thư quyển Thiên ở trên bìa sách bất giác kinh ngạc hỏi:
- Thì ra cuốn sách mà Lãnh tỷ tỷ mất bao nhiêu công phu tìm kiếm trên Bách Hàn phong ai ngờ đã bị lão tiền bối sai linh điểu lấy đem về đây.
Bào Cô Vân cười nói:
- Bộ Tử Phủ kỳ thư tất cả có ba cuốn Thiên Địa Nhân phải hợp cả lại mà tham khảo thời cái hiệu lực mới rộng lớn, nhưng quyển Thiên này là then chốt của cả bộ, trong chỉ chứa có ba môn Thiên Khu chưởng pháp thần diệu vô cùng đáng nên học tập, Vũ Văn cô nương cứ giở trang thứ ba ra mà xem lão phu xin ngồi chỉ điểm bây giờ hãy luyện tập sơ qua, rồi khi nào có thời giờ sẽ lại gắng công nghiên cứ kỹ lưỡng.
Vũ Văn Kỳ mừng quá, lập tức theo lời chỉ dẫn của Bào Cô Vân đem mấy chiêu Thiên Tinh Thùy Dã, Thiên Phong Chấn Y, Thiên Tâm Phổ Vật chép trong Tử Phủ kỳ thư Thiên quyển ra diễn tập.
Nhạc Long Phi lẳng lặng ngồi bên cạnh xem, chàng nhận thấy ba môn Thiên Khu tam thức thực cường mạnh, nhất là môn Thiên Tâm Phổ Vật cuối cùng lại càng thần hóa lạ lùng bèn mỉm cười nói:
- Kỳ muội phải dụng tâm cẩn thận mà học, ba môn Thiên Khu tam thức này uy lực cường mạnh vô cùng, cùng với môn Kỳ môn độn bộ, một công một thủ của Kỳ muội phải hợp với nhau nay mai ra Nam Hải nhất định danh tiếng vang lừng.
Bào Cô Vân đưa mắt nhìn Nhạc Long Phi, rồi cúi xuống dò dặn con quái điểu mấy câu.
Con quái điểu bay vào trong động, một lát bay ra, miệng ngậm thanh Ngô Côn kiếm đã đoạt được của con chim ưng bữa nọ.
Bào Cô Vân đưa thanh kiếm cho Nhạc Long Phi rồi mỉm cười nói:
- Nhạc lão thanh kiếm này xin để tặng lão đệ.
Nhạc Long Phi khom lưng bước lùi lại cười nói:
- Đa tạ hậu tình của lão tiền bối nhưng Nhạc Long Phi này không dám lĩnh thanh kiếm ấy.
Bào Cô Vân cười nói:
- Nhạc lão đệ cứ rút kiếm ra mà xét thanh kiếm này sắc như...
Nhạc Long Phi ngắt lời cười nói:
- Vãn bối biết thanh kiếm này nhọn sắc vô cùng nhưng nó là vật có chủ nên không dám bản lĩnh.
Bào Cô Vân ngạc nhiên nói:
- Thanh kiếm này là vật có chủ?...
Nhạc Long Phi bèn đem câu chuyện hai con chim ưng lớn đoạt kiếm trong Tàng Kiếm cốc núi Vũ Công thuật lại từ đầu chí cuối cho Bào Cô Vân nghe.
Bào Cô Vân nghe xong mới hoảng nhiên tỉnh ngộ, nhưng tay vẫn đưa thanh Ngô Côn kiếm cho Nhạc Long Phi mỉm cười nói:
- Đã vậy ta xin nhờ Nhạc lão đệ đeo thanh kiếm này đến Nam Hải Anh Hùng hội đưa trả Vưu Nam Báo hộ ta.
Nhạc Long Phi nghe Bào Cô Vân nói thế, mới đỡ lấy thanh kiếm đeo vào bên sườn.
Trong khi hai người nói chuyện một lúc lâu như thế thì Vũ Văn Kỳ đã học đi học lại ba môn Thiên Khu tam thức đến thuộc lòng duy còn những lẽ biến hóa vi diệu ở bên trong là phải tham cứu thêm thôi.
Vũ Văn Kỳ thấy hai người nói chuyện đã xong với tay ra sau lưng bèn tháo chiếc hộp sắt nhỏ của Lãnh Băng Tâm tặng ở Thái Hồ hai tay bưng đến trước mặt Bào Cô Vân mỉm cười nói:
- Bào lão tiền bối kiến thức sâu rộng xin chỉ dẫn cho chúng vãn bối biết chiếc hộp sắt nhỏ này trong đựng cái gì, và cách mở thế nào?
Bào Cô Vân đỡ lấy chiếc hộp ngắm nghía một lúc lâu, chợt biến sắc mặt chau mày hỏi Vũ Văn Kỳ:
- Vũ Văn cô nương chiếc hộp này không phải vật thường, chẳng hay cô nươ