← Quay lại trang sách

Chương 1.

Hôm nay Khánh Huy dậy sớm hơn mọi ngày. Anh nhanh chóng làm vệ sinh, không quên ngắm mình trong gương khá kỹ. Trong bộ đồ tinh tươm và sửa lại áo quần cho ngay ngắn, anh có vẻ hài lòng về mình. Ngày đầu tiên nhận việc làm nên anh phải tỏ ra thật lịch thiệp và đỏm dáng hầu gây một chút ấn tượng tốt về mình. Dẫn chiếc xe đạp ra sân, anh hòa vào dòng người xuôi ngược trên phố.

Quang cảnh hôm nay cũng như mọi hôm nhưng đối với Khánh Huy hình như nó đẹp hơn. Mọi người trên phố ai cũng xinh hơn và anh chợt nhận ra cuộc sống này đáng yêu. Trong lòng đang hưng phấn khiến đôi chân anh đạp thoăn thoắt.

- Anh Huy!...anh Huy!

Quá bất ngờ Huy thắng xe lại, tiếng rít nghe ken két. Khánh Huy đưa mắt nhìn quanh:

- Anh Huy!

Nhìn nét mặt hớn hở của Thu Thảo, anh khẽ giọng:

- Em đi đâu mà sớm vậy?

Thu Thảo liếc anh:

- Người ta biết anh hôm nay đi làm nên cố ý mua điểm tâm cho anh. Người ta chạy muốn đứt hơi mà anh còn hỏi đi đâu.

Khánh Huy nhìn quanh, thầm nghĩ: Đúng là con gái. Anh gãi đầu:

- Con trai ai lại an quà trong công sở, em mang về đi.

Thu Thảo ấn cái túi xốp vào tay anh:

- Cơ quan nào cũng có bếp ăn tập thể. Không ai muốn nhận một nhân viên bụng đói meo, làm gì hỏng nấy đâu.

Nghe Thu Thảo nói có lý, Huy miễn cưỡng treo túi xốp trên xe:

- Cám ơn em nha!

Thu Thảo mỉm cười:

- Chúc anh một ngày tốt lành.

Khánh Huy vội vã đạp xe phóng đi như thể người ta sẽ đuổi việc nếu anh đến trễ vậy. Nhìn vào bãi đậu xe nhân viên anh thầm hổ thẹn. Người ta toàn là xe gắn máy đời mới, còn anh thì một "con ngựa trời" cũ kỹ.

Khánh Huy đụng mặt một cô gái có vẻ mặt khó đăm đăm ở phòng tổ chức. Anh còn đang xớ rớ thì nghe hỏi:

- Anh tìm ai?

Khánh Huy hơi khép nép:

- Dạ, tôi đến nhận việc.

Dừng tay dọn dẹp mớ hồ sơ trên bàn cô ta ngẩng đầu lên nhìn Huy dò xét:

- Anh tên Lý Khánh Huy?

Khánh Huy thầm nghĩ: trời ơi, kêu cả họ tên... người gì đâu... Anh gật đầu;

- Dạ, phải.

Cô gái vội vã mở hộc tủ lấy ra một xấp giấy tờ và một chùm chìa khóa đưa cho Huy:

- Đây là giấy tờ và chìa khóa xe, anh lập tức lái xe đến ngay địa điểm ghi trên tờ giấy này. Nhớ ngày mai phải đến sớm hơn đấy!

Huy đáp nhanh:

- Dạ, cám ơn cô.

Khánh Huy đi nhanh ra ngoài, không mấy khó khăn anh đã tìm ra chiếc xe mình tiếp nhận. Liếc nhanh địa chỉ, anh nổ máy cho xe ra cổng. Chợt nhớ đến cái túi xốp Thu Thảo đưa anh lúc nãy, anh thắng xe chạy vội vào. Một vài người đến cơ quan nhìn anh mỉm cười. Anh chẳng quan tâm họ nghĩ gì về mình, anh chỉ gật đầu chào xã giao rồi ba chân bốn cẳng đi nhanh ra xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh.

Giàn hoa giấy phủ kín trên hai cánh cửa sắt to đùng trước mắt, Huy nhấn còi "tin...tin...". Một lúc sau cánh cửa từ từ mở ra, Khánh Huy còn đang lúng túng chưa biết là nên xuống xe vào trong hay phải chạy xe vào thì...

- Nhanh lên, muộn rồi!

Khánh Huy ngẩn người khi thấy bóng áo trắng thoáng nhanh và mới đó đã ngồi gọn trong xe. Anh không biết xử lý thế nào: "Tại sao lại là một cô gái", anh tự trách lúc nhận việc anh không hỏi rõ, bây giờ tính sao đây. Không để anh phải suy nghĩ nhều, cô gái thò đầu ra giục:

- Sao anh còn đứng đó?

Huy chỉ vào mũi mình:

- Tôi ư?

Không có tiếng trả lời, kính xe đã được quay lên Khánh Huy không thể quan sát bên trong. Anh lên xe và ngồi thừ ra đó. Qua kính chiếu hậu Huy thấy cô gái cúi thấp đầu, hình như đang ăn gì đó mà mùi thơm cứ quấn lấy mũi anh. Huy đưa mắt tìm cái túi xốp của Thu Thảo thì ôi thôi, nó mất rồi.

Có lẽ chờ khá lâu, cô gái nói cộc lốc:

- Trường Nguyễn Đình Chiểu.

Huy nổi cáu:

- Tại sao tôi phải đưa cô đến đó?

Cô gái ngừng nhai đưa mắt nhìn trừng trừng qua kính chiếu hậu:

- Anh là tài xế mới?

Huy nhún vai:

- Có gì lạ?

- Anh có biết, anh là tài xế thứ mấy của xe này không?

Huy gàn:

- Điều đó tôi không quan tâm.

Cô gái cũng không vừa:

- Vậy có điều này anh cần phải quan tâm. Tôi xài tài xế rất "hao", có người lâu nhất là một tháng, vừa là một tuần và có người chỉ lái một bận thôi là nghĩ việc liền. Tôi hi vọng anh khác họ.

Huy trố mắt:

- Tại sao lại như thế?

- Vì tôi không thích họ.

- Nói vậy cô là người thuê tôi ư?

Cô gái trề môi:

- Nói chính xác người thuê anh là ba tôi. Anh làm ơn đi, tôi mà trễ học thì số phận của anh cũng giống như họ đấy!

Khánh Huy thở dài ngao ngán, anh đành nuốt cục tức vào lòng. Anh cho xe lao thật nhanh như đáp trả cô chủ nhỏ kiêu căng khó ưa này. Tìm nơi đậu xe an toàn Huy ngồi im như thóc.

- Sao anh không xuống?

Huy cộc lốc:

- Để làm gì?

Cô gái đáp thản nhiên:

- Mở cửa xe cho tôi.

Lại còn thế nữa. Huy ấm ức bước xuống mở cửa xe, đoạn anh cúi rạp người xoè tay rộng ra:

- Xin mời "tiểu thư"!

Cô gái không màng đến giọng giễu cợt của anh mà chỉ cười khúc khích, ấn nhanh túi xốp vào tay Huy:

- Hộp xôi gà của anh ngon đấy!

Bây giờ Khánh Huy mới nhìn rõ khuôn mặt bầu bĩnh với chiếc răng khểnh tinh quái của cô bé. Mái tóc tém ôm lấy khuôn mặt nên thoạt nhìn đã đoán được cô bé thuộc loại tinh nghịch chứ chẳng vừa.

Tà áo trắng khuất dần sau cánh cổng, Khánh Huy chợt bâng khuâng nhớ về tuổi học trò của mình. Anh thở dài, bây giờ là lúc anh mới cảm nhận được cái đói đang hoành hoành anh dữ dội. Mất toi cái hộp xôi gà, chắc là ngon lắm đây. Nếu Thu Thảo có hỏi anh biết trả lời sao.

Khánh Huy uể oải lái xe về cơ quan. Ôm bụng đói anh đến làm quen với các đồng nghiệp. Cuối cùng anh ghé phòng bảo vệ. Sau cái bắt tay thân thiện, Huy làm quen:

- Chào anh! Tôi là Huy, nhân viên mới có gì mong anh giúp đỡ.

- Anh gọi tôi là Chiêu.

- À, anh Chiêu vào làm việc ở đây lâu chưa?

Rót cho Huy tách trà, Chiêu cười:

- Gần ba năm rồi, còn cậu đã quen chưa?

Huy không trả lời mà hỏi tiếp:

- Anh có thích công việc này không?

- Ai cũng thích mình có một chỗ đứng trong xã hội. Nhưng với một anh lính như mình thì có lẽ công việc này là thích hợp rồi.

Nhấp ngụm trà, Khánh Huy có vẽ ngưỡng mộ Chiêu:

- Trước đây anh đã từng ở trong quân đội à?

- Ừm, lính quèn thôi.

- Anh có gia đình chưa?

Chiêu hơi buồn:

- Ai thèm yêu một anh bảo vệ nghèo như tôi. Còn cậu?

Khánh Huy thở dài:

- Tôi cũng đâu hơn gì anh. Mười hai năm đèn sách, thêm mấy năm lăn lộn học nghề tìm việc, tôi tiêu hao của ba mẹ tôi không ít tiền bạc. Vậy mà tương lai tôi mù mịt quá, con gái bây giờ thực dụng lắm, nếu không có tương lai sự nghiệp thì đừng có mơ.

Nói đến đây Khánh Huy im bặt, anh chợt nhớ đến Thảo. Anh và Thảo quen nhau từ những ngày còn ở trường trung học. Thảo tốt với anh như thế, quan tâm anh đến thế mà bây giờ anh nỡ nói ra những lời như thế thật không công bằng. Cũng may không có cô ấy ở đây, nếu không năn nỉ gãy cả lưỡi chứ chẳng chơi.

Anh Chiêu lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Huy:

- Sao, ngày đầu nhận việc thấy thế nào?

Khánh Huy ngập ngừng:

- Tuy nhận việc đúng khả năng, nhưng...

Chưa nói dứt câu thì từ phòng làm việc chị Trinh đánh máy chạy ra gọi:

- Anh Huy, mau đến trường đón cô chủ đi!

Khánh Huy nhăn mặt: Cô chủ, xì, làm ra vẽ. Sắp gặp lại "cô bé kiêu kỳ " rồi đây. Khánh Huy đứng lên từ giã:

- Anh Chiêu, tôi đi nha!

- Ừm, cậu đi đi.

Khánh Huy cho xe chạy vòng vèo qua mấy con đường mới chịu dừng lại trước cổng trường. Nhìn vào trong sân trường, anh giật thót. Chẳng lẽ mình đến muộn, không đời nào, mới hơn chín giờ thôi mà. Cẩn thận hơn, anh xuống xe tiến đến phòng bảo vệ:

- Thưa bác, từ nãy giờ có lớp nào tan học sớm không bác?

Bác bảo vệ nhìn Huy rồi ôn tồn:

- Vẫn chưa, cấp ba mà, không thể về sớm như thế đâu. Cậu muốn hỏi thăm ai?

Khánh Huy bối rối:

- Dạ, không. Cháu đến đón em gái.

- Vậy em cậu học lớp nào, cô ấy không nói cho cậu biết mấy giờ tan học sao?

- Dạ, cháu tình cờ đi ngang, định ghé xem nếu em cháu có tan học sớm thì cháu rướt về luôn thể. Làm phiền bác, cháu xin cảm ơn.

Khánh Huy làm như không nhìn thấy cái lắc đầu ngao ngán của bác bảo vệ. Anh đi nhanh qua đường rồi chui mau vào xe. Thật là ê mặt, còn sớm thế này sao chị Trinh lại khẩn trương như vậy chứ.

Khánh Huy nhấn nút máy hát, trống nhạc vang lên làm Huy giật cả mình. Trời ơi nhạc gì la hét nghe đinh tai nhức óc. Huy vội tắt máy. Muốn thư giãn trong lúc chờ đợi cũng không xong, Khánh Huy lim dim rồi thiếp đi lúc nào không hay. Thời gian cứ lặng trôi.

Một lần nữa tiếng nhạc làm anh giật mình, nhỏm dậy. Cô chủ nhỏ đã ngồi cạnh anh từ lúc nào, mái tóc ngắn lắc lư theo điệu nhạc. Khánh Huy bực bội với tay định tắt máy thì:

- Những bài hát hay như vậy anh không biết thưởng thức à?

Huy đốp chát:

- Có lẽ tôi không hợp với nó?

Cô bé thách thức:

- Vậy anh thích loại nào rên rĩ hay trữ tình lãng mạn?

Khánh Huy nói mát:

- Những bài hát nói về tuổi học trò đâu phải là dở.

Cô bé gật gù, cô mở cặp lấy ra cuộn băng thay nó vào máy. Tiếng hát sôi động hẳn lên "Này cô bé có mái tóc đuôi gà, đạp xe trên phố phố đông người qua. Chờ anh với nếu có lỡ ai nhìn, thì anh sẽ nói tình cờ sánh đôi..."

Khánh Huy nhìn cô bé:

- Tại sao cô đem băng nhạc vào lớp?

Cô bé tròn mắt nhìn lại anh:

- Xin lỗi, anh không phải là thầy giáo của tôi.

Khánh Huy không nói nữa, anh cho xe lao đi khi nắng đã đứng bóng và bao tử anh đang biểu tình dữ dội. Vừa bước xuống xe cô bé trao cho anh một chiếc điện thoại di động. Anh hiểu ý cô ta muốn gì.

- Chào cô chủ!

Một thoáng kiêu hãnh hiện lên trong đôi mắt cô bé. Khánh Huy nhún vai khi thấy nụ cười đắc ý của cô ta. Hãy đợi đấy! Anh phóng xe đi bỏ lại sau lưng làn khói mờ.

Cả buổi chiều Khánh Huy không gặp rắc rối gì. Anh ra về khi trong công sở đã vắng người. Ngồi đối diện với bữa ăn nguội lạnh anh lắc đầu ngán ngẫm.

Giải quyết vấn đề bao tử xong Khánh Huy lục tìm trong mớ sách báo cũ của mình những trang mục nói về tâm lý con gái. Nhưng mỗi trang mục lại lý giải một cách khác nhau, khiến anh buột miệng: Con gái đúng là rắc rối.

- Anh Huy!

Mắt Huy chợt sáng. Thu Thảo đến thật đúng lúc, phải nhờ đến cô ấy thôi. Huy níu tay Thảo ấn xuống ghế. Thảo ngạc nhiên đưa mắt nhìn mớ sách báo Huy bày la liệt trên bàn.

- Anh đang bày trò gì đây?

Khánh Huy nhăn nhó:

- Phải chi ai cũng như em thì anh đỡ biết mấy.

Thảo ngơ ngác:

- Có chuyện gì vậy?

Huy rên lên:

- Anh muốn tìm hiểu con gái ấy mà.

Thảo đứng bật lên:

- Anh muốn biết để làm gì?

Huy ấn cô ngồi xuống:

- Nói tóm lại em chỉ cần cung cấp thông tin còn để làm gì thì em không cần phải bận tâm.

Thảo im lặng không nói lời nào, mắt dõi ra sân. Khánh Huy lắc nhẹ bờ vai cô:

- Thảo, em sao rồi?

Giọng Thảo nghèn nghẹn:

- Hình như anh đang gặp rắc rối có liên quan đến con gái?

Khánh Huy vô tư xác nhận:

- Đúng rồi.

Thảo quắc mắt nhìn anh:

- Anh...

- Anh sao?

Thảo ngập ngừng rồi giọng cô dứt khoát:

- Em muốn anh xác nhận mối quan hệ giữa anh và em.

Khánh Huy ngạc nhiên:

- Chuyện đó có liên quan gì đến việc anh đang nhờ em.

- Nếu anh không có chút tình cảm nào dành cho em thì anh cứ nói thẳng ra. Anh đừng bắt em phải làm nhân chứng cho tình yêu mới của anh nhé!

Khánh Huy nhăn nhó:

- Em ăn nói lung tung gì thế. Con gái đúng là chúa rắc rối, muốn hiểu cũng không dễ dàng gì.

Thu Thảo tiu nghỉu:

- Bao nhiêu năm quen em có bao giờ anh tỏ ra như thế. Anh cần tìm hiểu con gái để làm gì? Có phải trái tim anh bắt đầu xao động vì một bóng hồng nào đó, nên anh lúng túng muốn tìm cách hiểu họ để...

- Để...để làm gì?

Thu Thảo phụng phịu:

- Để nuông chìu người ta chứ để làm gì.

Khánh Huy bật cười:

- A, thì ra có người đang ghen.

Đôi mắt Thảo long lanh:

- Ghen thì đã sao?

Huy xì vào mũi Thảo:

- Thì xấu lắm chứ sao.

- Vậy có lần nào trong suy nghĩ của anh, anh nghĩ xấu về em không?

Khánh Huy thoáng giật mình, mới hồi sáng anh lỡ lời nói xấu con gái nếu Thảo mà biết thì toi mạng.

- Anh chưa dám nghĩ đến điều đó thì em đã nghĩ trước anh rồi.

- Em nói oan cho anh hả?

Huy xụ mặt:

- Còn hơn Thị Kính nữa.

Thu Thảo liếc anh:

- Ai biết anh đang nói thật hay nói dối cơ chứ.

Huy nài nỉ:

- Thảo à, anh đang gặp rắc rối thật đó không đùa đâu.

Thảo truy tới:

- Với một cô gái?

- Phải.

- Cô ấy bám theo phá anh.

- Gần như vậy.

Thảo nguýt dài:

- Vậy anh hãy nói với cô ấy: Cô mà bám theo phá tôi hoài thì có ngày...

Huy hấp tấp:

- Sao?

- Sẽ yêu cô luôn chứ sao?

Khánh Huy ngã người cái phịch xuống ghế, đoạn với tay véo vào mũi Thảo, cô la toáng lên:

- Anh làm gì thế?

- Em còn nói, em xúi anh như vậy thì mai mốt đừng có khóc hu hu, bảo anh là kẻ bạc tình.

- Xì, ai thèm khóc.

- Thôi được, ngày mai anh sẽ nói y như lời em dặn.

Thảo nghễnh cổ lên:

- Anh dám?

- Ai biểu em đùa dai.

- Nếu vậy thì anh nói với cô ấy là anh đã có em.

- Không được.

- Tại sao? Trừ khi anh muốn che giấu mối quan hệ giữa em và anh. Em biết mà, đàn ông con trai các anh thích đùa giỡn trong tình yêu, càng chinh phục nhiều cô gái càng chứng tỏ bản lĩnh của mình, phải không?

- Làm gì có chuyện yêu đương ở đây. Em nghĩ đi đâu thế. Hôm nay vào nhận việc làm, anh hết sức bối rối khi biết mình phải làm tài xế riêng cho con gái ông giám đốc.

Thảo hờn dỗi:

- Sướng rồi, còn than thở nỗi gì.

- Hãy để anh nói. Cô bé ấy còn là học sinh nhưng cá tính khá lạ lùng

- Lạ thế nào?

Huy nhún vai:

- Kênh kiệu... nói chung là khó ưa.

- Đó là căn bệnh chung của các cô tiểu thư con nhà quyền quý. Chả lẽ chỉ có vậy mà anh muốn tìm hiểu tâm lý phụ nữ để đối phó với cô ấy à?

- Em nghĩ anh là ai vậy? Đối phó, nói dễ nghe nhỉ. Anh mà không biết cách làm cô chủ nhỏ vui lòng thì hiệu quả công việc của anh ra sao. Tương lai anh sẽ thế nào chắc em cũng hiểu chứ?

Thảo tròn mắt:

- Nghiêm trọng vậy à?

- Còn phải nghi ngờ. Em mau mau làm cố vấn cho anh đi.

Thảo đưa ngón tay lên:

- Với một điều kiện.

- Anh hứa.

- Đơn giản, không được tơ tưởng đến cô chủ nhỏ của anh.

Khánh Huy nhăn nhó, khổ sở:

- Có chết anh cũng không dám.

Nói xong Khánh Huy kể lại mọi chuyện cho Thảo nghe, cô gật gù:

- Cô bé này đáo để thật, con nhà giàu thường hay như thế: Kiêu căng, tự phụ, làm ra vẻ và thích làm theo ý mình. Muốn đánh bại tính kiêu căng của cô ta anh phải dùng chiêu "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn". Cô ta càng tỏ ra kiêu căng thì anh phải lì ra, anh liên tục trả đũa, chọc tức cô ta bảo đảm sẽ có ngày...

Khánh Huy đáp thay:

- Có ngày cô ta cho anh nghỉ việc. Không được đâu, cô ấy đã cảnh cáo anh rồi, nếu anh hớ hênh cô ấy tẩy chay anh liền.

- Cô bé này thật quá đáng.

- Bởi vậy mới nói, con gái...

- Con gái sao?

- Đâu phải ai cũng dễ thương như em.

Thảo bỗng sáng mắt:

- A, xem ra chiêu nịnh hót có hiệu quả hơn nhiều.

- Em dám bảo anh... Ừ, con gái thích nhất là được nghe những lời có cánh dù đó chỉ là lời nói dối.

Thảo nhổm lên:

- Anh nói gì?

Khánh Huy cười ha hả, Thảo đấm nhẹ vào lưng anh. Cả hai cười thật vui.

Thu Thảo chuẩn bị đến tiệm may thì em gái cô kêu inh ỏi:

- Chị Hai, chị Hai ơi!

Thảo lên tiếng:

- Chị đây!

Trúc Ly sà đến ngồi gần cô rồi nghiêng đầu quay lại nhìn chị mình chăm chú. Thảo dò xét:

- Gì đây nhỏ?

Trúc Ly nhướn mày:

- Chị Hai, chị đang vui hay buồn vậy?

Thảo mỉm cười:

- Em đoán xem.

Ly càng úp mở càng khiến Thảo tò mò:

- Trúc Ly có gì nói chị nghe xem. Nếu em biết mà không nói sau này chị có gì chị sẽ nghỉ chơi em luôn.

Trúc Ly nhỏ giọng:

- Con nhỏ Hòa, bạn em bảo tối qua nó thấy anh Huy dìu một cô gái vào bệnh viện.

Thảo thở phào:

- Có vậy mà em làm chị hết hồn. Chắc là anh ấy giúp đỡ người hàng xóm thôi.

Ly cố cãi:

- Nhưng nó nói cử chỉ hai người lạ lắm.

Thảo cốc lên đầu em gái:

- Thôi đi cô, đa nghi như Tào Tháo. Người bị bệnh nặng đôi lúc phải cõng, phải bế bồng nữa là dìu. Em đừng nghĩ xấu anh ấy như vậy.

Trúc Ly vẫn còn ấm ức:

- Chị Hai, nhưng chị phải tìm hiểu chuyện này đó. Đừng để anh ấy gạt chị.

Thảo vỗ vai Ly trấn an:

- Chị biết rồi, yên tâm đi nhỏ.

Trúc Ly đi rồi, Thảo lại nghĩ ngợi. Tối qua cô và anh đi chơi đến tối lắm mới về, vậy anh đưa ai vào bệnh viện. Chắc là láng giềng, nếu vậy cũng tốt. Sống phải có tình có nghĩa chứ. Nghĩ mọi việc thông suốt Thu Thảo mới yên tâm đến cửa hiệu.

Nhóm thợ vừa thấy Thảo đã vây quanh, tíu tít nói chuyện. Mỹ Trang thợ thêu dừng tay nói chen vào:

- Chị Thảo, anh Huy của chị lúc này bảnh ghê há. Trông anh ấy thật lịch sự, chị Thảo may cho anh ấy mấy bộ thời trang để anh ấy còn diện lên chứ.

Nhóm thợ nhao nhao đồng tình, Thảo gật gù:

- Ừ há, sao mình lại quên chuyện quan trọng như vậy chứ.

Nói xong cô tất tả:

- Nè, giao cửa hiệu cho mấy bồ, mình ra chợ chọn cho anh ấy mấy bộ đồ.

Nhóm thợ cười ầm lên:

- Nhất anh Huy rồi.

Thảo vòng vèo mấy sạp vải, cuối cùng cô cũng chọn được hai bộ vừa ý. Môi cô thoáng mỉm cười khi hình dung Khánh Huy sẽ rất bảnh bao với hai bộ đồ cô chọn và còn qua đôi tay thợ may khéo léo của cô nữa.

Thu Thảo chợt dừng bước khi thấy Khánh Huy đang đi vội vã. Cô ngạc nhiên vì vào giờ này nơi anh có mặt phải là cơ quan, anh làm gì ở đây. Thu Thảo tăng nhịp bước định gọi nhưng Thảo lại khựng lên lần nữa vì cái "cà - mên" trên tay Huy. Cô nhớ lần cô đưa gói xôi gà anh đã giẫy nẫy vì sợ quê sao bây giờ rinh hẳn một "cà mên". Cô chậm bước theo sau.

Khánh Huy đến trước tiệm ăn, anh lúi húi mua thức ăn. Thu Thảo vẫn lẽo đẽo sau lưng anh. Khánh Huy lúc đến vội vã, nhìn anh có vẻ căng thẳng khiến Thảo quên cả chuyện gọi anh lại chất vấn.

Thu Thảo cho xe chạy thật chậm sau con ngựa trời của Khánh Huy và cô đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khàc. Khánh Huy không về nhà cũng không vào cơ quan, vậy anh đi đâu với cái " Cà - Mên" đó. Thảo sốt ruột.

Khánh Huy dừng xe, Thu Thảo cũng vội tấp vào lề. "Bệnh viện Đa Khoa Trung t6m" cái bảng báo khiến Thu Thảo nhớ lời Trúc Ly kể ban sáng. Cô tự hỏi, cô gái Huy đưa vào bệnh viện là ai, người thân của cô ta đâu, tại sao Khánh Huy lại tận tình đến như vậy?

Sau một lúc tìm kiếm Thu Thảo cũng đến được phòng Khánh Huy đến. Qua khung kính Thu Thảo chợt nghẹn cổ khi thấy Khánh Huy ân cần dìu cô gái đó ngồi dậy, bón cho cô ta từng muỗng cháo sau khi anh cẩn thận thổi nguội. Trong lòng Thảo dấy lên nỗi hờn ghen vô cớ, cô ngập ngừng nữa muốn vào chạm mặt nữa lại không đành.

Nhìn số giường bệnh Thảo tìm sơ đồ bệnh nhân và biết được cô ta tên Mai Đình. Thảo lẩm bẩm:

- Cái tên nghe quen quen.

Nghĩ rồi cô chợt bật cười khi biết mình ngớ ngẩn. Mai Đình trong tuồng cải lương Hàn Mặc Tử mà mẹ cô hay nghe rỉ rả vào lúc sáng sớm. Bây giờ mình phải làm gì đây, vào hay không vào. Cuối cùng cô ấm ức quay trở về.

Về đến hiệu may bao nhiêu hăm hở lúc đi thì bấy nhiêu ủ ê lúc về. Cô như ngơ ngẩn không làm gì cho ra hồn, tâm thần cô đang bấn loạn nên làm cái gì hỏng cái nấy. Thảo cứ nhìn đồng hồ mong thời gian trôi nhanh để cô gặp anh hỏi cho ra lẽ. Tim cô nhói đau khi nghĩ đến chuyện Khánh Huy phản bội cô. Không thể nào.

Thu Thảo đứng trước cửa nhà Huy lúc mặt trời đứng bóng, cái nóng buổi trưa không thể lấn áp cái nóng trong lòng Thảo. Nhìn cái ống khóa to đùng cô biết anh vẫn còn miệt mài chăm sóc người bệnh.

Dáng Huy gò lưng trên chiếc xe đạp đờ mi mà cô hay kêu đùa là con ngựa trời, cô vừa mừng vừa lo vừa giận. Khác với mọi hôm, thấy Thảo đứng chờ ngoài cửa nhưng anh vẫn không mảy may hỏi han hay mừng rỡ. Thu Thảo lấy làm lạ, cô cũng không dám hé môi mà chỉ lẳng lặng theo sau lưng anh.

Nhìn khuôn mặt phờ phạc của anh, Thảo thấy xót xa. Nhưng nghĩ đến suốt đêm anh chăm sóc cô gái ấy, Thảo lại giận trong lòng. Thu Thảo nén lại mọi thứ, cô nhẹ nhàng:

- Anh mệt lắm à? Anh đã ăn gì chưa?

Huy lơ đãng nhìn cô:

- Anh muốn nghĩ ngơi.

Niềm tủi hổ dâng lên mắt, Thảo nghẹn ngang không nói được lời nào. Khánh Huy bây giờ không cần đến cô nữa. Thảo quay qua dẫn xe ra, cô còn nấn ná xem Huy có gọi lại không. Nhưng không hề xảy ra điều đó. Mắt Thảo đỏ hoe, trong lòng cô như có lửa. Bao nhiêu hờn giận cứ dâng trào khiến cô phóng như bay trên đường. Cũng may bây giờ là giữa trưa nên đường phố vắng người nếu không chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Thu Thảo không trở lại cửa hiệu mà về thẳng nhà mình, cô không còn nhớ đến những bộ thời trang mà lúc sáng cô còn hăm hở đi chọn. Vào phòng ngã người lên nệm cô suy nghĩ miên man, nước mắt chảy dài ướt gối.

Chẳng lẻ Khánh Huy thay lòng đổi dạ rồi sao? Mới tối qua anh còn đi bên cô, họ rất vui vẻ cơ mà. Có lẽ anh đang có tâm sự gì khó nói hay quá mệt mỏi trong việc hầu hạ cô tiểu thư khó tính kia. Có phải mình nghĩ sai về anh hay anh bắt đầu đam mê một bóng dáng khác. Mình sẽ làm gì nếu một ngày nào đó Huy nói Huy chỉ xem mình như bạn? Không thể nào.

Từ lâu mẹ cô đã nói nhiều đến chuyện quan hệ của cô và anh nhưng cô luôn bênh vực cho anh. Cô cho là Khánh Huy chưa ngõ lời với cô chỉ vì anh chưa có tương lai sự nghiệp vả lại cả hai vẫn còn trẻ. Suốt ngần ấy năm quen anh, Thảo tự xem mình đã có nơi nương tựa nên cô bỏ ngoài tai những lời trêu ghẹo của mọi người. Cô và Khánh Huy tâm đầu ý hợp, ba mẹ anh ở quê cũng biết rõ mối quan hệ này. Nếu bây giờ... Thảo không dám nghĩ nữa, nỗi lo sợ mơ hồ trỗi dậy trong lòng.

Bên ngoài, tiếng Trúc Ly gọi gấp:

- Chị Hai, chị Hai ơi!

Quẹt vội nước mắt Thảo lên tiếng:

- Gì đó hả?

Ly chạy ùa vào phòng chị, thở hỗn hễn:

- Chị không đến tiệm à?

- Chị hơi mệt. Nhưng có chuyện gì mà em làm ầm ĩ vậy?

Trúc Ly đưa tay vỗ vỗ vào ngực như cố trấn tĩnh:

- Em nghe nhỏ Hân nói ngày mai anh Nghị về nước.

Thảo kêu lên:

- Anh Nghị về nước?

- Ừm.

Thảo bỗng mơ màng:

- Mới đây mà gần chục năm rồi còn gì?

Trúc Ly líu lo:

- Em còn nhớ hồi bé anh ấy hay dẫn chị em mình đi chơi. Có đêm thức đến gần sáng để tìm ngắm sao chổi.

Thảo chợt mỉm cười, ký ức tuổi thơ bỗng chốc tràn về khiến cô như ngộp thở. Rồi nét lo âu ẩn hiện trên khoé mắt. Có một chuyện cô còn giấu kín trong lòng nhưng bây giờ cô cầu mong sao cho chỉ mình cô còn nhớ mà thôi.

Ngày Nghị theo mẹ sang Úc định cư, lúc đó Thảo chỉ là cô bé mười bốn tuổi ngây thơ, hồn nhiên. Nghị hơn cô bốn tuổi có dáng vẻ một người anh trai đáng tin cậy. Lúc chia tay nhau Nghị đã nói với cô một chuyện mà tuổi thơ của cô ngày ấy không hề nghĩ tới và nó lãng quên theo năm tháng. Anh nói rằng sau này thành đạt về nước anh sẽ cưới cô làm vợ. Lúc ấy Thu Thảo cười rất tươi và cho là anh đang đùa vì anh và cô cũng hay chơi trò trầu cau thưở bé.

Thời gian ngần ấy năm, mọi chuyện đã đổi thay chắc gì anh còn nhớ những lời nói bâng quơ thời trẻ dại. Thảo cầu mong cho anh hãy quên đi những gì không nên nhớ. Nhất là ở hoàn cảnh cô hiện giờ, Thảo không muốn rời xa Khánh Huy dù cô đang giận anh vô cùng.

Trúc Ly quan sát chị mình và luôn thấy nét biến đổi trên khuôn mặt Thảo:

- Chị Hai, chị đang nghĩ gì vậy?

Thảo vã lã:

- Đâu có, chắc anh Nghị thay đổi nhiều lắm Ly nhỉ?

- Dĩ nhiên rồi. Mà chị Hai nè, sao bấy nhiêu năm trời mà anh ấy không hề viết cho chị lá thư nào hết vậy.

Thảo lắc đầu:

- Chị làm sao biết được, vả lại tuổi mười bốn của chị làm gì biết đọc thư và viết thư.

- Chị Hai nè, chắc anh ấy có vợ rồi chị nhỉ?

Thảo xua tay:

- Nhỏ này, nghĩ đi đâu vậy? Có vợ hay không mắc mớ gì đến mình, có càng tốt chứ sao.

Ly lầu bầu:

- Chị Hai này.

Thảo dò xét:

- Không biết lần này bác gái có cùng về với anh ấy không?

- Em nghe nói lần này cậu Út về nước cùng bà ngoại.

Thảo đưa ngón tay lên:

- Chỉ có hai người? Có nghĩa là...

- Là sao?

Thảo nói lãng:

- Bên nhà ấy chắc vui lắm.

- Ừm, em thấy nôn nao trong dạ.

Thảo cốc lên đầu Ly:

- Chuyện người ta ai bảo em nôn nao. Em không ở chợ phụ mẹ à?

- Em đi giao hàng sẵn tạt về thăm nhà không ngờ gặp chị ở đây. Bây giờ chị đã đỡ hơn chưa?

Thảo vỗ nhẹ vào đầu:

- Đỡ rồi, hơi đau đầu tí thôi.

Ly đứng lên:

- Thôi em đi, chiều về em sẽ mua cho chị ít thuốc.

- Cám ơn nhỏ.

- Em phải lo cho chị kẻo ngày mai anh Nghị không nhìn ra cô bé mười bốn tuổi dễ thương của ảnh thì sao.

Thảo định với tay cốc lên đầu Ly nhưng cô bé nhanh chân chạy ra ngoài, tiếng cười còn vọng lại.

Trúc Ly đi rồi còn lại một mình, Thảo ngồi bó gối mắt hướng qua khung cửa sổ. Xéo bên kia hàng dâm bụt là nhà Nghị, nhà cô và nhà anh ấy chỉ cách nhau con đường lớn. Bên hàng dâm bụt ấy biết bao nhiêu lần Nghị chui lỗ chó sang nhà cô. Thảo còn nhớ từ ngày gia đình anh dọn về ở đây, mẹ anh ít giao tiếp với hàng xóm, cuộc sống khép kín đôi lúc bà còn khắt khe nữa. Nhưng dù mẹ anh có khắt khe đến đâu cũng không ngăn được tuổi trẻ thích tự do, khám phá thế giới chung quanh. Anh đã lén nhà ra ngoài tụ tập đám trẻ con loai choai bày đủ thứ trò chơi.

Thảo nhớ có lần anh lấy tay nải của mẹ anh rồi tụ tập đám trẻ con đi hái trộm me. Bị chủ nhà bắt được anh năn nỉ xin lại cái tay nải cho bằng được rồi đổ hết me ra đất. Anh hét một tiếng đám nhỏ dắt giò lên cổ chạy tháo thân.

Những lần anh cùng đám con trai đi tắm sông thì chị em cô lẽo đẽo theo sau và được phân công ở trên bờ giữ quần áo. Anh thường lội ra rất xa hái những bông lục bình tim tím cho chị em cô chơi. Kỷ niệm tuổi thơ thật vui, thật đẹp khiến cho cô bồi hồi khi nhớ lại.

Phút chốc Thu Thảo thả hồn mình đắm chìm trong ký ức mà tạm quên đi niềm đau trong lòng. Nỗi buồn tạm thời lắng dịu.

° ° °

Buổi chiều, từ hiệu may trở về Thu Thảo lấy làm lạ khi thấy nhà mình có khách mà không hề thấy mẹ hay nhỏ Ly. Dáng ngồi của người lạ khiến Thảo ngỡ đó là khách hàng của mẹ. Cô cho xe đi vòng ra sau nhưng chưa kịp bước vào thì cô nghe:

- Thảo!

Thảo dừng bước, đi trở vào nhà trên nhưng người khách cũng đang từ trong bước ra sân. Cô nhìn thật lâu, môi cô nở một nụ cười thật chậm như vừa khám phá ra điều gì rồi cô reo lên:

- Anh Nghị!

Cô dang rộng đôi tay rồi bất chợt buông thỏng xuống, hai má cô bừng đỏ. Nghị mỉm cười, anh cảm nhận cử chỉ đó của Thảo và anh thấy cô thật đáng yêu. Anh biết, đó là cử chỉ lúc Thảo còn nhỏ, mỗi khi gặp anh cô đều làm như thế. Anh gỡ rối cho cô:

- Nhỏ không nhận ra anh à?

Thảo lại quan sát anh một lần nữa, dáng dấp phong độ, đẹp trai như một tài tử. Bỗng thấy thái độ mình hơi quá lố, cô thẹn thùng:

- Anh lạ quá!

Nghị cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui lòng anh gợn lên bao nhiêu niềm nhớ. Cô bé năm nào còn léo nhéo theo sau anh làm nũng, giờ đứng đó xinh xắn, dễ thương làm sao.

- Nhỏ vào nhà đi, làm gì đứng nhìn anh kỹ thế?

Thảo chợt bừng tỉnh, cô cười:

- Thảo nhớ đây là nhà Thảo mà.

- Anh đâu có dành nhưng thấy Thảo cứ để khách đứng ngoài sân nên anh mời dùm vậy mà.

Thảo thẹn thùa:

- Em thật là đoảng. Anh vào nhà đi.

Nghị vừa ngồi xuống là Thảo hỏi:

- Anh về bao giờ? Ở chơi được bao lâu? Bác có cùng về với anh không? Bác có khoẻ không? Còn anh thế nào? Mấy năm qua anh đã gặt hái gì ở đất nước xa lạ đó?

Thảo tuôn một hơi dài và cô chợt im bặt khi thấy Nghị đang nhìn cô đăm đăm, ánh mắt anh khiến cô đỏ bừng mặt mũi. Anh chậm rãi:

- Anh sẽ lần lượt trả lời những câu hỏi của Thảo nhưng cho anh nói một câu được không?

Thảo xấu hổ khẽ gật:

- Anh nói đi!

Nghị nhìn thật sâu vào mắt Thảo khiến cô vội quay đi, giọng anh trầm ấm:

- Nếu không nhờ nốt ruồi ăn hàng trên môi nhỏ, có lẽ anh chẳng nhận ra em. Nhỏ bây giờ trông lớn và xinh quá.

Thảo bặm môi:

- Chỉ có anh gọi là nốt ruồi ăn hàng thôi.

Nghị tròn mắt:

- Không phải sao.

Thảo cãi:

- Nốt ruồi duyên.

Nghị phì cười:

- Ừm, nốt ruồi ăn vụng thì có.

- Anh này, người ta lớn rồi chứ bộ.

- Thảo ngày xưa và Thảo bây giờ có gì khác nhau? Cũng hay hờn và làm nũng, không biết nhỏ bây giờ còn thích ăn me không nhỉ?

Thảo cười khúc khích:

- Anh còn nhớ?

- Bộ nhỏ tường ai cũng quên quê hương mình à. Bên ấy làm gì có me để hái trộm và làm gì có dòng sông thơ mộng nở đầy hoa lục bình để mình lặn hụp trong những buổi trưa hè oi bức.

- Thảo nhớ lần hái me trộm, xin gì không xin anh lại cương quyết xin cho bằng được tay nải.

- Tay nải đó là của mẹ anh, nếu lần đó để mất chắc là anh no đòn.

Thảo chợt nhìn quanh:

- Ủa, lúc nãy ai mở cửa cho anh vậy?

- Nhỏ Ly chứ ai, nhỏ đó cũng lớn ghê. Bác lúc này buôn bán có khá không Thảo? Còn Thảo, đã là cô thợ may rồi à? Nhìn Thảo cũng không có gì thay đổi, về đây anh cứ ngỡ mọi chuyện mới xảy ra hôm qua.

- Mẹ em vẫn khoẻ, buôn bán cũng ở mức bình thường, còn em chỉ là cô thợ phụ thôi.

Ánh mắt Nghị trải dài trên sóng mắt Thảo:

- Thảo khiêm tốn quá, lúc xe chạy trên phố anh nhìn thấy bảng hiệu nhà may Thu Thảo anh nghĩ ngay nó là của em.

- Lý do gì khiến anh nghĩ vậy.

- Ngày còn bé Thảo đã biết may đồ cho búp bê và còn may rất khéo nói anh liên tưởng thế. Bộ anh nói sai à?

Thảo cười, cô nhủ thầm chuyện hồi còn bé tí ti mà anh còn nhớ như in vậy chuyện anh nói với mình lẽ nào lại quên, cầu mong anh đừng nhắc lại chuyện ấy.

Nghị đứng lên:

- Thảo nè, đến giờ dọn hàng phụ bác chưa, cho anh đi với.

Thảo nhìn anh e ngại, anh cười:

- Sợ anh không làm được việc à?

- Không phải.

- Chứ sao?

- Vi trùng sẽ bám lên người anh.

Nghị bật cười:

- Nhỏ này, đừng làm anh xấu hổ. Xe đâu?

Thảo lại ngập ngừng:

- Anh có còn nhớ đường không?

Nghị thân mật cốc lên đầu Thảo:

- Đáng đánh đòn, đưa chìa khóa cho anh.

Không hiểu sao Thảo lại nghi ngờ anh đến vậy. Nghị không quên một chút gì cả, anh vừa chạy vừa kể hàng lô kỷ niệm của anh còn để lại ở từng con đường, góc phố. Ngồi sau lưng anh, Thảo có tâm trạng rất lạ, vừa vui vừa lo, thắc tha thắc thỏm.

Đến đầu chợ anh dừng xe lại:

- Bây giờ đến phiên nhỏ.

- Anh không nhớ chỗ mẹ Thảo bán?

Nghị nghiêng đầu nhìn cô:

- Chợ này khang trang hơn trước, đúng không?

Thảo gật đầu:

- Nó thay đổi mấy lần rồi.

- Theo em, anh sẽ nhớ vị trí chỗ bán của bác hồi đó để dẫn em đến đó à?

- Anh cũng tinh lắm. Mau nắm đuôi áo em kẻo lạc mất.

Nghị điểm mặt cô:

- Nhỏ cũng không vừa.

Sau một lúc dẫn Nghị đi vòng quanh khắp khu chợ, Thảo đưa anh đến quầy hàng của mẹ.

- Mẹ, mẹ xem ai nè!

Bà Hoàng buông xấp giấy xuống quầy, nhìn lên. Đôi mày bà nhíu lại từ từ giãn ra:

- Nghị, phải cháu không?

Nghị cầm lấy đôi tay bà:

- Bác không quên con, bác có khoẻ không?

Bà cười thật tươi, ấn anh ngồi xuống ghế:

- Bác vẫn khoẻ, còn chị và cháu thế nào, có khoẻ không?

- Cám ơn bác, mẹ con vẫn khoẻ. Còn con, bác nhìn xem.

Bà Hoàng vui vẻ:

- Con đỏm dáng lắm. Đúng là mẫu người đàn ông khiên phụ nữ mơ ước.

Thảo nháy mắt bảo mẹ đừng nói như thế nhưng bà phớt lờ. Nghị đưa mắt nhìn Thảo:

- Nhớ ngày trước con luôn làm cho bác khó xử.

Bà Hoàng xua tay:

- Bỏ qua đi con, tuy mẹ con có khắt khe nhưng cũng xuất phát từ tình thương của người mẹ. Lúc đó con và con Thảo nhà bác luôn làm cho hai bà mẹ như mẹ con và bác đây ăn ngủ không yên.

Nghị cười xòa:

- Con thật có lỗi với bác.

Bà lại xua tay:

- Thôi, đừng nhắc chuyện cũ nữa. Con về có chị cùng về không và con ở chơi được bao lâu?

- Dạ, con cùng về với mẹ và lưu lại một tháng.

Bà Hoàng e ngại:

- Nghị à! Mẹ con có còn nghiêm nghị như ngày xưa không? Liệu con đi như vầy mẹ con có hài lòng không?

Nghị đáp:

- Dạ, mẹ con thường ít tâm sự, phần con lại lo đi làm nên mẹ con ít gặp nhau. Nhưng con bây giờ đã lớn đâu còn nghịch ngợm, phá phách như ngày xưa mà mẹ con phải kè kè một bên.

- Cha mẹ nào cũng muốn con mình thành người nên đôi lúc khắt khe một chút. Mẹ con cũng không ngoại lệ, con không nên để mẹ con phải buồn.

- Dạ, con cám ơn lời dạy của bác. Nào bác có cần con dọn hàng giúp bác không?

Bà Hoàng cười:

- Nếu vậy thì... mau lên.

Cả nhà xúm xít dọn hàng, bà Hoàng tinh mắt phát hiện Nghị rất quan tâm đến Thảo nhà bà nên lòng bà rất vui.

- Nghị nè, hôm nay con sang nhà bác dùng cơm được không?

Nghị gật đầu, Thảo cản:

- Mẹ này, anh ấy mới về nước, biết bao nhiêu lễ nghĩa trong gia đình cần giải quyết, mẹ làm anh ấy khó xử đấy.

Nghị lắc đầu:

- Không sao, dù sao mẹ anh cũng chưa về đây, mẹ anh còn ở nhà bạn trên Sài Gòn.

Bà Hoàng vỗ vai anh:

- Vậy con muốn ăn món gì bác và chị em con Thảo đãi con một bữa.

- Bác nấu món gì cũng ngon, tùy bác chọn vậy.

Trúc Ly cười chúm chím:

- Vậy mẹ nấu mắm kho đi mẹ.

Thảo nhăn mặt nhưng Nghị vô tư véo vào mũi Ly:

- Nhỏ định làm khó anh hở, đừng có mơ. Mắm tôm, mắm ruốc anh còn ăn được xá gì mắm kho chứ.

Trúc Ly vỗ tay:

- Vậy là anh chưa mất gốc.

Bà Hoàng giục:

- Tụi con về trước đi, mẹ mua xong thức ăn sẽ về sau.

Nghị vẫn chở Thảo sau lưng, Nghị chạy thật chậm để nhìn ngắm quê hương sau bao nhiêu năm xa cách. Tiếng anh hòa trong gió:

- Thành phố thay đổi nhiều Thảo nhỉ?

Thảo đáp:

- Anh thấy thế nào?

- Nhà cửa mọc lên san sát, đường phố sạch đẹp. Anh không ngờ nó thay đổi đến vậy. Thảo có thường đi dạo ngắm cảnh như thế này không?

- Ở đây cuộc sống còn nhiều khó khăn ai cũng tất bật công việc mưu sinh nên em nghĩ ít ai rảnh rang mà ngắm cảnh.

- Anh chỉ muốn hỏi em kìa!

- Em hả?

Thảo chưa kịp đáp lời thì tim cô chợt giật thót khi thấy Khánh Huy đang gò lưng trên con ngựa trời chiều ngược lại. Thảo cố cúi thấp đầu sau lưng Nghị nhưng tiếng kèn của anh đã làm Khánh Huy ngoái nhìn. Bốn mắt chạm nhau như cuộn phim chiếu chậm, Thảo nhìn rõ đôi mắt Khánh Huy mở to kinh ngạc, cô cũng nhìn anh không chớp mắt. Lòng cô rối bời vì như có lửa. nghị vẫn vô tư nói cười, anh không hề biết cô bé sau lưng vừa trải qua một tình huống lở khóc, lở cười.

Đến nhà, bỗng Nghị lên tiếng:

- Thảo nè, mình đi thăm lại dòng sông đi!

Thảo không còn lòng dạ nào để đi cùng anh cả. Cô đang bối rối, cô muốn yên tĩnh, tìm cách nói sao cho Khánh Huy khỏi hiểu lầm. Làm sao, làm sao?

- Thảo, đi cùng anh đi!

Tiếng năn nỉ của Nghị khiến cô mềm lòng. Dẫu sao anh đã xa quê hương gần mười năm rồi và kỷ niệm tuổi thơ gắn bó giữa anh và cô không phải là ít. Làm sao từ chối lời thỉnh cầu đơn giản như thế. Nhưng nếu lỡ Khánh Huy vì vừa gặp mà đến tìm cô thì cô sẽ ăn nói sao đây. Cô đâu còn cơ hội bào chữa cho mình.

Nghị nhìn cô chăm chú:

- Hình như nhỏ có chuyện gì không ổn. Có thể nói cho anh nghe được không?

Thảo chối bay:

- Đâu có, mình đi thôi.

Nghị dặm Trúc Ly bên nhà có sang tìm thì nói anh đi thăm bạn một lúc sẽ về. Anh cùng Thu Thảo bách bộ qua đoạn đường nhựa rồi rẽ vào con đường đất dẫn đến bờ sông. Không khí ở đây thật mát mẻ, gió thổi lồng lộng từ bờ sông hất tung mái tóc Thảo quyện qua bờ vai anh.

Thảo bối rối vén lại mái tóc, cô thầm lo lắng. Sao mình lại tạo điều kiện cho anh ấy gặp riêng một mình mình, lỡ anh ấy nhắc lại chuyện cũ cô phải tính sao.

Nghị vẫn bước đều, anh hỏi từng người một. Nghe Thảo nói bạn bè thời thơ ấu của anh ai cũng có chỗ nơi, ổn định cuộc sống anh mừng cho họ.

Nghị chọn một chỗ sạch cho hai người, anh đưa mắt nhìn sang bờ bên kia:

- Bên ấy có cây quay trổ bông màu trắng rất đẹp. Trước đây nhỏ rất thích không biết bây giờ có còn thích không?

Thảo đáp thờ ơ:

- Thích, nhưng...

Nghị đứng lên, anh tự nhiên cởi bỏ áo ngoài và quần dài rồi phóng ùm xuống sông. Thảo ngơ ngác và đỏ cả mặt trước cơ thể trống trải của anh. Đến lúc chợt nhớ muốn kêu anh lại nhưng không kịp nữa. Nhìn anh vẫy vùng trong làn nước cô cảm nhận được hạnh phúc của anh khi được tắm lại dòng sông tuổi thơ. Nghị leo vào bờ, Thảo thầm lo cô chưa kịp cho anh hay là bên kia không còn hoang sơ như trước. Tất cả đã được rào chắn và trồng cây ăn quả, xâm nhập như vậy là không được.

Thảo chờ anh sốt cả ruột, cô sợ anh bị người ta bắt thì còn gì là mặt mũi. Nghị quay trở về trong yên ắng, cô thở ra nhè nhẹ. Nghị bước lên bờ với người sũng nước và Thảo thấy anh thật đẹp trong tư thế ấy. Một thoáng bâng khuâng qua mau khi cô thấy anh nhìn cô rất lạ. Thảo vờ quay đi:

- Thảo, nhìn xem cái gì nè!

Một nhánh nhãn trĩu quả trên tay anh. Thảo kêu lên:

- Anh dám bẻ trộm.

- Nhỏ sợ à?

- Nhưng...

Ấn nhánh nhãn vào tay cô, anh cười:

- Đừng sợ, anh xin đàng hoàng mà.

Chờ Nghị mặc lại quần áo, Thảo bẻ một trái ấn vào miệng anh, anh đưa tay lên vô tình tay anh nắm lấy bàn tay cô. Thảo rụt rè rút tay mình lại, cô nhận ra cử chỉ của mình quá thân mật dễ gây hiểu lầm cho người đối diện.

Nghị vờ lãng tránh:

- Lúc nãy sao nhỏ không nói cho anh biết.

Thảo tròn mắt:

- Nói gì?

- Bên ấy người ta quản lý đất đai hết rồi không còn hoang sơ như xưa.

Thảo bật cười:

- Chỉ tại anh quá nhanh thôi mà.

Mắt Nghị thoáng xa xăm:

- Thảo nè, Thảo còn nhớ không?

Tim Thảo đập nhanh hơn, cô vờ không hiểu:

- Em và anh có quá nhiều kỷ niệm tuổi thơ, em không biết anh muốn nhắc đến chuyện gì?

Giọng Nghị trầm buồn:

- Những ngày mới sang bên ấy, anh không sao chịu nổi. Dù bên ấy cái gì cũng đẹp, cũng lạ. Thế giới ấy như trong chuyện cổ tích mà tuổi nhỏ chúng ta thường mơ ước. Nhưng...

Thảo nín thở chờ đợi:

- Không có gì có thể lấp vào khoảng trống trong tâm hồn anh lúc đó. Anh nhớ quê nhà, nhớ các bạn, anh nhớ em. Càng nhớ anh càng lao vào học tập để tìm quên. Mỗi lúc đêm về. Ngồi đối diện với nỗi cô đơn, anh mới cảm nhận hết nỗi buồn của kẻ tha hương. Anh viết thư, viết như chưa bao giờ được viết. Những lá thư không ghi địa chỉ người nhận cứ đầy ắp lên trong nỗi nhớ nhung, mong đợi. Anh cứ trông chờ đến một ngày nào đó anh sẽ tận tay trao những lá thư kia cho chủ của nó. Anh nghĩ, có lẽ người nhận thư sẽ kinh ngạc lắm.

Thảo cười nhẹ:

- Anh lãng mạn thật đó. Nhưng lỡ địa chỉ đó không có người nhận thì sao. Lỡ người nhận nó không còn có cơ hội được đọc thư anh thì sao?

Nghị trách cô:

- Sao nhiều cái lỡ vô duyên vậy chứ.

- Mọi chuyện đều có thể xảy ra, Thảo chỉ thí dụ thôi mà.

- Thảo thí dụ gì mà buồn thế. Thảo có nhớ anh dã từng nói gì với em không?

Thảo giật thót, cô vờ không nghe lật đật đứng lên:

- Mình về thôi anh. Anh sẽ cảm vì lạnh đó.

Nghị biết rõ thái độ lẫn tránh của cô nhưng anh không vội. Anh đã trở về và hiện cô vẫn chưa lập gia đình thì cơ hội thực hiện mơ ước của anh sẽ không xa lắm. Lần về nước này anh mang trong tim nhiều hoài vọng, nhất là tình yêu sâu kín mà anh ôm ấp bấy lâu nay với cô hàng xóm dễ thương này.

Suốt đoạn đường về Thảo không dám mở lời, cô im lặng đi bên cạnh anh. Đứng trước cổng nhà, Thảo nhìn sang nhà anh ái ngại. Hiểu ý cô, anh cười trấn an cô:

- Yên tâm đi nhỏ. Anh sẽ vào nhà một cách đường hoàng chứ không chui lỗ chó vào đâu.

Thảo bật cười:

- Anh này, nhắc chuyện xấu hổ không hà. Còn bữa cơm tối nay anh tính sao?

- Còn tính gì nữa, vào lo tiếp khách quý đi.

Thảo chỉ vào nhà anh:

- Còn bên ấy?

- Anh biết mình phải làm gì mà.

Nghị bước lại gần cô, Thảo vội nhanh chân như trốn chạy:

- Hẹn lại tối nay.

Bước chân cô như dẫm vào nhau, người cô lạnh toát. Cô biết phía sau ánh mắt anh đang dõi theo cô. Cô đang làm gì thế, đùa giỡn ư? Cô thầm nghĩ một tháng trở về của anh sẽ là một tháng đầy chuyện trớ trêu ngoài sức tưởng tượng và dự tính của cô.

Rầm!

Khánh Huy vứt con người trời vào hàng rào, trong lòng anh đầy nỗi bực dọc. Anh dùng cả hai tay vò lấy đầu, tóc anh xù cả lên. Bộ dạng anh trông thật buồn cười. Mấy ngày nay anh bị cô nữ sinh Mai Đình hành hạ đủ điều bây giờ đến người anh thương yêu nhất cũng chọc tức anh.

Anh ta là ai, trông anh ta thật bãnh, nhìn anh ta với Thảo rất xứng đôi. Ái cha, cái khoản này mới đáng lo đây, họ có vẻ vui lắm. Còn Thảo nữa, lúc gặp anh cô cứ nhìn chằm chằm có vẻ hoãng sợ. Phải chăng cô đã làm chuyện có lỗi với anh.

Những câu đại loại hắn là ai? hắn có quan hệ gì với Thảo cứ làm cái đầu Khánh Huy muốn nổ tung. Anh chẳng màng đến chuyện tắm giặt, để nguyên cả quần áo nằm vắt tay lên trán suy nghĩ mông lung.

Khánh Huy nhớ lại ngày anh gặp Thảo, cái ngày cả hai đi học muộn bị nhốt ngoài cổng trường. Đôi mắt Thảo hoe đỏ cứ năn nỉ bác gác cổng cho vào lớp. Còn Khánh Huy lì lợm hơn, anh chẳng những không buồn mà còn lân la rủ cô đi chơi. Cái thời học trò quỷ quái khóc đó, cười đó đã trói buột Thảo vào với anh.

Từ những ngày còn cắp sách đến nay Thảo luôn luôn có mặt bên cạnh cuộc đời anh. Bạn bè thường đùa trời sinh một cặp, mấy rờ -moóc theo sau Thu Thảo từ từ rút lui. Khánh Huy xem Thu Thảo như của riêng mình, anh coi như đó là một chuyện đương nhiên như mặt trời mọc ở hướng đông vậy. Bản thân anh cũng vậy, sống nghiêm túc chưa có điều gì khiến cô phải buồn lòng.

Anh tự vấn lòng mình xem đã làm gì có lỗi với cô. Hôm qua, chỉ mới hôm qua do mình quá mệt mỏi mình đã làm cho cô ấy giận dỗi nhưng đó không thể là lý do để cô đối xử với anh như vậy.

Píp...píp... píp. Chiếc máy nhắn tin lại kêu lên ầm ĩ. Huy cáu bẳn nhìn vào màn hình "vào bệnh viện ngay". Khánh Huy uể oải đạp xe đi với bộ đồ còn xốc xếch.

Vừa chạm mặt Mai Đình, Huy đốp chát ngay:

- Tôi cứ ngỡ là cô đang hấp hối chứ!

Mai Đình cười khinh khỉnh:

- Thái độ này không để dành cho bệnh nhân bệnh tim như tôi. Anh nghĩ khi tôi hấp hối người tôi muốn gặp là anh à? Xin lỗi, tôi không đủ sức khoẻ để nghe những lời cộc cằn đó.

Khánh Huy cau mặt:

- Cô không đủ sức để nghe tôi nói nhưng cô thừa khả năng quậy tưng cả bệnh viện này lên đấy. Nếu không muốn nghe thì làm ơn đừng nhắn tôi làm gì.

Mai Đình bĩu môi:

- Cách đây mười lăm phút tôi cảm thấy buồn muốn có người trò chuyện. Bây giờ thì hết rồi. Trông anh thật lếch thếch.

Khánh Huy nổi nóng thật sự:

- Cô nói đủ chưa. Thưa tiểu thư? Cô hãy nghĩ kỹ lại đi, ai đã khiến tôi ra nông nổi này? Có bao giờ cô để cho tôi yên, tôi mắc nợ cô từ kiếp trước chắc?

Mai Đình cười to:

- Anh giỏi lắm.

Khánh Huy quay lưng:

- Cô cứ ở đó mà cười cho đến lúc vỡ tim, chết cho xong.

Anh dập mạnh cửa phòng, hầm hầm bỏ đi.

- Cậu Huy!

Tiếng gọi làm Huy giật mình, anh dừng lại quan sát người đàn ông, khẽ nói:

- Xin lỗi, tôi không quen ông.

Người đàn ông nở nụ cười thân thiện.

- Tôi là ba của Mai Đình.

Huy tái mặt:

- Dạ. Xin lỗi, cháu không biết.

Ông xua tay:

- Không sao, tôi có chuyện muốn nói với cậu. Cậu có rãnh không?

Anh nghĩ, làm mướn cho người ta anh có quyền không rãnh sao. Thật là...

- Tôi tên Khang.

- Dạ, bác Khang.

Ông Khang ôn tồn:

- Từ hôm cậu vào làm việc đến nay mà để cậu nhìn tôi như người xa lạ, tôi thật là thiếu xót. Mong cậu thông cảm.

- Bác đừng nói thế, tự cháu quá vô tình. Bác còn vô vàng công việc phải lo cho công ty, cháu đâu dám trách bác.

Ông Khang chợt đăm chiêu vầng trán nhăn lại, điếu thuốc trên tay ông cháy đỏ ông không buồn nhìn đến.

- Huy à, tôi cám ơn cậu bấy lâu nay đã quan tâm, chăm sóc cho Mai Đình. Tôi cũng xin lỗi những gì con gái tôi đã gây ra cho cậu. Mai Đình la đứa con gái được nuông chiều từ bé nên sinh ra ương bướng. Lớn lên tính tình nóng nảy, hành động tự tung tự tác không chịu nghe lời một ai. Tôi rất lo lắng cho tương lai của con bé này.

- Bác dạy quá lời, tuy cháu có hơi bực bội nhưng cháu xem Mai Đình như em gái. Cháu biết cô ấy đang bệnh nên dễ cáu hẳn, giận thì cháu nói vậy nhưng cháu không để bụng điều gì. Nếu cháu khiến bác không hài lòng thì cháu xin lỗi vậy.

Ông Khang xua tay:

- Ồ, không! Tôi biết cậu rất vất vả với con gái tôi, tôi chỉ mong cậu nhìn ngó nó dùm tôi là tôi cám ơn cậu lắm rồi. Tôi sợ con bé ngao du với bạn xấu, cậu cũng thấy đó, bọn trẻ bây giờ như con thiêu thân lao vào lửa. Tôi sợ Mai Đình hư hỏng khi ngoài xã hội đầy những cạm bẫy.

Khánh Huy thầm nghĩ bụng, cô bé này không tự hơ hỏng thì thôi làm gì có bạn xấu nào lôi cuốn được cô ta. Cô ta giống như khúc xương khó gặm. Nghĩ thế nhưng anh lại nói:

- Cháu nghĩ Mai Đình không đáng lo đâu bác. Cháu sẽ cố gắng theo khuyên nhủ cô ấy.

Ông Khang thở dài:

- Tôi biết bảo cậu theo giúp nó là thiệt thòi cho cậu lắm, con bé rất cứng đầu. Bà nhà tôi bệnh tim nhưng bà không màng đến tính mạng quyết sinh cho bằng được đứa con này, sinh nó ra bệnh bà ấy càng lúc càng nặng. Bà ấy quý nó hơn tính mạng mình nên hễ ai nói đến nó là y như rằng bà lên cơn đau nặng. Chính vì vậy mà nó sinh hư hỏng, bây giờ từ chuyện lớn chuyện nhỏ có liên quan đến nó là tôi giấu nhem. Tôi lo là lo cho mạng sống của mẹ nó quá mong manh. Bản thân nó hư từ lâu rồi, bây giờ quản nó lúc nào hay lúc nấy. Nếu làm gắt nó bỏ nhà đi hoang thì tôi biết ăn nói làm sao với mẹ nó đây.

Khánh Huy ngạc nhiên:

- Cháu không ngờ bác có nỗi khổ tâm đến như vậy. Hàng ngày đưa đón cô ấy đến trường cháu cứ ngỡ cô ấy chăm học lắm.

- Thế đấy, nó luôn tìm mọi cách gạt mọi người tin nó. Tôi không còn mặt mũi nào gặp giáo viên chủ nhiệm của nó nữa. Dẫu sao cũng là con của mình sinh ra nên bỏ không đành. Tôi mong sao nó gặp được người hợp ý và tốt bụng dẫn nó ra con đường sáng là tôi vui rồi. Cậu Huy à, cậu có thể nhận lời giúp tôi không?

Nghe những lời bộc bạch chân thành của ông, Khánh Huy không nỡ chối từ:

- Cháu không biết khả năng của cháu có giúp được gì cho bác không nhưng cháu hứa sẽ cố gắng.

Ông Khang nở nụ cười:

- Cám ơn cậu, tôi tin ở cậu. Lúc nãy nghe cậu đối đáp với nó, tôi tin là cậu sẽ trị được nó. Nhưng cậu nhớ đừng để nó cho cậu nghỉ việc nhé bằng không công bác cháu ta đổ biển. Nếu có gì khó khăn cậu cứ tìm tôi, bây giờ cậu về nghỉ ngơi đi.

- Cháu xin phép.

Trên đường về Khánh Huy miên man nghĩ về những lời ông Khang nói. Anh cố tìm ở Mai Đình điều gì đó bất ổn nhưng ngoài cá tính ương ngạnh luôn bắt người khác phải phục tùng mình, anh không phát hiện ra gì cả. Mai Đình đi đâu khi anh đưa đón đúng giờ, không có mặt ở lớp vậy cô ở đâu, làm gì, với ai?

Hứa thì Khánh Huy đã hứa rồi liệu anh làm được gì giúp Mai Đình khi trong mắt cô anh chỉ là kẻ làm công. Huy thở dài ngao ngán.

Khánh Huy không còn nhớ gì đến cô bạn mang tên Thu Thảo nữa. Tất cả chìm vào quên lãng khi cái đầu Khánh Huy đang vạch kế hoạch đối phó với Mai Đình.

Biển Nha Trang về đêm cũng náo nhiệt như ban ngày. Du khách đổ ra đây để hóng mát, ăn uống, tán gẫu. Gió từ biển thổi vào mát lạnh, không khí thật trong lành.

Nghị ngồi bệt xuống đất, hai chân dủi thẳng trên thảm cỏ êm ái. Lưng tựa vào gốc cây to, mắt hướng ra tít mù biển khơi. Trúc Ly đang líu lo với một du khách nước ngoài, không biết vốn ngoại ngữ của cô đến đâu chỉ thấy cô vừa nói vừa vung tay ra dấu trông thật buồn cười. Cách anh chừng mười bước, mẹ anh và Thảo đang trò chuyện trên chiếc ghế đá đặt rãi rác đây đó.

Dáng Thảo nhỏ nhắn với chiếc áo rộng thùng thình. Mái tóc đen trải dài ôm bờ lưng nhỏ. Đã bao lần anh ao ước được bàn tay mình lùa vào suối tóc đen óng ả ấy. Lần du lịch này anh muốn Thảo được gần gũi mẹ anh để cô không còn khoảng cách như trước. Tạo cơ hội cho họ được cởi mở tấm lòng, để mẹ anh còn tìm hiểu cô gái mà con trai bà đêm nhớ, ngày mong.

Thu Thảo cố làm ra vẻ tự nhiên nhưng cô luôn lãng tránh những cử chỉ chăm sóc, thân mật của anh. Cô biết mình có cố né thì không đạt được điều gì, thôi thì cứ sống thật rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đó.

Cô giúp bà Lưu sửa lại chiếc khăn quàng cổ, giọng cô nhỏ nhẹ:

- Bác à, suốt thời gian bên ấy bác sống thế nào? Các anh chị bên ấy chắc hẳn rất vui khi có bác, bác có đi du lịch nhiều nơi không? Phong cảnh bên ấy chắc hẳn là đẹp lắm phải không bác?

Bà Lưu nhìn cô trìu mến:

- Người có tuổi như bác qua bê