Chương 2.
Tiếng đàn ghita réo rắc đánh thức Thu Thảo dậy. Cô nhìn quanh tìm người, không thấy ai cô cố ngồi gượng dậy. Vết mổ còn ê ẩm, cô di chuyển thật khó khăn.
Tiếng dép lê xềnh xệch trên nền nhà làm tiếng đàn im bặt. Nghị chạy vào, thấy Thảo anh la lên:
- Sao không gọi anh?
Thảo cố lê chân:
- Để tự em làm.
Nghị mặc cho cô nói gì anh bế xốc cô lên, đưa cô vào phòng vệ sinh rồi lẳng lặng đứng chờ. Anh lại ân cần bế cô ra sân cho cô tập đi.
Cả tuần này Nghị cứ làm như thế khiến cô không đồng ý cũng không xong. Anh quá chu đáo còn hơn cả mẹ cô, cô không biết nói sao để tỏ lòng cảm ơn.
Nghị dìu cô từng bước một, chốc chốc cô lại đứng thở, ra vẻ còn đau lắm. Thảo ngồi xuống ghế, Nghị cầm cây đàn lên. Tiếng đàn réo rắc vui tai.
Thảo nhìn anh:
- Bao giờ anh đi?
Nghị dừng tiếng đàn, âu yếm nhìn cô:
- Bao giờ em cho anh đi, anh mới đi.
Thảo đỏ mặt:
- Em đâu có quyền đó.
- Có.
- Em không có.
Nghị nắm hai bàn tay cô:
- Em có.
Thảo quay mặt tránh cái nhìn đầy say đắm của anh.
- Em khoẻ rồi, chắc mẹ anh đang đợi anh về.
Nghị buông tay cô ra;
- Còn em, em có đợi anh không?
Thấy Thảo nhăn mặt, Nghị nói:
- Thôi không nói chuyện này nữa, chỉ khi nào em cảm thấy không cần anh, tự anh sẽ biến mất.
- Xin lỗi anh. Em làm phiền anh quá. Anh bỏ lỡ chuyến đi lại còn chăm sóc cho em như thế này.
Nghị vuốt mái tóc dài của cô:
- Làm chút việc cho em có gì đáng kể, miễn sao em vui là được.
Thảo lại đứng lên, Nghị dìu tay cô:
- Từ từ thôi em, vết thương còn mới.
Đ một lúc Thảo đứng tựa người vào vai Nghị thở mệt nhọc. Thoáng qua khung cửa, Thảo thấy bóng Khánh Huy, cô kêu lên:
- Huy, Khánh Huy!
Nghị hoảng hốt la lên vừa lúc Thảo có ý chạy về hướng Huy, cô té nhào.
Nghị bế xốc cô lên đưa vào nhà. Khánh Huy chạy theo
- Thảo, Thảo em có sao không?
Nghị bước ra ngoài dành chỗ cho Huy. Huy nắm tay cô gọi:
- Thảo, hãy nói gì đi.
Thảo bật khóc:
- Có chuyện gì vậy? Em bệnh à?
Nghe hỏi, cô càng khóc nhiều hơn. Khánh Huy đỡ cô ngồi dậy, lau nước mắt cho cô:
- Nói anh nghe, có phải em đang bệnh?
Thảo khẽ gật. Huy nhìn ra ngoài:
- Anh ta chưa đi sao?
Thảo lắc đầu.
- Anh ta ăn hiếp em?
Thảo lại lắc đầu.
Huy hờn ghen:
- Lúc nãy anh thấy em tựa vào vai hắn, hắn còn bế em nữa. Sự thật thế nào vậy?
Nước mắt cô lại tràn mi. Tủi thân mấy ngày nằm bệnh không có anh bên cạnh an ủi chia sẻ. Thảo cứ khóc rấm rức.
Nghị quay vào:
- Anh hãy để cô ấy nằm nghỉ.
Huy lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống. Trước khi trở ra ngoài anh không quên đặt lên bờ môi cô nụ hôn.
Nghị chờ anh ngoài sân. Khánh Huy liền hỏi:
- Chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy?
- Thảo vừa mổ ruột thừa.
- Nghiêm trọng vậy à? Tại sao tôi không được biết?
- Tôi dặn nhỏ Ly nói với anh là Thảo đi thăm bà con để anh khỏi lo lắng.
Huy nổi nóng:
- Anh nói vậy mà nghe được sao? Anh dấu tôi để tự mình chăm sóc cô ấy, anh có ý đồ gì?
- Tôi không có ý gì cả, Thảo đau bất ngờ nên tôi...
- Nên anh lợi dụng luôn tình huống đó đóng luôn vai trò anh hùng cứu mỹ nhân. Hèn gì vừa gặp tôi, cô ấy bật khóc, có lẽ cô ấy trách tôi vô tình bỏ mặc cô trong bệnh hoạn. Anh thật là thủ đoạn.
Nghị buồn bã:
- Tôi biết làm vậy là không công bằng với anh nhưng anh đang đi làm anh có thể vứt bỏ mọi việc để chăm sóc cô ấy hay sao?
- Nhưng ít nhất tôi cũng phải có mặt những giây phút cô ấy cần người chia sẻ.
- Tôi xin lỗi.
- Xin lỗi có làm được gì. Chính tôi xin lỗi anh mới đúng. Tôi xin lỗi vì để người yêu tôi làm phiền anh mấy ngày qua.
Nói xong Khánh Huy đi vào trong. Thảo vẫn nằm im trên giường, Huy nắm bàn tay cô:
- Thảo, anh xin lỗi đã không có mặt lúc em cần người chăm sóc. Nhỏ Ly nói với anh em đi thăm bà con nên anh đinh ninh là em có chuyện nhà. Bây giờ anh biết rồi em có hờn có giận anh đành chịu, chỉ xin em hãy nói chuyện với anh đi.
Thảo cắn môi không đáp lời, Huy năn nỉ:
- Thảo, đừng giận anh. Bắt đầu ngày mai anh sẽ xin nghỉ vài hôm đến đây chăm sóc em, được không em?
- Không cần, anh đi mà lo cho cô Mai Đình của anh.
Huy cười:
- Đau vậy mà vẫn còn hờn ghen. Được, anh đi chăm sóc Mai Đình cho em giận đứt thêm mấy khúc ruột nữa.
- Anh dám.
Khánh Huy bật cười:
- Đừng giận, sứt chỉ thì anh đem khúc ruột đi khìa luôn đó.
Thảo cười tươi:
- Cái anh này.
- Còn giận anh không?
- Tha cho anh đó.
- Em còn đau lắm không?
- Đỡ nhiều rồi. Lúc nãy sao anh đến lại có ý bỏ đi?
Huy hờn mát:
- Thấy người ta tình tứ quá anh định rút lui.
- Đồ con rùa rút đầu.
Huy xỉ vào mũi cô:
- Em dám nói anh con rùa?
- Ừm, con rùa!
Tiếng Thảo cười khúc khích. Thành Nghị ở bên ngoài nghe lòng buồn tê tái. Ở gần bên anh, cô không có giây phút cười hồn nhiên như thế. Cô chỉ có khoảng cách với anh dù đôi lúc hơi thân mật. Đường đi vào con tim cô quả thật không dễ. Nghị rảo bước về nhà.
° ° °
Khánh Huy đạp xe đi vòng vèo vài con phố rồi rẽ vào con hẻm nhỏ. Anh dừng lại căn nhà mà Mai Đình có lần đưa anh đến đây. Anh nhấn chuông rồi cũng như cô bé, anh mở rào bước vào lúc cánh cửa trong hé mở.
- Chào bác!
- Cậu là...
Huy cười thân thiện:
- Cháu là tài xế của Mai Đình, chắc bác chưa quên.
Nghe tên Mai Đình mặt bà tái xanh nhưng đôi mắt thì nhìn quanh ra bên ngoài như tìm kiếm.
- Cháu đến một mình.
- À, mời cậu vào.
Khánh Huy đưa cho bà túi xách:
- Đây là thuốc men bác Khang nhờ cháu mang đến cho bác.
- Ông ấy lúc nào cũng chu đáo.
Khánh Huy tự tay rót nước rồi dìu bà ngồi xuống.
- Mấy hôm nay bác có khoẻ không?
- Cám ơn cậu. Tôi khoẻ. Hình như cậu tên Huy?
- Vâng, cháu tên Huy.
- Cậu đến đây không sợ con bé con đó giận cậu sao?
Huy cười:
- Cháu không cho cô ấy biết.
Bà mỉm cười:
- Làm tài xế cho nó chắc cậu vất vả lắm?
- Trước đây cô ấy làm cháu đau cả đầu.
Bà có vẻ quan tâm:
- Bây giờ thì sao?
- Có vẻ đằm tính lại.
Bà chép miệng:
- Tội nghiệp con bé như con ngựa không nài.
- Cô bé không làm bác giận sao?
Bà lắc đầu:
- Ở vào hoàn cảnh nó, có lẽ tôi cũng làm thế thôi. Ông nhà tôi yêu nó lắm.
Khánh Huy lấy làm lạ trong cách trò chuyện của bà. Bà luôn luôn tôn kính, yêu thương ông Khang và không hề cau mày khi nhắc đến Mai Đình. Bà có vẻ cam chịu không trách ai kể cả bà Nguyệt Như. Có lẽ ông Khang quý bà ở đức tính này.
- Cậu vào làm cho ông nhà tôi bao lâu rồi?
- Dạ, cũng mới đây thôi bác.
Bà hạ giọng:
- Nếu lúc nào cậu gặp ông ấy nhớ nhắc ông ấy giữ gìn sức khoẻ, đừng vì công việ mà bỏ bê bản thân.
- Dạ.
- Cậu Huy nè!
- Dạ.
- Cậu có gia đình chưa?
- Dạ, chưa!
- Cậu thấy Mai Đình thế nào?
Huy ngạc nhiên:
- Ý bác sao ạ?
Bà cười:
- Theo ý cậu Mai Đình có phải là đứa con gái ngoan?
- Vâng, tuy hơi ương bướng nhưng cô bé rất nhạy cảm. Cô ấy bảo tuy cô ấy ghét bác nhưng mỗi lần nghe bác khóc là cô ấy mềm lòng lại.
Bà rơm rớm nước mắt:
- Tội nghiệp con bé. Nguyệt Như đã dạy dỗ con bé ra sao rồi.
- Mai Đình rất yêu bác gái. Vì thấy bác gái đau khổ mà cô bé dằn lòng không được đến đây gây sự.
Giọng bà buồn hẳn:
- Nó còn đòi đổi mạng với tôi nữa chứ.
- Đó chỉ là lời nói lúc tức giận thôi bác à.
- Không tính con bé giống mẹ nó.
Huy đáp bừa:
- Vâng.
- Cậu Huy nè!
- Dạ.
- Tôi có thể nhờ cậu một việc không?
- Nếu trong khả năng của cháu, cháu sẽ giúp bác.
- Cậu làm được mà.
- Bác nói đi!
- Con bé rất ít bạn, ông nhà tôi mãi lo làm ăn, Nguyệt Như không trông nom con bé chu dáo. Tôi mong cậu hãy làm bạn với nó, tâm sự với nó, giúp đỡ nó, được không cậu?
Huy khẽ gật:
- Bác trai cũng nhờ cháu như thế nhưng cháu thấy có lẽ Mai Đình giúp cháu thì đúng hơn.
- Sao vậy?
- Từ ngày vào làm tài xế cho cô ấy cháu luôn có tác phong nhanh nhạy, cảnh giác vì cô bé luôn làm cháu bất ngờ.
Bà cười:
- Xem ra cậu rất hợp với con bé. Tôi giao con bé đó cho cậu.
Khánh Huy tròn mắt, anh thầm nghĩ bà Trinh và ông Khang rất lạ, họ cứ muốn giao Mai Đình cho mình quản lý. Phải chăng Mai Đình là vật cản lớn nhất khiến họ không được gần nhau. Họ đang chơi trò gì đây.
Khánh Huy nhìn nhớn nhác:
- Bác sống một mình vậy sao?
Bà chép miệng:
- Trước đây ông ấy có mướn cho tôi một người giúp việc nhưng tôi thấy không cần thiết, tôi tự chăm sóc cho mình được.
- Bác đau bệnh như thế, ở một mình nguy hiểm lắm.
- Sống chết có số, mạng sống của tôi đã mất từ lâu rồi.
Khánh Huy không hiểu lời nói có ẩn gì của bà. Anh lo ngại:
- Nếu bác thấy không khoẻ trong người bác phải nhờ hàng xóm đấy.
- Cậu đừng lo, tôi không sao đâu.
- Nhưng bác Khang bảo tính mạng của bác như đèn treo trước gió.
- Ông ấy quá lo mà nói vậy. Cái đèn này vẫn cháy sáng mười mấy năm rồi còn gì.
- Nhưng căn bệnh của bác không chịu nỗi sự xúc động mà áp lực từ gia đình ông Khang sẽ làm bác điêu đứng.
Bà Trinh lại u buồn:
- Nguyệt Như có thể chì chiết làm tình làm tội ông nhà tôi chứ không hề bước chân đến đây. Còn Mai Đình, nếu một mai tôi có chết vì những lời xúc xiểm của con bé tôi cũng cam lòng.
- Kìa bác!
Khánh Huy kêu lên khi nhìn thấy hai giọt lệ long lanh trong mắt bà. Bà vẫn đều giọng:
- Cuộc đời tôi đã chịu nhiều cay đắng, sóng gió. Mạng sống của tôi đã được đánh đổi thì thân xác hiện giờ của tôi có là gì. Tội nghiệp cho Hoàng Khang, anh ấy sống với Nguyệt Như không hạnh phúc với tôi không danh chánh ngôn thuận. Tôi lại đau ốm triền miên, không mang lại cho anh ấy niềm vui sống nào. Cuộc đời quá bất công với anh ấy.
Khánh Huy lẳng lặng ngồi nghe bà tâm sự. Phút xúc động trôi qua, bà quẹt nước mắt:
- Tôi làm phiền cậu quá. Cám ơn cậu đã chịu ngồi nghe tôi tâm sự.
- Nếu nói ra mà bác thấy nhẹ lòng thì bác cứ nói. Cháu sẵn sàng nghe bác.
Bà gật gù:
- Tôi biết cậu quý anh Khang nên cậu mới đến đây với tôi. Cậu quý Mai Đình mới chịu ngồi nghe tôi nói và tôi cũng biết cậu thắc mắc nhiều về tôi và gia đình anh Khang. Ngày còn dài, tôi sẽ kể cho cậu nghe vì sao mà chúng tôi lại ở trong cái vòng lẩn quẩn mà theo cậu tôi phải rời xa họ.
Huy thầm khen bà quá tinh ý, quả là anh nghĩ thế nhưng không tiện nói ra. Anh thu xếp ít thứ cho gọn gàng nhà cửa rồi ghi lại số máy nhắn tin của anh đưa cho bà:
- Nếu bác có cần gặp cháu, xin cứ nhắn vào máy. Cháu sẽ đến với bác.
- Cảm ơn cậu.
Khánh Huy đạp xe lững thững về nhà, anh nghĩ ngợi mông lung. Anh bỗng nhớ ba mẹ mình, đã lâu rồi anh không về thăm họ. Phải sắp xếp về quê một chuyến.
Cảnh miền quê thật yên ả không rộn ràng, nhộn nhịp như chốn thành thị. Sáng sớm tiếng gọi nhau í ới ra đồng rồi chìm vào yên lặng vốn có ở đồng quê.
Bà Diệu cầm chổi quét sột soạt ngoài sân, ông Vĩnh nhâm nhi tách trà nóng. Bà Diệu húng hắn ho, lâu lâu bà dừng tay sửa lại cái khăn quàng cổ.
Ông Vĩnh bước ra, tiện tay ông nhặt mấy chiếc lá vàng trên cây mai vàng trước sân ông lẩm bẩm:
- Sắp đến tết rồi.
Bà Diệu mon men lại gần ông:
- Tôi định lên thăm thằng Huy một chuyến.
Ông chép miệng:
- Cái thằng gì cứ biền biệt không thấy thư từ về thăm cha mẹ.
Bà Diệu lườm ông:
- Đấy, để ông cứ ham sinh con trai, bây giờ cô quạnh lại than thân trách phận. Cũng may con Hoa có chồng ở đây tới lui thường xuyên bằng không chắc tui với ông sống như ông bà già cô độc.
- Bà nhắc tôi mới nhớ, mấy hôm trước con Hoa đưa con bé nào đến nhà mình chơi vậy?
Bà Diệu cười:
- Ừ, con bé hàng xóm gần bên chồng nó. Nó bảo đưa về cho tôi với ông xem coi có được không. Lần nay thằng Huy về bắt nó lấy vợ thôi.
Ông Vĩnh gạt:
- Không được.
Bà Diệu ngạc nhiên:
- Sao lại không, trai lớn lấy vợ là chuyện thường. Ông định cho nó ở không suốt đời à?
- Ý tôi không phải vậy. Nhưng hôn nhân cứ để tự con lựa chọn, sau này nó không trách tại tôi với bà ép nó. Thằng Huy nhà mình đi làm trên ấy biết đâu đã có bạn. Không chừng nay mai đưa về cho bà một nàng dâu tới chừng đó bà tính sao.
- Mấy lần lên thăm nó tôi thấy nó có một cô bạn gái cũng xinh lắm, hiền lành, nết na nhưng con gái thành thị làm dâu ông bà nhà quê như mình liệu có ổn không?
Ông Vĩnh cười khà khà:
- Cha, nhắc tới tôi mới nói ngày xưa bà như cô công chúa. Ăn học tối ngày, ruộng thẳng cánh cò bay mà bà có biết làm gì đâu. Ba mẹ tôi cũng nói cưới bà về đem chưng ở tủ búp bê. Nhưng cuối cùng thì sao, ba mẹ tôi giao hết nhà cửa ruộng nương cho bà vì ngoài bà ra ba mẹ tôi không yên tâm giao cho ai cả.
Bà Diệu cười hạnh phúc:
- Ông còn nói lúc mới về tôi cũng vất vả lắm, có khi muốn bỏ cuộc nhưng vì thương ông tôi phải cố.
Ông Vĩnh cười tươi:
- Vậy bà có còn chê con gái thành thị không?
- Tôi không chê nhưng tôi sợ chẳng ai thèm về đây ở với tôi và ông. Nó bắt mất thằng con trai nhà ông. Tôi thấy con bé gần nhà con Hoa cũng tốt, hiền lành, siêng năng, quen việc ruộng đồng.
- Nói thì nói vậy nhưng để xem con trai bà ưng ai cái đã.
Bà Diệu lại quét sột soạt, tiếng xe đi vào sân nhà làm bà giật mình ngẩng lên. Bà kinh ngạc buông chổi reo lên:
- A, cái thằng, mới nhắc đã về rồi.
Huy dựng xe, ôm chầm lấy mẹ:
- Ba, con mới về.
Ông Vĩnh mừng ra mặt:
- Ừ, vào nhà đi con.
Huy ôm bờ vai mẹ, dìu bà vào nhà. Bà Diệu thấy mìn thật hạnh phúc. Bà ân cần chăm sóc con từng ly từng tý. Bà ngắm nghía anh một lúc rồi phán một câu:
- Con hơi gầy một chút có chuyện gì không?
Huy cười trấn an mẹ:
- Con đi làm rồi, không còn ăn rồi nằm nên gầy đi là phải.
Ông Vĩnh chen vào:
- Nơi làm có tốt không con?
- Dạ, tốt.
- Vậy con cần cố gắng để không phụ lòng người ta
Bà Diệu vỗ vai anh:
- Nè, đi sớm thế này có ăn gì chưa?
- Con đang đói meo.
Bà mắng yêu:
- Sắp có vợ đến nơi mà còn làm nũng với mẹ.
Nói xong bà vào nhà, Huy ở lại trò chuyện cùng ông Vĩnh:
- Ba à,mùa màng gần đây có tốt không ba?
- Cũng khá, chị Hai con đã cất xong nhà cửa. Bây giờ cũng có của ăn của để. Ba mẹ chỉ còn lo cho con thôi.
- Con có gì để lo?
Bà Diệu chen vào:
- Kiếm cho ba mẹ một đứa cháu ẵm bồng.
Huy cười xòa:
- Ba mẹ chưa già, lo gì không có người bưng nước. Con trai mẹ xấu xí không tương lai sự nghiệp, ai mà thèm ưng.
Bà Diệu đặt bát cháo lên bàn:
- Nè, nếu nói vậy có ai ưng mẹ làm mối cho con đấy.
- Ơ, đừng mẹ.
- Có người rồi phải không? Cô gái tên Thảo chứ gì?
Huy gật đầu:
- Mẹ thấy thế nào?
- Con thấy mới quan trọng còn mẹ, mẹ chấm con bé ở đây hơn.
Huy sững người:
- Ở đây? Mẹ chọn cho con rồi ư?
- Chị Hai con thấy con bé đó tốt nết lại đẹp người nên có ý làm mối cho con. Con cứ tiếp xúc đi nếu được thì tốt chứ sao.
- Thế còn Thảo?
- Con ưng đâu mẹ cưới đó.
Huy cười đưa mắt nhìn ông Vĩnh, ông cũng gật đầu:
- Ba mẹ không cổ hủ đâu.
Huy yên tâm húp hết tô cháo, bà Diệu vội cho người sang nhà con gái báo tin.
Khánh Huy ăn xong liền xin phép ba mẹ đi thăm láng giềng với mấy thằng bạn cũ. Anh lại thong dong trên con ngựa trời.
Đến xế Khánh Huy mới trở về nhà, trong nhà thấp thoáng bóng người chị Hai anh đã ra mừng:
- Để xem thằng tép riu có lơn thêm không nào?
Huy đứng yên cho chị xăm soi.
- Lớn hẳn ra, đẹp trai hẳn ra.
Huy cười to:
- Còn phải nói. Nè, ba nói chị làm ăn khá lắm, lần này em về xin tiền chị cưới vợ đó.
Hoa gật đầu:
- Được, được, vợ hả, vào nhà xem, nếu gật đầu chị làm liền.
- Cái chị này, ai cần chị mai mối.
Hoa véo vào tai anh:
- Nè, nếu ưng ý sau này đừng tìm chị nhờ cậy đấy.
Huy bĩu môi:
- Ai thèm.
Khánh Huy bắt tay chào anh rể:
- Anh Hai, anh có khoẻ không? Hai bác bên nhà vẫn khoẻ chứ hở anh!
Minh gật đầu:
- Vẫn khoẻ, cậu thế nào?
Huy dang tay:
- Em có thể tiếp anh, không say không về đấy.
Hai chàng trai cười to. Phía sau bếp cũng có người mỉm cười vì lời nói đùa của Khánh Huy.
Khánh Huy xông xuống bếp miệng anh vang vang:
- Mẹ, mẹ làm món gì đãi con đây?
Bà Diệu dừng tay:
- Cậu thích ăn gì tôi không biết sao? Nè vào phụ một tay đi.
Vừa nói bà vừa nheo mắt ra hiệu cho Huy chú ý đến một cô gái. Huy vờ la lớn:
- Mẹ, còn ai đây.
Bà Diệu không hài lòng lắm nhưng đành trả lời:
- Con Hiền ở gần nhà thằng Minh, anh rể con đấy.
Cô gái bất giác phải ngước lên chào anh. Khánh Huy chạm đôi mắt đen láy trong lòng thấy chút rung động. Bà Diệu tiếp lời:
- Cháu Hiền, nó là Huy con trai bác đấy!
Cô gái nói lí nhí:
- Chào anh!
Huy cũng cười đáp trả:
- Chào em!
Sau câu xã giao Khánh Huy sà ngồi cùng cô gái. Tay cô gái khẽ rung nhẹ, Huy cười:
- Nhà Hiền ở gần nhà anh Minh hở?
- Dạ.
- Hiền còn học hay nghỉ rồi?
- Dạ, em tốt nghiệp được hai năm rồi.
- A, đã hai mươi rồi ư?
- Dạ!
- Hiện em có làm gì không hay ở nhà phụ ba mẹ?
- Dạ, em làm việc trên xã, thời gian rãnh em giúp ba mẹ việc nhà.
Huy khen:
- Con gái quê mình đảm đang thật.
- Còn anh?
- Anh sao?
Cô gái ngập ngừng:
- Em muốn hỏi anh y như anh hỏi em.
Huy cười thích thú:
- Có một câu mà em bắt anh trả lời hơi dài, nhưng hôm nay em là khách anh chìu em vậy. Anh đã hai mươi hai đang làm việc tại một cơ sở tư nhân. Ba mẹ anh ở đây còn anh đang sống và làm việc ở Mỹ Tho.
- Anh có nhiều bạn bè không?
- Nhiều.
- Sao anh không đưa họ về chơi.
Huy nói liều:
- Vì biết có em nên anh đâu đưa họ về theo.
Đôi má cô bé ửng đỏ, đôi mắt đen láy một lần nữa nhìn Huy thẹn thùa. Huy cứ muốn nhìn vào đôi mắt đẹp ấy dù rằng anh không hề có ý trêu ghẹo cô.
Nhặt xong rổ rau Hiền bưng ra bờ ao. Huy lẽo đẽo theo sau, bà Diệu mỉm cười. Huy xối nước đầy thau anh dùng cả hai tay luồn vào thau rau, bàn tay anh chạm phải bàn tay cô. Hiền rút nhẹ tay mình lại, Huy mỉm cười.
Món cá nướng trui mùi thơm bay nức mũi, Huy xuýt xoa:
- Ba ơi, chắc con với anh hai xỉn tiêu luôn quá.
Ông Vĩnh gật gù:
- Ăn cho ngon miệng, uống ít thôi.
Huy cười to:
- Mồi bén thế này không say mới lạ.
Bàn ăn được dọn lên nhưng Huy đề nghị:
- Mẹ ơi, mình dọn ra sân đi mẹ. Con thèm được ăn trong tư thế thoải mái nhất. Nếu có xỉn lăn ra đất ngủ một giấc ngon lành.
Bà Diệu nhìn Hiền, nạt ngang:
- Cái thằng không ý tứ.
Mọi người xúm xít bên tấm chiếu trải ngoài sân. Hiền ngồi gần Khánh Huy, cô như cô vợ nhỏ chăm sóc chồng, bón thức ăn cho Huy mãi.
Chén thù chén tạc Huy đã ngà say, anh bạo dạn hẳn:
- Chị Hai, chị giới thiệu Hiếu HIền cho em vậy chứ cô ấy có thích em không?
Hiếu Hiền đang gỡ xương cá cho anh liền dừng tay, bối rối. Hoa lên tiếng:
- Cái thằng vô duyên, chuyện này mà cứ vang vang không sợ người ta tự ái à?
Quay sang Hiền anh hỏi:
- Thế em nghĩ sao đây là người nhà cả. Em đừng ngại.
Hiếu Hiền đứng lên, cô ra sau rửa tay. Khánh Huy đuổi theo:
- Hiền giận anh hở?
Hiền đáp nhỏ:
- Không có.
- Vậy anh lỡ lời rồi chăng?
- Không có.
- Sao em bỏ đi?
Hiền xoay người:
- Em phải về.
Huy níu chặt bờ vai Hiền, anh nhìn sâu vào đôi mắt cô gái:
- Em có đôi mắt rất đẹp, tuy mới gặp em lần đầu nhưng anh cũng thấy mình có chút tình cảm với em nhưng đó chưa hẳn là tình yêu.
Hiền đáp lí nhí:
- Em biết.
- Hãy ở lại đây, anh muốn nhờ em giúp một việc.
Hiền nghiêng đầu duyên dáng:
- Việc gì?
- Ở lại đi rồi em sẽ biết.
Hiếu Hiền nghe lời anh cô ở lại. Khánh Huy chờ cho mọi việc thu xếp êm xuôi anh rủ:
- Hiền đưa anh đi thăm vài người bạn của em đi!
Thấy Huy đã ngà say, trời lại xế chiều. Hiền e ngại:
- Hay để ngày mai đi anh.
Huy đùa:
- Anh muốn đi ngay bây giờ. Hay mình đi chơi đi em.
Hiền lắc đầu:
- Em đâu biết đi đâu.
Huy lại gần cô, còn cô lại đứng xích ra:
- Hiếu Hiền anh hỏi thật em có thích anh không?
Hiền vò nát chéo áo:
- Em không biết.
- Bây giờ chỉ có anh và em. Anh muốn biết ý em thế nào?
Cô khẽ gật đầu. Huy hỏi dồn:
- Em thích anh ở điểm nào?
Cô đỏ mặt, cúi gầm:
- Cho em không trả lời được không?
Huy không chịu:
- Không, em phải nói. Anh có gì khiến em lưu luyến? Hay em muốn nói rằng em và anh như thỏi nam châm hễ đến gần là hút lấy nhau.
- Em không có.
Huy kéo Hiền ngồi xuống thềm nhà:
- Anh biết em không phải là cô gái vừa thấy đã yêu. Ba mẹ anh thì muốn anh lập gia đình, chị Hai muốn gắn kết em và anh lại. Nhưng anh muốn nói cho em biết là anh đã có bạn gái.
Hiền tròn xoe mắt nhìn anh, anh tiếp lời:
- Lần đầu anhh gặp em nói với em những lời này có vẻ sỗ sàng quá nhưng để rõ ràng mọi chuyện sau này em không trách anh lừa dối em. Em nghĩ thế nào?
Hiếu Hiền khẽ gật:
- Tuy em quê mùa nhưng cũng có chút học vấn, em hiểu tình yêu phải đến từ hai phía không thể đơn phương. Cám ơn anh đã nói thật cho em biết và em cũng mong lần gặp đầu tiên này khiến cho anh nhớ về em như nhớ một người bạn.
Huy nắm tay cô thân mật:
- Tính anh chân thật mong em đừng hiểu nhầm.
- Cám ơn anh.
Huy phát hiện nét thoáng buồn lên đôi mắt cô. Anh buột miệng:
- Nếu anh chưa có bạn, người anh tìm đến là em đó.
Hiền cười buồn xo:
- Anh lại trêu em.
- Anh nói thật. Còn chuyện anhh muốn nhờ em nữa.
- Anh nói đi.
Huy thở dài:
- Ba mẹ anh có vẻ thích em, anh xin em nếu hai người có hỏi em về anh thì em cứ chê cho nhiều lên. Bằng lời nói nào đó cho họ biết là em không thích anh.
Hiền nhìn anh:
- Sao anh lại bắt em nói sai sự thật.
- Nếu không họ sẽ bắt anh cưới em đó, hiểu chưa?
- Có gì không tốt?
-Nhưng...
Hiền bắt đầu lộ vẻ tinh quái:
- Em nói với hai bác là anh thích em, em cũng muốn làm vợ anh nữa.
Huy nhăn nhó:
- Hiếu Hiền, anh xin em.
- Nếu em không chịu?
- Anh sẽ cắn em đấy.
Hiền dẫu môi:
- Anh dám?
Huy nhào tới anh ngỡ Hiếu Hiền sẽ bỏ chạy nhưng do quá bất ngờ. Đôi môi anh đã chạm vào đôi môi mọng đỏ của Hiếu Hiền. Một thoáng bối rối trôi nhanh cả hai rời nhau. Hiền đỏ lựng hai má còn Khánh Huy thì đứng ngây ra.
Hiếu Hiền quay lưng, Huy đuổi theo:
- Hiền, anh không cố ý.
Hiền không quay lại:
- Em biết.
- Còn chuyện anh nhờ em?
- Em biết mình phải làm gì mà.
Dáng Hiếu Hiền khuất ngoài ngõ, Khánh Huy vẫn còn choáng ngợp bởi sự va chạm vừa rồi. Rất lạ, một cảm giác chơi vơi và thích thú. Anh nhớ hôm anh say khướt Thảo đến tìm anh, lần đầu tiên anh đặt nụ hôn tình yêu lên môi Thảo anh thấy nó ngọt ngào làm sao còn sự va chạm vô tình vừa rồi cứ y như nhấp vào ly rượu mạnh khiến cả hồn chếch choáng.
Khánh Huy quay trở lại công việc với tinh thần sảng khoái, niềm vui chưa tan biến. Hành trang của anh trở lại lần này còn mang thêm tên một cô gái Hiếu Hiền. Huy cười một mình khi nhớ đến đôi mắt ngơ ngác nhìn anh hôm đó.
- Làm gì cười một mình như người điên vậy?
Huy giật mình như vừa bị bắt quả tang làm chuyện xấu. Thảo lại tra vấn anh:
- Trả lời mau.
Huy chối phăng:
- Đâu có gì.
Thảo véo vào tay anh:
- Nói dối. Khai mau, chuyện gì?
- Ừm, về gặp ba mẹ và chị Hai, ai cũng bảo anh sớm cưới vợ để có cháu ẵm bồng.
- Chỉ có vậy thôi sao?
Huy gật đầu:
- Chỉ có vậy.
Thảo nghi ngờ:
- Nếu vậy đâu có gì khiến anh vui dữ vậy?
Huy véo vào mũi cô:
- Được cưới em làm vợ không vui à?
Thảo hứ cái cốc:
- Ai làm vợ anh?
- Em chứ ai.
- Em bằng lòng khi nào?
- Nè, nếu không đồng ý anh tìm người khác đừng khóc nha.
- Anh dám!
Khánh Huy cười to:
- Coi cái mặt ghen kìa, xấu dễ sợ.
- Ừ, kệ người ta.
- Nghị đi chưa Thảo?
- Đi rồi.
- Em có tiễn anh ấy không?
- Sức khoẻ em thế này làm sao đưa anh ấy đi được.
- Cũng phải, đưa một lần cắt khúc ruột, đưa lần nữa không biết cắt mất cái gì đây?
- Anh nói gì đó?
- Ừ mất gì thì mất miễn chừa trái tim lại cho anh là được rồi.
Thảo đấm vào vai anh:
- Cái mặt ghen cũng đâu kém ai.
Huy cầm bàn tay Thảo lên:
- Thảo nè!
- Ừ hử.
- Em có chịu về quê với anh không?
- Anh ở đâu, em ở đó.
Huy có vẻ buồn:
- Nghề nghiệp của anh không thể phát triển ở quê mà ba mẹ anh lại ao ước có con dâu bầu bạn lúc tuổi già. Anh đang lo đấy.
Thảo im lặng cô như ngầm hiểu ra yêu cầu của anh đối với cô. Cô còn trẻ trái tim yêu của cô đang mãnh liệt nên cô chỉ muốn đạp bằng chông gai đi đến bến bờ hạnh phúc.
- Em có thể sống với ba mẹ anh, lâu lâu anh về thăm em.
Huy xiết nhẹ tay cô:
- Thiệt thòi cho em quá.
- Miễn sao anh yêu thương em là đủ rồi.
Huy thì thầm:
- Anh không biết tại sao em lại chọn anh khi Nghị có đủ điều kiện cho em tiến thân. Chọn anhh ấy em sẽ có tất cả được ra nước ngoài mở mang tầm nhìn còn anh em sẽ vùi lấp về vùng quê heo hút, nghèo nàn.
- Sao anh lại nói thế, yêu nghĩa là không so sánh nữa. Em chọn anh dù anh có là gì đi nữa miễn đó là anh. Yêu anh, em yêu tất cả nhũng gì thuộc về anh. Vùng quê đó có nghèo nàn xơ xác nhưng nơi đó sinh ra anh chỉ khi nào anh phụ bỏ em, em mới có ý nghĩ xxa rời anh.
Huy ôm cô vào lòng nghe tim mình đập nhịp yêu thương. Ở bên cô anh mới có cảm giác yên bình. Cô luôn nghĩ cho anh và vì anh cô chối bỏ những tốt đẹp mà cô có quyền được hưởng. Dù bên ngoài anh có đương đầu với bao sóng gió anh chỉ mong mình tìm về bến đỗ bình yên này.
- Thảo nè.
- Chi anh?
- Anh đưa em đi gặp một người.
Thảo nhổm lên:
- Ai vậy?
- Đến rồi sẽ biết nhưng sau khi biết họ là ai em đừng phản ứng nhé.
Thảo ngạc nhiên:
- Sao lạ vậy?
- Ừm, đi nào.
Khánh Huy đèo Thảo trên chiếc đờ mì của mình. Cảm giác hôm nào chở Mai Đình khiến Huy bật cười, Thảo lại véo vào cánh tay anh.
- Lại cười vu vơ.
Huy hôn lên tóc cô:
- Nếu anh kể lại chắc em cười bò lăn.
Thảo giục:
- Vậy anh kể đi.
- Nếu kể bây giờ anh e em bỏ về.
- Anh có nhiều chuyện dấu em lắm phải không?
- Không có.
- Vậy nói đi!
- Hứa, không giận nha?
- Hứa.
- Hôm đó anh chở Mai Đinh bằng chiếc xe này và cô bé cũng ngồi như em bây giờ.
Thảo véo vào tay anh:
- Ái chà, đã bảo không được giận mà.
- Ai biểu.
- Lúc đó gấp quá mà cô bé cứ ngồi đại hỏi anh phải làm sao.
- Rồi sau đó?
- Xe đang bon bon anh thì căng thẳng.
Thảo chen vào:
- Căng thẳng vì ôm người đẹp vào lòng phải không?
- Em quá lời chỉ có vẻ thân mật chút thôi. Vả lại cô bé đó đanh đá, lạnh lùng anh chỉ thấy lo sợ.
- Anh kể tiếp đi.
- Đang ngon trớn anh bỗng nghe ai kêu Khánh Huy, anh Huy khiến anh giật mình.
- Ai kêu anh?
- Nhỏ Ly chứ ai, thoáng thấy con bé hồn phi phách tán, tay lái anh loạng choạng, cuối cùng anh và Mai Đình té nhào xuống đường.
Thảo cười khúc khích:
- Không làm gì có lỗi ngủ nửa đêm không sợ ma gõ cửa. Người ta bảo có tật giật mình.
- Làm gì có tật mà giật mình. Chỉ tại nhỏ Ly hay phản đối em với anh lại để cho nhỏ thấy cảnh ấy thì có nước anh năn nỉ em gãy cả lưỡi.
- Đáng đời. Mà sao em không nghe nhỏ nói lại.
- Nghị bảo cô bé đừng cho em biết.
Thảo ngạc nhiên:
- Nghị cũng biết nữa sao?
- Dĩ nhiên rồi, nhỏ Ly thích anh rể việt kiều mà. Có chuyện hay như thế làm sao không nói được.
- Con nhỏ thiệt là.
- Anh hỏi thật nha, nếu em thấy anh làm thế em sẽ làm gì?
- Lẳng lặng rút lui.
- Nhẹ nhàng vậy sao?
- Phải, lần nhìn thấy anh chăm sóc cô ấy trong bệnh viện, em cũng đã rút lui.
Đến phiên Huy giật mình:
- Em có đến bệnh viện.
- Vô tình thôi.
- Sao em không vào?
- Vào làm gì?
- Chăm sóc cô ấy giúp anh?
- Cô ấy đâu có trả lương cho em.
- Em không giận anh?
- Giận chứ, giận mới đến tìm anh để anh phải đuổi em về đó.
Huy hôn vào mái tóc cô đầy yêu thương:
- Anh xin lỗi, hôm đó anh quá mệt.
- Nếu không thông cảm cho anh và hờn ghen vô cớ có lẽ em xù anh rồi.
- Em là cô gái rộng lượng, anhh yêu em nhất là điểm đó.
- Nè, đừng có mơ, nếu hôm nào tận mắt nhìn thấy anh có cử chỉ vượt quá giới hạn em sẽ có thái độ đấy.
- Anh đâu dám.
Khánh Huy rẽ vào con hẻm, dừng xe trước nhà bà Trinh nhưng cửa khóa ngoài. Huy lấy làm ngạc nhiên bà ấy đang bệnh hoạn thì bỏ nhà đi đâu. Có chuyện gì xảy ra cho bà ấy vậy.
Đứng xớ rớ một lúc, Khánh Huy nói:
- Mình về thôi.
Thảo chần chừ:
- Nhà này của ai vậy anh?
- Của một phụ nữ.
- Phụ nữ?
- Đừng hiểu nhầm cô nương. Một phụ nữ đứng tuổi.
Thảo liếc anh:
- Phụ nữ đứng tuổi không có con gái để gả cho anh à?
Huy nạt:
- Nói xàm. Mình về thôi.
- Phải nói rõ cho em biết bằng không em sẽ tự tìm hiểu đó.
- Từ từ anh sẽ kể.
Khánh Huy chỉ muốn đưa Thảo đến tiếp xúc với bà cho bà có người bầu bạn. Thảo là nữ sẽ dễ tâm sự và chăm sóc bà hơn. Vả lại Mai Đình và mẹ cô không biết Thảo sẽ tiện đi đứng, Thảo lại thông mình sẽ giúp được bà tháo gỡ vướng mắc trong lòng. Bây giờ không biết bà đã đi đâu, sức khoẻ thế nào, mấy hôm nay có ai đến quấy rầy bà không.
Thấy Huy im lặng, Thảo cũng đeo đuổi suy nghĩ riêng của mình, cô nhất định tìm hiểu sự thật dù Huy có nói hay không.
Chị em Thu Thảo nhận quà Noel từ bên kia gửi về. Khỏi phải nói con bé Trúc Ly cứ suýt xoa luôn miêngj. Thảo ngồi yên lặng nét mặt không vui cũng không buồn.
Bà Hoang cười hài lòng, sinh con ai không muốn con mình có nơi có chốn vả lại nơi chốn này sẽ đem lại cho con bà hạnh phúc. Thấy Thảo cầm hộp giấy mân mê mà không mở ra xem, bà nói:
- Con không muốn xem quà của mình à?
- Không cầm xem đâu mẹ.
- Con biết trong đó có gì sao?
Thảo đáp không nghĩ ngợi:
- Trái tim của anh ấy.
Bà Hoàng nhìn con chăm chăm:
- Con nói gì lạ vậy?
Thảo cười:
- Toàn là thư của anh ấy viết cho con đó.
- Làm gì lãng mạn dữ vậy.
- Mẹ cũng biết lãng mạn nữa sao?
- Con này, mi cứ tưởng mẹ mi lạc hậu lắm vậy. Nếu ba mi không mất sớm mi sẽ thấy ông ấy tặng hoa cho mẹ vào những ngày trọng đại.
Thảo tròn mắt:
- Thật à?
Bà Hoàng cười:
- Chắc ba yêu mẹ lắm mẹ nhỉ?
Mắt bà Hoàng xa xăm:
- Từ ngày có hai đứa tình yêu giảm đi một nửa.
Nhỏ Ly cười phá lên:
- Mẹ ganh tỵ.
Thảo rầy em:
- Đừng quấy rầy mẹ, mẹ đang nhớ ba đấy.
Bà Hoàng nói:
- Ba mẹ cưới nhau, thời gian đầu rất vất vả mưu sinh nên không có thời gian chăm sóc cho nhau. Đến lúc quan tâm cho nhau rồi thì thời gian bên nhau không còn nữa.
Thảo ôm xiết lấy mẹ như tiếp thêm sức mạnh cho bà. Bà vỗ nhè nhẹ lên tay cô:
- Thảo à, con nên nhìn mẹ mà sống, gia đình mình không giàu có để mẹ bảo con nhìn lên. Nhưng với cuộc sống khó khăn, kinh tế vững vàng con người ta mới làm tốt mọi chuyện. Mẹ không chê Khánh Huy nghèo nhưng về với nó con sẽ đeo mang chuyện cơm áo, gạo tiền, sẽ chóng làm tình yêu của con nguội lạnh. Còn cháu Nghị, cậu ta đã tạo được nền tảng vững chắc. Khi con về con sẽ có thời gian chăm lo cho bản thân mình.
Thảo cố biện minh:
- Mẹ à, Khánh Huy tuy chưa tạo dựng sự nghiệp lớn nhưng con và anh ấy đều có nghề, chúng con không sợ đói. Như ba với mẹ lúc về với nhau dù nghèo nhưng vẫn yêu thương nhau đó sao. Còn Nghị, anh ấy ở quá xa, tiền bạc thì không mua được hạnh phúc. Mẹ nỡ lòng để con gái mẹ đi đến nơi mà mỗi khi nhớ mẹ chỉ có gọi tên con thôi sao? Mẹ à, hãy để cho con tự chọn cho mình lối đi, dù bất hạnh hay hạnh phúc con cũng cam lòng.
- Con đã nói thế thì mẹ không cản, tùy con quyết định cho hạnh phúc của mình. Dẫu sao cũng còn tình cảm thời tuổi nhỏ con đối xử sao cho vẹn cả đôi bờ.
- Con biết rồi mẹ.
Thảo cầm hộp quà đi về phòng mình, cô tìm nơi cất giữ như giấu kín một chuyện tình mà cô không cần khơi gợi.
Chuông điện thoại reo vang, Thảo cầm máy:
- A lô!
Bên đầu dây kia trả lời:
- Thảo, anh đây.
- Anh Nghị?
- Vâng, là anh. Bác và em có khoẻ không?
- Rất tốt, còn bác và anh?
- Cũng ổn.
- Hình như anh có chuyện gì?
- Không, chỉ cảm xoàng thôi. Em đã nhận quà anh chưa?
- Rồi.
- Em có vui không?
- Vui.
- Sao yếu xìu vậy? Anh biết em không chờ đợi nó nhưng mong em vì anh chấp nhận nó.
- Anh Nghị à....
- Em đừng ngắt lời anh. Anh biết là em sẽ giấu kín phần quà anh gửi cho em nhưng dẫu sao anh cũng đã gởi được nơi mà anh muốn gởi. Đọc hay không tùy em. Mẹ anh gởi lời thăm cả nhà, chúc đêm Noel vui vẻ.
- Anh Nghị!
Nghị không lên tiếng, Thảo nói nhanh:
- Anh giữ gìn sức khoẻ.
Cô cúp máy lòng cô gợi buồn. Nghị có vẻ không vui cô đem đến cho anh nỗi buồn nhưng con tim ai xẻ làm đôi. Cô đành phụ lòng anh vậy.
° ° °
Bà Mai Trinh từ phòng điều trị bước ra, nét mặt bà có vẻ rạng rỡ dù da xanh xao một tí. Bác sĩ có lẽ đã quen thăm khám cho bà nên tiễn chân bà một cách ân cần.
- Bà nên uống thuốc đều đặn, tập ngăn cơn xúc động thì trái tim bà sẽ ổn hơn.
- vâng cảm ơn bác sĩ.
- Bà đến đây một mình à?
- Vâng.
- Thế ông ấy đâu?
- Ông nhà tôi bận bịu suốt?
- Ông ấy rất lo cho sức khoẻ của bà, vài hôm là gọi điện cho tôi hỏi thăm. Bà cố gắng kéo dài sự sống để ông ấy được vui.
- Cảm ơn bác sĩ, chào ông.
Vị bác sĩ khả kính khuất sau cánh cửa phòng Mai Trinh cười tủm tỉm. Nụ cười chưa vơi thì bà đã há hốc nhìn người đứng chắn trước mặt mình.
Mặt bà tái xanh, miệng lắp bắp:
- Nguyệt Như!
Mai Trinh tựa người vào lan can, hơi thở có vẻ mệt nhọc.
- Không ngờ chứ gì?
Giọng Nguyệt Như cay cú:
- Chuyện này trước sau gì cũng đến, có gì bạn phải ngạc nhiên.
- Nhưng...
Nguyệt Như cười nửa miệng:
- Sớm quá phải không? Tôi mời bạn xuống kia nói chuyện bằng không mọi người ở đây bảo tôi ăn hiếp một người bệnh tật như bạn.
Mai Trinh mím môi bà bước chậm từng bước một. Bà cũng muốn gặp Nguyệt Như để nói chuyện nhưng bà sợ câu chuyện chưa kết thúc thì trái tim bà bắt bà phải dừng lại.
Chờ Mai Trinh tìm chỗ ngồi xong bà Nguyệt Như liền nói:
- Sao bà lại nuốt lời. Bà vẫn còn quan hệ với anh ấy.
Mai Trinh cười nụ:
- Tôi không nuốt lời, tôi không đi gặp anh ấy, tự anh ấy tìm đến tôi.
- Nếu bà không nói lời quyến rũ thì ông ấy không tìm tới bà.
- Quyến rũ? Như ơi, chúng ta đã quá già để nói chuyện ấy rồi. Bệnh tình của tôi ra sao chắc bà cũng hiểu, tôi lấy gì quyến rũ anh ấy.
- Bà lấy căn bệnh của mình trói chân anhh ấy. Bà biết anh ấy là người sống có trách nhiệm.
- Nếu bà nói thế thì về nhà tìm cách trói chân chồng mình lại, để anh ấy đừng lạc bước.
- Bà...
- Bây giờ tôi hỏi bà. Bà có giữ lời hứa với tôi.
Nguyệt Như hằn học.
- Tôi không nuốt lời.
- Hừ, khong nuốt lời. Bà có biết Mai Đình bên ngoài hư hỏng lắm không?
- Đó là chuyện của nó.
- Bà nói vậy mà nghe được sao Nguyệt Như? Bà mãi lo tìm cách giữ chân chồng mà bỏ quên đứa con gái tội nghiệp. Con bé có mẹ nhưng không được yêu thương chăm sóc. Buồn vui không ai quan tâm, học hành, bạn bè chẳng ai xem xét, tính tình thì cộc cằn, xài tiền như nước. Bà đã tạo nên tính cách như thế cho con bé.
Nguyệt Như cười khinh khỉnh:
- Tôi trả thù hai người, tôi phải để cho cha nó đau khổ vì hậu quả ông gây ra cho tôi.
- Nhưng con bé vô tội.
- Nó là đứa con oan nghiệt.
Bốp!
Không biết xuất phát từ đâu mà Mai Trinh có thể tát Nguyệt Như một cái nảy đom đóm. Nguyệt Như lồng lộn:
- Bà dám đánh tôi?
- Phải, đánh bà để bà nhớ những gì bà đã nói với tôi. Tôi đã đánh mất tất cả chỉ vì bà để giờ đây tôi nghe được những lời cay độc của bà sao? Bà về đi.
Không để cho Nguyệt Như lên tiếng, bà Trinh tiếp lời:
- Anh Khang có tìm tôi hay không còn tùy thuộc thái độ của bà. Còn Mai Đình, tôi mong bà dạy dỗ nó nên người đừng tạo cho nó cá tính hễ thấy người là muốn vồ.
Nguyệt Như gằn giọng:
- Được, có một ngày đứa con gái ngoan này thay mẹ nói đòi lại công bằng.
- Bà... định làm gì?
- Ráng chờ xem!
Nguyệt Như đi rồi, bà Trinh thở hổn hển, bà đưa tay ngăn cơn xúc động trào dâng.
Thu Thảo đi tái khám từ trong bước ra thấy bà Trinh có vẻ không ổn, cô chạy đến:
- Bác, bác có sao không?
Cô dùng tay xoa nhẹ lồng ngực cho bà, cho bà uống vài giọt trợ tim, cô nhìn quanh:
- Bác đi một mình à?
Bà Trinh thều thào:
- Vâng, cám ơn cô.
Thu Thảo ân cần:
- Cháu chuẩn bị về, sẵn cháu đưa bác về luôn.
- Cô tốt quá, làm phiền cô.
Con đường bà chỉ Thảo càng đi càng thấy quen. Cuối cùng cô reo lên:
- Thì ra bác ở đây.
- Cô biết à?
- Dạ, không. Con hẻm này cháu có đi ngang vài lần.
Bà Trinh nhìn vào cửa lẩm bẩm:
- Ông ấy lại đến rồi.
Thảo dìu bà vào nhà, người đàn ông hối hả bước ra:
- Em đi khám bệnh sao không báo cho anh đưa đi.
Bà cười:
- Anh thấy đó, em vẫn khoẻ mà.
Cho bà ngồi ngay ngắn vào ghế, ông mới đưa mắt nhìn Thảo. Thảo gật đầuu chào ông:
- Chào bác.
- Cô là...
Bà Trinh đáp thay cô:
- Đây là cô gái tốt bụng, thấy tôi một mình ở bệnh viện cô ấy đã đưa tôi về đây. Đến giờ tôi còn chưa biết tên cô ấy nữa, thật là tệ.
- Dạ, cháu tên Thảo.
- Cái tên nghe dễ thương quá, còn đây là ông nhà tôi.
Thảo lấy làm lạ trong cách xưng hô của hai người. Bà Trinh lúc xưng em, lúc xưng tôi. Cô thấy không tiện ở lại nên xin cáo từ:
- Xin phép hai bác cháu về.
Ông Khang lên tiếng:
- Cám ơn tôi đã đưa vợ tôi về.
- Dạ, sẵn đường thôi bác.
Trên đường Thảo cứ nghĩ mãi, tại sao Khánh Huy quen biết họ. Anh lại úp mỡ không ra ngô ra khoai chi hết, cô định bụng quay lại một mình tìm hiểu mới được.
Noel đến, từ chiều ngoài phố tấp nập người. Trước các nhà thờ lớn được trang hoàng rất đẹp. Nào hang đá, nào đèn ngôi sao, nào cây thông với rực rỡ đèn màu.
Trúc Ly diện bộ đồ thật đẹp, cô ngắm nghía mình trong gương:
- Chị Hai, xem nè, có xinh không?
- Xì, thấy ghê, em định đi đâu vậy?
- Đi nhà thờ.
- Em vào đạo từ khi nào vậy?
Ly phụng phịu:
- Chị Hai, đi nhà thờ chỉ là một lý do. Em đi họp mặt bạn bè.
- Có bạn riêng hai người chưa?
Ly mắc cỡ:
- Chị Hai này, kỳ ghê.
- Vậy là có rồi?
Ly đáp lí nhí:
- Mới quen thôi.
- Cậu ta thế nào, sao em không đưa cậu ấy về chơi.
- Mới quen ai mời đến nhà, lỡ chị không ưng ý em xấu mặt với người ta.
- Con nhỏ, dám nói xấu chị mình.
Ly cười khúc khích:
- Hẹn tết, em sẽ đưa anh ấy về ra mắt mẹ và chị.
- Thôi đi đi, noel vui vẻ.
- Chị không đi chơi sao?
Thảo lắc đầu, Ly ngạc nhiên:
- Anh Huy đâu?
- Chị không biết.
Ly cằn nhằn:
- Cái anh này, một năm có một dịp mà biến đâu mất rồi.
Bỗng nghe ngoài sân:
- Nói xấu gì anh đó?
Ly cười xòa:
- Chị Hai chờ anh kìa.
Ly nói xong bỏ chạy, Huy cười nhìn theo:
- Con bé lớn hẳn rồi.
Thảo đến đứng gần anh:
- Có bồ rồi đấy.
- Chị Hai tha hồ mà hạch sách.
Thảo liếc yêu anh:
- Hạch sách để mỗi lần nhắc đến anh là nhỏ lắc đầu à?
Huy ôm ngang hông cô:
- Tội nghiệp em quá yêu anh chi cho khổ?
Thảo tựa người vào ngực anh:
- Em tình nguyện mà.
- Mình đi dạo phố đi Thảo.
- Mẹ không có nhà.
- Tiếc thật, ngoài phố rất vui. Lâu lắm rồi em với anh chưa đi dạo.
Thảo thì thầm:
- Ở nhà em thấy trai tim mình bình yên hơn.
- Tại sao?
- Ngoài phố nhiều bóng hồng sợ anh cầm lòng không đậu.
- Em nghĩ anh là gì vậy?
- Không ham mê bóng sắc đâu phải là đàn ông.
- Tất nhiên nhưng đó là đàn ông chưa có bạn. Còn anh đã có em rồi đâu dám mơ đến ai.
Thảo cười nhỏ:
- Nịnh vừa thôi.
Huy lợi dụng lúc Thảo đang vui anh hôn cô thật dài. Thảo lả người trong tay anh. Tiếng anh thì thầm:
- Anh yêu em.
Thảo ngất ngây trong hạnh phúc. Bỗng tiếng máy nhắn tin kêu píp...píp...
Huy rời Thảo anh nhìn vào màn hình rồi e dè nhìn Thảo. Cô cười:
- Tiểu thư gọi anh phải không?
Huy gật đầu:
- Dẫu sao mẹ không có ở nhà em không thể đi chơi với anh. Anh đến với cô bé đó đi.
Huy ôm cô vào lòng:
- Bây giờ không trong giờ làm việc, cô bé không thể trách anh.
- Nhưng em trách anh.
Huy ngạc nhiên:
- Sao lạ vậy?
- Làm tài xế riêng là vậy đấy. Đôi lúc hy sinh cả thú vui của mình vì công việc của chủ.
- Chắc anh phải đổi chỗ làm.
- Nói xàm, đi chơi hôm nay không được thì ngày mai đi. Chắc có việc hệ trọng cô ấy mới gọi anh.
- Em không sợ sao?
- Sợ gì?
- Mai Đình bắt mất anh.
Thảo cười:
- Nếu cô ấy gật đầu em xin dâng bằng hai tay.
- Em coi thường anh vậy à?
Nói xong anh lại cắn nhẹ vào bờ môi cô, nụ hôn nồng nàn lưu luyến.
- Anh đi nha!
Thảo gật đầu, Huy quay lưng.
Chiếc xe Khánh Huy còn đang bon bon thì từ đâu Mai Đình nhảy xổ ra anh hoảng hốt:
- Ái cha!
Mai Đình cười to:
- Làm gì nhát gan dữ vậy?
Huy thở phào:
- Tưởng đâu gặp kẻ cướp.
- Xì, cướp nào thấy xe anh đã khóc dài, ai thèm lấy.
Huy nhấn bàn đạp, Mai Đình níu xe lại:
- Anh đi đâu đó?
- Chê thì tôi đi.
Mai Đình bĩu môi:
- Làm phách.
Nói xong cô gỡ tay Huy ra rồi lên đòn dong ngồi chễm chệ. Huy kêu lên:
- Định làm gì đây?
Đình đáp lời:
- Làm cô chủ.
- Xin lỗi, đã hết giờ phục vụ rồi.
Đình xuống nước:
- Làm ơn đi, các bạn đang chờ tôi.
Lúc này Huy mới nhìn kỹ cô, cô mặc chiếc đầm rất đẹp hình như khuôn mặt có trang điểm phấn son nên trông cô bé xinh lắm.
- Cô định đi đâu?
- Anh hỏi làm gì?
- Hỏi cho biết.
- Nếu muốn biết thì đi sẽ biết.
Khánh Huy đạp xe trên phố đông người anh thầm tiếc một đêm noel vui thế này mà không có Thảo ở cạnh anh. Bây giờ không biết cô bé này đưa anh đi đâu, đến thiên đàng hay xuống địa ngục.
Chiếc xe Khánh Huy dừng lại khi tiếng Mai Đình la ơi ới:
- Dừng lại, dừng lại.
Huy choáng ngợp bởi ánh đèn phát ra từ quán cafe nhạc Mê Kông. Anh níu tay cô bé lại:
- Nè, làm gì trong đó?
Mai Đình tỉnh bơ:
- Uống cafe.
- Sao cô không đến nhà thờ.
- Lý do?
- Đêm nay là đêm noel mà.
- Tôi không có đạo vả lại tôi không có gì phải cầu nguyện.
- Một lời cầu nguyện bình an cho bản thân cũng không có sao?
- Nếu anh thấy thế là cần thiết thì anh đi mà cầu nguyện dùm tôi.
- Còn cô?
Mai Đình hất đầu vào trong quán:
- Bạn bè đang chờ tôi trong ấy.
Khánh Huy cố nói:
- Ở đây không dành cho lứa tuổi như cô.
- Anh nhìn kỹ đi, ngoài bảng hiệu đâu có bảng cấm. Nếu anh không vào cùng tôi thì anh có thể về.
Khánh Huy nhìn tới nhìn lui toàn là xe hạng sang còn anh chiếc xe đạp cộc cạch. Cũng may là anh định rủ Thảo đi dạo nên ăn mặc có phần lịch sự bằng không anh chẳng dám nhìn ai.
Thấy Khánh Huy lúi húi gửi xe Đình cười tủm tỉm. Anh đi vào quán một cách bỡ ngỡ. Còn Đình thì như quen từ bao giờ.
Mai Đình lôi anh đi vào tầng hầm ở đây ánh sáng huyền hoặc hơn. Bước chân Huy ngập ngừng anh muốn hét lên kinh hoàng khi một nhóm người với đủ loại mặt nạ ma quái ùa đến vây lấy anh và Mai Đình.
- Hù...à!
Mai Đình cười khúc khích, cô tìm chỗ ấn anh ngồi xuống rồi biến mất. Khánh Huy rùng mình vì trò chơi của đám bạn trẻ, trò chơi y như lễ hội hóa trang của nước ngoài còn anh như đang lạc vào địa ngục.
Nhạc trổi lên, mấy bóng ma bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc. Khánh Huy không tài nào nhìn ra bộ mặt thật của họ. Sống lưng anh cứ ớn lạnh dù biết rằng đây chỉ là trò chơi.
Một con ma đến trước mặt anh với bộ đồ hình xương người, cái mặt nạ đầu lâu lắc lư theo điệu nhạc, cánh tay áo thùng thình đưa ra mời gọi. Khánh Huy đưa mắt tìm cô bé nhưng vô phương, anh lúng túng chưa biết làm gì thì con ma đó bất ngờ chộp lấy tay anh lôi ra sàn nhảy. Cái may nữa là từ những năm trung học anh đã theo nhóm thanh niên của trường tham gia nhảy múa nên các điệu nhảy anh khá thành thạo.
Con ma có vẻ nhiệt tình ôm anh trong điệu nhảy, còn anh lại thấy rợn người với cách hóa trang kinh dị này. Thấy Khánh Huy nhảy khá bài bản thế là mấy con ma khác dành nhau nhảy với anh. Tiếng cười, tiếng hò hét vang lên điếc tai. Khánh Huy như trái banh trong chân các cầu thủ anh bị đưa đẩy đến phờ phạc cả người.
Tiếng chuông đồng hồ vang lên mười hai tiếng thánh thót. Mấy con ma đột nhiên dừng lại như phim bị đứng hình. Ai cũng đứng lặng như đang cầu nguyện với đức chúa trời. Giây phút im lặng qua nhanh đèn bật sáng các mặt nạ được gỡ ra. Khánh Huy đứng chết lặng trước cảnh tượng khá vui và lạ mắt này.
Khánh Huy bật cười thật to khi phát hiện ra con ma hình xương lúc nãy là Mai Đình. Cô bé đưa ngón tay ra hiệu với anh, anh gật đầu cười vui vẻ.
Các chàng trai, cô bé vây lấy anh tung hô:
- Nhân vật mới thật tuyệt vời.
Khánh Huy phút chốc quên mình là ai, đến đây với mục đích gì anh hòa lẫn vào đám bạn trẻ ca hát, la hét, ăn uống đến say sưa. Mai Đình cũng ngà ngà say với mấy lon bia.
- Anh thấy thế nào?
Huy cụng lon với cô:
- Lâu lắm rồi tôi mới có một đêm vui như thế này. Chúc cô đêm noel thật vui vẻ.
Mai Đình uống cạn lon bia:
- Anh không còn ác cảm với bọn trẻ chúng tôi chứ?
Huy cầm tay Mai Đình:
- Lúc nào vui được cứ vui miễn đừng quên nhiệm vụ của mình.
Mai Đình lắc đầu:
- Hôm nay tôi muốn quên mình là ai.
- Không được.
- Tại sao?
- Nếu cô quên cô là Mai Đình thì tôi sẽ quên tôi là tài xế của cô hay sao?
Mai Đình gật đầu:
- Hãy quên tất cả, hãy xem đây là bạn của nhau. Chơi hết mình mặc cho ngày mai ra sao.
Khánh Huy lắc đầu:
- Mai Đình cuộc vui nào cũng tàn rồi ta lại phải đối diện với sự thật. Phải biết hạn chế với bản thân không thể làm con thiêu thân lao vào ánh sáng.
Mai Đình ôm chầm lấy anh:
- Em xin anh, em đã đối mặt với những trớ trêu cuộc đời mà lứa tuổi của em không nên gặp. Hãy để cho em được vui trọn vẹn, được quên mình là đứa con không ai quan tâm chăm sóc, để quên mình có người mẹ vô tâm và người cha không đáng kính. Em xin anh.
Nước mắt Mai Đình đẫm ướt áo Khánh Huy, anh xiết nhẹ cô trong vòng tay.
- Mai Đình, anh xin lỗi đã làm em buồn. Vâng, em cứ vui cho cuộc vui được trọn vẹn.
Huy chậm nước mắt cô:
- Lấm lem hết rồi, em vào trang điểm lại đi.
Mai Đình rời anh, cô đi nhanh đến phòng hóa trang. Khánh Huy lại bị một cô bạn khác của Mai Đình lôi đi:
- Này anh chưa uống với em ly nào cả.
Cô bé cụng lon với anh rồi uống cạn. Huy lắc đầu:
- Anh đã say, bé tha cho anh nha!
Cô bé khui một lon khác cố đưa vào miệng anh, anh thối lui. Mai Đình bước tới, cô chặn lấy lon bia:
- Để mình uống thay anh ấy.
Cô bạn Mai Đình cười rú lên:
- Nhất định rồi.
Nhìn Mai Đình nốc ừng ực, Huy thấy xót xa. Anh lôi cô đi về một phía, cô giằng tay anh ra:
- Em chưa say, anh đừng lo.
- Mai Đình, em say rồi.
Đình cười:
- Em còn biết anh là Khánh Huy thì say sao được.
Huy kéo Mai Đình, cô bé không gượng được ngã nhào vào lòng anh.
- Mai Đình, nghe lời anh về đi em.
Đình lè nhè:
- Em không muốn về.
- Sao vậy?
- Ở đó không ai mong em về, không