Chương 87 Yên Tâm.
Cơn đau nhói qua đi, cũng không còn quá khó chịu nữa.
Dịch Yên lấy chân bên kia đá nhẹ cái túi bên chân anh:
“Đoán được mà,” Tô Ngạn rõ ràng không muốn cô nói thêm, “Nhắm mắt lại.” Trước khi Tô Ngạn đến, Dịch Yên thật sự không ngủ được, lật qua lật lại mãi.
Nói cũng lạ, chỉ cần có Tô Ngạn ở bên cạnh, cô lại không còn nghĩ tới những chuyện rối rắm kia nữa.
Nhưng cũng không ngủ được ngay, lúc mơ màng nghe thấy điện thoại Tô Ngạn rung nhẹ.
Cũng biết anh đã rời đi rồi.
Nhưng cô mệt quá, mắt còn chẳng nhấc lên nổi, chẳng bao lâu đã ngủ sâu không còn hay biết gì.
_____ Dịch Yên ngủ muộn nhưng dậy không muộn.
Lúc thức dậy vẫn nghe tiếng gà gáy bên ngoài.
Đầu óc còn hơi nặng nề, nếu không có cơn đau nhói từ chân trái truyền lên, Dịch Yên suýt nữa đã nghĩ mọi chuyện tối qua chỉ là giấc mơ.
Nhưng cô không cựa quậy, tối qua cô đã mơ.
Một giấc mơ kỳ quái không tưởng.
Có lẽ bởi lúc tỉnh gặp chuyện gì đó, nên lúc ngủ mới mơ thấy.
Cô mơ thấy cậu bé câm.
Còn có Chu Lẫm.
Hai người đều ít nói, Dịch Yên nhớ rõ nét đôi lông mày và mắt Chu Lẫm, còn mặt cậu bé câm thì đã mờ nhạt dần.
Không hiểu sao lại có cảm giác kỳ lạ.
Dù Dịch Yên biết rõ cậu bé câm đã chết rồi, những con rắn, rồi cả tiếng súng sau đó.
Cô rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Dịch Yên nằm một lúc rồi cuối cùng cũng đứng dậy, ra ngoài rửa mặt.
Khi cô làm xong mọi việc thì mấy phòng bên cạnh vẫn chưa mở cửa.
Hành lang gỗ, Dịch Yên đi đến phòng của Đinh Thuần Mộc, ngồi ở lan can phía trước.
Chưa tới hè, nhưng thời tiết ở làng A Trà đã hơi oi bức, hơn nữa chân cô bị bó cố định nên không tiện mặc quần bó sát, cô mặc một chiếc quần short jeans.
Tiểu Thẩm là người *****ên ra khỏi phòng, cô ấy ở ngay phòng bên cạnh Đinh Thuần Mộc, thấy Dịch Yên liền ngẩn ra:
“Có chuyện gì vậy?” Tiểu Thẩm vẫn hơi thắc mắc nhưng vẫn lùi ra xa.
Hai người còn chưa nói mấy câu thì Đinh Thuần Mộc từ nhà vệ sinh đi ra, có vẻ vội vàng không muốn gặp lại Dịch Yên.
Không ngờ Dịch Yên vẫn chưa đi, tay còn cầm cái chậu nước, bước chân đột ngột dừng lại.
Giây sau như chẳng có gì xảy ra, cô ta ung dung đi tới.
Dịch Yên cũng không lên tiếng, dựa tường nhìn cô ta đến gần.
Đinh Thuần Mộc định vòng qua cô vào phòng, nhưng khi gần chạm người Dịch Yên, cô bất ngờ giơ chân lên, đá trúng cái chậu nước trong tay Đinh Thuần Mộc.
Cái chậu nhựa màu xanh nhẹ lập tức rơi xuống sàn, nước đổ tung tóe.
Đinh Thuần Mộc bị nước bắn ướt hết người.
Cô hiếm khi nổi giận đến thế, quay lại mắng: