Chương 96 Sau Này Sẽ Gặp Lại.
Tiểu Na đúng là giỏi chửi người theo cách riêng, khiến Dịch Yên cũng bật cười.
“Được rồi.” Dịch Yên nói “Chị còn việc, đi trước nhé. Em thay đồ xong cũng về đi.” “Dạ, vậy bác sĩ Dịch đi thong thả. Mai gặp lại ạ.” “Ừ, mai gặp.” _____ Ở thôn A Trà nửa tháng, giờ quay lại thành phố với nhịp sống hối hả khiến cô nhất thời khó thích nghi.
Thôn A Trà là nơi đến cả chiếc xe máy cũng hiếm thấy, trong khi thành phố thì tấp nập xe cộ, giao thông ồn ào, tốc độ mạng cũng nhanh không tưởng.
Chỉ mới cách biệt xã hội thông tin có nửa tháng, vậy mà khi trở về, lại có cảm giác như lạc lõng giữa dòng chảy hiện đại.
Mấy ngày gần đây trời mưa lớn, âm u kéo dài, không khí phảng phất hơi ẩm và se lạnh.
Người ra vào bệnh viện nườm nượp, tiếng còi xe từ con đường lớn bên ngoài vọng lại mơ hồ.
Dịch Yên khoác một chiếc áo khoác dài mỏng manh, ngược gió đi về phía khu nội trú.
Lúc tan làm cô đã đặt đồ ăn sẵn, vừa đến dưới lầu thì anh shipper cũng vừa đến. Cô nhận đồ rồi lên thang máy.
Phòng bệnh của Tô Ngạn ở tầng 20, là phòng đơn nằm phía đông cùng dãy.
Dịch Yên đẩy cửa bước vào. Gần đây người đến thăm Tô Ngạn rất đông, từ cấp trên đến đồng đội, nên trong phòng chất đầy hoa và giỏ trái cây.
Cô đặt phần cơm bên bàn nhỏ cạnh đầu giường, rồi ngồi xuống ghế.
Vết thương ở tay Tô Ngạn vẫn chưa lành hẳn, cánh tay trái và lòng bàn tay phải còn đang được băng lại.
Dịch Yên ngồi bên trái giường anh, đưa tay ra đan chặt mười ngón tay vào tay anh.
Tô Ngạn thuận tay trái, trong lòng bàn tay có vết chai do súng. Tay anh bị thương ở phần cánh tay, còn lòng bàn tay thì vẫn nguyên vẹn.
Cô nắm lấy tay anh, nhìn khuôn mặt anh hồi lâu, khẽ nói:
“Được rồi.” Chu Lam Tinh quay sang nói với mấy chàng trai:
Lúc này, Thôi Đồng đứng sau Chu Lam Tinh bất ngờ hắt xì một cái rất to.
Cạnh bên, Hứa Sính lập tức đập một cái vào lưng cậu ta:
Vốn mấy người này chưa từng nói mấy câu với Dịch Yên, mà tính cô thì với người không thân vốn dĩ luôn lạnh nhạt. Thành ra mấy cậu trai trẻ đều nghĩ cô là người lạnh lùng, xa cách.
Nghe chị dâu lên tiếng nhắc nhở, Thôi Đồng như được ban ân:
Trần Trụ ngồi xuống bàn, thở dài: “Tự nhiên thấy nhớ đội phó Tô ghê. Tuy mặt lúc nào cũng lạnh như tiền, nhưng quen được anh ấy dẫn dắt rồi, giờ không có anh ấy thấy cứ sao sao.” Thôi Đồng gật đầu: “Em cũng vậy…” Vừa dứt lời, Chu Lam Tinh đẩy cửa bước vào. Cửa vừa khép lại, Thôi Đồng đã nhanh chóng hỏi: “Đội trưởng Chu, sao rồi ạ?” Chu Lam Tinh rút điếu thuốc trong miệng ra, lắc đầu, ngồi xuống ghế: “Chưa tỉnh.” Nghe vậy, mấy người đều cau mày lo lắng.
Chu Lam Tinh dụi tắt điếu thuốc: “Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói tiếp.” Trần Trụ bày từng đĩa đồ ăn mang từ dưới nhà lên. Cơm canh trông chẳng ngon là mấy, nhưng cả đám vì vội đường nên cả ngày chưa ăn uống gì, bụng đói meo, nên cũng chẳng còn tâm trí chê bai.
Vừa ăn, Trần Trụ vừa nhấp một ngụm rượu, hỏi: “Không biết thông tin từ nội gián của Ánh Sa hay của Lạc mới là thật?” Đám thanh niên này vì hai đội trưởng còn khá trẻ và tính cách cũng khá hợp với họ, nên khi ở trước mặt hai đội trưởng, họ không quá câu nệ, cũng dám nói năng hơn.
Thôi Đồng nói: “Em thấy tin từ phía Ánh Sa là giả.” “Tại sao?” “Với kiểu người như Ánh Sa, dù có biết trong tổ chức có nội gián hay không, cô ta cũng sẽ không dễ dàng tung tin. Người cảnh giác cao sẽ rất thận trọng, luôn đề phòng nội gián dù chỉ là để phòng ngừa. Em nghĩ Ánh Sa kiểu gì cũng sẽ chơi chiêu, tung tin giả về địa điểm giao dịch, nên tin nội gián truyền lại đương nhiên cũng là giả.” Thôi Đồng nói rất hăng, đến mức quên cả gắp đồ ăn.
Hứa Sính khẽ “ừ” một tiếng, như tán đồng.
Trần Trụ tiếp lời: “Còn theo quan sát của chúng ta, tên trùm m a túy Lạc ấy, cái tính ngốc bạch ngọt, chẳng nghĩ ngợi nhiều như Ánh Sa đâu. Đương nhiên cũng không có nhiều chiêu trò hiểm độc như cô ta, nên thông tin do nội gián bên hắn đưa ra chắc là đúng.” Đang trong bầu không khí nghiêm túc, câu “ngốc bạch ngọt” của Trần Trụ làm Thôi Đồng bật cười.
“Ngốc bạch ngọt” là biệt danh riêng mà nhóm họ đặt cho trùm m a túy Lạc lúc tán gẫu riêng, bình thường trong mấy dịp nghiêm túc không ai nhắc đến. Đây là lần *****ên Chu Lam Tinh nghe thấy, cũng bị chọc cười theo.
Anh ta dùng đũa chỉ vào mấy người họ, vừa cười vừa mắng: “Mấy thằng nhóc này, đúng là có bản lĩnh thật đấy.” Thôi Đồng cười khúc khích.
Hứa Sính đã ăn xong một bát, dựa vào lưng ghế, tiếp lời:
Miễn là em mỗi ngày lái xe đi làm, tức là anh đã tỉnh rồi.
Đến giờ làm việc, Dịch Yên buông tay Tô Ngạn ra, vuốt nhẹ khuôn mặt tái nhợt của anh.
“Em đi làm đây, về sẽ thấy anh nhìn em chứ?” Dịch Yên tự nói vài câu rồi không nói thêm nữa, đứng dậy rời phòng.
Cửa phòng bệnh được Dịch Yên đóng nhẹ lại, phát ra tiếng khép cửa rất nhỏ.
Cô vừa đi khỏi, phòng bệnh lại trở về sự tĩnh lặng chết chóc, không một chút sức sống.
Nhưng ngay sau đó, trên giường, Tô Ngạn mở mắt, ánh mắt lạnh lùng và trong trẻo.