Chương 105 Nhẫn Cưới.
Tô Ngạn là người rất có toan tính, khi trước muốn cô biết anh là cậu bé câm, anh đã sắp xếp để cô nhìn thấy ảnh thuở nhỏ của anh, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Chiếc nhẫn cưới này chắc chắn cũng vậy. Anh cố ý để cô tìm thấy.
Cô là sự ám ảnh của Tô Ngạn, anh không thể bỏ rơi cô.
Dù anh đã không còn, anh vẫn muốn khóa cô lại nơi đây, cô không thể bay đi đâu được.
Anh muốn cô mãi mãi nhớ đến anh, khóa cô trong cái lồng sắt không lối thoát.
Anh đúng là một con quỷ không chừa một ai.
Dịch Yên hiểu rõ, nhưng chính người b3nh hoạn và tàn nhẫn như vậy lại nắm giữ trái tim cô.
Tô Ngạn không phải người thiếu tự tin, cô là điều duy nhất khiến anh bất an.
Dịch Yên biết anh không tự tin, anh sợ mình sẽ bỏ chạy, cũng không cho phép cô thích ai khác.
Nhưng sao anh không hiểu, dù cô muốn quên cũng không thể, cô không thể thiếu anh.
Một năm qua cô chịu đựng đau đớn thế nào, chỉ có cô hiểu rõ, cô đã không còn thực sự sống nữa.
Nhưng Tô Ngạn không cho cô đi tìm anh, Dịch Yên biết anh muốn cô sống tốt.
“Nhưng em sắp không chịu nổi rồi,” cô nói những lời chỉ có thể nói với Tô Ngạn, “Em rất nhớ anh.” Cuối cùng cô có thể khóc như một đứa trẻ.
Dịch Yên lặng lẽ khóc, vai khẽ rung lên.
Không biết qua bao lâu, cô dần bình tĩnh trở lại.
Má vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, mắt đỏ hoe, nhưng đã lấy lại vẻ điềm tĩnh và yên lặng vốn có.
Cô lấy chiếc nhẫn cưới ra đeo vào ngón áp út tay trái. Vài giây sau, đặt tay lên ngực.
“Em sẽ không đi tìm anh.” Em sẽ nghe lời anh.
“Sẽ không đi tìm anh nữa.” Nhất định sẽ sống thật tốt.
Anh cũng phải chờ em.