← Quay lại trang sách

Chương 106 Kết Thúc. (Hoàn chính văn)

Cô đứng thẳng, hỏi như nói chuyện bình thường: “Dạo này thế nào?” Nói xong liền bảo: ‘Chắc mẹ sống tốt lắm nhỉ, trước giờ mẹ luôn biết hài lòng và vui vẻ mà.” “Con cũng ổn.” Nghĩa trang rất yên tĩnh, nhưng Dịch Yên không thấy cô đơn.

“Năm nay mang cho mẹ bông cúc trắng, mẹ thích không?” Ánh mắt cô nhẹ nhàng dừng lại ở hoa trắng trước mộ.

Sáng sớm, bông hoa trắng trước mộ.

Tâm trí Dịch Yên bình lặng bỗng nổi lên một chút sóng gợn, ánh mắt dừng ở bông cúc, đứng yên không động.

Ba năm trước, trước mộ Dịch Mông cũng đã từng xuất hiện một bông cúc trắng.

Lúc đó là ngay sau khi Dịch Mông qua đời không lâu, trước khi Dịch Yên đi khám bệnh miễn phí ở làng A Trà, cô đến thăm bà.

Lúc đó trên mộ có đặt một bông hoa trắng, không phải do Dịch Yên mang đến. Nếu hôm nay cô không tự mua bông cúc trắng, nhìn thấy cảnh tượng tương tự ấy, Dịch Yên gần như đã quên mất chuyện đó.

Ba năm trước, Dịch Yên không biết đó là hoa của ai gửi.

“…” Vài giây sau Tô Ngạn đáp lại: “… Ừ.” Anh yêu em.

Dù vượt qua muôn trùng sơn thủy, biển cả xa xôi, em là bến đỗ trở về.

Từ đây trở đi, lòng anh không rời xa em, anh cho phép em một đời ngang dọc trong trái tim anh.

—— Hết truyện chính