← Quay lại trang sách

Chương 108 PN(2) – Cấp Ba.

Tô Ngạn hoàn toàn phớt lờ cô.

“Bài cậu còn cho người khác mượn, sao lại không thể nhìn tớ lấy một cái?” Thế nhưng người trước mặt vẫn chẳng nói một lời.

Dịch Yên: “…” Cô kéo ghế đối diện trước bàn cậu ra ngồi xuống.

Tô Ngạn cụp mắt, vẫn dửng dưng như không.

Dịch Yên cũng chẳng lấy làm phiền, quen với cái thái độ lạnh như băng của cậu mỗi khi đối mặt với mình, cô cứ thế nhìn cậu viết bài.

Chỗ trống phía dưới câu hỏi lớn môn vật lý, đầu bút của cậu trôi chảy lướt qua, hoàn toàn không vì sự xuất hiện của Dịch Yên mà dừng lại dù chỉ một chút, không hề bị phân tâm.

Dịch Yên khẽ bật cười mỉa.

Đúng là người trời sinh đã có trái tim lạnh giá.

Cô cũng không làm phiền nữa, ngồi chờ cậu làm xong bài kiểm tra.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng gay gắt dần dịu lại, tia sáng mang theo chút ấm áp nhẹ nhàng.

Dịch Yên không sợ, từ nhỏ đã đánh nhau không ít, lần này cũng chỉ là cố tình dẫn bọn chúng đi chỗ khác. Tô Ngạn vẫn còn ở đó, nếu bị phát hiện thì sao?

Cậu nhìn đã biết là kiểu không biết đánh nhau, da trắng dáng thư sinh, trông đẹp trai như thế… Hoàn toàn khác với cô.

______ Nếu là ngày thường thì chắc chắn Dịch Yên đã xông lên đánh một trận, nhưng hôm nay Tô Ngạn vẫn đang đợi cô, nên cô liều mạng cắt đuôi đám kia, cuối cùng chạy vòng một vòng lớn quay lại điểm ban đầu.

Tóc mái ướt đẫm, hai má ửng đỏ, lưng áo đồng phục thấm mồ hôi.

Nhưng trong con hẻm lại không có một bóng người.

Dịch Yên sững người.

Tô Ngạn đã rời đi.

Cậu không đợi cô, cũng không quan tâm liệu cô có gặp nguy hiểm hay không.

Hoàn toàn không để ý.

Theo đuổi cậu hai tháng rồi, đây là lần *****ên Dịch Yên cảm thấy sống mũi cay cay.

Cô hoàn toàn không biết rằng, ở con hẻm đối diện, có một Tô Ngạn đang tựa lưng vào tường.

Vì chạy vội, trán cậu lấm tấm mồ hôi, lồ ng ngực phập phồng nhẹ.

Nhưng khuôn mặt vẫn không biểu cảm, ánh mắt lặng lẽ rơi trên bóng lưng cô.

Cô chạy bao xa, cậu liền theo sát bấy nhiêu.

Dường như sau khi xác nhận cô an toàn, Tô Ngạn bên kia hẻm mới đứng dậy, xoay người rời đi.